Những Mảnh Đời Luân Lạc - Trần Đại Nhật

Thảo luận trong 'Tủ sách Văn học trong nước' bắt đầu bởi assam1719, 4/10/13.

Moderators: Bọ Cạp
  1. assam1719

    assam1719 Lớp 12

    Tên truyện : Những Mảnh Đời Luân Lạc
    Tác giả : Trần Đại Nhật
    Thể loại : Tập truyện ngắn
    Nhà xuất bản : Hội nhà văn
    Năm xuất bản : 2007
    Số trang : 136
    Kích thước : 14,5 x 20,5 cm
    Trọng lượng : 300 g
    Số quyển / 1 bộ : 1
    Hình thức bìa : Bìa mềm
    Giá bìa : 25.000 VNĐ
    Nguồn : Vui lòng đăng nhập hoặc đăng ký để xem link

    [​IMG]


    LỜI TỰA

    Truyện ngắn Trần Đại Nhật là sự khai phá mảng đề tài con lai Hàn Quốc ở Việt Nam sau chiến tranh. Mảng đề tài này từ trước đến nay hình như chưa có một ai đụng đến, vì nó thuộc vần đề nhạy cảm của xã hội: Những hậu quả của chiến tranh.

    Sau chiến tranh Việt Nam, những hậu quả của nó để lại vô cùng đau thương và tàn khốc. Những mất mát, đổ vỡ, chia ly… còn ghi đậm dấu ấn trong tâm khảm của nhiều thân phận con người, của những bên đã từng tham dự cuộc chiến, nhưng đặc biệt là của những bà mẹ, những người còn lai Hàn Quốc, mà cho đến nay số phận của họ không được ai ngó ngàng đến. Họ gần như bị cả hai bên tham chiến bỏ rơi trong xã hội.

    Trong hầu hết các truyện ngắn của mình, Trần Đại Nhật đã đi sâu vào đời sống khốn khổ của những bà mẹ đã từng là nạn nhân của những vụ hiếp dâm do lính Nam Triều tiên đi hành quân gây ra; những người con lai và con cháu của họ tiếp tục là nạn nhân của những kẻ có tiền núp bóng dưới nhiều danh nghĩa khác nhau để lường gạt tình cảm và thân xác họ.

    Cuộc sống của những người con lai Hàn Quốc và gia đình họ đã được Trần Đại Nhật thâm nhập, hoá thân và thể hiện dưới nhiều góc độ, khía cạnh khác nhau, nhưng hầu như trong mỗi truyện đều toát ra cái nhìn nhân bản của tác giả. Trần Đại Nhật có khi thương yêu, có khi cực đoan phê phán những tiêu cực trong xã hội mà anh đang sống, nhưng bao giờ, tác giả cũng đứng về phía những người nghèo khổ để nói lên thân phận bần cùng, bị chà đạp, nói lên tiếng lòng và những mơ ước của những người con lai Hàn Quốc là được bảo lãnh về cố hương để xây dựng lại Quê hương với đúng nghĩa con người.

    Nhà văn, như Albert Camus nói, là “kẻ đứng về phía những con người bị trị chứ không phải những kẻ thống trị”, tôi nghĩ, Trần Đại Nhật, một ngòi bút dám đấu tranh, bênh vực cho thân phận của những người con lai Hàn Quốc bị bỏ rơi sau chiến tranh Việt Nam, đang sống tận đáy xã hội, là một tác giả đã thể hiện đúng chức năng của một nhà văn trong bối cảnh xã hội đang đổi mới hiện nay.

    Đây là một thái độ can đảm, tuy sẽ đương đầu với nhiều thử thách.

    HỒ NGẠC NGỮ
    01.07.2007


    Đọc NHỮNG MẢNH ĐỜI LUÂN LẠC

    Ai luân-lạc ? Trần Đại Nhật luân lạc. Anh đã luân lạc trong truyện ngắn của Anh. Không những Anh luân lạc mà hiện nay xã hội cũng luân lạc, mọi từng lớp đều luân lạc.

    Những mảnh đời luân lạc không riêng ai. Trần Đại Nhật đã cho ta thấy một hiện trạng rõ rệt, một tác phẩm từ phần đầu đến phần cuối là một bức tranh đủ màu sắc bi thương từng chi tiết một-người mất cảm thị cũng nghe được tiếng lòng của mình.

    Trần Đại Nhật khá thành công trong thể loại truyện ngắn, văn anh mang phong cách riêng dùng biểu cảm mà nhận xét diễn đạt để người xem phải ray rứt trầm ngâm về thân phận “Những mảnh đời luân lạc”- thật khó nói, khi tôi cầm bút viết cho tác phẩm “Những mảnh đời luân lạc” của Trần Đại nhật thì té ra tôi đã luân lạc từ lâu rồi. Điều ấy nói lên sự tinh tế của Trần Đại Nhật.

    Tôi chưa hề chán luân lạc, bởi có luân lạc mới hiểu luân lạc xã hội thương đau, luân lạc hiện hình tất yếu.

    Trần Đại Nhật cho chúng ta nhìn những luân lạc hiện đại của thế kỷ không ởm ờ-súc nghiệt-dã man bày ra nhan nhản giữa một thời đại văn minh ruồi bu. Một giai đoạn thời đại văn minh bằng khẩu hiệu đầy ngõ, đầy đường, từ ngóc ngách hẻm sâu kéo dài ra từng khoảng trống mênh mông.

    Nói sao cho hết, chỉ phải đọc và đọc ‘Những mảnh đời luân lạc” để hiểu thêm luân lạc – “có luân lạc mới biết đời luân lạc”.

    Cảm ơn nhà văn Trần Đại Nhật đã dày công ghi lại những gì mà thời thế tạo nên luân lạc.

    Phạm Cung


    BỐI CẢNH

    [​IMG]

    Tôi là một người con lai mang hai dòng máu Hàn – Việt. Năm nay tôi đã 38 tuổi, có vợ và hai đứa con trai. Tôi đang làm cho một Công ty Du lịch, vừa phiên dịch vừa hướng dẫn cho những phái đoàn Hàn Quốc sang thăm Việt Nam. Mức lương tạm đủ sống. Vợ tôi là một phụ nữ miền Trung, giỏi giang, hiền thục và tiết kiệm, lúc nào cũng thương yêu chồng con.

    Tôi đang sống ở một thành phố lớn miền Nam – Việt Nam. Đời sống của tôi, so với hàng ngàn đứa con rơi Hàn Quốc đang ở tại Việt Nam sau năm 1975, cũng tạm gọi là đủ sống, không đến nỗi nào. Tôi được may mắn có cơ hội đi nhiều nơi trên đất nước Việt Nam, chứng kiến bao mảnh đời luân lạc, đang trầm luân trong khổ não của những người con lai Hàn, không những của chính họ mà còn của con, cháu họ. Như thể sự đói rách, khổ đau, dốt nát là gia tài của người con lai Hàn, được truyền lại từ đời con sang đời cháu. Đa số không có giấy tờ tùy thân, không nghề nghiệp, nhà cửa… bị ruồng bỏ và bị ghẻ lạnh. Họ đang sống cuộc sống vô cùng khốn khổ dưới đáy xã hội, làm nhiều nghề lao động tay chân: Quét rác, hốt phân, bồi phòng, phụ hồ… Họ mong được tồn tại, dù lây lất qua ngày, với hy vọng mong manh là biết đâu một ngày nào đó, họ sẽ được bảo lãnh sang Hàn Quốc, như những người con lai của Pháp, Mỹ, Nhật, Úc, Tân Tây Lan…, sau chiến tranh Việt Nam, đã được bảo lãnh từ lâu.

    Trong cuộc tiếp xúc của tôi với nhiều người Hàn Quốc sang Việt Nam với nhiều mục đích khác nhau, tôi cũng có nhiều lần đưa ý kiến về vấn đề con lai Hàn Quốc còn ở tại Việt Nam để hỏi nhiều vị khách, nhưng đa số đều lắc đầu. Vì nhiều lý do khác nhau, một số ít, nói, đó là công việc của Chính phủ Hàn Quốc, chúng tôi không biết. Số nhỏ nhoi còn lại có quan tâm đến, nhưng lực bất tòng tâm. Hình như mọi người đều muốn quên đi quá khứ; quên hết những kỷ niệm đau buồn mà những người lính Đại Hàn đã tham dự vào cuộc chiến tại Việt Nam từ năm 1965 đến năm 1973 để lại.

    Đã nhiều đêm tôi không ngủ. Bao hình ảnh khốn khó, bao cuộc sống đoạ đày của những người con lai Hàn Quốc, của những bà mẹ già với ánh mắt mờ nhoè, tuyệt vọng đã ám ảnh tâm trí tôi. Tôi không thể không ghi lại những mảnh đời luân lạc này, như những nỗi buồn cần chia sẻ, như một tiếng lòng chung của những thân phận đã từng bị xã hội gọi là con hoang. Chúng tôi chỉ là nạn nhân của chiến tranh. Chúng tôi không có tội. Chúng tôi là một con người, không phải là phế liệu của chiến tranh mà người ta sẽ vứt đi sau khi đã dùng. Như hầu hết mọi con người đang sống trên mặt đất, chúng tôi cần có quê hương, tình yêu thương, công việc… và một người cha, dẫu đã muộn màng.

    Nhiều đêm giật mình trở giấc, nằm bên cạnh hai đứa con trai còn nhỏ, thấy tôi vẫn còn thức ngồi dưới ánh đèn lẻ loi, vợ tôi thường cằn nhằn: “Anh không đi ngủ đi! Hơi đâu suy nghĩ việc bao đồng! Một mình anh có thể làm gì được, khi nhiều người cố tình đã quên?”. Tôi ậm ừ trả lời để vợ tôi có thể yên tâm ngủ tiếp. Nhưng tự thâm tâm tôi muốn la lớn trong đêm trường tĩnh mịch:

    “Chúng tơi là con người ! Không phải là những đứa con hoang !”

    Có thể tiếng nói của tôi lại rơi vào im lặng, cũng có thể tạo thành những tiếng vang trước lúc bầu trời rạng sáng.

    Người viết bài: Vui lòng đăng nhập hoặc đăng ký để xem link
    Nguồn: TVE


    Trần Đại Nhật
     

    Các file đính kèm:

Moderators: Bọ Cạp

Chia sẻ trang này