Thơ dịch Đất hoang – T. S. Eliot

Thảo luận trong 'Tủ sách Thi ca' bắt đầu bởi Trúc Quỳnh Đặng, 24/8/21.

Moderators: Ban Tang Du Tử
  1. Trúc Quỳnh Đặng

    Trúc Quỳnh Đặng Moderator Thành viên BQT

    Đất hoang – T. S. Eliot
    Nguyễn Huy Hoàng (dịch)

    T. S. Eliot sinh năm 1888 ở St. Louis, Missouri và nhập tịch Anh năm 1927. Là một nhà thơ, nhà soạn kịch, và nhà phê bình văn học, ông được trao giải Nobel văn chương năm 1948 “cho những đóng góp nổi bật, tiên phong của ông cho thơ ngày nay.” Ông qua đời ở London năm 1965.


    Đất hoang


    “Nam Sibyllam quidem Cumis ego ipse oculis meis vidi in ampulla pendere, et cum illi pueri dicerent: Σίβυλλα τί θέλεις; respondebat illa: ἀποθανεῖν θέλω.”[1]

    Cho Ezra Pound
    il miglior fabbro.[2]

    I. SỰ CHÔN CẤT NGƯỜI CHẾT

    Tháng Tư là tháng ác nghiệt nhất, sinh
    Tử đinh hương ra từ vùng đất chết, trộn
    Ký ức và ham muốn, khuấy động
    Rễ lì bằng mưa xuân.
    Mùa đông giữ cho chúng ta ấm, phủ
    Trái đất trong tuyết hay quên, nuôi
    Một cuộc sống nhỏ bằng củ khô.
    Mùa hè làm chúng ta ngạc nhiên, đến trên hồ Starnbergersee
    Với một cơn mưa rào; chúng ta dừng lại ở hàng cột,
    Và đi tiếp vào ánh nắng, vào vườn Hofgarten,
    Và uống cà phê, và nói chuyện một giờ.
    Bin gar keine Russin, stamm’ aus Litauen, echt deutsch.[3]
    Và khi chúng em còn nhỏ, ở nhà ông đại công tước,
    Nhà anh họ em, anh ấy đưa em lên một chiếc xe trượt tuyết,
    Và em rất sợ. Anh ấy nói, Marie,
    Marie, bám chặt vào. Và xuống chúng em đi.
    Ở trên núi, ở đó anh cảm thấy tự do.
    Em đọc, gần suốt đêm, và đi về phía Nam vào mùa đông.

    Những rễ nào bám, những cành nào mọc
    Lên từ bãi rác sỏi đá này? Người con của loài người,
    Anh không thể nói, hay đoán, bởi anh chỉ biết
    Một đống hình ảnh vụn, nơi mặt trời đập,
    Và cây chết không cho nơi trú ẩn, dế không sự an ủi,
    Và đá khô không tiếng nước. Chỉ
    Có mỗi bóng râm dưới tảng đá đỏ này,
    (Hãy đi vào dưới bóng râm của tảng đá đỏ này),
    Và ta sẽ cho anh thấy một cái gì khác với cả
    Cái bóng của anh lúc buổi sáng sải bước phía sau anh
    Lẫn cái bóng của anh lúc buổi chiều mọc lên để chào anh;
    Ta sẽ cho anh thấy nỗi sợ trong một nắm bụi.
    Frisch weht der Wind
    Der Heimat zu,
    Mein Irisch Kind,
    Wo weilest du?[4]
    “Anh cho em những bông lan dạ hương lần đầu một năm trước;
    “Họ gọi em cô gái dạ hương lan.”
    —Nhưng khi ta trở về, muộn, từ vườn dạ hương lan,
    Cánh tay em đầy, và tóc em ướt, và tôi không thể
    Nói, và đôi mắt tôi thất trận, tôi không
    Sống cũng không chết, và tôi biết không gì,
    Nhìn vào lòng ánh sáng, sự im lặng.
    Oed’ und leer das Meer.[5]

    Madame Sosostris, bà đồng nổi tiếng,
    Bị một cơn cảm nặng, tuy thế
    Vẫn được biết đến là người đàn bà thông thái nhất châu Âu,
    Với một sấp bài hung hiểm. Đây, bà nói,
    Là lá bài của ông, Người thủy thủ Phoenicia chết đuối,
    (Kia là những hòn ngọc từng là mắt anh ta. Nhìn!)
    Đây là Belladonna, Quý cô của những vách đá,
    Quý cô của những tình hình.
    Đây là người đàn ông với ba cây gậy, và đây là Bánh xe,
    Và đây là thương gia một mắt, và lá này
    Trống trơn, là cái mà anh ta mang trên lưng,
    Mà ta bị cấm nhìn. Ta không thấy
    Lá Người treo ngược. Hãy sợ cái chết bởi nước.
    Ta thấy những đám người, đi quanh một vòng tròn.
    Cảm ơn bà. Nếu ông có gặp bà Equitone thân yêu,
    Bảo bà ấy ta tự mang lá số:
    Phải thật cẩn thận trong thời buổi này.

    Thành phố Ảo,
    Dưới làn sương nâu của một bình minh mùa đông,
    Một đám đông tuôn qua Cầu London, rất nhiều người,
    Tôi không ngờ cái chết đã hủy hoại rất nhiều người.
    Những tiếng thở dài, ngắn và thất thường, buông ra,
    Và mỗi người đều dán chặt mắt xuống phía trước chân mình.
    Tuôn lên ngọn đồi rồi xuống phố King William,
    Đến nơi Saint Mary Woolnoth canh giờ
    Với một âm thanh chết trên lần điểm cuối cùng của chín.
    Ở đó tôi thấy một người tôi quen và chặn anh ta lại, kêu: “Stetson!
    “Anh người ở cùng tôi trên những con tàu xứ Mylae!
    “Cái xác anh chôn năm ngoái trong vườn,
    “Nó đã nảy mầm chưa? Nó sẽ ra hoa năm nay chứ?
    “Hay sương giá đột ngột đã làm xáo trộn luống đất của nó rồi?
    “Ôi hãy giữ con Chó cách xa hàng rào, bạn của con người,
    “Bằng không lấy móng nó sẽ đào nó lên lần nữa!
    Anh! hypocrite lecteur!—mon semblable—mon frère!”[6]

    II. MỘT VÁN CỜ

    Cái Ghế cô ngồi, như một cái ngai vàng đánh bóng,
    Phát sáng trên đá cẩm thạch, nơi lớp kính
    Được đỡ bởi những cột chạm những vòng dây leo trĩu quả
    Mà từ đó một Cupidon bằng vàng ló ra
    (Một Cupidon khác giấu mắt đằng sau cánh)
    Nhân đôi ngọn lửa của cái chân nến bảy nhánh
    Phản chiếu ánh sáng trên bàn trong khi
    Sự lấp lánh trên đồ trang sức của cô vươn lên đón nó,
    Từ những hộp sa tanh đổ ra trong xa hoa giàu có;
    Trong những cái lọ ngà và kính màu
    Tháo nút, lẩn khuất những thứ nước hoa tổng hợp kỳ lạ,
    Dạng kem, bột, hoặc chất lỏng—làm bối rối, hoang mang
    Và nhấn nhìm cảm giác trong những mùi hương; được khuấy động
    Bởi không khí tươi mới từ cửa sổ, những thứ ấy bay lên
    Trong sự vỗ béo những ngọn lửa của nến kéo dài,
    Quẳng làn khói của chúng lên mái,
    Khuấy động họa tiết trên trần nhà cóp phơ.
    Thanh gỗ biển lớn được nuôi bằng đồng
    Cháy lên màu xanh lục và cam, đóng khung bằng đá màu,
    Dưới ánh sáng buồn một con cá heo chạm trổ bơi.
    Trên cái bệ sưởi cổ được trưng bày
    Như thể một cửa sổ đưa ra trên cảnh rừng
    Sự biến hóa của Philomel, bởi vị vua man rợ
    Đã cưỡng buộc thật thô bạo; song ở đó con chim cơn ca
    Đã lấp đầy cả hoang mạc bằng giọng hót bất khả xâm phạm
    Và nàng vẫn khóc, và thế giới vẫn theo đuổi,
    “Giức Giức” với những đôi tai bẩn.
    Và những gốc cây khô héo khác của thời gian
    Được kể trên các bức tường; những hình dạng nhìn chằm chằm
    Vướn ra, vướn xuống, làm lặng căn phòng khép kín.
    Những bước chân xáo trộn trên cầu thang.
    Dưới ánh lửa, dưới bàn chải, mái tóc cô
    Trải ra ở những điểm bốc hỏa
    Tỏa sáng thành lời, rồi sẽ yên lặng một cách dã man.

    “Đêm nay thần kinh của em rất tệ. Phải, tệ. Ở lại với em đi.
    “Nói với em đi. Vì sao anh không bao giờ nói. Nói đi.
    “Anh đang nghĩ về cái gì thế? Suy nghĩ gì? Gì?
    “Chẳng bao giờ em biết anh đang nghĩ gì. Nghĩ.”

    Anh nghĩ chúng ta đang ở trong hẻm chuột
    Nơi người chết đánh mất xương của họ.

    “Tiếng động gì thế?”
    Gió dưới cửa.
    “Giờ tiếng động gì thế? Gió đang làm gì thế.”
    Không gì lại không gì.
    “Anh
    “Không biết gì sao? Anh không thấy gì sao? Anh không nhớ
    “Gì sao?”

    Anh nhớ
    Kia là những hòn ngọc từng là mắt anh ta.
    “Anh còn sống, hay không? Chẳng có gì trong đầu anh sao?

    Nhưng
    Ôi ôi ôi ôi cái điệu Rag Shakespeherian ấy—
    Nó thật thanh nhã
    Thật thông minh

    “Em phải làm gì bây giờ? Em phải làm gì?”
    “Em sẽ chạy ra ngoài như em, và bước xuống phố
    “Với mái tóc rủ, thế. Chúng ta sẽ làm gì ngày mai?
    “Chúng ta sẽ làm gì chứ?”
    Nước nóng lúc mười giờ.
    Và nếu trời mưa, một chiếc xe có mái lúc bốn giờ.
    Và chúng ta sẽ chơi một ván cờ,
    Nhấn đôi mắt không nắp và chờ đợi một tiếng gõ cửa.

    Khi chồng Lil được xuất ngũ, tôi nói—
    Tôi không ậm ừ, tôi tự nói với cô ấy,
    NHANH LÊN LÀM ƠN ĐẾN LÚC ĐÓNG CỬA RỒI
    Giờ Albert sắp quay trở lại, thông minh lên một chút đi.
    Anh ấy sẽ muốn biết cậu đã làm gì với số tiền anh ấy cho cậu
    Để làm răng. Anh ấy cho mà, tớ đã ở đó.
    Cậu bị sâu hết cả rồi, Lil, và làm một bộ hàm đẹp,
    Anh ấy nói, tớ thề, anh không dám nhìn em nữa.
    Và tớ cũng thế, tôi nói, và hãy nghĩ về Albert tội nghiệp,
    Anh ấy đã đi lính bốn năm, anh muốn có một thời gian thoải mái,
    Và nếu cậu không cho anh cái đó, có những người khác sẽ cho, tôi nói.
    Ôi có những người khác sao, cô ấy nói. Đại loại thế, tôi nói.
    Tớ sẽ biết phải cảm ơn ai rồi, cô ấy nói, và nhìn thẳng vào tôi.
    NHANH LÊN LÀM ƠN ĐẾN LÚC ĐÓNG CỬA RỒI
    Nếu không thích cậu có thể cứ tiếp tục như thế, tôi nói.
    Những người khác có thể chọn và lựa nếu cậu không thể.
    Nhưng nếu Albert bỏ đi, thì không phải là không nói trước.
    Cậu nên thấy xấu hổ, tôi nói, trông thật cổ lỗ sĩ.
    (Và cô ấy mới có ba mươi mốt.)
    Tớ không đừng được, cô ấy nói, xị mặt,
    Tớ đã mua những viên thuốc ấy, để bỏ nó đi.
    (Cô đã có năm con, và suýt chết vì cậu George trẻ.)
    Dược sĩ nói nó sẽ ổn cả thôi, nhưng tớ không bao giờ như trước.
    Cậu thật đúng là đồ ngốc nghếch, tôi nói.
    Ôi, nếu Albert không bỏ cậu lại một mình, thì đấy, tôi nói,
    Cậu cưới để làm gì nếu không muốn có con?
    NHANH LÊN LÀM ƠN ĐẾN LÚC ĐÓNG CỬA RỒI
    Chà, Chủ nhật ấy Albert ở nhà, bọn họ có món gammon nóng,
    Và họ mời tớ đến bữa tối, để chớp lấy vẻ đẹp của nó nóng—
    NHANH LÊN LÀM ƠN ĐẾN LÚC ĐÓNG CỬA RỒI
    NHANH LÊN LÀM ƠN ĐẾN LÚC ĐÓNG CỬA RỒI.
    Ngủ ngon Bill. Ngủ ngon Lou. Ngủ ngon May. Ngủ ngon.
    Ta ta. Ngủ ngon. Ngủ ngon.
    Ngủ ngon, các cô, ngủ ngon, các quý cô, ngủ ngon, chúc ngủ ngon.

    III. KINH LỬA CHÁY

    Chiếc lều của dòng sông đã hỏng: những ngón tay cuối cùng của lá
    Nắm chặt và chìm vào bờ sông ướt. Gió
    Băng qua vùng đất nâu, không ai nghe thấy. Các thần nữ đã ra đi.
    Dòng Thames ngọt, khẽ khàng chảy, đến khi tôi kết thúc bài ca của mình.
    Con sông không mang những cái chai rỗng, giấy bọc sandwich,
    Khăn tay lụa, hộp các tông, những đầu mẩu thuốc lá
    Hay những lời chứng khác của những đêm hè. Các thần nữ đã ra đi.
    Và bạn bè của họ, những người thừa kế lảng vảng của các giám đốc thành phố;
    Đã ra đi, để lại không địa chỉ.
    Bên hồ nước Leman tôi ngồi xuống và khóc…
    Dòng Thames ngọt, khẽ khàng chảy đến khi tôi kết thúc bài ca của mình.
    Dòng Thames ngọt, khẽ khàng chảy, bởi tôi không nói to hay nói dài.
    Nhưng sau lưng tôi trong một vụ nổ lạnh, tôi nghe thấy
    Tiếng xương sột soạt, và tiếng khúc khích truyền từ tai sang tai.

    Một con chuột rón rén đi qua đám cây cối
    Kéo cái bụng nhơm nhớp của nó trên bờ
    Trong khi tôi câu cá trên con kênh buồn tẻ
    Vào một tối mùa đông đằng sau nhà máy khí
    Suy ngẫm về vị vua con tàu đắm của anh trai tôi
    Và về vị vua cái chết của cha tôi trước mặt anh.
    Những cái xác trắng trần truồng trên đất ẩm thấp
    Và những khúc xương đúc trong một gác xép nhỏ thấp khô,
    Chỉ có bàn chân chuột sục sạo, từ năm này qua năm khác.
    Nhưng sau lưng tôi thỉnh thoảng tôi nghe thấy
    Những tiếng còi và động cơ, thứ sẽ mang lại
    Sweeney cho bà Porter vào mùa xuân.
    Ôi trăng sáng rọi lên bà Porter
    Và lên con gái bà
    Họ rửa chân trong nước soda
    Et O ces voix d’enfants, chantant dans la coupole![7]

    Chuýt chuýt chuýt
    Giức giức giức giức giức giức
    Cưỡng buộc thật thô bạo.
    Tereu

    Thành phố Ảo
    Dưới làn sương nâu của một trưa mùa đông
    Ông Eugenides, thương gia Smyrna
    Chưa cạo râu, với một túi đầy nho khô
    C.i.f. London: giấy tờ trong tầm mắt,
    Hỏi ta bằng tiếng Pháp bình dân
    Tới bữa trưa ở Khách sạn Phố Cannon
    Theo sau là một cuối tuần ở Khách sạn Metropole.

    Vào giờ tím, khi mắt và lưng
    Quay lên từ bàn làm việc, khi động cơ con người chờ
    Như một chiếc taxi đang thình thịch đợi,
    Ta Tiresias, dẫu mù, đập giữa hai cuộc đời,
    Ông già với bộ ngực đàn bà nhăn nheo, có thể thấy
    Vào giờ tím, cái giờ buổi tối đang vươn
    Về nhà, và đưa người thủy thủ về nhà từ biển,
    Cô nhân viên đánh chữ vào giờ nghỉ, dọn đồ ăn sáng, nhóm
    Lò, và đặt đồ ăn vào những chiếc hộp thiếc.
    Ngoài cửa sổ phơi một cách đầy nguy hiểm
    Những món tạp nhạp đang khô được những tia nắng cuối chạm vào,
    Trên đi văng chất đống (giường của cô ban đêm)
    Tất, dép, áo lót dây, và áo ngực.
    Ta Tiresias, ông già với cặp vú nhăn nheo
    Nhận thức được cảnh ấy, và báo trước phần còn lại—
    Ta cũng đang chờ vị khách được mong đợi.
    Anh ta, chàng trai trẻ mụn nhọt, đến,
    Thư ký của một tay môi giới nhà nhỏ, với một cái nhìn táo bạo,
    Một trong những kẻ thấp bé mà sự bảo đảm ngồi lên
    Như một cái mũ lụa trên một tay triệu phú xứ Bradford.
    Thời gian bây giờ thuận tiện, như anh ta đoán,
    Bữa ăn đã kết thúc, cô ta chán và mệt,
    Những nỗ lực để đưa cô vào sự ve vuốt
    Vẫn chưa được đồng tình, nếu không phải là không mong muốn.
    Đỏ bừng và đã quyết định, anh ta tấn công ngay lập tức;
    Đôi bàn tay khám phá không gặp phải sự phòng thủ;
    Sự phù phiếm của anh ta không đòi hỏi sự hồi đáp,
    Và chào đón sự thờ ơ.
    (Và ta Tiresias đã chịu đựng trước tất cả những gì
    Được thực hiện trên chính chiếc giường hay đi văng này;
    Ta kẻ đã ngồi bên Thebes bên dưới bức tường
    Và đi giữa những kẻ thấp cùng nhất của người chết.)
    Trao một nụ hôn đầy kẻ cả cuối cùng,
    Và dò đường, thấy cầu thang không sáng…

    Cô quay đi và nhìn trong gương một thoáng,
    Gần như không ý thức về người tình đã đi;
    Não cô cho một ý nghĩ nửa hình thành đi qua:
    “Giờ đã xong: và mình mừng là nó đã kết thúc.”
    Khi người phụ nữ đáng yêu cúi đầu trước sự ngu ngốc
    Và bước lại về phòng, một mình,
    Cô vuốt tóc bằng bàn tay tự động,
    Và đặt một bản ghi lên máy hát.

    “Thứ nhạc này len lỏi qua ta trên những vùng nước”
    Và đi dọc Strand, lên Queen Victoria Street.
    Ôi Thành phố thành phố, đôi khi tôi có thể nghe
    Cạnh một quán bar công cộng ở phố Lower Thames,
    Tiếng rên rỉ dễ chịu của một cây măng đô lin
    Và một tiếng kêu vang và một cuộc chuyện trò bên trong
    Nơi ngư dân nằm dài ban trưa: nơi những bức tường
    Của Magnus Martyr nắm giữ
    Sự lộng lẫy không thể giải thích của màu vàng và trắng kiểu Ionia.

    Dòng sông đổ mồ hôi
    Dầu và hắc ín
    Những chiếc sà lan trôi
    Với thủy triều đảo
    Những cánh buồm đỏ
    Rộng
    Ngược gió, đung đưa trên cột buồm nặng.
    Những chiếc sà lan giạt
    Những khúc gỗ trôi
    Xuống Greenwich đến
    Qua Isle of Dogs.
    Weialala leia
    Wallala leialala

    Elizabeth và Leicester
    Những mái chèo đập
    Đuôi tàu được hình thành
    Một lớp vỏ mạ
    Đỏ và vàng
    Con sóng lanh lợi
    Gợn sóng cả đôi bờ
    Gió Tây Nam
    Mang xuôi dòng
    Tiếng chuông ngân vang
    Những ngọn tháp trắng
    Weialala leia
    Wallala leialala

    “Xe điện và những cây bụi.
    Highbury làm tôi chán. Richmond và Kew
    Phục nguyên tôi. Đến Richmond tôi giơ đầu gối
    Ngửa trên sàn của một chiếc xuồng hẹp.”

    “Chân tôi ở Moorgate, và tim tôi
    Ở dưới chân tôi. Sau biến cố
    Anh khóc. Anh hứa ‘một khởi đầu mới.’
    Tôi không bình luận. Tôi nên oán giận gì?”

    “Trên Margate Sands.
    Tôi chẳng thể kết nối
    Cái gì với cái gì.
    Những cái móng tay gãy của những bàn tay bẩn.
    Người của tôi những người khiêm tốn người mong đợi
    Không gì.”
    la la

    Tới Carthage rồi tôi đi

    Cháy cháy cháy cháy
    Hỡi Chúa tể Người hãy kéo con ra
    Hỡi Chúa tể Người hãy kéo

    cháy

    IV. CÁI CHẾT BỞI NƯỚC

    Phlebas người Phoenicia, chết đã nửa tháng,
    Đã quên tiếng kêu của những con hải âu, và sóng biển sâu
    Và lãi và lỗ.
    Một dòng chảy dưới biển
    Nhặt xương anh ta trong tiếng thì thầm. Trong thăng và trầm
    Anh ta đã đi qua những giai đoạn của tuổi tác và tuổi trẻ
    Bước vào vòng xoáy.
    Người ngoại hay người Do Thái
    Hỡi các người những kẻ quay bánh xe và nhìn về phía gió,
    Hãy xem xét Phlebas, người đã từng điển trai và cao như các người.

    V. SẤM NÓI GÌ

    Sau ánh đuốc đỏ trên những khuôn mặt đẫm mồ hôi
    Sau sự im lặng băng giá trong những khu vườn
    Sau cơn đau ở những nơi sỏi đá
    Tiếng la hét và tiếng khóc
    Nhà tù và cung điện và tiếng rền
    Của sấm của mùa xuân trên những ngọn núi xa xôi
    Y kẻ đã sống bây giờ đã chết
    Chúng ta những kẻ đã sống bây giờ đang chết
    Với một chút kiên nhẫn

    Ở đây không có nước mà chỉ có đá
    Đá và không có nước và con đường cát
    Con đường uốn lượn bên trên giữa những ngọn núi
    Là những ngọn núi đá không nước
    Nếu có nước chúng ta nên dừng lại uống
    Giữa những tảng đá người ta không thể dừng hoặc nghĩ
    Mồ hôi thì khô và chân ở trong cát
    Nếu chỉ có nước giữa những tảng đá
    Ngọn núi chết cái miệng của hàm răng sâu không thể nhổ
    Ở đây người ta không thể đứng hay nằm hay ngồi
    Thậm chí còn chẳng có sự im lặng trên những ngọn núi
    Mà tiếng sấm khô vô trùng không mưa
    Thậm chí còn chẳng có sự cô độc trên những ngọn núi
    Mà những bộ mặt đỏ rầu rầu cười khẩy và càu nhàu
    Từ cửa của những ngôi nhà lụp xụp
    Nếu có nước
    Và không đá
    Nếu có đá
    Và cũng có nước
    Và nước
    Một mùa xuân
    Một vũng nước giữa những tảng đá
    Nếu chỉ có tiếng nước
    Không phải tiếng ve sầu
    Và cỏ khô hát
    Mà tiếng nước trên một tảng đá
    Nơi con hoét ẩn sĩ hót trên những cây thông
    Rỏ giọt rỏ giọt giọt giọt giọt
    Nhưng không có nước

    Ai là người thứ ba luôn đi bên cạnh anh?
    Khi tôi đếm, chỉ có anh và tôi đi cùng nhau
    Nhưng khi tôi nhìn lên trên con đường trắng
    Luôn có một người khác đi bên cạnh anh
    Lướt đi bọc trong áo choàng nâu, trùm đầu
    Tôi không biết là đàn ông hay đàn bà
    —Nhưng ai ở phía bên kia anh đó?

    Cái tiếng gì cao trên không trung
    Tiếng rì rầm của lời than của mẹ
    Những đoàn người đội mũ trùm đầu là ai
    Đi trên đồng bằng bất tận, vấp ngã vào đất nứt
    Chỉ được bao quanh bởi chân trời phẳng
    Thành phố nào trên những ngọn núi
    Nứt vỡ và cải cách và bùng nổ trong không khí tím
    Những tòa tháp đổ
    Jerusalem Athens Alexandria
    Vienna London
    Ảo

    Một người đàn bà kéo mái tóc đen dài căng ra
    Và chơi nhạc thì thầm trên những sợi tóc
    Và những con dơi với bộ mặt trẻ con trong ánh sáng tím
    Huýt sáo, và đập cánh
    Và bò lộn đầu xuống trên một bức tường đen kịt
    Và lộn ngược trong không khí là những tòa tháp
    Ngân những tiếng chuông hồi tưởng, canh giờ
    Và những giọng nói hát từ những bể chứa rỗng và những cái giếng cạn.

    Trong cái hố mục nát giữa những ngọn núi này
    Dưới ánh trăng mờ nhạt, cỏ đang hát
    Trên những ngôi mộ sụp, về nhà nguyện
    Chỉ có nhà nguyện trống, chỉ có nhà của gió.
    Nó không có cửa sổ, và cánh cửa xoay,
    Những khúc xương khô chẳng thể làm hại ai.
    Chỉ một con gà trống đứng trên mái nhà
    Cúc cù cucu cúc cù cucu
    Trong một ánh chớp. Rồi một cơn gió ẩm
    Mang mưa

    Dòng Ganga chìm, và những chiếc lá què
    Đợi mưa, trong khi mây đen
    Tập hợp đằng xa, trên ngọn Himavant.
    Rừng cúi người, khom mình trong im lặng.
    Rồi sấm nói
    DA
    Datta: chúng ta đã trao gì đi?
    Bạn ta ơi, máu rung động tim ta
    Sự táo bạo khủng khiếp của sự đầu hàng của một khoảnh khắc
    Mà một thời đại cẩn tắc không bao giờ có thể rút lại
    Bằng điều này, và chỉ điều này, chúng ta đã tồn tại,
    Nó sẽ không có mặt trong cáo phó của chúng ta
    Hay trong những ký ức mà con nhện có ích phủ lên
    Hay dưới những niêm phong mà tay luật sư gầy xé bỏ
    Trong những căn phòng trống của chúng ta
    DA
    Dayadhvam: Ta đã nghe tiếng chìa
    Vặn trong cửa một lần và vặn chỉ một lần
    Chúng ta nghĩ đến chìa, mỗi người trong nhà tù của mình
    Nghĩ đến chìa, mỗi người xác nhận một nhà tù
    Chỉ lúc màn đêm buông, những lời đồn phong thanh
    Hồi sinh trong giây lát một Coriolanus vụn vỡ
    DA
    Damyata: Con thuyền đã đáp lại
    Mừng rỡ, trước bàn tay chuyên cánh buồm và mái chèo
    Biển lặng, trái tim ngươi đáng cũng nên đáp lại
    Mừng rỡ, khi được mời, đập ngoan ngoãn
    Trước đôi tay kiểm soát

    Ta ngồi trên bờ
    Câu cá, với đồng bằng khô cằn phía sau
    Ít nhất ta sẽ đặt những vùng đất của mình theo thứ tự?
    Cầu London đang sụp đổ sụp đổ sụp đổ
    Poi s’ascose nel foco che gli affina[8]
    Quando fiam uti chelidon[9]—Ôi chim én chim én
    Le Prince d’Aquitaine à la tour abolie[10]
    Những mảnh vỡ ấy ta đã vun cho tàn tích của mình
    Vậy thì ta sẽ chiều lòng người. Hieronymo đã lại nổi điên.
    Datta. Dayadhvam. Damyata.

    Shantih shantih shantih

    T. S. Eliot, The Waste Land (New York: Boni and Liveright, 1922).

    Copyright © 1922 by T. S. Eliot | Nguyễn Huy Hoàng dịch.

    [1] Chính mắt tôi đã từng thấy Sibyl ở xứ Cumae bị treo trên một cái lồng, và khi những cậu bé hỏi bà: Sibyl, bà muốn gì?, bà trả lời: Ta muốn chết.

    [2] Kẻ cao nghề hơn.

    [3] Em không phải người Nga, em đến từ Litva, một người Đức chính cống.

    [4] Sự tươi mới thổi gió/ Về quê nhà,/ Đứa trẻ Irish của tôi ơi/ Em còn nán lại nơi đâu?

    [5] Trống rỗng và hoang tàn là biển.

    [6] Người đọc đạo đức giả!—đồng loại của tôi—người anh em của tôi!

    [7] Và Ôi, giọng của những đứa trẻ, hát trên coupole!

    [8] Rồi ông giấu mình trong ngọn lửa tinh luyện họ.

    [9] Khi nào tôi mới được như con chim én.

    [10] Hoàng tử xứ Aquitaine nơi tòa tháp bị vùi lấp.
     
    Natsuno, Carnations and nhat1395 like this.
Moderators: Ban Tang Du Tử

Chia sẻ trang này