Tuổi hoa Tương tư - Hoàng Diễm Khanh

Thảo luận trong 'Tủ sách Văn học trong nước' bắt đầu bởi nguyenthanh-cuibap, 2/11/14.

Moderators: Bọ Cạp
  1. nguyenthanh-cuibap

    nguyenthanh-cuibap Cử nhân

    Tương Tư
    Tác giả:Hoàng Diễm Khanh
    Vui lòng đăng nhập hoặc đăng ký để xem link
    LOẠI HOA TÍM : dành cho lứa tuổi 16 - 18

    ***
    [​IMG]

    [​IMG]
    Dưới mắt Trúc là trần gian (nàng ý thức như thế) và trần gian hoàn toàn là những vực thẳm nghìn trùng. Nhìn xuống những vực sâu ấy, Trúc rảo mắt kiếm tìm. Nàng mơ hồ trông thấy có bóng thành phố Sàigòn và Chợ Lớn với những con đường nằm dưới hai hàng me già râm bóng trên mặt đường phủ lác đác những lá xanh, lá úa loáng thoáng sắc màu tuyệt diễm và có bóng một người con trai quay lưng về phía Trúc đang lang thang dưới đó.

    Bỗng, có tiếng gọi Trúc từ đâu vọng lại, tiếng gọi mỗi lúc một rõ, và cuối cùng, nàng mở bừng mắt. Ánh nắng chiều chói chang tỏa sức nóng gay gắt lên vùng ánh sáng nơi Trúc đang nằm. Trúc đưa tay dụi mắt. Việc đầu tiên của nàng là hồi tưởng giấc mơ kỳ quái vừa rồi. Cánh rừng, tiếng nhạc, vực thẳm, và một người con trai… lạ ! Một giấc mơ chưa từng có trong đời Trúc.

    - Thư Trúc ! Thư Trúc !

    Có tiếng gọi và tiếng gõ cửa dưới nhà, tiếng gọi tên Trúc giống như tiếng gọi trong mơ. Bất chợt, Trúc rùng mình một cái và cảm thấy hơi sợ. Tuy nhiên, Trúc biết rõ là hiện nàng đang tỉnh. Dù sao, nàng bắt buộc phải đáp trả lời một tiếng gọi khi biết rằng mình đang ở trong thế giới người tỉnh, mặc tiếng gọi xuất phát từ một thế giới nào.
    Trúc vội sửa lại nếp áo và mái tóc rồi đi nhanh xuống thang gác. Lúc mở cửa, thấy giáo sư Thế bạn đồng nghiệp dạy chung trường với cha Trúc đang chờ với một người đàn ông trẻ khác. Bấy giờ, Trúc mới hoàn toàn “tỉnh” hẳn.
    - A ! Chào bác ạ !
    Trúc mở lời chào giáo sư Thế và gật đầu chào người đàn ông xong, lách người nhường cho cả hai đi vào trong nhà. Giáo sư Thế nói :
    - Lúc đầu, bác ngỡ nhà đi vắng cả, sau nghe thấy có tiếng nhạc bác mới gọi cửa.
    - Dạ thưa, xin lỗi bác ạ ! Vì cháu ở trên gác nên làm bác phải chờ lâu.
    Trúc nói xong xin phép vào trong rót nước. Vào đến nhà bếp, Trúc mới chợt nhớ là vào giờ này, nhà không có nước trà nóng. Lâu nay, khách của giáo sư Chi không đến vào chiều thứ bảy nên Trúc đợi đến lúc làm cơm mới đun nước pha trà.
    Trúc bưng hai ly nước lọc ra phòng khách, nàng định giải thích với giáo sư Thế về việc mời ông uống nước lọc nhưng lại thôi, nàng nghĩ tại sao lại phải chú trọng đến những chi tiết nhỏ nhặt ấy nhỉ ? Nếu là cha Trúc, ông sẽ áy náy giải thích ngay, vì ông luôn luôn uống trà nóng. Bạn bè của ông ai cũng biết ông là tay uống trà sành điệu, mỗi khi đi đâu về, nhà hết nước nóng là ông phải tự tay đun lấy để pha trà. Trúc cảm thấy ôngcó cái thói quen này thật là phiền phức. Nhưng ông lại cho đó là một cái thú tuyệt nhất.
    - Cha cháu đi khỏi hở Trúc ?
    Giáo sư Thế hỏi.
    - Vâng ạ.
    - Nhứt định là đi đánh cờ đấy thôi !
    - Thưa đúng đấy ạ ! Cha cháu đến đằng bác Hiền để đánh cờ.
    - Chắc cháu đánh cờ tướng cũng giỏi lắm ?
    Trúc cúi đầu, cười đáp :
    - Dạ cháu đánh cờ tệ lắm, thưa bác !
    Giáo sư Thế cười, nâng ly nước trên tay :
    - Mời cháu !
    Rồi ông quay sang mời người đàn ông trẻ nọ, người này cùng bưng ly nước lên nói :
    - Xin phép giáo sư.
    Rồi quay sang Trúc, người đàn ông trẻ nói :
    - Mời cô dùng nước.
    Người thanh niên nói bằng tiếng Việt, làm Trúc ngạc nhiên đến quên cả đáp lại lời mời của ông ta.
    Giáo sư Thế vừa bưng ly nước lên môi, chưa kịp uống vội nói :
    - Ấy chết ! Bác quên giới thiệu với cháu, đây là ông Lê Thanh Bình.
    Rồi ông quay sang người thanh niên nọ :
    - Và đây là cô Lâm Thư Trúc, ái nữ của giáo sư Lâm Ẩn Chi.
    Người thanh niên lịch sự nghiêng người. Giáo sư Thế nói tiếp với Trúc :
    - Ông Bình đây là người Việt, một người bạn giới thiệu ông ấy đến bác để học chữ Trung Hoa, nhưng bác thì chuyên dạy về môn toán nên bác dẫn ông ấy đến đây giới thiệu với cha cháu.
    Trúc mỉm cười, gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu và nhìn phớt qua người thanh niên. Thảo nào, lúc mới trông thấy ông ta, Trúc đã có cái cảm giác là lạ, vì những cử chỉ của ông ta không có vẻ giống một người Trung Hoa, song cũng không xác định được một sự dị biệt hiển nhiên nào. Một cái nhìn rất khái quát đủ để Trúc có một nhận xét tạm thời về Bình. Dáng người hơi cao, nhưng không gầy, nước da ngâm ngâm đen, nét mặt Bình thoáng nhìn trông có vẻ suy tư, nhưng với đôi mắt hơi nhỏ qua làn kính không quá 5 độ lại biểu hiện những nét uy nghiêm và “có thần”.....


    [​IMG]
     

    Các file đính kèm:

    Chỉnh sửa cuối: 4/5/21
    Mạnh Kiều thích bài này.
Moderators: Bọ Cạp

Chia sẻ trang này