Lãng mạn Tuyết - Maxence Fermine

Thảo luận trong 'Tủ sách Văn học nước ngoài' bắt đầu bởi Heoconmtv, 18/4/16.

  1. Heoconmtv

    Heoconmtv Moderator Thành viên BQT

    Tuyet - Maxence Fermine.jpg
    TUYẾT
    Tác giả: Maxence Fermine
    Dịch giả: Minh Phương
    Nhà xuất bản: NXB Văn Học
    Công ty phát hành: Nhã Nam
    Năm xuất bản: 2008
    Số trang: 125
    Thể loại: Lãng mạn
    Đánh máy: Hoa Quân Tử
    Soát lỗi và làm ebook: Heoconmtv
    Nguồn: ebook-truyentrinhtham
    Ngày hoàn thành: 12-03-2016

    Nếu có điều kiện hãy mua sách để ủng hộ tác giả và nhà xuất bản nhé!


    TUYẾT - HẠNH PHÚC TRẮNG NGẦN

    Cuốn sách mỏng, nội dung gần như chỉ gói gọn trong 100 trang sách nhỏ. Câu chuyện cũng trắng ngần và mong manh như chính tựa đề: Tuyết. Dường như có một sức quyến rũ kỳ lạ khiến người đọc phải theo dõi đến cùng cuộc hành trình của nhân vật chính Yuko Akita, cùng với thơ Haiku và tuyết.

    Chọn thời điểm nước Nhật vào cuối thế kỷ thứ XIX, nhưng tác giả người Pháp Maxence Fermine không có tham vọng khắc họa lịch sử cho giai đoạn này. Những trang chữ đưa người đọc đến với thơ haiku, với ước vọng đi tìm nét đẹp trong những bài thơ chỉ mang 17 âm vị của nhân vật chính. Sắc màu - nỗi ám ảnh và khát khao tìm kiếm của một người yêu thơ haiku như Akita, nhưng sắc màu - cũng lại là sự chối bỏ, trốn chạy của lão thi nhân bậc thầy Soseki mù lòa.

    Cái đẹp có khi toát lên từ sự trong ngần của tuyết, có khi là sắc thái bàng bạc không thể định nghĩa từ hư vô. Lắm lúc người ta đi tìm sắc màu cho cuộc sống của mình nhưng lại không nhận ra rằng sắc màu ở trong tâm. Hạnh phúc không trôi giữa lưng trời mà hiện hữu trong tâm thức và ký ức của mỗi người. Ông lão Soseki sống giữa vùng tuyết trắng bằng một ký ức mênh mông như tuyết về người vợ quá cố. Rồi cũng từ miền trắng lạnh giá ấy, ông đã tìm thấy hạnh phúc cuối cùng trong một sự chờ đợi giày vò ngỡ là miên viễn về người yêu thương. Còn Yuko Akita đi trong một hành trình đầy tuyết trắng, hy vọng có thể tìm thấy sắc màu cho thơ. Ở phía cuối cuộc hành trình ấy, anh đã nhìn thấy, đã chạm vào nét đẹp vĩnh cửu toát ra từ băng tuyết.

    Cả hai con người – hai cuộc sống với những ước vọng khác nhau, nhưng họ đã gặp nhau giữa miền núi đồi mênh mông tuyết trắng. Một người nằm lại mãi mãi với hạnh phúc vĩnh hằng, một người trở về với ký ức mang theo hạnh phúc từ một giấc mơ nhưng đã trở thành hiện thực.

    Trên đời có hai loại người. Một người sống chơi đùa rồi chết. Và những người suốt đời chỉ biết giữ mình thăng bằng trên sợi dây cuộc đời”. Một cách nhìn nhận không quá chông chênh của tác giả Maxence Fermine cho một câu chuyện tình yêu bất diệt như một vết hằn vào tuyết, vào dòng nghĩ suy của người đọc. Tuyết – câu chuyện nhẹ nhàng, thanh tao, mềm mại, đắm say như một bài thơ haiku tinh tế và huyền ảo.

    Tiểu Quyên

    Nhận xét:

    Một cuốn tiểu thuyết cực ngắn, kỳ diệu, trắng ngần, tuyệt đẹp. Một kiệt tác. - Vui lòng đăng nhập hoặc đăng ký để xem link

    Tuyết là câu chuyện thật đẹp mô tả nước Nhật thời kỳ cuối thế kỷ XIX. Một cuốn tiểu thuyết thanh tao và trong trẻo đến kỳ lạ được lấy cảm hứng từ thi ca” - Le Figaro

    Cuốn tiểu thuyết đầu tay quá xuất sắc của một nhà văn pháp - Tạp chí Marie Claire

    Mượn tuyết làm cớ, Maxence Fermine đã vẽ lên giữa những câu chữ một bức chân dung tinh tế về văn hoá Nhật, về mối liên hệ giữa văn hoá với thời gian, thiên nhiên và suy tưởng” - Lemonde des livres

    Lời văn thanh tao cùng lối viết mềm mại đầy thông minh của Maxence Fermine đã biến cuốn tiểu thuyết hư cấu cực ngắn này thành một cuốn sách đáng nhớ” - Publishers Weekly
     

    Các file đính kèm:

    Chỉnh sửa cuối: 20/4/16
  2. Heoconmtv

    Heoconmtv Moderator Thành viên BQT

    ANH SỐNG ĐƯỢC LÀ NHỜ ANH ĐÃ THẤY...

    Trên đường đi từ đảo Hokkaido đến miền Nam nước Nhật để tầm sư học đạo, chàng thi sĩ Yuko gặp phải một cơn bão tuyết khủng khiếp lúc đang băng qua khe núi. Náu mình dưới một vách đá, chàng trai trải qua mấy ngày đêm đói rét, tê tái, kiệt quệ, cô độc giữa tuyết và đêm tối, và lẽ ra anh đã chết cả trăm lần nhưng anh vẫn sống.

    Anh sống được là nhờ điều anh đã thấy: một người con gái tuyệt đẹp, một thiếu nữ người Âu với mớ tóc vàng óng nằm khỏa thân trong lớp băng. Trong chiếc quan tài pha lê vĩnh cửu, nàng nằm đó như một điều kỳ diệu đến từ bên kia bờ thực tại. Nàng đã giúp anh ngộ ra cái mà anh đang tìm kiếm, cũng như tuyết trắng giúp anh hiểu được sự lộng lẫy của tất cả sắc màu.

    Tuyết của Maxence Fermine chỉ có 124 trang, mỗi trang rất thưa chữ, tựa như một tập thơ hơn là một tiểu thuyết. Giản dị nhưng tinh tế và sâu thẳm, như một bài haiku trong trẻo. Trong những trang sách là sự gặp gỡ giữa tâm hồn một nhà văn Pháp sôi nổi, nồng nàn, với bản sắc văn hóa Nhật Bản mà anh ngưỡng mộ. Tất cả được vẽ lên như một bức tranh tuyệt tác trên nền trắng vô tận: giá lạnh mà nóng bỏng, tuyết mở đầu, kết thúc và xuyên suốt hành trình tìm kiếm của chàng thi sĩ.

    Và họ yêu nhau,
    Lơ lửng trên một sợi dây
    Tuyết.


    "Một cuốn tiểu thuyết cực ngắn, kỳ diệu, trắng ngần, tuyệt đẹp. Một kiệt tác" - nhận xét của trang web Vui lòng đăng nhập hoặc đăng ký để xem link, trong rất nhiều lời ca ngợi dành cho cuốn sách này, có lẽ là lời khen ngắn gọn và đầy đủ nhất. Bởi tác phẩm của Maxence Fermine giống như một bài haiku Nhật Bản, bạn có thể giải thích hàng trăm trang về nó nhưng tốt nhất là hãy lắng nghe và cảm nhận bằng tất cả trái tim.

    Trần Thuỳ Mai
    (Báo Tuổi Trẻ)
     
  3. Văn.Cường

    Văn.Cường Banned

    Cuốn này thấy đề là 125 trang mà ebook thì được 57 trang, nguyên nhân là trên mức +19 nên bị xén à @Heoconmtv?
     
    Heoconmtv thích bài này.
  4. Heoconmtv

    Heoconmtv Moderator Thành viên BQT

    Vấn đề này giải thích thì dài dòng lắm. Đại loại là bạn thấy trong ebook mình gộp nhiều chương vào một file html vì các chương ngắn lắm. Trong sách giấy có khi một dòng thôi cũng chiếm một trang.
     
    tranthanhkiet and Văn.Cường like this.
  5. Văn.Cường

    Văn.Cường Banned

    He he! Hiểu rồi, hiểu rồi cái vấn đề XY này...
     
  6. Heoconmtv

    Heoconmtv Moderator Thành viên BQT

    Tuyết - Bài Haiku bạch khiết về sự hòa trộn của cái đẹp, tình yêu và nghệ thuật.

    Maxence Fermine, nhà văn Pháp 40 tuổi, một người Âu mà lại viết trong dòng chảy duy mỹ và duy cảm như các bậc thầy văn chương Nhật Bản. Và quả thực, cuốn tiểu thuyết nổi tiếng nhất của Maxence, Tuyết chính là về đất nước Nhật với những vẻ đẹp phi thường đó.

    Nước Nhật, cuối thế kỉ XIX. Chàng trai trẻ Yuko Akita nhạy cảm, tinh tế đã lựa cho mình con đường riêng khác hẳn với truyền thống vốn có của gia đình: hoặc trở thành chiến binh hoặc trở thành tu sĩ. Anh có hai nỗi đam mê lớn nhất, thơ haiku và tuyết. Anh muốn trở thành nhà thơ, để tôn thờ tuyết như cái đẹp vĩnh cữu và tuyệt đối của đời mình. Những bài haiku của anh nổi tiếng đến mức một ngày mùa xuân, một nhà thơ nổi danh trong triều Minh Trị đã tìm đến nhà anh để được “tận mục sở thị”. Bậc thầy nọ, sau khi đọc những bài thơ của anh, tuy rất thích nhưng vẫn băn khoăn bởi thơ anh tuyền một sắc trắng vô vọng của tuyết. Ngài bèn khuyên anh đến tầm sư học đạo ở chỗ thầy Soseki - bậc danh thi, danh nhạc, danh hoạ mù lòa của nước Nhật. Trải bao gian nan, có lúc Akita tưởng chừng như không thể bước tiếp. Chính lúc ấy anh bắt gặp một người con gái Âu trong băng, hình ảnh đẹp và tinh khiết tuyệt vời sẽ ám ảnh Akita và trở thành nàng thơ của cả cuộc đời anh. Rốt cuộc, Akita cũng đến được nơi ở của thầy Soseki. Anh được nhận làm học trò của thầy. Ở đó, thầy Soseki đã dạy anh cảm thụ không gian, màu sắc và hình khối tự trong tâm hồn mình, để làm hoàn thiện bức họa tuyết bằng thơ haiku vô sắc. Cũng tại đó anh được nghe kể về mối tình đẹp như thơ song bất hạnh tột cùng của thầy Soseki với nàng Neige - nữ nghệ sĩ châu Âu đi trên dây. Anh biêt đó chính là người đàn bà trong băng kia. Thầy Soseki, sau khi nghe Akita kể lại chuyện đó, tuy lúc đầu do dự song cuối cùng vẫn nhờ anh đưa đến nấm mồ băng để nằm xuống bên cạnh tình yêu bất diệt của mình, mãi mãi, trong tuyết. Còn Akita trở về, lấy người con gái của thầy. Họ sống một cuộc đời bình dị hạnh phúc.

    Tuyết của Maxence Fermine gồm 54 chương, vỏn vẹn trong hơn trăm trang giấy khổ nhỏ, thưa chữ. Mỗi chương lại có cấu trúc như một bài haiku. Và cả tiểu thuyết là một bài haiku lớn. Ngôn từ giản dị, tinh khiết như sắc trắng của tuyết, mát lạnh và trong veo như tuyết tan chảy.

    Những nhân vật trong Tuyết đều là những tín đồ của cái đẹp. Dòng máu nghệ sĩ chảy trong họ, nung nấu nỗi đam mê và khát khao tìm kiếm cái đẹp. Akita say mê đến mức sùng bái tuyết. Chỉ anh mới nhìn thấy ở tuyết cái đẹp khơi nguồn nghệ thuật mà người thường , thậm chí ngay cả bậc thầy Soseki cũng không nhận thấy. “tuyết trắng, vậy đó là một bài thơ, một bài thơ vô cùng thuần khiết. Tuyết ngưng đọng và che chở thiên nhiên. Vậy đó là một bức tranh. Bức tranh tinh túy, mùa đông. Tuyết biến đổi liên tục. Vậy đó là nghệ thuật thư pháp. Có hàng vạn, hàng vạn cách viết tuyết. Tuyết trơn trượt. Vậy đó là một vũ điệu. Trên mặt tuyết, tất cả mọi người đều là vũ công”. Nàng Neige, người nghệ sĩ đi trên dây, có khuôn mặt “muôn muốt như tuyết”, cặp mắt “xanh như băng”, cũng là hiện thân của cái đẹp hoàn hảo và tinh khiết như tuyết mà cả Akita và Soseki đều tôn sùng. Tất cả mọi nỗ lực trong thi ca, âm nhạc và hội họa của thầy Soseki đều chỉ hướng tới một mục đích duy nhất: tìm lại được vẻ đẹp như tuyết của khuôn mặt người vợ yêu không may tử nạn. Và, bài thơ bỗng chuyển thành bức họa của Akita khi anh gặp lại Hoa Xuân - con gái của Neige và thầy Soseki, người con gái anh yêu say đắm - chính là bức hoạ đẹp nhất “vẽ một người đi trên sợi dây cái đẹp”.

    Tuyết của Maxence Fermine mang phong cách lịch lãm mà giản dị, với giọng điệu trung tính. Kết cấu cân đối, như một bông tuyết. Lối viết ngắn gọn và không ngữ điệu, song vẫn dày dặn chất trí tuệ và trải nghiệm. Cách sắp xếp câu, từ trong mỗi chương, mỗi đoạn thưa thớt như trong một bài thơ haiku, không thừa một từ.

    Đọc Tuyết độc giả thấy thấm thía sâu sắc vẻ đẹp buốt nhói của tuyết, của tình yêu và của thơ haiku. Cuốn sách trăm trang lướt qua nhanh như bông tuyết tan, nhưng để lại dư âm da diết trong lòng người đọc.
     

Chia sẻ trang này