Truyện ngắn - Tản văn Cừu nhân - Deborah Galyan

Thảo luận trong 'Tủ sách Văn học nước ngoài' bắt đầu bởi lilypham, 5/10/13.

  1. lilypham

    lilypham Lớp 12

    Tên tác phẩm: Cừu Nhân (The Incredible Appearing Man)
    Tác giả: Deborah Galyan
    Dịch giả: Phỏng dịch: Nguyệt Trinh

    Giới thiệu:
    Deborah từng sống tại Massachusetts cùng với chồng và đứa con trai nhỏ. Câu truyện ngắn dưới đây của cô, The Incredible Appearing Man, đã được giải Editors' Prize của Missouri Review năm 1995. Truyện giả tưởng và các bài tiểu luận (essays) của cô xuất hiện trên North American Review, the Chicago Review, và một vài hợp tuyển văn thơ. Cô còn là thành viên của hội ái hữu Illinois Arts Council. Nếu không vì niềm hân hoan ấy hẳn câu chuyện dưới đây khó thành hình. Dưới đây là cảm nghĩ của cô.

    Tôi viết The Incredible Appearing Man trong thời điểm khi chợt nhận ra, phần đời mà mình sẽ chẳng bao giờ đụng đến nữa đột nhiên biến mất. Một thời sinh viên hoa mộng, những đêm thức trắng lo bài vở thi cử, giây phút tấu hót cùng bạn bè từ Austin, quán rượu, tiệm ăn, đến New Orleans hoặc từng chuyến du lịch. Ðó là miền đất đầy quyến rũ trong những năm đôi mươi của đời tôi. Miền đất ồn ào thật vui tươi, nhưng lại đánh gục tôi bằng nỗi mất mát tổn thương và mối tình đầu không kết quả nhưng chẳng dễ gì quên lãng được. Phần đời ấy đã trôi giạt khỏi tôi mỗi lúc mỗi xa. Phần đời ấy thuộc về một vùng xa xôi không bờ bến. Ðến nửa đời mình, tôi thênh thang giữa những miền xa lạ, cạnh chồng con. Tôi có công việc chuyên môn ổn định mà vẫn giằng co tìm thời gian để viết lách, để tìm phương hướng cho một người bị dằn xé nội tâm. Giữa thời điểm này, tôi muốn nghiêng mình cúi chào phần đời ấy trước khi nó bềnh bồng xa thật xa, và tôi khó thể nào hồi tưởng được.

    Vùng đất hoang dại đã một lần cho tôi yêu thương, đã một lần làm tôi đau khổ. Tôi bồi hồi cho sự lầm lỡ của mình khi nhớ về chuỗi thời gian ngụp lặn say mê trong tình yêu mù quáng ở tuổi đôi mươi đã qua. Song, tôi không gạt bỏ, không đào sâu gốc rễ hoặc tiếc nuối ân hận. Lòng tôi chẳng muốn được gỡ rối hoặc thoát khỏi cạm bẫy. Tôi muốn xây nấm mộ cho khoảng đời hoa mộng khờ dại ấy, tôi còn muốn tán tụng, đánh dấu nó trên vùng đất mới của mình để tôi mãi mãi thần thoại hoá nó. Nó mang niềm vui thật lớn cho người cầm bút, khi đúc kết câu chuyện thần tiên từ kinh nghiệm riêng tư của chính mình. Có thể cách chữa trị tốt nhất để xoa dịu vết thương lòng và để tự gìn giữ bản thân mình là đốt tan tành chiếc cầu bắt về miền quá khứ và tiếp tục bước đến phía trước. Song, tôi tin tưởng vào nghị lực sâu xa của người cầm bút, lúc tâm hồn yếu mềm của họ từ miền quá khứ trở về ào ạt, họ vẫn đón nhận, nhìn lại bản thân mình. Ðó là điều mà khó ai có thể hoặc sẽ phải đương đầu nổi.

    Do đó, câu chuyện dưới đây là lăng mộ cho vùng đất đã mất trong lứa tuổi đôi mươi của riêng tôi. Cho miền California tráng lệ, là một phần bối cảnh của câu chuyện. Miền đất đầy dẫy khu rừng phù du âm u và tràn ngập ánh sáng diễm ảo mà tôi thật khó lòng vượt qua khỏi cám dỗ và thử thách. Hãy chôn liệm mối tình gẫy đổ, dù nó chỉ là hình ảnh mờ nhạt qua tấm gương đục ngầu, là làn khói đen èo uột trên đầu ngọn nến hoặc chỉ là đống cám sắt vụn nát.

    Người post: Phamanh178 (TVE)
     

    Các file đính kèm:

Chia sẻ trang này