Tuổi hoa Lá khô mùa mưa - Nguyễn Thị Mỹ Thanh

Thảo luận trong 'Tủ sách Văn học trong nước' bắt đầu bởi nguyenthanh-cuibap, 7/8/17.

Moderators: Bọ Cạp
  1. nguyenthanh-cuibap

    nguyenthanh-cuibap Cử nhân

    LÁ KHÔ MÙA MƯA
    Tác giả: Nguyễn Thị Mỹ Thanh
    Loại hoa tím
    Xuất bản: Tuoihoa
    Nguồn text: tusachtuoihoa
    [​IMG]
    Chị Lam Hương xoa tay, nói với giọng đầy tin tưởng:
    - Thưa chị, chúng em gồm sáu người, rất thường đi công tác cùng với nhau. Kỳ hè này em rủ tất cả về đây chơi cho biết quê em, nhân thể thấy quận mình mới thành lập một bệnh xá nên em có ý kiến là cho cả nhóm làm công tác ở đó luôn. Chắc chị cũng sẽ vui lòng giới thiệu nhóm chúng em với bác sĩ trưởng bệnh xá để chúng em đến giúp họ được phần nào công việc?
    Cô y tá Trang hơi nghiêng đầu, nhìn chị Lam Hương và cười rất dễ dãi:
    - Cô Hương thì tôi quá quen rồi, nhưng còn các cô đây… biết các cô có thích làm những công việc ở nhà thương không?
    - Thưa chị, các bạn của em có nhiều thiện chí ghê lắm ạ, những việc xã hội là “nghề ruột” của chúng em. Mặc dù chưa bao giờ làm việc ở bệnh viện, nhưng em tin rằng nếu được chị vui lòng chỉ dẫn, chúng em sẽ quen việc dễ dàng.
    - Thế thì tốt lắm. Vậy ngày mai tôi sẽ dắt các cô vào giới thiệu với bác sĩ Lân trưởng bệnh xá. Chắc ông sẽ nhận ngay. Hồi trước ở quận mình chỉ có một phòng y tế để khám bệnh, phát thuốc cho dân chúng, nhưng đến nay thì lập thêm một bệnh xá dùng làm nơi săn sóc cho các thương binh trước khi chuyển về Sài Gòn, và cũng là nơi điều trị những vết thương nhẹ cho đến khi khỏi hẳn. Mới “khai trương” chưa đầy một năm mà bệnh xá đã có việc làm không ngơi tay. Các cô thấy đó, chiến trận ở thôn quê sôi động bất ngờ cho nên việc tổ chức một bệnh xá như thế rất hữu ích. Tuy nhiên vấn đề tài chánh và nhân lực vẫn còn thiếu thốn. Nếu có các cô đến công tác ở đó chắc bác sĩ sẽ mừng lắm.
    Rồi với dáng điệu vội vã, cô Trang đứng dậy:
    - Thôi, xin chào các cô nhé, tôi trở lại nhà thương đây! Ngày mai các cô đến thẳng đó, tôi giới thiệu nhé! A, quên nữa, tôi phải biết tên các cô trước thì mới dễ ăn nói chứ!
    Chị Lam Hương đứng dậy theo, nói:
    - Dạ, em xin giới thiệu với chị, các bạn học cùng một trường: Vân và Nga học lớp em, năm thứ ba, Hạnh Đào và Thu Tâm học năm thứ hai, còn bé Hạ Huyên học năm thứ nhất.
    Thu Tâm liến thoắng:
    - Bé Hạ Huyên, tức “cô sinh viên hay buồn” đấy chị ạ!
    Lập tức Thu Tâm bị một cái véo nhẹ cùng lời trách của Hạ Huyên:
    - Chị Tâm này… kỳ!
    Cô y tá Trang cáo từ ra về. Chị Lam Hương quay vào, cao giọng nói với cả bọn:
    - Nào, các bạn chuẩn bị tinh thần đi nhé! Tôi xin báo trước là kỳ công tác này hơi cam go đấy, tuy không quá nặng nhọc nhưng chúng ta phải đối diện với những vết thương hàng ngày. Nếu mà yếu bóng vía thì khó mà làm việc lắm đó!
    Chị Vân nhướng mày:
    - Theo bồ thì tụi mình sẽ làm những việc gì ở đó?
    - Cô Trang và mấy người y tá sẽ chỉ cho tụi mình cách băng bó và rửa vết thương. Mình sẽ làm chừng ấy việc. Chỉ cần bạo dạn và khéo tay là được.
    Hạnh Đào le lưỡi:
    - Có lẽ chị Hương nên mở ngay một lớp cứu thương cấp tốc dạy tụi em ngay hôm nay đi, chứ tụi em vụng về lắm.
    Thu Tâm trêu bạn:
    - Nội cái nước lúng ta lúng túng của mi làm người ta đau cũng đủ… hết xài.
    - Mi cứ trêu ta hoài. Việc gì rồi cũng quen đi chứ bộ!
    Chị Nga lên tiếng:
    - Đúng rồi, việc gì rồi cũng quen. Mấy người y tá hồi mới tập sự cũng vậy mà!
    Thấy Hạ Huyên im lặng, chị Lam Hương hỏi:
    - Thế nào, bé Huyên, có thấy thích làm công tác kiểu này không?
    Hạ Huyên đang ngồi thu mình suy nghĩ trong một góc, nghe hỏi bèn ngước mặt lên, cười nhẹ, đáp:
    - Dạ, việc gì em cũng thích làm hết. Chỉ ngại rằng hồi trước đến giờ chỉ quen đi ca hát, săn sóc các em cô nhi, hay là đi cứu trợ thôi, không biết sắp tới gặp những vết thương mình có can đảm làm hay không?...
    - Việc gì rồi cũng sẽ quen đi Huyên ạ. Chị tin rằng bé Huyên không đến nỗi yếu bóng vía quá đâu. Dịu dàng như Huyên chắc sẽ giúp các thương binh vui vẻ và đỡ đau ghê lắm.
    - Em sẽ cố gắng. Đã gọi là công tác xã hội thì đâu từ nan một công việc nào, chị há!
    - Ừ, thôi bây giờ thế này: bọn mình xuống bếp ăn bánh canh, rồi đi ra vườn chơi. Chiều nay chúng ta đi một vòng cho biết sơ sơ các nơi trong quận để ngày mai bắt đầu công việc…
    Thu Tâm tiếp lời ngay:
    - …băng bó cho các thương binh.

    [​IMG]
     

    Các file đính kèm:

    Chỉnh sửa cuối: 30/10/17
Moderators: Bọ Cạp

Chia sẻ trang này