Truyện dài Lời Nguyền Bất Tử - Tập 3: Đội Quân Quái Vật - Nhóm 4.0

Thảo luận trong 'Tự Sáng tác' bắt đầu bởi Nhom4.0, 21/10/19.

Moderators: nhanjkl
  1. Nhom4.0

    Nhom4.0 Lớp 3

    CHƯƠNG XIX

    THỨC TỈNH


    Goki trợn trừng mắt khi nhìn thấy Rubber một tay túm Siren, lôi mạnh, tay còn lại kê kiếm sát cổ con bé. Anh chồm đến trước một đoạn, với tay về phía con gái; nhưng vết thương trên bụng ngay lập tức hạ gục Goki. Goki gục xuống, nhưng vẫn cố quay sang thều thào với Gemma; anh biết, nếu không dừng tay, Siren sẽ không yên với Rubber.

    Gemma buộc lòng dừng đàn rắn lại. Zhang lạnh lùng nhìn một lượt, rồi quay về phía Rubber.

    - Chủ nhân! - Rubber hào hứng giơ cây kiếm lên vẫy Zhang.

    Siren ngay lập tức cúi xuống, cắn mạnh vào tay Rubber; nhưng dĩ nhiên không thể thoát được chỉ nhờ một vết cắn. Rubber thậm chí không buồn nhìn xuống, chỉ cần siết chặt bàn tay hơn tí là Siren bắt đầu giãy giụa vì không thở được.

    - Thả con bé ra! - Digor hét lớn.

    Sau tiếng hét, Digor bật qua khỏi rãnh sâu mà Gemma đã tạo ra ban nãy, bổ một đấm từ trên xuống, nhằm thẳng đỉnh đầu Rubber. Không hổ danh là tay sai đắc lực nhất của Zhang, Rubber chỉ khẽ nghiêng người sang bên tí, rồi kéo Siren về phía trước, kề thanh kiếm lại vào cổ cô bé, khinh khỉnh nhìn Digor.

    Digor dừng hẳn lại, siết chặt nắm tay, trừng mắt nhìn. Nếu để D kiểm soát tình hình, rất có thể, anh sẽ tìm được điểm yếu của Rubber. Nhưng Igor dĩ nhiên không tin vào khả năng chiến đấu của D, nên nhất nhất giành quyền kiểm soát. Và giờ, ngoài trơ mắt nhìn, lo lắng cho Siren, anh cũng không thể làm gì hơn.

    Bên này, Gemma bối rối thật sự; phần thì lo lắng cho Goki, phần thì cô không thể ngờ Rubber lại có thể dễ dàng bắt Siren như thế. Có thể, vì Goki bị thương, nên “vòng vây” gián anh để lại ở nhà trọ cũng suy yếu theo; và đấy là cơ hội lớn để một kẻ sợ gián như Rubber qua được vòng bảo vệ.

    Goki tỉnh dần. Chính anh cũng đang hoang mang cực độ về vấn đề mà Gemma đang nghĩ. Anh biết năng lực của mình; đàn gián không bị tác động nếu anh bị thương, kể cả chết. Sự thật là Goki đã để lại một phần sức mạnh của mình trong vòng tròn bảo vệ Siren. Không thể có chuyện Rubber dễ dàng tấn công vòng bảo vệ ấy mà bắt cô bé được. Goki thật sự không hiểu!

    Zhang nhìn Goki với cặp mắt chứa đầy sự thất vọng. Lẽ ra, theo cô lâu thế rồi, Goki phải hiểu, nếu cần tính toán, sẽ không ai tính toán hơn được Zhang. Sao anh lại không nghĩ đến chuyện để họ quay trở lại đây dễ dàng thế này là một điều không tưởng trong tổ chức quái vật, khi còn có mặt cô? Sao anh lại không nghĩ đến chuyện, hạ cấp của cô vô dụng, để sổng anh một lần, nhưng cô thì không vô dụng như thế? Và thật là Goki đã để tình cảm lấn áp lý trí, nên mất luôn cả khả năng quan sát, mới chậm phát hiện ra điểm giống nhau kỳ lạ giữa Gemma và Siren; nhưng Zhang làm sao không nhìn thấy cơ chứ?

    Goki ngước lên nhìn Zhang. Anh cười mình ngu si, mãi đến tận lúc này mới hiểu ra rằng, tất cả chỉ là cái bẫy mà Zhang đã giăng sẵn, “một mẻ” tóm gọn cả đám Goki.

    Kasian và Buffy nhảy sang chỗ Goki và Gemma. Digor thấy vậy liền nhảy sang, thủ thế, sẵn sàng bảo vệ Goki và Gemma. Nhưng bên này, Rubber chỉ cần e hèm một tiếng, Digor buộc phải dừng tay; vì ai cũng biết, manh động chút nữa thì Siren sẽ gặp nguy hiểm.

    Cả ba người - Goki, Digor và Gemma - không còn cách nào khác, đành đứng yên cho bọn quái vật trói lại. Dây trói được Blue chuẩn bị sẵn sàng theo yêu cầu của Zhang - có gai, tẩm dung dịch gây tê liệt.

    Rubber khinh khỉnh nhìn Digor, Gemma và Goki lịm dần đi. Rồi, bất thình lình, nó vung tay, lẳng Siren về hố sâu đầy rắn. Thằng nhóc thậm chí còn khoái trá cười khi chạm phải ánh mắt tuyệt vọng của ba kẻ tưởng rất mạnh kia trước khi họ gục hẳn. Tưởng gì, hóa ra cũng chỉ là những kẻ giỏi động tay chân mà không biết vận dụng đầu óc.

    Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, khiến tất cả mọi người có mặt đều bàng hoàng, không kịp phản ứng. Cả Zhang, Kasian và Buffy cũng không tránh khỏi cảm giác bất ngờ. Bọn họ không ai ngại chuyện giết người; nhưng giết không cần suy nghĩ, không có mục đích và không chút ghê tay như Rubber thì quả thật đáng sợ.

    Tiếng thét của Siren kéo dài, từ khi vừa bị lẳng đi, đến rất lâu sau khi rơi xuống rãnh. Như thể, cái rãnh ấy sâu không đáy và cô bé cứ chới với tuyệt vọng khi cơ thể rơi tự do vậy.

    Rubber tái mặt khi thấy Digor cử động. Cơ thể Digor nổi gân chằng chịt sau vài lần hít thở, cố gồng để bứt đứt dây trói. Thêm chút nữa, da thịt bắt đầu bị xé toạc bởi những chiếc gai trên roi cắm sâu vào; nhưng có vẻ như anh không cảm thấy đau, cũng chẳng quan tâm chuyện mình đang chảy rất nhiều máu.

    Zhang vung đao, bổ liên tiếp xuống lưng Digor khi thấy sợi dây trói dọa đứt. Digor cũng chỉ cầm cự được thêm một lúc rồi bất tỉnh hẳn. Đó cũng là lúc tiếng hét của Siren im bặt. Cả không gian chìm vào sự im lặng chết chóc.

    ***

    D giữ im lặng hoàn toàn trong lúc Igor đập phá mọi thứ vớ được. Thật ra, anh vẫn mải miết với hình ảnh giữa lòng hồ, mà mãi đến giờ chưa giải mã được; nên cứ tùy Igor tìm cách giải phóng cơn giận của anh ta đi vậy.

    D biết, tâm trạng của Igor đang rất xấu. Điều ấy hoàn toàn hiểu được mà. Vì ngay chính anh thôi, dẫu chưa tiếp xúc nhiều với Siren, nhưng nghĩ tới cảnh tượng con bé rơi xuống hố đầy rắn độc, tự D cũng không thể kiềm lòng. Tiếng hét của Siren vẫn ám ảnh anh đến tận lúc này.

    Điều làm D lo lắng hơn là thân xác Digor đang bị thương rất nặng. Miệng vết thương do đao của Zhang gây ra rất lớn, không thể lành lại ngay. Mà với tính khí Igor thế, giam hãm thêm vài ngày chỉ càng phiền phức hơn. D nhìn xoáy xuống hồ nước; anh cần phải nhanh chóng giải được nửa hình ảnh còn lại này. Có là gì đi chăng nữa, D chắc chắn, đấy là cơ hội cuối cùng của bọn họ.

    Nhưng D không tài nào tập trung suy nghĩ được, khi mà Igor vừa đập phá, vừa gào rú, lại còn vứt mọi thứ đã bị bẻ nát về phía anh ngồi. D ngước mặt lên, nói với giọng thật sự chán nản.

    - Nếu làm thế mà cứu được Siren, tôi sẽ làm cùng anh đấy!

    - Đừng có mà nhắc đến tên con bé! - Igor rít lên.

    Dứt lời, Igor lao đến, túm cổ D, xốc thẳng lên. D chán ngán nhìn Igor, khinh khỉnh nói.

    - Giết tôi, anh có thoải mái hơn không? Nếu có thì giết luôn đi! Tôi cũng chán phải ở cùng với anh lắm rồi!

    - Giết hết bọn chúng, được không? - Digor nới lỏng tay ra, nói như van nài.

    - Anh làm như tôi không có cảm giác gì ấy! - D tức giận quát. - Đây là cơ hội cuối cùng của chúng ta!

    Igor nhìn theo cái đảo mắt của D xuống mặt nước. Hình ảnh vẫn nằm đó như bao lâu nay - lạnh lùng và thách thức. Igor nhìn chằm chằm, thậm chí là cúi hẳn người xuống. Một lúc sau, anh ngẩng lên, chua chát cười.

    - Một mạng đổi một mạng! - Igor nói, không đầu không đuôi.

    D thật ra đã hiểu điều này từ lần đầu tiên nhìn vào hình ảnh ấy; nhưng áp dụng như thế nào mới là điều đáng nói kia. Anh và Igor đang kẹt trong cùng một thân xác, có nghĩa, họ chỉ có một mạng mà thôi; lấy cái gì để nói là đổi chác cơ chứ?

    Igor đứng giữa hồ nước, lặng im theo cách rất lạ lùng. Bất thình lình, anh quay sang D, nói rất khẽ.

    - Hứa với tôi là anh sẽ trả thù cho Siren nhé?! - Lần đầu tiên Igor xưng hô tử tế với D.

    - Anh đang nghĩ gì vậy? - D sửng sốt.

    Rõ ràng, câu nói vừa rồi của Igor là một lời trăng trối; nhưng D thật sự không hiểu anh ta định làm gì. Igor có ý thức được rằng, nếu anh ta buông xuôi, bỏ cuộc, thì thân xác Digor cũng sẽ trở nên vô dụng hay không? Bởi sự thật là Digor có được sức mạnh nhờ phần linh hồn của Igor mà?

    Khóe môi Igor khẽ nhếch lên sau câu hỏi của D. Không gian bắt đầu chuyển động, rồi mạnh dần, như bị xé toạc ra làm hai. Mọi thứ chìm hẳn trong bóng đêm nhưng sự rung lắc cứ mạnh dần lên khiến D thật sự không thoải mái. Những kẽ nứt đỏ rực bắt đầu xuất hiện, rồi nổi bật trên không gian tối đen.

    Không gian này được tạo nên từ tâm thức của hai người; có thể hiểu, mọi thứ đều chỉ là ảo ảnh được tạo ra bởi trí tưởng tượng của họ. Thế nên, D và Igor không thể tổn thương hay giết hại nhau - điều ấy là chắc chắn, vì họ đã thử nhiều lần rồi. Nhưng đến lúc này, D hiểu, còn một trường hợp khác nữa có thể xảy ra, và nó đang thật sự diễn ra ngay trước mắt anh - khi một trong hai tự giết chính mình. D rùng mình; chẳng lẽ Igor thật sự muốn hy sinh? Có phải, vì anh ta nghĩ đấy là cơ hội duy nhất để thân xác Digor hồi phục? Điều ấy không phải không có lý, vì dẫu sao cũng có thể hiểu Igor là một mạng và Digor là một mạng. Nhưng sao lại có thể dễ dàng từ bỏ mạng sống của mình đến thế?! Chẳng lẽ, cảm giác thù hận có thể khiến con người bất chấp cả mạng sống của mình hay sao?

    D thoát khỏi suy nghĩ, khi đường nứt kéo thẳng xuống, chia hồ nước làm đôi, rồi kéo Igor lên cao. D trợn trừng mắt, nghe toàn thân run rẩy khi cơ thể Igor nứt ra. Vết nứt cứ thế chạy dọc cơ thể Igor, đỏ rực như màu của máu. Igor vẫn nhìn thẳng về phía D - hy vọng, van nài, tin tưởng…

    ***

    Màn đêm trải xuống bãi đất trống vẻ hiu quạnh, lạnh lẽo. Tiếng côn trùng râm ran kêu không át được âm thanh loạt xoạt phát ra từ hố sâu đen ngòm. Bất thình lình, một bàn tay trồi lên, cố gắng nắm lấy miệng hố.

    Bàn tay nhỏ bé cố gắng giữ chặt miệng hố một lúc, nhưng lại bị vuột ra. Một lúc sau, bàn tay ấy lại xuất hiện một lần nữa. Lần này, đã là hai bàn tay cùng bám lấy miệng hố. Một cái đầu cũng trồi lên sau đó. Bóng người nhỏ gầy ngoi lên khỏi miệng hố - bẩn thỉu, đen đúa như lẩn hẳn vào màn đêm; ngoại trừ đôi mắt - một xanh một đen - vẫn sáng lấp lánh. Mất vài phút quan sát, cả thân hình nhỏ bé trườn nhanh vào đường hầm cạnh đó rồi mất hút.

    Siren vừa bò vừa cầu mong bọn quái vật chưa kịp phá hủy đường hầm. Thật sự, Siren cũng không hiểu sao mình vẫn còn sống?! Thứ cuối cùng mà Siren có thể nhớ là lúc mình rơi xuống cái hố đầy rắn; chúng cắn khắp nơi trên cơ thể khiến cô bé đau đớn rồi lịm đi. Ngay cả khi đã mất ý thức, Siren vẫn mơ màng cảm nhận được đàn rắn không ngừng việc cắn xé mình. Thậm chí, khi tỉnh dậy - còn đang hồ nghi về việc mình còn sống - thì những con rắn kia vẫn chưa buông tha Siren; lạ lùng thay, những nhát cắn lúc ấy không còn gây ra cảm giác đau đớn như trước đấy nữa. Lạ lùng thay, khi Siren tỉnh dậy, những chú rắn bỗng nhiên thân thiết hơn với cô bé; và dĩ nhiên, Siren đón nhận chúng, như từng đón nhận hai chú gián Bio và Dio trước đây.

    Siren khựng lại, cúi xuống; con rắn chui từ trong người cô bé ra, ngẩng đầu nhìn. Siren đưa một ngón tay, miết nhẹ lên đầu nó, rồi đẩy con rắn vào lại trong áo. Đường hầm tuy tối nhưng chỉ duy nhất một lối, nên không quá khó khăn cho Siren di chuyển; và như thế, khi chưa bị phá hủy, thì chắc chắn đường hầm này dẫn thẳng đến trụ sở của tổ chức quái vật.

    Trước mặt có ánh sáng, nhưng Siren chần chừ khi nghe thấy có tiếng trò chuyện ngoài ấy. Nhẹ nhàng hết sức có thể, cô bé trườn tiếp, cảnh giác nhìn ra khi đến nơi. Ngoài đó có hai tên quái vật đang canh gác. Suy nghĩ một lúc, Siren nhặt hai hòn đá - một tròn nhỏ và một lớn hơn, có cạnh sắc nhọn. Siren vung mạnh tay, ném hòn đá nhỏ ra xa.

    Hai gã quái vật đồng loạt đưa mắt về phía phát ra tiếng động; một trong hai gã tiến về phía ấy, kiểm tra, gã còn lại bị thu hút bởi tiếng động Siren tạo ra trong đường hầm. Nhưng khi hắn vừa cúi đầu nhìn vào, lập tức nhận ngay một cú nện của Siren. Cạnh viên đá cắm vào trán, toác ra một đường; tên quái vật rú lên nhưng rồi im bặt. Con rắn trong áo Siren búng mạnh ra, cắn phập vào cổ khiến hắn lịm ngay, không kịp ú ớ thêm gì.

    Siren kịp cởi cái áo khoác to sụ, dính đầy dây nhợ, vòng khuyên của gã quái vật, tròng vào người; tiện tay lấy luôn cái nón len to, chụp lên đầu. Cô bé nhìn lại gã quái vật nằm bất tỉnh với mảng đầu lởm chởm tóc - từng mảng da đầu lộ ra ở những chỗ không có tóc đỏ tấy, gân máu giật giật trông thật đáng sợ - thoáng rùng mình khi nghĩ đến việc phải đội thứ quái quỷ ấy trên đầu mình. Rồi rất nhanh, Siren tiến thẳng ra hành lang phía trước.

    Cuối hành lang là một sảnh lớn. Siren dáo dác nhìn quanh, định hướng, rồi cúi đầu, bước nhanh qua, lẩn hẳn vào đàn quái vật vẫn không hay biết có người lạ ở ngay sát cạnh chúng. Nhưng khi đến giữa sảnh, Siren dừng lại. Một cảm giác lạ xuất hiện, không phải là đau nhưng rất khó chịu dội thẳng ra từ ngực, rồi lan khắp cơ thể. Siren run rẩy, mắt ướt nhòa, miệng lắp bắp duy nhất một từ - “ba”!

    Từ trên cao nhìn xuống, Siren trông như một con quái vật lùn tịt, đang bất động. Nhưng rồi, rất nhanh, “con quái vật” ấy lại di chuyển và biến mất khỏi sảnh. Vừa đi, cô bé vừa đưa tay lau nước mắt, cố tự trấn an mình; không, sẽ không có chuyện đó, ba vẫn còn an toàn…!

    ***

    Trong phòng giam, Goki ngồi tựa lưng vào tường; gương mặt đờ đẫn, cái nhín trống rỗng. Kể cả khi Zhang đến gặp, anh cũng không trả lời, không phản ứng; Goki không muốn nghĩ đến bất kỳ gì nữa. Rốt cuộc, anh cũng hại chết con bé. Nhớ đến tiếng thét của Siren, Goki thật sự cảm thấy rất đau lòng.

    - Goki! - Gemma gọi.

    Quan sát Goki từ phòng giam kế bên, Gemma thật sự lo lắng; anh ta đã như thế kể từ lúc bị đưa vào đây và có lẽ khó để vực lại tinh thần cho anh được. Gemma khẽ thở dài; Siren mất, cô cũng rất đau lòng. Dẫu chưa có nhiều thời gian với nhau, nhưng Siren là hậu duệ của tộc người rắn; nên khi không bảo vệ được cô bé, Gemma cảm thấy mình vô dụng và yếu kém vô cùng. Nhưng họ không thể cứ bỏ mặc mọi thứ, cứ buông xuôi thế này được.

    Khu phòng giam này xây thành hai dãy đối diện nhau; đám quái vật canh gác đứng ở ngoài cánh cửa đặt ở đầu hành lang dẫn vào khu phòng giam. Đám quái vật canh gác đổi ca cho nhau nhưng gần như không nói năng gì, chỉ có tiếng chìa khóa leng keng. Hoặc chúng có nói nhưng khoảng cách quá xa, khiến những người trong phòng giam không thể nghe. Gemma đưa mắt nhìn ra rồi lại quay vào, không quan tâm mấy. Nhưng có vẻ Goki lại quan tâm - Gemma nhìn qua, thấy Goki chăm chú nhìn chằm chằm mấy tên quái vật ấy thì cũng ngoái ra nhìn. Nhưng cô cũng nhanh chóng nhận ra vấn đề, khi “gã quái vật” lùn tịt khẽ nhếch mắt lên nhìn về phía cô. Cặp mắt hai màu ấy không thể lẫn vào đâu được; là Siren, con bé còn sống! Bên phòng giam kia, Goki cũng đã khẳng định được điều Gemma vừa khẳng định, nên gương mặt anh giãn hẳn ra, môi nhếch cao một nụ cười.

    Một lúc sau, Siren bước nhanh vào, vội vàng mở cửa phòng giam Gemma và Goki. Không có âm thanh nào trước đó khiến Goki và Gemma đều hoang mang, không hiểu Siren đã làm cách nào mà qua mặt được đám quái vật và lấy chìa khóa?!

    - Con còn sống! - Goki nhào tới, sờ lên gương mặt nhem nhuốc của Siren.

    Gemma nhíu mày, nhìn kỹ những vết thương trên người Siren; chắc chắn con bé đã bị trúng độc nhưng tại sao vẫn còn sống.

    - Ba Digor đâu? - Siren nôn nóng hỏi.

    - Ta không biết chúng giam Digor ở đâu. - Gemma trả lời. - Giờ chúng ta sẽ đi tìm.

    - Không kịp mất! - Siren xoay người, vội vàng rời đi.

    Gemma nhìn qua Goki; cả hai người nhanh chóng đuổi theo. Vừa bước ra ngoài, Gemma nhìn thấy bọn quái vật canh gác nằm bất động dưới sàn nhà; hai chú rắn đang trườn về phía cô. Lúc này, Gemma mới hiểu ra chuyện Siren đã thuần hóa được và sai khiến bọn rắn độc tấn công đám quái vật.

    Rời khỏi khu giam giữ, Goki đi thẳng về phía cuối hành lang; vừa đi, anh vừa giải thích nhanh.

    - Có lẽ Digor bị giam ở phòng giam đặc biệt, ngay dưới phòng làm việc của Zhang.

    Siren nghe vậy, guồng chân nhanh hơn, thậm chí vượt qua cả Goki. Nhưng ngay lập tức, cô bé bị Goki túm lại, kéo sát vào người anh và nép vào tường, ngay khúc cua dẫn lên cầu thang. Buffy bước qua, thoáng khựng lại, đảo mắt nhìn quanh rồi tiếp tục di chuyển.

    Cảm giác khó chịu lại dấy mạnh trong ngực khiến Siren bắt đầu mất kiểm soát. Cô bé cảm giác như trái tim mình sắp bị bóp nghẹt; và Siren hiểu rất rõ, điều ấy có nghĩa là gì. Dùng hết sức, Siren vùng khỏi tay Goki, bỏ chạy. Goki thật sự không thể ngờ Siren lại mạnh đến như vậy; lại quá bất ngờ với hành động đột ngột, nên ngoài đứng nhìn theo Siren, anh không thể làm gì hơn.

    Hai chân Siren thoăn thoắt chạy, tuy rất nhẹ nhàng nhưng cũng đủ gấp gáp khiến Buffy cảm giác được và quay phắt lại. Buffy chuyển từ ngạc nhiên khi vừa nhìn thấy Siren sang thích thú; thật không thể tin con bé này có thể giữ toàn mạng và quay ngược lại vào trong tổ chức. Một sự dũng cảm đáng gờm so với lứa tuổi và dĩ nhiên cũng quá ngu si.

    Nhưng khi Buffy còn chưa kịp hành động gì, thì một tiếng nổ lớn vang lên, làm chấn động cả trung tâm. Tiếp theo đó là mịt mù bụi cùng âm thanh lạo xạo đất đá văng ra. Một căn phòng vừa bị phá hủy - là căn phòng trên tầng, nơi Goki dự định dẫn Gemma và Siren đến.

    Zhang, Rubber và Kasian cũng ngay lập tức xuất hiện. Có vẻ cả ba vừa từ tầng hầm lên; như thế, có nghĩa Zhang yêu cầu Blue tiến hành thí nghiệm gì đó nữa, rất có thể là trên cơ thể Digor. Goki quan sát nhanh, cố dự đoán tình hình; rồi vội vàng chạy lại, ôm Siren vào lòng.

    Zhang nhìn về phía cầu thang, nhíu mày; không lẽ, gã Digor ấy lại đủ sức phá hủy luôn phòng giam đặc biệt của cô? Đặt một phòng giam ngay dưới phòng làm việc của mình, tất nhiên Zhang phải đảm bảo nó là nơi bất khả xâm phạm, dành riêng cho những “món đồ chơi” đặc biệt yêu thích của mình. Zhang không tin trên đời này lại tồn tại một người có đủ sức mạnh phá hủy căn phòng ấy. Đưa mắt qua phía này, cặp mày Zhang càng cau chặt hơn nữa khi nhìn thấy Goki.

    Rubber và Kasian cũng tái mặt khi nhận ra Siren. Không thể nào! Chuyện Goki và Gemma đủ sức mạnh để tỉnh dậy, bước ra đây đã là rất phi lý rồi, nhưng con bé con bị lẳng xuống hố đầy rắn độc giờ cũng khỏe mạnh đứng đấy thì thật không thể tin được.

    Nhưng sự xuất hiện của một người - giữa đám bụi mịt mù, sau cảm giác rung chuyển như động đất - mới thật sự khiến Rubber kinh hãi. Thân hình cao lớn, hai nắm tay siết chặt, cặp mắt sắc lạnh lia nhanh về phía Rubber khiến nó thật sự chột dạ. Digor - tất nhiên rồi - nhưng sao trông anh ta lúc này có vẻ cao lớn hơn trước khi bị bắt nhỉ, và dĩ nhiên là cả đáng sợ hơn!

    Rubber chỉ nghĩ được đến đấy; cặp đồng tử của nó giãn lớn khi hiểu chuyện gì đang xảy ra. Quá muộn rồi! Không biết bằng cách nào, nhưng Digor đã sừng sững xuất hiện trước mặt nó - như cách di chuyển của một bóng ma vậy, nhanh và không bất kỳ tiếng động nào. Rubber cam đoan mình còn kịp nhìn thấy một cái nhếch môi của Digor, ngay trước khi lồng ngực nó đau điếng. Một cú đấm đủ mạnh để lồng ngực Rubber lõm hẳn vào. Thằng nhóc cảm giác như bàn tay ấy có thể thọc sâu vào khoang ngực mình, rồi xòe ra, túm chặt và bóp nghẹt mọi thứ. Cùng với tiếng “hự” khô khốc, Rubber rú lên một tiếng rồi tắt lịm, ngay khi cơ thể nó bị hất văng ra xa, đáp xuống và bất động.

    Có lẽ, lúc này, ngoài Zhang ra, không bất kỳ ai có mặt thật sự hiểu tình hình, càng không ai đoán nổi ý đồ của Digor. Zhang vung đao, lia ngang một đường, buộc hai nắm đấm mà Digor đang tung thẳng về phía Kasian và Buffy phải thu lại. Digor lùi sau một bước là có thể tránh được nhát đao của Zhang. Đến tận lúc ấy, Kasian và Buff mới nhận ra vấn đề - chúng vừa được Zhang cứu một đòn.

    Nhưng tất cả chỉ dừng lại trong vài giây ngắn ngủi. Digor thậm chí không buồn tìm kẽ hở của đối thủ; vừa lùi lại và giữ được thăng bằng, là anh lại ngay lập tức lao đến. Cả trung tâm rung chuyển theo từng cú đấm của Digor. Zhang né được đòn, cũng đồng nghĩa bụi đá bay tứ tóe sau mỗi cú Digor nện vào tường. Và chỉ chục lần ra đòn, Zhang bắt đầu nghiến răng, tức giận; không thể tin, đao của cô giờ chỉ để chống đỡ chứ không thể tấn công; càng không thể tin, một kẻ tay không có thể xông vào giữa những đường kẻ sắc lẹm chết người mà Zhang với thanh bảo đao tạo ra.

    Bên này, Siren đứng lặng im trong vòng tay Goki; cô bé dong mắt ra quan sát, nghe tim đập dồn dập.

    - Ba! - Siren hét rồi vùng ra.

    - Cẩn thận! Siren! - Goki và Gemma đồng thanh hét lớn.

    Digor khựng người lại, trợn mắt, nhìn qua. Rất nhanh, Zhang bổ thẳng một đao xuống bả vai anh. Nhưng mọi thứ vẫn ngoài ý muốn của cô; thân hình đồ sộ kia đủ mềm dẻo để lượn nghiêng tránh đòn. Thanh đao bổ thẳng xuống thanh vịn cầu thang, xẹt lửa. Digor túm hai tay vào thanh vịn, giật mạnh rồi lẳng về phía Zhang. Cú thảy quá mạnh, buộc Zhang phải chùn người, đưa đao lên chống đỡ.

    Digor và Siren chỉ cần có thế, vài giây ngắn ngủi để nhìn thật kỹ nhau.

    - Con còn sống?! - Digor lắp bắp.

    Khi lựa chọn hy sinh, Igor những tưởng mình sẽ biến mất mãi mãi. Nhưng cả anh và D đều không ngờ, thế giới tâm thức của hai người tạo ra chỉ là ảo ảnh, và như thế thì cái chết của anh cũng chỉ là ảo giác. Nhưng dẫu vậy, vẫn có một sự thật, là lời nguyền đã được mở ra - thân xác của họ sở hữu một nguồn sức mạnh tuyệt đỉnh. Và bây giờ, anh được gặp lại Siren, đứa con gái bé bỏng mà anh ngỡ là đã vĩnh viễn lìa xa thế giới này. Không phải giấc mơ, bởi có tiếng Siren òa khóc.

    - Con đây! - Siren hét lớn trong tiếng nấc. - Con còn tưởng mất ba rồi!

    Zhang nhún người, phóng mạnh đến, vung đao. Digor ngay lập tức chồm đến, thộp lấy Siren và thảy mạnh. Lần này, không có sự chần chừ, nghi ngờ nào nữa cả; Digor biết, anh hoàn toàn có thể tin tưởng để giao Siren cho Goki.

    Goki lao ra, đưa tay đón lấy cơ thể Siren, rồi lia mắt về phía Digor, gật đầu. Chỉ cần nhìn thấy Siren an toàn trong tay Goki, Digor lập tức quay người lại, chùn chân xuống, vòng hai cánh tay thành một gọng kìm cong cong và tung hai cú đấm về phía trước. Hai nắm tay trần va mạnh vào thanh đao; cơn rung lắc truyền thẳng từ lưỡi đao về đến tay cầm. Zhang tái mặt, buông một tay ra khỏi cán đao; tay còn lại hất mạnh một cái để thanh đao đứng thẳng lên rồi cũng buông hẳn ra. Lực từ nắm đấm của Digor khiến phần cán đao va chạm mặt đất kêu loảng xoảng, xoáy thẳng xuống sàn nhà một hõm sâu.

    Zhang đánh mắt về vết hõm nơi cán đao, hừ khẽ rồi lại chộp tay vào thanh đao và lao về phía trước. Khu vực quanh Digor và Zhang lúc này đầy những lỗ thủng trên tường - được tạo ra từ những cú đấm của Digor - và những vết rạch dài dưới nền - từ những nhát đao của Zhang.

    Bên này, sau khi yêu cầu Siren đứng yên, Goki và Gemma nhảy ra, chặn đường tấn công mà Kasian và Buffy đang nhắm vào Digor. Thật sự, Goki không biết mình đang là ai, đang làm gì và đứng ở phe nào; nhưng trong thâm tâm anh có phần khó chịu khi Kasian và Buffy mãi không hiểu Zhang. Cô không bao giờ thích chuyện để người khác hỗ trợ mình trong một cuộc chiến. Không phải vì chưa từng gặp đối thủ ngang tầm mà Zhang nghĩ vậy; mà với cô, chỉ khi ở bên bờ sinh tử, con người mới thật sự biết mình mạnh đến mức nào. Thế nên, lúc này, Goki không phải chỉ đang kìm “trò bẩn” của Kasian và Buffy với Digor; anh còn thể hiện sự tôn trọng của mình dành cho Zhang - có thể, đây là sự tôn trọng cuối cùng.

    Kasian bình thản đối diện Goki. Cũng tốt, chừng ấy thời gian ở cùng tổ chức, họ chưa khi nào thật sự có cơ hội phân thắng bại với nhau; xem ra, đây là cơ hội ấy. Thật ra thì, Kasian và Goki có rất nhiều điểm tương đồng - không thích dùng vũ khí khi chiến đấu, vì cả hai cùng cảm thấy việc mang vác thứ gì đấy bên người thật vướng víu; cả hai cũng không thích giải quyết mọi thứ bằng nắm đấm, vì họ còn đầu óc để tính toán thiệt hơn… Nên tiếc rằng, chỉ vì cái tôi quá lớn, khiến Goki luôn không vừa lòng với mọi thứ Kasian làm, rồi trở nên không thoải mái với nhau; nếu không, họ đã có thể trở thành bạn. Kasian nghĩ, ít nhất thì hôm nay, hắn sẽ dành cho Goki một sự tôn trọng, đúng nghĩa một đối thủ xứng tầm.

    Buffy cũng không suy tính gì, cứ nhằm thẳng Gemma mà bổ chùy. Buffy vẫn luôn thắc mắc về cánh tay có sức mạnh kỳ lạ của Gemma; và lúc này, cơ hội được đấu trực tiếp một lần sòng phẳng quả thật gây nhiều hứng thú cho Buffy. Những suy nghĩ hiếu chiến này khiến Buffy lơ là, nhận thẳng một đấm vào giữa ngực. Hắn “hự” lên một tiếng, lùi vài bước, nghiến răng rồi vung chùy lao đến.

    Zhang trúng một đấm của Digor, thối lui vài bước. Cô biết, trong không gian hẹp thế này, trường đao của mình sẽ gặp nhiều trở ngại. Zhang nghiến răng, lấy đà, đạp thẳng người về phía trước, vung mạnh đao, xẻ một đường giữa bức tường rồi tung mình lao ra.
     
  2. Nhom4.0

    Nhom4.0 Lớp 3

    CHƯƠNG XX

    CUỘC CHIẾN CUỐI CÙNG


    Digor cũng lao theo Zhang. Cả hai đáp xuống con hẻm bên hông tòa nhà Rubik. Zhang khua đao, rồi chống cả lưỡi đao xuống, đỡ mình đáp xuống nhẹ nhàng; lưỡi đao cắm sâu xuống đất nhưng được rút lên ngay. Zhang thủ thế, sẵn sàng chiến đấu. Tiếp sau đấy, cả thân hình đồ sộ của Digor cũng đáp rầm xuống, tạo một hõm sụt lún; nhưng anh chẳng hề hấn gì.

    Zhang đợi khi Digor đã đứng thẳng dậy thì mới tung đòn. Cô thật sự thích đối thủ này. Cô thích cảm giác đối diện với một gã đàn ông và chứng minh mình là chiến binh thực thụ. Không cần thiết phải làm trò bẩn; không động thủ khi đối thủ chưa sẵn sàng - đó luôn là nguyên tắc chiến đấu của Zhang. Digor là một đối thủ đáng được tôn trọng; dẫu hai người có hai chí hướng khác nhau, dẫu trong Digor là một nửa của đầu óc xảo quyệt, ma mãnh, thì rõ ràng, anh ta vẫn luôn hành xử quân tử, đủ để nhận được một sự tôn trọng. Và với Zhang, trong một cuộc chiến, tôn trọng đối thủ nghĩa là chiến đấu hết mình. Chết dưới tay một đối thủ xứng tầm luôn là một điều đáng tự hào và gây hứng thú.

    Digor chỉ đứng thẳng dậy và trơ mắt nhìn, hoàn toàn không có động thái gì sẽ ra đòn. Khi lưỡi đao của Zhang còn cách đầu anh một đoạn ngắn, Digor mới giơ tay lên. Hành động đó khiến Zhang thật sự khó hiểu; Digor định dùng tay không đỡ đao của Zhang sao? Nếu thật thế thì anh ta điên rồi! Hai bàn tay Digor xòe ra, vỗ mạnh vào nhau, kẹp thanh đao ở giữa. Digor ngửa hẳn người ra sau, xoáy mạnh tay khiến thanh đao lật nghiêng - kéo theo Zhang bắn chéo sang một góc.

    Zhang đáp đất, thu đao về. Gã này thật sự là một tên quái vật điên rồ. Sức mạnh ấy ngoài khả năng tưởng tượng của loài người. Nếu thanh bảo đao này không phải được đúc từ hợp chất đặc biệt, có lẽ Digor đã bẻ gãy cả lưỡi đao rồi. Thật sự, cô có phần kinh hãi trước pha phô diễn vừa rồi của đối thủ.

    *

    Bên trong tòa nhà Rubik, Kasian và Goki sau một hồi bất phân thắng bại, bắt đầu dừng lại, gằm ghè nhau, cố tìm điểm yếu của người kia.

    Phía bên này, Gemma và Buffy vẫn đang trong cuộc kịch chiến. Buffy bắt đầu mất kiên nhẫn; khi mà đối diện chỉ là một phụ nữ tay không, mà hắn thì không đủ sức để khống chế. Thậm chí, Buffy đã vài lần nhận đòn đau điếng từ cánh tay Corundias kỳ lạ của Gemma.

    Ở góc cầu thang, Siren đứng im, thở dốc. Cô bé lại bắt đầu thấy khó thở; cảm giác bất an tăng lên gấp ba lần so với lúc rời khỏi đường hầm. Cũng phải, lúc này, ngay ở đây, có đến ba người Siren quan tâm - ba mảnh ghép quan trọng nhất mà cô bé còn có được trong cuộc đời mình; nếu họ có mệnh hệ nào, Siren nghĩ mình sẽ không thể chịu nổi. Điều đáng sợ hơn nữa, là Siren bắt đầu không còn nhìn rõ được; cặp mắt trắng dã tạo nên một khoảng mờ đục, lờ nhờ, khó chịu.

    - Chào bảo bối!

    Giọng nói sát sau lưng khiến Siren giật mình quay lại. Cặp mắt đã không còn nhìn thấy gì, nhưng Siren chắc chắn, giọng nói ấy là của Blue. Siren đưa tay ra trước, huơ mạnh, cố để Blue không thể đến gần mình. Nhưng rồi, cô bé bất lực gục xuống, khi một mũi kim cắm phập vào cổ, bơm nhanh thứ dung dịch lành lạnh ghê người.

    - Siren! - Gemma hét lớn.

    Sau tiếng hét, Gemma nghiến răng, gạt Buffy sang, lao thẳng về phía Siren đang gục vào tay gã quái vật tay sai của Blue. Nhưng chỉ được vài bước, Gemma cũng gục tiếp, sau tiếng “hự” phát ra bởi chiếc chùy dộng thẳng vào lưng.

    Goki cũng đã phát hiện ra vấn đề. Anh vung mạnh tay về phía gã quái vật đang bế Siren đi theo Blue. Mũi tên gián bắn nhanh đến, vây lấy tên quái vật. Thêm một cái phẩy tay nữa, một hàng rào gián chắn giữa Blue và gã quái vật đang giữ Siren. Sau lưng Goki, Kasian lao đến, vung nắm đấm; nhưng Goki đã phản xạ tức thời - vung tay ra sau, đáp trả bằng một “mũi tên gián” khác về phía Kasian.

    - Khốn kiếp! - Kasian chửi thề.

    Sau câu chửi, Kasian rùng mình, hóa thân thành con chó trắng khổng lồ, vẫn chồm thẳng đến vồ lấy Goki. Nhưng đàn gián đã xòe tròn, như một tấm khiên, chắn đường hắn lại. Rồi ngay lập tức, đàn gián bám vào Kasian, luồn lách qua mớ lông rậm, bắt đầu cắn xé khiến Kasian phải dừng đòn với Goki, vùng vẫy, cố xua đuổi đàn côn trùng đáng ghét trên người mình đi. Và cho dù có không xua chúng đi được, Kasian vẫn nhất định giữ chân Goki để đi đến cùng cuộc chiến riêng giữa hai người.

    Có vẻ như Blue nhất định đạt bằng được mục đích; ông đưa tay ra hiệu, đám quái vật tay sai đồng loạt xông lên, đánh thẳng vào bức tường gián đang chắn trước mặt. Vài tên quái vật len qua được bức tường, tiếp tục tấn công bầy gián bên này, giằng Siren ra khỏi tên quái vật đang bị đàn gián của Goki vây hãm, rời đi rất nhanh.

    Trong cơn mơ màng khi thuốc của Blue khiến toàn thân tê liệt, Siren tự hỏi, tại sao mình luôn là gánh nặng cho mọi người? Có phải, ai ở cạnh mình rồi cũng sẽ phải nhận một kết cục chẳng tốt đẹp gì? Và, có phải, nếu mạnh mẽ hơn thì mình có thể tự bảo vệ bản thân, để hai ba và sư phụ không phải lo lắng quá? Siren cứ thế, bất động trên tay gã quái vật rồi lịm đi.

    Đột nhiên, trần nhà rúng động mạnh, nứt toác ra. Một thân hình đồ sộ lao thẳng từ trên xuống. Tiếp sau đó là loang loáng đường đao của Zhang đuổi theo. Digor đáp rầm xuống trước mặt Blue. Mấy gã quái vật ở phía sau biến sắc. Anh ta có thể cảm nhận được Siren sao? Rõ ràng, khi nãy đã đuổi theo Zhang ra ngoài mà?!

    Nhưng Digor chỉ mất vài giây để đánh giá mức độ của bọn quái vật; rồi ngay lập tức quay về phía Zhang. Lúc này, lưỡi đao đã kề sát đỉnh đầu Digor. Anh lại lần nữa vung tay lên cao, dùng hai tay kẹp lấy lưỡi đao của Zhang. Nhưng đã từng chứng kiến cảnh này một lần - cách đây cũng chỉ mấy phút - nên Zhang không còn lúng túng hay kinh hãi nữa; cô lùi một chân về sau, sẵn sàng cho chuyện đáp đất. Với tư thế ấy, khi đáp đất và chùn xuống, Zhang có thể tập trung toàn bộ sức vào lưỡi đao, bổ thẳng xuống và nhất định lần này không để Digor bật lưỡi đao ra nữa. Mọi thứ không như dự định của Zhang. Digor lần này chỉ giữ chặt lưỡi đao. Anh đứng bất động, trừng trừng nhìn về phía trước.

    Vừa phát hiện ra điều bất thường, Zhang trợn mắt, dồn trọng lực về sau, ngửa người, cố rút đao lại. Vô ích! Hai bàn tay Digor như thể có một loại keo, bám dính lưỡi đao của Zhang. Những phần cơ thể không bị quần áo che đi của Digor xuất hiện những vết - trông như vết nứt - đỏ lự rồi chuyển sang bầm dần; thật sự, trông chúng như những cái rãnh sâu vậy. Nhưng không có vẻ “những vết nứt” ấy có thể tổn hại Digor; ngược lại, chúng giải phóng toàn bộ sức mạnh trong người anh. Digor nhìn Zhang một lúc, rồi nghiến răng, hít sâu - có vẻ anh đang cố gắng kiểm soát năng lượng trong mình - rồi hét lên một tiếng; anh kéo lưỡi đao xuống thấp thêm chút nữa - có nghĩa rất sát với đỉnh đầu anh - rồi chuyển cả tay và vai chếch sang phía phải của mình một chút. Ngay lúc đó, Digor kéo mạnh hai tay ra sau, kéo thanh đao trượt sát hông mình; và dĩ nhiên, hành động ấy cũng là kéo Zhang sát đến gần anh.

    Zhang thoáng chần chừ - nên buông tay hay không? Nếu buông tay, nghĩa là cô chấp nhận buông bỏ vũ khí; nếu không, nghĩa là, cô và Digor buộc phải đánh nhau với khoảng cách gần sát. Nhưng tốc độ phản xạ của đầu óc Zhang không nhanh hơn tay chân của Digor được; anh đã kéo cô sát gần mình, rồi lật nghiêng hai bàn tay, đẩy thanh đao chệch ra. Càng thế, Zhang càng mất đà mà lao đến gần Digor. Khi đã đủ gần, không khoan nhượng, không còn suy tính đối thủ của mình thuộc giới tính nào, Digor vung một nắm đấm vào ngay cổ Zhang. Cô hộc một tiếng, mắt trợn ngược, mặt tái mét rồi đỏ lự và bầm dần đi. Không đủ không khí, Zhang lảo đảo, hai tay cứ vô thức ôm cổ, chân lùi vài bước rồi quỵ xuống.

    Digor lạnh lùng nhìn Zhang, rồi ngay lập tức quay về sau. Đám quái vật - và cả Blue - tái mặt, đứng trơ ra, không động đậy nổi, cũng không phản ứng gì.

    - Đưa con bé qua đây! - Digor lạnh lùng nói.

    - Đứng yên đó! - Blue hét, nhưng giọng rất run. - Ngươi qua đây, ta sẽ bóp chết con bé ngay!

    Gã quái vật đang giữ Siren nghe thấy thế, liền tiến lên một bước, khẽ nhấc Siren ra để Digor có thể thấy rõ ràng bàn tay hắn đang siết ngay cổ cô bé. Rồi cứ thế, Blue và đàn quái vật lùi dần, khi mà Digor cứ lững thững bước tới.

    Lùi đến trước cửa thang máy, đàn quái vật vẫn đối diện Digor, nhìn trừng trừng. Cả hai bên đều biết, nếu chúng vào được thang máy, di chuyển xuống tầng hầm của Blue, coi như Digor không thể thắng nổi.

    Gemma tuy lấy lại được thế cân bằng; nhưng mấy cú chùy giáng vào người khiến cô không thể di chuyển nhanh nhẹn như trước. Và nếu tình hình này không thay đổi, chắc chắn, rất sớm thôi, Gemma sẽ bại dưới tay Buffy. Nên dẫu biết tình hình Siren bên kia, cô vẫn không cách nào tiến lại gần chỗ con bé được; thôi thì đành trông cậy vào hai người cha của Siren vậy.

    Goki cũng bắt đầu gặp khó khăn, khi mà Kasian bất chấp bầy gián bu kín người, cắn xé hắn. Càng như thế, Kasian càng điên cuồng và mạnh hơn. Blue giữ Siren thật sự là cơ hội lớn cho Kasian, vì rõ ràng Goki không thể nào dồn toàn bộ sức lực về phía hắn; thậm chí, anh còn không thể tập trung vào trận đấu. Toàn bộ tinh thần của Goki lúc này hướng cả về phía cửa thang máy - vẫn đang đóng im lìm.

    Thang máy không hoạt động rồi! Blue và đàn quái vật đã đợi vài phút, nhưng không có dấu hiệu gì cho thấy cửa thang máy sẽ mở để đón bọn chúng. Bên trái hành lang là Goki và Kasian; bên phải là Gemma và Buffy; còn trước mặt Blue, cách một đoạn rất gần là Digor. Blue tự hiểu, rời khỏi chỗ này, thì cơ hội duy nhất là lại uy hiếp Siren để Digor phải tránh đường, rồi lên tầng, vào phòng làm việc của Zhang, sử dụng thang máy riêng của cô ấy. Ngặt nỗi, lối đi ấy là cầu thang bộ - có nghĩa, sẽ mất đến hai gã quái vật khênh xe lăn cho Blue; mà đám quái vật này ngoài cái thây xù xì gớm ghiếc, có chút sức mạnh hơn người thì chẳng còn gì; thực chất phải nói, chúng cực kỳ ngu si. Di chuyển khỏi đây theo cách đấy, thoát khỏi Digor - với một nửa là kẻ có đầu óc siêu việt - có lẽ là chuyện không tưởng nhất trên đời. Nhưng đấy là cơ hội duy nhất có thể thoát. Thế nên, tỷ lệ thành công có thấp đến mấy, Blue vẫn phải thử thôi.

    Và thế là Blue hành động đúng như dự tính trong đầu. Digor dĩ nhiên buộc phải lùi chếch sang nhường đường khi thấy mấy ngón tay gã quái vật siết chặt hơn vào cổ Siren. Nhưng Digor tay không sẽ phải nhường, còn Goki thì chắc chắn không.

    Bên này, không quan tâm đến những cú vồ của Kasian nữa, Goki quay hẳn sang phía Siren, vung mạnh tay. Loạt “đạn gián” bắn điên cuồng đến, với tốc độ chóng mặt. Rồi chúng xòe tròn, bám rít lấy mấy ngón tay của gã quái vật, cùng lúc cắn vào. Gã quái vật buộc phải buông tay; ngay lập tức, đàn gián vây kín cơ thể Siren, đáp xuống đất. Hai gã khênh xe lăn cho Blue cũng buông tay khi đàn gián lao đến. Blue rú lên vài tiếng, khi cả thân hình đập mạnh xuống mấy bậc thang, rơi trượt, lăn vòng. Tiếng rú cuối cùng kéo dài, khi cả cơ thể Blue bị ghim chặt vào thanh sắt - từng là tay vịn cầu thang bị Digor bứt ra ban nãy. Digor thậm chí không buồn nhìn đến Blue, vội vàng cúi xuống, bế Siren lên.

    Bên này, khi không còn đàn gián hỗ trợ, Goki lại quay hẳn về phía Siren, nên Kasian quá dễ dàng để tìm thấy điểm sơ hở mà tấn công. Một cú vồ đủ mạnh để đè Goki nằm rạp xuống sàn; một cú táp đủ mạnh để tạo ra mấy vết hõm sâu hoắm trên vai Goki. Goki cũng rú lên đau đớn, nhưng toàn thân bị con chó trắng khổng lồ đè giữ, nên anh không thể làm gì hơn ngoài nằm im chịu đựng.

    Digor liếc qua chỗ Goki, rồi nhìn xuống Siren vẫn bất tỉnh trên tay mình. Thoáng chần chừ, anh đặt Siren nằm xuống đất, rồi búng mạnh mình đến, bổ thẳng nắm đấm vào giữa lưng con chó trắng khổng lồ. Kasian hự một tiếng, rồi phải lăn mình sang bên, tránh cú đòn tiếp theo. Digor cúi hẳn xuống, kéo Goki đứng dậy. Hai bên nhìn nhau, gằm ghè.

    Không gian bên trong tòa nhà Rubik thêm lần nữa rung lắc dữ dội. Goki biến sắc nhìn lên. Trên đó, Zhang đang bổ chúi người xuống, chĩa thẳng lưỡi đao về phía anh và Digor. Cô biết, để có được sức mạnh như ban nãy, Digor cần một khoảng thời gian để tập trung tuyệt đối. Nếu đã thế, cô sẽ không cho anh ta lấy một giây rảnh rỗi nào.

    Quả đúng như dự tính của Zhang, Digor không thể đưa tay đỡ nữa; anh buộc phải kéo Goki sang bên, tránh đòn. Nhưng tay chân anh giờ không thể nhanh hơn lưỡi đao của Zhang nữa rồi. Cô lắc nhẹ tay, lưỡi đao nghiêng sang một bên, chồm về phía Digor và Goki. Khi Zhang đáp xuống, cũng là lúc cánh tay lia mạnh, tạo một tiếng “roẹt” rất dài, cắt một đường sâu hoắm trên tay Digor rồi sang cả tay Goki.

    Goki rít lên một tiếng, nhưng không phải vì đau; anh lách người khỏi tay Digor, khua hai tay thành vòng tròn. Một “chiếc khiên gián” xuất hiện, quay tròn trước mặt anh và Digor. Rồi, Goki quay sang Digor, gật đầu ra hiệu. Digor thở dài; anh biết, Goki không dễ dàng gì với suy nghĩ hy sinh đồng đội gián của mình. Rồi, Digor bước nhanh tới, tung mạnh hai cú đấm vào “chiếc khiên gián” trước mặt.

    “Chiếc khiên gián” bắn mạnh về phía trước - giờ là hình thù của hai nắm tay khổng lồ. Bên này, Zhang cũng rít lên, thu đao về, khua mạnh, chém ngang hai “nắm đấm gián”; nhưng cô chỉ có thể khiến chúng lìa ra một chút rồi lại ráp vào ngay. Cũng khá nhiều gián chết, rơi xuống, nhưng “nắm đấm gián” vẫn lớn khổng lồ và vẫn lao đến với tốc độ kinh hoàng. Zhang nhận hai đấm vào bụng, văng ra xa, dội thẳng vào tường.

    Buffy nhìn thấy cảnh tượng ấy thì rời khỏi cuộc chiến với Gemma, chạy về phía Zhang. Lúc này, Goki lại điều khiển đàn gián thành một bàn tay xòe rộng, chụp xuống Zhang - vẫn chưa thể đứng lên. Buffy tung chùy thẳng về đàn gián; nhưng chúng như những kẻ cảm tử vậy - con chết chấp nhận chết, con sống vẫn làm đúng nhiệm vụ của mình. Chiếc chùy băng qua đàn gián, đập thẳng vào tường; những mảnh tường vỡ bắn ra tung tóe. Buffy tiếp tục như thế nhiều lần, nhưng đàn gián vẫn tấn công Zhang.

    Zhang gồng mình đứng dậy, gầm lên; toàn bộ gián trên cơ thể cô văng ra tung tóe. Không con nào xác còn nguyên cả! Tất cả mọi người đều sững sờ trước chuyện vừa xảy ra. Zhang có thể dùng nội lực theo cách ấy sao? Rồi, hốt nhiên, Zhang bật cười. Tiếp sau tràng cười ấy là vệt đao loang loáng. Tất cả mọi người đều phải tìm thứ gì đấy để bám trụ, hoặc phải giữ bình tĩnh thì mới có thể đứng vững được.

    Goki thật sự không hiểu; tại sao Digor lại đứng yên khi thanh đao của Zhang đang bắn thẳng về phía hai người? Rõ ràng, với đường đao ấy, anh và Digor không thể nào tránh được. Như để trả lời Goki, Digor sau một phút đứng yên bất động, bất thình lình chạy thẳng về phía trước. Được vài bước, anh nghiêng người, đạp chân lên tường, chạy lên cao; rồi hai tay đấm thẳng vào trần nhà.

    - Anh điên rồi! - Goki rú lên.

    Sau tiếng rú, Goki phải thở thật chậm để kiểm soát cơn đau từ vết thương; rồi anh dùng toàn bộ sức lực, huy động gián về làm khiên che chắn cho Siren.

    - Xin lỗi! - Goki nói trong tận cùng đau khổ.

    Chưa khi nào anh nghĩ mình sẽ hy sinh những đồng đội gián của mình thế này. Nhưng cú đấm của Digor đã sập toàn bộ trần nhà, phủ những khối bê tông nặng trịch xuống, chặn hẳn đường đi của thanh trường đao.

    Gemma cũng đã lao đến chỗ Siren, nhưng không thể nào với tay chạm được vào cô bé khi từng mảng bê tông cứ trút xuống gần đấy. Digor đáp xuống, tái mặt thật sự. Không phải anh không tính đến nguy cơ này; nhưng anh không hay biết việc đàn gián tự ý dời Siren đi chỗ khác. Nếu đúng với tính toán của anh, cô bé nhất định phải ở khu vực an toàn. Nhưng giữa một cuộc hỗn chiến thế này, khi Siren bất tỉnh, đàn gián theo yêu cầu của Goki từ đầu - cứ thấy nguy cơ thì phải di chuyển cô bé đi. Anh điên cuồng lao vào đống đổ nát - nơi có đầy xác gián và cả những con gián còn sống đang tỉ mẩn chui vào tìm Siren - dùng tay không bới tung mọi thứ lên.

    Trần nhà sụp xuống, kéo theo những mảng tưởng lớn sát bên sụp theo. Rồi làm nứt toác cả tầng. Zhang đứng yên, nhìn lên những vết nứt chạy dọc các bức tường, lắng nghe tiếng đất đá; toàn bộ cơ ngơi này, do một tay cô dựng lên suốt bao năm qua, giờ chỉ còn là một đống đổ nát. Nắm tay đang siết chặt của Zhang buông lỏng. Vậy là kết thúc sao? Zhang đứng yên thêm lát nữa, rồi đột nhiên xoay người, tiến thẳng về phía cửa thoát hiểm dẫn xuống tầng dưới. Buffy và Kasian tuy có phần khó hiểu, nhưng cũng nhanh chóng rời đi.

    Goki và Gemma cũng bắt đầu dùng tay đỡ những phiến bê tông lên. Đàn gián len lỏi vào mọi ngóc ngách có thể; nhưng khi trở ra, chúng đều quẹp râu buồn bã. Không thể nào - Goki nghĩ - cho dù Siren có chết, thì đàn gián cũng đã phải nhìn thấy và báo tin; thái độ đấy, rõ ràng chúng không nhìn thấy gì cả.

    Bất thình lình, đống đất đá nổ tung, hất cả Digor, Goki và Gemma qua một bên.

    - Siren?! - Cả ba đồng thanh.

    Đứa bé gái với cả hai mắt đều xanh thẫm, cùng mái tóc xù bông đứng lặng lẽ giữa đống đất đá. Toàn thân cô bé phủ lớp vảy xanh bạc. Siren lạnh lùng nhìn về phía Digor, Goki và Gemma.

    Digor cúi xuống, nhìn miếng vảy ghim trên người; anh không ngờ con bé lại tấn công mình và Goki như vậy. Digor đứng thẳng dậy, chầm chậm tiến lại gần Siren.

    - Đừng chạm vào con bé! - Gemma hét lớn.

    Thật sự, cô nhận ra chuyện Siren tấn công Digor và Goki trước cả khi hai người họ phát hiện. Có lẽ, sau cuộc chiến, ai cũng bị thương rồi, nên cơn đau từ những chiếc vảy Siren bắn đến khiến họ không kịp hiểu đó là cô bé tấn công mình. Gemma thì nhận ra. Việc một người rắn thức tỉnh, dĩ nhiên Gemma là người biết rõ nhất; cô chỉ không hiểu, tại sao Siren lại chọn vào con đường ma rắn. Một người rắn, khi cả hai mắt đều chuyển về cùng một màu, nghĩa là, họ đã nhập ma. Những người đó, hoặc chịu một đả kích lớn, hoặc quá nôn nóng muốn có sức mạnh mà bẻ gãy tiến trình thức tỉnh, tạo ra con đường ma rắn rồi đi vào. Ma rắn sở hữu sức mạnh vượt trội, nhưng mất đi tri thức, không thể nhận diện bạn bè - có nghĩa, tất cả đều là kẻ thù.

    Siren như đã chọn được mục tiêu; dĩ nhiên rồi, Goki vẫn nằm đó, còn Digor đã đứng dậy, tất nhiên anh sẽ trở thành kẻ thù của cô bé. Siren lao thẳng về phía Digor; hai bàn tay như hai lưỡi đao, liên tiếp đâm thẳng về phía Digor.

    Digor chỉ có thể tránh né, chẳng làm gì khác được. Anh bị cô bé dồn đến gần đống đổ nát. Dưới đất, cạnh đó là xác Blue bị thanh sắt xuyên ngược lên, đất đá lấp mất hai chân tật nguyền. Siren búng mạnh người lao lên; Digor nghiêng người tránh. Anh thất kinh khi nhận ra Siren vẫn điên cuồng chồm đến, bổ thẳng người về phía thanh sắt đang chĩa ra từ xác Blue. Digor thở mạnh ra, với tay túm lấy Siren. Ngay khoảnh khắc ấy, cặp mắt xanh thẫm của Siren ánh lên một cách kỳ lạ; rồi ngay lập tức, cô bé nghiêng người, xiên thẳng bàn tay vào lồng ngực Digor.

    Siren cảm nhận hơi nóng nơi bàn tay mình; nhưng không có tiếng rên la nào cả. Cô bé ngạc nhiên nhìn lên và bắt gặp ánh mắt tuy có phần khó hiểu, nhưng vẫn hết mực âu yếm dành cho mình. Có thứ gì đó rất quen thuộc. Siren ngẩn người giây lát, loáng thoáng những hình ảnh xưa cũ hiện lên trong đầu cô bé. Siren rụt nhanh tay lại, ôm chặt lấy đầu. Đôi mắt xanh thẫm dần trở nên trong suốt.

    Digor đặt Siren xuống đất rồi cũng khuỵu xuống. Vết thương trên ngực quá sâu; anh thật sự rất đau. Nhưng nỗi đau đớn về thể xác không là gì so với cảm giác trong lòng Digor lúc này; anh không muốn mất Siren, không muốn con bé trở thành như thế. Anh muốn Siren của anh mãi mãi ngây thơ, trong sáng như ngày nào. Có lẽ, lúc này, Digor cũng đã hiểu, tại sao Siren lại thành ra như thế.

    Siren nhìn chằm chằm Digor, nghe ngực trái của mình đau buốt khi ánh mắt chạm phải vết thương trên ngực anh. Digor ngẩng lên, mỉm cười, đưa tay ra trước mặt. Khi đến gần Siren, bàn tay từ từ cong lại, chỉ còn chìa ra hai ngón. Siren lặng im thêm lát nữa, rồi run rẩy đưa tay ra, đặt hai ngón tay nhỏ xíu của mình lên hai ngón tay của Digor, tạo thành hình dấu thăng. Khóe môi Siren run lên khe khẽ, tạo thành một vệt cười ai oán.

    - Ba! - Siren lẩm bẩm rồi ngất xỉu.

    Digor ôm Siren vào lòng, khẽ siết chặt. Nhưng khi Goki và Gemma tiến lại gần, Digor đột ngột đứng phắt dậy, nói nhanh.

    - Rời khỏi đây, ngay!

    Sau câu nói của Digor, cơn chấn động kinh hoàng ập đến. Lúc này, không phải chỉ gian phòng này, mà cả tòa nhà Rubik đang rung lắc điên cuồng. Phải thôi, Zhang nhất định không để tổ chức của mình sụp đổ dưới tay ai cả; tự cô sẽ phá nát, nếu không còn cơ hội giữ cho nó vẹn nguyên.

    Gemma gật đầu với Digor, rồi đưa tay ra đỡ Goki; nhưng Goki không có vẻ gì sẽ cùng họ bước ra ngoài; anh thậm chí có vẻ tránh tay cô.

    - Đi với chúng tôi! - Digor bình thản nói. - Đây đâu còn là nhà của anh nữa?!

    Goki thoáng bất ngờ; anh đưa mắt nhìn Digor rồi nhìn sang Siren. Anh hít sâu một hơi, đưa tay quàng qua vai Gemma, tựa hẳn vào cô rồi di chuyển theo sau Digor.

    Mùi thuốc nổ xộc mạnh đến sau âm thanh rền vang và cơn rung lắc dữ dội. Khốn kiếp - Goki nghĩ thầm - Zhang đã kích nổ cả tòa nhà. Họ không còn nhiều thời gian nữa. Goki kéo Gemma dừng lại chỗ bức tường bị Zhang xẻ toang ra lúc giao chiến với Digor.

    - Digor! - Goki gọi. - Anh và Gemma bám vào tôi.

    - Anh điên à? - Digor cau rịt mày. - Bị thương như thế, đỡ không nổi đâu!

    - Một đoạn ngắn thôi mà! - Goki nhếch môi cười. - Nếu không, sẽ không kịp mất.

    Thêm một tiếng nổ nữa, thêm một cơn rung lắc. Digor và Gemma đành theo lời Goki. Digor một tay ôm siết Siren vào lòng, tay còn lại ôm sát phần hông của Goki. Gemma cũng ôm phần hông Goki, để phần vai anh được tự do. Từ hai bả vai, đôi cánh mỏng màu nâu từ từ xuất hiện. Goki hít sâu, nghiến chặt răng, tung cánh bay ra ngoài…

    Toàn bộ tòa nhà Rubik sang trọng đổ sụp xuống ngay sau lưng họ.

    - Nhảy! - Goki hét.

    Dẫu biết nguy hiểm cho Goki, nhưng Digor và Gemma vẫn phải làm theo. Cả hai ngay lập tức rời tay khỏi người anh, đáp xuống. Việc di chuyển của Digor và Gemma càng khiến Goki mất đà; cơ thể anh chao đảo rồi cũng rơi uỳnh xuống, lăn vài vòng.

    Trước tòa nhà Rubik, đoàn người nhốn nháo chạy, cố tìm đường thoát thân. Tiếng chân cùng tiếng la hét tạo thành một mớ hỗn độn inh tai.

    Digor ôm chặt Siren, đứng nhanh dậy, chờ đợi. Gemma tiến nhanh về phía Goki, đỡ anh dậy. Rồi họ hòa vào dòng người, nhanh chóng rời đi, bỏ lại tòa nhà Rubik sau lưng giờ chỉ còn là một đống đổ nát.

    ***

    Bên trong tòa nhà Rubik, đất đá đổ xuống khiến bụi giăng mù mịt. Âm thanh thều thào, yếu ớt vang lên - là một bài đồng dao.

    Blue ngừng hát, đưa mắt nhìn quanh. Ông thật sự cũng thấy tiếc khi nơi này bị phá hủy; nhưng có lẽ thế cũng tốt, vì Blue không tin có ai khác sẽ làm tiếp được những phần việc dang dở của mình.

    Cơn đau từ vết thương nhói lên ở mỗi lần Blue hít thở. Chua chát thật, lẽ ra, nên để ông chết ngay khi bị xuyên qua; nhưng có lẽ, sau tất cả mọi thứ, Blue không được quyền ra đi nhẹ nhàng như thế. Ông phải tỉnh lại, phải nhìn thấy nơi dung chứa những thí nghiệm tàn ác của mình sụp xuống. Ông phải là người cuối cùng chứng kiến giây phút sụp đổ này.

    Blue cho mình cơ hội cuối cùng được hát bài đồng dao kỷ niệm ấy - bài hát mà cha đã hát cho ông nghe đến tận hơi thở cuối cùng. Bài hát đã thôi thúc ông phải nghiên cứu để đem cha quay trở lại. Lẽ ra, chỉ còn một bước nữa thôi; phải, chỉ một bước nữa là Blue đã có thể gặp lại cha - trong một hình hài khác, khỏe mạnh hơn.

    Ông đã thất bại. Ông đã không làm được thứ mà ông phải làm. Nhưng Blue không bao giờ thừa nhận mình sai, kể cả lúc này, khi chỉ còn vài giây để sống. Tình yêu không bao giờ là tội lỗi. Nếu tiêu diệt cả thế giới này, để nhìn thấy cha lại một lần, để được nghe cha hát bài đồng dao ấy, Blue cũng cam lòng. Ông bật cười, cơn đau thít mạnh khiến ông ngạt thở. Ngu ngốc thật, nếu muốn gặp cha, chỉ cần chọn cách này mà?! Blue bình thản nhắm mắt lại, đợi chờ bàn tay cha chìa ra đón…

    ***

    Zhang đứng nhìn tòa nhà sụp hẳn xuống - lạnh lùng, không cảm xúc. Lời của Kasian ban nãy khiến Zhang có chút nghĩ suy; có nên đem Goki ra không?! Cô không nghĩ mình sẽ trọng dụng Goki nữa, nhưng Kasian nói không sai - Goki không phải kẻ phản bội, chỉ là, anh ta đã đặt tình cảm vào nhầm phe. Cũng chính Kasian, trên đường trở ra đã nhắc cô về một điều - một bí mật mà cô đã quên mất; rằng năm ấy, nếu không phải cô ra lệnh cho Blue cứu Goki bằng cách tiêm dung dịch vào người anh, thì hôm nay, Goki không có mạng để đối đầu với cô. Quả thật, cơ hội nếu Goki biết toàn bộ sự thật về khoảng thời gian cô đã hy sinh rất nhiều thuộc hạ, tiền bạc, công sức để nghiên cứu ra thuốc phù hợp với cơ thể anh…, chắc chắn, Goki càng không bao giờ phản bội cô. Nghĩ đến đây, Zhang chẹp miệng; cô thấy tiếc khi Goki không thể dùng liều lượng cao nhất để có thể phát huy hết sức mạnh của mình; bởi điều ấy chắc chắn sẽ giết chết anh. Giá mà, cô có thể giúp anh phát huy toàn bộ sức mạnh, thì thế giới này sẽ được đón nhận một tuyệt phẩm.

    Zhang không nghĩ mình trách giận Goki. Cô chỉ tiếc là anh đã để tình cảm lấn át mọi thứ. Cô không quay trở lại cứu Goki, không phải vì mong anh bỏ mạng trong ấy; trái lại, là cô tôn trọng anh, để anh đi trên con đường mà chính anh đã lựa chọn.

    - Chủ nhân, Rubber đã ra ngoài chưa? - Buffy thắc mắc.

    - Rồi! - Zhang lạnh lùng trả lời. - Rubber đang đợi chúng ta. Đi thôi!

    - Đi đâu, thưa chủ nhân? - Buffy không giấu được vẻ hoang mang.

    Zhang quay lại, nhìn Kasian và Buffy, mỉm cười.

    - Về nhà!
     
    Megauvaden1 thích bài này.
  3. Bantayxanh

    Bantayxanh Mầm non

    Không biết Goki có thoát được không nữa...
     
  4. Ratlalichsu

    Ratlalichsu Mầm non

    Gemma với Siren có quan hệ như nào?
     
  5. Giang Phong

    Giang Phong Mầm non

    Truyện thật sự hay!

     
  6. trang1q2w

    trang1q2w Mầm non

    Gemma của tập 1 xuất hiện rồi, ly kỳ ghê
     
  7. Megauvaden1

    Megauvaden1 Mầm non

    Mối liên kết giữa các tập được tác giả ém khá kỹ nên bạn nào đọc tập 1, tập 2 và tập 3 thấy có phần rời rạc thì hãy kiên nhẫn (như tui) nha
     
  8. Tackebeolu

    Tackebeolu Mầm non

    RẤT PHONG PHÚ

     
  9. vuhaiyen

    vuhaiyen Mầm non

    Cô bé Siren rồi sẽ ra sao.
     
  10. minhnguyetdavu

    minhnguyetdavu Mầm non

    hay quá bạn ơi
     
  11. HoaThanhTung

    HoaThanhTung Mầm non

    gây cấn đến phút cuối
     
  12. shirouchan126

    shirouchan126 Mầm non

    Hóng tiếp phần sau nếu có green29
     
  13. Bantayxanh

    Bantayxanh Mầm non

    Khi nào ra tập 4 ad ơi?...
     
  14. augustus1999

    augustus1999 Mầm non

    Hay quá. huhu
     
  15. Giang Phong

    Giang Phong Mầm non

    Kết thúc một cuộc hành trình, không biết tập 4 sẽ thế nào :3
     
  16. Megauvaden1

    Megauvaden1 Mầm non

    có tập 4 nữa không hay hết rồi hả bạn?


     
  17. trang1q2w

    trang1q2w Mầm non

    Cuối cùng cũng luyện xong, cảm giác tập này vẫn chưa kết thúc
     
  18. augustus1999

    augustus1999 Mầm non

    QUÁ HẤP DẪN. KỊCH TÍNH.
     
  19. Tackebeolu

    Tackebeolu Mầm non

    tập 3 chương 20 hay thật
     
  20. Huy Tấn Vũ

    Huy Tấn Vũ Mầm non

    Mình ship Digor với Goki nhóe :))
     
Moderators: nhanjkl

Chia sẻ trang này