Thơ Việt Thơ Nguyễn Việt Chiến

Thảo luận trong 'Tủ sách Thi ca' bắt đầu bởi lichan, 18/5/15.

Moderators: Ban Tang Du Tử
  1. lichan

    lichan Lớp 12

    Có thể nói Nguyễn Việt Chiến là một trong số không nhiều các nhà thơ háo hức kiếm tìm một diện mạo mới cho thơ Việt đương đại, mặc dù vẫn chưa vượt thoát được thơ truyền thống và cách tân trên cơ sở của truyền thống.
    Khách quan mà nói, thơ Nguyễn Việt Chiến là sự pha trộn của cả ba khuynh hướng thơ đương đại: khuynh hướng truyền thống, khuynh hướng cách tân trên cơ sở truyền thống, và khuynh hướng cách tân hoàn toàn ảnh hưởng thơ của các trường phái Hiện đại, Hậu hiện đại, Tân hình thức, Tân cổ điển… từ các nước phương Âu- Mỹ.(trích trong Văn học Quê nhà).
    Anh vẫn trăn trở với từng con chữ cho dòng thơ Việt đang dần bị lãng quên.

    *****

    Các nhà thơ đương đại
    và tôi
    đang bị thời gian lãng quên
    từng người một
    từng ngày một
    từng câu thơ một
    khi làm xiếc trên sợi dây ngôn ngữ
    chúng tôi
    bắt chước thiên nhiên
    gieo một tiếng thở dài
    vào cái cây bóng tồi ...
    ...sự lãng quên vô tình hoặc cố ý
    đang dập tắt tất cả
    cả sự yên ổn trong tâm hồn và mỗi câu thơ

    (Thơ đang bị lãng quên)

    *****

    Những kẻ đi buôn, những thợ đốt lò
    Giờ đã ngủ cả rồi. Đêm sắp hết
    Giấc ngủ kẻ nhọc nhằn thì say xưa đến chết
    Giấc ngủ kẻ tham lam thì trằn trọc suốt đời
    Còn kẻ làm thơ chắc cũng vậy thôi
    Họ mất ngủ giong buồm qua bể chữ
    Họ muốn vẽ bằng lời bức tranh đáng sợ
    Sự yêu thương sự phản bội con người
    ....
    Nhưng anh biết cái thời anh phải sống
    Sẽ qua đi tất cả dẫu nhọc nhằn
    Thôi hãy để thơ mình gieo vỡ với gian lao

    (Đêm II, III)

    *****

    Cát chiều bay sẫm bến sông
    Thương con đò ngược mùa đông chưa về
    Lối mòn bạc cỏ may đê
    Chiều mòn rỗng tiếng chim gì kêu đau
    Sóng đêm tự bến sông nào
    Theo trăng về thức dưới màu mây xưa
    Tôi hoang vu, cát hoang vu
    Trăng là người khác qua đò đêm nay
    Cô đơn xuống một đò đầy
    Tôi chờ em phía bên này mùa đông
    Cát còn bay trắng bến sông
    Người còn bay trắng mùa mong ước này.
    Tôi cầm hạt cát trên tay
    Đêm không còn ấm như ngày có em
    Tôi cầm cả chính tôi lên
    Câu thơ nhặt được trong miền quạnh hiu
    Câu thơ như cát mỗi chiều
    Đem theo chút nắng ấm nghèo vào đêm.

    (Cát đợi)

    *****

    Tôi đi qua
    bóng một sân ga
    chẳng con tàu nào chở tôi về phía thương yêu cũ
    chẳng con tem nào đưa tôi về địa chỉ yêu dấu cũ
    chẳng câu thơ nào cõng tôi về tuổi thơ cũ
    chẳng ánh sáng nào giúp tôi thoát khỏi những ám ảnh cũ
    chẳng con đường nào nâng tôi lên qua những dằn vặt cũ
    chẳng máy giặt nào giặt hộ tôi những đau khổ cũ
    chẳng máy điều hòa nào có thể cứu nổi một sa mạc cũ
    đang phổng phao lớn dần những đói khát trong tôi

    Bởi thế
    tôi chỉ dám cất giấu trong câu thơ chật hẹp của mình: một ít gió còm cõi từ mùa hạ cũ
    một ít nắng đăm chiêu từ mùa đông cũ
    một ít mây chiều bơ vơ trên mái phố cũ
    một chút bụi tư tưởng rơi ra từ cuốn sách cũ
    một hơi ấm thì thào trong bài hát cũ
    một mùi vị hoang dại ngọt ngào trong da thịt cũ

    Để nhớ về em.

    (Để nhớ về em)

    *****

    Nỗi buồn. Chỉ có một dây.
    Độc hành. Qua cõi bùn lầy. Cô đơn.
    Thân đàn. Như một ống xương.
    Chuốt mình. Thành khúc nhạc buồn. Của đêm...

    (Đàn bầu)

    Nhưng nổi bật nhất, được nhớ đến nhiều nhất trong thơ Nguyễn Việt Chiến là những bài thơ viết về biển đảo quê hương.
    Anh cho rằng: “Đối với những người cầm bút hôm nay, vượt lên trên tất cả các vấn đề thời sự nhạy cảm ấy là tình yêu Tổ quốc. Tình yêu đó được nuôi dưỡng trong tâm hồn mỗi con người Việt Nam qua nhiều thăng trầm, và hình như lại đang được khơi dậy trong những tháng năm này"

    *****

    Tổ quốc nhìn từ biển

    Nếu Tổ quốc đang bão giông từ biển
    Có một phần máu thịt ở Hoàng Sa
    Ngàn năm trước con theo cha xuống biển
    Mẹ lên rừng thương nhớ mãi Trường Sa
    Đất Tổ quốc khi chập chờn bóng giặc
    Các con nằm thao thức phía Trường Sơn
    Biển Tổ quốc chưa một ngày yên ả
    Biển cần lao như áo mẹ bạc sờn

    Nếu Tổ quốc hôm nay nhìn từ biển
    Mẹ Âu Cơ hẳn không thể yên lòng
    Sóng lớp lớp đè lên thềm lục địa
    Trong hồn người có ngọn sóng nào không

    Nếu Tổ quốc nhìn từ bao quần đảo
    Lạc Long cha nay chưa thấy trở về
    Lời cha dặn phải giữ từng thước đất
    Máu xương này con cháu vẫn nhớ ghi

    Đêm trằn trọc nỗi mưa nguồn chớp bể
    Thương Lý Sơn đảo khuất giữa mây mù
    Thương Cồn Cỏ gối đầu lên sóng dữ
    Thương Hòn Mê bão tố phía âm u

    Nếu Tổ quốc nhìn từ bao thương tích
    Những đau thương trận mạc đã qua rồi
    Bao dáng núi còn mang hình góa phụ
    Vọng phu buồn vẫn dỗ trẻ, ru nôi

    Nếu Tổ quốc nhìn từ bao hiểm họa
    Đã mười lần giặc đến tự biển Đông
    Những ngọn sóng hóa Bạch Đằng cảm tử
    Lũ Thoát Hoan bạc tóc khiếp trống đồng

    Thương đất nước trên ba ngàn hòn đảo
    Suốt ngàn năm bóng giặc vẫn chập chờn
    Máu đã đổ ở Trường Sa ngày ấy
    Bạn tôi nằm dưới sóng mặn vùi thân

    Nếu Tổ quốc neo mình đầu sóng cả
    Những chàng trai ra đảo đã quên mình
    Một sắc chỉ về Hoàng Sa thuở trước (*)
    Còn truyền đời con cháu mãi đinh ninh

    Nếu Tổ quốc nhìn từ bao mất mát
    Máu xương kia dằng dặc suốt ngàn đời
    Hồn dân tộc ngàn năm không chịu khuất
    Dáng con tàu vẫn hướng mãi ra khơi

    *****

    Tổ Quốc bên bờ biển cả

    Mưa gió quay cuồng
    suốt đêm trên biển
    Tổ quốc như con tàu
    vượt bão giữa trùng khơi
    Ai có thể ngủ yên ngày tháng ấy
    Trên con tàu
    quê hương tôi
    Người đội mưa trên đồng ngập nước
    Người trắng đêm cứu lúa, dựng nhà
    Người vượt lũ dầm mình trên sóng
    Người đội trời neo giữ đảo xa

    Thương Tổ quốc bên bờ biển cả
    Ngớt bão giông lại lũ xoáy mịt mờ
    Trẻ đến trường phải lội mưa, đội sách
    Hạt thóc lấm bùn thấm ướt những trang thơ

    Thương Tổ quốc bên bờ biển cả
    Mây Trường Sơn bay đến tận Trường Sa
    Mây vẫn ấm trên mái nhà đất nước
    Dẫu bão giông thấm giột phía Hoàng Sa

    Anh ra biển, mang tình em lên đảo
    Ngày chia tay chỉ có sóng theo cùng
    Sóng thương nhớ quặn lòng trong giông bão
    Em trở về với đất mẹ thủy chung
    Đất quặn đỏ ngàn năm trận mạc

    Bao lớp người như sóng trùm lên
    Trên dải đất ba ngàn cây số biển
    Mong tháng ngày đất nước bình yên

    Dáng đất nước như con thuyền độc mộc
    Đến thả neo trên bờ bãi sông Hồng
    Hình đất nước như con tàu thân thuộc
    Đang dạt dào với sông nước Cửu Long

    Người mở đất đã đi về phía biển
    Nắng Hoàng Sa còn đau đáu cát vàng
    Người giữ đất đến từ ngàn năm trước
    Gió Trường Sa thổi từ thủơ hồng hoang

    Sóng trầm hùng mơ khúc Bạch Đằng Giang
    Núi Yên Tử hóa thân ngàn cọc gỗ
    Sóng nhấn chìm bao giấc mộng xâm lăng
    Hịch tướng sĩ còn vang trên sóng bể

    Suốt ngàn năm không cúi đầu nô lệ
    Chim Lạc bay trên khát vọng trống đồng
    Mẹ vẫn ngóng nơi đầu non cuối bể
    Tan giặc rồi con mẹ có về không ?

    Con theo cha giữ nước phía biển Đông
    Biển là mẹ còn chúng con là sóng
    Khi đất nước đối mặt với bão giông
    Cả biển sóng dựng lũy thành muôn dặm

    Nơi đất mẹ tựa lưng vào biển cả
    Những người con như sóng cuộn dưới trời
    Lồng ngực trẻ căng đầy hơi thở sớm
    Như ngọn buồm khát vọng cuốn ra khơi

    Anh gắn bó đời anh cùng biển cả
    Những tên làng, tên đảo hóa quê hương
    Nơi thân thuộc từng dấu chân trên cát
    Từng cánh chim xao động mỗi hoàng hôn

    Anh lật mây tìm lại một khoảng trời
    Mưa ký ức chập chờn trên đảo vắng
    Nỗi nhớ em nẩy mầm trên cát mặn
    Cát sẽ trổ một mùa cây hy vọng
    Đêm tuần đảo, chỉ còn anh với sóng
    Sóng hỏi anh, người ấy ở phương nào
    Trăng sẽ mọc nối hai đầu xa cách
    Thủy triều em đang ngập bến trăng sao

    Cái bán đảo vươn mình ra biển thẳm
    Mỗi sớm mai thao thức những bến bờ
    Mồ hôi biển trên vai cha muối đọng
    áo mẹ sờn, cát lấm mỗi ngày mưa

    Biển nhân hậu chở che như tình mẹ
    Chắt chiu từng hạt muối để phần ta
    Mẹ dành dụm từng nắm rơm, ngọn khói
    Nuôi lớn con dưới nắng cháy, mưa sa

    Mùa biển động trên cồn cào sóng dữ
    Thương con tàu lạc bão giữa trùng khơi
    Cả làng biển lại trắng đêm ngóng đợi
    Sóng bạc đầu hay tóc trắng mẹ tôi

    Biển gian lao thử thách biết bao người
    Người như muối hòa tan vào sóng mặn
    Sóng mở ra cuồn cuộn những chân trời
    Để đất nước hóa thân vào vô tận

    Đây dấu tích những người đi mở nước
    Hồn ngư dân trên đảo nổi, đảo chìm
    Đá chủ quyền đặt tên ngàn năm trước
    Máu san hô còn đọng một lời nguyền

    Đêm thăm thẳm ngủ yên bên biển cả
    Những người con đất nước đã quên mình
    Nâng giấc họ có lời ru của sóng
    Có vầng trăng ký ức mãi tươi nguyên

    Bên ánh lửa đầu tiên nơi hoang đảo
    Người cầm gươm, xõa tóc, múa trên thuyền
    Điệu múa cổ chập chờn trong bão cát
    Màu cát vàng như rượu cháy thôi miên
    Người lính đi, ngọn lửa tạc vào đêm
    Cánh chim biển phập phồng trên cát ấm
    Người với chim thân quen như bè bạn
    Nơi mịt mù bão tố giữa đảo xa

    Em đừng quên phía ấy có Trường Sa
    Anh ra biển mang tình em lên đảo
    Biển yêu thương vẫn sâu nặng thiết tha
    Ngay cả lúc biển cồn lên giông bão.

    Nguyễn Việt Chiến
     
Moderators: Ban Tang Du Tử

Chia sẻ trang này