Sức khỏe và bệnh tật

Thảo luận trong 'Tủ sách Tôn giáo' bắt đầu bởi luuvanhung, 14/10/13.

Moderators: mopie
  1. luuvanhung

    luuvanhung Lớp 1

    Trích: Bệnh tật thì nó phức tạp, nó nhiều nguyên nhân lắm, mình kể sơ sơ vài cái bệnh, vài cái nguyên nhân rồi sau này mình có gặp gì thì mình suy luận thêm nha. Ví dụ như bệnh đau lưng mà gai cột sống là do Nhân gì? Nó nhiều Nhân lắm, như chúng tôi có người đệ tử xuất gia trên núi, chú này hay bị bệnh đau lưng. Trước thì mạnh lắm, nhưng mà hay bị đau lưng, rồi chú hay sám hối, một đêm chú nằm mơ thấy một kiếp xưa, chú ở trong bộ tộc nào đó mặc cái áo da thú và đi săn. Và lúc đó chú đuổi theo một con nai, cầm cái giáo đâm đúng vào lưng vào nó, một kiếp xưa xưa nào lắm rồi nhưng mà cái Nghiệp bây giờ phải trả cứ bị đau lưng gai cột sống như vậy.

    Còn tiểu đường, nguyên nhân gì? Theo y học nguyên nhân là do tụy tạng không cung cấp đủ Insulin, nhưng mà trên Nhân Quả mình nhìn thế này thì mình biết thế này: người tiểu đường không còn được ăn uống thoải mái nữa, đúng không? Phải kiêng ăn, thì nguyên nhân nằm ở chỗ đó, nguyên nhân ngày xưa hoặc là mình đã hạn chế sự ăn uống của người khác, thấy ai ăn nhiều thì cự nự khó chịu. Hoặc là mình đã ăn uống quá cái Phước của mình, ví dụ như là có bốn người có bốn cái bánh, nhưng mà mình lỡ tay mình bốc ăn hai cái. Tức là có nhiều lần mình ăn hơi dư cái Phước của mình, đến lúc nào đó mình phải nhịn để bù lại cái lúc mình đã ăn quá dư, và bệnh tiểu đường xuất hiện buộc mình phải kiêng ăn. Hoặc là đời xưa mình đã hạn chế ăn uống của người khác, bây giờ tự mình buộc mình phải tự hạn chế lấy mình trở lại, đó là bệnh tiểu đường.

    Nếu mà mình vi phạm điều đó, tức là nếu biết tiểu đường rồi mà cứ vi phạm thì chuyện gì xảy ra? Mình sẽ không sống lâu để ăn được nữa, sẽ chết sớm, xuất hiện bệnh nặng chết liền. Nên đó là sự công bằng về ăn uống thành tiểu đường, do đó chúng ta cố gắng là trong đời sống vấn đề ăn uống mình nên thoải mái một chút. Bản thân mình thì ăn vừa chừng thôi, đừng ăn dư quá cái Phước của mình. Ở đây hi vọng là không có ai tham ăn lắm đúng không? Vì nhìn người nào cũng thon thả, không có bụ bẫm quá, không phải lo chuyện đó.

    Ví dụ người mà yếu ớt, ít ăn uống, không hoạt động được nhiều thì nguyên nhân gì? Mình sống một đời yếu ớt, sức khỏe kém, không ăn uống được nhiều, không làm việc được nhiều, nguyên nhân gì? Là nguyên nhân đời trước hoặc lúc trước mình sống thụ động, ít có năng nổ giúp đỡ người khác. Sống mà thụ động quá từ từ mình sẽ thấy người đó yếu từ từ, sức khỏe sẽ kém dần liền, rõ ràng như vậy. Cho nên trong cuộc sống mà mình năng nổ hay giúp người vậy chứ mà sau này mình sẽ được cái Phước là khỏe mạnh lên, sốc vác lên, hay ăn uống ngon miệng, làm việc được hăng hái hơn, đó là như vậy.

    Còn ví dụ như mình có cái bệnh về miệng, bệnh về miệng thì nhiều, ví dụ như miệng bị hôi, khó chữa do viêm xoang. Hoặc là mình bị viêm dây thần kinh số 7 nó giật méo một bên miệng hẳn, đó là những bệnh về miệng. Thì nguyên nhân thường là do lời nói sai, hoặc là mình công kích người ta mà người ta không có cái tội đó mình công kích. Hoặc là mình giải thích một đạo lý mà mình giải thích tầm bậy, sai nên sẽ bị cái bệnh về miệng. Khi mình biết có bệnh về miệng thì phải sám hối, mình phải ấn tống những kinh sách về Nhân Quả Nghiệp Báo, rồi lạy Phật sám hối cho nhiều. Như có một lần có một cô Phật tử ở Canada về gặp chúng tôi, thì nhìn gương mặt cô mình không biết cô đã từng bị bệnh. Cô kể là ngày xưa con bị méo miệng, bác sĩ ở Canada rất giỏi, chồng của bà cũng là bác sĩ, mà khi con đến khám họ tuyên bố là không chữa được vì hư dây thần kinh số 7. Thì cô chỉ có một việc là cô lạy Phật, cô lạy Phật rất siêng năng, sám hối mà từ từ miệng trả lại bình thường luôn. Đến nỗi bác sĩ ngạc nhiên luôn, vi diệu như vậy, mà làm như vậy là đúng. Đúng là mình sám hối điều mà mình đã nói sai ở một kiếp nào đó, là như vậy.

    Có một lần mà chúng tôi chưa đi xuất gia, chúng tôi có gặp một ông già, ông bị méo miệng rất là nặng, đến nỗi người ta gọi tên ông là ông Méo miệng. Thì tôi thấy rất rõ là đa phần ông nói sai, nghĩa là khi ông nhận định vấn đề gì luôn luôn nó sai sự thật một chút, nó sai tư cách một chút. Hễ nói về đạo Phật thì méo mó một chút, nói về con người méo mó một chút, thì miệng ông bị méo luôn. Nhưng mà lúc đó mình không đủ sức để thuyết phục cho ông, chỉ biết Nhân biết Quả vậy thôi, đó là bệnh về miệng. Cho nên chúng ta cố gắng nói lời chân chính, mà nếu mình có bệnh về miệng thì ráng sám hối như vậy.

    Còn bệnh về cùi lở, bệnh cùi lở mà khiến người khác phải sợ hãi, xa lánh. Nguyên nhân là do mình khinh người quá đáng, ví dụ kiếp nào mình ỷ mình giàu có, sang trọng, mình nhìn ai với con mắt khinh bỉ. Thì sau này mình mắc cái bệnh để mọi người nhìn mình khinh bỉ trở lại, sợ hãi trở lại, lánh xa trở lại. Cho nên vì vậy mà chúng ta muốn mình đẹp, muốn ai gặp mình cũng hoan hỉ, vui tươi thích nói chuyện thì bây giờ tâm mình vậy, phải thương yêu và tôn trọng mọi người. Nên người nào đó mà mình mở mắt ra mình nhìn thấy mọi người, mình đều khởi tâm thương yêu, tôn trọng, người đó một thời gian tự nhiên nhìn cái tướng đẹp lên. Mà ai nhìn thấy người đó cũng hoan hỉ, không có những bệnh gì về sần sùi lở lói về da. Đó là khi mình tôn trọng con người, mình sẽ được cái Phước như vậy...
     

    Các file đính kèm:

    Chỉnh sửa cuối: 13/8/14
    haist, Kiep Lang Thang and khanh67 like this.
Moderators: mopie

Chia sẻ trang này