Hoàn thành NC-17 The other Miss Brigerton (Rokesby#3) - Julia Quinn

Thảo luận trong 'Góc dịch các tác phẩm tiếng Anh' bắt đầu bởi LanNP, 19/5/21.

  1. LanNP

    LanNP Lớp 7

    Vui lòng đăng nhập hoặc đăng ký để xem link
    Andrew không chắc ma quỷ gì đã thuyết phục anh đưa Poppy lên boong.

    Có lẽ chỉ đơn giản là anh không thể nghĩ ra lý do thuyết phục để không làm như vậy.

    Biển lặng. Các ngôi sao đã ra xuất hiện.

    Hầu hết các phi hành đoàn đều ở bên dưới.

    Khi anh xuống ăn tối và nhìn thấy cô ngồi bên cửa sổ, bằng cách nào đó, anh đã biết rằng cô đã ở đó hàng giờ, nhìn chằm chằm ra biển và bầu trời, và không bao giờ hiểu cảm giác nó thật thế nào, dù chỉ là một phần trong đó.

    Nó dường như là một tội ác.

    Khi anh đưa tay về phía cô, và cô đặt tay mình vào...

    Đó là một phước lành.

    Giờ đây, khi họ đứng ở phía trước mũi con tàu, gió xào xạc hơi muối thổi qua tóc họ, anh cảm thấy mình được đổi mới.

    Anh cảm thấy tươi mới.

    Thế giới quay không ngừng theo trục của nó - điều này anh hiểu. Vậy tại sao nó lại có cảm giác như thể nó vừa quay nhiều hơn? Như thể nó đã quay một vòng lớn hơn, hoặc hướng quay đã đảo ngược lại. Không khí muối lạnh hơn, những ngôi sao sắc nét một cách kỳ lạ trong tấm vải màu mực của chúng. Và cảm giác của cô - đường cong nhẹ nhàng của hông cô, sức nóng tỏa ra mềm mại từ cơ thể cô...

    Cứ như thể anh chưa từng chạm vào một người phụ nữ nào trước đây.

    Thật kỳ lạ khi anh chỉ đơn giản là nhìn vào khuôn mặt cô hài lòng như thế nào. Poppy ngắm bầu trời, và anh ngắm cô, và điều đó thật hoàn hảo.

    Không. Khônghoàn hảo. Hoàn hảo đã hoàn chỉnh. Sựhoàn hảo đã xảyra.

    Điều này không hoàn hảo. Anh không muốn nó như vậy.

    Và anh cảm thấy hoàn toàn tuyệt vời.

    Anh, cô đã nói, khi anh hỏi cô đã cảm thấy gì.

    Nhữngngón tay anh trượt về phía trước, có lẽ là một inch, vừa đủ để cái nắm tay vững chắc của anh trở thành một thứ gì đó gần với một cái ôm hơn. Chỉ đủ để ghim cô vào anh, nếu anh dám.

    Anh, cô đã nói.

    Anh muốn hơn thế nữa.

    Anh.

    Anh không phải một người đàn ông lãng mạn, hoặc ít nhất anh đã không nghĩ như vậy. Nhưng khoảnh khắc đó đã trở thành một bài thơ, gió thì thầm những dòng thơ của nó khi nước dâng lên và hạ xuống hàng mét bí ẩn.

    Và nếu thế giới dưới chân anh đã trở thành một bài thơ mười bốn chữ, thì cô chính là tuyệt luân.

    Cô đã trở thành nàng thơ của anh rồi sao? Chắc chắn là không. Poppy Bridgerton tỏ ra bất bình, tức giận và quá thông minh để anh yên tâm. Cô là một sự bất tiện được bao bọc trong một thảm họa sắp xảy ra, vậy mà khi anh nghĩ đến cô - lúc nào cũng vậy, chết tiệt - anh lại mỉm cười.

    Đôi khi anh cười toétmiệng.

    Anh tự nhủ rằng cô là cái gai ở bên anh, rằng cô còn tệ hơn thế - tương đương với một vết đâm chết tiệt - nhưng thật khó để duy trì sự dối trá của chính mình khi tất cả những gì anh muốn vào cuối ngày là ngồi xuống với bữa tối của anh với một ly rượu vang và xem anh có thể làm gì để khiến cô làm duyên với mình.

    Có lẽ đó là lý do tại sao cuối cùng, anh cũng đưa cô lên trên boong tàu.

    Anh chỉ muốn nhìn thấy nụ cười của cô.

    Và trong cuộc theo đuổi đó, trong sứ mệnh đó...

    Thành công của anh là tuyệt đối.

    Cô đã không ngừng mỉm cười, không phải ngay từ giây phút đầu tiên anh kéo cô qua ngưỡng cửa ra khỏi cabin. Cô đã cười rất tươi và đẹp đến nỗi nó cũng có thể bật lên thành tiếng.

    Anh phải làm cô hạnh phúc, và điều đó cũng làm cho anh hạnh phúc.

    Và điều đó đáng ra phải kinh hoàng.

    "Anh nghĩ có bao nhiêu ngôi sao?" cô hỏi.

    Anh nhìn cô. Cô đã mở mắt và bây giờ đang nhìn lên trời với một sức mạnh mà trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, anh nghĩ rằng cô có thể đang định đếm.

    “Một triệu?” anhnói. “Một tỉ? Chắc chắn là nhiều hơn những gì mắt chúng ta có thể thấy.”

    Cô phát ra một tiếng động nhỏ, giống như một tiếng vo ve, nếu một tiếng vo ve có thể được chuyển qua một tiếng thở dài và sau đó tô màu bằng một nụ cười. "Nó quá lớn."

    "Bầu trời ư?"

    Cô gật đầu. “Làm thế nào mà điều có thể khó dò đến như vậy? Tôi thậm chí không thể hiểu lànó khó hiểu như thế nào."

    "Đó không phải là định nghĩa của từ sao?"

    Cô dùng gót chân đá nhẹ vào anh. “Đừng là một kẻ chơi xấu.”

    “Cô cũng sẽ nói điều tương tự, và cô biết thế."

    “Không phải ở đây,” cô nói với giọng gần như mơ màng. “Và không phải bây giờ. Tất cả những lời mỉa mai của tôi đã bị đình chỉ.”

    Điều này anh không tin trong chỉ một giây. "Thật sao."

    Cô thở dài. “Tôi biết trên boong tàu không phải lúc nào cũng đáng yêu và tuyệt diệu như thế này, nhưng liệu anh có nói dối tôi, chỉ một lần này thôi, nói với tôi như vậy không?”

    Anh không thể chống lại. "Điều gì khiến cô nghĩ rằng tôi chưa từng nói dối cô trước đây?"

    Cô dùng cùi chỏ huých vào anh.

    “Trên boong tàu luôn có những thứ đáng yêu và tuyệt vời như thế này,” anh nói. “Biển không bao giờ động, và bầu trời luôn trong xanh.”

    “Và những người đàn ông của anh luôn tự hoạt động đúng nguyên lý theo ý mình?"

    "Tất nhiên." Anh điều chỉnh lực ép của mình lên hông cô, chỉ xoay cô sang trái một chút. "Cô có thấy điều đó không?" anh hỏi, gật đầu về phía một cái lỗ trên boong trước mặt họ.

    "Nhìn thấy cái gì cơ?" Cô quay đầu lại để nhìn anh, và anh lại ra hiệu, lần này để đảm bảo rằng cô có thể nhìn theo ánh mắt của anh.

    “Cái vòng đang mở ấy, ngay đó,” anh nói. “Đó là một bí mật.”

    “Cái gì cơ?”

    “Ồ, chúng tôi gọi nó là đầu,” anh nói rõ. "Tôi đã nói rằng chúng tôi có ngôn ngữ riêng trên tàu."

    Cô giật mình một chút, mặc dù không đủ để hất cô ra khỏi tay anh. "Ngay đây? Bí mật? Ở ngoài trời?”

    “Ở bên kia cũng có.”

    Cô thở hổn hển, và Andrew được đưa trở lại tất cả những lần anh tra tấn em gái của mình bằng những thứ rùng rợn, kinh khủng và đángghét.

    Bây giờ nó vẫn tốt như nó đã từng xảy ra lúc đó.

    Anh đưa môi mình lại gần tai Poppy một chút. “Cô không nghĩ rằng tất cả chúng ta đều có những chiếc chậu xinh xắn và tuyệt vời trong cabin của mình, phải không?”

    Anh rất mừng vì đã nghiêng người sang một bên để có thể nhìn thấy khuôn mặt của cô, bởi vì môi cô ấy uốn cong và căng ra trong một biểu hiện kinh hoàng về vệ sinh trước khi cuối cùng cô nói, “Anh đang nói với tôi rằng anh chỉ cần ngồi xổm xuống và đặt mình vào-"

    “Tôi thì không,” anh cắt ngang, “nhưng những người đàn ông thì có. Đó thực sự là một thiết kế khéo léo. Tất nhiên, thân tàu cong vào trong, vì vậy chất thải chỉ đổ thẳng xuống đại dương. Chà, trừ khi có gió đặc biệt mạnh, nhưng ngay cả khi đó-”

    “Thôi!” cô kêu lên. "Nó thật kinh tởm."

    “Nhưng cô luôn có rất nhiều câu hỏi,” anh nói với tất cả sự ngây thơ. "Tôi nghĩ cô muốn biết con tàu hoạt động như thế nào."

    "Tôimuốn, nhưng-"

    “Tôi đảm bảo với cô, những vấn đề như vậy là quan trọng nhất để vận hành thành công một con tàu. Không ai muốn nói về sự vô duyên. Tôi cho cô biết đó là sự thất vọng chung của những kiến trúc sư và kỹ sư. Tất cả đều rất tuyệt và tốt khi thiết kế các chi tiết trang nhã, nhưng đó là những thứ cô không thể thấy trong một cấu trúc khiến nó thực sự tuyệt vời.”

    “Tôi có thể thấy điều đó,” cô lẩm bẩm với một cái gật đầu về phía cáivòng ấy.

    Anh cười khúc khích. “Một thỏa hiệp, nếu cô muốn. Trong trường hợp này, những người đàn ông đánh đổi một chút phẩm giá của họ để lấy một con tàu sạch sẽ hơn. Tin tôi đi, nó đủ nặng mùi trên con tàu trong cả một chuyến đi dài.”

    Cô hơi cau mày - kiểu đi kèm với việc nghiêng đầu khi mọi người quyết định họ tán thành điều gì đó. Tuy nhiên, cô nói, "Tôi không thể tin rằng tôi đang có cuộc trò chuyện này."

    "Tôi cũng vậy."

    "Anh gợi nó lên."

    "Tôi làm thế" Anh cau mày, cố nhớ lí do tại sao. "Ồ, đúng rồi. Đó là bởi vì cô đã nhận xét về cách cư xử tế nhị của những người đàn ông của tôi.”

    "Đây là cách anh bác bỏ yêu cầu của tôi?"

    "Nó đã hoạt động, phải không?"

    Cô cau mày "Nhưng anh đã nói anh -"

    “Tôi đã từng,” anh thừa nhận. "Không phải trên Infinity, mà trên các con tàu khác, khi tôi không chỉ huy."

    Cô hơi rùng mình.

    “Nhà vua nước Pháp ngồi trên chiếc bình đựng đồ thải trước toàn thể triều đình của mình,” Andrew vui vẻ nói.

    “Ông ấy không!”

    “Ông ấy đã, tôi thề đấy. Hoặc ít nhất là người cuối cùng đã làm. ”

    Cô lắc đầu. "Người Pháp."

    Andrew phá lên cười.

    "Có gì mà buồn cười vậy?"

    "Cô là, như cô biết."

    Cô cố gắng cau có, nhưng không hiệu quả. Cô rõ ràng đã quá tự hào về bản thân. Andrew nghĩ rằng cô trông rất thú vị.

    “Tôi cho rằng anh đã từng đến Pháp,”cô nói.

    “Tôi đã,” anh khẳng định.

    "Ở khắp nơi, hay chỉ đến Paris?"

    "Và các bến cảng."

    "Tất nhiên." Đôi mắt cô bối rối liếc sang bên. “Anh không thể lái một con tàu cỡ này đến Paris.”

    “Không thường, không. Chúng tôi có thể đi xa tới Rouen. Đôi khi chúng tôi đi, đôi khi chúng tôi cập bến bờ biển. Ở Le Havre, thường thế.”

    Poppy im lặng trong giây lát, đủ lâu để gió có thể kéo một lọn tóc mềm mại ra sau tai. Nó cùnhẹ trên da của Andrew, gần như khiến anh hắt hơi.

    “Anh sẽ làm gì khi đã hoàn thành mọi việc?” cuối cùng cô đã hỏi. Giọng cô lúc này nghiêm túc hơn, đầy suy tư và tò mò.

    Anh nghĩ đó là một câu hỏi thú vị nhất, một câu hỏi mà anh không thể tưởng tượng được là có ai khác hỏi anh. "Điều đó có thể không?" anh tự hỏi. "Làm tất cả mọi thứ?"

    Chân mày cô cụp xuống khi nghĩ về điều đó, và mặc dù Andrew biết những đường nét hình thành là do suy nghĩ và lo lắng, anh gặp khó khăn nhất trong việc giữ ngón tay của mình không làm dãn chúngra.

    “Tôi nghĩ rằng có thể làm đủ,” sau cùng cô nói.

    "Đủ ư?" anh thì thầm.

    "Vì vậy, không có gì cảm thấy mới mẻ nữa."

    Lời nói của cô lặp lại những suy nghĩ gần đây của chính anh đến mức gần như kéo hơi thở ra khỏi cơ thể anh. Không phải là công việc của anh không còn thú vị hay anh không bao giờ phải làm bất cứ điều gì mớimẻ. Điều đó khiến anh bắt đầu cảm thấy sẵn sàng về nhà hơn. Được ở bên những người anh yêu thương.

    Với những người yêu mến anh.

    “Tôi không biết,” anh nói, bởi vì câu hỏi của cô xứng đáng được trung thực, ngay cả khi anh không có câu trả lời thích hợp. “Tôi không nghĩ rằng mình đã đạt đến điểm đó,” anh nói. “Mặcdù...”

    “Mặc dù?"

    Anh có thể đang sắpkết thúc.

    Nhưng anh không nói vậy. Anh để mình nghiêng người về phía trước, vừa đủ xa để anh có thể tưởng tượng mình đặt cằm lên đỉnh đầu cô. Anh chiến đấu với ý muốn đưa tay về phía trước, quấn lấy cô và kéo cô vào người anh. Anh muốn giữ cô tại chỗ, chỉ cần hai người đứng ngược chiều.

    “Tôi nên đến Ethiopia,” cô bỗng nói.

    “Thật ư?”

    Poppy Bridgerton mạo hiểm hơn hầu hết mọi người, nhưng điều này làm anh ngạc nhiên.

    “Không,” cô thừa nhận. "Nhưng tôi thích nghĩ rằng tôi muốn đến đó."

    “Cô muốn...” Anh chớp mắt. "Gì?"

    “Gần đây, tôi đã có rất nhiều thời gian cho bản thân,” cô nói. “Không có việc gì khác để làm ngoài việc tưởng tượng ra mọi thứ.”

    Andrew thường tự cho rằng mình là một người đàn ông thông minh, nhưng anh đang có khoảng thời gian khổ sở nhất khi theo dõi cô. “Vì vậy, cô tưởng tượng sẽ đến Ethiopia?”

    “Không hẳn. Tôi không biết đủ để hình dung nó đúng cách. Tôi không thể tưởng tượng những gì tôi nghe được là chính xác. Ở Anh, mọi người nói về Châu Phi như thể đó là một nơi đầy hạnh phúc -”

    "Hạnh phúc?" Đó không phải là từ mà anh đã sử dụng.

    "Anh có hiểu ý tôi. Ngườita nói về nó như thể đó là một địađiểm, chẳng hạn như Pháp hoặc Tây Ban Nha, trong khi trên thực tế, nó thật khổng lồ.”

    Anh nghĩ về tấm bản đồ đã được cắtra nhiều mảnh, về việc cô đã cảm thấy thú vị như thế nào khi ráp chúng lại với nhau. “Bản đồ cũng vậy,” anh thì thầm.

    Cô gật đầu đồng ý, sau đó hoàn toàn ngạc nhiên khi nói, "Tôi tưởng tượng mình là kiểu người muốn đến Ethiopia."

    "Có một sự khác biệt chăng?"

    "Tôi nghĩ vậy. Có lẽ ý tôi muốn nói là tôi muốn trở thành kiểu người muốn làm những việc như vậy. Tôi nghĩ một người như thế sẽ rất rực rỡ trong các bữa tiệc, phải không?”

    Andrew không rõ ràng. “Vì vậy, bạn đang nói rằng mục tiêu của bạn là trở nên rực rỡ trong các bữa tiệc.”

    “Không, tất nhiên là không. Mục tiêu hiện tại của tôi là tránh những cuộc tụ tập như vậy bằng mọi giá. Đó là lý do tại sao tôi ở Charmouth, nếu anh cần biết."

    “Tôi cho rằng tôi cần,” anh thì thầm, chủ yếu là vì dường như không có bất kỳ phản ứng thích hợp nào khác.

    Cô nhìn anh một cái nhìn nửa giận dữ, nửa mê đắm trước khi tiếp tục. “Điều tôi muốn nói là nếu tôi dự lễ hội và gặp một người đã đến Ethiopia có chủ đích-”

    “Có chủ đích?”

    “Tôi không nghĩ nó được tính nếu một người bị ép buộc.”

    Andrew quay cô lại. Anh cần nhìn thấy khuôn mặt của cô. Nếu không thì quá khó để theo dõi cuộc trò chuyện.

    Anh quan sát cô, tìm kiếm cái gì đó, anh không biết. Dấu hiệu của sự nghịch ngợm? Của sự điên rồ? “Tôi hoàn toàn không biết cô đang nói về cái gì,” cuối cùng anh cũng thừa nhận.

    Cô cười, và nó sángngời. “Tôi xin lỗi, tôi không rõ lắm. Nhưng đó là lỗi của chính anh vì đã để tôi một mình quá lâu. Tôi đã có quá nhiều thời gian để không làm gì khác ngoài suy nghĩ."

    “Và điều này đã dẫn cô đến những kết luận sâu sắc về nghị luận xã hội và đế chế Ethiopia?”

    “Đúng thế." Cô nói điều đó khá xuấtchúng, lùi lại như thể điều đó có thể mở rộng sân khấu của cô. Không phải là có ai khác nghe; họ chỉ vượt qua hai thuyền viên trên đường đến mũitàu, và cả hai người đã khôn ngoan tựlàm cho mình biếnmất.

    Người ta không thường xuyên thấy thuyềntrưởng tay trong tay với một quý cô, dù anh chỉ kéo cô theo sau mình.

    Nhưng việc Poppy lùi lại đồng nghĩa với việc anh phải thả sức ôm lấy hông cô, thật là sựxấu hổđáng chê trách.

    Khi cô tự tin về sự chú ý của anh, cô tuyên bố. "Có hai loại người trên thế giới này."

    "Cô có chắc chắn về điều đó không?"

    “Đối với mục đích của cuộc trò chuyện này, vâng. Có những người muốn đến thăm Ethiopia, và những người thì không."

    Andrew đã chiến đấu rất vấtvả để duy trì một biểu cảm đồng đều. Anh đã hỏng.

    “Anh cười,” cô nói, “nhưng đó là sự thật.”

    "Tôi chắc chắn nó phải như vậy."

    “Nghe tôi nói này. Một số người trong chúng ta có một tâm hồn phiêu lưu, ngao du và một số người trong chúng ta thì không thế.”

    “Và cô nghĩ rằng một người phải muốn đi du lịch đến phía đông châu Phi để chứng minh anh ta có khát khao phiêu lưu?”

    “Không, dĩ nhiên là không, nhưng như một chỉ số -”

    “Cô, cô Bridgerton, có một tâm hồn phiêu lưu.”

    Cô quay lại với một nụ cười hài lòng. "Anh có nghĩ vậy không?”

    Anh lướt cánh tay của mình trong không khí, ra hiệu về biển và bầu trời, đến vị trí của họ ở mũi tàu với một đống gỗ được chế tác khéo léo bằng cách nào đó có thể mang họ từ vùng đất này sang vùng đất khác, qua vùng nước sâu mà không người đàn ông nào có thể tự mình chịu được.

    “Nó không được tính nếu nó bị ép buộc,” cô nhắc nhở anh.

    Đủ. Anh đặt tay lên vai cô. “Có hai loại người trên thế giới này,” anh nói với cô. “Những người sẽ cuộn tròn trong một quả bóng và khóc nức nở trong chuyến đi bất ngờ này, và-”

    "Những người sẽ không?" cô cắt ngang.

    Anh lắc đầu, và anh cảm thấy nụ cười nhỏ nhất nở trên môi khi anh chạm vào má cô. "Tôi sẽ nói với cô."

    "Vậy là tôi chống lại thế giới?"

    “Không,” anh nói, và một thứ gì đó bắt đầu lộn xộn bên trong anh. Anh không trọng lượng, và nó giống như lần anh rơi xuống từ một cái cây, ngoại trừ không có gì bên dưới, chỉ là một khoảng không gian trống rỗng và cô.

    “Không,” anh nói lần nữa. “Tôi nghĩ tôi đứng về phía em."

    Đôi mắt của cô mở to, và mặc dù rõ ràng là quá tối để phân biệt màu sắc của tròng mắt cô, nhưng bằng cách nào đó, nó vẫn có cảm giác như thể anh có thể nhìn thấy nó, rêu đen nhường chỗ cho những đốm sáng màu nhạt hơn. Trẻ hơn, như chồi non mới trên cỏ.

    Một thứ gì đó sáng và chói lọi bắt đầu trỗi dậy trong anh. Đó là cảm giác mơ hồ, mê đắm, tán tỉnh và ham muốn.

    Không, không phải ham muốn. Hay không chỉ mong muốn.

    Dự đoán.

    Lúc trước. Khi anh có thể cảm nhận được nhịp đập của trái tim mình ở mọi ngóc ngách trên cơ thể, khi mỗi hơi thở đều như thể nó chạm đến từng ngón chân của anh. Khi không gì có thể so sánh được với đường cong hoàn hảo của đôi môi phụ nữ.

    “Nếu tôi hôn em,” anh thì thầm, “em có để tôi làm thế không?”

    Đôi mắt cô trở nên mềm mại, có gì đó giống như thích thú.

    Tiêu khiển ư?

    “Nếu anh hôn tôi,” cô đáp, “Tôi sẽ không có cơ hội cho phép hoặc không cho phép anh. Nó sẽ vẫnđược thực hiện."

    Tin tưởng rõ ràng vào điều này nhưđường ngôi tóc. Anh sẽ không cho phép cô thoát khỏi câu hỏi một cách sạch sẽ.

    “Nếu tôi nghiêng về phía em, như thế này...” Anh làm theo lời mình bằng hành động, và khoảng cách giữa khuôn mặt họ ngắn lại. “Và nếu mắt tôi nhìn xuống miệng em, điều mà tất cả chúng ta đều biết đó là một tín hiệu chung cho thấy một người đang cân nhắc về một nụ hôn, em sẽ làm gì?”

    Cô liếm môi. Anh ngờ rằng cô thậm chí còn nhận ra rằng cô đã làm như vậy. "Tôi không chắc," cô thì thầm.

    “Nhưng nó đang xảy ra ngay bây giờ. Tôi đã dựa vào." Anh đưa tay, lướt qua làn da của cô. "Tôi đang chạm vào má của em."

    Cô gần như không thể nhận thấy được tay anh.

    Andrew cảm thấy giọng nói của mình trở nên khàn khàn, thậm chí trước khi anh định hình thành lời. "Không còn là em sẽ làm gì nữa mà là em sẽ phải làm gì."

    Anh tiến lại gần hơn, gần đến nỗi mắt anh không còn tập trung vào khuôn mặt cô nữa. Gần đến mức anh có thể cảm nhận được hơi thở nhẹ của cô trên môi.

    Nhưng vẫn không phải là một nụ hôn.

    “Em sẽ làm gì, Poppy?”

    Và rồi cô nghiêng người. Cô do dự. Chỉ một chút thôi, nhưng đó là tất cả những gì cần thiết để đôi môi cô chạm nhẹ vào môi anh.

    Đó là nụ hôn nhẹ nhàng nhất.

    Nó bắn xuyên tim anh.

    Những ngón tay anh đặt lên vai cô, và một góc rất nhỏ nào đó trong tâm trí anh nhận ra rằng không phải để kéo cô lại gần, mà là để bản thân không làm như vậy. Bởi vì nếu anh đã...

    Và trời biết điều anh muốn.

    Chúaơi, anhrất muốn. Rất nhiều của cô.

    Anhmuốn áp chiều dài cơ thể cô vào anh. Anh muốn đường cong của lưng cô bên dưới bàn tay anh, sức nóng của cô khi anh thúc chân mình vàogiữa haichân cô.

    Anh muốn áp sát mình vào cô, để cô cảm nhận được ham muốn của anh, để cô biết điều đó, và cô biết những gì cô đã làm với anh.

    Anh muốn tất cả những thứ đó, và sau đó, anh muốn nhiều hơn nữa, đó là lý do tại sao anh thở gấp và lùi lại.

    Để tiếp tục sẽ là thiên đường.

    Tiếp tục sẽ là sự điên rồ.

    Anh quay đi, cần một lúc để lấy lại hơi thở. Nụ hôn đó... chỉ kéo dài chưa đầy một giây, nhưng anh chưa hoàn tác.

    “Tôi xin lỗi,” anh nói, giọng anh thô ráp và khó chịu trong cuống họng.

    Cô chớp mắt nhiều lần. "Anh?"

    Anh nhìn lại cô. Những ngón tay chạm nhẹ vào môi, và cô trông bàng hoàng, như thể không chắc chuyện gì vừa xảy ra.

    Chào mừng đến với cuộc chơi.

    “Đáng lẽ tôi không nên làm vậy,” anh nói, vì điều đó có vẻ tử tế hơn một chút so với việc nói rằng điều đó đáng lẽ không nên xảy ra. Mặc dù anh không chắc tại sao.

    “Nó...” Lông mày cô nhíu lại, và cô trông như thể đang suy nghĩ rất nhiều về điều gì đó. Hoặc điều đó hoặc cô không thể tìm ra những gì cô nên suy nghĩ.

    “Poppy?”

    Đôi mắt cô quay lại với anh, như thể có thứ gì đó bên trong cô đã thức giấc. “Không sao đâu,” cô nói.

    "Ổn chứ?" anh đáp lại. Giọng anh nghe... ấmáp.

    “Không phải lỗi của anh,” cô nói. “Tôi đã hôn anh.”

    “Xin em,” anh kiên nhẫn nói, "cả hai chúng ta đều biết-"

    "Tôi đã hôn anh." Cô nói chắc nịch, giữa hai hàm răng. “Anh dám cả gan để tôi.”

    “Tôi-” Nhưng anh không nói nữa. Đó có phải là sự thật? Anh đã cảgan với cô? Hay anh chỉ chắc chắn rằng cô cũng muốn nó? Bởi vì dù chỉ một nụ hôn... cũng có thể hủy hoại cô.

    Nó cũng có thể đã hủy hoại anh.

    “Đó là những gì đã xảy ra,” cô nói. "Đó là những gì đã xảy ra và tôi không hối tiếc."

    "Em không?"

    "Không. Chẳng phải chúng ta chỉ thảo luận về sự trớ trêu khi tôi cảm thấy buồn chán khi đang trong chuyến phiêu lưu của cuộc đời mình sao? Anh là nhiều thứ, thuyền trưởng James, nhưng anh không nhàm chán. ”

    Miệng anh có thể đã chùng xuống. “Cảm ơn ư?”

    "Nhưng chúng ta sẽ không bao giờ nói về nó nữa."

    "Nếu đó là mong muốn của em." Đó không phải là mong muốn của anh, nhưng nó phải như vậy.

    Cô nhìn anh với một biểu hiện sáng suốt kỳ lạ. “Nó phải như vậy, anh có nghĩ vậy không?”

    Anh không còn biết mình nghĩ gì nữa, nhưng anh sẽ không nói với cô điều đó. “Tôi xin cúi đầu trước sự phán xét của em, cô Bridgerton.”

    Cô khịt mũi một chút, như thể cô không tin điều đó trong một giây. Anh cho rằng anh xứng đáng với nó; anh thường sử dụng một số mức độ châm biếm khi nói những điều như vậy.

    “Rất tốt,” anh nói. “Chúng ta phải vờ như nó không bao giờ xảy ra.”

    Cô mở miệng như thể có khả năng tranh luận - và trên thực tế, anh khá chắc chắn rằng cô muốn tranh luận; anh đã nhìn thấy biểu hiện đó trên khuôn mặt cô đủ số lần để biết nó có ý nghĩa gì. Nhưng cuối cùng, cô chẳng nói bất cứ điều gì. Cô ngậm chặt miệng và gật đầu đồng ý.

    Đó dường như là kết thúc cuộc trò chuyện, vì vậy Andrew chỉ nhìn chằm chằm vào đường chân trời, hầu như không thể nhìn thấy trong đêm không trăng. Họ đã có một quãng thời gian tốt; Nếu không có sự thay đổi bất ngờ về thời tiết, họ sẽ có mặt tại Lisbon vào sáng mai. Điều đó có nghĩa là anh cần phải ngủ một giấc. Đầu tiên, anh phải xuống tàu và vào thị trấn.

    “Tôi sợ rằng tôi cần phải đưa em xuống dưới,” anh nói với Poppy.

    Cô không thể che giấu sự thất vọng của mình, nhưng đồng thời, rõ ràng là cô đang mong đợi điều này. “Rất tốt,” cô nói với một tiếng thở dài.

    Anh đưa tay ra.

    Cô lắc đầu. "Tôi có thể tự giữ vững."

    "Ít nhất hãy cho phép tôi giúp cô đứng lên từ cái đầu mỏ."

    Cô đã làm vậy, nhưng ngay khi lên đến boong chính, cô đã rút tay ra khỏi tay anh. Anh để cô dẫn đường quay trở lại, và ngay sau đó, họ đã đến cửa cabin của anh.

    “Tôi chỉ cần thu thập một vài thứ trước khi đến cabin của ông Carroway,” anh nói.

    "Tất nhiên." Cô bước sang một bên khi họ bước vào, tất cả đều rất lịch sự, và kỳ lạ là không hề khó xử.

    Đúng hơn là không có gì xảy ra.

    Đó là cách họ muốn.

    Phải không?
     
    Chỉnh sửa cuối: 28/5/21
  2. LanNP

    LanNP Lớp 7

    Mình sửa chương 13 một chút nha.
     
  3. LanNP

    LanNP Lớp 7

    Vui lòng đăng nhập hoặc đăng ký để xem link
    Poppy thức dậy vào sáng hôm sau với cảm giác kỳ lạ nhất. Gần như là chóng mặt, và cô nắm lấy thanh chắn giường trong vài giây trước khi cô nhận ra-

    Chúng đã không di chuyển.

    Chúng đã không di chuyển!

    Cô nhảy ra khỏi giường và lao đến cửa sổ, không thể giải thích được tình trạng tĩnh lặng. Với một hơi thở phấn khích, cô kéo rèm cửa ra...

    Bến tàu.

    Tất nhiên.

    Cô không chắc tại sao cô lại không nghĩ rằng cô sẽ không thể nhìn thấy đúng trung tâm Lisbon từ cửa sổ con tàu của mình. Các bến tàu ở London không ở bất kỳ đâu gần các điểm tham quan của thủ đô.

    Tuy nhiên, có thể thấy điều đó không phải là dòngnước vô tận của Đại Tây Dương, và Poppy háo hức đón nhận tất cả. Cô chỉ có thể nhìn thấy một phần nhỏ của thứgì chắc chắn là một tấm bạt lớn, nhưng ngay cả như vậy, khung cảnh trước mắt cô vẫn nhộn nhịp với cuộc sống vàcác hoạt động. Những người đàn ông - và họ đều là đàn ông, cô không thấy một người phụ nữ nào trong số họ di chuyển vớinhững bước chânmạnhmẽ và hiệu quả, mang thùng, kéo dây, thực hiện mọi nhiệm vụmà mục đích của hầu hết chúngPoppy không thể suy luận được.

    Và những người đàn ông đó kỳ lạ và khác biệt làmsao... vàcũng đồng thời, chẳng khác nhau chút nào. Họ đang thực hiện tất cả những công việc mà cô cho rằng những người thợ đóng tàu người Anh vẫn làm, chen lấn, cười đùa và tranh cãi theo cách của đàn ông, và ngay cả khi cô không biết rằng mình đang ở Bồ Đào Nha, cô cũng sẽ biết rằng những người đàn ông này không phải là người Anh.

    Đó không phải vì ngoại hình của họ, mặc dù sự thật là nhiều người có tóc và da sẫm màu hơn hầu hết những người đồng hương của Poppy. Đó phần nhiều là qua chuyển động vàcử chỉ của họ. Khi họ nói, chỉ cần nhìn họ, cô có thể biết rằng lời nói của họ thuộc một ngôn ngữ khác. Miệng của những người đàn ông chuyển động khác. Họ cũng sử dụng các cơ bắp kiểu khác. Họ cũng thực hiện các biểu hiện khác.

    Nó thật hấp dẫn, và cô tự hỏi liệu mình có nhận ra điều đó không nếu âm thanh giọng nói của họ không bị bức tường và cửa sổ giữa họ chắn như thế này. Nếu cô có thể nghe thấy tiếng họ - thực sự nghe thấy âm thanh của ngôn ngữ Bồ Đào Nha - liệu mắt cô có tìm thấy những thay đổi trên khuôn mặt họ không?

    Có quá nhiều thứ để suy nghĩ. Rất nhiều thứ để xem.

    Và cô vẫn còn bị mắc kẹt trong cabin này.

    Thuyền trưởng James đã nói rõ rằng cô sẽ không được phép xuống tàu ở Lisbon. Anh đã nói rằng nó quá nguy hiểm, anh không ở đó để phục vụ như một hướng dẫn viên, anh có công việc phải làm, đây không phải là một chuyến du lịch giải trí...

    Anh chỉ có đầy lý do.

    Sau đó, một lần nữa, anh ấycũng đã dặncô rằng trong mọi trường hợp, cô sẽ không được phép lên boong.

    Và đêm qua, anh ấy đã thay đổi quyết định.

    Poppy tựa trán vào cửa sổ, tấm kính mát lạnh và dịu nhẹ trên da cô. Khi nằm trên giường vào đêm hôm trước, hồi tưởng lại từng khoảnh khắc dưới ánh sao, cô cho phép bản thân hy vọng rằng có thể anh sẽ động lòng và đưa cô vào thị trấn.

    Có gì đó đã thay đổi vào đêm trước, và cô không nghĩ là do nụ hôn.

    Ồ, không, cô chắc chắn đang nghĩ về nụ hôn. Cô có thể đã tuyên bố rằng họ sẽ không bao giờ nói về điều đó nữa, nhưng cô đã rất kinh ngạc khi thuyềntrưởng đã gợi ý rằng họ hãy vờ như điều đó chưa từng xảy ra. Cô gần như đã nói với anh như vậy, đã không nói một cách không chắc chắn rằng đó chính xác là điều mà một người nên ghi nhớ, nếu chỉ để đảm bảo nó không lặp lại.

    Tuy nhiên, điều đó có vẻ thậtnhỏ nhặt, và thậm chí có thể làthủ đoạn, vì vậy, sau đó, cô gần như nói rằng đó là nụ hôn đầu tiên của mình, và một cô gái chỉ có một nụ hôn đầu đó, và anh đã phát điên nếu nghĩ rằng cô sẽ giả vờ như nó chưa bao giờ xảy ra.

    Nhưng đó lạichính xác là thứ mà anh hiểu nhầm. Cô không muốn anh nghĩ rằng cô đang nằm trên giường nghĩ về anh, ngay cả khi côvẫn nghĩ…

    Hiệngiờ.

    Nó không như thể cô có kế hoạch nằm trên giường và nghĩ về anh trong suốt phần đời còn lại của mình. Cô sẽ trở lại Anh trong vòng chưa đầy một tuầnnữa, và sau đó, cô sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa. Nếu Elizabeth im lặng, cuộc sống của Poppy sẽ tiếp tục như bình thường, điều đó có nghĩa là cuối cùngthì cô sẽ kết hôn với một người đàn ông tốt bụng mà gia đình cô chấp thuận, và cô sẽ nằm trên giường và nghĩ về anh ta trong suốt quãng đời còn lại.

    Và nếu Elizabeth không giữ im lặng, và danhtiếng xã hội của Poppy bị giảm xuống con số 0, cô sẽ gặp vấn đề lớn hơn nhiều khi giữ cho mình tỉnh táo hơn thuyền trưởng Andrew James đẹp trai một cách tàn bạo.

    Poppy liếc nhìn đồng hồ để kiểm tra thời gian, và như thể báo trước, Billy gõ cửa phòng cô. Cô không cần nghe giọng nói mới biết đó là cậuấy. Billy và thuyềntrưởng là hai người duy nhất từng đến gặp cô, và hành động của họ khác nhau như phấn và pho mát.

    "Mời vào!" cô gọi, bởi vì không giống như thuyền trưởng, Billy luôn đợi cô cho phép mới vào. Tóc cô vẫn còn trong bím ngủ, nhưng cô đã từ bỏ việc quan tâm đến điều đó. Và vì cô ngủ trong bộ váy áo của mình, nên không ai có thể nhìn thấy cô ăn mặc không lịchsự.

    “Tôi mang đồ ăn sáng tới, thưa cô,”cậu nói, bưng cái khay quen thuộc của mình. “Không có gì lạ cả. Chỉ một ít bánh mì nướng, trà, vàmột quả táo. Hầu hết những người đàn ông sẽ lên bờ để ăn."

    "Họ sẽ ư?" Poppy thì thầm, đôi mắt ghen tị quay lại cửa sổ.

    Billy gật đầu khi đặt khay xuống. “Tất nhiên là họ phải lên tàu rồi, họ không thể rời tàu cùng một lúc, nhưng thuyền trưởng muốn đảm bảo rằng mọi người đều có cơ hội nghỉ chân.”

    “Tấtcả mọi người, uhm?”

    Billy để ý cái giọng rất thấp của cô và lái. “Ồ vâng, mặc dù đó là một nơi rất lộn xộn nếu cô không biết nó. Không chỉ là ngôn ngữ, dù cô biết một vài từ thì là điều tốt. Sim là có, không là không.”

    “Chà, thật tiện,” Poppy nhận xét.

    “Có vẻ không như mọi nơi chúng tôi đến,” Billy nói với một nụ cười táo tợn. “Tôi nghĩ nó được đánh vần khác nhưng nghe cũng đủ gần gũi.”

    Poppy đến chỗ ngồi quen thuộc của cô ở bàn, sau đó, điều chỉnh để có tầm nhìn đẹp nhất ra bến cảng. "Trong tiếng Đức, nó là nein."

    "Là thế ư?" Billy gãi đầu. “Tôi chưa ở đó. Tôi nghĩ nó không có bờ biển."

    Poppy tự rót cho mình một tách trà. “Hamburg,” cô nói một cách lơ đễnh.

    “Uhm?”

    Cô nhìn lên. “Họ nói tiếng Đức ở Hamburg. Đó là một thành phố cảng sầm uất trên bờ biển Baltic. Tôi sẽ chỉnó cho cậu trên bản đồ, nhưng tôi đã tháo rời nómất rồi."

    Billy gật đầu; cậu ấy đã thấy cô lắp ráp bản đồ vào đầu tuần. “Có lẽ tôi nên thử một lần,” cậu nói. “Thậthữu ích khi biết thêm một số điều về địa lý. Tôi có thể đọc, cô biết đấy,”cậu nói một cách tự hào. "À" Tôi có thể tính tổng số tiền tốt hơn một nửa số người trên tàu. "

    “Điều đó thật tuyệt,” Poppy nói. Có lẽ họ có thể xếphình trong chuyến hành trình trở về. Đó sẽ là lần thứ ba của cô, nhưng sẽ rất vui nếu có bạn cùng chơi. Cô sẽ phải kiến nghị Thuyền trưởng James thả Billy khỏi một số nhiệm vụ của cậu ấy, nhưng nếu cô giải thích rằng đó là vì việc học của cậu bé...

    Anh sẽ nói đồng ý với điều đó. Cô đã chắc về nó.

    “Hãy cho tôi biết thêm về Lisbon,” cô nói với một nụ cười khích lệ. "Tôi muốn nghe mọi thứ."

    “Ồ, đó là một thành phố sống động, thưa cô. Cô thực sự không thể nói từ đây.” Cậungồi phịch xuống chiếc ghế đối diện với cô và ra hiệu về phía cửa sổ. “Đây chỉ là bờ sông. Lần này, chúng tôi đang thả neo thực sự, vì vậy, cô sẽ có một tầm nhìn tốt, nhưng đó không phải là thành phố. Thành phố hoành tráng lắm.”

    "Hoành tráng?" Poppy thì thầm. Cô cẩn thận nhấp một ngụm trà. Nó vẫn còn hơi quá nóng.

    “Ồ vâng, và là một nơi thực sự khác. Không có gì giống như ở nhà, không phải là có bất cứ điều gì sai so với ở nhà. Thật tuyệt khi thấy những điều khác biệt.”

    “Tôi chắc chắn,” Poppy thì thầm, đưa tách trà lên môi để che đi bất cứ giọng điệu chua cay nào mà cô không thể tránh khỏi trong lời nói của mình.

    “Mọi thứ đều rất khác,” Billy tiếp “Thật tuyệt, hầu hết mọi thứ và thức ăn không giống nhau. Một số thì phải làm quen, nhưng nó ngon, thức ăn ấy. Tôi đã đến đây sáu lần nên giờ, tôi biết cách."

    Poppy nở một nụ cười nhẹ.

    Billy dừnglại, cuối cùng cũng để ý đến biểu hiện của cô. “Tôi có thể, à... ồ, tôi có thể hỏi liệu chúng tôi có thể mang cho cô thứ gì không. Họ làm một chiếc bánh gạo ngonlành, mặc dù nó không dễ thực hiện.Vàicái bánh nhỏ xíu này đôi khi được cuộn lại trong đường." Đôi mắt của cậu ấy thực sự đảo ngược trênđầu khi nhớ lại niềm đam mê ẩm thực của mình. "Tôi có thể mang cho cô một trong những thứ đó, nếu cô muốn."

    “Từ biểu hiện của cậu,” Poppy nói, “Tôi nghĩ tôi có thể muốn nhiều hơn một cái.”

    Billy cười. “Chúng sẽ không ngon như khi chúng còn nóng, nhưng cô vẫn sẽ thích chúng. Đầu bếp sẽ nhận được các khoản tiếptế, vì vậy, anh ấy có thể làm một cái gì đó mang hơi hướng Bồ Đào Nha."

    “Cậu thật tốt, Billy.”

    Cậu nở nụ cười thông cảm với cô. “Thuyền trưởng không phải là người tồi vì đãđể cô ở lại trên tàu. Sẽ không an toàn nếu cô đi ra ngoài một mình. Sẽ không an toàn ngay cả khi chúng ta được cập cảng trở lại London. Ở đây, những người phụ nữ ở gần nước...”Cậu đỏ mặt, mạnh mẽ, và giọng cậu trầm xuống khi nói,“Không phải tất cả đều là phụ nữ, nếu cô hiểu ý tôi.”

    Poppy quyết định không hỏi thêm về điều đó. "Cậu nghĩ điều gì sẽ xảy ra nếu tôi lên bờ cùng thuyền trưởng James?" cô hỏi. "Chắc chắn Lisbon không phải là một thành phố nguy hiểm đến mức anh ấy không thể bảo vệ tôi."

    “Chà…” Billy suy nghĩ điều này một lúc, miệng cậu ta mím lại một bên khisuy nghĩ. "Tôi cho rằng ngài ấy có thể đưa cô qua khu vực bến tàu và đến những nơi đẹp hơn nữa."

    Tâm trạng của Poppy trở nên tươi sáng đáng kể. "Xuất sắc! Tôi-"

    "Nhưng ngài ấy không có ở đây."

    Ôi, chết tiệt. "Không ở đâyư?”

    Billy lắc đầu. “Là người đầu tiên rời tàu. Có một số việc. Ngài ấy thường làm vậy.”

    "Cậu có biết khi nào anh ấy sẽ trở lại không?"

    “Khó nói lắm,” Billy nhún vai nói. "Nó thường phụ thuộc vào những gì ngài ấy mang theo."

    "Mang theo?" Poppy hỏi lại.

    “Đôi khi nó là một gói hàng, đôi khi chỉ là những giấy tờ. Và tất nhiên, đôi khi chẳng là gì cả.”

    Đôi khi không có gì cả? Poppy thấy điều này thật thú vị, mặc dù cô không thể nói tại sao. Có lẽ chỉ vì cô không có gì tốt hơn ngoài băn khoăn. Cô đã mườngtượng mọi sự đánh đổi khi trở lại Anh (chín mươi phần trăm liên quan đến sự hủy hoại của cô; mười phần trăm còn lại đòi hỏi một sự kết hợp may mắn ngoạn mục và khó có thể xảy ra).

    Vì vậy, đúng. Cô sẽ tự hỏi tại sao thuyền trưởng đôi khi mang theo gói hàng và đôi khi lại mang theo giấy tờ. Cô sẽ cố hết sức để chỉ nghĩ về những thứ như thế này cho đến khi cô về nhà và phải giải quyết những vấn đề nghiêm trọng hơn nhiều.

    "Anh ấy có thường xuyên mang theo giấy tờ không?" cô hỏi.

    Billy đứng dậy và đẩy ghế về vị trí cũ. "Đôi khi. Thực sự thì tôikhông rõ. Ngài ấy không cho bất kỳ ai trong chúng tôi biết công việc mình không phải là công việc buônbán của con tàu.”

    “Anh ấy có công việc không phải công việc buôn bán của con tàu?”

    Cậu ấy nhún vai. “Ngài ấy có bạn bè ở đây. Phải. Ngài ấy đã rất nhiều lầntới đây."

    Poppy biết rằng Billy mới ở trên Infinity được chín tháng; cậu ấy đã nói trong lần thứ hai mang bữa sáng cho cô. Nếu đã đến Lisbon tớisáu lần, Poppy chỉ có thể tưởng tượng được mức độ thường xuyên của thuyền trưởng James trong những năm qua. Theo Billy (bởi vì tất cả những gì cô biết đều từ Billy), anh ấy đã chỉ huy con tàu từ năm 1782.

    Có vẻ như đãcó rất nhiều chuyến đi đến Bồ Đào Nha, nhưng rồi một lần nữa, cô đã biết gì về việc bảo mật? Có lẽ nó nên gắn với một mạng lưới thương nhân trung thành và đáng tin cậy.

    Và cứ như vậy, cô đang nghĩ như một tên tội phạm. Lạy trời.

    Poppy nhấp một ngụm trà, trà cuối cùng đã nguội đến nhiệt độ chấp nhận được. “Chúc cậu có một khoảng thời gian vui vẻ trong thị trấn,” cô nói. "Tôi cho rằng cậu sẽ đi."

    “Ồ vâng. Thực ra sẽ sớm thôi. Một trong những người đàn ông nói rằng ngài ấy sẽ đưa tôi đi cùng." Billy nhìn cô với vẻ mặt ngượng ngùng. “Thuyền trưởng cũng không để tôi đi một mình.”

    Thuyền trưởng - Poppy sắp nhận ra, có một trái tim mềm dịu hơn những gì anh muốn người khác nhận ra. Khó có thể tưởng tượng một con tàu khác lại biết lo lắng cho phúc lợi của một cậu bé mười ba tuổi.

    Không phải cô đã có kinh nghiệm với bất kỳ con tàu nào khác, nhưng cô vẫn nghĩ thế.

    “Tốt nhất là tôi nên đi, ”Billy nói. "Tôi phải hoàn thành nhiệm vụ của mình trước khi tôi có thể lên bờ,và tôi không nghĩ rằng ông Brown sẽ đợi nếu ông ấy sẵn sàng xong trước tôi."

    Poppy gật đầu và chào tạm biệt. Cô ăn nhanh bữa sáng – chỉ có vài cách để cắt một miếng bánh mì nướng hình tam giác- rồi bưng trà đến cửa sổ xem cảnh.

    Giống như đi xem phimvậy. Không phải bất kỳ rạp hát nào cô cũng có dịp tham dự, nhưng cô quyết tâm thưởng thức tất cả như thế. Lúc đầu, cô cố gắng thu vào hết bức tranh toàn cảnh, nhưng có quá nhiều điều xảy ra cùng lúc, vì vậy, cô quyết định đi theo đường chỉ taycủa một người đàn ông, theo dõi khi anh ta làmviệc của mình.

    “Tôi sẽ gọi anh là José,” cô tuyên bố. Đó là tên của một vị vua gần đây, vì vậy, chắc chắn nó phù hợp với khu vựcnày. “José Goodhope. Anh sẽ có ba đứacon, bốn con chó và một con thỏ."

    Cô nhíu mày. Anh ta có lẽ sẽ ăn con thỏ đó. Tốt nhất đừng quá vướng mắc vào nó.

    “Anh đã kết hôn chưa, anh Goodhope? Hay góa vợ?” Cô quan sát người đàn ông bí ẩn của mình khi anh ta nhấc một cái thùng từ một toa xe và đưa nó về phía một con tàu. “Góa vợ,” cô quả quyết. "Kịch tính hơn nhiều."

    Shakespeare sẽ tự hào. Đó là một vở kịch, sautất cả.

    “Và những đứa trẻ mồ côi tội nghiệp của anh. Anh phải làm việc vấtvả để nuôi chúng. Chúa ơi, chúng đang đói."

    Cô nghĩ về điều đó.

    “Nhưng không đủ đói để ăn con thỏ,” cô nói chắc nịch. Đây là câu chuyện của cô, và cô muốn cứu con thỏ. Nó trắng, mịn và hoàn toàn không tồn tại, nhưng đó là vẻ đẹp của việc viết nên câu chuyện của riêng mỗi người. Cô có thể làm bất cứ điều gì mình muốn.

    Cô luôn muốn trở thành một lãnh chúa độc ác.

    Hoặc là một trong những điều tốt đẹp. Cô không có sở thích thực sự. Miễn là cô còn có quyền.

    José đặt thùng xuống và quay trở lại toa xe, lấy tay áo quệttrán. Anh ta chọn một cái thùng khác, cái thùng này nặng hơn cái thùng đầu tiên nên tư thế của anh ta đã là bất kỳ dấu hiệu nào. Sau khi đặt nó xuống, anh ta đứng thẳng và quay cổ mình vài lần.

    Poppy cũng làm như vậy. Có gì đó về việc nhìn ai đó thật lâu khiến cô cũng cần phải làm điều đó.

    Khi cô một lần nữa quay mặt về phía trước, cô thấy José đã vặn người để gọi ai đó qua vai anh. Sau đó, anh ấy đưa tay xuống gấu áo sơ mi của mình...

    Và cởi nó ra.

    Poppy nghiêng người về phía trước. Bây giờ thì điều này thật thú vị.

    Công nhân bến tàu có thường xuyên cởi trần thực hiện nhiệm vụ của họ không nhỉ? Đây có phải là một phong tục của người Bồ Đào Nha không? Ở đây chắc chắn ấm hơn ở London, nhưng rồi một lần nữa, cô chưa bao giờ đến các bến tàu ở London. Có thể những người đàn ông chạy quanh trong khi để ngực trần cả ngày.

    Và nếu đúng như vậy, tại sao không ai nói với cô?

    “Ồ, José,” cô thì thầm, đặt tách trà xuống. "Một ngày rất nóng, phải không?"

    Điều này dường như đủ lý do để đứng lên và đến gần cửa sổ hơn. Có lẽ cô cần phải điều chỉnh lại cốt truyện của mình. Cô có thực sự muốn José trở thành một người góa vợ không nhỉ? Không phải sẽ có ý nghĩa hơn nếu biến anh ta trở thành một người độc thân không bao giờ kết hôn chăng?

    Không con cái. Có thể là một con chó. Và con thỏ có thể vẫn ở lại.

    Nó rất đáng yêu và có lông. Ai không muốn giữ nó trong câu chuyện chứ?

    “Anh có đang tán tỉnh ai không, José?” Cô kẹp lấy môi dưới của mình giữa hai hàm răng khi nhìn các cơ bắp của anh ta nổi cuồn cuộn khi gắng sức. Đầu tiên đó là cánh tay, khi anh ta đưa tay xuống để nắm chặt cái thùng, nhưng khi anh ta đến tàu, cô đã nhìn thấy rõ tấm lưng anh ta.

    Cô không biết phía sau một người đàn ông lại có thể thú vị đến vậy. Cô đã nhìn thấy những người anh em của mình cởi trần, nhưng không phải gần đây, và không ai trong số họ trông như được tạc như José.

    “Điêu khắc,” cô nói lớn. Một từ khác mà cô nghĩ nghe có vẻ giống về nghĩa với nó. Nhưng chỉ khi người ta làm việc trong hoàncảnh mềm. Cô bóp tay trong không khí như thể nặn đất sét. Điêu khắc. Nó nghe như chuyển động của việc đào và nghiền.

    Cô lắc đầu. Cô đang hoàn toàn lạc đề, và José thì ở ngay trên bến tàu. Những cơ bắp đó được gọi là gì nhỉ? Những thứ trên ngực của một người đàn ông đã làm cho nó trở nên như vậy...

    Hai tay cô ngọ nguậy trên không trung, vẫn khắc hoạ.

    Rất… xác định.

    Poppy tất nhiên đã tham gia các lớp học vẽnhư tất cả các phụ nữ trẻ đã làm. Người hướng dẫn của cô đã nói về các cơ trên cơ thể, nhưng thầy giáo chưa bao giờ đề cập đến những cơ bắp trên ngực của một người đàn ông. Chúng được gọi là gì nhỉ?

    Cô liếc nhìn giá sách của thuyền trưởng James. Bằng cách nào đó, cô ngờ rằng cô sẽ tìm thấy câu trả lời trong Những kiệt tác nông nghiệp của Kent.

    Poppy tiến lại gần cửa sổ. Cô không nghĩ rằng bất cứ ai sẽ có thể nhìn thấy cô từ bến tàu. Bên ngoài sáng hơn nhiều so với bên trong.

    "Anh bao nhiêu tuổi rồi?" cô băn khoăn. José lúc này đang nghỉ ngơi, ngồi trên đỉnh một trong những cái thùng mà anh ấy vừa mới vácđi. Anh ấy trông không già hơn cô nhiều. Chắc chắn không quá ba mươi. Và anh ấy có mái tóc dày rậm. Tất nhiên, nó tối - đậm hơn cả của thuyền trưởng - nhưng cũng dày không kém. Nó có lẽ cũng sẽ có chất mềm mại và đàn hồi ấy.

    Cô đã chạm vào mái tóc của thuyền trưởng vài ngày trước đó khi đại dương vừa ngâm mình và khiến cô mất thăng bằng. Cô đã lảo đảo về phía trước và chộp lấy thứ đầu tiên có thể, hóa ra đó là mái đầu của thuyền trưởng.

    Dĩ nhiên nó hoàn toàn tình cờ.

    Tóc của José cũng có sóng tương tự. Poppy quyết định rằng cô thích nó. Nếu cơn gió nhẹ ập đến, nó sẽ rơixuống ngang trán anhấy. Đã từng có một quý ông như thế ở London, và tất cả các quý bà đều ngất ngây. Có điều gì đó kiểu một người đàn ông rất ngầu, một trong những người quen của Poppy đã nói thế. Nó có nghĩa là anh ấy rất trángkiện. Poppy đã nghĩ rằng cô đang nói những điều vô nghĩa thườngngày của mình, nhưng bây giờ, nhìn José, sự tráng kiện lại mang một ý nghĩa hoàn toàn mới.

    Cô có cảm giác José mạnh mẽ nhất.

    Anh ấy đẹp trai, José của cô. Tất nhiên là không có gì hơn thuyền trưởng, nhưng không phải người đàn ông nào cũng có thể đẹp như Andrew James.

    “Nhưng José,” cô nói to, “Tôi nghĩ anh đã gần tới rồi.”

    "Gần cái gì cơ?"

    Poppy nhảy gần một bước chân, suýt làm đổ tách trà khỏi bàn. Thuyền trưởng James đang đứng cạnh cửa, nhìn cô với đôi lông mày cong và vẻ mặt thích thú.

    "Anh không gõ cửa!" cô buộc tội.

    “Tôi đã làm,” anh nói rõ ràng. "Và José là ai?"

    Poppy chỉ nhìn chằm chằm vào anh như một con ngốc, đó có lẽ không phải là một điều xấu, vì cô nghi ngờ mình có thể quản lý bất cứ điều gì dù là thông minh hay không liên quan. Cô không thể tin rằng cô đã không nghe thấy anh gõ cửa.

    Hoặc cửa mở ra.

    Hay đóng lại.

    Cô hắng giọng và chào anh buổi sáng tốt lành thật to. Đó dường như là hành động tốt nhất.

    Tuy nhiên, thuyền trưởng James không hề nao núng. “Em đang xem gì mà say mê vậy?”

    "Không gì cả!" cô nói, quá lớn. “Ý tôi là, tất nhiên chỉ là bến tàu. Tôi chắc rằng điều đó không thú vị với anh, nhưng đó là điều đầu tiên tôi có cơ hội xem mà không chỉ có nước.”

    Anh bỏ chiếc mũ ba cạnh của mình ra. "Em có nhớ tôi không?"

    "Dĩ nhiên là không.”

    Anh thừa nhận điều này với một cái gật đầu hơi chua chát, sau đó, đi tới cùng cô bên cửa sổ. Poppy thấy mình cố gắng không vặn vẹo khi anh nghiêng đầu sang một bên và nhìnquang cảnh phíangoài.

    “Nó trông giống như một cảnh chợ hàng hoá thường ngày,” anh nói.

    Poppy chống lại ý muốn lảm nhảm một vài kiểu đồng ý và thay vào đó chỉ tạo ra một vài tiếng động vô nghĩa và gật đầu.

    Bên ngoài, José đã lao động trở lại, nhưng may mắn thay, thuyền trưởng James đang tìm chỗ khác. Anh đưa tay ra hiệu về phía một con tàu gần đó và nói, "Marabella sẽ đến Nam Mỹ vào ngày mai."

    "Có thật không? Nghe thật hào hứng."

    "Đó là một chuyến đi dài hơn tôi đã từng thực hiện."

    “Tôi tưởng tượng như vậy,” Poppy trả lời, cố gắng giữ sự chú ý của cô không quay lại José, người vẫn đang lao động mà không mặc áo.

    “Tôi không nghĩ mình muốn làm điều đó,” thuyền trưởng nói, giọng trầm ngâm.

    “Anh có thể thấy Cape Horn,” Poppy chỉ ra.

    Anh nhún vai. “Hầu như không ai đi xa về phía nam như vậy. Marabella đang hướng đến Salvador.”

    "Salvador?" Poppy hỏi vọng lại. José đang đi thẳng về phía cô.

    “Ở Brazil,” thuyềntrưởng xác nhận.

    Poppy cố nhớ Salvador đã được đánh dấu trên bản đồ đã được phân ra các mảnh nhỏ, nhưng từ khóe mắt, cô lại thấy José vươn vai, và -

    “Sao thế, cô Bridgerton,” thuyền trưởng lôi kéo, "em đang liếc một người đàn ông khỏa thân?"

    “Anh ta không khỏa thân,” Poppy vặn lại.

    Nhìn lại thì sẽ khôn ngoan hơn nhiều nếu từ chối phần khác của câu hỏi.

    Thuyền trưởng James mỉm cười. Nói chung. "Vì em đang liếc anh ta."

    "Tôi không liếc ai cả."

    “Anh ta trông như một mẫu đàn ông đẹp đẽ vậy”, thuyền trưởng nói, vuốt cằm.

    “Thôi đi.”

    “Rất cơ bắp.”

    Mặt Poppy bắt đầu bỏng rát. “Dừng lại.”

    “Giờ thì tôi hiểu,” thuyền trưởng nói với sự thích thú không lẫn vào đâu được. “Đó là José!”

    “Tôi không biết anh đang nói về cái gì,” Poppy lầm bầm.

    “Em đã chọn tốt, cô Bridgerton. Anh ấy có vẻ là một người làm việc chăm chỉ.”

    Poppy muốn chết.

    Anh vỗ vai cô. "Rất cần cù, José của em."

    "Làm sao tôi có thể biết tên anh ta được?"

    Thuyền trưởng cười khịt mũi. “Tôi cá rằng em đã cho anh ta một cái tên, một lịch sử gia đình và một câu chuyện kịch tính.”

    Poppy ngạc nhiên khi miệng không mở ra. Làm thế nào mà người đàn ông này biết rõ về cô chỉ sau chưa đầy một tuần trên biển?

    Thuyền trưởng James tựa lưng vào tường, khoanh tay một cách hài lòng nhất. Có điều gì đó cực kỳ nam tính ở anh khi anh nhìn cô, và đúng như thế, José tội nghiệp đã trở lại với bốicảnh có ba đứa con và một con thỏ.

    "Tại sao anh lại nhìn tôi như vậy?" Poppy nghi ngờ nói.

    "Ồ, đây là điều thú vị nhất mà tôi thấy trong cả ngày."

    “Mới chín rưỡi thôi,” cô lẩm bẩm.

    “Cô Bridgerton thân mến của tôi,” anh tiếp tục, “nếu em muốn nhìn thấy một người đàn ông không mặc áo sơ mi, tôi sẽ rất vui khi đáp ứng em.”

    Đôi mắt của cô trở nên rất hẹp. "Anh là một con quái vật."

    "Nhưng nó là một điều đáng yêu."

    "Gia đình của anh sống với anh như thế nào?"

    Và lại nụ cười chết người đó. "Em vẫn chưa nhận ra tôi quyến rũ bất tận sao?"

    "Hmmph."

    "Hãy hỏi bất cứ ai."

    Cô nhìn anh. "Tôi sẽ, ngoại trừ người duy nhất tôi đã nói chuyện cả tuần là Billy."

    “Và tôi,” anh vui vẻ chỉ ra.

    "Anh khó là một người không thiên vị." Billy cũng vậy, với vấn đề đó.

    Thuyền trưởng lại cười khúc khích khi cuối cùng cũng rời khỏi bên cô, băng qua cabin đến bàn làm việc. “Ôi, cô Bridgerton,” anh nói. “Tôi thực sự ước rằng chúng ta đã không vượt qua mọicon đường theo cách này, nhưng nếu tôi phải vô tình bị bắt giữ trên tàu, tôi rất vui vì đó là em.”

    Poppy chỉ có thể nhìn chằm chằm. "Cảm ơn ư?”

    “Đó là một lời khen,” anh đảm bảo với cô khi bắt đầu công việc của mình tại bàn làm việc. Anh dùng chìa khóa để mở ngăn kéo trên cùng, lấy một thứ gì đó trong túi áo khoác của mình ra rồi nhét nó vào trong, sau đó, đóng ngăn kéo lại. Tất nhiên, anh đã khóa nó. Anh luôn khóa nó.

    Khi Poppy quan sát anh, cuối cùng, cô cũng nhận ra rằng anh ăn mặc có phần chỉnh tề hơn bình thường. Anh đã mặc một chiếc áo ghi lê, và đôi ủng của anh dường như đã được đánh bóng. Chiếc cravat của anh cũng được thắt với độ chính xác khác thường.

    “Billy nói rằng anh đã đi khá sớm vào sáng nay,” cô nói.

    “Quả thực là tôi đã làmthế. Ngay sau khi mặt trời mọc. Nó cho phép tôi tiến hành công việc của mình khá nhanh chóng. "

    Tâm trí của Poppy chuyển sang ngăn kéo trên cùng bị khóa. "Và đó là công việc gì?"

    “Đến giờ, cô Bridgerton, em đã biết việc gì tốt hơn việc đặt những câu hỏi mà tôi sẽ không trả lời.”

    "Có lẽ tôi hy vọng sẽ bắt được anh trong một khoảnh khắc yếu đuối."

    "Tôi tin rằng tôi đã bắt gặp em trong một khoảnh khắc yếu đuối sáng nay."

    Cô chớp mắt.

    “Em đã quên José nhanh như vậy sao? À, sự thiếu khéo léo của phụ nữ.”

    Poppy đảo mắt để cho anh thấy cô ấy nghĩ gì về điều đó.

    Anh đặt tay lên trái tim mình. "Ôi, thề không phải bởi mặt trăng, mặt trăng không kiên định. Đó là sự thay đổi hàng tháng trong quỹđạo quay tròn của cô ấy. Vì sợ rằng tình yêu đã chứng tỏ cũng thay đổi.”

    Shakespeare? Thật chứ?

    “Romeo và Juliet,” anhnói, như thể cô sẽ không nhận ra nó. "Và ít nhất là không phải trích dẫn sai."

    Ồ, anh không biết mình đang chống lại ai. Cô hếch cằmcao lên một bậc. “Đừng thở dài nữa, thưa quý cô, đừng thở dài nữa. Đàn ông đã từng lừa dối; Một chân trên biển, một chân trên bờ, Để một điều không bao giờ thay đổi.”

    Anh gật đầu thừa nhận sự phù hợp của cô, rồi nói: “Tôi chưa bao giờ tuyên bố đàn ông là không thay đổi. Và tôi nghĩ rằng em đang tạo ra nhiều khó khăn cho không cần gì cả."

    Poppy đã rất cảm kích mặc dù chính cô ác cảm với câu đó.

    “Tôi biết,” anhnói, diễn giải chính xác biểu hiện của cô. "Tôi rất giỏi trong việc này."

    Cô nhướng mày. “Tôi cũng vậy”

    "Tôi không nghi ngờ gì."

    Đôi mắt của họ vẫn đắm chìm trong trận chiến thầm lặng cho đến khi thuyền trưởng nói: “Tôi không thể nghĩ ra một câu nói nào khác của Shakespeare về sự bất nhất, em có thể không?”

    “Không phải một,” cô thừa nhận.

    Cả hai đều đứng đó, cố gắng không cười. Cuối cùng, thuyền trưởng nhượng bộ.“Ồ, cô Bridgerton” - anh lướt một đường chớp nhoáng ngang qua phòng và dừng lại trước mặt cô như một chú mèo – với nụ cười mềm như kem “Tôi nghĩ hôm nay, em sẽ rất hài lòng.”

    Sự nghi ngờ của cô đã dấy lên trong mọi cảnh báo có thể. "Ý anh là gì?"

    "Thời tiết đặc biệt tốt."

    "Có, tôi đã biết thêm càng nhiều." Cô nở một nụ cười giả dối nhẹ nhàng. "Qua cửa sổ."

    “Nhưng em không thể kể mọi thứ qua cửa sổ. Tôi cho rằng em có thể nhìn thấy mặt trời, nhưng em không thể cảm thấy gió nhẹ, em không thể chắc chắn về nhiệt độ."

    Poppy quyết định chiều lòng anh. "Hôm nay có gió chứ?"

    “Quả thực là có.”

    “Và nhiệt độ thì sao?”

    “Như em có thể thấy khi José thiếu trang phục, nó khá ấm áp một cách dễ chịu."

    Poppy phát ra âm thanh gầm gừ. Thực sự, anh cần phải cho qua chuyện này.

    "Tôi có thể đưa ra lời khuyên không?" anh thì thầm, nghiêng người vừa đủ để làm cho không khí trởnên râm ran giữa họ.

    "Miễn là anh sẽ không thấy có lỗi nếu tôi không chấp nhận nó."

    “Hãy bỏ những lời mỉa mai của em, nếu chỉ dành cho chiều nay. Chúng ta là một kiểu bạn bè, phải không?"

    Nó đòi hỏi một màn trình diễn hàohoa của sự kiên trì, nhưng cô đã nói được, "Là một kiểu."

    “Vậy thì, cô Bridgerton, với tư cách là một người bạn của em - tôi đang tự hỏi liệu em có muốn cùng tôi đến Lisbon hôm nay không?”

    Cô đóng băng. “Gì cơ?”

    Anh cười. “Tôi có nên lặp lại chính câu của mình không?”

    "Nhưng anh vừa nói với tôi-"

    "Tôi đã thay đổi ýkiến của mình."

    "Vì sao?"

    "Nó có quan trọng không?"

    Thực ra, cô nghĩ nó đã đúng, nhưng không đủ để xác minh khi cuối cùng thì cô cũng được xuống tàu.

    “Tôi muốn xem mọi thứ,” cô nói khi ngồi xuống để kéo đôi ủng của mình.

    "Điều đó là không thể."

    Cô nhìn lên, nhưng chỉ trong một giây. Cô muốn thắt dây ủng càng nhanh càng tốt. “Sau đó thì mọi thứ có thể.”

    “Mọi thứ có thể.” Miệng anh cong lên thành một nụ cười. “Tôi hứa.”

    Vui lòng đăng nhập hoặc đăng ký để xem link
    “Đừng chạy quanh,” Andrew thì thầm bên tai Poppy, “nếu không, José sẽ thấy em mất.”

    Vì thế, anh đã được thưởng một cùi chỏ vào xương sườn. Điều đó khiến anh nói thêm, "Anh ta chưa mặc lại áo sơ mi của mình đâu."

    "Pffft!"Poppy đã làmđôi mắt của cô giống như một cái lướt nhanh hơn là một cái cuộn. Nói chung, đó là một màn diễn xuất ấntượng mà anh hầu như không quan tâm, nhưng anh biết rõ hơn.

    “Nó quả sẽ là một câu hỏi,” Andrew ngâm nga. "Vì sao?"

    Anh chờ đợi. Phải mất một lúc, cô mới cắn câu.

    "Anh có ý gì? tại sao?"

    “Tại sao anh ấy không mặc lại áo sơ mi của mình? Không nóng như vậy."

    Anh không chắc, nhưng anh nghĩ anh đã nghe thấy tiếng gầm gừ của cô. Và không phải phù hợp.

    “Em biết tôi nghĩ gì không?” anh hỏi.

    “Tôi chắc chắn là anh sẽ nói cho tôi biết.”

    “Tôi vui khi em nói thế,” anh nóirạng rỡ. Rồi anh đến với cô, đôi môi anh chỉ cách tai cô vài inches. “Tôi nghĩ anh ta biết em đã nhìn mình.”

    Cô làm một cử chỉ bực tức với bàn tay còn lại của mình, như để chỉ ra rằng cô rõ ràng đang tập trung vào con đường phía trước. "Tôi không theo dõi anh ấy."

    "Chà, em không phải bây giờ."

    "Trước đây, tôi không như vậy."

    “Đến bây giờ thì, cô Bridgerton, em khó có thể không nhìn vào một người đàn ông mặc nửa bộ quần áo. Thành thật mà nói, tôi sẽ ít nghĩ về em hơn nếu em không làmthế."

    Lần này, cô đã đảo mắt.

    “Em thực sự không thể đổ lỗi cho anh ta,” anh tiếp tục, hướng đưa cô qua khu vực bờ sông đến một nơi mà những người đánh xe thích đợi đón khách. "Không thường xuyên có một phụ nữ ăn mặc đẹpnhư vậy thựchiện giao dịch buôn bán."

    Poppy nhìn xuống chiếc váy của mình với vẻ mặt nhăn nhó. "Nó hầu như không còn đẹp nữa."

    “Em trông thật đáng yêu,” anh nói. Đó không phải một lời nói dối. Cô trông thật đáng yêu, ngay cả khi chiếc váy của cô không còn đẹp nữa. Nó đã được giữ khá tốt, tất cả mọi thứ được coi là thế, nhưng nó đã không được làm để mặc cả ngày và cả đêm trong một tuần trời. Lớp vải màu xanh giờ đây đã nhăn nheo một cách ngoạn mục, và vì Poppy không bao giờ đi giày trong cabinnên có một lớp bụi mờ bám quanh viền váy. Ngoài ra, còn có một vết dầu ở bên hông váy mà anh nghĩ có thể đã từng bị dính bơ, nhưng nếu cô chưa nhận ra, chắc chắn anh sẽ không chỉ ra.

    "José có thực sự đang nhìn tôi không?" Cô đang coi trọng lời cảnh báo đừng-nhìn-bây giờ của anh; tất cả những điều này đã được nói ra từ khóe miệng của cô. Cô thậm chí còn quay đầu không đủ để nhìn Andrew.

    Vì vậy, rất tự nhiên, anh nói, "Mọi người đang nhìn em."

    Cô đã vấp ngã. "Anh có nghiêm trọng không đấy?"

    “Như kẻ hạ tiện,” anh vui vẻ nói.

    Điều này dường như khiến cô ngừng lại. "Anh thực sự vừa nói ‘nghiêm trọng như kẻ hạ tiện’?"

    “Không có gì nghiêm trọng hơn trên một con tàu hơn là bệnh vềmáu do thiếu vitamin C trong đồ ăn (từ đồng nghĩa). Kiệt sức, đau đớn... và đó mớichỉ là bên trong. Cuối cùng, nướu răng bắt đầu tụt xuống, và sau đó răng rụng.” Anh nghiêng đầu về phía cô như muốn tâm sự. “Giả sử họ chưa bị như vậy. Thật không may, những người đi biển thường không được biết đến việc vệ sinh răng miệng của họ."

    Poppy nhếch miệng suy nghĩ. "Hừm."

    Một phản ứng nhẹ nhàng đáng ngạc nhiên. Anh phản bác lại, "Hmmm?"

    Bởi vì anh đã rất dí dỏm và nói theo cách đó.

    Nhưng thực sự, anh đã dành một khoảng thời gian vô lý để treo lơ lửng tất cả những thứ kinhkhủng (cả nghĩa đen lẫn không) trước mặt những người phụ nữ trong gia đình anh. Những câu chuyện về nướu răng rướm máu và răng thối thường có nhiều phản ứng hơn.

    “Anh có bị bệnh này không?” cô hỏi.

    Anh cười toét miệng, lộ racả hàm răng. Anh đã có tất cả, đó không phải là một kỳ tích xấu. Anh là một thủy thủ; anh đã thường xuyên lui tới những quán rượu bên bến tàu trong những chuyến đi của mình. Không thể làm điều đó mà không bị đấm vào mặt một vài lần.

    Poppy, tuy thế, không mấy ấn tượng với màn thể hiện ngon lành của anh. “Điều đó không có nghĩa là anh không có nó. Tôi chắc chắn rằng không phải ai cũng bị mất răng.”

    "Đúng," anh trả lời, "nhưng nụ cười của tôi là một nụ cười khá hấp dẫn, em có nghĩ vậy không?" Anh lại cười toe toét, tốt hơn hết là nên nói rõ ý kiến.

    “Thuyền trưởng James.”

    “Em nghe có vẻ coi thường làm sao,”anh trêu chọc,“nhưng để trả lời câu hỏi của em, không, tôi không mắc bệnh đó. Nhưng sẽ rất ngạc nhiên nếu tôi có. Tôi chưa bao giờ thực hiện một chuyến đi dàikhác thường cả.”

    "Bệnh về máu do thiếuvitamin C phổ biến hơn trong các chuyến đi dài hơn sao?"

    “Rất nhiều. Infinity thường đitrong vùng biển châu Âu, và chúng tôi hầu như không bao giờ nhìn thấy căn bệnh đó."

    Cô nghĩ về điều đó một lúc. "Loại hành trình nào sẽ đủ điều kiện được coi là dài khác thường?"

    “Ấn Độ có thể mất tới trọn bốn tháng. Các khu vực của Nam Mỹ cũng vậy.”

    Poppy rùng mình. "Điều đó nghe có vẻ kinh khủng."

    "Tôi đồng ý." Andrew thường xuyên cảm ơn Đấngtạohoá của mình (hoặc thường là vua của anh) rằng anh sẽ không bao giờ được yêu cầu thực hiện một sứ mệnh ngoài châu Âu. Anh yêu biển, nhưng anh yêu khoảnh khắc bước lên vùng đất khô. Và trong khi thường xuyên ngạc nhiên về việc thế giới được bao phủ bởi nước, anh lại nhận thức rất rõ rằng anh chưa bao giờ trải nghiệm sự vô tận thực sự của đại dương.

    Thật trớ trêu, đó lại là tên con tàu của anh.

    “Các con tàu thường tạm dừng lại trên đường đi,” anh nói với Poppy, “nhưng không phải lúc nào cũng thế. Tôi nghe nói về một chuyến đi gần đây đến Ấn Độ kéo dài tận hai mươi ba tuần.”

    Cô thở hổn hển. "Không có một điểm dừng nào?"

    “Đó là những gì tôi được nghe kể. Dù thế nào đi nữa, tôi vẫn chú trọng trái cây trong mọi chuyến đi, ngay cả những chuyến đi ngắn như thế này.”

    "Trái cây ư?"

    “Có vẻ như để ngăn chặn dịch bệnh.”

    “Vì sao?”

    “Tôi không có ý kiến gì,” anh thừa nhận. “Thành thật mà nói, tôi không chắc có ai làm như vậy. Nhưng tôi sẽ không tranh cãi về hiệu quả."

    “Hoa quả,” cô thì thầm. “Thật là hay. Tôi tự hỏi làm thế nào họ tìm ra nó.”

    "Tôi nghĩ đơn giản là chú ý thôi."

    Cô lơ đãng gật đầu, như cách cô đã làm khi chìm trong suy nghĩ.

    Anh thích thú ngắm nhìn cô; đôi khi anh thề rằng anh gần như có thể nhìn thấy cô đang suy nghĩ.

    Andrew chưa bao giờ nghĩ nhiều đến việc phụ nữ không được phép học cao hơn, nhưng việc Poppy Bridgerton không được vào đại học là một tội ác. Sự tò mò của cô là vô tận. Cô đặt câu hỏi về mọi thứ, và anh không nghi ngờ gì rằng cô đã cất giữ tất cả các câu trả lời mộtcách gọn gàng để sử dụng sau này.

    Hoặc để kiểm tra thêm. Anh thường bắt gặp cô chỉ đang suy nghĩ. Poppy là một nhà đối thoại nhạy bén như bất kỳ ai, nhưng cô đã dành rất nhiều thời gian để cân nhắc những câu hỏi hay và sâu sắc.

    Hoặc ít nhất anh cho rằng chúng là những câu hỏi hay và sâu sắc. Có khả năng là cô đang âm mưu cho cái chết của anh.

    "Tại sao anh cười?" cô hỏi một cách nghi ngờ.

    "Bởi vì tôi không bị bệnh do thiếu vitamin C?" anh châm biếm.

    Cô thúc anh. Cô đã làm điều đó rất nhiều.

    “Nếu em phải biết, tôi đã phản ánh thực tế rằng em dường như chìm trong suy nghĩ, điều này khiến tôi phân vân em đang nghĩ gì. Và tôi cũng tự hỏi liệu em có đang âm mưu cho sự sụp đổ của tôi hay không.”

    “Ồ, tôi đã không làm điều đó trong nhiều ngày,” cô nói thẳng.

    "Tôi thực sự cải thiện khi kết nối nhiều thứ lại."

    Cô khịt mũi.

    “Tôi sẽ coi đó như một thỏa thuận,” anh nói. "Nhưng nếu tôi có thể hỏi, em đã nghĩ sâu về điều gì vậy?"

    “Bệnh do thiếu vitamin C,” cô nói.

    "Nữa ư?"

    Cô nhún vai. “Có rất nhiều điều để suy nghĩ. Có cuốn sách nào của anh đề cập đến nó không? Tôi có thể đọc nó trên đường trở về. Nó sẽ thú vị hơn nhiều so với Công nghệ Ottoman.”

    Cá nhân Andrew thấy Côngnghệ Ottoman hấp dẫn, nhưng anh nhận thức rõ rằng ít người chia sẻ niềm đam mê đặc biệt này. “Tôi không nghĩ vậy,” anh nói, “nhưng bây giờ khi emđã đề cập đến nó, tôi có lẽ nên mua một văn bản y tế.” Không có bác sĩ nào trên tàu Infinity; nó quá nhỏ để làm được. Hướng dẫn về các bệnh sẽ hữu ích trong lần tới khi có ai đó bị ốm.

    “Người ta có thể mua sách tiếng Anh ở Lisbon không?” cô hỏi.

    "Nếu vậy, tôi ngờ là em sẽ tìm thấy một cái gì đó cụ thể như vậy."

    Cô làm một cử chỉ dường như muốn nói ‘Rất đáng để thử’ và sau đó, cô lại im lặng, cái cau mày suy tư của cô một lần nữa làm cho đôi mày nhíu lại.

    Nghĩ lại. Hoặc nghĩ tiếp. Andrew mỉm cười. Nếu anh nghiêng về phía cô, liệu anh có nghe thấy bánh xe và bánh răng của tâm trí cô quay hay không?

    “Tôi sợ là...” cô nói thật chậm.

    Anh đã chờ. Cô không kết thúc suy nghĩ. "Em phân vân là..." cuối cùng anh giục.

    Cô chớp mắt, như thể cô đã quên rằng anh có thể đang nghe cô nói. “Tôi nghĩ vấn đề phải có một trong hai lí do: hoặc cơ thể thiếu một loại chất dinh dưỡng nào đó - có lẽ là thứ mà người ta không nhận được trong một chuyến đi dài nhưng lại tồn tại trong trái cây - hoặc bệnh lây từ người này sang người khác, và có một thứ gì đó trong trái cây có tác dụng chữa bệnh ấy.”

    “Thực ra,” anh nói với cô, “trái cây dường như hoạt động như một cách phòng và chữa bệnh.”

    "Có thật không?" Trông cô gần như thất vọng. “Điều đó quá dở. Ý tôi là, tất nhiên là tốt khi nó làm được cả hai, nhưng từ quan điểm tìm được, sẽ dễ hơn là để tìm ra lý do tại sao nếu nó chỉ là cái này hay cái khác."

    "Không cần thiết. Nếu đó là trường hợp cơ thể không nhận được một số chất dinh dưỡng nhất định có trong trái cây, thì điều đó có nghĩa là nó vừa là phòng ngừa vừa là phương pháp chữa bệnh."

    "Tất nhiên!" Cả khuôn mặt cô sáng bừng lên. "Anh thật xuất sắc!"

    "Chao ôi, cuối cùng thì tôi đã thuyết phục được em."

    Cô thậm chí còn không nhận ra lời châm chọc của anh. “Tuy nhiên, tôi tự hỏi nó là chất gì trong trái cây. Và nó có phải có ở tất cả loại trái cây? Còn rau thì sao? Liệu một loại nước trái cây có làm nên trò trốnggì không?"

    “Tôi sẽ nghĩ vậy. Một số tàu bỏ chanh vào rượu.”

    Điều đó dường như khiến cô thích thú. "Nó có làm rượu ngon hơn chút nào không?"

    "Không hẳn." Anh cười khúc khích khi họ rẽvào đường. Ở phía trước, anh có thể thấy một số ngựa cho thuê, và anh đề cập rằng anh định thuê một cỗ xe.

    "Chúng ta không thể đi bộ ư?" Poppy hỏi. "Đó là một ngày đẹp trời, và tôi rất vui khi được ra ngoài."

    “Không quá xa để đi bộ,” anh thừa nhận, “nhưng một số đoạn đường đi hơi khó.”

    Đôi mắt cô thu hẹp lạikhi cô xem xét điều này. "Một số khó đi hay" - cô tạm dừng ở đây- "khó đi?"

    "Có sự khác biệt không?"

    "Một chút, tôi sẽ tưởng tượng."

    Tin tưởng cô sẽ chia như chẻ ngôi tóc như thế. “Rất tốt,” anh thừa nhận, “nó chỉ hơi khó đi thôi.” Anh đã nghĩ rằng sẽ tiết kiệm thời gian bằng cách thuê một chiếc xe ngựa, nhưng Poppy đã đúng. Một ngày quá đẹp nếu bị giam trong một cỗ xe đầy bụi, dù chỉ trong mười phút.

    Họ đi về phía Baixa (Bãi thấp), nơi mà anh giải thích với cô là cái mà người Bồ Đào Nha gọi là khu phố trung tâm. Không có nhiều sự quan tâm trong suốt chặng đường, nhưng Poppy đã bị cuốn hút bởi mọi thứ.

    “Billy nói tôi thử đồ ăn,” cô nói. “Đặc biệt là đồ ngọt. Có một loại món ăn tráng miệng nào đó mà cậu ấy đặc biệt thích."

    “Malasadas,” Andrew xác nhận. "Chúng thật thần thánh."

    "Thần thánh ư?" cô trêu chọc. "Tôi đã không gắn anh với một người đàn ông để nói về thức ăn trong các thuật ngữ tâm linh như thế."

    “Như nó đã xảy ra, malasadas là phong tục trước lễ Phục sinh, mặc dù tôi không thực sự chắc chắn tại sao. Có lẽ là điều gì đó liên quan đến Mùa Chay Công giáo. Tuy nhiên, chúng ta sẽ có thể tìm cho em một chiếc."

    Chắc chắn rồi, ở chỗ rẽ tiếp theo, họ nhìn thấy một người đàn ông đứng trước một thùng dầu nóng, sau lưng anh ta là một bát bột lớn đặt trên bàn.

    “Malasada của em đang chờ,” Andrew nói, vẫy cánh tay của mình theo hình vòng cung nằm ngang lịch sự.

    Poppy trông có vẻ thích thú khi đến gần người bán hàng, người ngay lập tức bắt đầu chào hàng bằng tiếng Bồ Đào Nha thật nhanh.

    “Không, không, xin thứ lỗi,” Poppy bất lực nói. “Tôi không nói được -” Cô quay sang Andrew với đôi mắt mở to như muốn nói: Giúp tôi với.

    Anh bước tới. "Hai malasadas, làm ơn."

    “Hai thôi á?” (tiếng Bồ) Người bán hàng trông có vẻ bị cuống. Anh tađặt một bàn tay sân khấu lên trái tim mình và tiếp tục lời chứng thực của mình, lần này rahiệu bằng ngón tay của mình kích thước của malasadas.

    "Anh ta đang nói gì vậy?" Poppy hỏi.

    “Anh ta nói quá nhanh với tôi,” Andrew thừa nhận, “nhưng tôi khá chắc chắn rằng anh ta đang cố gắng thuyết phục chúng ta rằng malasadas quá nhỏ để mỗi người chúng ta chỉ ăn một cái.”

    “Nhỏ,” (tiếng Bồ) người đàn ông nói một cách nghiêm túc. "Rất nhỏ."(tiếng Bồ)

    “Bốn,” (tiếng Bồ) Andrew nói, giơ bốn ngón tay lên.

    Người đàn ông thở dài thườn thượt và đáp lại động tác bằng sáu ngón tay. "Sáu." (tiếng Bồ)

    “Tôi có thể ăn ba cái,” Poppy véo von. "Tôi có lẽ ăn sáu."

    Andrew nhìn cô. "Em thậm chí không biết chúng lớn như thế nào."

    "Tôi vẫn có thể ăn sáu."

    Anh giơ hai tay lên trong một cử chỉ thất bại. “Sáu,” anh nói với người bán hàng rong. Anh quay sang Poppy. "Em có muốn cái của em cuộn trong đường không?"

    Cô lùi lại, rõ ràng là kinh ngạc trước câu hỏi. "Tất nhiên.”

    “Rất tiếc,” anh nói, không thèm che giấu sự thích thú của mình. "Đó là một câu hỏi ngu ngốc.”

    “Thật sao.”

    Thật khó để không bật cười, nhưng Andrew cố gắng điều tiết mình chỉ mỉm cười, nhìn Poppy khi cô nhìn người đàn ông Bồ Đào Nha xúc từng khối bột từ bát, sau đó lăn chúng thành những hình cầu có kích thước giống hệt nhau một cách thành thạo. Từng cái một - nhưng vẫn khá nhanh - anh ta thả chúng vào dầu, ra hiệu cho Andrew và Poppy lùi lại, tránh xa những giọt bắn tung tóe.

    “Bột thật vàng,” Poppy nói, nhón chân lên khi nhìn vào bát. "Anh ta phải dùng rất nhiều trứng."

    Andrew nhún vai. Anh không biết cái gì đã làm nên malasadas. Anh chỉ biết anh thích ăn chúng.

    “Anh có biết nói trứng bằng tiếng Bồ Đào Nha không?”

    “Tôi e là không.”

    “Tôi nghĩ rằng anh cần phải hiểu ngôn ngữ cho công việc của anh ở đây."

    Lần trước, anh không nghĩ rằng cô đang moi thông tin về công việc của anh. “Tôi thực sự không cần biết nhiều,” anh nói. "Và trứng hiếm khi tham gia vào cuộc đàm thoại."

    “Mùi thơm quá,” Poppy nói với một tiếng thở dài gần như gợi cảm. "Anh ta cần bao lâu để nấu chúng nhỉ?"

    “Tôi nghĩ sẽ không lâu nữa,” Andrew nói, cố gắng phớt lờ tia điện nhỏ mà tiếng rên rỉ của cô đã nhóm lên trong anh.

    "Ooooooh... Tôi không thể đợiđược." Cô gần như nhảy lên vì phấn khích, đung đưa trên bàn chân, nhón chân lên rồi lại hạ xuống.

    “Ai đó sẽ nghĩ rằng chúng tôi đã không cho em ăn trên Infinity.”

    "Anh không cho tôi ăn những thứ này." Poppy ưỡn cổ để nhìn vào thùng. "Tôi nghĩ rằng họ gần như đã hoàn thành."

    Chắc chắn rồi, người bán hàng rong nhặt được một chiếc kẹp dài và chiết cây malasada đầu tiên. Nó lấp lánh màu nâu vàng khi anh ta giơ nó lên và hỏi Andrew, “Đường chứ?” (tiếng Bồ)

    Poppy có khả năng sẽ tiến hành một cuộc nổi dậy toàn lực nếu anh ta từ chối đường, vì vậy Andrew nói, "Vâng, làm ơn."(tiếng Bồ)

    Người bán hàng thả malasada vào một bát đường có tẩm gia vị và sau đó lặp lại hành động của mình cho đến khi tất cả sáu cái đã được lấy ra khỏi dầu. Anh ta dùng chiếc kẹp lăn tròn chúng trong bát đường cho đến khi chúng được phủ một lớp bột đường.

    Andrew thò tay vào túi lấy một vài đồng, anh liếc qua Poppy, người thực tế vẫn đang rung động vì mong chờ. Hai tay cô đưa lên gần ngực, những ngón tay cọ xát vào ngón cái như thể cô đang cố gắng giữ mình không đưa tay ra lấy đồ ăn.

    “Tiếp tục nào,” anh nói, không thể kìm nén sự thích thú trong giọng nói của mình. "Lấy một cái đi."

    "Chúng sẽ không quá nóng chứ?"

    "Chỉ có một cách."

    Với một nụ cười thích thú, cô đưa tay ra và lấy một trong những cái malasadas ra khỏi bát. Cô đưa nó lên môi và cắn một miếng nhỏ, cẩn thận. “Không quá nóng,” cô tuyên bố, rồi cắn một miếng to thật sự.

    “Ôi,” cô thở hổn hển.

    "Thích không?"

    "Ôi."

    "Tôi sẽ coi đó là sự đồng ý."

    "Ohhhhh."

    Andrew đột nhiên cảm thấy cần phải chỉnh lại chiếc cravat của mình. Và có thể là cả quần chẽn của anh. Lạy Chúa, anh đã ở bên những người phụ nữ lên đỉnh với ít đam mê hơn.

    "Được rồi!" anh nói, hơi quá trongsáng. "Chúng ta cần phải đi." Anh đưa cho người bán hàng rong số tiền chắc chắn là quá nhiều, sau đó, cầm lấy cái malasadas còn lại và đẩy Poppy đi một chút về phía thị trấn.

    “Chúng ta không muốn đến muộn,” anh nói.

    "Để làm gì?"

    Anh đưa cho cô hai cái malasadas. “Tôi đã nói rằng tôi sẽ cho em thấy mọi thứ có thể, phải không? Nếu muốntôi giữ lời hứa của mình, chúng ta cần bắt đầu.”

    Cô nhún vai và cười thích thú, sau đó, ăn một miếng khác. “Tôi có thể không bao giờ sống ở đây,” cô nói, nhìn vào quả bóng bột cuối cùng của mình với một cái gì đó đang gần với sự đăm chiêu. “Tôi ăn mười bốn cái này mỗi ngày và to như cả cănnhà.”

    “Mười bốn?”

    “Hoặc nhiều hơn.” Cô liếm đường khỏi ngón tay cô. "Có lẽ nhiều hơn."

    Môi của Andrew hé mở khi anh nhìn lưỡi cô ngoáy ngoáy vì đường. Anh như bị mê hoặc, gần như tê liệt bởi ham muốn được hôn những hạt đường từ chính môi cô. Anh không thể để mình di chuyển, dù chỉ một inch, hoặc anh sẽ...

    Anh không biết mình sẽ làm gì. Điều mà anh không nên làm. Không phải ở đây. Không phải với cô.

    Nhưng trông cô thật xinh đẹp khi ở ngoài này, dưới ánh nắng.

    Không, không phải đẹp. Là sáng chói. Bất kể điều gì đã khiến anh bị hạ gục, nó đều đến từ bên trong. Cô rất hạnh phúc, tràn đầy niềm vui và thích thú, cô gần như tỏa sáng với nó, kéo mọi người vào quỹ đạo của cô.

    Không thể nào ở gần cô mà không cảm nhận được niềm vui như vậy.

    “Anh nhìn gì thế?” cô hỏi, vẫn cười toét miệng.

    “Cóvài mẩu vụn trên mặt em,” anhnói dối.

    Nhưng anh nhanh chóng nhận ra đó là một ý tưởng ngu ngốc, bởi vì cô ngay lập tức đưa tay lên mặt và nói, “Ở đâu? Đây á?”

    “Ờ, không, quá... à...” Anh làm một cử động mơ hồ rằng sẽ không nói cho cô biết điều gì tuyệt đối.

    “Ở đây?” cô hỏi một cách ngờ vực, chạm vào một chỗ gần tai.

    “Có,” anh nói, có lẽ nhiệt tình hơn một chút so với mức được bảo đảm. Nhưng lần này, anh không nói dối. Hành động cố gắng xác định vị trí của những mảnh vụn không tồn tại đã thực sự để lại một ít những cái vụn ấy trên da cô.

    Poppy gạt chúng đi. “Tất cả đều ổn hơn chứ?”

    Không.

    “Phải,” anh nói. Anh không chắc anh sẽ cảm thấy tốt hơn trừ khi anh kéo cô vào góc và hôn cô.

    Điều đó sẽ không xảy ra.

    Hay là anh cứ tự nhủ thế.
     
  4. LanNP

    LanNP Lớp 7

    Mình vừa dịch hết chap18. Còn hơn 80 trang nữa, cả nhà chờ một mạch rồi mình đóng ebook luôn nha. Chấp 17 và 18 khá gay cấn và căng thẳng. Nhưng hay hơn ngôn tình VN mình. Hì.
     
    hathao, oiseauparadis, dakedo and 2 others like this.
  5. LanNP

    LanNP Lớp 7

    Done rồi nha các nàng!
     
  6. hathao

    hathao Lớp 2

    Tung hoa, tung hoa :rose::rose::rose:. Cảm ơn bạn rất nhiều. Lại hóng tiếp thôi.
     
    mandy Ha and LanNP like this.

Chia sẻ trang này