Thơ Nguyên Sa

Thảo luận trong 'Tủ sách Thi ca' bắt đầu bởi whatcsvt100, 5/10/13.

Moderators: Ban Tang Du Tử
  1. whatcsvt100

    whatcsvt100 Lớp 8

    Nguyên Sa tên thật Trần Bích Lan, sinh năm 1932 tại Hà Nội.

    Du học Pháp từ thuở niên thiếu và đậu cử nhân văn chương, Nguyên Sa về Việt Nam sau hiệp định Genève năm 1954 và làm ngạc nhiên nhiều người vì khả năng sử dụng tiếng Việt tuyệt vời của ông. Ông sinh sống bằng nghề giáo sư dạy Triết và rất thành công.

    Thơ Nguyên Sa trữ tình, lãng mạn, giàu nhạc điệu, chất chứa sáng tạo trong ngôn ngữ cũng như hình ảnh, đôi khi pha lẫn thi tứ triết học.

    Ông sang Mỹ năm 1975 và từ đó làm báo. Ông đã từ trần ngày 18-4-1998 tại Orange County, nam California, Hoa Kỳ, hưởng thọ 66 tuổi.

    Tác phẩm tiêu biểu: Thơ Nguyên Sa (1958), các tập biên khảo Quan Điểm Văn Học và Triết Học, Một Bông Hồng cho Văn Nghệ..., truyện Gõ Đầu Trẻ, tập truyện Mây Bay Đi.
    Xin gửi tới các bạn 1 số bài thơ của ông
     

    Các file đính kèm:

    Last edited by a moderator: 8/6/15
  2. lichan

    lichan Lớp 12

    Những bài thơ gắn liền với cái tên Nguyên Sa.

    Áo lụa Hà Đông

    Nắng Sài gòn anh đi mà chợt mát
    bởi vì em mặc áo lụa Hà Đông
    anh vẫn yêu màu áo ấy vô cùng
    thơ của anh vẫn còn nguyên lụa trắng


    anh vẫn nhớ em ngồi đây tóc ngắn
    mà mùa thu dài lắm ở chung quanh
    linh hồn anh vội vã vẽ chân dung
    bay vội vã vào trong hồn mở cửa


    gặp một bữa, anh đã mừng một bữa
    gặp hai hôm thành nhị hỷ của tâm hồn

    thơ học trò anh chất lại thành non
    và đôi mắt ngất ngây thành chất rượu


    em không nói đã nghe từng giai điệu
    em chưa nhìn mà đã rộng trời xanh
    anh trông lên bằng đôi mắt chung tình
    với tay trắng, em vào thơ diễm tuyệt


    em chợt đến, chợt đi, anh vẫn biết
    trời chợt mưa, chợt nắng, chẳng vì đâu
    nhưng sao đi mà không bảo gì nhau
    để anh gọi, tiếng thơ buồn vọng lại


    để anh giận, mắt anh nhìn vụng dại
    giận thơ anh đã nói chẳng nên lời
    em đi rồi, sám hối chạy trên môi
    những tháng ngày trên vai buồn bỗng nặng


    em ở đâu, hỡi mùa thu tóc ngắn
    giữ hộ anh màu áo lụa Hà Đông
    anh vẫn yêu màu áo ấy vô cùng
    giữ hộ anh bài thơ tình lụa trắng


    Tháng sáu trời mưa

    Tháng sáu trời mưa, trời mưa không dứt
    Trời không mưa anh cũng lạy trời mưa
    Anh lạy trời mưa phong toả đường về
    Và đêm ơi xin cứ dài vô tận


    Ðôi mắt em anh xin đừng lo ngại
    Mười ngón tay đừng tà áo mân mê
    Ðừng hỏi anh rằng: có phải đêm đã khuya
    Sao lại sợ đêm khuya, sao lại e trời sáng...


    Hãy dựa tóc vào vai cho thuyền ghé bến
    Hãy nhìn nhau mà sưởi ấm trời mưa
    Hãy gửi cho nhau từng hơi thở mùa thu
    Có gió heo may và nắng vàng rất nhẹ


    Và hãy nói năng những lời vô nghĩa
    Hãy cười bằng mắt, ngủ bằng vai
    Hãy để môi rót rượu vào môi
    Hãy cầm tay bằng ngón tay bấn loạn


    Gió có lạnh hãy cầm tay cho chặt
    Ðêm có khuya em hãy ngủ cho ngoan
    Hãy biến cuộc đời thành những tối tân hôn
    Nếu em sợ thời gian dài vô tận


    Tháng sáu trời mưa ,em có nghe mưa xuống
    Trời không mưa em có lạy trời mưa?
    Anh vẫn xin mưa phong toả đường về
    Anh vẫn cầu mưa mặc dầu mây ảm đạm


    Da em trắng anh chẳng cần ánh sáng
    Tóc em mềm anh chẳng thiết mùa xuân
    Trên cuộc đời sẽ chẳng có giai nhân
    Vì anh gọi tên em là nhan sắc


    Anh sẽ vuốt tóc em cho đêm khuya tròn giấc
    Anh sẽ nâng tay em cho ngọc sát vào môi
    Anh sẽ nói thầm như gió thoảng trên vai
    Anh sẽ nhớ suốt đời mưa tháng sáu.


    Tiễn Biệt

    Người về đêm nay hay đêm mai
    Người sắp đi chưa hay đi rồi
    Muôn vị hành tinh rung nhè nhẹ
    Hay ly rượu tàn run trên môi


    Người về trên một dòng sông xanh
    Trên một con tàu hay một ga mông mênh
    Sao người không chọn sông vắng nước
    Hay nước không nguồn cho sông đi quanh


    Sao người đi sâu vào không gian trong
    Bức tường vô hình nên bức tường dầy mênh mông
    Và sao lòng tôi không là vô tận
    Cho gặp gỡ những đường tàu đi song song


    Người về chiều nắng hay đêm sương
    Người về đò dọc hay đò ngang
    Câu thơ sẽ là lời hò hẹn
    Nhưng nói là gì tôi xin khoan


    Nhưng người về đâu, người về đâu
    Ðể nước sông Seine bỡ ngỡ chảy quanh cầu
    Sao người không là vì sao nhỏ
    Ðể cho tôi nhìn trong đêm thâu


    Sao người không là một cung đàn
    Cho lòng tôi mềm trong tiếng than
    Khi trăng chảy lạnh từng chân tóc
    Khi gió se trùng muôn không gian


    Sao người không là một con đường
    Sao tôi không là một ga nhỏ
    Mà cũng có những giờ gặp gỡ
    Cũng có những giờ chia tan?


    Người về lòng tôi buồn hay lòng tôi vui
    Áo không có mày nên áo cũng chưa phai
    Tôi muốn hỏi thầm người rất nhẹ:
    Tôi đưa người hay tôi đưa tôi?

    Paris có gì lạ không Em ?

    Paris có gì lạ không em?
    Mai anh về em có còn ngoan
    Mùa xuân hoa lá vương đầy ngõ
    Em có tìm anh trong cánh chim
    Paris có gì lạ không em?
    Mai anh về giữa bến sông Seine
    Anh về giữa một giòng sông trắng
    Là áo sương mù hay áo em ?


    Em có đứng ở bên bờ sông ?
    Làm ơn che khuất nửa vừng trăng
    Anh về có nương theo giòng nước
    Anh sẽ tìm em trong bóng trăng


    Anh sẽ thở trong hơi sương khuya
    Mỗi lần tan một chút sương sa
    Bao giờ sáng một trời sao sáng
    Là mắt em nhìn trong gió đưa ...


    Anh sẽ cầm lấy đôi bàn tay
    Tóc em anh sẽ gọi là mây
    Ngày sau hai đứa mình xa cách
    Anh vẫn được nhìn mây trắng bay


    Anh sẽ chép thơ trên thời gian
    Lời thơ toàn những chuyện hờn ghen
    Vì em hay một vừng trăng sáng
    Đã đắm trong lòng cặp mắt em ?


    Anh sẽ đàn những phím tơ trùng
    Anh đàn mà chả có thanh âm
    Chỉ nghe gió thoảng niềm thương nhớ
    Để lúc xa vời đỡ nhớ nhung


    Paris có gì lạ không em ?
    Mai anh về mắt vẫn lánh đen
    Vẫn hỏi lòng mình là hương cốm
    Chả biết tay ai làm lá sen ?...


    Cần Thiết

    Không có anh lấy ai đưa em đi học về ?
    Lấy ai viết thư cho em mang vào lớp học?
    Ai lau mắt cho em ngồi khóc?
    Ai đưa em đi chơi trong chiều mưa ?
    Những lúc em cười trong đêm khuya,
    Lấy ai nhìn những đường răng em trắng?
    Đôi mắt sáng là hành tinh lóng lánh
    Lúc sương mù ai thở để sương tan
    Ai cầm tay cho đỏ má hồng em
    Ai thở nhẹ cho mây vào trong tóc ...


    Không có anh nhỡ một mai em khóc
    Ánh thu buồn trong mắt sẽ hao đi
    Tóc sẽ dài thêm mớ tóc buồn thơ
    Không có anh thì ai ve vuốt?


    Không có anh lấy ai cười trong mắt
    Ai ngồi nghe em nói chuyện thu phong
    Ai cầm tay mà dắt mùa xuân
    Nghe đường máu run từng cành lộc biếc?


    Không có anh nhỡ ngày mai em chết
    Thượng đế hỏi anh sao tóc em buồn
    Sao tay gầy sao đôi mắt héo hon
    Anh sẽ phải cúi đầu đi vào địa ngục ...


    Mùa Xuân buồn lắm Em ơi !

    Mùa xuân buồn lắm em ơi
    Anh vẫn đạp xe từ Saigon lên trường đua Phú Thọ
    Ðạp xe qua nhà em
    Nhìn vào ngưỡng cửa
    Nhà số 20
    Anh nhớ má em hồng


    Anh nhớ nhà em có cửa sơn xanh
    Có một hàng rào, có thầy, có mẹ...
    Có ngựa chạy trong trường đua, người đi ngoài phố
    Nên anh đạp xe đi
    Rồi đạp xe về
    Mà chẳng có đôi ta...


    Mùa Xuân buồn lắm em ơi
    Mỗi lần đạp xe về anh vẫn nghe lòng bỡ ngỡ
    Chiếc xe còn nguyên màu sơn xanh
    Nhưng tâm hồn đã ngả sang màu sắt dỉ


    Bởi vì từ Saigon lên tận trường đua Phú Thọ
    Hết cả tiền uống một ly nước mía
    Mà cũng không gặp em
    Nên khát đắng linh hồn


    Không phải anh ngại đường sá xa xôi
    Anh cần gì đường dài
    Anh cần gì nước mía
    Anh cần gì hoa thơm và chim cười trong lá biếc
    Cũng chẳng cần cỏ thêu xanh cánh đồng xa biền biệt
    Nhưng làm sao không có bóng hai người đè lên cỏ úa


    Ðể anh nghe em cười mà thấy cả mùa xuân
    Làm sao chỉ có một mình anh
    Vừa đạp xe, vừa ngâm thơ (mà đường vẫn dài)
    Ngửa mặt lên cao, trời xanh biêng biếc
    Làm sao em không ngó xuống linh hồn ?...


    Sao mùa xuân mà chẳng có mưa bay
    Chẳng có người đi bên cạnh cầm tay
    Anh chẳng được hôn lên trán ái tình
    Và nói năng những lời vô nghĩa.




    Năm ngón tay

    Năm ngón tay
    Trên bàn tay năm ngón
    Cả ngón dài, ngón ngắn
    Có ngón chỉ đường đi
    Có ngón tay đeo nhẫn
    Ngón tay tô môi
    Ngón tay đánh phấn
    Ngón tay chải đầu
    Ngón tay đếm tiền
    Ngón tay lái xe
    Ngón tay thử coócxê
    Ngón tay cài khuy áo


    Em còn ngón tay nào
    Để giữ lấy tay anh?


    Nga

    Hôm nay Nga buồn như một con chó ốm
    Như con mèo ngái ngủ trên tay anh
    Ðôi mắt cá ươn như sắp sửa se mình
    Ðể anh giận sao chả là nước biển...


    Tại sao Nga ơi, tại sao...
    Ðôi mắt em nghẹn như sát từng lần vỏ hến
    Hơi thở trùng như sợi chỉ không căng
    Bước chân không đều như chiếc thưóc kẻ ai làm cong
    Ai dám đển ở ngoài mưa, ngoài nắng!


    Nói cho anh đi, Nga ơi...
    (em làm ơn chóng chóng)
    Lại bên anh đi - bằng một lối rõ thật gần
    Bằng một lối gần hơn con đường cong
    Bằng một lối gần hơn con đường thẳng
    Bằng đôi má hồng non, bằng mắt nhìn trinh trắng
    Bằng những lời yêu mến tan trên đôi môi...


    Và cười đi em ơi,
    Cười như sáng hôm qua.
    Như sáng hôm kia...
    Cười đi em
    Cười như những chiều đi học về
    Em đố anh Paris có bao nhiêu đèn xanh đèn đỏ
    Và anh đố em: Em có nhớ
    Mỗi ngày bao nhiêu lần anh hôn em ?...


    Cười đi em
    Cười rõ thật nhiều đi em...
    Rồi đố anh
    Cho anh không kịp đếm
    Cho anh tan trong niềm vui
    Cho bao nhiêu ngọn đèn xanh, đèn đỏ thi nhau cười
    Vì hai bàn tay chúng mình sát lại
    (tay anh và tay em)
    Nhớ hai dãy phố chạm vào nhau
    Hai dãy phố chúng mình vẫn đi về
    Em nhớ không ?...


    Em nhớ không, đã có lần anh van em
    Ðã có một lần lâu hơn cả ngày xưa
    Em sợ thời gian buồn nhu mọt nhấm từng câu thơ
    Em sợ thời gian ác như lửa thiêu từng thanh củi
    Mắt e ngại như từng con chỉ rối
    Em sợ những ngày trời nắng như hôm nay
    Em sợ những đường tàu vướng víu như chỉ tay
    Không dám chọn lấy một ga hò hẹn
    Em nhớ không , anh đã van em
    (và em còn van em như ngày xưa...)
    Em đừng buồn như những chiếc lá tre khô
    Em đừng buồn như những nóc nhà thờ không có tuổi
    Anh van em đừng nhìn anh và đừng cười gượng gạo
    Em đừng cười như ngọn bấc gần hao
    Những nụ cười vướng trên đôi gò má xanh xao
    Những nụ cười vướng trên mắt nhìn trắng đục
    Ðừng để anh nhìn em rồi nghẹn ngào chớp mắt
    Như hai vì sao le lói trong đêm sương mù
    Ðừng để thời gian dầy như trăm vạn lớp chấn song thưa
    Về xen giữa hai bàn tay sầu tủi!...


    Em nhớ không, anh đã van em đừng buồn
    Anh đã van em đừng để những nụ cười chắp nối
    Mắt anh sẽ mờ vì những vết kim khâu
    Và anh buồn, rồi lấy ai mà dỗ nhau
    Lấy ai mà dỗ hai con chó ốm! ...


    Em nhớ không cả một hôm trời mưa
    Một hôm trời mưa tấm tức
    Một hôm trời mưa không ướt cánh chuồn chuồn
    Những hạt mưa không đan thành mắt áo len
    Những hạt mưa không làm phai màu nước mắt
    Em đã khóc, anh đã khóc và chúng mình đã khóc
    Bước chân lê trên những hè phố không quen
    Chúng mình đã khóc vì không được gần nhau như hai con chim
    Chúng mình đã khóc vì không có tiền làm lễ cưới, lễ xin
    Và em nhớ không , chúng mình đã hỏi nhau:
    Tại sao phải làm lễ tơ hồng
    Tại sao phaỉ nhờ người ta buộc chỉ vào chân
    Khi tay em đã vòng ra đằng sau lưng anh
    Khi tay anh đã vòng ra đằng sau lưng em
    Người ta làm thế nào cắt được
    Bốn bàn tay chim khuyên!...


    Người ta làm thế nào cấm được chúng mình yêu nhau


    Nếu anh không có tiền mua nhẫn đeo tay
    Anh sẽ hôn đền em
    Và anh bảo em soi gương
    Nhìn vết môi anh trên má
    Môi anh tròn lắm cơ
    Tròn hơn cả chữ O
    Tròn hơn cả chiếc nhẫn
    Tròn hơn cả hai chiếc nhẫn đeo tay !...


    Chúng mình lấy nhau
    Cần gì phải ai hỏi
    Cả anh cũng không cần phải hỏi anh
    "Có bằng lòng lấy em?..."
    Vì anh đã trả lời anh
    Cũng như em trả lời em
    Và cũng nghẹn ngào nước mắt !...


    Và em sẽ cười phải không em
    Em sẽ không buồn như một con chó ốm
    Như con mèo ngái ngủ trên tay anh
    Ðôi mắt cá ươn như sắp sửa se mình
    Ðể anh giận sao chả là nước biển!...


    Em sẽ cười phải không em?
    Vì không ai cấm được chúng mình yêu nhau!...
    Không ai cấm được anh làm những câu thơ anh thích
    Không ai cấm được anh làm cả bài thơ
    Với một chữ N
    Với một chữ G
    Và với một chữ A
    Người ta có thể đọc một câu, hai câu, hay cả ba
    Người ta có thể không thích
    (thì người ta không thích một mình)
    Nhưng người ta không cấm được anh yêu bài thơ của anh

    Có phải Em về đêm nay.

    Có phải em về đêm nay
    Trên con đường thời gian trắc trở
    Để lòng anh đèn khuya cửa ngỏ
    Ngọn đèn dầu lụi bấc mắt long lanh


    Có phải em về đêm nay
    Trên con đường chạy dài hoa cỏ
    Cho lòng anh trở lại với lòng anh
    Như là vàng về với lá cây xanh
    Trong những chiều gió đưa về cội


    Có phải em về đêm nay
    Để phá tan
    Những nụ cười thắt se sầu tủi
    Như anh vẫn cười mà đau đớn bao nhiêu
    Không biết đời người có đưa đến tin yêu
    Những ngón tay có đưa đến bàn tay
    Những mùa thu có đến gió heo may
    Hay ngày mai là bốn bề tuyết lạnh


    Có phải em về đêm nay
    Giữa lòng chiều tím lặng
    Cho anh đừng tìm thấy anh
    Đo đếm thời gian
    Bằng những điếu thuốc lá tắt trong đêm
    Đầu gối trên cánh tay
    Để giấc mơ đừng tẻ lạnh


    Em đừng trách anh đã quá lo âu đời người hiu quạnh
    Làm thế nào khi lòng mình nứt rạn cơ em
    Dù không muốn gục ngã trong đêm
    Nhưng đã bao lần đêm khuya
    Anh không biết đã làm thơ
    Hay đã chọn âm thanh làm độc dược
    Em đừng trách anh để lòng mình tủi cực
    Đến ngại ngùng dù nắng dù mưa
    Sao em không về
    Để dù nắng dù mưa
    Dù trong thời gian có sắc mầu của những thiên đàng đổ vỡ
    Anh vẫn chăn chùm kín cổ
    Ngủ say mềm
    Vì lòng anh (em đã biết)
    Có bao giờ thèm khát vô biên
    Có bao giờ anh mong đừng chết - dù để làm thơ
    Nên tất cả chỉ vì yêu em
    Và làm thơ cho đến chết


    Em sẽ về, phải không em
    Có gì đâu mà khó khăn, trắc trở
    Chúng mình lại đi
    Trên con đường chạy dài hoa cỏ
    Là những đồn phòng ngự của tình yêu
    Mỗi ngón tay em
    Anh vẫn gọi là một cửa đào nguyên
    Và anh: sẽ trở lại nguyên hình
    Một anh chàng làm thơ
    Mà suốt đời say rượu cúc


    Có phải em sẽ về
    Dù bầu trời vẩn đục
    Hay bầu trời trang điểm bằng mây
    Anh sẽ chải tóc em bằng năm ngón tay
    Trong những chiều gió thổi

    Mời

    Tôi trân trọng mời em dự chuyến tàu tình ái.


    Trong một phút, một giây cuộc hành trình sẽ mở. Tôi mời em.
    Trân trọng mời em cùng đi, cùng khai mạc cuộc đời.


    Tôi mời em vứt bỏ lại đằng sau những kinh thành buồn bã với phong tục,
    thói lề, bạc vàng giả dối: muốn làm người yêu thì phải đổ Tú Tài.


    Tôi mời em đi ngay. Không cần lấy vé. Không phải đợi chờ
    vì điều kiện du hành là những ngón tay lồng vào nhau và tâm hồn đừng đơn chiếc.


    Còn nếu cần thì tôi sẽ làm người bán vé
    Nhưng tôi sẽ không quên làm người đồng hành duy nhất để đưa em đi.
    Và tôi sẽ làm người lái tàu để không ai được dự phần vào câu chuyện đôi ta.


    Vé có thể là những lá thư xanh. Tàu là gian nhà rất nhỏ.
    Nhưng mỗi ga chắc chắn sẽ là những chiếc hôn nồng cháy cuộc đời.


    Tôi mời em đi ngay.
    Em có thể đến đây với đôi giầy cao gót để tưởng mình em vóc hạc.
    Nhưng nếu em vội vã thì em cứ đi chân không.
    Tôi sẽ bọc mười đầu ngón chân với tất cả linh hồn say đắm yêu em.


    Em có thể tô môi son rất đỏ như khi đi dự một dạ yến tưng bừng.
    Em có thể để phấn hồng trên má, trên màu áo những vòng kim tuyến kết hoa đăng.
    Nhưng nếu vội vàng mà em để vành môi tái nhợt, mớ tóc bù tung.
    Thì có hại gì đâu em ?
    Cuộc hành trình sẽ khởi vào đêm khuya.
    Tôi không nhìn thấy má hồng non vì còn mải mê với tất cả em tràn đầy trong đáy mắt.


    Tôi cũng đi rất vội vàng. Hành lý chỉ mang theo một vòng tay để ôm em,
    đôi mắt say sưa để thì thầm nói chuyện
    và đôi môi để kết hoa đám cưới trên vừng trán diụ hiền.


    Em đến ngay đi


    Ðể tất cả gò má em ấp trên bàn tay tôi xóa hết những đường chỉ tay gian khổ.

    Em đến ngay đi

    Em đến ngay cho cuộc hành trình được mở
    Gió được nổi lên từ mớ tóc phiêu bồng,
    thuyền dong thả từ đường môi óng ả. Và ngực căng buồm,
    mắt trông tìm vội vã:


    Tôi đi vào kiều diễm của thân em.





    Lúc Chết

    Anh cúi mặt hôn lên lòng đất
    Sáng ngày mai giường ngủ lạnh côn trùng
    Mười ngón tay sờ soạng giữa hư không
    Ðôi mắt đã trũng sâu buồn ảo ảnh


    Ở trên ấy mây mùa thu có lạnh
    Anh nhìn lên mái cỏ kín chân trời
    Em có ngồi mà nghe gió thu phai
    Và em có thắp hương bằng mắt sáng?


    Lúc ra đi hai chân anh đằng trước
    Mắt đi sau còn vương vất cuộc đời
    Hai mươi năm, buồn ở đấy, trên vai
    Thân thể nặng đóng đinh bằng tội lỗi


    Ðôi mắt ấy đột nhiên buồn không nói
    Ðột nhiên buồn chạy đến đứng trên mi
    Anh chợt nghe mưa gió ở trên kia
    Thân thể lạnh thu mình trong gỗ mục


    Anh chợt ngứa nơi bàn chân cỏ mọc
    Anh chợt đau vầng trán nặng đêm khuya
    Trên tay dài giun dế rủ nhau đi
    Anh lặng yên một mình nghe tóc ướt


    Nằm ở đấy, hai bàn tay thấm mệt
    Ngón buông xuôi cho nhẹ bớt hình hài
    Những bài thơ anh đã viết trên môi
    Lửa trái đất sẽ nung thành ảo ảnh.
     
    Last edited by a moderator: 20/6/15
Moderators: Ban Tang Du Tử

Chia sẻ trang này