Thơ Việt Trần Trọng Dương và những bài thơ cũ

Thảo luận trong 'Tủ sách Thi ca' bắt đầu bởi Uillean, 19/1/22.

Moderators: Ban Tang Du Tử
  1. Uillean

    Uillean Banned

    Tác gia Trần Trọng Dương (陳仲揚), tự Chuyết Chuyết (拙拙), sinh ngày 18 tháng 01 năm 1980 ở thôn Đông Ngạc, huyện Từ Liêm, thành phố Hà Nội (nay là phường Đông Ngạc, quận Bắc Từ Liêm, Hà Nội).

    Kể từ độ 2016, cộng đồng mạng nói trung thường chỉ biết Trần Trọng Dương là tiến sĩ Hán Nôm. Tuy nhiên, ngay từ thời đại học, ông đã là một trong những tay bút ưu tú. Một số thi phẩm Trần Trọng Dương được giới sinh viên văn khoa chép và dệt thành giai thoại suốt nhiều thế hệ.


    [​IMG]
     
    Chỉnh sửa cuối: 21/1/22
  2. Uillean

    Uillean Banned

    NHỮNG CHÚ GÀ CỔ TÍCH (1)

    Mây trinh nguyên nằm nghiêng mái phố (2)
    Ngói âm dương biêng biếc rêu mùa
    Em dậy thì bằng những lần nhung nhớ
    Ta hỏa mù qua câu nói dây dưa

    Em dại lắm tại vì em xa lắm
    Thương yêu xưa đã biết phải những gì
    Lũ trai lớn bằng mấy lời hò hẹn
    Đám gái già qua những chuyến đong đưa

    Và thuở ấy chuyện lũ gà cổ tích
    Trò ú tim thú vị đến không ngờ
    Ai có biết về sau viên ngói vỡ
    Mây lỡ thì vẫn sấp ngửa trong thơ.

    (1) Câu chuyện cổ tích về những chú gà thời hiện đại đợc lưu truyền trong giới sinh viên. Chuyện rằng : Gà trống đuổi theo gà mái. Gà mái vừa chạy vừa nghĩ mình chạy thế có nhanh quá không nhỉ. Gà trống thì nghĩ nếu không đuổi được cũng coi như là tập thể dục. Kết thúc (rất có hậu) : Chúng còn đuổi nhau đến tận bây giờ.
    (2) Phỏng theo một ý họa của cố họa sĩ Bùi Xuân Phái.



    PHỐ CŨ - EM

    Nhà phố cũ những hộp diêm xếp kiện
    Em thu đông mãi dựa dới hiên nhà
    Gác xép nhỏ, tang tang ghi ta rỏ
    Cột điện còm dây mắc mớ xuê xoa.

    Khu phố cũ một bàn tay rối chỉ
    Em thênh thênh mặc cả nốt xuân thì
    Ta trốn nợ nhành mộc lan nghén nụ
    Hóa ra thành lỗi hẹn với xuân thì

    Người bụi bặm hơn cả trang huyền tích
    Chuông đổ hồi Trúc viện xõa hoa râm
    Em quay tơ thoắt năm thêm u tịch
    Buồn xếp li trên ngực áo tứ tuần

    Da dâu thẫm từ thuở môi mời tám
    Em qua tôi lễnh loãng những phen cười
    Cụ tú sót ngồi so ngâm gối hạc (1)
    Tôi trở về dan díu với riêng tôi

    (1) Gối hạc : Bài hát nói có 11 câu gọi là “đủ khổ”, có trên 11 câu gọi là “dôi khổ”. Những bài nhiều câu vừa dôi phách Nam vừa dôi phách Bắc, cách đặt câu khúc khuỷu lắt léo, gọi là “gối hạc”.


    HÀ NỘI - MƠ

    Mơ một ngày đông Hà Nội nắng
    Phố vẫn mịt mù khói xăng thơm
    Ta e ấp qua nhau mười bảy tuổi
    Nghe nôn nao như lá rụng trong vườn

    Mơ một ngày xưa lưa thưa sương
    Rong rêu nỗi nhớ nẩy xanh tường
    Em xinh nhoi nhói như là khát
    Ta hóa nõn nà mắt lương bương.

    Thôi thì Hà Nội trong ta nhé !
    Nhành mi cong lắt léo phố phường
    Ta ở lại hanh hao chờ bạt gió
    Sẽ là gì khi đã chán phong sương ?

    1999


    RÉT TRỘM

    Lưỡi bàng đỏ liếm vị kem gió Bắc
    Em ưu tư tóc nhuộm môi Hàn
    Ta rét trộm làn da em mát
    Ủ lòng tay trà nóng khói đang tan.

    Trong quán vắng hai người tìm cảm giác
    Nhộn nhạo cuối ngày cặn đáy ly
    Môi gió mùa rân rân em hát
    Đủ se lòng ta có mộng mơ chi.

    Ta vẫn biết mộng mơ là lãng phí
    Hèn nhát là hạ giá chút tình si
    Em trắng buốt màu da Đức Mẹ
    Ta đóng băng trên thập-tự-yêu-vì.

    Trà lạnh ngắt mười ngón tay khói thuốc
    Lá bàng đau tím phập mái rêu
    Tường lở vữa trơ tháng năm xếp gạch
    Nhiều đông sau Hà Nội vẫn rét đều.

    20/10/2001


    TÁM MẮT

    Vỡ bốn mắt để còn nguyên bốn mắt
    Trong veo veo như thể muốn hết mình
    Em khẽ nhắm ta ngỡ mùa đang chớp
    Nên phập phồng đến hôi hổi bình minh.

    Em ngượng nghịu như mùa về trút lá
    Hà Nội đêm loa lóa tiếng tàu
    Hai đứa trẻ sắp thành người lớn cả
    Kính vỡ rồi bốn mắt là của nhau.

    Em heo hút tóc dài mê mệt gió
    Một lần đi vướng víu cả kinh thành
    Nhan nhản cầm đồ Hà Nội phố
    Không tiền chuộc kính nhớ loanh quanh.

    Xà cừ xuân đường Láng vẫn xanh
    Giờ lá rụng ngàn trăng rơi xuống phố
    Vỡ hết cả chẳng còn nguyên nỗi nhớ
    Trong veo veo nước mắt thuở ban đầu.

    2001


    ÔI TÌNH YÊU

    Chỉ còn nữa nhành xuyến chi nở dại
    Yêu - không yêu vẫn bứt cánh bên rào
    Chuyện chăn chiếu làm trò tiêu khiển vặt
    Hay thử đời những cú tự nốc ao

    Ngây thơ quá không dưng thành mồi nhắm
    Cho những mùa múa kiếm để quen tay
    Cuộc chơi cũ đã qua thời mở cửa
    Nửa lòng tay trinh trắng nửa cau mày

    Và tình yêu là món hàng xa xỉ
    Thích nhau thôi cũng thịnh soạn lắm rồi
    Say nắng ngất hai ba hôm tỉnh lại
    Tái phỏm thì lau mép đợi ù chơi

    Hà Nội vẫn như một viên xúc xắc
    Ai cũng ham con lục đến run người
    Cái phép thử trăm lần ăn được một
    Cuối cùng là con nhót lặng yên phơi

    Và ai cũng hả hê khoe chiến tích
    Vờ quên mình đổ lén vỏ sang nhau
    Ôi sự sống, lãi sinh từ chộp giật
    Trơ lại ta một xác - vốn nát nhàu

    Mê 9X mê miền môi hot rực
    Một đập ăn quan, mất trắng cả tâm hồn
    Chuyền với chắt chỏng chơ trong cổ tích
    Mơ mộng biến hình và sành điệu du côn

    Thấy ai cũng chỉ muốn cho ăn đấm
    Bắt tay nhau trong thế thủ canh chừng
    Ngại yêu người, ta quay sang yêu chó
    Đơn giản vì lưỡi nó ấm rưng rưng...

    Hà Nội, rằm tháng Giêng, 2009


    NHỮNG ẨN NGỘ

    1
    Những chim trời thiên di đáy đĩa
    Những phố dài em xê xích nhịp tim
    Ai đi đêm cả những cuộc tình…

    2
    Những mình đường đêm đêm khét lẹt
    Còi xe ben chẹt họng cơn mê
    Thanh khoản đêm ổ khóa hóc chìa…

    3
    Sáng sít sịt một bi thít phổi
    Mảnh đời suông bóc vỏ Vina
    Ai ba mươi
    chưa khóc đã già…

    4
    Những âm mưu cong vồng nhục khứu
    Những nhãn cầu vằn máu sói hoang
    cười ruồi
    một gã kính râm

    5
    Mà linh hồn âm âm vôi hóa
    Những công trình rút ruột ma trơi
    Tự ta…
    … thụt két lõi người.

    6
    Đêm tụt điện quạt cơ chảy nhựa
    Bó gối không bào chữa, những bào thai ba tiếng hậu chia tay
    Mùi dòng sông cống hóa từng ngày

    7
    Hương khói ngày đi chặt chân nhang
    Nghìn năm vàng mã hóa vàng nghìn mây
    Miệng ta hốc gạt tàn đầy
    Khói phún phế nang phun thất khướu

    8
    Nhũn thủn thời gian, đồng hồ chảy vắt qua hai miền ký ức
    Những triền miên vỗ ngực
    lép nghìn năm

    9
    Đống đụn condom dập dềnh động đất
    Những mọt gỗ khoét đêm khát rỗng
    Em trối già ta một góc đồng
    Ta trối trẻ em một vảy của cơn giông

    10
    Vẫn hồi hộp những nụ hôn chộp giật
    Ta loanh quanh tránh hạ nỗi buồn
    Đầu húi cua ngơ ngáo phận rêu rong.

    11
    Vòng vèo lắm cái cầm tay niên thiếu
    Mà hoa râm vỗ mặt nụ hôn đầu.

    12
    Vít ga pha phanh khựng
    Đèn đỏ cướp còi đèn xanh
    Nước đôi đánh lộn đèn vàng.

    13
    Co rút tâm can bại phế nang
    Máy điều hòa loạn nhịp yêu đương
    Ho rát mùa hè ai khạc phượng

    14
    Sợ bị tống vào nhà thương điên
    Chúng ta điên ở ngoài nhà thương

    15
    Dù rằng tôi yêu Việt Nam
    Tôi không dám nói sợ mang tiếng cuồng
    Nên tôi cứ lặng lẽ luôn…

    16
    Nhức nhối đỏ xối đôi tròng mắt
    Mõm hoa ra hút mất lối tháng tư
    Gió diềm dà lắc lạnh chuông từ

    17
    Mở toang cửa
    Em làm bản lề
    của bóng tối và ánh sáng

    18
    Nhũn nhặn bầy cừu
    Giấu dưới lông mưu mô loài sói
    Tôi làm dao cạo cho tôi

    19
    Cứ hoang dại như là đương đại
    Những mảng khối chuyển động kỳ nhông
    Vừa tạo hình lại vừa rỗng không…
    Vỏ hạt dưa chất đống


    CỔ TÍCH XUYÊN TẠC

    Cho dòng sông
    chưa kịp lãng mạn
    thì đã mãn nguyện

    (Thiền Phong)

    Thời cổ tích
    lùa hết lên cả web
    Gió chùm nho lúc lắc nước đôi
    Những cáo non vẫy đuôi thay liếm mép
    Phá đảo mình
    bằng một cái tôi

    Bạch Tuyết thôi mơ,
    quay ra chát chít
    Táo độc nào hóa trái cấm trong tay

    Hoàng tử chán đời
    lá vàng đâm thẳng mặt
    Kẹo cao su dính bết đũng ngồi

    Và bay đôi
    ôi thiêu thân cổ tích
    đêm vàng hoe xõa vỡ tiếng hifi
    em chán lắm những sáo ngôn cũ rích
    Khu trọ đầy tiếng khạc nhổ ban mai

    Có sự thật
    nói ra
    thành xuyên tạc :
    người lớn chơi trò cổ tích hết đời


    SINH VIÊN

    Mẹ vẫn bò toài, lấm lem ruộng đất
    Đồng tiền nhàu cuối tháng gửi cho em
    Những giảng đường mơ như thánh địa...
    Bao lưỡi giày la liếm thành quen
    Hà Nội là đây đất văn hiến nghìn đời
    Xe rác bốn mùa nhanh hơn xe cấp cứu
    Áo trắng học trò ô-mô không gột nổi
    Bài học đầu tiên làm bụi với bùn
    Năm cửa ô dạy lỗi đèn vàng
    Luật trái bóng lăn qua vùng nhạy cảm
    Tiểu xảo dăm phần đức tín chạy hành lang
    Những tháng ngày lũy tích sẹo da non

    Mười chín tuổi lần thứ tư đi học
    Lần thứ nhất giọt mực nào nuối khóc
    Dưới cổng trường tự tư biện bằng chân
    Bảng chưa viết gì, phấn trắng đã lưu manh
    Nghìn xe rác nghiến bay nghìn lá số
    Đất Mỹ Đình còn nửa quê nửa phố
    Đường vành đai vẫn nửa quán nửa chùa
    Mắt biếc bán chuyên với má phấn lũy thừa
    Đem ép dẻo cả một thời nông nổi
    Khói nếp quê nhà vô phương đánh đổi...
    Áo cháo lòng, mẹ muối lại vại dưa

    5/2009
     
    Chỉnh sửa cuối: 20/1/22
Moderators: Ban Tang Du Tử

Chia sẻ trang này