20. (Tập 2)vancuong7975(xong)WIKI
-
Link PDF
Link Google Docs
Link Word Online
dồn cái tự kiêu của chàng đến cùng, chàng sẽ báo thù bằng cách đem nói toạc mối giao tình của hai đứa cho mọi người biết. Matinđơ chưa có người yêu bao giờ, và trong cái trường hợp này của cuộc đời, thường nó đem lại đôi chút ảo tưởng yêu đươmg cho cả những tâm hồn khô khan nhất, cô lại bị giày vò bởi những suy nghĩ chua chát nhất.
Chàng có một uy lực lớn vô cùng đối với ta, vì chàng ngự trị bằng khủng bố và có thể trừng trị ta bằng một hình phạt ghê gớm, nếu ta dồn chàng đến cùng. Chỉ riêng ý nghĩ đó cũng đủ để xui giục cô đơ La Môlơ lăng nhục anh. Tính quả cảm là đức tính thứ nhất của tính tình cô. Không có gì có thể làm cho cô bị đôi chút xao xuyến và chữa cho cô khỏi cái bệnh buồn chán căn bản nó luôn luôn tái phát, bằng cái ý nghĩ rằng cô đang đem cả cuộc đời của mình ra mà đánh sấp ngửa, Sang ngày thứ ba, cô đơ La Môlơ vẫn cố tình không nhìn anh, nên sau bữa ăn chiều Juyliêng đi theo cô sang buồng chơi bi-a, và rõ ràng là trái với ý muốn của cô.
- Thế nào, ông, vậy ra ông tưởng là đã chiếm được những uy quyền rất lớn đối với tôi đó sao, cô hỏi anh với một vẻ tức giận hầu như không thèm nén đi nữa, vì trái với ý muốn rất minh bạch của tôi, ông cứ đòi nói chuyện với tôi... Chưa có một người nào ở đời này dám liều đến như thế, ông có biết không?
Không có gì tức cười bằng cuộc đối thoại của cặp tình nhân đó; họ không ngờ nhưng, người nọ đối với người kia, họ đều có những mối căm thù hết sức mãnh liệt. Vì cả hai người đều không có tính nhẫn nại, và ngoài ra họ lại có những thói quen xã giao lịch sự, nên họ đi ngay đến chỗ tuyên bố rành mạch với nhau là sẽ giận nhau mãí mãi.
- Tôi xin thề với cô là sẽ giữ kín chuyện đến muôn đời, Juyliêng nói, nếu thanh danh của cô không đến nỗi bị tổn thương vì sự thay đổi quá lộ liễu đó, thì tôi còn muốn nói thêm là tôi sẽ không bao giờ hỏi chuyện cô. Anh chào kính cẩn và bỏ đi.
Anh làm trọn, không khó nhọc gì mấy, cái điều mà anh cho là một bổn phận; anh tuyệt nhiên không cho là mình si mê cô đơ La Môlơ lắm. Cố nhiên, ba hôm trước khi cô giấu anh vào trong cái tủ lớn bằng gỗ đào hoa tầm anh chẳng yêu gì cô. Nhưng mọi chuyện đổi thay nhanh chóng trong tâm hồn anh; từ lúc anh thấy vĩnh viễn giận nhau với cô.
Trí nhớ độc ác của anh liền vạch lại cho anh từng chi tiết nhỏ của cái đêm nọ, mà trong thực sự anh đã hết sức lạnh lùng.
Ngay cái đêm sau cuộc tuyên bố giận nhau vĩnh viễn, Juyliêng tưởng chừng phát điên khi anh bắt buộc phải tự thú thật là anh yêu cô đơ La Môlơ.
Sau cuộc phát hiện đó, là những cuộc đấu tranh kinh khủng; tất cả mọi cảm nghĩ của anh đều bị đảo lộn.
Hai ngày sau, đáng lẽ lên mặt kiêu hãnh với chàng đơ Croadơnoa, thì chỉ thiếu chút nữa là anh đã ôm hôn chàng ta mà nước mắt chứa chan.
Vì đau khổ đã quen nên anh "thoáng có một ánh sáng lương tri, anh bèn quyết định khởi hành đi Lănggođôc, thu xếp hành lý và đi ra bưu trạm.
Anh thấy bủn rủn cả người khi, đến phòng xe trạm, được người ta cho biết rằng, do một sự tình cờ lạ lùng, có một chỗ ngày mai trong xe trạm đi Tuluđơ. Anh giữ chỗ đó và trở về dinh đơ La Môlơ, báo tin cuộc khởi hành của anh cho ông hầu tước.
Ông đơ La Môlơ không có nhà. sống dở chết dở, Juyliêng đến thư viện để đợi ông. Gặp cô đơ La Môlơ ở đó, anh lại càng thiểu não.
Trông thấy mặt anh, cô bèn lấy vẻ mặt ác cảm, mà anh không thể nào hiểu lầm được.
Bị nỗi đau khổ lôi cuốn, bị nỗi bất ngờ làm cho hoảng loạn, Juyliêng đâm ra mềm yếu hỏi cô, bằng một giọng hết súc âu yếm và xuất phát từ tâm hồn. Như vậy, là cô không yêu tôi nữa?
- Tôi rùng rợn vì đã tự trao thân cho một kẻ vu vơ, Matinđơ vừa nói vừa khóc vì căm hờn đối với bản thân.
- Cho một kẻ vu vơ Juyliêng kêu lên, và anh nhảy xổ đến một thanh gươm cũ từ thời trung cổ được tàng trữ ở trong thư viện như một dị vật.
Nỗi đau đớn của anh, mà anh tưởng đã tới tột cùng khi anh đã trót hỏi chuyện cô đơ La Môlơ, lại vừa mới được tăng lên gấp trăm lần vì những giọt lệ xâu hổ mà anh trông thấy ròng ròng trên mắt cô. Nếu có thể giết được cô, thì anh sẽ là người sung sướng nhất đời.
Lúc anh vừa mới rút thanh gươm, hơi khó khăn, ra khỏi cái vỏ cổ kính, thì Matinđơ, sung sướng vì một cảm giác mới lạ như vậy, liền ngạo nghễ tiến lại anh; nước mắt cô đã cạn hẳn.
Chơnt Juyliêng nghĩ ngay đến ông hầu tước đơ La Môlơ, ân nhân của anh. Chẳng lẽ ta lại giết con gái của ông! anh tự nhủ, bỉ ổi quá! Anh làm một động tác để vứt thanh gươm đi. Chắc chắn anh nghĩ, cô sẽ bật cười khi trông thấy cái điệu bộ ca kịch này: nhờ ý nghĩ đó, anh trở lại hoàn toàn bình tĩnh. Anh ngắm nhìn lưỡi gươm cổ một cách hiếu kỳ và như thể tìm trên đó xem có vết gỉ nào không, rồi anh lại tra gươm vào vỏ, và hết sức điềm tĩnh lại đặt nó lên cái đinh bằng đồng mạ vàng vẫn dùng để gác nó.
Tất cả động tác đó, hết sức chậm chạp về đoạn cuối, lâu cũng đến một phút đồng hồ; cô đơ La Môlơ ngạc nhiên nhìn anh. Vậy ra, ta suýt nữa thì bị tình nhân của ta giết chết! cô nghĩ bụng.
Ý nghĩ đó đưa cô về những thời đẹp nhất của thế kỷ Saclơ IX và Henri III.
Cô đứng yên trước mặt Juyliêng, anh vừa đặt lại thanh gươm xong, cô nhìn anh với đôi mắt trong đó không có hận thù nữa. Phải công nhận rằng lúc đó, cô rất quyến rũ, chắc chắn chưa bao giờ có người đàn bà nào ít giống một con búp bê Pari bằng cô (danh từ đó là sự ác cảm lớn nhất của Juyliêng đối với phụ nữ của cái đất kinh thành này).
Ta lại sắp rơi trở lại vào một nỗi mềm yếu đối với anh ta mất, Matinđơ nghĩ; rồi thể nào anh ta cũng sẽ tự cho là chúa tể của ta, sau một sa ngã trở lại, và vừa đúng cái lúc ta vừa mới nói năng với anh ta một cách rất cương nghị. Cô bèn bỏ chạy.
Trời ơi! nàng đẹp quá! Juyliêng nói khi trông thấy cô chạy; đó là con người đã nhảy xổ vào lòng ta với biết bao cuồng nhiệt, cách đây chưa được tám ngày... Và những giây phút đó sẽ không bao giờ trở lại! Và chính bởi lỗi ta! Và đương giữa một hành động rất dị thường, Tất thú vị cho ta, ta lại không cảm thấy gì!... Phải thú thật rằng ta bẩm sinh có một tính tình thật là vô duyên và thật là khốn khổ.
Ông hầu tước bước vào; Juyliêng vội báo cho ông biết cuộc khởi hành của anh.
- Đi đâu? Ông dơ La Môlơ hỏi.
- Đi Lănggođôc.
- Không, ông ơi, ông là phải dành cho những sự nghiệp cao cả hơn, nếu ông đi, là phải đi về phương Bắc... không những thế, nói theo tiếng quân sự, tôi ra lệnh ông không được ra khỏi dinh đấy. Xin ông làm ơn đừng bao giờ vắng mặt quá hai ba tiếng đồng hồ, có thể bất chợt tôi cần đến ông.
Juyliêng chào, và rút lui không nói nửa lời, để ông hầu tước ở lại, hết sức ngạc nhiên; anh không còn sức để nói năng, anh cố thủ trong phòng riêng, ở đó, anh được tự do thổi phồng tất cả sự cay đắng của số phận mình.
Thế là, anh nghĩ, ta muốn lánh xa cũng không được nữa! Có trời biết ông hầu tước sẽ giữ chân ta ở Pari bao nhiêu ngày; Trời đất ơi! rồi ta ra làm sao đây? Và không
có lấy một người bạn thân để có thể hỏi ý kiến; linh mục Pira thì sẽ không để ta nói hết một câu đầu tiên, còn bá tước Autamira thì sẽ đề nghị ta tham gia một cuộc mưu loạn nào đó.
Mà ta thì phát điên rồi, ta cảm thấy thế; ta phát điên rồi!
Ai sẽ có thể hướng dẫn cho ta được đây, ta sẽ ra làm sao đây?
CHƯƠNG XVIII
NHỮNG GIÂY PHÚT CAY ĐỘC
Và nàng thú thật với ta! Nàng kể tách bạch từng chi tiết nhỏ: Con mắt rất đẹp của nàng nhìn đăm đăm vào mắt ta, biếu lộ tình yêu của nàng đối với một kẻ khác!
SILLE
Cô đơ La Môlơ vui sướng, chỉ nghĩ đến cái hạnh phúc đã suýt bị giết chết. Đến nỗi cô tự nhủ: chàng xứng đáng là chúa tể của ta, vì chàng đã suýt giết ta. Phải chung đúc biết bao nhiêu thanh niên tuấn tú của xã hội để đi tới một mối tình nồng nhiệt đến như vậy?
Phải thú nhận rằng chàng đẹp thật, cái lúc chàng trèo lên mặt ghế dựa, để đặt lại thanh gươm, đúng vào cái vị thế kỳ thú mà người trang trí nhà cửa đã tìm được cho thanh gươm đó! Xét cho cùng, ta đã yêu chàng, thật chẳng phải là điên rồ gì mấy.
Trong giây phút này, ví thử gặp được cách nào khả quan để nối lại mối tơ tình, thì chắc là cô sẽ vui thích mà nắm lấy, Juyliêng thì, khóa trái cửa hai vòng mà cô" thủ trong buồng riêng, đương bị nỗi đau đớn kịch kiệt
nhất dày vò. Trong những ý nghĩ điên cuồng, anh nghĩ đến chuyện đến quỳ phục dưới chân cô. Đáng lẽ ẩn mình ở một nơi biệt tích, ví thử anh đi lang thang ngoài vườn và trong tòa dinh thự, để có thể đón lấy những cơ hội tốt, thì có lẽ chỉ trong một giây phút anh đã biến được nỗi đau khổ kinh ngườí của anh thành một niềm hạnh phúc nồng thắm nhất.
Nhưng sự khôn ngoan mà chúng ta trách anh không có, thật ra nếu có thì nó đã loại trừ cái động tác tuyệt vời với thanh gươm nọ, lúc đó động tác kia làm cho anh rất đẹp trong con mắt cô đơ La Môlơ. Sự cao hứng đó, có lợi cho Juyliêng, bền lâu được suốt ngày hôm ấy; Matinđo tự tạo ra một hình ảnh mê ly về những giây phút ngắn ngủi mà cô đã yêu anh, cô tiếc những giây phút đó.
Kể ra cô nghĩ bụng, mối tình say đắm của ta đối với anh chàng tội nghiệp kia, đối với mắt anh ta chỉ bắt đầu từ một giờ đêm, khi ta trông thấy anh ta leo thang đi tới với tất cả các súng tay, trong túi áo bên cạnh, cho đến tám giờ sáng. Một khắc đồng hồ sau, khi nghe lễ giảng ở nhà thờ Nữ thánh Valero, ta mới bắt đầu nghĩ rằng anh ta sắp tự cho là chúa tể của ta, và rất có thể anh ta sẽ tìm cách bắt ta phải vâng lời, nhân danh sự khủng bố.
Sau bữa cơm chiều, cô đơ La Môlơ, không lảng tránh anh, mà lại nói chuyện với anh và như là nhủ anh theo cô ra vườn; anh tuân theo. Cô đương còn thiếu cuộc thử thách đó, Matinđơ bất giác xuôi chiều theo mối tình yêu, đương nhóm lại trong lòng cô đối với anh. Cô cảm thấy cực kỹ vui thích đi dạo chơi bên cạnh anh, cô mải mê nhìn hai bàn tay anh, hồi sáng đã cầm lấy thanh gươm để giết cô.
Sau một hành vi như vậy, sau tất cả những sự việc đã xảy ra, không thể nào còn nói đến câu chuyện họ nói với nhau lúc trước được nữa.
Dần dần Matinđơ tỉ tê giãi tỏ với anh nỗi lòng riêng kín của cô. Cô cảm thấy một nỗi khoái trá lạ lùng trong các loại chuyện trò đó; rồi lân la cô kể với anh những cơn háo hức thoảng qua của cô này trước đối với chàng đơ Croadonoa, chàng đơ Cayluyx ...
- Sao! cả với chàng đơ Cayluyx nữa! Juyliêng kêu lên; và tất cả nỗi lòng ghen tuông cay đắng của một gã tình nhân bị ruồng bỏ để bùng trong câu đó. Matinđơ phán đoán như vậy, và không lấy thế làm phật ý.
Cô tiếp tục làm tình làm tội Juyliêng, bằng cách tỉa tót cho anh nghe những mối cảm tình ngày trước của cô một cách hết sức đậm đà ý vị và với giọng thố lộ chân tình riêng kín nhất. Anh thấy là cô đương mô tả những cái hiện đương trông thấy trước mắt. Anh đau đớn nhận xét thấy rằng trong khi nói, cô lại phát hiện thêm được nhiều điều trong lòng cô.
Nỗi khổ ghen tuông đến thế là hết nước.
Ngờ vực rằng một kẻ tình địch được yêu đương, đã là đau xót lắm rồi, nhưng thấy người mà mình yêu quý thú thật chi tiết với mình mối tình mà kẻ kia gây nên, thì hẳn là một nỗi đau đớn cùng cực.
Ôi, những, y nghĩ kiêu ngạo trước kia đã khiến Juyliêng tự cho mình là hơn bọn Cayìuyx, bọn Croadonoa, lúc này đây, thật là bị trừng phạt cay đắng! Anh thổi phồng những ưu thế nhỏ bé nhất của họ lên, với một nỗi đau khổ thấm thía và xót xa biết bao! Anh tự khinh bỉ mình với một lòng chân thành nồng nhiệt biết bao!
Anh thấy Matinđơ thật đáng tôn thờ, bất cứ lời lẽ nào cũng không đủ sức để diễn tả lòng cảm thán quá độ của anh. Trong khi dạo bước bên cạnh cô, anh nhìn trộm đôi bàn tay cô, cánh tay cô, thần hồn tiêu tán vì tình yêu và đau khổ, và kêu lên: Xin hãy thương tình!
Và con người tuyệt đẹp này, con người ưu việt hơn tất cả mọi thứ này, con người đã có một lần yêu ta, chắc hẳn chẳng bao lâu nữa sẽ yêu chàng đơ Cayluyx mất thôi!
Juyliêng không thể nào nghi ngờ sự thành thục của cô đơ La Môlơ; trong tất cả những điều cô nói, có giọng chân thật rõ ràng quá. Để cho nỗi khổ của anh tuyệt đối không còn thiếu nước gi, có những lúc Matinđo mải mê với những cảm tình đã một lần có đối với chàng đơ Cayluyx, đến nỗi cô nói về chàng ta y như thể cô hiện đương yêu chàng ta vậy. Chắc chắn trong giọng nói của cô có tình yêu, Juyliêng thấy rõ lắm.
Ví thử trong lồng ngực anh tràn trề những chì nung chảy, thì anh cũng không đau đớn bằng. Tới mức đau khổ quá chừng như vậy, anh chàng tội nghiệp làm thế nào có thể đoán biết được rằng chính vì nói chuyện với anh, nên cô đơ La Môlơ cảm thấy vui thích đến thế khi nghĩ lại những mối tình manh nha ngày xưa của cô đối với chàng đơ Cayluyx hoặc chàng đơ Luyz?