21. (Tập 2)vancuong7975(xong)WIKI

13/11/15
21. (Tập 2)vancuong7975(xong)WIKI
  • Link PDF

    Link Google Docs

    Link Word Online


    Không có gì diễn tả nổi những nỗi khắc khoải của Juyliêng. Anh lắng nghe những lời tâm sự tỉa tót về mối tình yêu những kẻ khác, cũng trên cái lối đi trồng cây bồ đề mà mới cách đây ít ngày, anh chơ đợi chuông điểm một giờ để vào buồng riêng của cô. Một con người trần gian không thể nào chịu đựng đau khổ đến một mức độ cao hơn thế nữa.

    Cáí kiểu thân mật cay độc đó kéo dài tám ngày liền. Khi mà Matindơ có vẻ tìm kiếm, khi thì không trốn tránh những dịp nói chuyện với anh; và chủ đề câu chuyện, mà cả hai người đều có vẻ thích trở lại với một thứ khoái trá độc địa, chính là kể lại những tình cảm ngay trước của cô với những kẻ khác: cô kể cho anh nghe những bức thư cô đã viết, cô nhắc lại cho anh đến cả lời văn, cố đọc thuộc lòng cho anh nghe cả từng câu trọn vẹn. Những ngày cuối cùng, cô có vẻ ngắm nghía Juyliêng với một thứ vui sướng ranh mãnh. Những nỗi đau đớn của anh là một niềm khoái lạc nồng nàn cho cô.

    Người ta thấy rõ là Juyliêng chẳng có một tí kinh nghiệm nào về cuộc đời, cả đến tiểu thuyết anh cũng chẳng hề đọc; ví thử anh ít vụng về hơn một chút và nói, một cách tương đối bình tĩnh với cô con gái kia mà anh hết sức tôn thờ và tỏ bày với anh những lời tâm sự hết sức lạ lùng: Cô hãy công nhận rằng mặc dầu tôi không bằng tất cả những anh chàng kia, nhưng chính tôi là người cô yêu.

    Thì có lẽ cô đã sung sướng vĩ được đoán trúng gan ruột; hay ít ra thì sự thành công cũng chỉ hoàn toàn tùy thuộc vào cái cách tao nhã mà Juyliêng diễn tả ý nghĩ kia và vào cái lúc anh khéo chọn. Dẫu sao thì cũng là anh ra khỏi, và có lợi thế, một tình huống đang sắp trở thành nhàm đối với mắt Matindơ.

    - Và cô không yêu tôi nữa, tôi là kẻ tôn thờ cô! Một hôm Juyliêng, mê mẩn vì tình yêu và đau khổ, nói với cô như vậy. Cái lỗi ngu dại đó hầu như là cái lỗi ngu dại lớn nhất mà anh có thể mắc phải.

    Câu nói đó phá tan trong nháy mắt tất cả nỗi vui thích của cô đơ La Môlơ muốn bày tỏ nỗi lòng với anh. Cô bắt đầu lấy làm ngạc nhiên rằng, sau những việc đã xảy ra, anh không mếch lòng về những chuyện kể của cô, thậm chí cô tưởng tượng rằng, lúc anh nói với cô cái câu ngu dại kia, có lẽ anh không yêu cô nữa. Lòng kiêu hãnh chắc đã đập tắt tình yêu của anh, cô nghĩ bụng. Anh không phải là hạng người đành chịu để cho người ta thích hơn mình những kẻ như Cayluyx, đơ Luyx, Croadonoa, những kẻ mà anh thú thật là hơn anh nhiều lắm. Không, ta sẽ không được thấy anh quỳ ở dưới chân ta nữa!

    Những ngày hôm trước, trong nỗi đau khổ ngây thơ, Juyliêng thường hay ca tụng thật thà với cô những đức tính xuất sắc của các chàng kia; có khi anh còn nói ngoa ngoắt thêm lên. Cái tế nhị đó không qua được mắt cô đơ La Môlơ, cô lấy làm ngạc nhiên, nhưng không đoán được nguyên nhân. Khi Juyliêng ca tụng một kẻ tình địch mà anh cho là được yêu, thì tâm hồn cuồng nhiệt của anh lại cảm thông với hạnh phúc của hắn.

    Cầu anh thốt ra rất thật thà, nhưng rất ngu độn, đến biến đổi tất cả tình thế trong chốc lát; Matinđơ, yên trí là được. anh yêu, nên hoàn toàn khinh anh.

    Lúc anh thốt ra câu nói vụng dại đó thì Matinđơ đương đi dạo với anh; cô bèn rời bỏ anh, và cái nhìn cuối cùng của cô tỏ lộ một sự khinh bỉ ghê gớm hết sức. Trở vào phòng khách, suốt buổi tối hôm đó cô không thèm nhìn anh nữa. Hôm sau, nỗi khinh bỉ đó xâm chiếm tất cả trái tim cô; không còn nói gì đến chuyện mối tình nó đã làm cho cô, trong tám ngày liền, cảm thấy biết bao vui thích được đối đãi với Juyliêng như người bạn thân thiết nhất: bây giờ trông thấy mặt anh là cô khó chịu. Cái cảm giác của Matinđơ đi đến chỗ ghê tởm; không có cái gì diễn tả nỗi lòng khinh bỉ vô hạn của cô khi mắt cô trông thấy anh.

    Juyliêng trước đó vẫn không hiểu tí gì về những điều đã xảy ra, từ tám ngày nay, trong lòng Matinđơ, nhung bây giờ thì anh trông thấy rõ lòng khinh bỉ. Anh có điều sáng ý là chỉ dàn mặt cô ít hết sức, và không bao giờ anh nhìn cô.

    Nhưng anh nhịn gặp mặt cô như vậy, không phải là không đau lòng đến chết đi được. Anh thấy hình như nỗi đau khổ của anh càng tăng lên vì thế. Sự can đảm của một trái tim con người không thể đi xa hơn được nữa, anh nghĩ bụng. Anh suốt ngày ngồi bên một cái cửa sổ nhỏ trên tầng gác sát mái của dinh thự; cánh chớp khép cẩn thận, và từ nơi đó ít ra anh có thể trông thấy cô đơ La Môlơ khi cô ra vườn.

    Khi sau bữa cơm chiều anh trông thấy cô đi dạo với chàng đơ Cayluyx, chàng đơ Luyz hoặc một chàng nào khác, mà cô đã từng thú thật với anh là xưa kia cô đã
    thoáng có ý muốn yêu, thì tâm trạng anh thật là thiểu não!

    Juyliêng không tưởng tượng nổi một nỗi đau khổ mãnh liệt đến như vậy; anh chỉ muốn gào thét lên; cái tâm hồn rất cương nghị đó rút cục bị đảo lộn hoàn toàn.

    Bất cứ ý nghĩ nào không dính dáng đến cô đơ La Môlơ, anh đều thấy đáng thù ghét; anh không viết nổi những bức thư đơn giản nhất.

    - Ông điên rồi, ông hầu tước bảo anh.

    Juyliêng, lo sợ bị đoán trúng, nói rằng yếu mệt và cũng được ông tin là thật. May cho anh, trong bữa cơm chiều, ông hầu tước nói đùa anh về chuyến đi sắp tới của anh: Matinđơ hiểu rằng chuyến đi nay có thể rất dài lâu. Đã nhiều ngày rồi, Juyliêng lánh mặt cô, và những chàng thanh niên rất sắc sảo và có tất cả những cái gì mà con người rất xanh xao, rất ư trầm kia không có, con người mà cô đã yêu trước kia, những chàng thanh niên đó không tài nào rút cô ra khỏi cơn mơ màng của cô được nữa.

    Một cô gái tầm thường, cô tự nghĩ, sẽ đi tìm người đàn ông mà cô ta muốn lựa chọn, trong đám những chàng thanh niên kia được tất cả mọi con mắt chú ý trong một phòng khách; nhưng một đặc tính của thiên thì là không kéo lê tư tưởng của mình trong vết xe đã vạch sẵn của kẻ dung tục.

    Làm bạn với một người đàn ông như Juyliêng, chỉ thiếu có tiền của, mà ta có, ta sẽ luôn luôn kích thích sự chú ý của thiên hạ, ta sẽ không bị cái nỗi không ai để ý trong cuộc đời. Không đến nỗi phải luôn luôn lo sợ một cuộc cách mạng như các cô chị em họ của ta, họ sợ chúng dân đến nỗi không dám mắng một gã đánh xe ngựa khi hắn đánh xe láo lếu, trái lại ta chắc chắn sẽ được đóng một vai trò, và một vai trò lớn lao, vì người đàn ông mà ta đã lựa chọn có khí phách và một lòng tham vọng không bờ bến. Anh còn thiếu cái gì? Bạn bè, tiền bạc? Ta sẽ cung cấp cho anh. Nhưng tư tưởng của cô có phần đối xử với Juyliêng như một kẻ dưới, muốn làm cho yêu mình lúc nào là tùy mình.

    CHƯƠNG XIX

    CA VŨ NHẠC HÀI KỊCH

    o hou) this spring o love resembleth The uncertain glary of an April day; v/hich now shoivs all the beauty of the sun, And by and by a cloud takes aỉỉ. a way!

    SÊCXPIA*

    Cô nghĩ về tương lai và vai trò đặt biệt mà cô hy vọng, Matinđơ chả mấy chốc đâm ra hối tiếc những cuộc bàn cãi khô khan và siêu hình mà cô thường hay có với Juyliêng. Mệt mỏi vì những tư tưởng quá cao xa, đôi khi cô cũng lại tiếc những giây phút hạnh phúc mà cô đã được hưởng bên anh; những kỷ niệm này không khỏi làm cho cô có những nỗi hối hận, nhiều lúc nó đề nặng trĩu lên tâm hồn cô.

    Nhưng nếu người ta có một lần trót dại, cô nghĩ bụng, thì một đứa con gái như ta, chỉ nên quên các bổn phận của mình vì một người đàn ông có tài đức, thì mới đáng; người ta sẽ không bảo rằng ta bị quyến rũ vì bộ ria mép xinh đẹp của anh, hoặc vì cái tư thế ưu nhã của anh khi cưỡi ngựa, nhưng chính vì những cuộc bàn luận sâu sắc của anh về cái tương lai nó đương chờ đợi nước Pháp, vì những ý nghĩ của anh về những biến cố sắp ào ạt kéo tới chúng ta, có thể giống như cuộc cách mạng 1688 ở nước Anh. Ta đã bị mềm lòng, cô trả lời những hối hận của cô, ta là một người phụ nữ yếu ớt, nhưng ít ra ta không bị lầm lạc như một con búp bê vì những cái ưu thế bề ngoài

    Nếu có một cuộc cách mạng, thì có lẽ nào Juyliêng Xoren lại không đóng vai trò của Rôlăng*, và ta vai trò của bà Rôlăng? Ta thích cái vai trò đó hơn vai trò bà đơ Xtan: trong thời đại chúng ta, hạnh kiểm vô đạo đức sẽ là một trở ngại. Chắc chắn người ta sẽ không chê trách được ta một sự trót dại lần thứ hai; vì nếu thế thì ta xấu hổ chết mất.

    Những mơ màng của Matinđơ không phải tất cả đều nghiêm trầm, phải thú thật điều đó, như những ý nghĩ mà chúng tôi vừa ghi lại trên đây.

    Cô nhìn Juyliêng, cô thấy các cử chỉ của anh mỗi mỗi đều có một vẻ ưu nhã mê ly.
    Chắc hẳn, cô nghĩ bụng, ta đã phá tan được ở anh không còn một tí ý nghĩ nào rằng anh có những quyền hành này nọ.

    Vả chàng cái vẻ mặt đau khổ và si mê cực độ khi anh chàng tội nghiệp, cách đây tám ngày, nói với ta cái lời yêu đương kia, cũng đủ chứng tỏ điều đó; phải công nhận rằng ta cũng thật kỳ dị mà đi giận dỗi về một câu nói trong đó sáng ngời biết bao nỗi kính cẩn, biết bao tình nồng nhiệt. Ta chẳng phải là vợ anh sao? Câu nói kia rất là tự nhiên, và phải thú thật, anh rất là dễ thương. Juyliêng vẫn còn yêu ta sau những câu chuyện trò lải nhải. Trong đó ta chỉ toàn kể với anh, và rất độc ác, phải công nhận điều đó, những rắp tâm yêu đương mà sự buồn chán trong cuộc sống của ta đã gợi lên cho ta đối với các chàng thanh niên kia, mà anh rất ghen tức thấy ta đánh bạn với họ. Chà! Nếu anh biết rằng họ ít nguy hiểm cho ta biết chừng nào! Rằng bên cạnh anh, ta thấy họ quắt queo chừng nào, và toàn chỉ rập theo nhau cả.

    Trong khi suy nghĩ như vậy, Maitnđơ vạch vở vẫn những nét bút chì trên một tờ giấy của cuốn anbom của cô. Một cái hình mặt người nhìn nghiêng mà cô vừa vừa vẽ xong, làm cô ngạc nhiên, vui thích: nó giống Juyliêng một cách lạ thường. Đó là tiếng nói của Trời! Đó thật la một phép lạ của tình yêu, cô sung sướng kêu lên: Ta vẽ chân dung của anh mà không ngờ

    Cô chạy trốn vào buồng riêng, cố thủ trong đó, chăm chú rất nhiều, cố gắng nghiêm túc để vẽ chân dung Juyliêng, nhưng không sao thành công được, cái hình mặt nhìn nghiêng phác họa tình cờ vẫn giống hơn cả; Matinđơ lấy làm hoan hỉ, cô thấy đó là một bằng chứng hiển nhiên của tình yêu mãnh hệt.

    Mãi rất khuya cô mới rời quyển anbom, khi bà hầu tước cho gọi cô để đi xem rạp Ca vũ nhạc kịch Ý. Cô chỉ có một ý nghĩ là đưa mắt tìm Juyliêng để xin mẹ rủ anh cùng đi.

    Không thấy anh đến; các bà này chỉ có những kẻ tầm thường trong biệt phòng của các bà. Trong suốt hồi đầu của vở nhạc kịch, Matinđơ mơ tưởng đến người mà cô yêu với mối tình si mê hết sức cuồng nhiệt; nhưng đến hồi thứ hai, một bài cách ngôn về tình yêu hát theo một ca điệu quả thật là xứng đáng với Ximarôda*, thấm thìa vào lòng cô. Vai đào chính của vở nhạc kịch nói rằng: Phải trừng phạt ta về tình yêu quá độ của ta đối với chàng, ta yêu chàng quá đỗi!

    Từ lúc cô được nghe điệu tình ca tuyệt vời kia, tất cả mọi thứ ở đời đều biến mất đối với cô. Người ta hỏi cô; cô không trả lời; mẹ cô qưở mắng, cô phải cố sức lắm mới đưa mắt nhìn bà được. Sự ngây ngất của cô đi tới một tình trạng phấn kích và si mê có thể so sánh với những tâm trào mãnh liệt nhất của Juyliêng từ mấy ngày gần đây đối với cô. Điệu tình ca, đầy một giọng du dương thần thánh mà người ta đã dùng để hát bài cách ngôn, hình như được áp dụng vào tình huống cô một cách rõ rệt, xâm chiếm hoàn toàn tâm trí cô tất cả những lúc mà cô không mơ tưởng trực tiếp đến Juyliêng. Nhờ ở lòng yêu âm nhạc, tối hôm đó tâm trạng cô giống như tâm trạng thường xuyên của bà đơ Renan khi bà nghĩ đến Juyliêng. Tình yêu trí óc hẳn là có nhiều trí tuệ hơn tình yêu thật, nhưng nó chỉ có những cơn hứng khỏi chốc lát: Nó tự hiểu rõ quá; nó luôn luôn tự phê phán; không hề làm cho tư tưởng bị lầm lạc, trái lại nó chỉ được xây đắp bằng công sức của tư tưởng.

    Khi trở về nhà, mặc dầu bà đơ La Môlơ muốn nói gì, Matinđơ kêu là bị sốt, và thức rất khuya để đánh lại bài tình ca đó trên cây dương cầm của cô. Cô hát lời ca của điệu hát trứ danh đã làm cho cô mê thích:

    Devo punirmi, devo punirmi Se troppo amai, ect*,.

    Kết quả của cái đêm si cuồng đó, là cô tưởng chừng như đã thắng được tình yêu của mình. Trang sách này sẽ làm hại nhiều bề cho tác giả khốn khổ. Những tâm hồn lạnh lẽo sẽ buộc tội tác giả là bất nhã. Tác giả không hề xúc phạm các cô thiếu nữ lộng lẫy trong những phòng khách của Pari, mà đi giả thiết rằng có một người nào đó, dù chỉ là một người thôi, trong bọn các cô, lại có thể có những cơn si cuồng nó làm cho tính cách của Matindơ bị mất phẩm giá. Nhân vật này hoàn toàn là hư cấu và lại còn hư cấu rất xa những tập quán xã hội nó sẽ đảm bảo cho nền văn minh của thế kỷ XIX một địa vị rất cao sang trong tất cả các thời đại.

    Các cô thiếu nữ đã tô điểm cho những cuộc vũ hội của mùa đông này, không phải là thiếu cẩn trọng.

    Tôi cũng không nghĩ rằng người ta có thể buộc tội các cô là quá coi khinh một nền giàu sang rực rỡ, những ngựa nghẽo, những đất đai đẹp mắt và tất cả những gì đảm bảo một vị thế dễ chịu trong xã hội thượng lưu. Trong tất cả những ưu thế đó, không phải là các cô chỉ trông thấy có sự buồn chán, trái lại những ưu thế đó thường thường vẫn là đối tượng của những nỗi ao ước rất bền bỉ kiên trì, và nếu trong mọi trái tim có mối tình mê đắm nào, thì chỉ là mê đắm những cái dó.

    Cũng không phải là tình yêu gánh cái việc mưu giàu sang cho những chàng thanh niên có đôi chút tài năng như Juyliêng; họ tự gắn bó bằng một mối ràng buộc không gì gỡ nổi, với một phe phái, và khi phe phái làm nên sự nghiệp, thì tất cả các thứ tốt đẹp của xã hội trút lên họ như mưa. Vô phúc cho người học giả không ở trong phe
  • Chia sẻ trang này