33. (Tập 2)vancuong7975(xong)WIKI

19/11/15
33. (Tập 2)vancuong7975(xong)WIKI
  • Link PDF

    Link Google Docs

    Link Word Online


    Khi anh cùng đi với Matinđơ qua cái nơi nó nhắc nhở cho anh một cách mãnh liệt nỗi đau khổ quá mức của anh, sự tương phản giữa nỗi đau đớn đã qua với niềm phúc lạc hiện tại, tác động quá mạnh đối vớí tính khí của anh; mắt anh chan chứa lệ, và đưa lên môi bàn tay của người yêu: - Ở đây, tôi đã từng sống và nghĩ đến cô; ở đây, tôi đã nhìn lên cánh cửa chớp kia, tôi đã chờ đợi hết giờ này qua giờ khác cái giây phút sung sướng được trông thấy bàn tay này mở cánh cửa kia.

    Anh hoàn toàn mềm yếu. Anh mô tả cho nàng với những màu sắc chân thực, không aí bịa đặt nổi. Nỗi đau khổ quá mức của anh hồi đó. Thỉnh thoảng, có những tiếng kêu than ngắn chứng tỏ niềm hạnh phúc hiện tại của anh, nó đã chấm dứt nỗi khổ cực ghê gớm kia...

    Ta làm gì thế này? Trời đất ơi! Juyliêng tự nhủ khi chợt tỉnh ngộ. Ta làm hại ta rồi.

    Trong cơn hoảng sợ quá đỗi, anh đã tưởng trông thấy tình yêu giảm sút trong đôi mắt cô đơ La Môlơ. Đó chỉ là một ảo tưởng, nhưng vẻ mặt của Juyliêng biến đổi nhanh chóng và tái mét hẳn đi. Mắt anh đờ dẫn một lát, và cái nét biểu lộ một lòng kiêu ngạo không khỏi có phần độc ác, thay thế ngay cho nét biểu lộ mối tình yêu hết sức chân thật và hết sức buông thả.

    - Anh làm sao thế, anh? Matinđơ hỏi anh với giọng âu yếm và lo ngại.

    - Tôi nói dối đây, Juyliêng nói một cách bực tức, và tôi nói dối với cô đấy. Tôi tự trách tôi điều dó, nhưng Trời biết lòng tôi quý mến cô khá nhiều để không đến nỗi phải nói dối. Cô yêu tôi, cô dốc lòng với tôi, và tôi không cần phải dùng những câu văn hoa để được cảm tình của cô.

    - Trời đất ơi! tất cả những điều mê hồn anh nói với em cứ hai phút đồng hồ, là những câu văn hoa ư?

    - Và tôi tự trách điều đó một cách thậm tệ, cô bạn yêu quý ạ. Tôi đã soạn ra những câu đó ngày trước cho một người đàn bà có tình với tôi, và làm tôi buồn chán... Đó là cái khuyết điểm của tính khí tôi, tôi xin tự tố cáo với cô, cô tha lỗi cho.

    Những dòng lệ chua xót chảy đầm đìa trên đôi gò má của Matinđơ.

    - khi nào, do một ý tứ cỏn con nào đó nó làm cho tôi bị phật ý, tôi có một giây phút mơ màng bắt buộc, Juyliêng nói tiếp, thì trí nhớ đáng ghét của tôỉ, mà lúc này tôi đương nguyền rủa, cung cấp cho tôi một phương kế, và tôi lạm dụng ngay.

    - Vậy ra em không biết đã sa vào một hành động nào đó, đến nỗi làm mếch lòng anh sao? Matinđơ nói với một vẻ ngây thơ đáng yêu.

    - Một hôm, tôi còn nhớ, đi qua gần bụi hoa kim ngân này, cô đã ngắt một bông, ông đơ Luyz đã đoạt lấy bông hoa đó, và cô để yên cho ông ta giữ nó. Lúc đó tôi đứng cách có hai bước.

    - Ông đơ Luyz? Không có hề. Matinđơ tiếp lời với vẻ cao ngạo vốn dĩ của cô; em không hề có những cái thói đó.

    - Tôi biết chắc chắn mà, Juyliêng đáp một cách hăng hái.

    - Vâng thì! đúng đấy, anh ạ, Matìnđơ vừa nói vùa cụp mắt xuống một cách buồn rầu. Cô biết chắc chắn là từ bao nhiêu tháng trời nay cô không hề cho phép ông đơ Luyz có một hành động như thế!

    Juyliêng nhìn cô với một vẻ âu yếm không sao tả xiết: Không, anh tự nhủ, nàng yêu ta không giảm sút tí nào.

    Buổi tối, cô vừa cười vừa chê anh cái lỗi thích bà đơ Fervac: một anh tư tưởng giả yêu một chị mới nổi! Những trái tim vào loại đó có lẽ là những trái tim duy nhất mà chàng Juyliêng của em không làm cho điên cuồng được. Bà ta đã làm cho anh trở thành một chàng phong lưu công tử chính cống, cô vừa nói vừa đùa tóc anh.

    Trong thời gian anh tưởng bị Matinđơ khinh bỉ, Juyliêng đã trở thành một trong những người đàn ông ăn mặc diện nhất Pari. Nhưng anh vẫn có một ưu thế hơn những hạng người đó; một khi ăn mặc chỉnh tề rồi, anh không lưu tâm gì đến quần áo nữa.

    Một điều làm cho Matinđo tức giận, là Juyliêng vẫn cứ tiếp tục chép những bức thư của anh chàng người Nga và gửi cho bà thống chế.

    CHƯƠNG XXXII

    CON HỔ

    Than ôi! sao lại thế này mà lại không thế khác?

    BÔMACSE*

    Một người du lịch người Anh kể lại chuyện ông đã sống thân mật với một con hổ; ông ta đã nuôi nó lớn và vuốt ve nó, nhưng luôn luôn vẫn giữ trên bàn một khẩu súng tay lên đạn sẵn.

    Juyliêng chỉ tự buông thả cho niềm hạnh phúc tràn trề của anh trong những lúc Matinđơ không thể đọc thấy hạnh phúc đó biểu lộ trong mắt anh. Anh làm đúng răm rắp cái bổn phận phải thỉnh thoảng nói với cô một lời sẵng.

    Khi nào sự dịu dàng của Matinđơ, mà anh ngạc nhiên quan sát, và sự tận tụy quá mức của cô sắp làm cho anh không còn tự chủ được nữa, thì anh can đảm rứt bỏ đi đột ngột.

    Lần đầu tiên Matinđơ yêu.

    Cuộc sống, từ trước đến nay đối với cô vẫn lê đi chậm chạp như rùa, bây giờ cất cánh bay. Nhưng vì lòng kiêu ngạo thế nào rồi cũng lộ ra bằng cách nào đó nên cô muôn táo bạo dấn thân vào tất cả mọi nỗi nguy hiểm mà tình yêu của cô có thể làm cho cô gặp phải. Chính Juyliêng mới là người cẩn trọng; và chỉ khi nào có vấn đề nguy hiểm, cô mới không chiều theo ý muốn của anh; nhưng phục tùng và hầu như khuất thân đối với anh, cô lại càng tỏ vẻ kiêu ngạo đối với tất cả mọi người trong nhà lại gần cô, dù là thân thích hay nô tỳ.

    Buổi tối ở phòng khách, giữa đám sáu chục con người, cô gọi Juyliêng để nói chuyện riêng với anh và nói rất lâu.

    Cu cậu Tăngbô một hôm đến ngồi cạnh họ, cô yêu cầu hắn vào thư viện lấy cho cô quyển sách của Xmollett* trong đó có nói đến cuộc cách mạng 1688*; và thấy hắn trù trừ:

    - Ông cứ việc thong thả mà, cô nói thêm với một vẻ hách dịch như chửi vào mặt hắn, làm cho Juyliêng mát lòng mát dạ.

    - Cô có để ý cái nhìn của thằng nhãi gian ác đó không? anh nói với cô.

    - Bác của hắn đã có mươi mười hai năm công lao trong phòng khách nay, nếu không thì em cho tống cổ hắn đi ngay lập tức.

    Cách đối xử của cô với các chàng đơ Croadcmoa, đơ Luyz v.v... hoàn toàn lễ độ về hình thức nhưng thực chất cũng có vẻ khiêu khích không kém gì mấy. Matinđơ tự trách thậm tệ tất cả những lời tâm sự đã giãi bày ngày xưa với Juyliêng, và nhất là cô lại không dám nói thật với anh là cô đã nói ngoa ngoắt thêm những biểu hiện cảm tánh gần như hoàn toàn vô tội mà các chàng kia đã là đối tượng.

    Mặc dầu những quyết tâm tốt đẹp nhất, lòng tự trọng của phụ nữ hàng ngày vẫn ngăn cản cô nói với Juyliêng: Chính vì em nói với anh mà em thấy vui thích được mô tả sự mềm yếu của em đã không rút tay về, khi ông đơ Croađonoa, để tay lên một cái mặt bàn đá hoa, hơi lướt chạm vào tay em.

    Ngày nay, hễ có một trong những chàng đó hơi nói chuyện với cô vài giây phút, là cô có ngay một câu để hồi Juyliêng và đó là một cái cớ để giữ anh lại bên cô.

    Cô thấy mình có mang và vui mừng báo tin đó với Juyliêng.

    - Bây giờ anh còn ngờ vực em nữa không? Đó chả phải là một bảo chứng hay sao? Em vĩnh viễn là vợ của anh rồi. Lời báo tin đó làm cho Juyliêng choáng váng cả người. Anh gần như quên cả cái nguyên tắc xử sự của anh. Làm sao có thể cố ý lạnh lùng và xúc phạm đối với cô gái tội nghiệp kia, đã vứt bỏ thân danh vì ta? Hễ cô hơi có vẻ khó ở, ngay cả những ngày mà sự khôn ngoan lên tiếng dữ dội, anh cũng không còn đủ can đảm để nói với cô một trong những lời ác độc rất cần thiết, theo kinh nghiệm của anh, cho sự lâu bền của tình yêu giữa hai người.

    - Em muốn viết cho cha em, một hôm Matindơ nói với anh; ông cụ đối với em còn hơn là một người cha; đó là một người bạn; như vậy, em thấy rằng tìm cách lừa dối ông cụ, dù chỉ một chốc lát thôi, cũng lá không xứng đáng với anh và em.

    - Trời đất ơi! em định làm gì thế? Juyliêng hoảng sợ nói.

    - Làm bổn phận của em, cô trả lời với đôi mắt long lanh vui sướng.

    Cô tự thấy mình cao cả hơn người yêu.

    - Thế thì ông cụ sẽ đuổi anh đi một cách nhục nhã!

    - Đó là quyền của ông cụ, ta phải tôn trọng. Em sẽ đưa tay cho anh khoác và chúng ta sẽ di ra bằng cổng chính, đúng giữa lúc mặt trời đứng bóng.

    Juyliêng sửng sốt yêu cầu cô hoãn lại một tuần 11.

    - Không thể được, cô trả lời, danh dự lên tiếng, em đã trông thấy bổn phận, phải theo, và ngay lập tức.

    - Thế thì, anh ra lệnh cho em phải hoãn lại, cuối cùng Juyliêng nói. Danh dự của em được vô can, anh là chồng em. Thân phận của cả hai chúng ta sắp biến đổi, do cái hành vi chủ yếu đó. Anh cũng có quyền của anh. Hôm nay là thứ ba; thứ ba sau, là ngày của quận công đơ Rêtz; buổi tối, khi ông đơ La Môlơ trở về, người giữ cổng sẽ đưa cho ông bức thư quyết liệt. Ông chỉ nghĩ đến chuyện làm cho em thành một bà công tước, điều đó anh biết chắc chắn, em thử nghĩ xem ông cụ sẽ đau khổ như thế nào?

    - Anh định nói; nghĩ xem ông cụ sẽ báo thù như thế nào?

    - Có thể là anh thương tình người ân nhân của anh, và đau lòng vì chuyện làm hại cho người; nhưng anh không sợ và sẽ không bao giờ sợ ai.

    Matindơ phục tòng. Từ lúc cô đã báo cho Juyliêng biết tình trạng mới của cô, đây là lần đầu tiên anh nói với cô bằng một giọng uy quyền; chưa bao giờ anh yêu cô đến như vậy. Cái phần âu yếm của tâm hồn anh lấy làm may mắn được nắm lấy cái cớ vì tình trạng hiện nay của Matinđơ để miễn nói với cô những lời ác độc. Sự thú thật với ông đơ La Môlơ làm anh vô cùng xao xuyến. Anh có bị chia lìa với Matinđơ không? và dù cô đau đớn đến mấy, khi trông thấy anh ra đi, một tháng sau khi anh đã đi rồi, cô có còn nghĩ đến anh nữa không.

    Anh có một nỗi rùng rợn cùng bằng như thế, về những lời trách mắng rất đúng lẽ mà ông hầu tước có thể nói với anh.

    Buổi tối, anh thú thật với Matinđơ mối lo buồn thứ hai đó, và rồi sau bị tình yêu làm cho thác loạn, anh cũng thú thật luôn cả mối lo buồn thứ nhất.

    Cô biến sắc.

    Có thực, cô nói với anh, sáu tháng sống xa em sẽ là một nỗi đau khổ đối với anh không?

    - Đau khổ vô hạn, nỗi đau khổ duy nhất ở đời mà anh lấy làm khủng khiếp.

    Matinđơ vô cùng sung sướng. Juyliêng đã làm theo đúng vai trò của anh một cách cần cù đến nỗi anh đã làm được cho cô có ý nghĩ rằng, trong hai ngươi, cô là người có nhiều tình cảm hơn cả.

    Ngày thứ ba oan nghiệt đã đến. Lúc nửa đêm, khi trở về nhà, ông hầu tước thấy một bức thư có đề địa chỉ một cách để chính tay ông bóc thư, và chỉ khi nào không có mặt người khác.

    "THƯA CHA, "Tất cả mọi quan hệ xã hội đã bị dứt bỏ giữa cha với con, chỉ còn những quan hệ thiên nhiên. Sau người chồng của con thì cha là và sẽ mãi mãi là người yêu quý nhất của con. Mắt con đầy lệ, con nghĩ đến nỗi khổ lòng mà con gây cho cha, nhưng để cho sự hổ thẹn của con không đến nỗi vỡ lỡ, để cha có thì giờ suy tính và hành động, con không dám trì hoãn lâu hơn nữa lời thú thật mà con có bổn phận phải nói với cha. Nếu tình yêu thương của cha, mà con biết là cực độ đối với con, sẵn lòng ban cho con một món tiền tuất dưỡng nhỏ, thì con sẽ thiên cư đi bất cứ nơi nào mà cha muốn, sang Thụy Sĩ chẳng hạn, với chồng con. Tên tuổi của anh rất lu mờ, nên sẽ không ai nhận ra bà Xôren con dâu một bác thợ mộc ở Verie, lại là con gái của cha.

    Đó là cái tên mà con đã rất nhọc lòng phải viết ra. Con sợ cho Juyliêng nỗi giận dữ của cha, xét bề ngoài thì rất đúng lề. Con sẽ không được là bà công tước, thưa cha; con vẫn biết thế khi yêu anh, ơn nhờ cha, con có một tâm hồn khá cao thượng để không thèm lưu ý đến những cái tầm thương hay con cho là tầm thường. Chủ ý là để làm vui lòng cha, con đã nghĩ đến ông đơ Croadonoa, nhưng vô hiệu. Tại sao cha lại đem tài đức chân chính mà đặt trước mắt con? chính cha đã bảo con như thế khi con ở Hyerơ trở về: anh chàng Xôren này là con người duy nhất làm cho ta vui thích; anh chàng tội nghiệp cũng đau khổ bằng con, nếu có thể nào đau khổ bằng con được, về nỗi khổ tâm mà bức thư này đem lại cho cha. Con không thể ngăn cản cha tức giận với cương vị một người cha; nhưng cha hãy thương yêu con với cương vị một người bạn.

    "Juyliêng vốn kính trọng con. Nếu có đôi khi anh nói chuyện với con, thì hoàn toàn chỉ vì lòng biết ơn sâu sắc của anh đối với cha: vì sự cao ngạo vốn dĩ của tính khí anh khiến anh, nếu có bao giờ thưa gửi với những kẻ địa vị cao sang hơn mình nhiều quá đến thế, thì chỉ là để đáp lời một cách chính thức. Anh có ý thức mãnh liệt và bẩm sinh về sự sai biệt của các địa vị xã hội. Chính con, con hổ thẹn mà thú thực với người bạn tốt nhất của con, và không bao giờ con sẽ thú thực điều đó với một người nào khác, chính con một hôm ở ngoài vườn đã xiết chặt cánh tay anh.

    "Sau hai mươi bốn tiếng đồng hồ, có lý gì cha lại tức giận anh? điều lỗi của con không gì cứu vãn được. Nếu cha bắt buộc, thì những lời đoan kết tấm lòng kính trọng sâu sắc và nỗi đau khổ của anh vì đã làm mất lòng cha, sẽ do nơi con mà đề đạt lên cha. Cha sẽ không trông thấy mặt anh; nhưng con sẽ tìm đến với anh bất cứ ở nơi nào anh muốn. Đó là quyền của anh, đó là bổn phận của con, anh là cha đứa con của con. Nếu cha rộng lòng ban cho con sáu nghìn quan để sống, con sẽ hàm ơn tiếp nhận; nếu không, Juyliêng định cư trú ở Bodăngxông, ở đó anh sẽ bắt đầu làm nghề dạy Latinh và văn học. Dù anh xuất thân từ một cấp bậc thấp kém đến đâu, con chắc chắn anh sẽ vươn lên cao. Với anh, con không sợ thân danh hèn mọn. Nếu có cách mạng, con chắc anh sẽ
  • Chia sẻ trang này