Chapter 1
-
30 tháng 5, năm 1816
Số 45 Quảng trường Berkeley
Tại dinh thự của công tước Ashbrook tại Luân Đôn
Từ thuở thiếu thời, ngải Griffin Barry, người thừa kế duy nhất cho tử tước Moncrieff, không hề có hứng thú với lịch sử dân cư Anh. Anh luôn nghĩ đến những ngày xưa, khi người Viking làm chủ đồi núi, thích thú với ý tưởng mình là một tên cướp biển trên những chiếc thuyền dài hay xăm trổ đầy mình như những chiến binh người Scotland cổ đại.
Vào năm 18 tuổi anh là một tên cướp biển. 21 khi làm chủ một tàu cướp biển, tàu Hoa Anh Túc bay. Và chỉ trong một vài năm sau, chỉ nhìn con bất cứ con tàu nào có cờ màu đen in bông hoa đỏ rực cũng khiến bất cứ thủy thủ thạo đời nào sợ đến run cả quai hàm.
Nhưng không ai biết rằng thật ra tàu của anh lại mang tên một tàu phụ nữ, vợ anh. Và để tỏ lòng kính trọng, anh đã xăm hình một bông hoa anh túc lên mặt. Kể cả khi anh chỉ biết người phụ nữ đó có một ngày ngắn ngủi hay họ thậm chí còn chưa kết hôn.
Và anh luôn lấy làm vui vẻ với điều đó. Anh thậm chí còn xây dựng cả một quy tắc dành cho chính mình. Anh chưa bao giờ bắn lén sau lưng, bắt người ta đi trên ván hay đánh một người phụ nữ. Không những thế, anh còn sa thải bất cứ ai tận hưởng hành động ấy.
Để làm cho ra nhẽ, anh, cùng người anh họ là công tước Ashbrook được Hoàng tộc coi là những kẻ săn cướp biển. Kẻ săn cướp biển chứ không phải cướp biển.
ANh cũng biết rằng ranh giới rất mong manh kể cả khi xét đến việc anh và James chỉ tấn công tàu cướp biển hay tàu buôn nô lệ thôi chứ không phải tàu bình thường.
Nhưng anh vẫn luôn cho rằng mình đã là một cướp biển, hay tệ hơn, là một cướp biển. Anh không bao giờ khệnh khạng hay giả vờ rằng mình đi du lịch vòng quanh thế giới trên đôi giày nhảy hay khi đeo một bộ tóc giả trắng xóa, ở trong một phòng khiêu vũ ở nước ngoài.
Thêm vào nữa, anh khá chắc rằng người vợ yêu quý (người mà anh không hề nhớ đến) sẽ không hề thích khi khám phá ra được rằng chồng mình là cướp biển, hay người săn cướp biển.
Kể cả khi bạn nhìn lại anh bất cứ lúc nào, anh sẽ chỉ là một quý ông cơ bắp cùng một vết sẹo rõ to và 14 năm buôn ba sóng gió trên biển. Không hề khớp dù chỉ một chút với vị tòng nam tước mà bố cô ấy đã gả cô ấy cho.
Anh không hề thích ý nghĩ khi xông vào một ngôi nhà ở đâu đó quanh Bath ( nơi mà anh cx không nhớ) và tuyên bố anh là người chồng thất lạc lâu năm của bà Griffin Barry. Một dòng những lời chửi thề vô ý tuôn ra khỏi miệng anh mỗi khi ý nghĩ xuất hiện. Anh cảm thấy một cảm giác giống như sợ hãi, thứ anh luôn muốn kìm nén mỗi khi đụng độ vào lúc biển dữ.
Dĩ nhiên là anh và James đã sát cánh chiến đấu cùng nhau. Vì vậy anh cũng không hề ngạc nhiên khi tự nhiên lại phát ngôi một lời đề nghị đột ngột và có thể làm cả ông bố yêu quý của anh, người rất điềm tĩnh, phát hoảng.
' Muốn cá xem ai trong chúng ta lên giường với vợ trước không?'
James cũng không lạ gì anh, nhưng cậu ta chỉ ra rất rõ ràng 'Đây không phải là hành động của một quý ông.'
Phản ứng của Anh cũng có vẻ như hơi sắc sảo, có lẽ vậy đối với lời của James. 'Đã quá muộn để nói vậy rồi.' Anh nói với James .' Cậu có thể giả vờ làm công tước được, nhưng không phải quý ông. Không phải quý ông!'
Từ nụ cười đang nghiến chặt quanh miệng James, có vẻ như anh ta sẽ chấp nhận cược. Thật khó để nói rằng họ phải đối mặt với trận chiến lớn nhất. Griffin không thể nhớ khuôn mặt của vợ mình, nhưng ít nhất anh cũng ủng hộ tài chính khi anh vắng mặt. Vợ của James đã gần như tuyên bố anh bảy năm mất tích, và do đó đã chết.
"Nếu tôi chấp nhận đặt cược của anh,anh sẽ phải lê thân đến Bath và thực sự nói chuyện với vợ của anh," James quan sát.
Nói với cô ấy? Griffin không có nhiều quan tâm đến việc nói chuyện với Poppy.
Anh đã để lại một cô gái trẻ đáng yêu. Do những hoàn cảnh khác nhau vượt quá tầm kiểm soát của anh - mà anh không thích nghĩ đến ngày hôm nay - anh đã để lại cho cô một trinh nữ.
Không được thỏa mãn.
Chưa được chạm vào.
Không, anh ta không muốn nói chuyện với vợ.
Đã đến lúc về nhà, rõ ràng. Sẽ dễ dàng hơn nếu anh ta không lấy một con dao vào vết thương trên chân. Nhưng để trở về nhà một người tẻ nhạt. . .
Sau khi James rời đi, Griffin lại đi vòng quanh phòng ngủ, cố gắng kéo chân, rồi dừng lại ở một cửa sổ nhìn qua khu vườn nhỏ phía sau nhà của James. Ngõ hẻm đầy những người đàn ông ngớ ngẩn, các nhà báo đã nhửi thấy tin vị công tước trở lại là một cướp biển. Họ có lẽ sẽ được ra khỏi đó trong tuần tới, bay như những con chó Hound một thoáng qua của James hoặc người vợ tội nghiệp của mình.
Người của Griffin, Shark, bước vào phòng khi anh quay lại từ cửa sổ. "Đóng gói đồ của chúng ta đi, Shark. Chúng ta cần phải thoát khỏi đống hỗn loạn quanh căn nhà này mới được. Có phải đám đông tụ tập ở phía trước không? "
"Phải," Shark trả lời, di chuyển đến tủ quần áo. "Người quản gia nói rằng đó là một đám đông hỗn loạn ở đó. Chúng ta nên bắt đầu đi trước khi họ phá cửa. "
"Họ sẽ không làm điều đó."
"Anh không bao giờ biết," Shark nói, một nụ cười to lớn làm cho hình xăm dưới mắt phải của anh ta nhăn lại.
"Rõ ràng là London đang trở nên hỗn loạn bởi ý tưởng về một công tước cướp biển. Theo như người quản gia, không phải là sự phấn khích vì Czar đã đến thăm nhà vua.
Phản ứng của Griffin thật là chân thật và thô bạo.
"Các gia nhân đều hoảng sợ vì họ không biết liệu nữ công tước có bỏ công tước hay không." Shark lắc đầu. "Cú sốc mạnh mẽ cho một phụ nữ, để thấy mình đã kết hôn với một cướp biển. Vì, cô ấy nghĩ rằng anh ấy đã biến mất mãi mãi. Cô ấy ngất đi khi nhìn thấy anh ta, đó là những gì họ đang nói dưới cầu thang. Tôi sẽ không ngạc nhiên nếu vợ của ngài làm như vậy. Hoặc có lẽ cô ấy sẽ chỉ khóa cửa. Rốt cuộc, ngài đã đi lâu hơn công tước"
"Ngậm cái miệng của anh lại" Griffin gầm gừ. "Hãy nhờ ai đó giúp anh lấy túi và chúng ta sẽ ra khỏi cửa trong năm phút." Anh nắm lấy cây gậy của anh và bắt đầu hành lang, chỉ để tạm dừng và đưa tay lên. Vì lý do nào đó, việc bóp nghẹt các cơ với một nắm tay dường như nới lỏng chúng, vì vậy việc đi đi mà không nói gì dễ dàng hơn.
Không dễ, nhưng dễ dàng hơn.
"Yer làm đúng," Shark nói không thể khống chế được. "Chạy đi chơi với cô gái và nói với cô ấy trước khi cô ấy phát hiện ra điều tồi tệ nhất trong các bài báo."
"Gọi xe ngựa đi," Griffin nói, lờ đi lời nói nhảm của Shark. Đó là rắc rối với việc biến một thủy thủ thành một người hầu cận.Anh ta không có thái độ đúng đắn.
Một lát sau, anh dừng lại ở ngưỡng cửa thư viện. Qua nhiều năm, anh và James đã được đón tiếp vài lần bởi vua Sicily, nhưng ngay cả như vậy, Griffin đã bị ấn tượng bởi sự hùng vĩ của căn phòng. Nó giống như các phòng tại Versailles, được sơn màu xanh với thiết kế tinh vi, lụa nặng treo ở mọi cửa sổ.
Thật không may, James đã không phù hợp với đồ trang trí. Anh ta ngồi ở bàn làm việc, tay áo cuộn lại, không có áo khoác hay cổ bằng vải. Giống như Griffin, anh ta bị phơi dưới ánh mặt trời, cơ thể anh mạnh mẽ và to lớn, khuôn mặt anh có một hình xăm.
"Thật là thanh lịch," Griffin quan sát, lang thang vào phòng. "Tôi đã hủy hoại anh, rõ ràng. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy một người đàn ông trông không giống một quý tộc. Anh không phải sống với tất cả sự sang trọng uy nghi này. "
James khịt mũi, không nhìn lên từ trang anh đang viết. "Tôi đã có lời nói rằng lệnh ân xá sẽ được giao vào ngày mai."
"Hãy gửi cho tôi sau đó," Griffin nói, dựa vào mía của mình. "Tôi phải tìm vợ tôi trước khi cô ấy đọc về tin của tôi trên báo. Để giành chiến thắng, anh hiểu rồi, "anh tiếp tục nói. Anh thực sự cảm thấy hơi xấu hổ về vụ cá cược anh và James đã đặt ra; người ta không nên đặt cược vào vợ của mình.
James đứng dậy và đi từ phía sau bàn làm việc. Griffin đã không quan tâm đến sự xuất hiện của anh họ trong nhiều năm, nhưng không có gì xung quanh sự thật là những chiếc quần lót chặt chẽ mà anh mặc lúc này cũng không giống với những chiếc quần jean thô mà họ mang trên tàu. Bạn có thể làm cho mỗi cơ trên chân của James, và anh có chân tay của một người phu mang vác.
"Nhớ lần đầu tiên gặp tôi không?" Griffin hỏi, chỉ cái cây gậy của anh theo hướng của James. "Anh đã có một bộ tóc giả vắt ngang trên đầu của bạn, và một chiếc áo thêu ném theo bất kỳ cách nào. Bạn đã gầy như một cây sậy, hầu như không có trong túi tã của bạn. Hầu hết các thuyền trưởng tàu trông rất đáng sợ khi những người đàn ông của tôi đổ trên đường sắt, nhưng anh trông háo hức. "
James cười. "Tôi đã rất biết ơn khi nhận ra con tàu cướp biển đang theo chúng tôi đã được quản lý bởi chính máu thịt của mình."
"Làm thế nào bạn đã bao giờ sẽ phù hợp trong giới quý tộc?"
"Sao cậu không nghĩ rằng họ sẽ thích hình xăm của tôi vậy?" James cười lại lần nữa, như thể không sợ hãi như khi lần đầu tiên gặp Griffin và đám hải tặc của hắn. "Tôi sẽ chỉ vào Tử tước Moncrieff nếu có ai nhìn tôi hốt hoảng. Có thể giữa hai chúng tôi, chúng tôi sẽ bắt đầu một trường phái thời trang. "
"Cha tôi vẫn còn sống," Griffin nói, tự hỏi liệu ông có nên trải qua những rắc rối khi sụp đổ vào ghế. Thật là khó để có được thẳng đứng một lần nữa. "Tôi không phải là tử tước," anh nói thêm.
"Tước vị của ông sẽ không sống mãi mãi. Một ngày nào đó chúng ta sẽ thấy mình già, tím tái và xăm mình, chiến đấu trong Hạ viện qua một dự luật về giá của ngô. "
Griffin thốt ra một lời báng bổ và quay về phía cửa. Nếu người anh họ của ông muốn giả vờ rằng sẽ dễ dàng trở lại với nền văn minh, hãy để anh ta vui chơi. Những ngày huynh đệ tương tàn đã chính thức đi qua rồi.
"Coz." James nói từ phía sau anh, di chuyển cùng với ân huệ im lặng kỳ lạ đó đã phục vụ anh rất tốt trong các cuộc đụng độ trên biển. "Chừng nào chúng ta gặp lại nhau?"
Griffin nhún vai. "Có thể là tuần tới. Tôi không chắc vợ tôi sẽ cho tôi vào cửa trước. Bạn đã tuyên bố rằng cô ấy sẽ rời đi. Cả hai chúng tôi có thể bận rộn tìm nhà ở mới, không kể đến vợ chồng mới. "
James cười toe toét. "Cảm thấy lo sợ, đúng không? Viên thuyền trưởng của tàu Anh túc bay, vụ tai nạn của bảy biển, sợ vợ anh ta hầu như không biết? "
"Hài hước làm sao tôi là thuyền trưởng trên biển cả," Griffin nói, lờ anh, "nhưng bây giờ anh là công tước và tôi chỉ là một tòng nam tước."
"Vớ vẩn, Tôi là thuyền trưởng của tàu Poppy 2 và là thuyền nhanh hơn. Anh đã luôn là chiến hữu của tôi."
Griffin cho anh ta một cú đấm vào lưng, và một sự im lặng nhỏ đã giảm. Tình bạn của nam giới là một điều kỳ quái. Họ đi theo nhau vào nguy hiểm vì sự dũng cảm tăng gấp đôi với cộng sự: bên cạnh nhau, khờ dại. Hiện nay . . .
"Món quà của cô ấy có thể sẽ sớm sắp ăn tối," Griffin nói, nhìn anh họ của anh ta từ trên xuống dưới. "Anh nên ăn mặc như một vị vua. Đặt cái áo khoác mà anh đã làm ở Paris. Làm cô ấy kinh ngạc. Anh trông như một người man rợ. "
"Tôi ghét-"
Griffin cắt ngang anh ta. "Không quan trọng. Phụ nữ không thích cái nhìn thiếu thận trọng. Shark đã trò chuyện với gia đình. Bạn có biết rằng vợ của anh nổi tiếng khắp London và Paris vì sự sang trọng ? "
"Điều đó không làm tôi ngạc nhiên. Cô ấy luôn có một ám ảnh cho những thứ như thế."
"Đứng vững vì lý do cô ấy sẽ không muốn nhìn thấy anh trông giống như một người làm vườn thay đổi ở bàn ăn. Mặc dù tại sao tôi cho anh lời khuyên, tôi không biết. Tôi chịu thua - tôi phải chịu thua cái gì? Chúng ta đã đặt cược, nhưng chúng tôi chưa bao giờ thiết lập tiền phạt. "
Bộ hàm của James dường như rơi xuống. "Chúng ta không nên làm thế." Mắt họ tương tắt, thừa nhận thực tế là mối quan hệ của họ đang chuyển từ huynh đệ chí cốt sang một thứ gì khác . Từ những người có lòng trung thành sâu sắc nhất đối với những người đàn ông nợ vợ mình. Không phải tất cả mọi thứ, có lẽ, đã có những năm trôi qua, nhưng nhân phẩm, ít nhất. Một chút khôn ngoan.
"Quá muộn rồi," Griffin nói, cảm thấy vui vẻ hơn khi biết rằng James cảm thấy xấu hổ.
"Thẳng thắn, tôi nghi ngờ rằng một trong hai chúng tôi sẽ giành chiến thắng. Phụ nữ Anh không muốn làm gì với bọn cướp biển. Chúng tôi sẽ không bao giờ đưa họ lên giường được. "
"Tôi không nên đồng ý với nó."
"Chết tiệt, nếu anh không nhìn một công tước thích hợp với miệng của anh như vậy. Vâng, có nó đứng. Bây giờ anh không thể rút lui được. "
James gầm gừ.
Shark chồm đầu vào cửa thư viện. "Tất cả đều được đóng gói rồi, thưa ngài."
"Tôi nên đi thôi," Griffin nói. "Chúc may mắn và tất cả những điều đó."
Trong một khoảnh khắc, họ chỉ nhìn nhau: hai người đàn ông đã trở về một nơi mà họ không thuộc về và có thể sẽ không bao giờ phù hợp.
"Giáng sinh?" James hỏi, lông mày anh cong lên. "Trong nước."
Griffin nghĩ vậy. Chi tiêu Giáng sinh tại chỗ của công tước sẽ có nghĩa là thừa nhận rằng James giống như anh trai. Họ thấy mình kể những câu chuyện về những lần họ gần như chết bảo vệ nhau, chứ không đặt nó vào phía sau họ và giả vờ những năm cuối cùng là một giấc mơ.
James di chuyển vai anh, một giọng co giật hơn là một cái nhún vai. "Tôi chỉ muốn biết có một thứ gì đó dễ chịu trong tương lai của tôi."
Công tước không muốn trở thành một công tước. Griffin không muốn trở thành một tòng nam tước, hãy để một mình một thẩm tòan, vì vậy họ đã được ghép đôi trong đó.
Griffin nhận xét: "Nó như thể Jason - hay Minotaur - vì vấn đề đó - đã trở về nhà. "Tôi có chân đùi, bạn có vẻ như sỏi trên đáy của bánh xe, và không ai biết chúng tôi sẽ làm gì".
James khịt mũi. "Trên thực tế, điều đó làm cho chúng ta giống Odysseus rồi đó. Không có ai trong gia đình nhận ra Odysseus mà chỉ có mỗi con chó? Mà cũng không ai biết làm gì với chúng ta cả. Giáng sinh chứ? "Anh lặp lại.
Nếu Griffin nói có, anh ta sẽ tự tuyên bố mình là bạn thân của công tước, đi đến một bữa tiệc tại nhà nghỉ lễ, thừa nhận sự gần gũi với quyền lực mà cha anh ta đã từng mong muốn.
Ông đã nghĩ trở thành một cướp biển là cách cuối cùng để ngăn cản tham vọng của cha mình.
Có vẻ như số phận đã có cái gì khác trong tâm trí.
"Tôi ước gì anh không phải là một công tước," Anh nói, để lấp đầy sự im lặng bằng mọi thứ.
"Tôi cũng vậy." Đôi mắt của James rõ ràng. Thật thà.
"Rất tốt, Giáng sinh nhé," Griffin nói, đưa ra điều không thể tránh khỏi. "Có lẽ bạn vẫn đang cố gắng để ngủ với vợ của anh, vì vậy tôi có thể cho anh một gợi ý hoặc hai."
Một vòng tay ôn hòa, và anh bước ra mà không có một từ khác, bởi vì không cần một.
Bây giờ anh chỉ phải đối mặt với gia đình: cha của anh. Vợ của anh.
Vợ.