CHƯƠNG 27 Ánh bình minh rạng ngời và lạnh lẽo. Angie thức dậy trong ánh nắng xuyên qua khe hở trên rèm, cảm thấy ấm áp và thoải mái, xương cô mềm...
CHƯƠNG 26 Chiều muộn hôm đó, cơn mưa ngớt dần thành mưa phùn, rồi tạnh hẳn sau vài phút. Sau khi nghe tiếng mưa quá lâu, sự im lặng đột ngột gần...
CHƯƠNG 25 “Tôi phải suy nghĩ về điều đó,” cuối cùng cô nói. “Tại sao? Hoặc em muốn ở lại, hoặc không.” Chẳng phải đó là kiểu suy nghĩ tiêu...
CHƯƠNG 24 Tiếng chuông báo động lại vang lên trong tâm trí cô. Cô phản ứng ngay lập tức. “Ồ, không,” cô cảnh báo. “Tôi đã nói với anh, đừng sa đà...
CHƯƠNG 23 Trời vẫn mưa. Angie trầm tư trước thực tế đáng ghét đó một lúc, rồi gạt nó sang một bên, vì dù sao cô cũng chẳng thể làm gì được. Cô...
CHƯƠNG 22 Trôi theo giấc mơ, và nó thật tệ. Angie chỉ đủ ý thức để biết rằng mình đang mơ, nhưng không thể kéo mình ra khỏi nó. Không điều tốt...
CHƯƠNG 21 Dare nằm với mông của Angie áp sát vào vật đàn ông đang đau nhức của anh, hy vọng và cầu nguyện, rằng cô sẽ xoắn xuýt như một con sóc...
CHƯƠNG 20 Họ ăn bát thịt hầm của mình trong im lặng, ngồi cạnh nhau trên nệm, tựa lưng vào tường. Trong mắt cô, nguyên liệu khô chế thêm nước...
CHƯƠNG 19 Lần tiếp theo tỉnh giấc, Angie có cảm giác đã vài giờ trôi qua, cuối cùng cô cũng ngủ đủ giấc để tạo ra sự khác biệt cho cơ thể kiệt...
CHƯƠNG 18 Angie giật mình thức dậy khỏi giấc ngủ say, cơn đau buốt xuyên qua mắt cá chân. Cô hẳn đã phát ra tiếng động, bởi vì bàn tay to lớn...
CHƯƠNG 17 Con gấu thức dậy. Sau khi nó đã ăn hết những gì nó muốn, ăn no và mệt mỏi, nó tránh bão dưới một cái cây đổ đã chắn một phần mưa gió và...
CHƯƠNG 16 Chỉ 10 tiếng trước, nếu ai đó thậm chí ám chỉ với Angie rằng cô, trong bất kỳ hoàn cảnh nào, yêu cầu Dare Callahan đắp chung túi ngủ...
CHƯƠNG 15 Dare bước vào tầng dưới trong cabin của mình, cuối cùng cũng thoát được cơn mưa. Anh dừng lại, rùng mình nhẹ nhõm, anh rọi đèn pin...
CHƯƠNG 14 Dare kéo cô đứng thẳng và vòng một cánh tay quanh eo cô để giữ cô đứng vững khi cô nghiến răng và cố chịu đựng cơn đau dâng tràn do máu...
CHƯƠNG 13 Dare lo thắt ruột khi anh quét chùm đèn pin qua lại, tìm kiếm chuyển động có thể xác định vị trí của Angie, nhưng tầm nhìn quá kém và...
CHƯƠNG 12 Angie ôm mặt đất và trườn người, băng qua những tảng đá và bụi cây, qua những dòng nước nhỏ đã biến thành dòng chảy xiết khi lượng mưa...
CHƯƠNG 11 Tim Chad Krugman đập mạnh đến mức gã nghĩ mình sẽ nôn, gã không thể hít thở sâu. Trời mưa theo kiểu mà gã chưa từng thấy trước đây,...
Cảm ơn bạn, mấy nay mình bận quá nên lên chương mới hơi lâu
CHƯƠNG 10 Angie lao sang trái, đập mạnh xuống đất và lăn quay khi cô vội vã tắt đèn pin, rồi tiếp tục lăn. Cô cố ôm khẩu súng trường trong người...
CHƯƠNG 9 Angie từ từ tiến về phía trước, tai căng lên vì bất kỳ tiếng động nào, bất kỳ âm thanh nào của cành cây gãy. Cô cố đi theo chiều gió, vì...