Tản văn Đuổi theo ánh mặt trời

Thảo luận trong 'Tự Sáng tác' bắt đầu bởi TrangBingBoong, 1/1/17.

Moderators: nhanjkl
  1. TrangBingBoong

    TrangBingBoong Mầm non

    Đó, là một buổi chiều đã xế, sau hơn 300km đường dài, nhóm chúng tôi cũng lên tới điểm dự kiến. Năm người, hành lý không nhiều, vội vã bỏ lại homestay, chạy xe ra Xím Vàng săn mây, ngắm lúa.

    Đó, cũng là lần đầu tiên xuất phát gặp thời tiết xấu. Mưa nhỏ rồi mưa to, ngớt tạnh rồi lại mưa tiếp, áo mưa cứ cởi ra lại mặc vào liên hồi. Ấy thế mà không ai bảo ai dừng lại, chỉ chăm chăm động viên nhau tiến về phía Tà Xùa.

    Lúc đó cỡ khoảng 4h chiều. Mưa đã tạnh hẳn. Cả thung lũng được tắm trong ráng chiều hanh hanh đỏ. Trên nền trời xanh sẫm, mây dầy đặc, từng lớp từng lớp, mây che núi, che cây, che đường chân trời xa ngút. Mây vốn chẳng xa lạ, ấy thế mà một biển mây cuồn cuộn trắng xóa như thế, là lần đầu tiên tôi thấy được.

    [​IMG]
    Biển mây cuồn cuộn

    [​IMG]
    Mây trắng ngợp trời
    Theo lời gợi ý của chị kiếm tìm mảnh ruộng hình con cá, chúng tôi đi lối làng Chiếu, dự kiến chạy một mạch tới Xím Vàng. Bấy giờ, mây đang tan, đổ ào ngang những góc cua tay áo, giăng giăng trên những mạng nhện vắt cành cây già cội. Phía trên những ụ đất đang xới dở, lũ trẻ ngồi bệt, lem luốc nặn tảng đất mềm oặt thành những hình thù khó hiểu.

    [​IMG]
    Lũ trẻ vùng cao

    [​IMG]
    Sương giăng
    5h30 p.m . Cả nhóm chịu chết, không thể tìm thấy mảnh ruộng đó đâu, lúc đó hoàng hôn cũng đang tắt dần. Bỏ lại kế hoạch ban đầu, tất cả hào hứng chạy xe đuổi theo ánh mặt trời buông muộn.

    5h50 p.m . Dừng xe...

    Khi mà tiếng động cơ xe máy cuối cùng cũng tắt ngỏm, tôi mới nhận ra bóng tối đã trùm kín cả núi rừng như thế nào. Ở cái nơi lưng chừng sương giăng, lưng chừng bóng tối ấy, năm con người mải bận rộn với những suy nghĩ của riêng mình. Âm thanh duy nhất nghe được có chăng là tiếng gió thổi lùa vào những hốc đá. Còn hoàng hôn, là thứ ánh sáng duy nhất lúc bấy giờ.

    Có đốm sáng le lói rồi vụt tắt, cùng lúc tôi cảm nhận được mùi thuốc lá quen thuộc. Có lẽ, đó là mùi vị nhắc tới con người nhất mà tôi nhớ được. Khi hơi khói phả ra nhàn nhạt, anh đưa que diêm cháy nửa cho chị. Chị đón lấy, châm đỏ điếu thuốc đang kẹp ở tay. Dù là ánh hoàng hôn đã mờ mờ không tỏ , tôi vẫn mơ hồ nhận thấy những vòng khói thuốc trắng đục phả vào khoảng không trước mắt.
    - Thử không?
    Mơ hồ gặt đầu, mơ hồ hít một hơi thật dài. Và khói thuốc xông thẳng vào não bộ, chất adrenaline tuôn chảy ào ào trong từng tĩnh mạch, nhức nhối như kim châm. Gió như khiêu khích, thổi càng lúc càng dồn dập, xông thẳng vào mặt, làm da đầu căng như ai đang kéo.

    - Được nhỉ ?

    - Không tồi !

    - Mặt trời lặn rồi .

    Tôi nhớ như in gương mặt chị khi trầm tư nói câu đó. Hình ảnh ấy khiến tôi nhớ tới tôi ở một buổi hoàng hôn cô độc khác, hoang mang với những câu hỏi vô vị không đầu không cuối, hối tiếc những tia nắng còn sót lại của buổi chiều tà. À thì tuổi trẻ mà, có gì đâu ngoài một trái tim còn chưa rách, một tâm hồn còn chưa chằng chịt những tính toan.

    Cho đến lúc mặt trời đã lặn hẳn, tôi mới nhận thấy áo khoác bên ngoài đã thấm ẩm... Chưa một ai muốn về, vẫn thèm nán lại nghe núi hát gió ca. Cô em cùng đoàn dúi vào tay tôi chiếc kèn bằng lá dứa dại ngắt ở chân núi :

    - Một bài trước khi về, nhé ?
    - Muốn nghe bài gì?
    - Tùy chị đấy !

    Là "I'm in here" của Sia - đoạn lyric ám ảnh tôi suốt một quãng thời gian . Vô tình học được trong chuyến leo Pha Luông, thói quen thổi kèn lá ở mỗi chuyến nơi xa lạ cũng hình thành từ đó. Đứng trước cả một khoảng không rộng lớn, tiếng kèn lá u trầm theo gió, đổ xuống thung lũng dưới chân và tan lẫn với đất trời. Tôi vẫn tin rằng, ở phía xa xăm đâu đấy, tiếng kèn lọt đến tai ai đó cũng đang xa xứ như tôi,không còn thấy cô đơn giữa núi trời dài rộng.

    Lác đác vài hạt mưa nhỏ, có tiếng anh chị giục về. Ném chiếc kèn lá vào khoảng không trước mắt, vội vã leo lên xe, tránh những đoạn đường bị sạt lở, năm người lại tất tả trở về homestay cho kịp bữa cơm tối. Trước sau đều đã tối sẫm, chỉ có 3 bóng đèn xe nối gót chạy trong đêm . Vòng tay ôm chặt eo chị, mặc kệ cổ họng đang đau rát vì lạnh, tôi ngửa mặt đón lấy MƯA, cố nuốt những hạt mưa lạnh buốt xuống hành lang khô khốc trong cổ họng. Nước ngọt nhưng buốt như đá, trôi thẳng xuống dạ dày. Đã quá!

    Cho đến tận lúc thấy ánh đèn vàng vọt ẩn lẫn trong sương, cạnh kề những lùm cây rậm lá, mũi ngửi thấy mùi rượu thóc rót thơm nồng, mới nhớ bụng đang sôi ùng ục. Bữa cơm vùng rẻo cao nhanh chóng được dọn ra, lấp đầy những bụng trống rỗng. Cơm thơm, canh nóng, cả lũ dốc cạn chén rượu cho ấm người, nghe anh khề khà kể chuyện xưa đi lính, rồi đến cô em cằn nhằn để lỡ không chụp lại hoàng hôn...
    [​IMG]
    Bữa cơm vùng rẻo cao
    Ở phía ngoài cánh cửa gỗ bị gió đưa kèn kẹt, gió và bóng tối vờn giỡn nhau, nuốt chửng lấy cả thảy. Tiếng mưa lách tách trên mái ngói, rơi đều đều theo câu chuyện bên mâm cơm.

    "Mưa rồi chiều gọi lá nghiêng bay theo cung đàn
    mưa rồi đàn gọi gió ru ai khúc mơ màng
    để gặp người theo cơn gió
    được hòa mình làm giọt mưa"

    Tà Xùa, nhật ký mang màu tuổi trẻ !
     
Moderators: nhanjkl

Chia sẻ trang này