Đang dịch G Kế Cứu Chồng - Quan Dĩnh [ngôn tình]

Thảo luận trong 'Góc dịch các tác phẩm tiếng Hoa' bắt đầu bởi Song Ngư, 3/11/13.

  1. Song Ngư

    Song Ngư Sinh viên năm I

    [​IMG]

    - Tựa sách gốc:
    Cứu phu kế( Dị năng bảo hộ thê)
    - Tác giả: Quan Dĩnh
    - Người dịch: Trang Tự -
    http://tieutuenhi.wordpress.com
    - Đăng lại: Song Ngư
    - Thể loại: Hiện đại,ngôn tình,dị năn
    - Độ dài:15 chương
    - Tình trạng sáng tác: Hoàn

    - Văn án:

    Anh tin tưởng trên đời này, sẽ không bao giờ tìm thấy một người con gái nào phù hợp với anh hơn thế nữa. Cô bao dung cho tính khí cao ngạo của anh, cho anh cảm giác ấm áp, khiến anh yêu thương không ngừng. Vì cô, anh bỏ tâm huyết xây dựng một chung cư cao cấp , cùng cô khởi nghiệp kinh doanh, dự định sau khi thành công sẽ kết hôn, hạnh phúc ở bên nhau. Trớ trêu thay, anh xảy ra tai nạn giao thông, hôn mê bất tỉnh. Nhìn người yêu mình khổ sở khóc lóc bên giường bệnh, anh căm hận bản thân mình bất lực không thể làm gì. Vì cô có năng lực ngoại cảm bẩm sinh, anh không dám hiện linh trước cô vì sợ cô đau khổ thêm.
    Nhưng tình yêu không ngại khó khăn sống chết của cô khiến anh tỉnh ngộ, vì vậy trong khu nhà trọ có thêm một “người”, mỗi ngày tuần tra tình hình của nhà trọ rồi báo lại cho cô, giúp cô nắm rõ mọi chuyện. Anh cũng không cần lo lắng ánh mắt người khác mà có thể thân thiết với cô mọi chỗ, tăng thêm tình thú. Thật ra, anh cảm thấy cứ hưởng thụ cuộc sống như vậy cũng tốt, chỉ đối thoại tâm linh với cô thôi cũng không sao. Cho đến một ngày, anh chứng kiến cô bị người ta sàm sỡ, lại còn bị người em trai cùng cha khác mẹ dùng ánh mắt nóng bỏng dò xét thân thể cô, anh mới nhận ra rằng, có một ngày có thể người anh yêu sẽ bị cướp đi….

     
    Chỉnh sửa cuối: 3/11/13
  2. Song Ngư

    Song Ngư Sinh viên năm I

    Chỉnh sửa cuối: 3/11/13
  3. Song Ngư

    Song Ngư Sinh viên năm I

    Tiết tử

    “Happy birthday to you
    Happy birthday to you
    Happy birthday happy birthday happy birthday to you…”
    Trong tiểu khu cũ kỹ, có một ô cửa sổ sáng rực ánh đèn, trong nhà vọng ra những giọng hát vui vẻ, náo nhiệt.
    Hôm nay, Chử Nhược Ân vừa vặn tròn 5 tuổi, mẹ của bé muốn cho bé thật niềm vui, nên dù chỉ có những người thân trong nhà quây quần, cũng đặc biệt chuẩn bị cho bé một món quà,tổ chức bữa tiệc sinh nhật cho bé.
    Chử Nhược Ân cột tóc hai bên, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng, mặc một bộ váy ren màu vàng, trong tay ôm một con gấu bông màu nâu khá dễ thương. Đây là món quà khi xưa ông nội bé còn sống đã tặng cho bé. Xung quanh, mọi người quay quần bên chiếc bánh sinh nhật, cùng nhau hát những bài hát vui vẻ. Ánh nến trên chiếc bánh sinh nhật sô cô la chiếu lên khuôn mặt non nớt không giấu nổi sự háo hức mong chờ.
    Nhà Chử Nhược Ân không giàu có lắm, nhưng váy ren xinh đẹp là tự tay mẹ may cho, bánh sinh nhật cũng tự tay mẹ nướng, dù không giống với những chiếc bánh đẹp đẽ trưng bày ngoài tủ kính kia, có chỗ cháy, có chỗ xấu xí, nhưng mọi người trong nhà đều ở bên nhau rất ấm áp, hạnh phúc. Chử Nhược Ân tuy nhỏ tuổi nhưng cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
    “Ước đi!” Hát xong, Trần Thu Cầm cười cười nhìn con gái lớn nói.
    Vì cha của Chử Nhược Ân mất sớm,cuộc sống trong nhà đều dựa vào việc một mình mẹ bé may vá quần áo, miễn cưỡng duy trì được qua ngày. Một tháng trước,ông nội lại bị bệnh tim tái phát, không cứu được nên cũng đã qua đời. Mẹ bé thu xếp xong xuôi tang sự, thể xác và tinh thần vô cùng mệt mỏi, tưởng như không thể vượt qua được nỗi mất mát này. Nghĩ đến kinh tế trong nhà ngày càng túng quẫn, còn phải nuôi hai đứa con gái, trong lòng Trần Thu Cầm lo lắng không thôi,đành cắn răng nuốt xuống đau thương để bước tiếp.
    Vừa mồ côi cha, kinh tế lại túng thiếu, mẹ không thể cho hai chị em Chử Nhược Ân một cuộc sống vật chất thượng hạng, đầy đủ, nhưng mẹ bé dành hết tình cảm của mình vào hai đứa con, mong có thể bù đắp phần nào sự thiếu hụt từ người cha quá cố.
    Chử Nhược Ân chắp hai bàn tay nhỏ nhắn lại với nhau, nhắm mắt bắt đầu thì thầm lời ước. “Ước mẹ luôn khỏe mạnh, em gái đừng quá bướng bỉnh….”
    “Chị mới bướng bỉnh ấy….” Em gái Nhược Lâm hất đầu, chu cái miệng nhỏ nhắn lên phản đối.
    “Còn gì không?” Trần Thu Cầm nháy mắt với con gái lớn, hi vọng con chớ quên một người thường mang đồ ăn ngon đến cho hai đứa, thường quan tâm đến hai đứa, hơn nữa hôm nay người ấy còn mua quà sinh nhật đến mừng Nhược Ân, chính là dì Trần Huyên.
    “Ước ông nội cũng khỏe mạnh…”
    “Ông nội….” Trần Thu Cầm cùng em gái mình thu hồi nét cười trên khuôn mặt, sửng sốt vô cùng. “Nhược Ân, đừng nói bừa, ông nội qua đời rồi!”
    “Không phải, ông vẫn đang ở cạnh con đây này!” Chử Nhược Ân chỉ vào chỗ trống bên cạnh mình nói.
    Trần Thu Cầm cùng Trần Huyên tái xanh mặt, đưa mắt nhìn nhau.
    “Đứa nhỏ này, đừng nói những điều hoang đường thế, ông con mất rồi…” Trần Thu Cầm nhăn mặt trách móc.
    “Ông chưa mất, rõ ràng ông vẫn ở ngay đây …” Chử Nhược Ân nhất quyết lặp lại,nhìn thấy mẹ mình tức giận nên không dám nói tiếp.
    “Chử Nhược Ân còn nhỏ, cháu nó còn chưa hiểu chuyện…” Trần Huyên nhỏ giọng khuyên nhủ chị gái mình.
    Thu Cầm lúc này mới gật đầu, thở một hơi. “Quên đi, cắt bánh ngọt thôi!”
    “Bánh nào bánh nào, của Nhược Ân này,của Nhược Lâm này, của mẹ này..” Trần Huyên đem bánh ngọt cắt thành bốn phần, chia cho bốn người.
    “Của con phần cho ông nội.” Đây là thói quen của gia đình, có đồ gì ăn vẫn mời ông trước tiên. Vừa nói, Chử Nhược Ân vừa chuyển phần bánh trước mặt sang chỗ ngồi không người bên cạnh.
    “Đúng vậy, ông nội thích nhất là bánh sô cô la!” Nhược Lâm cũng vỗ tay đồng ý.
    Sắc mặt Thu Cầm trở nên cứng ngắc, nhìn động tác và biểu tình của hai đứa nhỏ trước mặt mà nhất thời sửng sốt. Cô điên lên mất, làm sao để hai đứa con gái nói mấy chuyện ma quỷ trong nhà thế này!
    Tuy rằng trước kia từng nghe cha và ông nội của Nhược Ân có khả năng ngoại cảm, có thể nhìn được những thứ mà người khác không nhìn thấy được, thậm chí có thể giúp linh hồn và con người nói chuyện, khiến bọn họ có thể thoải mái yên tâm mà sống. Còn có thể thông qua đụng chạm thân thể con người để đọc tâm, đoán trước tương lai….
    Nhưng chồng cô mất sớm, ông nội cũng vừa mới qua đời,chưa bao giờ truyền lại loại năng lực cao siêu này cho đứa nào cả, cho nên đối với những vấn đề tâm linh hay kì lạ cô vẫn bán tính bán nghi. Bây giờ nghe con gái nói, tựa như ông nội đã qua đời vẫn thật sự đang ở quanh đây, dù biết ông sẽ không hại cháu mình ,nhưng trong lòng cô vẫn rất kinh sợ.
    “Ăn đi, đừng nhắc tới ông nữa!”
    “Xem ra các con nhớ ông quá, nên lúc nào cũng nghĩ ông đang ở bên mình rồi.” Dì Trần Huyên giải thích, thực chất là che giấu đi cảm giác sợ hãi trong lòng. “Chắc là lúc sinh thời, ông hay mang hai đứa đi chơi!”
    Sau khi ăn xong phần bánh ngọt, Nhược Ân háo hức mở hộp quà ra xem, thấy trong hộp là một con búp bê vải, bé vui vẻ ôm vào trong ngực. “Ông ơi, ông xem này, em búp bê này rất đáng yêu đúng không?”
    Trần Huyên nhìn hành động nói chuyện với không khí của đứa cháu mình, nét cười trên mặt cứng đờ, da gà thi nhau nổi lên, vội vàng nuốt xuống miếng bánh ngọt trong miệng, ngay lập tức lấy túi sách vội vàng đứng dậy. “Chị à, em còn có việc, em đi trước đây!”
    “Ừm,chị tiễn em.” Trần Thu Cầm xấu hổ nói, rõ ràng đứa con gái của cô đã dọa người dì này sợ chết khiếp. Cô đành đứng dậy, khoác tay em gái mình đi ra cửa.
    Chờ mẹ cùng dì đi khuất, Chử Nhược Ân đột ngột nói với khoảng không bên cạnh. “Ông nội, sao cái gì con nói mẹ và dì đều không tin hết vậy? Sao ông không nói chuyện cùng mẹ và dì đi!”
    “Ha ha….” Một ông lão đầu tóc bạc trắng, cả chòm râu cũng bạc phơ ngồi bên cạnh bé, vẻ mặt hiền lành cười với cháu gái mình. “Vì mẹ con cùng dì con không thể cảm nhận được sự tồn tại của ông, cũng không nghe được lời nói của ông.”
    “A, tại sao vậy ạ? Vậy thật sự là ông đã qua đời ư?” Bé giương đôi mắt to tròn, ngây thơ hỏi.
    “Ừ, nhưng con lại được di truyền khả năng ngoại cảm của ông, chỉ cần con giữ bên người thứ đồ gì từng thuộc về ông, chúng ta sẽ lại gặp nhau.” Con trai ông không được thừa hưởng hoàn toàn năng lực của ông, nhưng hai đứa cháu gái này lại có thiên phú bẩm sinh, cuối cùng ông cũng có người kế nghiệp khả năng ngoại cảm rồi.
    Chử Nhược Ân nhìn con gấu bông ông nội tặng ở trên tay mình, không hiểu ông đang nói gì. “Ông ơi, con chỉ biết siêu nhân bay trên trời thôi, khả năng ngoại cảm là gì ạ?”
    “À…” Bé còn quá nhỏ để hiểu được những lời giải thích của ông, thật khó để diễn đạt. “Đây là quà sinh nhật ông nội tặng con.”
    “Nhưng quà này không nhìn thấy được, có cảm giác được không ông?”
    “Bây giờ con thấy được ông , cũng cảm giác được ông ở bên đó, không phải sao?”
    Bé con gật đầu cười.
    “Vậy đúng rồi, con có vận may được di truyền khả năng đặc biệt này,nhưng không được mang đi hại người, nếu không năng lực sẽ biến mất, sau này sẽ không bao giờ thấy ông nội nữa.”
    “Vâng!”
    Hai ông cháu vừa nói xong, chợt nghe vang một tiếng cửa đóng. Vậy là dì đi rồi, mẹ sắp quay lại.
    “Thôi, ông phải đi đây, lần sau ông sẽ cùng đến nói chuyện với con nha, chúc con sinh nhật vui vẻ!” Ông cười ha ha, yêu thương xoa xoa đầu bé.
    “Ông ơi, con có thể đi cùng ông không?”
    “Không được, con phải ở lại cùng mẹ và em, nếu con cũng đi theo ông thì Nhược Lâm và mẹ con sẽ rất buồn, rất cô đơn đó!”
    Bé gật đầu, dường như hiểu rõ tâm ý ông nội.
    Chử Nhược Ân giơ tay vẫy tạm biệt ông, thấy trên người ông xuất hiện một vầng hào quang, sau bóng người cũng dần hóa hư ảo, biến mất cùng vầng ánh sáng đó bên cửa sổ.
    Nhược Ân há hốc mồm kinh ngạc. Khung cảnh này nhìn như mấy bộ phim
    thần tiên trên ti vi vẫn chiếu, bây giờ được tận mắt nhìn thấy, cảm giác thần kỳ, bay bổng lạ thường.

    ============================================================

    Ngoại cảmlà một khả năng đặc biệt củaVui lòng đăng nhập hoặc đăng ký để xem link. Người có khả năng ngoại cảm không sử dụng những giác quan bình thường, là khả năng cảm nhận bằng giác quan thứ sáu rõ ràng và liên tục hơn những người thường như khả năng nói chuyện vớiVui lòng đăng nhập hoặc đăng ký để xem link, khả năng theo dõi con người, tiên đoán tương lai, biết được quá khứ của một thực thể nào đó v.v.

    Phân loại theo nguyên nhân, nguồn cơn của ngoại cảm:

    • Ngoại cảm Vui lòng đăng nhập hoặc đăng ký để xem link: Tức là sinh ra đã có khả năng ngoại cảm.
    • Ngoại cảm hình thành sau khi phải trải qua một biến cố ngoại cảnh : chấn thương, bệnh tật…
    • Ngoại cảm có do rèn luyện theo những phương pháp đặc biệt.
    (Theo Wikimedia)
     
    Chỉnh sửa cuối: 3/11/13
  4. Song Ngư

    Song Ngư Sinh viên năm I

    Kế cứu chồng – Chương 1.1


    Hai mươi hai năm sau…
    Nằm ở vùng núi phía bắc Đài Loan có một ngôi nhà như trong cổ tích,lại nằm trong vùng Mậu Lâm được thừa hưởng đặc ân của thiên nhiên, xung quanh ngôi nhà là đồi núi xanh mướt. Sáng sớm, từ cửa sổ hướng tầm nhìn ra xa, chỉ có sương mù cùng mây trắng, như một bức tranh thủy mặc, khiến người ta cảm giác như đang ở chốn bồng lai tiên cảnh.
    Khu nhà như trong cổ tích này thật ra là một khu chung cư kiểu Âu mới hoàn thành, do kiến trúc sư nổi tiếng Bành Vũ Hiên thiết kế, sử dụng những vật liệu có tính bảo vệ môi trường cao, mái nhà dựng các tấm pin năng lượng mặt trời, các bộ phận khác đều sử dụng thiết bị thân thiện với môi trường.
    Bành Vũ Hiên, sở hữu mái tóc vừa đen vừa lộn xộn, lông mày dày in đậm trên đôi mắt đen sâu lấp lánh như đá quý, tản ra một niềm tin kiên định vững chắc. Mũi thẳng, môi mỏng hơi nhếch khiến người khác có cảm giác lạnh lùng khó tiếp cận.
    Ngay cả khi mặc trên người chiếc áo sơ mi kẻ ô vuông cùng quần bò rách lỗ chỗ vẫn không thể che giấu một thân hình cao lớn, đẹp đẽ cùng cảm giác nổi loạn, tựa như con ngựa hoang chưa thuần phục.
    Việc trang hoàng khu chung cư đến giữa trưa cũng coi như xong, đám công nhân cuối cùng cũng lục tục kéo nhau xuống núi.
    Bành Vũ Hiên cẩn thận kiểm tra lại từng chi tiết trong phòng, sau đó mở cửa sổ, tầm mắt lướt qua một loạt hàng cây bách xanh ngắt, dừng lại ở một thân ảnh nhỏ nhắn. Người ấy buộc một chiếc khăn lam trên đầu, đeo tạp dề màu tím đang ngồi loay hoay ở trước sân chăm chút hoa cỏ. Khi tầm mắt anh dừng lại ở người con gái đó, đáy mắt ngay lập tức trở nên nhu hòa.
    Đó là người anh vô cùng thương yêu – Chử Nhược Ân.
    Dưới ánh nắng rực rỡ của mặt trời, mắt ngọc mày ngài cùng ánh mắt chuyên chú, vầng trán lấm tấm mồ hôi, mặc dù một tay cầm xẻng, trên người dính bùn đất, cả người cô vẫn tỏa ra một nét tươi cười kiều mị mê người.
    Cô khéo léo, tỉ mẩn trồng từng cây, nào cúc Marguerite, oải hương, hương thảo cùng húng quế…Những cây lớn hơn khẽ lắc lư theo gió, tỏa ra mùi thơm dìu dịu.

    Vui lòng đăng nhập hoặc đăng ký để xem link
    Cúc Marguerite

    Bành Vũ Hiên chuyển tầm mắt về phía bàn uống nước trong phòng, trên bàn có một cốc nước chanh đã pha sẵn, anh nhanh chóng cho thêm một ít đá rồi cầm lấy, bước đến bên cạnh cô. “Nhược Ân.”

    “Sao vậy?” Cô đáp lời, vẫn không ngẩng đầu lên mà tiếp tục xới đất.
    “Phơi nắng cả ngày vậy, em không nóng sao?” Anh vừa mới đứng ở ngoài này chưa đến hai phút mà mồ hôi mẹ mồ hôi con đã túa ra ướt đẫm lưng.
    “Có một chút!” Cô cười, có vẻ như không để ý đến thời tiết.
    “Nghỉ chút đi, nước của em này!” Anh đưa ly nước chanh đến trước mặt cô.
    Chử Nhược Ân đang tập trung vào đám hoa cỏ trước mặt, ngẩng đầu thấy cốc nước đá, cô cười cười trước sự quan tâm của anh. “Cảm ơn anh, Hiên!”
    Ánh nắng dường như không ảnh hưởng gì đến làn da của cô, hai gò má trắng trẻo được tắm nắng lại phiếm hồng, trông cô càng xinh đẹp động lòng người.
    Cầm lấy ly nước, cô uống một ngụm lớn, nâng tay nhìn đồng hồ, khẽ kêu một tiếng, “Ôi, đã mười hai giờ rồi sao?”
    Đáy mắt Bành Vũ Hiên khẽ nhuốm tia đau lòng. Anh biết rõ, mỗi khi cô làm việc gì mình yêu thích, sẽ tập trung đến quên cả thời gian, quên cả ăn cơm.
    Họ yêu nhau ba năm, tình cảm cũng đã ổn định. Cô là trợ lý thiết kế của anh, năng lực không phải tốt nhất, nhưng tính tình đơn thuần thiện lương, dịu dàng mà lại độc lập, anh thích cô bất kể tính cách cô còn có vài phần trẻ con.
    “Anh chắc đói bụng lắm rồi! Em đi làm cho anh món anh thích nhất, đợi em một chút!” Cô vội vàng đứng dậy, đưa cốc thủy tinh cho anh rồi phủi bụi cát trên tay cũng như trên người, xoay người vào nhà.
    Bành Vũ Hiên năm nay ba mươi hai tuổi, tài mạo song toàn, gia thế hiển hách, là đời thứ hai của công ty thiết kế nổi tiếng trong nước, đồng thời là kiến trúc sư nổi tiếng thế giới.
    Mẹ anh bị bệnh mất khi anh mới ba tuổi, cha anh đi tiếp bước nữa, mẹ kế sinh ra một người em trai, đối với anh lúc nào cũng tràn đầy ghen ghét. Trước mặt cha anh thường giở trò ly gián, khiến anh cùng cha mình tranh chấp nhiều lần, từ đó khiến anh trở nên nổi loạn và phóng túng, có lúc bình tĩnh chín chắn, có lúc lại trở nên quái gở không lường được.
    Mỗi khi ở nhà nhìn thấy ba người họ nói cười vui vẻ, anh như trở thành một người xa lạ,chỉ thích trốn trong phòng một mình gặm nhấm cô độc cùng thê lương. Thời gian dần qua, trong mắt mọi người anh trở thành một kẻ ngạo mạn cùng tăm tối.
    Nói như vậy nhưng cũng không thể phủ nhận, Bành Vũ Hiên vẫn là một niềm tự hào to lớn của Bành gia.
    Anh thông minh từ nhỏ, trầm ổn nội liễm, sau khi tốt nghiệp thạc sĩ khoa kiến trúc đại học Harvard, bằng chính năng lực của mình đặt chân vào công ty kiến trúc Hoa Kỳ Massachusetts , chịu trách nhiệm thiết kế các dự án mang tầm cỡ quốc gia và quốc tế. Đối với việc am hiểu về các vật liệu cùng kỹ thuật xây dựng thân thiện với môi trường, không ai có thể vượt qua anh.
    Sau khi trở về Đài Loan, anh cùng vài người có chung sở thích thiết kế thành lập công ty kiến trúc cho riêng mình, chịu trách nhiệm các dự án quy mô lớn trong việc xây dựng các công trình xanh và tiện ích công cộng cho khu vực Đài Bắc, giành được nhiều giải thưởng cho kiến trúc sư xuất sắc, thành tựu vô kể.
    Cha Bành Vũ Hiên vẫn mong con trai mình có thể gia nhập công ty thiết kế của ông để trở thành người nối nghiệp sau này, nhưng Bành Vũ Hiên không hứng thú với việc quản lý kinh doanh nên tạm thời công ty của cha anh giao cho người em cùng cha khác mẹ, Bành Vũ Thần giúp đỡ quản lý.
    Nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn vội vàng rời đi, trong lòng Bành Vũ Hiên cảm thấy ấm áp.
    May mà anh còn có cô.
    Gia thế anh tuy rằng hiển hách, nhưng nội tâm lại cô tịch tựa như cỗ băng , cho đến khi gặp một người mang cho anh niềm vui, hạnh phúc cùng ấm áp.
    Chử Nhược Ân chăm chỉ, dịu dàng, hiểu chuyện, tính cách ngạo mạn của anh khiến người khác khó chịu, xa lánh, cô chẳng những không ghét bỏ mà còn bao dung và thông cảm cho anh. Chỉ có trước mặt cô, anh mới bỏ xuống mặt nạ băng giá đó, tìm kiếm ánh bình minh trong màn đêm tăm tối.
    Bọn họ cùng nói chuyện, cùng sẻ chia về tình yêu, ẩm thực, thưởng thức hương vị của hạnh phúc, cùng chung sở thích về một cuộc sống an bình không màng danh lợi. Chỉ khi ở bên cô, anh mới cảm nhận được sự ấm áp cùng quan tâm chăm sóc, mới có thể hiểu được niềm vui chân thành khi ở cùng mọi người quý giá như thế nào.
    Anh thường nghĩ, có lẽ Chử Nhược Ân là món quà ông trời ban tặng cho anh. Sự ôn nhu, lương thiện cùng bao dung của cô không chỉ lấp đầy khoảng trống trong tâm hồn anh, mà còn cho anh thấy trong con người mình vẫn còn những tia nắng rạng rỡ ấm áp, cho anh hi vọng về một mái nhà.
    Vì vậy, khi cô đề nghị phải gây dựng sự nghiệp, muốn xây một khu chung cư rời xa sự ồn ào bên ngoài, anh ngay lập tức đồng ý, bắt tay vào làm việc. Đồng thời anh cũng mua một mảnh đất ở vùng núi phía bắc, tự mình vẽ một bản thiết kế về một ngôi nhà đẹp như trong cổ tích, hoàn toàn bằng vật liệu xanh. Chử Nhược Ân chăm lo trồng cây cối hoa cỏ, nấu ăn, pha cà phê, cung cấp cho những khách du lịch dừng chân nghỉ ngơi trên núi những bữa cơm chất lượng tuyệt vời, thoát khỏi ưu phiền thế tục.
    Tạo ra niềm hạnh phúc, vui vẻ, làm cho du khách cảm nhận được sự chân thành từ tấm lòng của họ, đây chính là mục tiêu mà cũng là động lực để họ tiếp tục làm việc.
    Bọn họ cùng hẹn ước khi nào khu chung cư đi vào hoạt động ổn định, hai người sẽ kết hôn để bầu bạn bên nhau suốt đời.
    “Thơm quá!” Vừa bước vào trong nhà, anh đã ngửi thấy một mùi thơm quen thuộc.
    Là gà ướp hương thảo nướng, món ăn anh yêu thích nhất.
    Biết anh thích nhất món này, trong tủ lạnh cô luôn chuẩn bị sẵn nguyên liệu, hái mấy ngọn hương thảo tự trồng trong vườn làm gia vị, thêm chút rượu đế, tỏi rồi ướp chung với nhau, khi cần đều có thể làm ngay được.
    Nửa giờ sau, bốn phía đều tỏa ra mùi chân gà nướng thơm phức, súp bí đỏ, lại thêm một cơn gió nhẹ nhàng từ ngoài cửa sổ thổi vào, cô cùng anh ngồi đối diện nhau chuẩn bị thưởng thức cơm trưa.
    “Toàn những món anh thích nhất!” Anh xếp xong chỗ dao nĩa cùng đồ ăn lên bàn, trên mặt như đón mùa xuân tràn về, tươi cười hớn hở. Anh chậm rãi lấy dao cắt một miếng thịt gà rồi đưa lên miệng,hương vị tuyệt vời ngay lập tức tản quanh đầu lưỡi, hòa cùng dư vị hạnh phúc ngập tràn.
    Anh lại nhấm nháp một chút nước chấm pha từ dấm táo, nước chanh cùng nước sốt dầu ô liu, liên tục cảm nhận được hương vị thanh thúy ngon miệng.Sự ngọt ngào thỏa mãn nhanh chóng xuất hiện trong lòng.
    Anh nhìn Nhược Ân đang ngồi trước mặt mình, ánh mắt tràn ngập tình yêu, cô thật sự là người bạn tâm giao của anh, luôn luôn biết anh muốn gì, cần gì. Có một người hiền dịu và chu đáo như vậy làm bạn đời, anh không hề cảm thấy cô đơn, lúc nào cũng cảm nhận được hạnh phúc cùng ấm áp vây quanh.
    Có cô, anh còn cầu gì thêm nữa?
     
    Chỉnh sửa cuối: 3/11/13

Chia sẻ trang này