Tản văn Ngày của "Một nửa Thế giới"

Thảo luận trong 'Tự Sáng tác' bắt đầu bởi Ngaymua, 5/3/16.

Moderators: nhanjkl
  1. Ngaymua

    Ngaymua Lớp 3

    Ngày của "Một nửa thế giới"

    Ngày của "một nửa Thế giới". Lãng mạn hay phù phiếm? Thành tâm hay hình thức? Tặng hoa hay quà? Cách tặng ra sao? Cách nhận thế nào?

    Mỗi nhà mỗi cảnh, mỗi người mỗi kiểu. Còn Bạn?

    1.
    “Hoa này anh gửi từ Hà Lan về cho em đấy, cưng ạ”. Cô gái đưa mắt nhìn những bông hoa tuylip rực rỡ, tươi rói vẫn còn nguyên trong hộp, nói như một cái máy: “Em cảm ơn anh, hoa đẹp quá”.

    “Lại đây nào”. Cô ngoan ngoãn đến bên chồng. Chàng trai khéo léo vén mái tóc dài, đeo cho cô một sợi dây chuyền. “Anh phải tìm mãi mới được sợi dây này đấy, em có thích không?”. Cô gái mỉm cười ngắm mình trong gương, sợi dây chuyền nổi bật trên cần cổ trắng ngần của cô. Cô nâng mặt dây chuyền lên nhìn chăm chú. Viên hồng ngọc thật trong, những đốm sao ánh lên khi cô xoay qua xoay lại.

    Cô vòng tay ôm cổ chồng, tặng chàng một nụ hôn.

    “Sao lúc nào cũng là dây chuyền nhỉ, giá là một cái nhẫn thì tốt, mấy cái nhẫn này mình đeo mãi rồi” – cô thầm nghĩ.

    2.
    “Em bó cho anh một bó hoa thật đẹp đi?”
    “Hoa gì hả anh?”
    “Loại nào đẹp nhất, đắt nhất ấy”
    “Thế Chị thích hoa nào ạ?”
    “Anh cũng chẳng biết nữa. Gì cũng được, cứ cho anh bó đắt nhất, đẹp nhất là được”

    “Tặng em”
    “Cảm ơn anh!”
    “Anh tự mua quà à?” – người vợ nhìn vào hộp quà vừa mở, hỏi với vào phòng trong.
    “Anh nhờ mấy cô ở Công ty mua giúp. Anh có biết gì về mấy thứ mỹ phẩm đó đâu. Có đúng loại em thích không?”
    “Cũng được” - cô nói giọng xuôi xị rồi lẩm bẩm một mình: “Chẳng tinh ý gì cả, hôm trước mình đã bảo là mình thích bộ váy đó rồi”.

    3.
    Người đàn ông dừng xe bên đường.
    “Bó hoa kia bao nhiêu?”
    “Bó đó 300 anh ạ”
    “Thế bó kia?”
    “200”
    “Bó kia?”
    “150”
    “Cho anh bó đấy”

    Người đàn ông rút từ trong cái ví cũ mèm 2 tờ giấy 50 nghìn, 3 tờ 10 nghìn và 1 tờ 20 nghìn đưa cho người bán hoa, trong ví chỉ còn vỏn vẹn 2 tờ 20 nghìn.

    Hối hả phóng xe về nhà, mới đến cửa mùi chả lá lốt đã sực nức.
    “Em ơi” người đàn ông cất tiếng gọi.
    Người phụ nữ tất tả chạy từ trong bếp ra.
    “Tặng em” – người đàn ông tươi cười đưa bó hoa về phía vợ.
    “Anh mua làm gì cho tốn tiền, có hoa cơ quan tặng rồi. Anh cứ để đấy cho em, lát nữa em cắm” - vừa vội vã quay xuống bếp chị vừa nói - “Khéo cháy hết chả của em mất. Hôm nay em làm bún riêu với chả lá lốt, món 3 bố con thích đấy”.

    Anh lặng lẽ đi lấy lọ, cắm hoa.

    Sau bữa tối, khi mọi việc đã xong xuôi, chị ngồi xem ti vi. Đưa mắt về phía lọ hoa khiêm tốn của chồng, chị thầm nghĩ: “bày đặt quá, có hoa rồi còn mua, phí cả tiền, mua cái khác có tốt hơn không?”.

    4.
    Nghe tiếng bước chân vợ, người đàn ông chạy từ trong bếp ra, hớn hở: “Xong rồi, xong rồi, mời cả nhà vào ăn cơm”.
    Trên bàn ăn, một đĩa gà luộc đang bốc khói nghi ngút.
    Hai bó hoa lan Thái tím biếc dành tặng cho hai mẹ con. “Năm nay con gái lớn rồi”.

    Chị nhìn hai bó hoa rồi nhìn đĩa gà luộc – “Dạo này tiến bộ thật. Giá mà một năm có vài ngày 8/3”.

    5.
    Cậu bé dúi vào tay cô bé một bó hoa hồng đỏ thắm và một con gấu bông trắng muốt. Rồi cậu chạy vụt đi, suýt nữa thì đâm bổ vào người phụ nữ tay mang, tay xách đi ngược chiều.

    Người phụ nữ ngoái nhìn cậu bé, rồi lại nhìn cô bé đang đứng trước cổng nhà. Cô bé xinh đẹp vừa nguýt dài theo cậu bé vừa lẩm bẩm thành tiếng: “Hoa hồng lại tặng cả bó quê chết…. hừ…. có phải trẻ con đâu mà tặng gấu bông…”.

    “Cứ tận hưởng đi cô bé” - Người phụ nữ cười, lắc đầu rồi đi tiếp, hai vai chị trĩu xuống – “Đúng là có voi lại đòi….”.


    Có phải Phụ nữ luôn không hài lòng? Vì sao?

    Hãy tập cách biết bằng lòng và hãy trân trọng những gì mình đang có!
     
  2. TrongNghia

    TrongNghia Lớp 6

    MÓN QUÀ GIÁNG SINH
    Truyện ngắn của văn hào O’ Henry

    Một đồng tám mươi bảy xu, đúng như vậy. Hàng ngày, cô cố gắng tiêu thật ít tiền khi đi chợ. Cô đi loanh quanh tìm mua thứ thịt và rau rẻ nhất cho bữa ăn hàng ngày, ngay cả lúc cảm thấy hết sức mệt mỏi cô vẫn cố tìm kiếm. Tiết kiệm được đồng nào hay đồng đó.

    Della đếm lại số tiền ít ỏi một lần nữa. Không hề có sự nhằm lẫn, chỉ có một đồng tám mươi bảy xu, và ngày mai sẽ là lễ giáng sinh.

    Cô sẽ không thể làm gì hơn,chỉ còn cách ngồi xuống và khóc mà thôi. Ở đó, trong một căn phòng nhỏ, tồi tàn, cô đang nức nở.

    Della sống trong căn phòng nhỏ nghèo nàn này với chồng của cô, James Dillingham Young, ở thành phố NEW YORK.

    Họ có một phòng ngủ, một phòng tắm và một nhà bếp. James Dillingham Young may mắn hơn cô vì anh ấy có việc làm. Tuy vậy đó không phải là một công việc kiếm được nhiều tiền. Tiền thuê căn phòng này chiếm gần hết lương của anh ấy. Della đã cố gắng rất nhiều để tìm một công việc nhưng vận may đã không mỉm cười với cô. Tuy nhiên,cô rất hạnh phúc khi ôm "Jim", James Dillingham Young, trong tay mỗi khi anh trở về.

    Della đã ngừng khóc. Cô lau khô mặt rồi đứng nhìn một chú mèo xám trên bức tường đồng màu với nó bên cạnh con đường tối ngoài cửa sổ.

    Ngày mai là Noel và cô chỉ còn một đồng tám mươi bảy xu để mua cho Jim, Jim của cô, một món quà. Cô muốn mua một món quà thật sự có ý nghĩa, một thứ có thể biểu hiện được tất cả tình yêu cô dành cho anh.

    Della chợt xoay người chạy đến bên chiếc gương treo trên tuờng. Mắt cô sáng lên.

    Cho đến bây giờ, gia đình James Dillingham Young chỉ có hai vật quí giá nhất. Một thứ là chiếc đồng hồ vàng của Jim. Chiếc đồng hồ này trước đây thuộc sở hữu của cha anh ta và trước nữa là ông nội anh ta. Thứ còn lại là mái tóc của Della.

    Della thả nhanh mái tóc dài óng mượt xuống lưng. Thật tuyệt đẹp, không khác nào như một chiếc áo khoác đang choàng qua người cô. Della cuộn tóc lên lại. Cô đứng lặng đi rồi thút thít một lát.

    Della buớc chậm rãi qua các cửa hàng dọc hai bên đường rồi dừng lại trước bảng hiệu "Madame Eloise". Tiếp cô là một phụ nữ mập mạp, bà ta chẳng có một chút vẻ "Eloise" nào cả.

    Della cất tiếng hỏi: "Bà mua tóc tôi không?"

    "Tôi chuyên mua tóc mà", bà ta đáp và bảo: "hãy bỏ nón ra cho tôi xem tóc của cô đi"

    Suối tóc nâu đẹp tuyệt vời buông xuống. "Hai mươi đồng" bà ta định giá, bàn tay nâng niu mái tóc óng ả.

    "Hãy cắt nhanh đi! Và đưa tiền cho tôi" Della nói.

    Hai giờ tiếp theo trôi qua nhanh chóng. Cô tìm mua quà cho Jim trong các cửa hiệu trong niềm vui khôn tả. Cuối cùng cô cũng chọn được một thứ. Đó là môt sợi dây đồng hồ bằng vàng. Jim rất quí chiếc đồng hồ của mình nhưng rất tiếc là nó không có dây. Khi Della trông thấy sợi dây này cô biết rằng nó phải là của anh và cô phải mua nó.

    Cô trả hai mươi mốt đồng để mua và vội vã trở về nhà với tám mươi bảy xu còn lại.

    Đến nhà, Della ngắm mái tóc cực ngắn của mình trong gương và nghĩ thầm: "Mình có thể làm gì với nó đây?". Nửa giờ tiếp theo cô nhanh chóng chuẩn bị mọi thứ. Xong Della lại ngắm nghía mình trong gương lần nữa. Tóc của cô bây giờ toàn những sợi quăn quăn khắp đầu. "Chúa ơi, mình trông như một con bé nữ sinh ấy!" Cô tự nhủ "Jim sẽ nói gì khi thấy mình như thế này?"

    Bảy giờ tối, bữa ăn đuợc chuẩn bị gần xong. Della hồi hộp chờ đợi, hy vọng rằng mình vẫn còn xinh đẹp trong mắt Jim.

    Thế rồi cửa mở, Jim bước vào. Anh ấy trông rất gầy và cần có một cái áo khoác mới. Jim nhìn chằm chằm vào Della. Cô không thể hiểu được anh đang nghĩ gì, cô sợ. Anh ta không giận dữ, cũng chẳng ngạc nhiên. Anh đứng đó, nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ. Della chạy đến bên Jim òa khóc: "Đừng nhìn em như thế, anh yêu. Em bán tóc chỉ để mua cho anh một món quà. Tóc sẽ dài ra mà. Em phải bán nó thôi, Jim à. Hãy nói "giáng sinh vui vẻ", em có một món quà rất hay cho anh này!"

    "Em đã cắt mất tóc rồi à?" Jim hỏi "Đúng thế, em đã cắt và bán rồi, vì vậy mà anh không còn yêu em nữa ư? Em vẫn là em mà!" Della nói.

    Jim nhìn quanh rồi hỏi lại như một kẻ ngớ ngẩn: "Em nói là em đã bán tóc à?"

    "Đúng, em đã nói vậy, vì em yêu anh! Chúng ta có thể ăn tối được chưa, Jim?"

    Chợt Jim vòng tay ôm lấy Della và rút từ túi áo ra một vật gì đấy đặt lên bàn. Anh nói: "Anh yêu em, Della, dù cho tóc em ngắn hay dài. Hãy mở cái này ra em, sẽ hiểu tại sao khi nãy anh sững sờ đến vậy."

    Della xé bỏ lớp giấy bọc ngoài và kêu lên sung suớng, liền sau đó những giọt nước mắt hạnh phúc rơi xuống. Trong đó là một bộ kẹp tóc,những chiếc kẹp dành cho mái tóc óng ả của Della. Cô đã mơ ước có đuợc nó khi trông thấy lần đầu tiên qua cửa kính một gian hàng. Những cái kẹp rất đẹp và rất đắt tiền. Bây giờ chúng đã thuộc về cô nhưng tóc cô thì không còn đủ dài để kẹp nữa!

    Della nâng niu món quà, mắt tràn đầy hạnh phúc. "Tóc em sẽ chóng dài ra thôi, Jim", nói xong cô chợt nhớ đến dây đồng hồ vàng định tặng cho Jim và chạy đi lấy.

    "Đẹp không anh? Em đã tìm kiếm khắp nơi đấy, giờ thì anh sẽ phải thích thú nhìn ngắm nó hàng trăm lần mỗi ngày thôi. Nhanh lên, đưa nó cho em, Jim, hãy nhìn nó với sợi dây mới này."

    Nhưng Jim không làm theo lời Della. Anh ngồi xuống vòng tay ra sau đầu mỉm cuời nói: "Della, hãy cất những món quà này đi. Chúng thật đáng yêu. Em biết không, anh đã bán chiếc đồng hồ để mua kẹp cho em. Giờ thì chúng ta có thể bắt đầu bữa tối được rồi em yêu"

    Đó là một câu chuyện cảm động về tình yêu của hai bạn trẻ đã hết lòng yêu nhau.
     
  3. Ngaymua

    Ngaymua Lớp 3

    Truyện ngắn này còn có tên khác là: "Món quà của những người thông thái". Mình đã đọc được ở những Tuyển tập khác nhau với 2 tên gọi khác nhau. Không biết tên nào có trước nữa?
     
    Luciana Newt thích bài này.
Moderators: nhanjkl

Chia sẻ trang này