Tuổi hoa Chuỗi ngọc trường sinh - Thùy Hương

Thảo luận trong 'Tủ sách Văn học trong nước' bắt đầu bởi nguyenthanh-cuibap, 2/3/16.

Moderators: Bọ Cạp
  1. nguyenthanh-cuibap

    nguyenthanh-cuibap Cử nhân

    CHUỖI NGỌC TRƯỜNG SINH
    Tác giả: Thùy Hương
    Xuất bản: Tủ sách Tuổi hoa
    Loại hoa đỏ
    Epub + Pdf
    [​IMG]

    Chương 1
    Một tiếng hú kinh hồn làm Cảnh và Phúc giựt mình. Hai cậu học sinh đang đứng trước tấm cửa biệt thự nhà họ Trịnh ở vùng Phú Lâm mà chưa dám thò tay mở. Dưới ánh trăng suông, ngôi biệt thự cổ xưa, với những bức tường đầy rêu phủ, có một vẻ hoang vu, huyền bí lạ thường.
    Vai đeo một máy ghi âm, Cảnh đang nói vào máy để mô tả cảnh vật trước mắt, thì bỗng cậu ngưng lại để nhận xét:
    - Phúc này! Nhiều người đồn rằng tòa biệt thự này có ma. Hoài của, hồi đó nhà đạo diễn Lê Thanh cần gấp một ngôi nhà có ma, mà tụi mình không nghĩ đến tòa biệt thự này.
    - Ừ nhỉ! Chắc ông Lê Thanh khoái chỗ này lắm, để quay một cuốn phim ly kỳ. Nhưng cậu phải biết, ông ấy và tụi mình đâu có cùng một sở thích. Thôi tụi mình nên chuồn cho mau, vì…
    "Hú u u u u u u u…"
    Một tiếng hú khủng khiếp nữa làm hai cậu sởn tóc gáy.
    - Nghe thấy chưa, cậu? – Phúc nói – Thôi chuồn lẹ đi.
    - Khoan đã nào! – Cảnh đáp, tuy hắn ta cũng muốn chuồn theo bạn – Nếu xếp Linh ở đây thì chắc hắn đã thâu được tiếng hú này rồi.
    Linh, Cảnh và Phúc là ba cậu học sinh đồng chí hướng, đã thành lập một văn phòng thám tử được hơn năm nay để các cậu tiêu khiển ngoài giờ học tập, và hoạt động hăng say nhất vào vụ nghỉ hè mà không lấy thù lao. Linh được tôn lên làm xếp, vì cậu ta có một khối óc suy luận rất tinh vi, sắc bén.
    - Chính vì hắn không có ở đây thì tụi mình mới thừa dịp chuồn êm chứ! – Phúc đáp.
    Nhưng ngay lúc đó, Cảnh đã xoay máy ghi âm về phía biệt thự vắng vẻ.
    "Hú u u u u u u u…". Tiếng hú khủng khiếp lại vang lên lần nữa.
    - Thôi, thâu như thế đủ rồi, chuồn đi! – Phúc dục bạn.
    Lần này Cảnh không phản đối nữa và hai cậu chạy thật lẹ đến chỗ để xe đạp.
    Nhưng chưa được mấy bước thì các cậu đụng một bọn người đi tới hỏi:
    - Cái gì ầm ĩ thế mấy em?
    - Chúng cháu vừa nghe mấy tiếng ma hú – Phúc đáp
    - Bậy nào! Chắc là ai bị đụng xe đấy chứ – người kia nói.
    Bọn người vừa tới gồm năm sáu ông đã đứng tuổi. Họ bàn tán với nhau mà không thèm để ý tới hai cậu nhỏ nữa. Họ ăn bận lịch sự, có lẽ ở gần đâu đây.
    - Ta phải vào nhà này mới được – một ông mang bộ râu mép và tiếng nói trầm trầm đề nghị – Chúng ta muốn thăm cái biệt thự này trước khi nó bị san phẳng thì đây là một dịp tốt còn gì nữa. Trong nhà có người bị thương không biết chừng.
    - Nên báo cảnh sát là hơn – một ông khác đề nghị – Đó là công việc của họ mà.
    - Thế mình đợi cho nạn nhân chết hay sao? – Ông trước trả lời với giọng bực tức.
    - Đúng – một ông mang mục kỉnh nói – Chúng ta cứ vào quan sát đi.
    - Thì ông vào đi, tôi đi kêu cảnh sát.
    Một ông khác tay bế một con chó xinh xinh nói:
    - Nếu bên trong chỉ có một con mèo hoặc một con chim gì đó trú ẩn, mà ông lại đi kêu cảnh sát thì nực cười chết!
    - Nhưng…
    - Quí vị này! – một ông cao lớn nhất trong bọn nói – Nhân số bọn ta đến nửa tá, lại có cả đèn bấm. Vậy ta hãy vào trong nhà thăm thú, rồi nếu cần, ta sẽ kêu cảnh sát cũng không muộn. Còn hai cậu nhỏ kia, các cậu nên về đi, chúng tôi không cần đến các cậu.​

    [​IMG]
    Vui lòng đăng nhập hoặc đăng ký để xem link

    Nguồn: Tủ sách Tuổi hoa
     
    thanhbt, atdau, minhp and 2 others like this.
Moderators: Bọ Cạp

Chia sẻ trang này