Hoàn thành G Đất nước có tên Nonamia - Evelyn Sharp

Thảo luận trong 'Góc dịch các tác phẩm tiếng Anh' bắt đầu bởi bianlukasz, 13/4/17.

  1. bianlukasz

    bianlukasz Mầm non

    Tác phẩm: The Country Called Nonamia (Đất nước có tên Nonamia)
    Tác giả: Evelyn Sharp
    Người dịch: @bianlukasz
    Tình trạng: Hoàn thành
    Phân loại: G

    Truyện nằm trong tuyển tập truyện cổ tích "All the Way to Fairyland" của nữ tác giả người Anh Evelyn Sharp (1869 - 1955).
     
    V/C, Bọ Cạp and tran ngoc anh like this.
  2. bianlukasz

    bianlukasz Mầm non


    Cách đây rất, rất lâu rồi, có một vị pháp sư lơ đãng sống ở đất nước Nonamia diệu kì. Dĩ nhiên, chuyện một pháp sư mà lại lơ đãng thì quả có không bình thường thật, thế nhưng nếu bình thường thì nó đã chẳng xảy ra ở Nonamia. Không ai biết rõ lắm về vị pháp sư này, bởi ông ta sống trong tòa lâu đài trên không của mình, và tới thăm một người sống trên không vốn đâu có dễ dàng gì. Song, bản thân ông ta cũng không muốn có ai tới thăm cả; khách khứa luôn đồng nghĩa với trò chuyện, mà ông ta lại không chịu đựng nổi việc chuyện trò. Điều này thật ra chẳng có gì đáng ngạc nhiên, ấy là vì ông ta lơ đãng tới mức luôn quên mất phần cuối câu nói của mình trước khi sắp nói xong phần đầu; còn về những lời bình phẩm của khách khứa… ừm, nếu ông ta từng có khách tới thăm, ông ta sẽ không đời nào chịu nghe những bình phẩm của họ đâu. Thế nên, đến một ngày khi có ai đó gọi mình, - chuyện đấy diễn ra vào thời điểm ông ta đã sống ở lâu đài trên không được bảy trăm bảy mươi bảy năm trời và hầu như quên hẳn mình là ai cũng như tại sao mình lại ở đó -, vị pháp sư sửng sốt đến nỗi không nghĩ ra nổi điều gì để nói.

    “Làm sao cô tới được đây?”, cuối cùng ông ta hỏi; bởi vì ngay cả một pháp sư lơ đãng cũng không thể tiếp tục im lặng tuyệt đối được nếu nhìn ra khỏi tòa lâu đài và thấy một nàng công chúa trong bộ váy vàng và bạc, trên đầu đội một vương miện nhỏ sáng lấp lánh, bồng bềnh đi qua trên một đám mây trắng mềm mại.

    “Tôi cứ đến, vậy thôi”, nàng công chúa trả lời kèm theo một nụ cười đặc biệt thân thiện. “Ngài xem, tôi chưa bao giờ tìm được tòa lâu đài trên không của riêng mình cả, vì thế khi Gió Tây kể với tôi về tòa lâu đài của ngài, tôi đã nhờ ông ấy thổi tôi đến đây. Tôi có thể vào bên trong xem nó trông như thế nào không?”

    “Dĩ nhiên là không được”, vị pháp sư vội vàng bảo. “Trông nó chẳng như thế nào cả; kể cả nếu nó có đi chẳng nữa, tôi cũng sẽ không để cô vào được. Cô không biết rằng nếu ta cho người khác bước vào lâu đài trên không của mình, lâu đài sẽ tan biến đi như một làn khói ư?”

    “Ôi trời!”, nàng công chúa thở dài. “Tôi đã rất mong được biết một tòa lâu đài trên không thực sự thì ra sao. Tôi thắc mắc không hiểu tòa lâu đài của ngài có giống tòa lâu đài của tôi chút nào không!”

    “Kể cho tôi về tòa lâu đài của cô đi”, vị pháp sư nói. “Có khi tôi sẽ giúp cô tìm được nó.” Hẳn nhiên là ông ta nói vậy chỉ cốt để ngăn nàng vào bên trong lâu đài của mình. Nhưng đồng thời, một cuộc trò chuyện nho nhỏ với một nàng công chúa thân thiện trong bộ váy vàng và bạc thì cũng không hề khó chịu chút nào, khi mà người ta đã sống trong lâu đài trên không suốt bảy trăm bảy mươi bảy năm ròng.

    “Tòa lâu đài trên không của tôi lớn hơn của ngài nhiều”, nàng giải thích. “Nó có vô khối phòng bên trong, - một phòng rộng để cười cùng một phòng nhỏ để khóc -“

    “Để khóc ư?”, vị pháp sư ngắt lời. “Tại sao chứ, chẳng ai lại đi nghĩ đến chuyện khóc trong một lâu đài trên không hết!”

    “Đâu có biết trước được”, nàng công chúa đáp vẻ trang nghiêm. “Giả sử tôi bị kim đâm vào ngón tay, tôi sẽ làm sao nếu không có một căn phòng để khóc trong đó chứ? Tiếp đến là một phòng cỡ trung bình để nghiêm trang; bởi có chút khả năng đôi lúc tôi sẽ muốn nghiêm trang, và khi đó, cũng sẽ thật tốt nếu đã có sẵn phòng.”

    “Có thể”, vị pháp sư nhận xét, ông ta chưa từng lắng nghe cuộc trò chuyện nào chăm chú đến thế trong suốt cuộc đời dài đằng đẵng của mình. “Cô còn có những gì nữa trong tòa lâu đài của mình vậy?”

    “Tôi sẽ có nhiều cuốn sách hay kết thúc tốt đẹp”, nàng công chúa đáp; “chúng sẽ là những cuốn sách biết nói chuyện, để tôi không cần phải đọc thì mới biết được chúng viết về chuyện gì. Tôi sẽ có cả thật nhiều ý nghĩ hạnh phúc trong lâu đài của mình, thật nhiều những giấc mơ đẹp chất chồng lên nhau, và… ừm, chỉ còn một điều nữa thôi.”

    “Là gì vậy?”, vị pháp sư hỏi.

    “À, tôi nghĩ tôi sẽ muốn có một chàng hoàng tử trong lâu đài mình, một chàng hoàng tử dễ mến, người không muốn chỉ tỏ ra nhàm chán và thật hoàng tử như mọi hoàng tử tôi đã từng khiêu vũ cùng, mà sẽ yêu thích lâu đài của tôi đúng như cách tôi đã dựng nên nó và chơi đùa cùng tôi suốt cả ngày. Như thế sẽ giống một chàng hoàng tử, phải không?”

    “Cô không thể có một chàng hoàng tử được đâu”, vị pháp sư bảo. “Cô chỉ cần cho một ai đó nhìn vào bên trong lâu đài trên không của cô thôi, nó đã tan biến đi như một làn khói rồi. Tôi đã sống trong lâu đài của tôi bảy trăm bảy mươi bảy năm mà chưa hề để ai đặt chân vào cả.”

    “Nó rất đẹp phải không, lâu đài trên không của ngài ấy?”, nàng công chúa tò mò hỏi.

    “Tôi chắc chắn là mình không biết”, vị pháp sư lơ đãng nói; “Tôi không cho là mình đã từng để tâm đến điều đó. Tôi vào sống trong lâu đài bởi nó là nơi duy nhất tôi có thể yên thân. Chuyện ấy nhắc cho tôi nhớ rằng nếu cô không rời đi ngay lập tức, tôi sẽ buộc phải trở nên cực kì giận dữ với cô đấy.”

    “Tất nhiên rồi”, nàng công chúa có cung cách thu hút nhất thế gian đáp; “nhưng tôi muốn có tòa lâu đài của mình trước đã.”

    “Ở đây tôi không thấy nó”, vị pháp sư bảo, lơ đễnh nhìn quanh. “Tôi biết đã thấy nó cách đây không lâu, song tôi không nhớ ra nổi mình đã làm gì với nó. Nhưng nếu cô hỏi người dân của Nonamia, bọn họ sẽ bảo cho cô nó đã đi đâu. Cô sẽ thấy rằng bọn họ rất sẵn lòng giúp đỡ.”

    “Họ sẽ không ngạc nhiên sao?”, nàng công chúa hỏi.

    “Ôi trời, không đâu! Người xứ Nonamia chẳng bao giờ ngạc nhiên vì bất kì điều gì hết”, vị pháp sư nói; đoạn ông ta rụt đầu khỏi cửa sổ.

    Nàng công chúa vận bộ váy vàng và bạc lướt đi trên đám mây của mình rồi đáp xuống đất nước Nonamia xanh tươi, bằng phẳng.

    “Ngài có thấy tòa lâu đài trên không của tôi không?”, nàng hỏi rất lịch sự người Nonamia đầu tiên nàng gặp.

    “Nó trông như thế nào?”, người Nonamia này hỏi, không biểu lộ chút ngạc nhiên nào.

    “Nó hết sức xinh đẹp, hết sức rộng lớn, nó chứa đầy hạnh phúc và còn có một chàng hoàng tử ở bên trong nữa”, nàng công chúa trả lời.

    “À”, người Nonamia này bảo; “thế thì nó hẳn là lâu đài tôi đã thấy bị Gió Nam thổi đi cùng rồi. Nhưng không có hoàng tử nào trong ấy.”

    Nàng công chúa cảm ơn người này, vội vã hướng về phía Gió Nam, tới khi nàng gặp một người Nonamia nữa, người mà nàng cũng lịch sự giải thích rõ điều mình muốn.

    “À”, người Nonamia bảo, “đó hẳn là lâu đài tôi vừa thấy bị Gió Bắc mang đi. Nhưng tôi không thấy có hoàng tử nào trong ấy.”

    Nàng công chúa quay người, vội đuổi theo Gió Bắc nhanh hết mức có thể. Nhưng vừa gặp một người Nonamia khác, nàng lại phải đổi hướng, vì người đó nói với nàng rằng lâu đài của nàng vừa bị Gió Đông lấy trộm mất; và sau khi đã đi bộ một lúc khá lâu về hướng Gió Đông, nàng gặp tiếp một người Nonamia cho nàng biết rằng Gió Tây đã mang tòa lâu đài trên không của nàng đi.

    “Thật tệ quá!”, nàng công chúa nhỏ kiệt sức ngồi xuống một phiến đá rộng ở bên đường. “Tại sao hết thảy các cơn gió lại đều đang chơi đùa với lâu đài trên không của mình cơ chứ?”

    “Lâu đài trên không thường hay trôi về phía những cơn gió”, một lữ khách trong chiếc áo choàng không tay bám bụi màu nâu lên tiếng, người đó đang ngồi trên một phiến đá rộng khác, cách nàng không xa mấy. Nàng khá chắc là vừa nãy người đó không có mặt ở chỗ ấy, tuy nhiên, ở xứ Nonamia, việc này chẳng có gì lạ. Nàng công chúa lau nước mắt bằng một chiếc khăn tay nhỏ thêu viền ren và nhìn người lạ mặt.

    “Lâu đài của tôi là một lâu đài trên không rất đặc biệt”, nàng bảo. “Nó hết sức rộng lớn, hết sức xinh đẹp, nó chứa đầy hạnh phúc cùng những giấc mơ và có thể có cả một chàng hoàng tử nữa.”

    “Một chàng hoàng tử ư?”, người lạ mặt nói. “Đấy là một hoàng tử ra sao?”

    “Một chàng hoàng tử dễ mến”, nàng công chúa giải thích, “biết chơi các trò chơi, biết kể chuyện và là người thú vị. Tất cả các hoàng tử tôi quen đều không làm nổi việc gì ngoài khiêu vũ, và bọn họ không thú vị một chút nào hết. Song, tôi e là”, nàng vừa thở dài vừa nói thêm, “rốt cuộc mình sẽ có một tòa lâu đài mà không có hoàng tử.”

    “Có được không”, người lữ khách trong chiếc áo choàng không tay bám bụi màu nâu hỏi, “nếu cô có một chàng hoàng tử mà không có lâu đài?”

    “Ồ không!”, nàng công chúa quả quyết. “Nếu ngài biết lâu đài trên không của tôi đẹp đến nhường nào, ngài sẽ không hỏi một câu ngớ ngẩn như thế đâu!”

    Nói đoạn, nàng đưa chiếc khăn tay nhỏ thêu viền ren lên lần nữa, nàng phủi bụi khỏi bộ váy vàng và bạc, lau sạch bóng vương miện nhỏ lấp lánh bằng vàng, sửa soạn mình gọn gàng, duyên dáng đúng như một nàng công chúa đích thực; bởi ở xứ Nonamia, ta chẳng thể biết được chuyện gì có thể xảy ra tiếp theo cả, chuẩn bị sẵn sàng trước thì cũng tốt mà. Và thực tế, chẳng bao lâu sau khi nàng đã hoàn toàn chỉnh tề, Gió Tây vội vã bay đến cùng tòa lâu đài trên không của nàng; nàng công chúa bật ra một tiếng hét mừng rỡ rồi nhảy vào bên trong lâu đài; Gió Tây cứ thổi, thổi, và thổi cho đến lúc tòa lâu đài chứa đầy hạnh phúc cùng với nàng công chúa nhỏ vận bộ váy vàng và bạc hoàn toàn mất hút. Người lữ khách dõi theo họ, cảm thấy có chút đơn độc; đoạn, người đó cầm cây gậy của mình lên, đi bộ cho đến khi tới chỗ tòa lâu đài của vị pháp sư. Việc này có thể hơi lạ lùng, khi mà người đó không hề có cánh dù ở bất cứ dạng nào, còn lâu đài của vị pháp sư thì ở trên không trung; nhưng cần phải nhớ rằng tất cả mọi chuyện đều đang xảy ra ở Nonamia.

    “Ôi chao, ôi chao! Lại một người nữa trong bọn họ!”, vị pháp sư càu nhàu khi nhìn ra ngoài cửa sổ và thấy một người lạ mặt đứng bên dưới. Sau khi một thân một mình suốt bảy trăm bảy mươi bảy năm trời, có đến hai người khách trong cùng một ngày thì quả là hơi mệt mỏi thật. Hơn nữa, một lữ khách trong chiếc áo choàng không tay bám bụi màu nâu thì chẳng hề giống một nàng công chúa duyên dáng trong bộ váy vàng và bạc chút nào.

    “Xin chào”, người lạ mặt nói. “Ông có phải là vị pháp sư đã tạo ra một tòa lâu đài trên không cho một nàng công chúa vận bộ váy vàng và bạc với một vương miện nhỏ lấp lánh trên đầu không?”

    “Rất có thể; song tôi không khẳng định được”, vị pháp sư lơ đãng đáp. “Giờ ông nhắc đến thì tôi tin là từng có thứ gì đó đại loại như vậy, nhưng tôi không thể nói cho ông biết nó là gì. Có điều tôi không định tạo ra bất cứ tòa lâu đài trên không nào nữa đâu, nên ông càng sớm để tôi yên thân thì càng tốt.”

    “Tôi không cần lâu đài trên không”, người lạ mặt bật cười. “Những người dành cả đời để xây dựng những ngôi nhà thật sự chẳng bao giờ có thì giờ xây lâu đài trên không cả! Tôi muốn tìm nàng công chúa chứ không phải tòa lâu đài.”

    “Ông sẽ không bao giờ thực hiện được điều đó, chừng nào cô ấy còn hạnh phúc trong tòa lâu đài”, vị pháp sư bảo. “Không thể tìm thấy được những người sống trong các tòa lâu đài trên không đâu, trừ phi bọn họ đã bắt đầu thấy chán sống trong ấy.”

    “Aha”, người lạ mặt khẽ cười. “Vậy là ông đã chán sống trong lâu đài của mình rồi sao?”

    Vị pháp sư lơ đãng gắng nghĩ xem có nên tức giận hay không, khi người lạ mặt nói ra câu đó; tuy vậy, tới lúc ông ta quyết định sẽ tức giận thì ông ta lại quên mất lí do mình phải tức giận là gì, và trong lúc ông ta ngẫm nghĩ về việc này, người đàn ông khoác áo choàng nâu bám bụi bước đi, để ông ta lại một mình.
     
    tran ngoc anh thích bài này.
  3. bianlukasz

    bianlukasz Mầm non

    Rõ ràng là cũng không lâu cho lắm thì tới lúc nàng công chúa bắt đầu thấy chán sống trong lâu đài trên không của mình, bởi ngay ngày hôm sau, khi người lữ khách lại đang ngồi nghỉ trên phiến đá rộng bên đường, nàng công chúa đáp xuống cùng tòa lâu đài và mọi thứ bên trong, dừng lại ngay trước mặt người đó. Thật tình, sẽ chẳng bao giờ có hồi kết cho những chuyện lạ kì xảy ra ở xứ Nonamia cả!

    “Xin chào!”, người lữ khách nói và mỉm cười. “Bên trong tòa lâu đài của cô trông như thế nào vậy?”

    “Không dễ thương được bằng một nửa mức tôi trông đợi”, nàng công chúa đáp, ló đầu ra khỏi cửa sổ. “Ngài xem, tôi chẳng có ai chơi đùa cùng hết; kể cả khi tòa lâu đài của ngài là tòa lâu đài đẹp đẽ nhất thế gian thì cũng sẽ luôn buồn tẻ nếu không có người để bầu bạn, đúng không nào?”

    “Tôi không biết”, người khách lạ trả lời; “Tôi chưa bao giờ có bất kì ai để bầu bạn. Thế còn có vấn đề gì với lâu đài của cô nữa không?”

    “À”, nàng công chúa tiếp tục, “đúng là rất tốt khi có một lâu đài chứa đựng hạnh phúc thật; nhưng nếu nó đầy chật tới độ ta chẳng thể thoát ra ngoài khi không có trợ giúp của người khác thì lại thành không hay cho lắm, phải vậy không?”

    “Tôi không biết”, người khách lạ trả lời; “hạnh phúc của tôi chưa có khi nào đầy chật đến thế cả. Cô còn điều gì khác để phàn nàn không?”

    “Rất, rất nhiều”, nàng công chúa nói. “Tất cả là lỗi của ông pháp sư ngu ngốc đó. Lúc tôi bảo ‘một phòng nhỏ để khóc”, tôi đâu thực sự có ý nói một phòng để khóc thật, đúng không nào? Nhưng quay mọi hướng, tôi đều thấy cái phòng để khóc đang nhìn chằm chằm vào mặt mình! Tôi tin chắc có điều gì đó cực kì không ổn với tòa lâu đài trên không của tôi.”

    “Nhất định rồi”, người lữ khách bảo; “đó rõ ràng là lỗi của vị pháp sư.”

    “Lúc ngài vào sống trong lâu đài trên không của mình”, nàng công chúa rầu rĩ nói tiếp, “ngài có thấy nó rất khác so với cái ngài đã xây nên không?”

    Người lữ khách trong chiếc áo choàng không tay bám bụi màu nâu phá lên cười.

    “Tôi không có thì giờ xây lâu đài trên không”, người đó bảo. “Tôi xây những ngôi nhà thật cho người khác đến sống, những người có lẽ sẽ chẳng có nhà cửa gì nếu tôi không xây cho họ. Việc đấy quan trọng hơn so với xây lâu đài trên không cho chính mình.”

    “Thế những ngôi nhà thật của ngài trông thế nào?”, nàng công chúa hỏi.

    “Chúng vững chãi”, người khách lạ đáp với vẻ tự hào. “Cả bốn cơn gió hợp sức lại cũng không phá hỏng được chúng. Chưa từng có ai xây được những ngôi nhà vững chãi như của tôi đâu.”

    “Chúng cũng đẹp nữa chứ?”, nàng công chúa hỏi.

    “Tôi không có thì giờ để ý chuyện ấy”, người khách lạ trả lời. “Tôi xây nhiều nhà hơn bất cứ người nào trên thế gian này, thế mà vẫn còn có nhiều người nữa đang chờ đợi có một ngôi nhà để đến sống. Tôi phải xây nhanh hết mức có thể, ngày này qua ngày khác, năm này nối tiếp năm kia.”

    “Vậy thì tại sao hiện giờ ngài lại không xây nhà?”, nàng công chúa hỏi. Người thợ xây tài giỏi trông có vẻ khổ sở.

    “Những ngôi nhà thật của tôi cũng có vấn đề”, người đó thú nhận. “Những người sống trong ấy không bao giờ thấy hài lòng hẳn với ngôi nhà; tôi đã đi xa để ngẫm nghĩ ra một kế hoạch mới, để những ngôi nhà sau này tôi xây nên sẽ trở thành những ngôi nhà tuyệt vời nhất thế gian.”

    Nàng công chúa tựa cằm vào bàn tay, trông nàng khá suy tư trong một chốc.

    “Nếu thế, tôi có thể tới giúp ngài xây những ngôi nhà thật được chứ?”, lập tức sau đó, nàng nói. “Tôi đã quá mệt mỏi với việc xây nên những tòa lâu đài trên không cuối cùng lại chẳng được như ý rồi… dù dĩ nhiên, về cơ bản đấy là lỗi của cái ông pháp sư ngu ngốc! Dù vậy, nếu ngài chỉ cách cho tôi, có thể tôi sẽ tạo nên được một ngôi nhà thật hợp ý người ở; như vậy sẽ thú vị hơn rất nhiều.”

    “Việc đó không thú vị chút nào đâu”, người lữ khách bảo và lắc đầu. “Rồi cô sẽ sớm chán thôi; mà cô cũng sẽ không có hoàng tử để bầu bạn đâu.”

    “Tôi không nghĩ mình muốn có hoàng tử bầu bạn”, nàng công chúa duyên dáng trong bộ váy vàng và bạc nói. “Anh ta có khả năng sẽ thành ra nhàm chán y như lâu đài trên không của tôi vậy, nhất là khi có bàn tay ông pháp sư dính dáng tới! Tôi thích giúp ngài xây nên những ngôi nhà thật hơn nhiều.”

    Người lữ khách trong chiếc áo choàng nâu bám bụi vẫn lắc đầu.

    “Các quý cô vận váy vàng và bạc chỉ xây được lâu đài trên không thôi”, người đó bảo.

    “Mọi người sống trong những ngôi nhà ngài xây không bao giờ xây lâu đài trên không sao?”, nàng công chúa hỏi.

    “Tôi chưa từng nghĩ tới việc hỏi họ”, người thợ xây tài giỏi đáp. “Tôi luôn quá bận bịu với việc xây những ngôi nhà thật.”

    “Vậy chúng ta hãy đến hỏi họ ngay bây giờ đi”, nàng công chúa nói; đoạn, nàng bước xuống từ trong lâu đài trên không của mình, lại bước đi trên con đường bụi bặm một lần nữa, và nàng chìa bàn tay trắng trẻo về phía người lữ khách. Lâu đài của nàng tan biến đi như một làn khói, ngay khoảnh khắc nàng bước chân ra.

    “Làm thế liệu sẽ có ích lợi gì đây?”, người lữ khách hỏi và mỉm cười. Dù vậy, người đó vẫn cầm lấy bàn tay trắng nhỏ nhắn, bởi không ai có thể từ chối một nàng công chúa rất đỗi thu hút nhường ấy.

    “Tại sao không”, nàng công chúa trong bộ váy vàng và bạc nói, “hỏi xong, chúng ta sẽ có thể khiến những ngôi nhà thật giống y như những tòa lâu đài trên không của chính họ; và chỉ cần tính xem chúng nên chứa đựng hạnh phúc như thế nào cho phù hợp!”

    Người lữ khách ngỡ ngàng nhìn nàng. Chuyện một thợ xây tài giỏi như người đó mà lại chỉ tìm ra được vấn đề với những ngôi nhà của mình nhờ vào một nàng công chúa đội vương miện nhỏ sáng lấp lánh chưa bao giờ làm gì khác ngoài xây những lâu đài trên không chắc chắn là chuyện đáng sửng sốt. Tuy nhiên, chúng ta cần phải nhớ tất cả mọi chuyện này đều xảy ra ở Nonamia; việc ấy giúp giải thích nhiều điều.

    “Cô nói hoàn toàn đúng”, người lữ khách bảo; “cô hiểu vấn đề này hơn tôi rất nhiều. Cô hãy tới giúp tôi xây những ngôi nhà thật, chúng sẽ trở thành những ngôi nhà tuyệt vời nhất từng được xây nên.”

    “Nhà nào cũng thật xinh đẹp và chứa đựng hạnh phúc ở bên trong!”, nàng công chúa nhỏ xinh xắn thốt lên, vỗ tay mừng rỡ. “Và chúng ta sẽ không để cái ông pháp sư ngu ngốc kia phá hỏng những ngôi nhà thật của chúng ta, phải không?”

    Vị pháp sư đang nhìn qua cửa sổ ra ngoài hư không khi hai người họ tay trong tay đi qua tòa lâu đài của ông ta.

    “Chúng tôi sẽ xây nên những ngôi nhà kì diệu nhất thế gian”, nàng công chúa hét, - “kì diệu hơn rất, rất nhiều tòa lâu đài trên không ngớ ngẩn ông đã tạo cho tôi!”

    Nàng nói thế thì không được tử tế cho lắm, bởi xét cho cùng, vị pháp sư đã tạo cho nàng đúng thứ nàng tự mình hình dung ra. Song, vì ông ta đã quên mất cả hai người họ và không nghĩ ra nổi phải nói gì, hơn nữa họ lại đang quá vội vã để mà còn thì giờ dừng chân lại giúp ông ta nhớ ra, nên cũng chẳng thể kể thêm gì về vị pháp sư được nữa, trừ chuyện ông ta hiện vẫn đang sống trong lâu đài trên không của mình và nhìn qua cửa sổ ra ngoài hư không, một việc phù hợp, đúng đắn với một pháp sư lơ đãng. Về phần người lữ khách cùng nàng công chúa duyên dáng, họ đã dành toàn bộ phần đời còn lại của mình vào việc xây những ngôi nhà tuyệt vời nhất trên thế gian cho những ai không có chỗ ở. Và với những người không có chỗ ở thì hoàn toàn dễ hiểu chuyện tất cả họ đều tìm được đường đến đất nước có tên Nonamia, nơi một quý cô nhỏ nhắn dạy họ cách xây một lâu đài trên không, rồi một thợ xây tài giỏi biến nó thành ngôi nhà thật có chứa đựng hạnh phúc.

    Hơi khó để tin toàn bộ những việc này là sự thật; nhưng cũng lại cần phải nhớ rằng chúng đều xảy ra ở xứ Nonamia, cách đây rất, rất lâu rồi!
     
    tran ngoc anh thích bài này.
: cổ tích

Chia sẻ trang này