Lãng mạn Duyên Nợ Ba Sinh - Thần Long

Thảo luận trong 'Tủ sách Văn học Trung Quốc' bắt đầu bởi lilypham, 7/10/13.

  1. lilypham

    lilypham Lớp 12

    Duyên Nợ Ba Sinh
    Nguyên tác: Tiền Thế Kim Sinh Đích Duyên
    Tác giả: Thần Long
    Bản dịch: Trường Vĩnh Hoa

    Ví chăng duyên nợ ba sinh
    Làm chi đem thói khuynh thành trêu ngươi
    (Truyện Kiều – Nguyễn Du)

    Nguồn bản Text: Tàng Thư Viện, VN Thư Quán
    Nguồn nguyên tác tiếng Trung:
    Vui lòng đăng nhập hoặc đăng ký để xem link

    Trích đoạn:

    Lần này thì tôi chẳng biết tôi phải mong chờ gì nữa… Chuyện quá khứ tất cả đã qua rồi, như ngấn lệ trong cơn mộng đêm qua, sáng nay đã không cách chi tìm kiếm. Tâm tư vào mộng vô cùng tận, mơ hồ xa vọng vang vang như trống vỗ, động rung thế giới nứt tan. Tỉnh mộng rồi lại chỉ còn sót những mảnh tàn vụn không làm sao chắp nối, như văn tự thời xưa cổ, chẳng biết đâu mà nói. Thế nhưng những tiếng thầm thì ấy phảng phất nơi ký ức ai đâu, lại giống như ánh chớp bừng sáng, bức xé đêm không vô tận biển tâm đầu. Không biết mộng mơ đến cái gì, cũng chẳng mong muốn đuổi theo mây trôi trong giấc mộng. Tôi biết rằng, chẳng phải đau lòng, tự nhiên sẽ không rơi lệ. Lã lướt tơ đàn, nhẹ cất tiếng ca; mà đừng hát khúc sầu thương, chuyện buồn đau trong cõi hồng trần, đã quá nhiều. Tiện tay cầm bút, lấp đầy câu chữ; khó mà viết mãi chuyện cười, niềm hoan lạc nơi đời nhân thế, ai người biết? Và tôi giống như hoa dại trong sương gió, chẳng hay sẽ vì ai mà bừng nở; tựa như cỏ hoang cô độc chốn đồng không, chả biết sẽ vì ai mà xanh lá.

    Lại lần nữa tôi quay về những tháng ngày không hoan lạc, không hy vọng, không ưu sầu, tháng ngày của một hồn quỷ. Thuận tay lướt gảy tơ đàn, một bản trường ca tùy hứng, ai mà lường trước tiếng đàn chất chứa oán hờn, đỗ quyên máu lệ, người mong quay về. Tuổi trẻ đâu đã nhận biết mùi vị buồn rầu, phổ làm chi lời ca mới sầu quá đỗi… Ai biết được trong tơ đàn hỗn loạn còn hai chữ tâm sâu nặng, trọn đời sầu thương! Dây tơ theo tiếng lòng rung, giận thay ngón đàn khó như ý, chỉ làm được nửa bài mà lời ca chẳng trọn, một khúc đàn buồn.

    Ngàn năm chìm nổi, trong bể óc chỉ góp nhặt vô số điều vụn vặt không tròn. Nhìn lại xưa kia, vật còn đó mà người đã khác rõ ràng thay. Tràn trề hy vọng chắp nối được bao điều vụn vặt trong ký ức, ai hay rằng lại biến thành một chiếc thuyền hoang không chở người mà tự sang ngang.
    ---------
    Người đăng bài: vinhhoa (TVE)
     

    Các file đính kèm:

    victra, hoangtuna, vinaguy and 2 others like this.
  2. vinhhoa

    vinhhoa Lớp 7

    Tình cờ nhìn thấy truyện này được truyền đọc trên youtube. Giọng đọc nghe cũng truyền cảm, dù rằng đôi lúc ngắt câu không đúng làm lệch ý.
     
    Chỉnh sửa cuối: 2/7/23
    Anan Két and amylee like this.
  3. vinhhoa

    vinhhoa Lớp 7

    Bản epub3 của truyện này nhé các bạn.
     

    Các file đính kèm:

    Chỉnh sửa cuối: 2/7/23
    Mary, Browneyes, victra and 4 others like this.

Chia sẻ trang này