-- Nhân dịp Giỗ Tổ Hùng Vương sắp tới, chợt nhớ đến bài thơ được học khi xưa và khá thích vì cảm thấy rất hay, hihi -- QUA THẬM THÌNH - NGUYỄN BÙI VỢI Đi qua xóm núi Thậm Thình Bâng khuâng nhớ nước non mình nghìn năm Vua Hùng một sáng đi săn Trưa tròn bóng nắng nghỉ chân chốn này Dân dâng một quả xôi đầy Bánh chưng mấy cặp, bánh giày mấy đôi Đẹp lòng, vua phán bầy tôi Tìm đất kén thợ định nơi xây nhà Trăm cô gái tựa tiên sa Múa chày đôi với chày ba rập rình Đêm đêm tiếng thậm, tiếng thình Cối gạo đầy cả nghĩa tình nước non Không còn dấu cũ lầu son Phía sau thành phố khói vời trong mây Trời cao. Bóng tỏa đường cây Nhịp chày xưa thoảng đâu đây... thậm thình. Nguồn: 1. Sách giáo khoa Tiếng Việt 5 (tập 2), NXB Giáo dục, 2004 2. Sách giáo khoa Văn 5 (tập 2), NXB Giáo dục, 1989
Sai 1 chữ. Hồi xưa nghe đâu có vị lãnh đạo đọc xong bài thơ này bảo: Thành phố Việt trì bị cháy à? Thế là tác giả phải bỏ mấy câu cuối đi.
Tên chị là chi tôi không biết, Chỉ biết chị là chị Điện Hòa...- “Chị Điện Hòa” (Tường Linh - 1950) Bài thơ về hạnh phúc - BÙI MINH QUỐC (Tưởng nhớ XQ thân yêu) I Thôi em nằm lại Với đất lành Duy Xuyên Trên mồ em có mùa xuân ở mãi Trời chiến trường vẫn một sắc xanh nguyên. Trời chiến trường không một phút bình yên Súng nổ gấp. Anh lên đường đuổi giặc Lấy nỗi đau vô cùng làm sức mạnh vô biên Bước truy kích đạp trăm rào gai sắc Ôi mũi lê này hôm nay sao sáng quắc Anh mất em như mất nửa cuộc đời Nỗi đau anh không thể nói bằng lời Một ngọn lửa thâm trầm âm ỉ cháy Những viên đạn quân thù bắn em, trong lòng anh sâu xoáy Anh bàng hoàng như ngỡ trái tim rơi Như bỗng tắt vầng mặt trời hạnh phúc. Nhưng em ạ, giây phút này chính lúc Anh thấy lòng anh tỉnh táo lạ thường Nhằm thẳng quân thù, mắt không giọt lệ vương Anh nổ súng. II Hạnh phúc là gì? Bao lần ta lúng túng Hỏi nhau hoài mà nghĩ mãi vẫn chưa ra Cho đến ngày cất bước đi xa Miền Nam gọi, hai chúng mình có mặt. Nhớ chăng em, cái mùa mưa đói quay đói quắt Mỗi bữa chia nhau nửa bát măng rừng Em xanh gầy, gùi sắn nặng trên lưng Môi tái ngắt, mái tóc mềm đẫm ướt Bao giốc cao em cần cù đã vượt Và mỗi lần ngồi nghỉ, em nhìn anh Em nói tới những điều em định viết Giữa hai cơn đau em ngồi ghi chép Con sông Giàng gầm réo miên man Nước lũ về... Trang giấy nhỏ mưa chan Em vẫn viết: lòng dạt dào cảm xúc. Và em gọi đó là hạnh phúc... Nhớ chăng em, ngày mở màn chiến dịch Đông Xuân Em lên đường phơi phới bước chân B.52 bom nghìn tấn dội Kìa dáng em băng rường bước vội Vẫn nụ cười tươi tắn ấy trên môi. Thôn 6 Bình Dương bãi cát sóng dồi Nắng long lanh trong mắt người bám biển Giặc mới lui càn khi em vừa đến Bà mẹ già kể chuyện chặn xe tăng Quanh những bờ dương bị giặc san bằng Đã lại mở những chiến hào gai góc Những em bé, dưới mưa bom, vẫn đi làm đi học Những vồng khoai ruộng lúa vẫn xanh tràn Trong một góc vườn cháy khét lửa Na-pan Em sửng sốt gặp một nhành hoa cúc. Và em gọi đó là hạnh phúc... Như chồi biếc gặp mưa xuân, như chim én say trời Em mải mê, đi giữa bao người Xuyên Thọ, Xuyên Châu, Xuyên Hà, Xuyên Phú... Những mảnh đất anh hùng quyến rũ Phút giây đầu đã ràng buộc đời em Như tự lọt lòng từng biết mấy thân quen Em nhỏ giao liên, mẹ hiền trụ bám Cô du kích dịu dàng dũng cảm Sông Thu Bồn hằng xao động tâm tư Có tiếng hò như thực như hư Em đã đến, tắm mình trong sóng nước Sông kể em nghe chuyện đôi bờ thủa trước Em mở mắt nhìn kinh ngạc những làng thôn Và kêu lên khi được thấy cội nguồn Mỗi sự tích trên đất này thắng Mỹ. Em đã gặp bao anh hùng dũng sĩ Đã cùng họ sẻ chia Cọng rau lang bên miệng hố bom đìa Phút căng thẳng khi vòng vây giặc siết Nỗi thống khổ ngút ngàn không kể hết Của một thời nô lệ đau thương Em lớn lên bên họ can trường Giữa bom gào đạn réo Em đã thấy những tâm hồn tuyệt vời trong trẻo Những con người như ánh sáng lung linh Mỗi đêm ra đi giản dị hiến mình Để làm nên buổi mai đầy nắng Em bối rối, em sững sờ đứng lặng Vẻ đẹp này em chưa biết đặt tên Thức dậy bao điều mới mẻ trong em Nơi ngọn bút nghe cuộc đời thôi thúc. Và em gọi đó là hạnh phúc... III Em ra đi chẳng để lại gì Ngoài ánh mắt cười lấp lánh sau hàng mi Và anh biết khi bất thần trúng đạn Em đã ra đi với mắt cười thanh thản Bởi được góp mình làm ánh sáng ban mai Bởi biết mình có mặt ở tương lai. Anh sẽ sống đẹp những ngày em chưa kịp sống Sẽ yêu trọn những gì em chưa kịp yêu Em trong anh là mùa xuân náo động Từ phút này càng rực rỡ bao nhiêu. 8 tháng 3 - 1969 6 tháng 9 - 1969 Nguồn: Trường Sơn - đường khát vọng, NXB Chính trị quốc gia, 2009 P/S: Bài Hạnh Phúc thì sợt ra mà bài Chị ĐH là bó phép! Tự nhiên, nay lại nhớ ra 2 trong số rất nhiều bài thơ khi xưa mami hay ngâm! Ôi, giọng ngâm thơ của mami chỉ có thể nói là từ “phê” trở lên, nay, người vẫn còn đây mà giọng (giọng ngâm, giọng hát) đã mất rồi... Giọng mami giờ qua điện thoại ai lạ đều cho là giọng nam trầm hết và nhầm lẫn với chú này chú nọ, với bác trai hết rồi Haha, hic hic... Thiệt là hoài niệm quá xá, nhớ... và ước gì được nghe lại một lần, phải hồi xưa mà như chừ ha, ngâm khi mô thu âm lại khi nấy để lưu giữ khoảnh khắc, để khi mô muốn nghe (lại) thì play lên là xong hén! Hây da... À, má còn ngâm những bài như : “Quê Hương” (Đỗ Trung Quân), “Nhớ con sông quê Hương” (Tế Hanh), “Đây thôn Vĩ Dạ” (Hàn Mạc Tử), “Người con gái Việt Nam” (Tố Hữu), “Tre Việt Nam” (Nguyễn Duy), “Bác ơi” (Tố Hữu)... vân vân và mây mây! Đối với mình, giọng ngâm của mami là “đỉnh” nhất! ^.^ ^.^
Điều gì trong đôi mắt khiến em u sầu vậy hả cô gái? Em có Ổn không? Em có bị Tổn Thương nhiều không em? Tôi thương em lắm. Thật sự rất thương em, cô gái nhỏ à! Tôi luôn mong em được mãi Bình Yên! Em sẽ Bình Yên chứ? Em hứa không cô gái, hứa với tôi, là em sẽ Ổn và Bình Yên? Em hứa nhé?!!
'Em hồn nhiên rồi em sẽ bình yên' Bài thơ "Chị Điện Hòa" nè Vui lòng đăng nhập hoặc đăng ký để xem link
Má lại đang xem phim và lại khóc sụt sùi... Hỏi, cái tính nhạy cảm, sống tình cảm, dễ xúc động, dễ khóc, mình giống ai - giống Má! Hỏi, cái tính mạnh mẽ, can trường, gan lỳ, hào sảng, mình giống ai - giống Má! Trải qua bao mất mát, tổn thương và bi thương, Má vẫn vậy, tình cảm, xúc động, thương người, tin người. Mình không cần phải học hỏi đâu xa, ở các vĩ nhân, các idol... Người mà mình có học hỏi cả đời cũng không bao giờ hết, người đó ngay bên cạnh mình - Má Thương Yêu của Con! Nhưng, mình vẫn có những Màu Sắc Khác của Riêng Mình. Má là Má, mình là mình, mình không là bản sao của Má. Mình chỉ học hỏi và cải thiện bản thân mình tốt hơn, tích cực hơn, từ Má!~ Quảng Nam, 05/10/2020 - góc nhỏ Yêu Thương về Đêm của Quỳnh Quỳnh!~
~ Mưa như trút nước, tròn 30 năm ngày Chị ra đi, ngày ấy năm đó trời cũng đổ mưa tầm tã... Thoát cái chớp mắt, 30 năm đã trôi qua; nấu mâm cơm, thắp nén nhang, cúng hương hồn Chị trên Trời cao; an nghỉ, hạnh phúc và đợi em - Chị yêu nhé!♥♥ ~
Nhiều người tưởng họ đang suy nghĩ, trong khi họ thực ra chỉ đang sắp xếp lại định kiến của mình. A great number of people think they are thinking when they are merely rearranging their prejudices. – William James Sự lừa lọc lớn nhất mà con người phải chịu chính là quan điểm riêng của bản thân mình. The greatest deception men suffer is from their own opinions. – Leonardo da Vinci Cuộc sống thường không chật hẹp trong những ngôi nhà, trên những con đường, góc phố, mà chính trong những định kiến và suy nghĩ của con người. – Khuyết danh Cuộc sống đã đủ khắc nghiệt rồi, đừng đi loanh quanh khiến cuộc sống của người khác trở nên khốn khổ chỉ vì bạn có thể làm thế, bạn không biết họ đã phải trải qua những gì. Life is hard enough, don’t go around making others lives miserable just because you can, you don’t know what they’ve been through. – Khuyết danh
Tôi thương em một chiều tóc mây vụng dại, giấu nụ cười hồng trong ánh nắng buổi tà đông. - (sưu tầm) P/S: Chưa có năm nào lạnh (rét buốt) như mùa đông năm nay. Hic... Anh nào (hay bạn nào) ở trong Nam gửi ra cho mình xin chút ánh nắng ấm áp phương Nam sưởi ấm với ạ, hihi. Như lời bài hát gì nhỉ... Anh ở trong này chưa thấy mùa đông... À, bài Gửi Nắng Cho Em!
Tâm sự đầu năm - Phút lắng lòng đêm tịnh! • Là 26 năm, không phải một hai ngày, nên biết mình phải sống thế nào, biết mình là ai, biết mình cần phải vượt qua những điều gì và vươn tới những điều gì. Là 26 năm. Không phải mới ngày hôm qua! • Những điều gì cần trân trọng và nắm giữ. Những điều gì nên quên đi và mặc kệ thế gian sầu! • Những nguyên tắc sống nào không bao giờ thay đổi. Những quan điểm và thái độ sống nào có thể tùy biến và tinh chỉnh theo thời gian và theo thời điểm. • Bạn là gì? Bạn là người có thể cả một hoặc vài năm chả hỏi thăm liên lạc gì, nhưng lúc khó khăn hoạn nạn chỉ cần alo một hai tiếng, bạn luôn có mặt bên cạnh ta để giúp đỡ, hỗ trợ ta! - Tôi trân quý những Tình Bạn như vậy! Chứ không cần loại tình bạn đầu môi chót lưỡi, nói ngọt phút trước, phút sau quay lưng! Tình bạn thật sự sẽ luôn có sự đồng cảm, chân thành và bao dung... Nếu thiếu, nó không phải là tình bạn! Và, sự tò mò khác với sự quan tâm! Rất khác, khác nhiều lắm... • Vấn đề nó có ở đó, đã tồn tại ở đó, luôn ở đó, từ rất lâu rồi, chỉ là, gần đây nó mới được bộc lộ ra một cách rõ nét nhất, và trùng hợp, tình cờ hay trớ trêu, luôn luôn là sự trớ trêu, nó bộc lộ khi có sự xuất hiện của mình, một tấm gương tương phản đối lập. - Điều kiện cần và đủ - để nó tự bộc lộ! • Mình là ai? Mình thế nào? Mình có thể làm được những gì? Mình cần vươn tới và đạt được những điều gì? Mình cần cải thiện những gì? Mình cần học hỏi những gì? Mình cần thay đổi những gì? Mình cần rèn luyện thêm những điều gì?... ~ một năm mới nhiều an nhiên và sức khỏe, niềm vui và hạnh phúc, an lành, sẽ đến với em nhé, em yêu! ~ ~ OK, let’s Go!!! ~ - 15.02.2021 (mùng 4 Tết Tân Sửu) - Quỳnh!~