VHNN Khác Mang xuống tuyền đài - John Grisham

Thảo luận trong 'Tủ sách Văn học nước ngoài' bắt đầu bởi Gassie, 31/5/18.

  1. Gassie

    Gassie Sinh viên năm I

    Các file đính kèm:

  2. V/C

    V/C Mầm non

    _20180617_090703.JPG
     
  3. annie_tuongminh

    annie_tuongminh Lớp 4

    Để vậy và không (thể) nói gì thêm ha V/C. Ít ra người đi lấy công sức của người khác cũng nên ghi nguồn sao chép chứ hả? Haizz
     
  4. quang3456

    quang3456 Lớp 10

    Nguyên tác The Chamber - căn phòng tử hình (tiêm thuốc độc hay ghế điện)

    Lời giới thiệu của dịch giả

    Truyện The Chamber – Mang Xuống Tuyền Ðài – làm tôi cảm động. Truyện tả tình gia đình, tình ông cháu, tình cô cháu. Truyện diễn ra trong một tỉnh miền Nam Hoa Kỳ, nơi trước năm 1960 có nạn kỳ thị Ðen Trắng rất nặng. Ông già Cayhall bị giam trong tù, bị xử án tử hình vì tội đặt bom làm chết người, án tử sắp được thi hành. Adam, một luật sư trẻ tuổi vừa ra trường, cháu nội của ông già Cayhall, về tỉnh này để cứu ông nội khỏi bị người ta giết. Ông bố của Adam đã tự tử chết, bà mẹ của Adam đi lấy chồng khác, Adam có bà cô ruột là cô Lee ở thành phố có nhà tù giam ông già Cayhall. Cô Lee Cayhall sống ly thân với ông chồng chủ ngân hàng, vợ chồng cô có anh con trai nhưng anh này là dân Gay, tiếng Sài Gòn xưa gọi là Pê Ðê, anh sang Hà-lan làm bồi nhà hàng và sống như vợ chồng với một gã đàn ông.
    John Grisham không tả rõ, tôi đọc và dịch The Chamber, tôi thấy và tôi cảm động vì mối tình của Cô Cháu Lee- Adam. Cô Lee muốn có anh con đàng hoàng như Luật sư Adam, Adam cô đơn ao ước có bà mẹ đẹp, hiền như cô Lee.
    Mời quí vị đọc đoạn truyện tả khi Adam còn nhỏ, ông bố Adam tự tử, cô Lee đến dự tang lễ và thăm chị dâu và hai cháu: Adam cháu trai, Carmen cháu gái.

    Mang Xuống Tuyền Ðài. Trích:
    Trong tang lễ ở nhà thờ, người ngồi cạnh Carmen là một thiếu phụ xa lạ và kỳ bí được gọi là cô Lee. Ðến lúc này anh em Adam mới biết cô Lee và em ruột ông bố họ. Cô sống ở Memphis, lấy chồng giầu sang, có một người con trai. Cô rất ít giao thiệp với ông anh Eddie vì những nguyên nhân nào anh em Adam không được biết.
    Cô Lee đến California dự đám tang ông anh. Cô ở lại hai tuần và làm quen với cháu trai, cháu gái. Anh em Adam mến cô vì cô đẹp, lịch sự, dễ thương. Cô dáng người thon thon, cô hay mặc quần jeans xanh, áo thun T. Cô thích đi chân không trên bãi biển. Cô giải thích nhiều lần với hai cháu tại sao cô không đến thăm cha mẹ chúng và chúng từ trước. Cô nói cô rất muốn đến nhưng cha chúng, ông anh cô, không bằng lòng cho cô đến. Khi Adam hỏi tại sao, cô trả lời mơ hồ là tại vì vài chuyện rắc rối của người lớn.
    Cô Lee ngồi với Adam trên cầu tầu nhìn ra cảnh mặt trời vàng ối dần dần lặn trên biển Thái Bình Dương. Trong một buổi hoàng hôn hai cô cháu ngồi với nhau như thế, cô Lee kể cho Adam nghe về nhân vật Sam Cayhall, ông bố của cô, ông nội của Adam. Lẫn với tiếng sóng biển vỗ nhẹ dưới chân, chú thiếu niên lần đầu tiên nghe nói về lai lịch gia đình chú. Câu chuyện cô Lee kể có nhiều lỗ hổng lớn nhưng nói chung cô cũng thành công trong việc trình bày cho anh cháu biết đại khái và sơ lược nguồn gốc và tai hoạ trong gia đình cô.
    Khi mặt trời hoàn toàn chìm khuất và gió biển bắt đầu trở lạnh, hai cô cháu ngồi sát vào nhau. Cô ôm lấy cháu và cháu muốn lấy thân che gió cho cô đỡ lạnh.
    Những buổi chiều hai cô cháu ra ngồi ở cầu tầu trở thành thông lệ trong những ngày cuối cô Lee ở đây. Trên đường ra biển, hai cô cháu ghé chợ mua bịch nho hay bịch hạt điều, gói đậu phụng, hộp bích-qui, lon nước ngọt. Cô cháu ngồi bên nhau ngắm biển, ăn uống lai rai, nói chuyện cho tới khi trời tối sẫm và gió biển trở lạnh.
    Lee đi cũng im lặng và đột ngột như khi nàng đến. Nàng đến không báo trước, nàng đi không một lời từ biệt, không một cái ôm hôn, không một lời hẹn hò gặp lại. Một bình minh nàng lặng lẽ ra khỏi nhà Adam. Hai ngày sau nàng gọi điện thoại cho Adam và Carmen. Nàng khuyến khích hai cháu viết thư cho nàng, nhưng rồi những lá thư cũng thưa dần.
    Mùa hạ năm Adam tốt nghiệp Pepperdine, chàng và một người bạn học lái xe đi chơi xuyên mấy bang. Họ dừng lại Memphis, ở hai ngày, hai đêm trong nhà cô Lee. Cô sống một mình trong căn nhà rộng trên đỉnh đồi nhìn xuống dòng sông. Buổi chiều cô Lee ngồi với Adam và anh bạn trên ban-công, ăn pizza do cô làm, uống bia và ngắm những chiếc bè di chuyển trên sông. Họ nói với nhau về đủ mọi thứ chuyện trên đời. Trong lần gặp này, Adam không nói gì với cô về chuyện gia đình. Chàng đang tính học Luật. Cô Lee hỏi cháu về dự định tương lai. Cô sốt sắng, vui vẻ, niềm nở, nói nhiều. Cô là bà chủ nhà tuyệt vời và là bà cô lý tưởng. Khi họ chia tay, mắt cô ưá lệ. Cô ôm cháu thật lâu và bắt anh hưá anh sẽ trở lại.


    Adam không cứu được ông nội của chàng. Trong mấy ngày cuối trước khi ông già Sam Cayhall phải lên ghế điện, cô Lee biến mất. Cô có tật nghiện rượu, cô đã bỏ rượu nhưng vì bị căng thẳng thần kinh, cô lén uống lại, cô phải vào dưỡng đường cai nghiện.
    Adam đưa ông nội chàng đến cửa phòng tử hình. Rồi chàng lái xe đi lang thang ban đêm trong thành phố. Chàng đến nghĩa trang nơi người ta sẽ đem ông nội chàng đến chôn. Chàng uống bia say, dựa lưng vào tấm bia trên mộ bà nội chàng mà ngủ đến sáng. Ðây là những trang cuối của truyện The Chamber.

    Mang Xuống Tuyền Ðài.
    Có tiếng xe chạy đến rồi dừng lại trên con đường có rặng phi lao xanh rì dưới kia. Tiếng cửa xe mở đóng. Adam không nghe thấy những tiếng ấy. Chàng lại nhắm mắt và chàng lại nhìn thấy ông già trong bộ quần áo mới, đi đôi giày mới, ngồi trong lòng ghế, đôi mắt mở lớn nhìn chàng.
    Có người đi đến. Adam không nghe, không biết. Người đến bước nhẹ đến gần chàng. Một nhánh cây khô gẫy dưới gót giầy làm Adam mở mắt nhìn lên.
    Cô Lee đứng bên chàng. Chàng nhìn cô rồi quay mặt đi.
    Lee duyên dáng hạ đầu gối xuống rồi ngồi sát bên anh cháu, tay nắm cánh tay anh cháu, ngả đầu vào vai anh cháu.
    – Cô đến đây làm gì?
    Adam hỏi. Lee không trả lời.
    – Nửa tháng rồi cô đi đâu?
    – Cô ở bệnh viện.
    – Ở đâu cô cũng phải phôn về chứ? Tại sao lại không?
    – Ðừng giận cô mà. Cô đang cần con yêu thương cô.
    Lee áp má vào cánh tay anh cháu.
    Vẫn còn hờn giận, Adam nói:
    – Con không biết phải nghĩ sao về cô. Việc cô làm không thể nào tha thứ được.
    – Ông có muốn gặp cô không? Ông có nói gì đến cô không?
    – Ông con muốn gặp cô lắm. Ông bảo con nói với cô là ông yêu thương cô, ông nhớ, ông nghĩ đến cô thật nhiều trong những phút chót. Nhưng cô có nghĩ gì đến ai đâu, cô chỉ biết cô thôi.
    – Tội nghiệp cô mà, Adam. Cô sống dở, chết dở trong bệnh viện. Cô muốn chết, con ơi.. Cô yếu đuối lắm.. Cô cần được yêu thương, được nâng đỡ..
    Thấy Lee nhìn hai lon bia chưa mở, Adam vội quăng hai lon bia đó ra xa.
    – Cô không uống nữa đâu.
    Lee nói như van xin, như năn nỉ. Giọng nói của bà nghe thật đáng thương. Khuôn mặt đẹp của bà có vẻ mệt mỏi.
    – Cô có tới để gặp ông. Lee nói.
    – Hồi nào?
    – Tối qua. Nhưng muộn quá, người ta không cho cô vào.
    Trái tim Adam dịu lại. Chàng chẳng nên làm cho bà cô thân yêu của chàng phải khổ sở. Bà là người đáng thương, cô đơn, chồng con không ra làm sao cả, bà nghiện rượu, bà yếu đuối nhưng bà vẫn phấn đấu để bỏ tật xấu và để sống đường hoàng. Và bà là bà cô ruột của chàng, cô Lee yêu dấu. Giọng nói của chàng dịu lại:
    – Ðến phút cuối cùng ông con còn nói đến cô. Ông dặn con nói với cô là ông yêu thương cô lắm.
    Lần truớc chàng nói với cô câu này bằng giọng nói giận hờn, trách móc. Lần này chàng nói bằng giọng nói trìu mến pha lẫn kiêu hãnh: trong dòng họ Cayhall vẫn có tình yêu thương, tình huyết thống, vẫn có những người Cayhall yêu thương nhau.
    – Ông con không trách gì cô vì cô không đến.
    Lee khóc. Bà khóc êm, khóc sạch, và bà khóc thật lâu.
    .. .. ..

    Lee ngừng khóc. Mặt trời vượt lên trên những vòm cây. Nắng bắt đầu làm cho hai cô cháu thấy nóng.
    – Cô rất vui vì con đã về cứu ông – Lee nói – Không hỏi cô cũng biết việc con về làm ông vui lắm.
    – Con thất bại, cô ơi. Con về hay không ông con vẫn thế.
    – Con đã làm hết sức của con. Con đừng ân hận. Ðêm đầu tiên khi con về đây, con có nói với cô là việc cứu ông sẽ rất khó, nhưng con vẫn lo cứu ông. Con đã đi đến cùng với ông. Thế là đủ. Ở đời không phải cứ đấu tranh là nhất định phải thắng. Xong rồi. Con hãy bình yên trở về Chicago sống cuộc đời của con.
    – Con không về Chicago đâu.
    Cô Lee ngạc nhiên:
    – Con đi đâu?
    – Con ở lại đây.
    – Con ở lại đây làm gì?
    – Con vẫn hành nghề luật sư nhưng con không làm công cho những công ty lớn. Con mở văn phòng riêng của con, chuyên lo việc đại diện cho những người tù án tử hình.
    Lee mở lớn đôi mắt đen còn ướt nước mắt nhìn anh cháu. Bà mừng vì Adam sẽ sống gần bà nhưng cùng lúc bà lại nghi ngại:
    – Con suy nghĩ kỹ đã rồi hãy quyết định. Cô sợ con sống không nổi.
    Adam không biết chàng cũng bướng và cứng đầu như ông nội chàng khi chàng nói:
    – Không nổi cũng phải nổi.


    Tôi chọn cái tên Mang Xuống Tuyền Ðài cho The Chamber vì nhân vật ông già Sam Cayhall không phải là thủ phạm vụ đánh bom làm chết người. Năm xưa khi bị bắt, ông không khai ra thủ phạm. Ông chịu chết mà không khai.
    Tôi gửi lời cám ơn đến Minh và Nam hiện sống ở Sài Gòn.
    Tôi tặng bài viết này cho những bạn thích đọc những quyển tiểu thuyết phóng tác, tiểu thuyết dịch của tôi.
    Những năm 1992, 1993, khi dịch The Chamber ở Sài Gòn, nhiều đoạn truyện làm tôi xúc động ưá nước mắt. Hôm nay, một ngày mùa hạ năm 2010, ở xứ người, khi viết bài này, những đoạn truyện tả tình cảnh cô cháu Lee-Adam vẫn làm tôi xúc động.
     
  5. khanh911

    khanh911 Lớp 3

    Thằng dtv ít ra nó còn free, thằng isach này đi ăn trộm còn thu phí (gạo).
     
  6. từ lâu đã tôi đã cạch thằng isach này ra rồi,bỏ tiền nạp tải sách thà ra nhà sách mua ủng hộ NXB còn ý nghĩa hơn

    mà tác giả hoàng hải thủy cũng nhiều chuyện hay lắm đó nhé các bạn,đọc dữ hơn rắn độc với định mệnh đã an bài mới thấy dc cái tài viết băn của ông này,tiếc là tác phẩm trước năm 75 nên không lưu hành ít ai biết đến
     
    Chỉnh sửa cuối: 9/10/18

Chia sẻ trang này