Tuổi hoa Ngục thất giữa rừng già - Minh Quân, Mỹ Lan

Thảo luận trong 'Tủ sách Văn học trong nước' bắt đầu bởi nguyenthanh-cuibap, 7/10/13.

Moderators: Bọ Cạp
  1. nguyenthanh-cuibap

    nguyenthanh-cuibap Cử nhân

    NGỤC THẤT GIỮA RỪNG GIÀ

    *Tác giả: MInh Quân & Mỹ Lan
    *Tủ sách Tuổi hoa
    *LOẠI HOA ĐỎ : truyện phiêu lưu, mạo hiểm, trinh thám

    Chương 1

    *- Sinh ! Con đã tắm rửa xong rồi chứ ?
    Nghe hỏi, cậu bé giúp việc cho ông chủ da trắng đang ngồi đánh giày trước lều ngẩng đầu lên, vừa cười vừa lắc đầu - cái đầu tóc bù xù như tổ quạ - Đáp gọn :
    - Thưa ông chủ chưa.
    - Chưa ? Tại sao thế, hở ?
    Ông chủ gặng hỏi . Ngọc Sơn là một người Ăng Lê chính cống, từng sống tại Ấn Độ nhiều năm, nói rõ ra, ông là một nhà thám hiểm. Dân bản xứ vẫn quen gọi ông bằng ông chủ chứ ít khi gọi đến tên.
    Không giống như một số nhà thám hiểm khác mà người ta thường thấy trên màn ảnh hay trong các tiếu thuyết phiêu lưu mạo hiểm : nói năng đối xử thô lỗ, ưa uống rượu, ăn ở bẩn thỉu, bừa bãi... Ngọc Sơn trái lại ông hết sức ngăn nắp, cẩn thận, sạch sẽ, ăn uống điều độ, đối xử với kẻ giúp việc rất nhã nhặn và từ tâm.
    - Thưa ông, con bận nhiều việc quá. Để lát nữa rồi con sẽ tắm.
    Ông Ngọc Sơn gật đầu ra dáng hài lòng nhưng không quên điểm vào mặt Sinh, nhắc lại :
    - Này Sinh ! Con nên biết rằng người ta phải giữ gìn thân thể và áo quần luôn luôn sạch sẽ như tâm hồn mình, dầu rằng đang ở trong rừng già đi nữa, cũng vậy. Tắm xong, nhớ giặt luôn cái quần cụt đi, nghe không ? Ta thấy quần con bẩn lắm đó. Thôi ! Đi ngay đi !* Trời sắp tối sập rồi, đừng có giả vờ kiếm chuyện chần chờ cho tối rồi lại bảo : "Thưa ông, con sợ rừng đêm" như hôm qua, nghe chưa ?
    "Ông chủ da trắng này kỳ quá đi thôi ! Mình tắm hay không thì can gì mà ông cứ bắt tắm hoài". Sinh nghĩ thầm và nói lớn :
    - Thưa ông chủ, con đi ngay đây !
    Dứt lời, Sinh bỏ chiếc giày ống đang đánh dở xuống, vơ vội miếng xà phòng cầm khư khư trong tay, chạy vụt đi .
    Ông Ngọc Sơn nhìn theo cái bóng dáng còm nhom, mảnh mai như một cái que khô của thằng bé, mỉm cười một cách hài lòng.

    ****************************** ***************************** * * * * * * * * * * ******* * * * * * * * * * * * * * * * * **
    Mùi cơm chiên tỏa ra khắp khu rừng thưa, nơi mà ông Ngọc Sơn chọn để căng lều dựng trại. Trước căn lều xanh đậm màu lá già của ông, một ngọn lửa reo vui.
    Giang Khâm, (Tên một người thuộc bộ lạc Bản Thượng) được ông Ngọc Sơn chọn làm hướng đạo để săn thú trong chuyến đi rừng này là một tên có gương mặt lầm lỳ, hung tợn mà cậu bé Sinh vô cùng sợ hãi, có thể nói cậu sợ hắn ta hơn là sợ chủ mình. Ông Ngọc Sơn tuy bận việc, thỉnh thoảng vẫn xoa đầu Sinh và cười một cái, còn hắn, tuyệt nhiên không, cái nhìn của hắn lúc nào cũng gườm gườm, như ngầm đe dọa. Sinh nghĩ rằng nếu
    mình mà làm ông chủ thì mình tống khứ Giang Khâm từ tám hoánh !*
    Lúc Sinh đi ngang bếp lửa hồng, nó nom thấy Giang Khâm ngồi xổm cạnh đó, miệng nhai nhồm nhoàm trong khi lão đầu bếp béo phệ, mặt luôn luôn đỏ gay nên có cái biệt danh là Tư Gấc và hai tên giúp việc nữa đang phụ lão ta dọn bữa ăn chiều.
    Sinh thở dài tiếc rẻ; nó ao ước được ngồi bên ngọn lửa, nhàn nhã như Giang Khâm, và nó còn đoán già thêm : lão Tư Gấc tốt bụng sẽ cắt cho nó một rẻo thịt, ấy vậy mà nó không dám dừng chân...*
    Vì rằng Sinh thừa biết tính chủ. Khi ông nói một là một, khi ông bảo hai là hai, không có suy suyển đi lấy nửa ly ! *Mà ông đã bảo nó đi tắm thì nhất định là nó phải đi tắm, không có lôi thôi chi cả.
    Sinh giúp việc cho ông Ngọc Sơn khá lâu : gần một năm tròn ! Nó nhận thấy rằng người da trắng có một quan niệm khá phiền toái, kỳ lạ về sự sạch sẽ. Chẳng phải kể chi chuyện xa xôi, cứ lấy ngay chuyện rửa nĩa làm ví dụ : một bận ông Ngọc Sơn sai nó rửa nĩa, thằng bé Ấn Độ chỉ mang cái nĩa ra chọc chọc xuống đất rồi chùi lên quần. Thế là xong việc. Nhưng ông chủ người Anh không bằng lòng cách làm việc như thế, ông bắt nó
    nhúng trọn cái nĩa vào trong nước nóng, rửa sạch với xà phòng rồi lau lại bằng một cái khăn trắng tinh !
    Cha mẹ ơi !* Sao mà Sinh ghét đắng, ghét cay mấy cái khăn trắng thế không biết, vì khi dùng rồi chúng như có miệng, tố cáo ngay với chủ nếu bát, dĩa, nồi, dao, muỗng nĩa chỉ rửa sơ sơ !
    Lại còn chuyện giặt áo quần nữa, mới kỳ khôi. Nào có lâu la chi - Sinh lý luận một mình - Cứ giặt hôm nay cho trắng trẻo, sạch sẽ thì y như rằng đến ngày mai là bẩn lại rồi !
    Sinh rất thông thạo đường tắt ra ao, băng ngang bụi rậm, vì nó vẫn xách nước về cho cả trại dùng hàng ngày.
    *Một con suối ngoằn ngoèo chảy ra cái ao ấy. Xung quanh, cây cối um tùm nom khá ngoạn mục. Nhưng Sinh không hề quan tâm đến cảnh đẹp quanh mình, có thể vì thói sạch sẽ kỳ quái của dân da trắng, vì thói lười biếng của lão Tư Gấc mà Sinh sẽ mất phần ăn. Chứ không ư : lão đã từng nói "Nếu mày la cà rong chơi về trễ thì ráng mà gặm cỏ như loài hươu Sinh ạ". Và nếu Sinh có cải chính rằng : "Tôi đi tắm theo lời ông chủ, không có đi chơi" thì lão lại già họng mà thêm "Ừ thì hãy cứ cho rằng mày đi tắm đi, mà sao mày không lo tắm sớm hơn? Tao hầu ông chủ, tao chả nhọc xác hầu mày". Đó là chưa kể gã Giang Khâm luôn luôn ăn như cọp đói lúc nào cũng ăn lấn sang phần người khác, nhất là nếu người đó nhỏ bé mà lại còn vắng mặt như Sinh ! Trời ơi ! Dễ hắn tưởng rằng những đứa nhỏ như mình thì không ăn cũng no chắc ? Sinh vừa chạy vừa nghĩ thầm. Thình lình cậu kêu to lên :
    - Đúng ! Đúng ! Mẹ thằng Giang Khâm là con chó sói đói còn cha nó lại cũng chính là một con gấu đói nốt ! Chắc chắn ! Chắc chắn như vậy !
    Sinh cười ha hả. Dĩ nhiên, không bao giờ Sinh dám nói vậy trước mặt mọi người, nhất là trước mặt gã Giang Khâm ghê gớm đó, nhưng mà bây giờ đây... cây cỏ làm gì có lỗ tai? Sợ gì mà không nói cho nó hả kia chứ ?
    Đến ao, Sinh đi lần theo bờ dốc đoạn cởi quần áo rồi khoắng nước trước khi nhúng chiếc quần cụt xuống.
    Đúng lúc ấy, Sinh trông thấy một con trăn, một con trăn cự đại, nằm dài trên mặt đất, nom lặng lẽ ra tuồng vô hại nhưng hai con mắt thao láo, lạnh băng đang trừng trừng nhìn Sinh và cái đầu dẹp lép nhô lên khỏi mặt đất như cách sẵn sàng phóng đến.
    Sinh biết rõ loài trăn như biết bàn tay nó có bao nhiêu ngón vậy. Chúng di chuyển rất mau, rất dễ dàng dưới nước cũng như trên cạn, chúng quấn quanh mình nạn nhân và siết mạnh, siết cho kỳ con mồi tắt thở và mềm nhũn rồi mới bắt đầu ăn. Và Sinh còn biết thêm rằng muốn giết nạn nhân, trăn cần phải có một điểm tựa, chẳng hạn một thân cây, một cái cọc cứng để nó quấn đuôi vào đó. Vì vậy, Sinh rất bình tĩnh, nó không sợ hãi lấy một tí ti nào. Sinh nhổ toẹt xuống đất một bãi, bộ điệu và giọng nói đầy khinh bỉ như mình là...người sành sỏi nhất trần đời.
    - Cút xéo !* Đồ loài rắn rết không cha không mẹ ! Đừng hòng đụng đến gót chân tao !

    Mắng xong con ác vật, Sinh cúi xuống định nhặt một viên đá ném nó nhưng chưa kịp hành động thì có tiếng nước xao động làm Sinh ngờ vực dừng tay, nhanh nhẹn như một con sóc nhỏ, cậu bé phóng tuốt lên bờ, vừa kịp tránh xa chiếc mõm nhọn và rộng vạc của con sấu lớn dầm mình trong bùn. Giống cá sấu ở Ấn Độ có mõm thật nhọn, thật dài và rộng, chúng ưa tập trung tại những ao hồ, sông con để rình rập mồi ngon, những con vật hiền lành vô tội đến ao uống nước là bị nó chộp lấy ngay, không kịp đề phòng chi cả !.........................................


    [​IMG]

     

    Các file đính kèm:

    Chỉnh sửa cuối: 4/5/21
    meetdak and Mạnh Kiều like this.
  2. daugoitrai

    daugoitrai Lớp 1

    Cập nhật link.
     

    Các file đính kèm:

Moderators: Bọ Cạp

Chia sẻ trang này