Nguyễn Tất Nhiên - Ông vua thơ tình của chế độ cũ

Thảo luận trong 'Tủ sách Thi ca' bắt đầu bởi whatcsvt100, 5/10/13.

Moderators: Ban Tang Du Tử
  1. whatcsvt100

    whatcsvt100 Lớp 8

    Mình rất thích thơ của NTN. Thấy trên diễn đàn không, có post lên cho anh em đọc chơi.
     

    Các file đính kèm:

  2. lichan

    lichan Lớp 12

    Những bài thơ gắn liền với cái tên Nguyễn Tất Nhiên.

    Nguyễn Tất Nhiên - Thơ

    Cô Bắc Kỳ nho nhỏ

    Đôi mắt tròn, đen, như búp bê
    Cô đã nhìn anh rất ... Bắc Kỳ
    Anh vái trời cho cô dễ dạy
    Để anh đừng uổng mớ tình si

    Anh vái trời cho cô thích mộng
    Để anh ngồi kể chuyện nằm mơ
    "Đêm qua có một chàng bươm bướm
    Nguyện chết khô trên giấy học trò "

    Anh chắc rằng cô sinh trong nam
    Cảnh tượng di cư chắc lạ lùng ?
    Khi nghe ai luyến thương Hà Nội
    Chắc cô nghe bằng tim dửng dưng

    Anh vái trời cho cô dửng dưng
    Coi như Hà Nội - xứ hoang đường
    Để anh còn dắt cô đi dạo
    Còn rủ cô vào rạp cải lương

    Anh vái trời cô thích cải lương
    "Thích kẻ anh hùng diệt bạo tàn"
    Mốt mai thê thảm quanh đời sống
    Cô sẽ còn đôi chút lạc quan

    Đôi mắt tròn, đen, như búp bê
    Cô nhớ nhìn thiên hạ lận lường
    Mà hãy nhìn anh cay lắm chuyện
    Nhưng còn con trẻ chuyện yêu đương

    Đám Đông
    Nguyễn Tất Nhiên

    1.
    cô Bắc Kỳ nho nhỏ
    tóc “demi-garçon”

    chiều vui thương đón gió
    có thương thầm anh không ?

    cô Bắc Kỳ nho nhỏ
    tóc “demi-garçon”

    cười ngây thơ hết nụ
    tình cờ thấy anh trông
    khi không đường nín gió
    bụi hết thời bay rong
    khi không đường nín gió
    anh lấy gì lang thang ?

    cô Bắc Kỳ nho nhỏ
    tóc “demi-garçon”

    chiều đạp xe vô chợ
    mắt như trời bao dung
    anh vì mê mãi ngó
    nên quên thù đám đông!

    2.
    đời chia muôn nhánh khổ
    anh tận gốc gian nan
    cửa chùa tuy rộng mở
    tà đạo khó nương thân
    anh đành xưng quỉ sứ
    lãnh đủ ngọn dao trần!
    qua giáo đường kiếm Chúa
    xin được làm chiên ngoan
    Chúa cười rung thánh giá
    bảo: đầu ngươi có sừng !

    đời chia muôn nhánh khổ
    anh tận gốc gian nan
    cô Bắc Kỳ nho nhỏ
    mắt như trời bao dung
    hãy nhìn anh thật rõ
    trước khi nhìn đám đông

    hãy nhìn sâu chút nữa
    trước khi vào đám đông!
    (1973)

    Trúc Đào

    Trời nào đã tạnh cơn mưa
    Mà giông tố cũ còn chưa muốn tàn
    Nhà người tôi quyết không sang
    Thù người tôi những đêm nằm nghiến răng
    Quên người - nhất quyết tôi quên
    Mà sao gặp lại còn kiên nhẫn chào.
    Chiều xưa có ngọn trúc đào
    Mùa thu lá rụng bay vào sân em
    Mùa thu lá rụng êm đềm
    Như cô với cậu cười duyên dại khờ
    Bởi vì hai đứa ngây thơ
    Tình tôi dạo ấy là ngơ ngẩn nhìn
    Thế rồi trăng sáng lung linh
    Em mười sáu tuổi giận hờn vu vơ
    Sang năm mười bảy không ngờ
    Tình tôi nít nhỏ nằm mơ cũng thừa
    Tôi mười bảy tuổi buồn chưa
    Đầu niên học mới dầm mưa cả ngày...

    Chiều nay ngang cổng nhà ai
    Nhủ lòng tôi chỉ nhìn cây trúc đào
    Nhưng mà không hiểu vì sao
    Gặp người xưa lại nhìn nhau mỉm cười ?

    Em hiền như Ma Soeur.

    Đưa em về dưới mưa
    Nói năng chi cũng thừa
    Như mua đời phất phơ
    Chắc ta gần nhau chưa

    Tay ta từng ngón tay
    Vuốt tóc em lưng dài
    Đôi ta vào quán trưa
    Nhắc nhau tình phôi pha

    Em mang hồn vô tội
    Đeo thánh giá huy hoàng
    Còn ta đầy sám hối
    Mà sao vẫn hoang đàng

    Đưa em về dưới mưa
    Nói năng chi cũng thừa
    Đưa em về dưới mưa
    Có nhau mà như xưa

    Em hiền như Ma soeur
    Vết thương ta bốn mùa
    Trái tim ta bệnh hoạn
    Ma soeur này Ma soeur

    Ta nhờ em ru ta
    Hãy ru tên vô đạo
    Hãy ru tên khờ khạo
    Ma soeur này Ma soeur

    Đưa em về dưới mưa
    Chiếc xe lăn dốc già
    Đưa em về dưới mưa
    Áo em buồn lưa thưa

    Đưa em về dưới mưa
    Hỡi cô em bé nhỏ
    Ôi duyên tình đã qua
    Có bao giờ không mưa?

    Vai em tròn dưới mưa
    Ướt bao nhiêu cũng vừa
    Như u tình đã qua
    Thấm linh hồn ma soeur.

    Duyên tình con gái Bắc

    Ta sẽ về thương lại nhánh sông xưa
    Thương lại bóng hình người năm năm trước...
    Em nhớ giữ tính tình con gái Bắc
    Nhớ điêu ngoa nhưng giả bộ ngoan hiền
    Nhớ dịu dàng nhưng thâm ý khoe khoang
    Nhớ duyên dáng, ngây thơ mà xảo quyệt!

    Ta sẽ nhớ dặn dò lòng nên tha thiết
    Nên vội vàng tin tưởng chuyện vu vơ
    Nên yêu đương bằng khuôn mặt khờ khờ
    Nên hùng hộ để đợi giờ thua thiệt!

    Nghe nói em vừa thi rớt Luật
    Môi trâm anh tàn héo nụ xa vời
    Mắt công nương thầm khép mộng chân trời
    Xin tội nghiệp lần đầu em thất vọng!

    (Dù thật sự cũng đáng đời em lắm
    Rớt đi Duyên, rớt để thương người!)
    Ta - thằng ôm hận tú tài đôi
    Không biết tìm ai mà kể lể

    Chí lớn thôi đành cam rớt lệ
    Ngày ta buồn thần thánh cũng thôi linh!
    Nếu vì em mà ta phải điên tình
    Cơn giận dữ đã tận cùng mê muội

    Thì đừng sợ, Duyên ơi, thiên tài yếu đuối
    Tay tre khô mối mọt ăn luồn
    Dễ gãy dòn miểng vụn tả tơi xương
    Khi tàn bạo siết cổ người yêu dấu!

    Em chẳng bao giờ rung động cũ
    Ta năm năm nghiệt ngã với tình đầu
    Nên trở về như một con sâu
    Lê chân mỏng qua những tàn cây rậm

    Nuôi hy vọng sau ngàn mưa nắng lậm
    Lá xanh em chưa dấu lở loang nào
    Ðể ta còn thi sĩ nhất loài sâu
    Nhìn lá nõn, tiếc, thèm ...đâu dám cắn!

    Nếu vì em mà thiên tài chán sống
    Thì cũng vì em ta ngại bước xa đời!

    Cho Nhỏ Ngày Thi
    Ngày thi sắp gần kề rồi đó nhỏ
    Nhỏ lo năm mà ta ngại tới mười
    Sợ bài thi làm nhỏ biếng môi cười
    Ta thật sự nghe lòng đau khôn xiết

    Ta tưởng tượng nếu nhỏ mà thi rớt
    Nhỏ sẽ buồn như những lá thu bay
    Lệ thắm nồng ướt đẫm chiếc khăn tay
    Như có dạo nhỏ buồn ta phải đỗ

    Ta tưởng tượng nếu nhỏ mà thi đỗ
    Nhỏ có mừng chưa chắc đã hơn ta
    Nụ nhỏ cười sẽ rực rở như hoa
    Nỗi sung sướng ửng hồng đôi má đỏ

    Ngày thi đã gần kề rồi đó nhỏ
    Ta không thi nhưng hồi hộp lạ thường
    Đêm ta nằm cầu mong Chúa xót thương
    Cho nhỏ đỗ dẫu ta… người ngoại đạo

    Đôi mắt nào linh hiển
    Mùa đông đã về rồi đó nhỏ.
    Đồng bằng miền Nam trở trời trái gió
    Anh chợt nghe hồn thánh thót tiếng chuông
    Vừa đủ hồi sinh miền giáo đường buồn

    Mùa đông đã về rồi đó nhỏ.
    Anh mặc áo len quấn khăn quàng cổ.
    Bồng ẵm tim mình đi lễ tình yêu
    Đồng bằng miền nam dù chẳng lạnh bao nhiêu
    Nhưng cũng phải ra cái điều rét mướt
    Làm chiên ngoan, cả đời, tôn vinh hạnh phúc
    Cả đời tin sự thật có, thiên đàng

    Đôi mắt nào của Chúa ở trần gian
    Bóng tôi ngã hướng thâm cùng đời sống khó

    Mùa đông đã về rồi đó nhỏ.
    Phúc âm mừng ngân vọng được bao lâu?
    Tôi cả tin, nên rất dễ nghi ngờ
    Tôi vụng tính, nên vẫn thường do dự.
    Tình chảy xiết qua đời như, thác lũ
    Tội thân tôi bầm dập, mủn như bùn

    Đôi mắt nào của Chúa ở trần gian
    Có soi thấu tận cùng miền u uẩn ?
    Đôi mắt nào sáng như trời quang đãng
    Hay ân cần chuyên chở lụy phiền tôi

    Chẳng bao giờ thần thánh chịu hở môi
    Tôi cũng thế nên sầu say lúy túy
    Tôi cũng thế nên hờn cao ngất núi
    Chờ em qua, rồi, để qua luôn…

    Đôi mắt nào của Chúa ở trần gian
    Hãy phán đoán tâm hồn tôi, thánh thiện
    Đôi mắt nào tuyệt vời linh hiển
    Hãy tò mò thêm chút nữa, tình tôi !

    Chẳng bao giờ thần thánh chịu lìa ngôi
    Tôi cũng thế nên tượng hình rêu phủ.
    Tôi cũng thế nên xương tàn cốt rũ
    Nơi miếu đền hoang rợn cánh dơi bay
    (Hãy một lần định bụng đến thăm tôi
    Thần thánh cô đơn rất sẵn sàng đãi ngộ!)

    Mùa đông đã về rồi đó nhỏ.
    Anh lặng mình thấm thía tiếng chuông
    Làm cây thông già đứng lặng hưởng mù sương
    Còn bao nhiêu đèn và bao nhiêu nến
    Hãy một lần mang ra thắp hết
    Hãy một lần khôi phục lại, niềm vui

    Đôi mắt nào của Chúa ở lòng tôi
    Nhỏ ơi, ơi nhỏ, và nhỏ ơi…

    Bài Hạnh Ngộ.

    Nguyễn Tất Nhiên

    Em biết thương ta rồi phải không?
    Thôi thế cho ta bớt não nùng
    Thôi thế cho đời ta ngậm đắng
    Còn nghe vị ngọt của tình thân!

    Ta có gì đâu ngoài khốn khổ
    Ngoài vết thương thấm thía u tình
    Yêu ai ta quấn dây oan nghiệt
    Mặc sức nhân gian siết bạo tàn!

    Ta có gì đâu ngoài trái tim
    Đem phơi hệ lụy giữa thanh thiên
    Ngờ đâu thiên hạ vô tâm quá
    Mua vui trên những đoạn trường!

    Thế nhân khắc nghiệt hơn ta tưởng
    Em cũng vô tình nghiệt ngã theo
    Yêu ai, ta đốt thời niên thiếu
    Bây giờ mang thảm kịch tàn tro!

    Em biết thương ta rồi phải không?
    Thôi thế cho ta chút mát lòng
    Thôi thế cho ta còn bác ái
    Còn tưởng tin người vì tưởng tin

    Như Những Hoàng Hôn Bỏ Mặt Trời.
    Tôi bắt đầu yêu hay bắt đầu dự tính ?
    ( Dự tính nào cũng thật ngây thơ )
    Tôi bắt đầu ngây thơ hay bắt đầu già ?
    ( Khi mặc cả, tình yêu cũng thù hận )

    Xin đánh đổi cuộc đời này (lận đận)
    Bằng phút giây cầm được tay người

    Em còn đứng bên dòng sông mát lạnh
    Cho đầy hồn mơ ước viễn vông
    Tôi còn đứng bên bờ sông mát lạnh
    Cho một mưu toan tự tử âm thầm

    Ngày sắp hết, năm sắp hết
    Thời gian nào cho bốn mắt ta xanh ?
    Thời gian nào đưa ta về địa ngục ?
    ( Những kẻ yêu nhau chẳng thể có thiên đàng )

    Thế nào rồi em cũng bỏ tôi
    Như những hoàng hôn bỏ mặt trời

    Khi tôi thốt lời tình như bảo vật
    Em ngu si nên từ chối dễ dàng
    Tôi ngu si nên làm người không tiếc của
    (Hai kẻ ngu si khó sống gần )

    Thế nào rồi em cũng giết tôi
    Xin hận thù em suốt quãng đời

    Tôi bắt đầu yêu hay bắt đầu dự tính ?
    ( Dự tính nào cũng thật ngây thơ )
    Tôi bắt đầu ngây thơ hay bắt đầu già ?
    ( Khi mặc cả, tình yêu cùng thù hận )

    Như loài thiêu thân mê lửa ngọn
    Buổi yêu em, tôi hăng hái lìa trần.

    Đông Khúc

    Nguyễn Tất Nhiên

    Tình đã theo em về dĩ vãng
    Buồn tôi như lá thẩn thờ bay
    Ví dù lá rụng đầy thu ướt
    Lá cũng xin đừng bận gót aị.

    Tình đã theo em về dĩ vãng
    Buồn tôi như bóng lặng lờ in
    Ví dù bóng đẳng đeo nghìn thuở
    Bóng cũng xin người cứ ... thản nhiên

    Tình đã theo em về dĩ vãng
    Buồn tôi như bụi khắp không gian
    Ví dù bụi ố hoen màu trắng
    Bụi cũng xin đừng vương mắt xanh

    Tình đã theo em về dĩ vãng
    Buồn tôi như lịch nhẩn nha rơi
    Mỗi ngày thiên hạ nhuần tay xé
    Lịch mới, như tờ-thương-nhớ-tôi
     
    Chỉnh sửa cuối: 29/11/13
    aum_t12 and Ban Tang Du Tử like this.
  3. whatcsvt100

    whatcsvt100 Lớp 8

    Ấn tượng với bài duyên tình con gái bắc của ntt nhưng vài từ cắn nát ngón tay cũng chả hjểu ý tứ. Hjxhjx. Chả pjt tác gjả lấy đâu ra
     
  4. lichan

    lichan Lớp 12

    Bách khoa toàn thư mở Wikipedia
    Nguyễn Tất Nhiên sinh ngày 30 tháng 5 năm 1952 tại quận Đức Tu, tỉnh Biên Hòa và mất ngày 3 tháng 8 năm 1992 tại California.

    Nguyễn Tất Nhiên theo học trường trung học Ngô Quyền từ năm 1963 cho tới năm 1970. Lúc mới vừa lên trung học đệ nhất cấp, Nguyễn Tất Nhiên đã làm thơ. Theo lời những người bạn cùng trường lúc đó, thơ của Nguyễn Tất Nhiên đã rất hay từ nhỏ. Lúc đó Nguyễn Tất Nhiên thành lập thi văn đoàn với bạn học là Đinh Thiên Phương, tên thật là Đinh Thiên Thọ. Cả hai thi sĩ học trò này cùng chung nhau xuất bản tập thơ Nàng thơ trong mắt năm 1966, khi đó Nguyễn Tất Nhiên được 14 tuổi. Trong tập thơ này Nguyễn Tất Nhiên lấy bút hiệu là Hoài Thi Yên Thi.

    Thời gian này, Nguyễn Tất Nhiên đã gặp một cô gái người miền Bắc tên là Duyên và có với cô này một tình cảm nhẹ nhàng nhưng không thành công vì hoàn cảnh gia đình và cả tính nghệ sĩ của Tất Nhiên. Dù vậy, cô gái tên Duyên này cũng đã là cảm hứng cho Tất Nhiên sáng tác khá nhiều bài thơ Khúc tình buồn, hay các bài Cô Bắc Kỳ nho nhỏ, Linh mục, Em hiền như ma sơ.

    Tâm hồn nghệ sĩ của Nguyễn Tất Nhiên đã bộc lộ từ lúc ông còn rất trẻ. Đầu óc của ông được miêu tả lúc nào cũng như mơ mộng suy nghĩ đâu đâu, không tập trung ngay cả khi đang học. Bạn bè thời gian này gọi đùa ông là Hải Ngáo hay Hải Khùng. Tương truyền, có một buổi sáng, Nguyễn Tất Nhiên đứng giữa ngã tư ở Biên Hòa như chỗ không người, bỏ tay trong túi quần nhìn lên trên trời.

    Mối tình vô vọng với cô Duyên, nỗi đam mê, niềm đau khổ làm người đã tạo nên phong cách thơ của ông.
    Theo lời kể của nhà thơ Thái Thụy Vy: "hồi chưa nổi tiếng, trời nắng chang chang mà anh ưa mặc cái manteau mua ở khu Dân sinh, mồ hôi nhễ nhại, ưa đạp xe đạp đi cua cô em Bắc Kỳ nho nhỏ tên Duyên..."

    Thơ của Nguyễn Tất Nhiên nổi tiếng với những tác phẩm viết về cảm tình tuổi trẻ, bằng cách đào sâu vào cảm xúc, tư tưởng của con người. Ông thổi một làn gió mới vào thơ Việt Nam với đầy những ý tưởng kỳ lạ: Người yêu là dao nhọn (trong bài Khúc buồn tình), là tín đồ duy nhất: "Tín đồ là người tình, người tình là ác quỷ, ác quỷ đầy quyền năng", còn tôi "là linh mục, giảng lời tình nhân gian", một cách ẩn dụ táo bạo để nói về cái tình cảm âu yếm trong đau khổ, lạc quan trong bi thiết của người yêu, được thể hiện bằng những lời lẽ bông đùa nhưng ngụ ý sâu cay. Nhiều bài khác thì gợi nên hình ảnh của tuổi học trò, vừa hồn nhiên, vừa nghịch ngợm ("Duyên của ta tình con gái Bắc", "Bởi yêu em nên sầu khổ dịu dàng")...

    Thơ của ông do đó được đón nhận như một hiện tượng, cùng với sự quan tâm của các nhạc sĩ nổi tiếng lúc ấy như là Phạm Duy, Nguyễn Đức Quang, những dòng thơ kỳ lạ đã được phổ biến hầu khắp, được nhiều giới yêu thích.

    Bài Thấm Mệt Đầu Tiên
    Tình mới lớn phải không em rất thích ?
    Cách tập tành nào cũng thật dễ thương
    Thuở đầu đời chú bé soi gương
    Và mê mải dĩ nhiên làm lạ

    Tình mới lớn phải không em rất lạ ?
    Cách tập tành nào cũng ngượng như nhau
    Thuở đầu đời chú bé ôm phao
    Và nhút nhát, dĩ nhiên ngộp nước

    Tôi có cánh buồm tấp về ký ức
    Em có chỗ ngồi quên lãng như mây

    Dù cát bụi có nhiều phen dấy loạn
    Cũng yên nằm mang phân bón cho cây
    Nên bao giờ tôi cũng phải thương tôi
    (Những ích kỷ nảy sinh sau lần thảm bại !)

    Tuổi mười lăm giữa con trai, con gái
    Đã rõ ràng ai khờ khạo hơn ai
    Nên bao giờ tôi cũng phải thương tôi
    (Những ích kỷ nảy sinh sau lần nhục nhã !)

    Em có một đời rong xanh mơ đá
    Tôi có ngàn năm say khướt hận thù !

    Tình mới lớn phải không em rất mỏng ?
    Cách tập tành nào cũng dễ hư hao
    Thuở đầu đời cầm đũa thấp cao
    Và nâng chén, dĩ nhiên, đổ vỡ

    Khi mỏi mòn nghe đời mình trắc trở
    Hơn lúc nào tôi quá đỗi thương tôi !
    ***

    Nên Sầu Khổ Dịu Dàng
    Những kỷ niệm đời xin hãy còn xanh
    (Có một ngày mình bỏ trường bỏ lớp
    Anh cũng đi như luật định trời dành
    Em cũng đi như luật định trời dành)

    Nắng bờ sông như màu trang vở cũ
    Thuở học trò em làm khổ ai chưa ?

    Anh muốn khóc trong buổi đầu niên học
    Bàn tay xương cầm hờ hẫng văn bằng

    Em hãy đứng trước gương làm dáng
    Tự khen mình đẹp quá đi em
    (Lỡ mai kia mốt nọ theo chồng
    Còn đôi chút luyến thời con gái)

    Em hãy ra bờ sông nhìn nắng trải
    Nhớ cho mình dáng dấp người yêu
    (Lỡ dòng đời tóc điểm muối tiêu
    Còn giây phút chạnh lòng như … mới lớn)

    Mình hãy trách đời nhau nhiều hư hỏng
    Rồi giận hờn cho kỷ niệm đầu tay
    Thu miên man không thấy lá vàng bay
    Anh phải nói: buồn chúng ta màu trắng

    Tình cứ đuổi theo người như chiếc bóng
    Người thì không bắt bóng được bao giờ

    Anh muốn khóc trong buổi đầu niên học
    Bởi yêu em nên sầu khổ dịu dàng
    ***

    Hai năm tình lận đận
    1.
    Hai năm tình lận đận
    Hai đứa cùng xanh xao
    Mùa đông, hai đứa lạnh
    Cùng thở dài như nhau

    Hai năm tình lận đận
    Hai đứa cùng hư hao

    Em không còn thắt bính
    Nuôi dưỡng thời ngây thơ
    Anh không còn lính quýnh
    Giữa sân trường trao thư

    Hai năm tình lận đận
    Hai đứa đành xa nhau

    Em vẫn còn mắt liếc
    Anh vẫn còn nôn nao
    Ngoài đường em bước chậm
    Trong quán chiều anh ngóng cổ cao

    2.
    Em bây giờ có lẽ
    Toan tính chuyện lọc lừa
    Anh bây giờ có lẽ
    Xin làm người tình thua

    Chuông nhà thờ đổ mệt
    Tượng Chúa gầy hơn xưa
    Chúa bây giờ có lẽ
    Rơi xuống trần gian mưa

    Dù sao thì Chúa cũng
    Một thời làm trai tơ
    Dù sao thì Chúa cũng
    Là đàn ông … dại khờ

    Anh bây giờ có lẽ
    Thiết tha hơn tín đồ
    Nguyện làm cây thánh giá
    Trên chót đỉnh nhà thờ

    Cô đơn nhìn bụi bậm
    Làm phân bón rêu xanh
    Dù sao cây thánh giá
    Cũng được người nhân danh

    3.
    Hai năm tình lận đận
    Em đã già hơn xưa!

    (1972)
    Hai năm Tình lận đận (nhạc Phạm Duy)
    ***

    Khúc tình buồn
    (1)
    Người từ trăm năm
    về qua sông rộng
    ta ngoắc mòn tay
    trùng trùng gió lộng

    (thà như giọt mưa
    vỡ trên tượng đá
    thà như giọt mưa
    khô trên tượng đá
    có còn hơn không
    mưa ôm tượng đá)

    Người từ trăm năm
    về khơi tình động
    ta chạy vòng vòng
    ta chạy mòn chân
    nào hay đời cạn

    (thà như giọt mưa
    vỡ trên tượng đá
    thà như giọt mưa
    khô trên tượng đá
    có còn hơn không
    mưa ôm tượng đá)

    Người từ trăm năm
    về như dao nhọn
    ngọt ngào vết đâm
    ta chết âm thầm
    máu chưa kịp đổ

    (thà như giọt mưa
    vỡ trên tượng đá
    thà như giọt mưa
    khô trên tượng đá
    có còn hơn không
    mưa ôm tượng đá)

    (2)
    Thà như giọt mưa
    gieo xuống mặt người
    vỡ tan vỡ tan
    nào ta ân hận
    bởi còn kịp nghe
    nhịp run vồi vội
    trên ngọn lông măng
    (người từ trăm năm
    vì ta phải khổ)

    (1970)
    Thà Như Giọt Mưa (nhạc Phạm Duy)

    HAI HÀNG ME Ở ĐƯỜNG GIA LONG
    Hôn rách mặt mà sao còn nghi ngại ?
    Nhớ điên đầu sao cứ sợ chia tan ?
    Mỗi lòng người một lý lẽ bất an
    Mỗi cuộc chết, có một hình thức, khác
    Mỗi đắm đuối có một mầm gian ác
    Mỗi đời tình, có một thú, chia ly

    Chiều nắng âm thầm chào biệt lũ lá me
    Lá me nhỏ, như nụ cười hai đứa, nhỏ
    Tình cũng khó theo thời cơm áo, khó
    Ta dìu nhau đi dưới bóng nợ nần
    Em bắt đầu thấy ân hận, chưa em ?
    Vì lỡ nói thương anh, cái thằng quanh năm túng thiếu
    Ân hận, có, thì hãy nên, ráng chịu
    Hãy xem như cảnh ngộ đã an bài
    Như địa cầu không thể ngược vòng quay
    Như Chúa, Phật phải gay go trước giờ lên ngôi Phật, Chúa
    Tình cũng khó theo thời cơm áo, khó
    Nên mới yêu, mà cư xử rất vợ chồng
    Rất thiệt tình khi lựa quán bình dân
    Khi nói thẳng: “Anh gọi cà phê đen bởi hụt tiền uống cà
    phê đá”

    Mỗi cuộc sống thăng trầm, phải mua bằng nhục nhã
    Mỗi mặt trời, phải trả giá một hoàng hôn
    Đêm, chẳng còn cách khác tối tăm hơn
    Nên mặt mũi ta đây, bùn cứ tạt
    Môi thâm tím bận nào tươi tắn, hát
    Em nhớ vờ hoan hỉ vỗ tay khen
    Để anh còn cao hứng cười duyên
    Còn tin tưởng nụ hôn mình, vẫn ngọt
    Khăn tăm tối hãy ngang đầu quấn nốt
    Quấn cho nhau, quấn bạo, quấn cuồng điên
    Vòng sau cùng sẽ gặp quỷ Sa Tăng
    Bởi hạnh phúc mơ hồ như, Thượng Đế
    Đời, vốn không nương người thất thế
    Thì thôi, ô nhục cũng là danh

    Mình nếu chọn đời nhau làm dấu chấm
    Mỗi câu văn đâu được chấm hai lần.

    TÂM DUYÊN
    Mùa hè anh lên núi
    thấy tóc em lành nhiên
    cười theo chiều, gió tối
    trời đi vào giấc yên
    cho sự sống duyên hiền
    từng búp hoa huệ nhỏ
    cho sự sống hương êm
    từng thoảng hoa huệ thở
    sự sống trắng tinh im
    từng nụ quan-âm nở
    im lặng là xin dâng
    tặng đời bông hoa nữa…

    Mùa hạ anh ra đường
    thấy mới tinh tất cả
    thấy nắng nôi dịu dàng
    đang vuốt ve cây cỏ
    thấy cây cỏ dễ thương
    đang làm duyên, tóc xõa
    thấy lửa trời nung ngon
    chín bòn bon sự sống
    thấy sự sống nhịp nhàng
    theo đỏ, vàng, xanh, đỏ…
    thấy phố xá từ tâm
    đèn cười hoa ba đóa

    2.
    Mùa thu anh lang thang
    thấy xe không cáu kỉnh
    với đèn đỏ, đèn vàng
    thấy đèn xanh đủng đỉnh
    như một người ung dung
    bắt người nôn nóng nhịn
    thêm chút nữa chờ trông…

    Mùa thu anh ngồi mộng
    thấy em yêu lần đầu
    năm hai mươi bảy tuổi
    thanh thoát bước đời nhau
    thấy dòng thời gian chảy
    dưới chân cầu tình yêu…

    3.
    Mùa đông anh thức dậy
    đất mở mắt phương phi
    khi trời len lén gửi
    từng nụ nắng nhu mì
    đất giả vờ chưa biết
    như em vờ không hay
    điện chuyền tay… suýt chết
    buông không nổi bàn tay

    Mùa đông anh cửa sổ
    thấy trời đất tinh sương
    như người lười thêm chút
    bắt người đứng bấm chuông
    nôn nao chờ thêm lúc
    bắt người “long distance”
    bồi hồi phôn ai nhấc?
    trời đất cũng nghịch ngầm
    tiếng chim cười rúc rích!

    4.
    Mùa xuân nắng hoàng anh
    sao trời thiêu chết vật
    sao “police” mặt rằn
    phạt ép người dị tộc
    sao dương gian, địa ngục
    là một cực hình thôi ?

    Cực hình sầu chia phôi
    em ơi!
    .
    Linh mục
    1.
    dĩ vãng là địa ngục
    giam hãm đời muôn năm
    tôi - người yêu dĩ vãng
    nên sống gần Satan
    ngày kia nghe lời quỉ
    giáng thế thêm một lần
    trong kiếp người linh mục
    xao gầy cơn điên trăng !
    2.
    vì tôi là linh mục
    không mặc áo nhà giòng
    nên suốt đời hiu quạnh
    nên suốt đời lang thang !

    vì tôi là linh mục
    giảng lời tình nhân gian
    nên không có thánh kinh
    nên không có bổn đạo
    nên không có giáo đường
    (một tín đồ duy nhất
    vừa thiêu hủy lầu chuông!)

    vì tôi là linh mục
    phổ lời tình nhân gian
    thành câu thơ buồn bã
    nên hạnh phúc đâu còn
    nên người tình duy nhất
    vừa thiêu hủy lầu chuông

    vì tôi là linh mục
    không biết mặt thánh thần
    nên tín đồ duy nhất
    cũng là đấng quyền năng !
    3.
    tín đồ là người tình
    người tình là ác quỉ
    ác quỉ là quyền năng
    quyền năng là tín đồ
    tín đồ là người tình
    (vì tôi là linh mục
    giảng lời tình nhân gian!)
    4.
    vì tôi là linh mục
    không biết rửa tội người
    nên âm thầm lúc chết
    tội mình còn thâm vai ...

    (1970)

    Giữa Trần Gian Tuyệt Vọng
    Ta làm chim tuyệt vọng bỏ quên trời
    Nên cánh vỗ như tay chào vĩnh biệt
    Nên hót điệu khàn khàn thống thiết
    Em có chiêm bao thấy ngậm ngùi ?

    Ta phải khổ cho đời ta phải khổ
    Phải ê chề cho tóc bạc với thời gian
    Phải đau theo từng hớp rượu tàn
    Phải khép mắt sớm hơn giờ thiền định
    (Vì thượng đế từ lâu kiêu hãnh
    Cầm trong tay sinh tử muôn loài
    Tình ta vừa gánh nặng thấu xương vai
    Thì em hỡi ngai trời ta đạp xuống)

    Thời mới lớn em dễ dàng xao động
    Buồn thay ta không bắt nổi hồn nàng
    Nên mật tình đắng giọng ngàn năm
    Thôi, phận bạc hãy nhuộm giùm tóc bạc

    Ta vẫn nhớ trưa nào em ngồi hát
    Ta vẫn thèm hôn lên mắt tiểu thơ buồn
    Ta vẫn thèm ăn năn những lúc đón đường
    (Em khó chịu ... mà thư nào em cũng nhận)

    Ta cất tiếng rủ ren người tuyệt vọng
    Hết còn ai can đảm đợi thư tình
    Để ta đành một kiếp ngóng tin em ...

    Ta muốn riêng ta - người bất hạnh
    Để em còn mím lệ chảy ngang tôi
    Tay run run vuốt mặt kẻ qua đời
    Và sau đó ... em nên cười ta dại dột !

    (1972)

    Vào thời điểm nói trên, thơ của Nguyễn Tất Nhiên qua những bài phổ nhạc là hiện tượng không thể tránh khỏi ở Miền Nam. Ca từ này đi vào đời thường, liếc đâu cũng thấy những cô Bắc kỳ nho nhỏ hiền như ma-sơ và cắt tóc demi-garçon trong khi các thanh niên thì nói năng chi cũng thừa nên chỉ chực leo lên nóc nhà thờ mà ôm thánh giá. Trẻ con thì rêu rao đầu ngõ “Thà như bồ câu/ Chết được nhồi yến” thay vì “Thà như giọt mưa/ Chết trên tượng đá” và bao nhiêu lá trúc đào nắn nót bằng mực tím trên những vở học trò. Nói không ngoa, Biên Hòa trở thành văn hóa.

    Nguyễn Tất Nhiên sau 1975 đầu tiên sang Pháp, có một tập thơ do Nam Á xuất bản, vào thuở in ấn ở nước ngoài còn phải chụp lại những chữ đánh máy lọc cọc rất thủ công. Tôi không được biết anh vào giai đoạn này mà là ở Bolsa, sau khi anh sang Mỹ định cư. 1987 hay 1988 là thời điểm cựa quậy của cộng đồng, như một đứa bé bắt đầu lớn. Báo chí đã có nhiều, và Nguyễn Tất Nhiên xuất hiện đều đặn, có lúc anh vào lãnh vực làm băng nhạc nhưng như một số nhà thơ, cuộc sống đối với anh là một chiếc áo mặc không vừa. Cuộc sống riêng tư, cũng như cuộc sống bên ngoài, xã hội, anh tay chân lóng ngóng. Bạn bè, gia đình, thân hữu đều nỗ lực giúp anh vá víu đến đâu hay đến đó, và chỉ có thể là tạm bợ.

    Những bài “Minh khúc” là ở giai đoạn cuối này. Tôi gặp Nhiên bất thường, có bận anh cho tôi xem bản nháp của một trường thi về lịch sử Việt Nam, chắc vì hai con anh còn bé và cũng như những đứa trẻ lớn lên ở nước ngoài không thích đọc Đại Nam thực lục chính biên hay Hoàng Lê nhất thống chí. Lúc đó Nhiên cười rất đỗi ngây thơ và cuộc đời thì chẳng ngây thơ chút nào cả. Lần khác, chẳng bao lâu sau, anh giúi cho tôi một bản hắt hiu đánh máy, có vài chữ anh chữa lại bằng tay. Kỷ vật của tôi không phải là những tờ giấy tôi đã đánh rơi đâu mất này, mà là vài câu thơ tôi còn giữ trong một xó óc:

    Buồn ơi tôi thấy tôi bàn ghế
    Nguyện hiến cho đời một tấm lưng

    Nguyễn Tất Nhiên đã ra đi, ngồi trong xe một mình ở một sân chùa vắng. Tôi không rõ là chùa nào và sân chùa này có trồng cây bã đậu hay không. Đám tang anh, tôi lái xe lạc đường và đến trễ sau khi mọi người đã ra về. Nhưng thôi, người chết thì chẳng đi đâu được và vẫn nằm đó.

    Tập “Minh khúc” 10 bài này, Nguyễn Hoàng Nam vừa mới tìm lại thấy một bản. Đây không phải là những bài cuối mà là những bài Nguyễn Tất Nhiên có gom lại thành tập và photo thành vài bản. Một số bài trong tập đã được in trên báo dạo đó nhưng vào thời điểm internet chưa thông dụng nên không được lưu trữ trên mạng.

    Minh khúc, 89
    ví dù lá đỏ đường xưa
    ngoài hiên những nụ tình chưa muốn tàn

    ví dù tóc gọi thời gian
    ngàn mây phiêu lãng cũng cần suối sông

    ví dù gối đã lìa chăn
    thì chăn gối cũng bao lần với nhau

    ví dù trước đã lìa sau
    thì sau trước trước sau sao vẫn là
    ai gieo tiếng dữ rồi ra
    lược gương nhau nhé tình ta với mình!
    Westminster, CA, 14.7.89

    Minh khúc 2
    khi mà, dòng đã xa sông
    thì trăng vẫn chiếu buồn trong tháng ngày

    khi mà, chim đã xa bay
    thì cây vẫn trái tình hoài trông mong

    khi mà, mồ cỏ thu đông
    thì xuân xanh vẫn phượng hồng hè xưa

    khi mà, lạnh bếp tàn tro
    me long lanh lá rừng chưa hết ngàn

    đường duy tân – chợ bến thành
    chân ai thả bộ còn in khóe cười
    đời quên sao có ngậm ngùi
    đời nhớ sao lại có người cố quên?
    Westminster, CA, 19.7.89

    Minh khúc 3
    khi em cùng nắng tan trường
    áo đơm hương gió lòng thơm hương chiều
    có người không biết rằng yêu
    phần ai quả tráp khăn điều phúc ai?

    khi em mỏng mảnh hình hài
    nơ nhung cho tóc đừng bay mất hồn
    có người ngơ ngẩn hoàng hôn
    hay hàng trụ điện suốt đường tương tư?

    khi em bước nhẹ dường như
    không gian mà một tờ thư tỏ tình
    có người vừa tức giận mình
    vừa không biết phải theo nhìn... để chi?

    khi em là nắng xuân thì
    là mưa trung học ước gì song đôi
    có người – không phải là tôi
    vì thơ tôi đẹp hơn tôi thất tình!
    Westminster, CA, 22.7.89

    Minh khúc 4
    chút lòng, đáp lễ cho nhau
    vết đau hạnh ngộ kiếp sau bù đền

    chút tình, đáp nghĩa nhân duyên
    dấu sinh ly mãi còn riêng vợ chồng

    chút son thô, chắc đủ hồng
    cho môi ai dễ thương còn thương thêm

    em cười, không sót chút duyên
    cho anh chê xấu mà quên chữ tình
    em tươi, không sót chút hiền
    cho anh chê nết không thèm dây dưa

    thôi thì tan hợp nghìn xưa
    thì thôi gió đập đò đưa mặc đò...
    Santa Ana, CA, 25.7.89

    Minh khúc 5
    tay đèn ngoắc bóng phố khuyaphố khuya khuya phố chia lìa ước mơ
    và, cô đơn giết mòn chờ
    và, hun hút có ai ngờ vẫy theo?

    cô liêu tôi đứng nghe chiều
    bảo đêm khua thức bao điều tàn phai
    và, mang cũ kỹ thêm vài
    và, tôi đứng đợi ngày mai chút già...
    và, tôi đứng đợi ngày mai chút già...
    Westminster, CA, 26.7.89

    Minh khúc, 90
    đường không gian – đã phân ly
    đường thời gian – đã một đi không về...

    những con đường mịt sương che
    tôi vô định lái chuyến xe mù đời
    cu tí ngủ gục đâu rồi?
    băng sau, ngoái lại, bời bời nhớ con!

    đường trăm năm – nát tan lòng
    đường ngàn năm – hận, xin đừng trả nhau!

    những con đường cuối năm nào
    cho tôi tìm lại cành đào ba sinh
    khi em lễ mễ với tình
    thắp nhang tạ tội sinh thành con đi...

    đường chung đôi – đã chia đời
    đường chia đôi – vẫn hơi người quẩn quanh

    chim đêm hót tiếng đau tình
    đau tim tôi chở lòng thành kiếm em...
    Westminster, CA, 2.1.90

    Minh khúc 7
    ơn đời tha thứ cho nhau
    ơn người buông thả nhau vào nhớ quên
    ơn sông kỷ niệm dòng hiền
    mang mưa hiện tại kêu thềm nhà
    xưa:

    nhà xưa
    có lửa hương vừa
    có đau đớn đủ
    có chưa trọn đời
    có dòng nhẫn nhục rơi
    rơi... xuống môi run rẩy khóc muồi trăm năm
    có chung mang một chỗ nằm
    có riêng quang gánh nên
    đường đôi
    nơi!

    ơn chim hót tiếng thương người
    sáng nay thức dậy
    vườn đời
    thiếu
    nhau!

    Westminster, CA, 9.1.90

    Minh khúc 8
    tình cần chăng?
    một làn hương ngát đau thương
    trái tim mòn mỏi trông!

    tình cần chăng?
    một dòng sông thủy chung
    cùng bóng trăng nghìn trùng xa!

    tình cần nhau chén khổ qua
    chồng chan vợ húp thiệt thà khen ngon!

    tình cần nhau cọng hành thơm
    chút tiêu cho ngọt râu tôm ruột bầu!

    tình đày nhau đến bao lâu
    một duyên hai nợ thì âu cũng là...

    tình đày nhau đến chia xa
    lẽ đâu là... lẽ đâu là...
    quạ kêu?

    Santa Ana, CA, 1.2.90

    Minh khúc 9
    đong tình đong nghĩ cho nhau
    trái tim nhân loại dù sao cũng còn
    đâu đây, đâu đó, bên đường...
    có thêm một tấm lòng thương tấm lòng!

    nợ đời, trả kiếp chưa xong
    ai đem đổ biển đổ sông nợ tình...

    cho nhau nhiều ít chân thành
    cũng như hương lửa ba sinh hãy còn
    sẻ chia khúc ruột đoạn trường
    kẻo vua lê trách chàng trương phũ phàng!

    nợ đời, trả chút văn chương
    nợ tình, ừ, trả con đường em đi...

    sông không trách nước không về
    qua sao trách bậu lỗi nghì trúc mai
    chỉ xin sợi vắn sợi dài
    tóc mai nhắn gió thương hoài ngàn năm...

    bữa qua qua bỗng đau lòng
    nhớ hôm bậu hát bài đừng xa nhau...

    Westminster, CA, 27.4.90

    Minh khúc 10
    đẩy nhau đến tận tàn đời
    đủ chưa? đau khổ bật lời yêu thương
    hiu hiu gió nhẹ nhàng, thường
    bóng cây thư thả động lòng tháng năm...

    xô nhau cuối tận đường hầm
    gặp chưa? tia sáng từ tâm nhiệm mầu
    hay là hóc hiểm thâm sâu
    vẫn nuôi ích kỷ cho màu tàn phai...

    dìu nhau trên những đường dài
    đâu đâu cũng tiếng người thay đổi lòng
    rồi sao? có thấy chi không?
    con ơi, bố mẹ diễn tuồng sinh ly...

    Santa Ana, CA, 21.6.90

    ( Trích từ TS.NTN by Hạ Nhiên -HQV New Lines )

    (Sưu tầm từ nhiều Nguồn và Lưu Giữ )
     
    Chỉnh sửa cuối: 30/11/13
    Derby, aum_t12 and Ban Tang Du Tử like this.
  5. Cá Hồng

    Cá Hồng Mầm non

    cho em xin epub với ạ huhu
     
Moderators: Ban Tang Du Tử

Chia sẻ trang này