Truyện ngắn - Tản văn Những lối đi dưới hàng cây tăm tối - Ivan Bunin <The Happiness Project #12-F>

Thảo luận trong 'Tủ sách tác giả đoạt giải Nobel' bắt đầu bởi hanhdb, 29/10/15.

  1. hanhdb

    hanhdb Sinh viên năm II

    Mã:
    THÔNG TIN EBOOK
    
    Tên sách: Những lối đi dưới hàng cây tăm tối
    Tác giả: Ivan Bunin
    Người Dịch: Hà Ngọc
    Thể loại: Văn học nước ngoài
    Nhà xuất bản Văn học - Nhã Nam © 2005
    The Happiness Project #12-F
    TVE-4U Read Freely - Think Freedom
    Thực hiện: Rafa, thichankem, Mystery2110, Deathshine, Lichan, Ban Tàng Du Tử, langtu, Cải, 4DHN, Teacher.anh, Hanhdb
    Hoàn thành: 10/2015
    cover.jpg

    Nỗi buồn mang tên nước Nga

    Lần đầu đọc tập truyện này là cách đây vài ba năm, ấn tượng còn sót lại hình như mình đã để lỡ nó. Cảm giác buồn bã, cô đơn trống trải và hơi có phần u ám của một số truyện ngắn khiến tôi phải bỏ cuộc, dở dang những trang sách không bao giờ đọc hết. Tôi đã chẳng dám ngó ngàng gì đến, nỗi ám ảnh - những u buồn như ập tới ngay trước mắt.

    Vào lúc tưởng chừng đã hoàn toàn lãng quên, để tập truyện phải phủ bụi thời gian ở góc sâu khuất trong tủ sách thì rồi một cơ duyên, lại vô tình gặp lại thế giới của Ivan Bunin. Lần này, bị chính cái bìa cuốn sách ảm đạm thu hút, một chiếc khung ảnh theo kiểu cổ, ẩn hiện vài bóng người, ánh đèn leo lét thấp thoáng khuất sau những hàng dương khô gầy, hối thúc tôi lật mở, đọc lại tập truyện theo cách chậm rãi, lần dò từng chữ, gặm nhấm từng chút… từng chút một.

    Lần này kỳ lạ thay, những câu truyện lại mang tới cho tôi một cảm giác khác hẳn, vẫn những hàng cây ẩn hiện đâu đó trong mỗi câu truyện song chúng không còn hoàn toàn tăm tối mù mịt nữa. Từng câu chữ dài cuốn tôi đi, vẽ lên trước mắt khung cảnh những làng quê nước Nga tuyệt đẹp, những bức tranh phong cảnh nên thơ, những con người Nga dân dã như đang đi đứng, nói cười rổn rang.

    Tôi ngơ ngẩn, ngây ngất giữa một khu vườn đầy những cây táo trĩu quả, được mùa, vây quanh là âm vang tiếng của những chiếc xe ngựa, tiếng người nói, tiếng táo đổ rào rào vào các thùng gỗ. Tất cả những huyên náo ấy lại không hề gây ồn ã mà như những thanh âm vọng lại từ nơi nào xa xa, được ngăn cách bởi lớp không khí trong trẻo của tiết trời mùa thu tươi mát. Tôi thấy mình đang nghểnh cổ giữa hai hàng cây phong, ngắm nhìn cả một khu vườn lớn được phủ một màu vàng óng, vài chiếc lá phong vàng như luyến tiếc bám chặt không nỡ lìa cành, và hít lấy hít để mùi hương nhẹ nhàng của lá rụng hòa quyện với mùi thơm lừng của táo Antonov chín cây và mùi ngọt ngào của mật ong phảng phất... “Táo Antonov mẩy, cả năm thảy đều vui”.

    Từ khu vườn táo, lạc bước sang một điền trang vào những ngày cuối tháng chín, lại thấy mình đứng trong căn phòng lớn đầy nắng, ngập tràn khói thuốc phả ra từ những chiếc tẩu của những người đàn ông đang hưng phấn bàn tán trước chuyến đi săn. Ngoài sân là những tiếng rú - rít của đàn chó săn háo hức. Rồi tiếng súng nổ vang giòn của vị chủ nhà, khiến tôi giật mình, tiếng súng báo hiệu:

    Đã tới lúc thắng yên cương con tuấn mã,
    Và chiếc tù và tốt giọng, ta hãy khoác lên vai!


    Ngỡ như đang tham gia vào cuộc đi săn, trên lưng ngựa phóng như bay đuổi theo đoàn người ngựa và chó săn ấy. Những âm thanh huyên náo, tiếng chó sủa, tiếng ngựa hí, những tiếng gào vang vọng khắp khu rừng: “Vây lâ – â - ấy nó!”…

    Những thanh âm vang lên khuấy động núi rừng ấy như văng vẳng vang vọng quanh ta cảm giác xao xuyến luyến lưu.

    Nhưng nước Nga đâu chỉ có những mùa táo bội thu, những chuyến đi săn đầy sôi động náo nức. Nước Nga còn có nỗi khắc khoải đợi chờ của ông lão Averki - đợi chờ ngóng trông cái chết tới trong truyện Cỏ gày với vẻ bình thản, chấp nhận nó như đó là chuyện hiển nhiên: “Cỏ gày thì bay khỏi bãi” - chiếc lá rồi cũng đến lúc phải lìa cành, điều khiến tôi nhớ nhất trong truyện này là ký ức đẹp đẽ đọng lại trong tâm trí ông cụ trước lúc lìa đời: cô con gái và bà lão - người vợ già nua với làn da nhăn nheo song vẫn luôn xinh đẹp trong mắt ông, hình ảnh này phải chăng chính là thông điệp: dù bạn có đi đâu và đi bao xa, thì gia đình vẫn mãi luôn là mái hiên chở che, nơi hàn gắn những đau thương vất vả, chốn bình yên cho bạn quay về.

    Đọc Canh khuya tâm trí tôi như trôi dạt về những ngày cũ, với nỗi nhớ, niềm đau về một người từng là tất cả những niềm vui, hạnh phúc một thời trẻ dại - giờ đã đi xa. Tôi cảm nhận được nỗi lòng ông lão vô danh lần dò từng bước trên con phố nhỏ, tìm về khu vườn xưa, khu chợ trong đêm khuya thanh vắng chỉ bởi một lẽ: sợ - ông sợ mình không còn kịp để nói lời chia tay với người con gái hằng yêu dấu giờ đã nằm sâu dưới lòng đất lạnh.

    Qua ngòi bút của Ivan Bunin, những lời yêu lửng lơ nhẹ bẫng, những gặp gỡ hẹn hò đắm say, con người Nga từ địa chủ quý tộc cho tới tầng lớp bần cố nông đều được khắc họa rõ nét. Mỗi truyện trong Những lối đi dưới hàng cây tăm tối đều mang lại cho người đọc ấn tượng sâu sắc, dòng xúc cảm liên tục biến đổi từ hào hứng, vui vẻ tới đau nhói buốt tim. Từ chơi vơi ám ảnh tới bay bổng nhẹ nhàng, để rồi khi trang sách cuối cùng khép lại, hình như vẫn còn thoáng nhẹ tiếc nuối ngẩn ngơ! Sau tận cùng nỗi buồn rốt cuộc chúng ta vẫn sẽ… bước đi.

    @teacher.anh (Rùa) - Happiness Project
    [​IMG]
     

    Các file đính kèm:

    Chỉnh sửa cuối: 29/10/15
  2. tiendungtmv

    tiendungtmv Lớp 5

    Tôi thích cả slogan của bạn nữa: "Happiness is pretty simple: Live a meaningful life, Learn not to be careful''.
     
  3. chumeo_di_hia

    chumeo_di_hia Lớp 3

    Hạnh phúc rất đơn giản: Sống 1 cuộc đời ý nghĩa,...

    Câu cuối mình ko hiểu lắm, bạn dịch giúp mình với. :)
     
  4. "Happiness is pretty simple: Live a meaningful life, Learn not to be careful''
    Mình nghĩ câu này dịch như sau:
    "Hạnh phúc rất đơn giản: Hãy sống một cuộc đời có ý nghĩa, và đừng quá cầu toàn"
     
  5. Trúc Quỳnh Đặng

    Trúc Quỳnh Đặng Moderator Thành viên BQT

    Cuốn này đẹp đến từng câu chữ trong sách! ♡

    Chân thành cảm ơn mọi người đã vất vả hoàn thiện một ebook hay để gửi tặng tất cả thành viên của diễn đàn! ♡
     

Chia sẻ trang này