Đang dịch NC-17 Sleeping Beau - Lila Dipasqua

Thảo luận trong 'Góc dịch các tác phẩm tiếng Anh' bắt đầu bởi sony rose, 6/11/22.

  1. sony rose

    sony rose Lớp 5


    [​IMG]

    Tên truyện: Sleeping Beau

    Tác giả: Lila Dipasqua

    Series: Fiery Tales ( Quyển 4)

    Thể loại: Historical Romance

    Người dịch: Sony Rose

    Số chương: 10 chương

    Rate: 18+


    Lời giới thiệu:


    Lấy cảm hứng từ câu chuyện cổ tích Người đẹp ngủ trong rừng - một quyển tiểu thuyết ngắn đầy khêu gợi được ca ngợi từ series những câu chuyện nóng bỏng. Một kẻ phóng đãng đang say ngủ, một nụ hôn nóng như thêu đốt, một đêm đầy đam mê không thể nào quên được.

    Năm năm trước, kẻ ăn chơi phóng đãng, Adrien d'Aspe, hầu tước của Beaulain đã được đánh thức bởi nụ hôn đầy gọi mời và trải qua một đêm của sự mê ly trần trụi khiến nó đánh vào trong tâm trí của chàng.

    Nhiều năm sau đó, chàng tìm thấy người quyến rũ bí mật của mình - và lần này, chàng không có ý định để nàng rời đi.
     
    thuylinhh, hathao, B-Mon and 5 others like this.
  2. sony rose

    sony rose Lớp 5

    Chương 1.

    “Anh sẽ làm nó chứ, Adrien? Nói có đi mà. Chỉ đơn giản là anh phải làm. Em là em gái của anh mà.” Tiếng thét của Charlotte làm căng thẳng hoàn toàn lên sự kiên nhẫn mỏng manh của Adrien.

    Adrien Christophe d’Aspe de Bourbon, hầu tước của Beaulain, nhìn chằm chằm ra bên ngoài cửa sổ ở ngay mấy khu vườn bên dưới. Những quý ngài và phụ nữ đi loanh quanh, tụm lại ở gần những vòi phun nước và dọc theo mấy con đường nhỏ được bao viền bởi các khóm hoa. Tâm tình của cháng cáu bẳn. Cuộc tiếp kiến của chàng với cha mình là nguồn cơn của nguyên nhân. Nó đã không diễn ra tốt đẹp. Nó chưa bao giờ suôn sẻ. Những ngày phía sau sự kiện, chàng vẫn còn cáu gắt. Chàng chỉ vừa mới đến lâu đài của nữ bá tước Lamotte và Charlotte khiến chàng mong muốn rời khỏi. Sự xuất hiện bất ngờ của cô và kế hoạch lố bịch mà cô đã nghĩ ra đã làm tệ đi những dự kiến của chàng một cách hiệu quả: một vài ngày tại nhà của Suzanne, thỏa mãn trong việc say sưa, và trác táng để nhấc chàng ra khỏi sự hài hước kém cỏi của chàng

    “Em là em gái kế của anh, Charlotte. Chúng ta có những người cha khác nhau” chàng đáp lại đầy cay đắng. Được nuôi nấng ở Paris tại khách sạn Aspe bởi ba người chú của mình, Adrien đã có tất cả quyền lực đàn ông mà chàng cần. Hoặc mong mỏi. Ngoại trừ sự viếng thăm vào dịp đặc biệt đầy khó chịu, cha chàng đã vắng mặt khỏi cuộc đời chàng – là như thế cho đến một năm trước khi mẹ của Adrien qua đời. Kể từ đó Louis đã đưa bản thân mình vào trong thế giới của Adrien. Mặc dù Adrien không mong muốn bất cứ thứ gì liên quan đến người đàn ông này, cha chàng không phải là người mà chàng hay bất cứ ai có thể phớt lờ một cách đơn giản.
    Charlotte bật dậy từ ghế trường kỷ và ngừng lại bên cạnh chàng. ” Anh không cần phải nhắc nhở em chuyện đó. Cha của anh là quốc vương. Ít nhất thì ông ta đã hợp pháp hóa anh rồi, trao cho anh tước vị và những mảnh đất đai—“

    “Ông ta hợp thức hóa với tất cả những đứa con ngoài giá thú của mình. Không chỉ với riêng anh. Và một sự kinh ngạc rằng có bất kì miếng đất nào ở trong vương quốc, được trao đến đám người mà ông ta đã nhân giống hay không. Anh nghi ngờ là ông ta thậm chí có biết là có bao nhiêu tình nhân mà ông ta đã có không.” Mẹ của họ ở giữa đám đông này.

    “Well, ngài nam tước Chambly sẽ không nhận ra em như là ông ta. Ông ta không bao giờ trao cho em một ý nghĩ trong khoảnh khắc, và dĩ nhiên là không của cải rồi.”

    “Charlotte, không có gì đến mà không phải trả giá cả.” Giọng điệu chàng lấp đầy sự khinh miệt.

    “Thôi mà, Adrien. Đủ rồi đó. Chúng ta là gia đình mà. Em cần anh.” Môi dưới của cô biểu hiện ra cái bĩu môi đầy đặn. “Cái mà em yêu cầu anh không cần phải cố gắng quá nhiều đâu. Cả anh và em đều biết rằng anh sẽ lên giường với một hoặc hai người đàn bà trước khi cái tuần lễ trở nên bận rộn. Tất cả điều mà em muốn yêu cầu anh đó là anh cũng phải ngủ với Catherine Villecout. Quyến rũ cô ta. Thuyết phục cô ta rằng hôn nhân không phải là điều mà cô ta cần. Nhử cô ta tránh xa khỏi Philbert của em ra. Anh là hi vọng duy nhất của em, Adrien. Anh ấy lên kế hoạch cưới cô ta trong hai tuần.” Những giọt nước mắt lóng lánh trong đôi mắt màu hạt dẻ của cô. “Em không muốn mất anh ấy. Gần đây anh ấy trở nên quá xa cách. Em sợ rằng nếu anh ấy kết hôn, em sẽ không bao giờ có lại được anh ấy nữa. Cô ta trẻ hơn em. Nhỏ hơn anh ấy mười lăm tuổi.” Hai giọt lệ trượt xuống hai bên má cô.”Anh ấy sẽ tập trung vào cô dâu mới và hoàn toàn quên tất cả về em.”

    Điên tiết người, Adrien bật ra tiếng thở gay gắt. Charlotte và mẹ của họ đều giống nhau. Cô ấy, cũng vậy, đã mất ý chí trong sự ám ảnh rằng cô có thể hoàn thành điều bất khả thi: giữ lấy sự chú ý của người yêu vô thời hạn và phần yêu thích còn lại của anh ta mãi mãi.

    “Charlotte, tự tìm cho mình người yêu mới đi. Em không cần Philbert Baillet đâu.”

    “Có, em có mà,” cô phản kháng. “Em yêu anh ấy! Em không muốn mình sống mà không thể thiếu anh ấy được!”

    Đã bao nhiêu lần chàng đã lắng nghe những ngôn từ này từ miệng của mẹ và cha chàng? Tình yêu. Nó đã được đánh giá quá cao rồi đấy. Chàng không hiểu tại sao bất cứ ai cũng theo đuổi nó. Tình yêu đã gây ra sự đau đớn. Sự tham muốn dễ thương lượng với nó hơn nhiều. Và xa hơn nữa đó là nhiều sự vui thú hơn nữa.

    Adrien định bác bỏ khi cô thêm vào. “Nhìn xuống chỗ kia đi. Cô ta kìa. Với vị chủ nhân bữa tiệc của chúng ta.”

    Sự tò mò dịu đi với sự so bì của Charlotte, chàng liếc nhìn xuống những mảnh đất được cắt tỉa và chú ý ngay vào nữ chủ nhà Suzanne Lamotte. Bà đang cùng với một người phụ nữ với mái tóc dày màu nâu hung quá đỗi quen thuộc. Chàng nhìn chăm chú rõ rệt hơn. Từ khoảng cách này, chàng không thể có đủ được những chi tiết để chắc chắn….nhưng mà…..phần tóc ở phía sau cổ chàng dựng đứng lên. Chúa ơi, giống cô ấy quá

    Có lẽ nào…?

    Những ảo ảnh về người phụ nữ tóc hung khỏa thân trên giường hiện ra trong tâm trí của chàng. Chàng vẫn còn nhớ gương mặt nàng. Mùi hương của nàng – hoa nhài. Và những âm thanh đầy nhục cảm mà nàng phát ra mỗi khi nàng lên đỉnh. Cuộc gặp gỡ đầy nhục dục của họ không giống như những điều mà chàng đã từng biết. Sự đam mê hoàn hảo tan chảy vào xương tủy. Khuôn miệng thú vị, hình thể căng tràn, và nơi nữ tính mềm mại của nàng siết chặt xung quanh cái ấy đang đâm vào của chàng khiến chàng như đang ở trên ngọn lửa suốt cả đêm vậy.

    Vào buổi sáng, chàng đã sốc khi phát hiện ra nàng đã thêm vào ly rượu burgundy của mình bằng thuốc kích dục. Và nàng đã rời đi. Chàng rối bời, mất phương hướng một chút, và không chắc chắn rằng nếu như tất cả mọi thứ không phải là giấc mơ. Nhưng mùi hương của hoa nhài nấn ná lại trên da chàng.

    Và trên những tấm dra, rành rành phía sau lưng, là bằng chứng lộng lẫy nhất mà chàng đã chiếm lấy một trinh nữ.

    Tức giận vì mình đã bị chơi đùa, bị chơi xỏ, chàng đã hỏi người bạn của mình Daniel, hầu tước Gallay, chủ nhân của vũ hội đeo mặt nạ. Dò hỏi một cách kín đáo bất cứ nơi đâu. Không một ai biết người phụ nữ quyến rũ với mái tóc màu hung nâu là ai. Trong khoảng thời gian dài nhất, chàng đã không chắc chắn rằng mình đã bị lôi kéo đến bàn thờ hay là bị ra lệnh nữa. Nhưng gia đình của người phụ nữ đó không bao giờ lùi lại quan sát và cân nhắc sự việc đầy khách quan cả.

    Nàng đã rời khỏi chàng về một kí ức đầy nhục dục lôi cuốn và những câu hỏi chưa được trả lời. Tệ hơn và thậm chí là điên rồ hơn nữa, sau tất cả chừng ấy năm mà nàng vẫn còn xuất hiện các vẻ ngoài trong từng giấc mơ gợi tình của chàng.

    Liệu sau năm năm chàng có thể tìm thấy được người đẹp bí ẩn đã lén lút đưa chàng đến phòng ngủ và đánh thức chàng chỉ bằng một nụ hôn như thêu đốt không

    Adrien hùng hổ đi đến cánh cửa, tiến tới chỗ đó ngay tức khắc, và giật nó mở ra.

    “Well, Anh sẽ làm nó chứ?” Charlotte vọng ra. “Adrien, anh đi đâu thế?”

    Chàng bước qua ngưỡng cửa với những sải bước chân đầy quyết tâm.

    *****************

    Bước xuyên qua vào trong các khu vườn, Catherine khoác tay trong tay với Suzanne – bạn, chị chồng cũ và là điều tốt duy nhất được công khai ngoài cuộc hôn nhân ngắn ngủi đầy tai tiếng của mình. Nếu những vị khách của Suzanne được biết chuyện ngồi lê đôi mách về người chồng quá cố của mình, bá tước Villecourt, họ sẽ không đưa ra biểu lộ nào hết về chuyện này.

    Giai điệu âm nhạc từ những chiếc đàn violin làm cho không khí mùa hè trở nên trong lành và hòa lẫn cùng với những âm thanh róc rách từ mấy cái đài phun nước.

    Sự căng thẳng của nàng đang giãn ra, Catherine đang bắt đầu tự mình hưởng thụ. Nàng đã đau buồn trong hai năm — lâu hơn cuộc hôn nhân đã kéo dài của nàng — sau đó giữ mình tại lâu đài Villecourt, tránh xa khỏi những kẻ ngồi lê đôi mách lan truyền những chi tiết giật gân đầy khoái trá dẫn đến cuộc đọ kiếm chết người của người chồng cũ

    Suzanne là người đã thuyết phục nàng viếng thăm vào năm ngoái. Là Suzanne đã giới thiệu nàng đến người hứa hôn hiện tại, Philbert, bá tước Baillet. Và chính Suzanne thuyết phục nàng nắm giữ sự lưu trú của mình trước các lễ cưới đang sắp diễn ra của mình.

    “Em thật sự sẽ không kết hôn với Baillet, cái tên già vô duyên đó phải không?” Suzanne hỏi, nụ cười của một vị chủ nhà áp lên gương mặt khi họ di chuyển qua những vị khách.

    Nụ cười của Catherine thật chân thật. “Em có. Em sẽ thật tự hào khi mình trở thành nữ bá tước của lão già chán ngán đó.” Nụ cười của nàng cũng di chuyển theo Suzanne.

    Nghiêm túc, bạn của nàng nhắc lại, “Chị biết là em trai mình đã khiến em chịu đựng, Catherine. Chị chỉ muốn em hạnh phúc thôi.”

    Catherine ngừng các bước đi lại. “Em hạnh phúc. Philbert và em sẽ quan hệ tốt với nhau.” Philbert không phải là người đàn ông thú vị nhất, nhưng cô đã chịu đựng đủ sự kích động cho đến tận cùng trong một khoảng thời gian khi kết hôn với Villecourt. Philbert là sự lựa chọn đúng đắn. Nàng sẽ có sự tồn tại thầm lặng, sự đảm bảo về tài chính, và điều đó đủ làm hài lòng nàng. Đẩy sự cắn rứt tiếc nuối sang một bên, nàng làm thinh lặng giọng nói nhỏ bên trong trái tim mình với khái niệm đối lập. Nó không tạo ra sự khác biệt rằng anh ta chả hề yêu nàng. Hoặc nàng không yêu anh ta. Những cuộc hôn nhân hầu như chưa từng có. Ít nhất Philbert có đủ sự lưu ý dành cho nàng để thận trọng với bất cứ ả nhân tình mà anh ta đang giữ bên mình.

    Suzanne thở dài. “Chị cho là….nhưng mà…. thật không đáng rằng vẻ bề ngoài đứng đắn lừa dối một người phụ nữ lanh lợi. Một sự tuyệt vọng bị lộ ra. Chị e sợ sự buồn tẻ hoàn toàn của một người đàn ông sẽ giết chết cô ấy.”

    “Suzanne–“ lời đối đáp lại của Catherine bị gián đoạn.

    “Phu nhân Lamotte!” Một người phụ nữ gọi ở phía sau nàng. Xoay người lại, Catherine nhìn thấy hai người đàn bà trạc tuổi nàng nhanh nhẹn tiến đến.

    “À, Chúa ơi…” Suzanne nhẹ nhàng thì thầm.

    Hai người phụ nữ tóc đậm màu dừng lại trước họ, hai má hồng và hơi thở hổn hển nhè nhẹ.

    “Ngài ấy có ở đây không, thưa phu nhân? Le Beau đã đến chưa?” phu nhân Noisette thốt ra ngay lúc Suzanne kết thúc những lời giới thiệu.

    “Đúng rồi đó, nói đi.” bạn của cô ta phu nhân Bussy thúc giục

    “Cậu ấy ở đây.” Lời tuyên bố của Suzanne có sức nặng với một lượng tự mãn thích thú nào đó.

    Sự phấn khích trào dâng từ hai người phụ nữ, âm thanh ồn ào giống như tiếng của mấy con ngỗng vậy

    Catherine che giấu đi sự buồn cười của mình với những phản ứng hồ hởi của họ. “Le Beau là ai vậy?” tính tò mò của nàng bị khơi gợi lên

    Đôi mắt nâu của phu nhân Noisette mở to. “Cô không biết Le Beau ư?”

    “Tôi e là mình chưa bao giờ nghe đến anh ta.”

    “Tại sao? Ngài ấy là người đẹp trai nhất ở trong vương quốc đấy,” cô giải thích. “Ngài ấy là một trong những người con ngoài giá thú của nhà vua — Adrien, hầu tước Beaulain.”

    “Và tôi nghe là ngài ấy đang ở giữa những cuộc chinh phục.” Phu nhân Bussy thêm vào. “Danh tiếng của ngài ấy là một bậc thầy về kiếm thuật và” — cô đỏ mặt. ” trong khuê phòng cũng có tiếng tăm. Thật ra, ngài ấy khá nổi danh là người theo chủ nghĩa tự do. Tất cả người phụ nữ thèm muốn ngài.”

    “Ồ?” Catherine nhắc lại, không lấy làm ấn tượng.

    Phu nhân Noisette cười gượng. “Ngài ấy đang sống theo lời nguyền rủa đó.”

    Điều đó chộp lấy sự hứng thú của Catherine. “Sự nguyền rủa?”

    “Sao, đúng rồi đó.” Phu nhân Bussy nhìn xung quanh rồi bước lại gần hơn một chút và tiếp tục cố tình giảm âm lượng giọng nói xuống. “Mẹ của ngài ấy trong một khoảng thời gian đã là người được nhà vua yêu mến. Nó được kể lại rằng tại lễ rửa tội của Le Beau, một trong những người được sủng ái của nhà vua đã bất mãn vì sự ghen tuông, xuất hiện đột ngột bên trong nhà thờ, và nguyền rủa đứa trẻ vào khoảnh khắc mà dầu thần thánh được đặt lên trên trán của nó.”

    Phu nhân Noisette lắc đầu. “Cô có thể tưởng tượng được chuyện ấy không?” Biết được sự mê tín của nhà vua và triều thần như thế nào, Catherine hiểu được sự khiếp sợ trong giọng điệu của người phụ nữ. Những ngôn từ hoàn toàn cay độc hướng đến đứa trẻ là quá đủ tồi tệ rồi, nhưng ném mạnh nó vào buổi lễ xức dầu thánh lên đứa bé thì còn xấu xa hơn nữa. “Nói cho cô ấy điều bà ta đã nói. Tiếp đi.” Phu nhân Noisette thúc giục người bạn.

    “Ừ, tất nhiên rồi….Bà ta nói đứa trẻ sẽ trưởng thành với vẻ đẹp khác thường, có sức quyến rũ, làm tan vỡ trái tim của những người phụ nữ, như cha của nó đã từng, chưa kể là không có gì ngoài tai họa đến với Louis. Nhà vua ngay lập tức nổi giận với người đàn bà. Một trong những người cha đỡ đầu của Le Beau, bởi vì mẹ của ngài có ba người anh trai và đã không thể chọn lựa được giữa họ bằng một sự vinh dự, cố gắng làm xoa dịu nhà vua. Khi câu chuyện diễn ra, ông ta đặt một bàn tay lên vương miện của đứa bé sơ sinh và nói rằng những vẻ đẹp của đứa bé và sức hấp dẫn sẽ thật sự tuyệt vời và tất cả sẽ ngạc nhiên về ngài ấy. Rằng ngài ấy sẽ lấp đầy sự uy nghiêm của đức vua bằng sự kiêu hãnh, vì một người con trai quá giỏi có thể tự cai tri những gì thuộc về chính mình.”

    Catherine liếc nhìn Suzanne và bắt gặp bà đang đảo tròn mắt.

    “Thật vậy sao, phu nhân, rằng câu chuyện đó đã được kể lại nhiều lần với quá nhiều sự thay đổi để đáng mà tin tưởng được,” Suzanne nói.

    “Nó đúng mà!” Phu nhân Bussy khăng khăng, sau đó quay sang Catherine. “Nó đã xảy ra. Ngài ấy hoàn toàn có ngoại hình và nét mê hoặc, và ở vào cái tuổi trưởng thành, vừa mới mười lăm tuổi, ngài đã đánh dấu được người phụ nữ đầu tiên của mình.”

    Bạn của cô bật cười. “Bạn thân yêu của tôi ơi, tôi tin ý của cô là ngài ấy dùng sự đánh dấu của mình cho lần đầu tiên để vớ được một người phụ nữ đấy.”

    Gương mặt của phu nhân Bussy lại đỏ mặt tía tai. “À, đúng, đúng rồi, đó chính xác là ý của tôi đó. Và kể từ đó trở đi ngài ấy đang sử dụng phần đặc biệt từ bộ xương của mình để gây khoái cảm cho những người phụ nữ may mắn.” Bằng ánh lấp lánh trong đôi mắt của mình, Catherine có thể nói cho phu nhân Bussy rằng nàng nôn nao trở thành cuộc chinh phục tiếp theo của chàng. Vì hầu hết những người đàn ông ưu ái sống ở mấy nơi lưu trú ở Paris trong khi những người vợ của họ bị lưu đày đến các lâu đài ở quê hương, các quý cô trước nàng dễ dàng tìm được một nhân tình, như nhiều người đã từng, không có bất kì ai thông suốt cả.

    “Và bạn yêu của tôi, đừng khiến chúng ta quên rằng đức vua phải tìm kiếm phương thức khác khi mà mỗi lần le Beau phá hủy luật của cha mình bởi cuộc tranh chấp tay đôi –” Những lời nói của phu nhân Noisette đóng băng trên lưỡi và miệng cô há hốc mồm khi liếc nhìn Catherine quá mức.

    “Chính là ngài ấy!” phu nhân Bussy la lên.

    Catherine định xoay người khi phu nhân Noisette túm lấy cánh tay nàng. “Đừng, đừng xoay người. Ngài ấy đang nhìn đến hướng này và dường như thể là chúng ta đang nói chuyện về ngài ấy vậy.”

    “Chúng ta đang nói về ngài ấy, phu nhân.” Suzanne dịu dàng nói.

    “Ôi, Chúa tôi.” Phu nhân Noisette rời bàn tay mình khỏi cánh tay Catherine và ấn nó lên ngực. “Ngài ấy đang tiến đến hướng này.”

    Bây giờ Suzanne đang đối mặt với vị khách đang tiến gần bằng nụ cười chào đón.

    Không thể kháng cự lại cái nhìn trộm đến người chơi bời phóng đãng, Catherine nhòm qua vai nàng. Bụng nàng hạ xuống vào khoảnh khắc ánh nhìn chằm chú của nàng khóa lại lên đôi mắt màu lục đầy lôi cuốn. Sức cám dỗ đầy tội lỗi, đôi mắt lục nhạt quen thuộc đầy sâu sắc. Các chi của nàng lạnh đi, hai đầu gối bỗng dưng yếu ớt.

    Chúa ơi, là chàng…..

    “Hmmm? Em nói gì thế?” Suzanne hỏi, vẫn còn tập trung vào Le Beau gần hơn bao giờ hết.

    “Không, không có gì.” Ôi Chúa ơi. Ôi Chúa ơi. Ôi Chúa ơi. Chàng là đứa con hoang của nhà vua. Nàng đã làm hỏng ly rươu của chàng bằng thuốc kích dục. Chàng lẽ ra phải bắt nàng vì điều đó. Vì hành động thiếu suy nghĩ – ngu ngốc. Từng sợi dây thần kinh trong thể xác nàng hét lên, “Chạy trốn!”

    “Suzanne,” nàng rền rĩ, trái tim nàng đang nện liên hồi.

    Bạn của nàng lôi kéo cái nhìn chằm chằm của mình vào nàng, nụ cười của bà tan biến ngay lập tức. “Catherine, em ổn chứ? Em đang đỏ lên kìa.”

    “Bỗng nhiên em có một cơn đau đầu tồi tệ tăng lên. Em sắp sửa nằm uống rồi.Em xin lỗi.” Nàng nắm chặt các lớp váy và tạo hướng đi sang phía bên kia các khu vườn, ép bản thân giữ bước đi bộ nhanh mà không phải một cuộc chạy hoàn toàn. Nàng chuyển động khéo léo xung quanh mấy vị khách, chưa bao giờ giao tiếp bằng mắt, chưa bao giờ xoay người, dùng mấy bụi cây che đậy nàng khỏi tầm nhìn của Le Beau bất cứ khi nào có thể. Xung quanh phía tòa lâu đài, nàng đã tìm thấy lối vào của những người hầu.

    Mười bước chân nữa và nàng sẽ ra khỏi tầm nhìn.

    Những hơi thở của nàng rời rạc.

    Tám bước. Nhanh lên!

    Làm sao mà Odette có thể mắc sai lầm như thế? Người hầu của nàng nói với nàng rằng người lạ mặt thú vị mà nàng đã chấm tại vũ hội hóa trang năm năm trước là một người ngoại quốc. Đến từ Vienna.

    Nàng trở lại phía tòa lâu đài. Cuối cùng…

    Ném một cú liếc qua vai, nàng cài then chốt cánh cửa gỗ, nhưng khi nàng vươn tới, nàng đã ngã tựa lên nó. Dò dẫm với cái chốt trong thời gian ngắn, nàng mở nó ra, cúi người di chuyển thật nhanh vào bên trong, phi nhanh qua những căn bếp, vượt vòng qua từng người làm bận rộn trên đường đi của nàng, phớt lờ đi những cái nhìn tò mò của họ. Khói và mùi hương nồng đượm của thịt nướng xộc vào lỗ mũi và cháy cổ họng. Đi!Đi! Đến các căn phòng của ngươi!

    Nàng vội vã lướt lên những bậc thang tối tăm của người hầu và dừng lại cánh cửa dẫn đến tiền sảnh ở tầng trên. Đầy thận trọng, nàng mở cửa và ló ra ngoài. Trống rỗng!

    Chỉ còn hai mươi bước chân còn lại giữa nàng và cánh cửa phòng ngủ. Không để lãng phí thời gian, nàng bước vào bên trong hành lang dài và tạo cho lối đi của mình an toàn, hai chân nàng loạng choạng với mỗi bước đi nhanh mà nàng chạy.

    “Quý phu nhân?” giọng một người đàn ông bắt lấy những bước chân của nàng.

    Và hơi thở của nàng.

    Nàng lắng nghe những tiếng bước chân đang đến gần.

    Đừng sợ hãi. Nó có thể là bất cứ ai. Mặc kệ là bất kì ai còn hơn là — nàng quay người. Hai đầu gối nàng hoàn toàn khuỵu xuống.

    Quý ngài lãng tử.
     
    thuylinhh, Breeze, dakedo and 2 others like this.

Chia sẻ trang này