Tuổi 20 yêu dấu - Nguyễn Huy Thiệp

Thảo luận trong 'Tủ sách Văn học trong nước' bắt đầu bởi moonuycxalim, 4/10/13.

Moderators: Bọ Cạp
  1. moonuycxalim

    moonuycxalim Lớp 10

    [​IMG]

    Mình xin phép post bài của chính tác giả Nguyễn Huy Thiệp quảng cáo cuốn sách của mình nha:

    Nguyễn Huy Thiệp: ''Tôi tin Tuổi 20 yêu dấu sẽ đắt hàng''

    Sau hơn chục năm nung nấu ý đồ viết tiểu thuyết và đều bị đứt gánh giữa đường, gần đây Nguyễn Huy Thiệp đã hỉ hả tuyên bố rằng ông sẽ tung ra văn đàn cuốn tiểu thuyết đầu tay gây sốc Tuổi 20 yêu dấu. Như vậy là kể từ lần đầu tiên bước chân vào làng văn (1987) tới nay, ông đã thoả mãn tâm nguyện của mình: lang thang trên mọi lãnh địa - truyện ngắn, sáng tác kịch bản sân khấu, điện ảnh, viết phê bình, tiểu luận, tạp bút... để hoàn tất con đường trở thành nhà văn chuyên nghiệp. Ông đã có cuộc trò chuyện với báo chí.

    - Tại sao ông lại đặt một cái tên tiểu thuyết sặc mùi ''cải lương'' thế?

    - ... Tôi thích cái tựa này. Ban đầu tôi đặt tên cho nó là Khuê (lấy tên nhân vật chính trong tiểu thuyết), hoặc Tuột xích, hoặc Bút ký phiêu lưu của một sinh viên đại học, hoặc Bài ca tuổi trẻ hay một cái gì đại khái như thế. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì Tuổi 20 yêu dấu là phù hợp hơn cả. Trước hết bởi tác phẩm của tôi muốn nhằm vào lớp độc giả thanh niên, những người mà tôi luôn kính trọng và yêu mến.

    - Ông đã loan tin cho một số tờ báo là để viết cuốn tiểu thuyết này ông phải ra đảo Cát Bà hai tháng. Phải chăng đây là một kiểu tiếp thị sách?

    - Ồ không, sự thực là vậy. Đầu tháng 12 năm ngoái tôi đưa thằng con thứ hai ra đảo cai nghiện. Hai bố con được ông Giám đốc Công ty Môi trường đô thị Cát Bà cho một căn hộ 6m2. Chật chội, buồn và cô đơn. Lại nhìn thằng con ngày ngày vật vã với ma tuý, tôi nảy ra ý đồ viết một cuốn sách cho thanh niên. Tôi là một nhà văn chuyên nghiệp. Công việc của tôi là đi tìm và đánh thức chân lý. Bởi thế Tuổi 20 yêu dấu sẽ không thể rải đầy hoa hồng mà phải sặc mùi ma tuý và ca ve. Nó sẽ là liều vắc xin cần thiết cho thanh niên, những kẻ béo bệu bị nhồi nhét bởi hàng mớ kiến thức giáo khoa thư. Có một tay nhà văn Ba Lan, tôi không nhớ tên, đã viết truyện ngắn thế này: Một đám học sinh phổ thông vào thăm vườn thú vì khao khát được xem voi thật. Ông giám đốc, vì sợ tốn tiền thuê nhân công chăm nuôi con vật thật nên đã cho người làm voi bằn cao su. Một cơn gió thổi đến làm con voi cao su bay tung lên trời. Bọn trẻ bị lừa dối, thất vọng và bắt đầu phá phách.

    - Đặc điểm truyện ngắn của ông là sự đan xen chất hài hước, tính triết lý, sự lãng mạn và trần trụi, cái bẩn thỉu lẫn cái cao thượng... Vậy Tuổi 20 yêu dấu có mới hơn phong cách viết trước đây của ông? Ông có định đổi ''mốt'' không?

    - Đây là cuốn tự truyện của một thanh niên 20 tuổi. Do đó, giọng điệu tác phẩm là trẻ trung, tươi tắn. Nhịp điệu và tiết tấu cũng nhanh hơn. Người Trung Quốc định nghĩa tiểu thuyết là ''những chuyện cóp nhặt vỉa hè''. Tôi cho rằng ở một góc độ nào đó thì quan niệm này là đúng. Tôi đã áp dụng nguyên tắc ''cóp nhặt'' và ''vụn vặt'' từ đời nhà Thanh vào 30 chương của cuốn tiểu thuyết dày 300 trang này. Còn về chuyện đổi ''mốt'', tôi không thích khái niệm này vì nghe nó có vẻ ăn xổi quá.

    - Sáng tác tiểu thuyết và truyện ngắn, theo ông, cái nào chật vật hơn?

    - Mất 4 tháng trời trằn trọc, vật vã, tôi mới viết được truyện ngắn Thương nhớ đồng quê. Nhiều lúc thấy mình giống hệt thằng tù khổ sai. Bởi những con chữ và suy tưởng cứ dai dẳng ám quẻ mình thế mà ngồi vào bàn thì tắc tịt. Cũng có khi hôm trước ''cày'' được vài trang hôm sau lại quăng đi. Nhưng viết Tuổi 20 yêu dấu, dày gấp 3, 4 lần Thương nhớ đồng quê thì chóng vánh trong vòng một tháng. Làm cái anh phu chữ, tâm trạng, cảm xúc chi phối nhiều lắm. Không có cảm xúc mà cứ kỳ cà kỳ cạch gò lưng vào bàn thì khổ lắm. Tôi đặt cái bàn ở nhà chỉ để tượng trưng thôi. Chất lượng tác phẩm phụ thuộc vào chính bản thân nó chứ không phải ở các thủ tục rườm rà của tay nhà văn, hoặc thời gian sáng tác ngắn hay dài. Tôi thấy nhiều người trước khi viết phải chay tịch, ngồi thiền, trai giới... Thật là dớ dẩn. Vả lại, khi tư tưởng chưa chín muồi thì viết cái gì cũng khó, tiểu thuyết hay truyện ngắn cũng vậy.

    - Tại sao ông tin rằng Tuổi 20 yêu dấu sẽ đắt hàng?

    - Trong cuộc sống có bao nhiêu sự chọn lựa. Chỉ cần độc giả đọc sách một lèo là nhà văn đã thành công rồi. Đã vậy, viết cho người trẻ tuổi cũng không phải là chuyện dễ. Cao siêu quá thì họ chán. Tầm thường quá cũng không ổn. Tôi đã thử cho các tay buôn, dân chơi đọc bản thảo Tuổi 20 yêu dấu, thấy họ đọc liền mạch 7 chương. Đấy là cơ sở để tôi tin ''hàng'' của mình sẽ bán chạy.

    Theo Thể thao-Văn hoá.

    Còn theo ý kiến của mình sau khi đọc cuốn này: Nguyễn Huy Thiệp sau khi từ bỏ sở trưởng của mình là "truyện ngắn" để bước chân sang thế giới truyện dài thì có lẽ "mất đi bản sắc". Nhiều lúc chỉ thấy tác giả chửi, chửi và chửi...

    Bên cạnh đó, một cuốn truyện đắt hàng (tất nhiên là theo ý kiến tác giả) thì chưa chắc là một cuốn truyện hay và có giá trị, các bạn nhỉ? Mình không biết nó đắt hàng thế nào, chỉ biết nó được xuất bản ở Pháp (dịch sang tiếng Pháp) trước khi có mặt ở Việt Nam. Một con đường xuất bản mới chăng?? Hay ???




    Các bạn tham khảo và chia sẻ ý kiến nha.

    Thân ái. :smile:

    View attachment 6353

    Người post cũ
    Vui lòng đăng nhập hoặc đăng ký để xem link
    Nguồn TVE
     

    Các file đính kèm:

    Last edited by a moderator: 3/5/18
  2. assam1719

    assam1719 Lớp 12

    Thấy sách nằm trong khu vực Vip lâu quá, nên mình làm luôn ebook rồi up lên cho mọi người xem đỡ (chia sẻ mà). Chứ không có ý cạnh tranh sách với bac Capthoivu (khi nào sách bác đưa ra là em xóa bài này luôn). Cám ơn bác đã giới thiệu một quyển sách hay.

    Người viết bài: vnpt (TVE)
     

    Các file đính kèm:

    Last edited by a moderator: 3/5/18
  3. Heoconmtv

    Heoconmtv Moderator Thành viên BQT

    [​IMG]
    Tuổi hai mươi yêu dấu
    Tác giả: Nguyễn Huy Thiệp

    Có dư luận cho rằng Nguyễn Huy Thiệp đã hết thời. Nguyễn Huy Thiệp chỉ lập lại chính mình. Nói như thế, e có chỗ chủ quan và hơi vội. Một nhà văn ở tuổi 53 và vẫn đang sáng tác đều đặn, ai đã biết tương lai nhà văn ấy như thế nào?

    Còn về chuyện Nguyễn Huy Thiệp lập lại chính mình, thì cả cuốn tiểu luận Giăng lưới bắt chim lẫn tiểu thuyết Tuổi hai mươi yêu dấu dường như đã gián tiếp trả lời. Quyền tối thượng của nhà văn là trả lời bằng tác phẩm và chỉ có sự trả lời ấy mới rốt ráo, dứt khoát.

    Phải nói ngay, tiếu thuyết Tuổi hai mươi yêu dấu không phải là kiệt tác của Nguyễn Huy Thiệp, nó chỉ là một tác phẩm trung bình trong quá trình sáng tác của nhà văn và nó đánh dấu một ngõ quặt trong văn nghiệp của tác giả, đó là sự chuyển thể từ các sáng tác ngắn sang các sáng tác dài, từ đoản thiên sang tiểu thuyết và như Nguyễn Huy Thiệp đã nhận xét khá chính xác, cách đây không lâu là ông chỉ mới thực hiện được 60 phần trăm thành công lực của mình. Đối với một người đã đạt những thành quả đáng kể trong truyện ngắn và kịch như Nguyễn Huy Thiệp, sự vượt lên trên những tác phẩm trước của mình không phải là dễ, nhà văn cũng giống như nhà thể thao, không phải lúc nào cũng sẵn sàng nhảy vọt qua lằn mức quán quân mà mình đã đạt được. Bởi vậy, việc đọc một tác giả bằng cách so sánh với những gì hay nhất họ đã viết trước đây và đòi họ phải viết hay hơn thế chẳng khác gì đòi hỏi nhà văn lúc nào cũng phải sản xuất ra kiệt tác. Một sự đòi hỏi như vậy là không tưởng bởi chẳng ai có thể làm như thế được. Nhưng ngược lại, người đọc có thể và cần phải đòi hỏi nhà văn tìm cách viết khác những tác phẩm trước, hay dở, chưa biết, nhưng cái mà anh viết ngày hôm nay nó phải khác những gì anh đã viết hôm qua mới lôi cuốn được người đọc. Tuổi hai mươi yêu dấu trước tiên đáp ứng được đòi hỏi ấy.

    Chẳng ai hiểu cóc khô gì, đó là tuyên ngôn văn học, cũng là giọng điệu mới nhất của Nguyễn Huy Thiệp, dưới lời độc thoại của Khuê, một thanh niên hai mươi tuổi. Gọi là cậu Khuê cũng được, nhưng thằng Khuê có lẽ hợp hơn, bởi ngôn ngữ của nó bờm xơm, bặm trợn, đầy tiếng lóng, nó hành xử toán loạn, nó trốn học đi chơi với những đứa bụi đời, những thằng cò bơ cò bất. Ởû nhà, nó trả lời dấm dẳn cha mẹ, nó coi thằng anh chả ra cái thá gì. Ở trường còn tệ hơn, đây là những "nhời bàn Mao Tôn Cương" của nó về nền giáo dục nhà trường.

    Thằng Khuê cứ tương ra trăm phần trăm những lầm bầm kiểu "độc thoại nội tâm" chó chết như vậy, hầu như nó phê tuốt chẳng từ ai. Nhưng nếu lắng tai nghe nó nói thì cũng không phải tất cả đều vứt đi, nó không chỉù phê mà nó còn bình, không chỉ chê mà có khen, nó khen các thày cô tiểu học rách mướp của nó, nó khinh bọn giáo sư đại học đầy bằng cấp mà tư cách như phường vô lại, ăn trên ngồi chốc, lường gạt , lưu manh... Thằng Khuê không nói phứa, nói bừa, hãy xem nó phê bình các chương trình ti vi.

    Cách phê bình của thằng Khuê khá "bác học" đấy chứ không phải vừa đâu. Trăm phần trăm, chớ coi thường. Nó là một thứ Khổng Minh sống trong môi trường lổn nhổn các đầu Tào Tháo. Nếu Xuân Tóc Đỏ thời trước nổi loạn kiểu ma cà bông lang thang hè phố thì thằng Khuê là một thằng sinh viên nổi loạn thời này. Mà không cứ chỉ ở Việt Nam mới có thằng Khuê, bên Pháp hay đâu đâu có tuổi 20, là cũng có những thằng Khuê khác. Nhất Linh nghiệm rằng một cuốn tiểu thuyết hay, khi dịch sang tiếng nước khác vẫn còn thấy hay, ngược lại, một cuốn tiểu thuyết khi dịch sang tiếng nước ngoài không còn gì cả thì không thể nói là hay được. Kinh nghiệm này có thể áp dụng cho thằng Khuê, khi nó phóng ra những tiếng Chẳng ai hiểu cóc khô gì và Sean James Rose dịch sang tiếng Pháp: Personne ne capte rien, thì thật sự thằng Khuê đã nhập thẳng vào lòng tuổi trẻ Pháp, nói riêng và tuổi hai mươi nói chung. Tuổi nổi loạn, tuổi bắt đầu nhìn thấy tất cả những mánh khoé xấu xa trong cuộc đời, tuổi muốn xoay vần vũ trụ, muốn thay đổi tất cả, nhưng hai bàn tay còn trắng quá, còn mỏng kinh nghiệm quá, mà vũ trụ lại bao la, cái xấu chất cao như núi Thái, rậm như rừng nguyên thủy, phải làm gì nếu không là nổi loạn?

    Mỗi tuổi trẻ nổi loạn một cách, tuổi trẻ Việt có vấn đề của xã hội Việt, tuổi trẻ Pháp có vấn đề của xã hội Pháp, các chi tiết nổi loạn không giống nhau vì thể chế chính trị không giống nhau, tổ chức xã hội, văn hoá không giống nhau, nhưng tổng thể đều phát xuất từ tấm lòng trinh trắng, lý tưởng của tuổi trẻ trước sự tha hóa chung của thế giới người lớn, người già, với Khuê, còn thêm những áp bức, bất công của một xã hội toàn trị nát bấy từ nguồn gốc: giáo dục. Giáo dục gia đình, giáo dục học đường, giáo dục xã hội.

    Chẳng ai hiểu cóc khô gì , những tiếng ấy vang lên như hồi chuông cảnh tỉnh, báo hiệu trăm phần trăm đổ vỡ, tan tành, tàn mạt sắp tới, vang lên như nỗi cô đơn khủng khiếp, mỗi người một thế giới, một nhà tù, không giao cảm, không cảm thông, cha không hiểu con, anh xa lạ em, vợ không hiểu chồng, ông nói gà bà nói vịt. Gia đình là một đề lao tập hợp những nhà tù cá nhân, nhốt chung những người thương yêu, nhưng không cùng làn sóng. Đại học chuyên chở lớp lớp thầy giáo bịp bợm đào tạo những bằng cấp lưu manh và xã hội còn tệ hơn dưới sự dìu dắt của những kẻ dốt nát, mù tịt đủ đường. Thằng Khuê sinh ra, lớn lên, ngụp lặn trong môi trường trăm phần trăm nhiễm xạ ấy, nó cũng là một sản phẩm của gia đình, của học đường, của xã hội. Thân nó như phận cô Kiều và Xuân Tóc Đỏ chập lại. Vì "tai biến", nó phải bỏ nhà ra đi. Tai biến của nó không phải là thứ tai biến có giá tri đạo đức như tai biến của Thúy Kiều, Kiều cổ rồi, nó chẳng "bán mình chuộc cha" như thế, nó tân tiến hơn, cập nhật hơn, nó "bán cha" làm những chuyện khác, nó cúp cua, ăn trộm tiền mẹ, chuyện vỡ, bố đánh, nó bỏ nhà đi bụi đời, và trong cuộc phiêu du trên hè phố thanh lâu nó đã gặp đủ mọi hạng người từ Sở Khanh Tú Bà đến Bạc Bà Bạc Hạnh... nó cũng gặp cả Đạm Tiên, Giác Duyên, Từ Hải... nhưng không ai có thể cứu được, nếu nó không tự cứu. Ít oi là những đứa đạo đức thánh thiện như con Huyền mờ, có thể "cứu rỗi" linh hồn nó thì con bé lại chết yểu như Đạm Tiên. Con Huyền mờ chết vì tử tế : nó tình nguyện nhập đội thanh niên xung phong vét sông Tô Lịch, chẳng may chân dẫm lên mảnh chai vỡ giữa đống bùn. Tô Lịch, mang dấu ấn ngàn năm văn vật, 50 năm gần đây, đã thành con sông thổ tả: "Nó hệt như một vết sẹo chảy mủ hôi thối trên khuôn mặt dữ dằn của gã giang hồ. Dòng nước đen ngòm và hôi hám đầy những rác rưởi và bao nylon. Tất cả Hà Nội đều trút xú uế của mình vào đó ". Tô Lịch là con sông giết người. Nhưng con Huyền mờ, đáng lẽ cũng không chết giá như người ta không tiêm nhầm thuốc trừ vi trùng uốn ván với một thứ thuốc thổ tả gì ấy. Cho nên, Tô Lịch chỉ là tòng phạm, thủ phạm vẫn là người. Con Huyền mờ chết lặng lẽ âm thầm như bao nhiêu cái chết vô danh khác bên dòng sông lịch sử.

    Thằng Khuê không phải là kẻ có căn thánh như con Huyền mờ, nó có căn Satăng, nó biết vậy. Nhưng Khuê cũng không đến nỗi vứt đi trăm phần trăm, nói đúng ra, nó fifty- fifty. Nó thuộc loại đi với bụt cũng thử mặc áo cà sa, nhưng đi với ma cũng thích mặc chơi áo giấy. Bị dụ hít heroin, nó cũng thử chơi. Thấy cảnh tai biến giữa đường của một thằng cò bơ cò bất, chẳng quen thuộc gì như thằng Hải Anh nó cũng lại nổi máu Vân Tiên, giữa đường thấy chuyện bất bình chẳng tha. Hành động cứu người bất đắc dĩ của thằng Khuê, cũng như lòng tử tế thánh thiện của con Huyền, chỉ đem hoạn nạn đến cho chúng nó: con Huyền chết, thằng Khuê bị xôâ xuống địa ngục. Cứ như thế, Khuê lang thang vào các xóm Liều, nó mở rộng vòng giao du với thiên thần và ác quỷ... Cuộc rong du Hà Nội, thành phố yêu quý của nó và cũng là thành phố chôn vùi nó dưới những lớp xú uế cao ốc chồng chất nhiều tầng, khiến nó không còn ngóc đầu lên được. Có đứa con gái ca-ve thương tình giới thiệu cho Khuê một việc để "hoàn lương", nhưng việc này cũng không ngon lành, lương thiện gì, nó phải tải thuốc phiện lậu và lại càng dúi sâu xuống đáy. Tình cờ có người bạn của bố vớt lên và thả nó ra hải đảo. Tiếp xúc với đời sống chất phác, khó khăn của người dân quê vô danh, với những đớn đau bất hạnh, những cái chết không đáng chết: chết oan vì rác rưởi của văn minh, vì xianua cặn bã của xã hội tiêu thụ thải phế... Tất cả những thứ đó như mật đắng chảy vào tim Khuê, làm nó tỉnh ngộ, thì cũng vừa đúng lúc tình cờ nó đọc trên mảnh báo cũ tin bố qua đời. Cái chết của bố nhấn thêm tim nó xuống sâu vào vũng sám hối. Thằng Khuê nhận ra chân lý "Tôi phải cứu tôi và chẳng và chẳng có ai làm được hộ tôi chuyện ấy".

    Người đọc có thể trách Nguyễn Huy Thiệp ở đoạn kết tròn trĩnh quá, có hậu quá, ở những chỗ giải thích triết lý rõ ràng quá, không thuận miệng một thanh niên 20 tuổi mặc dù đã có những lá chắn: bố tôi bảo thế này, bố tôi bảo thế kia... Người đọc thích được nghe thứ triết lý bụi đời, không sách vở, do một thằng Khuê, hai mươi tuổi "sáng tác" ra hơn. Nhưng có lẽ điều đáng tiếc nhất và cũng là điều đáng mừng nhất là cuốn tiểu thuyết này, viết nhanh, trong vòng hơn tháng trời mới chỉ là nét phác, cho những tác phẩm dài hơi, sâu hơn, đến sau, vì những chân dung nhân vật mà Nguyễn Huy Thiệp đưa ra trong cuốn tiểu thuyết này mới chỉ là những nét dựng. Từ bà mẹ dúi tiền cho con một cách thần sầu, đến thằng anh rởm đời luôn luôn lên mặt đạo đức giáo huấn, đến bọn bạn, cả giời đánh lẫn thánh thiện, như thằng Thanh nhạn, thằng Quyền Lỳ, thằng Thức Kinh Kông.. đến những khuôn mặt "xã hội" của mấy đứa con gái ca-ve, của tay hoà thượng hổ mang Thích Thanh Mừng chùa Kẻ, của ông Chu "hãm" thuốc phiện ở chợ Kỳ Lừa, của người con trai ông Hào chết vì nghề bắt rắn ở đảo Cát Bà vv... bao nhiêu khuôn mặt, thiện, ác, tối sáng, phơi bầy chớp nhoáng trong cuốn truyện nhỏ này, nhưng nếu được đào sâu, mở rộng thêm, chúng sẽ phản ảnh một xã hội toàn diện hơn, cay nghiêït hơn, và cũng đớn đau hơn... Lịch sử Đồng Đăng có phố Kỳ Lừa, có nàng Tô Thị có chùa Tam Thanh đã "đổi mới" thành Đồng Đăng của "bạch tuộc", Tô Lịch, Kỳ Lừa tổ ấm của rác rưởi, buôn lậu, ma túy... đó là những "huyền thoại" mới của thời "mở cửa", thời xập xí xập ngầu, nước tương pha nước hố xí, mà Khuê là thằng Khổng Minh con, đã nhìn thấy tất cả những "đổi mới" thần sầu đó, nó hô hoán tán loạn lên, nhưng rút cục "chẳng ai hiểu cóc khô gì!". Mọi người nghoảnh mặt làm ngơ, họ bảo cái trò của nó dở ẹc, nó chỉ lập lại chính mình.

    Thằng Khuê sinh ra và lớn lên trong thời vàng thau lẫn lộn, tranh tối tranh sáng ấy, thời mà các thần tượng rủng rỉnh như lá mùa thu. Trong nó, trong gia đình nó, "tiềm ẩn" một thần tượng "tiêu biểu" cho tất cả các loại thần tượng: bố nó. Khuê mang mặc cảm sâu xa với người bố. Vừa kính mến, khâm phục, vừa ghét cay, ghét đắng. Bố nó là một nhà văn danh tiếng, nó coi bố là thần tượng hàng đầu, nhưng lại thấy thần tượng ấy cồng kềnh quá, chắn hết các nẻo đường. Lối thoát của nó phải là lật đổ thần tượng để tự quyết, để bước đi một mình.

    Cái chết của người bố là sự đoạn tuyệt cần thiết giữa cái cũ và cái mới. Thế hệ thanh niên không thể tung hoành, thay đổi bộ mặt xã hội nếu những người già vẫn ngoan cố, lù lù ngồi đó chỉ đạo. Phải có một sự chôn rau cắt rốn thật dứt khoát. Đớn đau, nhưng dứt khoát để tuổi trẻ có thể hồi sinh, tái tạo cuộc đời trên những đống gạch vụn của một hiện tại không lối thoát. Có lẽ đó là thông điệp sâu xa của tác phẩm.

    Là một nhà văn hiện thực, gắn bó sâu sa với những vấn đề thời sự thực tiễn của xã hội hiện hành, như thiên nhiên, môi trường, tham nhũng, tệ đoan xã hội, tuổi trẻ lạc loài... Truy nguyên nguồn cội các chứng sida thời đại, Nguyễn Huy Thiệp muốn làm một thứ Balzac mới, vẽ nên bộ mặt phức tạp của xã hội Việt Nam hôm nay, và anh chỉ mới đưa ra những nét phác đầu tiên. Nguyễn Huy Thiệp có thành công hay không? Phải đợi sự trả lời của các tiểu thuyết đến sau. Dù sao chăng nữa, để nói ngược lại lời Hoàng Ngọc Hiến, khi đọc những truyện ngắn đầu tiên của Nguyễn Huy Thiệp, tôi chúc anh thuận buồm xuôi gió.
     

    Các file đính kèm:

    meetdak, lecanhcuong, An05 and 20 others like this.
  4. silence00

    silence00 Sinh viên năm II

    Gửi lại bản ebook kiếm được trên Vietmessenger. :)

    cover.jpg
     

    Các file đính kèm:

    DrNikon, tavn, HungQuynh and 8 others like this.
  5. midgetm66

    midgetm66 Mầm non

    Cảm ơn các bác trên forum đã đưa cuốn sách này lên diễn đàn mình. Nhân đây em cũng muốn hỏi một số gợi ý sách từ các bác: Có những tác phẩm nào (chỉ tính văn học/hư cấu, viết bởi tác giả Việt Nam) cũng viết về người trẻ với những hoài bão và hoang mang trước cuộc đời, hay đơn giản là có nhân vật chính là người trong độ tuổi học sinh sinh viên? Nói cách khác, có tác giả VN nào ngoài Nguyễn Huy Thiệp đã viết những thứ từa tựa như Bắt trẻ đồng xanh?
    Em cảm ơn.
     
Moderators: Bọ Cạp

Chia sẻ trang này