Tuyển Tập Thơ Nguyễn Phong Việt

Thảo luận trong 'Tủ sách Thi ca' bắt đầu bởi bichdinh, 4/10/13.

Moderators: Ban Tang Du Tử
  1. bichdinh

    bichdinh Lớp 6

    Tuyển Tập Thơ Nguyễn Phong Việt

    Nguyễn Phong Việt được biết đến qua các tác phẩm: Cần sinh ra thêm lần nữa ? Nếu không muốn đi hết con đường, Đám cưới ....

    Ebook mình tổng hợp ,có list chỉ có tại thưviện-ebook.com [​IMG]

    Cần sinh ra thêm lần nữa ?

    Nếu được sinh ra thêm lần nữa…
    Người sẽ chọn niềm vui hay đau khổ?

    Sẽ chọn thương yêu trong cô đơn hay từ bỏ
    Sẽ chọn vẫn bước đi hay đứng lại chờ một ai đó
    Sẽ chọn khóc một mình hay cần người than thở
    Sẽ chọn trở về hay dấn thân dù đã từng lầm lỡ…
    Khi cuộc đời không thể đổi thay?

    Người chọn không gặp nhau trong quãng đời này
    để mỗi người thuộc về một con đường xa lắc
    Lỡ có gặp nhau cũng sẽ cười vui mà không bao giờ rơi nước mắt
    Lỡ có không thấy nhau thì chẳng ai cần ai đưa tiễn…
    Trái tim tự nó đã bình yên?

    Người sẽ chọn gặp nhau để ray rứt nhiều hơn
    Biết cảm giác của một người đi nhầm đường đầy hối tiếc
    Biết cảm giác đứng giữa trời mưa chợt vỡ òa khi thấy một tia nắng
    Biết cảm giác mình không dám buông tay vì đó là hạnh phúc
    Biết cảm giác của miệng cười trên môi mà khổ đau co thắt trong lồng ngực…
    lúc phải ngoái nhìn?

    Người chọn không gặp nhau để - chẳng - có - gì - nhớ - để mà quên
    sống bình thường như mọi người cần sống
    Không quá ít niềm vui nhưng cũng đừng nhiều tuyệt vọng
    Như mỗi buổi sáng soi mình vào gương và đêm về thấy thương mình còn biết khóc
    Cảm ơn bản thân đã không quá lạnh lùng?

    Người sẽ chọn gặp nhau để nhận ra yêu thương có thể là nhẫn tâm
    Chấp nhận một viên đá tan trong tách cà phê cũng là mất mát
    Chấp nhận một tiếng cười không hề quí giá hơn một giọt nước mắt
    Chấp nhận một ngôi sao không thể mãi vĩnh hằng vì cần giây phút tắt
    để một ngôi sao khác sáng lên?

    Người chọn không gặp nhau để mỗi người đều biết lặng thinh
    hay chọn gặp nhau để mỗi người biết rằng cần chia sẻ?
    Người chọn không gặp nhau để mỗi người ít đi những duyên nợ
    hay chọn gặp nhau để mỗi người biết không thể thiếu nhau?
    *
    Nếu được sinh ra thêm lần nữa…
    Người chắc chọn niềm vui hơn là đau khổ?

    Nếu không muốn đi hết con đường

    Nếu không muốn đi hết con đường…
    Thì nên dừng lại trước lúc kịp hoàng hôn
    Không ai bắt ta phải sống cuộc đời cho người khác
    Muôn triệu tình yêu có muôn triệu lần đích đến
    Làm ơn đi mà…

    Khi ta khóc không cần ai lau nước mắt cho ta?
    Khi ta cười không cần ai chia sẻ?
    Cần một quãng đời tự do hơn là cần một hơi ấm mặc cả
    Hãy thử cắn chặt môi…

    Giữa mùa đông đôi khi một cơn bão tuyết còn quý hơn
    Một đốm lửa trong tim người
    Giữa nỗi đau biết đâu lại tìm ra một sự bình yên khác
    Giữa đêm đen cũng phải đến lúc tự ta làm ra ánh sáng
    Giữa những ngày qua phố đôi khi cần một lần lạc bước
    Đi khỏi cuộc đời của mình…

    Nếu không muốn đi hết con đường….
    Thì nên dừng lại, rồi bước đi một con đường khác bằng niềm tin
    Đừng bắt ta phải sống cho hạnh phúc của người khác
    Làm ơn đi mà!...

    Làm ơn đi…
    Vẫn luôn có một người giang tay ôm chiếc bóng của ta
    Chờ tìm thấy một người trong đời thật
    Vẫn luôn có một người đau khi thấy ta hạnh phúc
    Mà vẫn tự đấm vào ngực mình khi biết ta đơn độc
    Nghiệt ngã đến tận cùng…

    Không ai muốn mình sống mà chỉ được đứng bên cạnh
    Đời người mình yêu thương
    Cũng chẳng ai muốn đày đọa mình trong mất mát
    Nhưng tình yêu nào cũng có cái giá xứng đáng…
    Sao không thử một lần đặt cược với trái tim?

    Làm ơn đi mà…
    Vẫn luôn có một người chờ ta cùng thắp sang trời đêm

    Vui lòng đăng nhập hoặc đăng ký để xem link


    Nguồn: TVE (moreshare post 02.2010)
     
    Last edited by a moderator: 1/6/15
  2. lichan

    lichan Lớp 12

    Thơ Nguyễn Phong Việt


    "Có người lạc chính mình, lạc cả đường quay lại trái tim
    Chỉ thổn thức ngày xưa mà bỏ quên nước mắt ngày hôm nay cũng cần phải khóc…
    Người ngược đường, ngược hoàng hôn, ngược cả nỗi đau đi tìm gì chẳng rõ…
    Phố cũng lạc mình, phố bỗng buồn tênh…
    Người hỏi gió đường về mà phố đâu hay…
    Phố đưa người đi, nhưng không khứ hồi chiều trở lại…
    Phố thênh thang nhớ, phố dài rồi tít tắp…
    Người không biết quên, người lạc giữa phố người…"


    Những Mùa Giáng Sinh

    Không cần tuyết trắng mới biết là mùa đông
    không cần những cây thông mới biết chúng ta vẫn khát khao nhận những món quà trong cuộc sống
    không cần những tiếng chuông vang lên mới biết trái tim kia vẫn còn đập
    không cần tháng 12 trở về mới biết mình đã từng đánh mất
    những mùa Giáng Sinh…

    Sẽ có con đường nào đó mang chúng ta trở về trong kí ức theo một cách riêng
    khi bàn tay mình cần nắm đã chối từ trong rét lạnh
    mỉm cười cho một lần mình đau đến mức không thể khóc
    hay khóc cho một lần mình cười mà trái tim chẳng thể giang tay vì kiệt sức
    cũng có khác gì nhau?

    Là yêu thương đó đã phủ nhận chúng ta ngay từ lúc bắt đầu
    những cố gắng đánh đổi niềm vui bằng nhiều ngày cay đắng
    chấp nhận một lần vì tin rằng cả triệu lần sau sẽ bình thường đơn giản
    nhưng không ai trong đời quen với số phận mình sống mà bị định đoạt trước
    để rồi cần vùng vẫy thoát đi…

    Để rồi nghe một tiếng chuông nhà thờ cũng thấy mình lòng đầy hoài nghi
    để rồi những ấm áp của Giáng Sinh chỉ được nghe kể trong tưởng tượng
    để rồi biết rằng hạnh phúc không bao giờ đến từ những lời cầu nguyện
    để rồi tự mình cứu lấy mình mà vẫn không thể được
    để rồi muốn từ chối sống một lần…

    Có những câu nói cần được nói ra để trừng phạt bản thân
    những giấc mơ thấy mình đi mãi
    thậm chí tự van xin đừng bao giờ dừng lại
    đừng suy nghĩ
    về quãng đời mình đã cùng buồn vui!

    Cũng chỉ là quà, là giá rét, là cây thông… và những gương mặt người
    nhưng mỗi mùa Giáng Sinh đã khiến cho chúng ta luôn tự hỏi
    điều ấm áp nhất là khi trái tim bình yên và không còn yếu đuối
    hay khi mình đi cạnh một con người mà biết rằng chỉ muốn nói
    - không còn gì để đáng ước mơ!

    Đã không còn gì để nghĩ cho nhau như những ngày xưa
    không còn gì để thấy mình tiếc nuối
    không còn gì để gượng cười hay đau nhói
    không còn gì để phải nói một lời xin lỗi
    cho một lần yêu…

    Khi một người biết cách đứng trong mùa Giáng Sinh
    là yêu thương vẫn còn đâu đó để len vào…


    Đi Qua Thương Nhớ

    Chúng ta có niềm tin đi đến cuối đất cùng trời dù có phải trả giá
    nhưng cuộc đời... luôn có nhiều ngã rẽ!

    Phải những ai đã từng đi qua thương nhớ
    mới thấy cô đơn chưa bao giờ là thứ ta muốn chọn lựa
    ta chỉ chọn sống dưới một mái nhà nhiều lối vào và cửa sổ
    những luống hoa hồng vàng rạng rỡ
    đêm đêm nhìn trời và đoán một vì sao dành cho chúng ta sẽ hiện rõ
    mọi điều ước ao?

    Ta cứ hình dung về ngôi nhà với những đứa con ngày sau
    chúng thì khóc mà chúng ta phải cười dỗ
    đút từng muỗng thức ăn vào cái miệng bé nhỏ
    và thấy yêu thế giới qua mắt nhìn của trái tim chưa biết về đau khổ
    đơn giản là ghét-thương...

    Những buổi sáng thức dậy khi chúng lớn dần lên
    sẽ phải giành nhau tuýp kem đánh răng đến ầm ĩ
    sẽ liếc nhau trong bữa ăn để đọc từng ý nghĩ
    sẽ nắm tay nhau khi vui và bĩu môi lúc giận dỗi
    không cần sống với chua cay…

    Chúng ta thương những ngày ít gió và nhiều mây
    những ngày chỉ nói với nhau bằng ánh mắt
    những ngày chỉ cần tựa vai đã thấy lòng thanh thản
    những ngày mà nỗi cô đơn cũng cần như hạt muối mặn
    nêm vào những bình yên…

    Nhưng cuộc đời luôn có nhiều ngã rẽ chờ được đặt tên
    để người định nghĩa lại hạnh phúc
    để so đo thiệt hơn những mất mát
    để lần đầu tiên trong lòng người nghi ngờ tình yêu không phải là thứ duy nhất
    biết cách làm tổn thương…

    Ngôi nhà được trả về với những luống hoa hồng vàng
    cửa sổ, lối đi…phải khép lại
    những vì sao rồi cũng đến lúc giật mình chứ không thể sáng mãi
    những tiếng cười trẻ con vẫn chưa đủ nhiều tưởng tượng cho quãng đời ấy
    và người bước đi…

    Chúng ta đã đi qua thương nhớ mà không hề phải vay
    nên nợ nần chỉ đong bằng cảm giác
    nên sợ cuộc đời về sau sẽ chẳng thể nào ôm được ai đó trong tay thật chặt
    nên lo lắng những giọt nước mắt sẽ quên từng bỏng rát
    dù đau đến xanh xao…

    Có bao nhiêu người đã đi qua thương nhớ mà quên được nhau?


    Đừng Đi

    Cứ giả vờ như chúng ta đã đứng kề bên vực thẳm
    dù ai cũng nhìn thấy con đường dài trước mặt
    cứ giả vờ như một giây phút nữa trái tim ta ngừng đập
    đừng đi...

    Sẽ không cần những ngón tay níu giữ từng dấu chân người
    không cần nữa những dặn dò khi tuyệt vọng
    không cần những lo toan cuộc đời này có phải đáng sống
    không cần tự hỏi mình tại sao phải cô độc
    để được cười vui như chưa bao giờ đánh mất
    một tình yêu nào...

    Đừng mơ về đâu đó bầu trời cao
    hãy sống như bao người trong tháng ngày cơm áo
    nhưng điều giản đơn là cần có nhau sao định mệnh chẳng khi nào chịu hiểu
    vì đó mà nước mắt rơi...

    Vì đó mà cả thế giới dồn hết nỗi đau vào trong tim một con người
    vì đó mà cần hai con người khóc để còn tin vào nước mắt
    vì đó mà hai bàn tay giữ một bàn tay cũng không đủ chặt
    vì đó mà cuộc đời đã nhiều thêm một lần cắn môi đầy chua chát...
    đừng đi...

    Đừng đi...
    nếu có bão giông ta muốn được gánh chịu cùng nhau
    được chết vì người mình yêu thương cũng là hạnh phúc
    nhưng được sống cùng người mình yêu thương thì khổ đau nào cũng chỉ là hạt cát
    giữa đại dương trong mắt chúng ta...

    Đừng đi...
    cuộc đời khốn khó rồi sẽ qua
    chúng ta sẽ gieo những giận hờn, yêu thương giữa lòng bàn tay số phận
    chúng ta sẽ cõng những đứa con trên vai mà không bao giờ biết mệt
    mua cho chúng những que kem
    và giấu những ngày nóng bức dưới bóng mây râm mát...
    chúng ta sẽ chải tóc trước thềm nhà trong sương sớm và chiều chưa tắt nắng
    chúng ta sẽ ngồi trên xích đu và cùng nhắm mắt
    thấy đời mình như một cánh chim...

    Đừng đi mà...

    Đừng đi...
    Ai cũng cần phải sống vì một con người!


    Nói Cho Hết Một Lần

    Nói cho hết một lần
    Để những yêu thương về sau biết mỉm cười từ chối những phân vân…

    Chúng ta chưa bao giờ lừa dối nhau mà chỉ lừa dối chính bản thân mình
    Nghĩ đó là niềm vui thì đó là niềm vui mà không hề toan tính
    Nghĩ đó là cô đơn thì chọn một người sẻ chia và gán cho nó hai từ định mệnh
    Để rồi vất vả với nỗi đau.

    Khi đó là tình yêu thì những ngày mưa cũng thấy hạnh phúc như mùi hương tóc trên đầu
    Lặng lẽ cười lúc nhớ về ấm áp
    Chỉ thấy mình có đủ niềm tin để chịu đựng bất cứ điều gì không phải người ấy mang đến
    Mà quên mất cuộc đời đầy nhẫn tâm…

    Là một giấc mơ cũng khiến cho người ta xót xa đến lạnh căm
    Là một con đường thôi nhưng không bao giờ dám đi qua lần nữa
    Là một thoáng nhận ra cũng làm cho bản thân run sợ
    Biết nói điều gì để bỏ lại hết yêu thương.

    Biết nói điều gì lúc nhận ra con người đó bình thường
    Có hàng triệu thứ để nói nhưng cũng không có gì để nói
    Buông tay một lần để biết thật ra mình đâu cần phải yếu đuối
    Không ai thương mình thì mình tự thương mình mà vui!

    Thì mình tự rót nước giữa khuya để uống bù vào nước mắt rơi xuống vì một quãng đời
    Thì mình tự kéo chăn mỗi khi trời trở lạnh
    Thì tự mình nhìn vào gương và thấy đời mình quá chừng hạnh phúc
    Có thể bước trong cuộc đời mà không cần dựa dẫm vào ai
    Có thể bước đi vì vẫn còn mọi thứ thuộc về ngày mai
    Yêu thương một con người là thứ yêu thương nhiều mất mát
    Không ai tự nghĩ ra nỗi đau để nếm thử cuộc đời mình có bao nhiêu là chua chát
    Bao nhiêu lần được vui và bao nhiêu lần khóc chỉ riêng mình được biết
    Sống đâu thể bao dung như được sống lần đầu!

    Để những yêu thương có giá trị của yêu thương khi đi qua bể dâu
    Sao cho phép mình tước mất tiếng cười lúc đi ra phố
    Sao cho phép mình chắp tay trong khi trái tim cần rộng mở
    Sao cho phép mình chết đi lúc vẫn còn một con người nào đó
    Đang bước về phía này…

    Nói cho hết một lần…
    Để những yêu thương về sau biết mỉm cười từ chối những đắng cay!



    CHẠY ĐI

    Khi lòng đã không còn chờ mong bất cứ điều gì
    thì hãy chạy đi…

    Vẫn còn kịp để sống cuộc đời mà mình từng hoài nghi
    vẫn còn kịp dang tay ra và lòng mở rộng
    vẫn còn kịp khóc đến tận cùng rồi cười trên hi vọng
    vẫn còn kịp lau mồ hôi cho trái tim đã mệt nhọc
    sau những ngày khốn cùng…

    Là chết đi sẽ quá dễ cho một quãng đời lạnh căm
    không biết mình đã uống gì, ăn gì ngoài nước mắt
    cứ cầu mong cho tất cả bóng đêm đều là ánh sáng
    mỗi con đường đi qua đều dẫn về sa mạc
    đau đớn đến từng phút giây!

    Chạy đi…
    đừng nhìn lại dù cho đó là một ngày ấm áp lên từng kẽ tay

    Hãy để bàn chân sống cuộc đời từng là đứa trẻ
    hãy để yêu thương sang một bên và đối đầu với nghiệt ngã
    hãy để những cô đơn có thể nhìn thấy mình đâu đó trên vai người xa lạ
    hãy để mình có cơ hội nhìn thấy đời mình khi mất đi tất cả
    và học cách bắt đầu…

    Mỗi con người sinh ra đâu chỉ có giá trị cho một lần đau
    sao cứ nghĩ mình chẳng bao giờ muốn cười vui thêm nữa?
    bão giông là của bầu trời chứ không chỉ dành riêng cho những con người đổ vỡ
    đời chỉ là một phép tính của từng ngày, từng ngày duyên- nợ
    nên cần chạy đi…

    Có thể mình sẽ còn chán ghét bản thân mình khi chấp nhận đổi thay
    từng yêu một con người và giờ cần quên lãng
    từng hứa bằng cả trái tim và giờ câu trả lời vùi sâu trong đất cát
    từng ôm chặt vào lòng và giờ vội vàng gỡ ra những ngón tay lem đầy mất mát
    từng từ bỏ thế giới xung quanh và cũng từng sống vì một niềm tin duy nhất
    từng cố chấp sai lầm…

    Nhưng yêu thương chết đi ở nơi này sẽ về một nơi khác náu thân
    thắp cho mình một ngọn đèn để biết chở che không bao giờ là đơn giản
    hết những đêm này vẫn còn đó những đêm dài vô hạn
    một ngàn lần đớn đau để được một lần lóe sáng
    như bình minh đầu tiên của nước mắt
    chắc chắn sẽ đẹp long lanh!

    Chạy đi…
    Yêu thương vẫn còn rất nhiều trên những bước chạy trong cuộc đời mình!

    (Thơ Nguyễn Phong Việt)


    “Tôi viết từ chính trải nghiệm thật của cuộc đời mình, từ những đau đớn và cô đơn có lúc đến tận cùng” – Nguyễn Phong Việt không giấu khoảnh khắc của “người đàn ông yếu đuối” của những ngày tháng cũ. “Lúc đầu tôi chỉ là viết cho mình, để giải tỏa những điều không thể nói thành lời và cũng chẳng thể bật khóc trước người khác. Nhưng sau này, càng sống càng hiểu thấu cuộc đời và đi qua một hành trình vững chải của cảm xúc, tôi đã viết cho nỗi đau của bạn bè xung quanh, cho những niềm riêng mà họ chỉ có thể giữ lại trong lặng lẽ” – anh bộc bạch.
     
    Chỉnh sửa cuối: 16/12/13
    Ban Tang Du Tử thích bài này.
Moderators: Ban Tang Du Tử

Chia sẻ trang này