Văn học nước ngoài JACK RYAN 6 - THẢM HỌA HIỆN HỮU - TOM CLANCY

Thảo luận trong 'Phòng đọc trực tuyến' bắt đầu bởi hatoan, 4/11/21.

Moderators: galaxy, teacher.anh
  1. hatoan

    hatoan Lớp 1

    THẢM HỌA HIỆN HỮU - CHƯƠNG 9: CUỘC GẶP GỠ ĐẦU TIÊN
    Vui lòng đăng nhập hoặc đăng ký để xem link

    hoặc Vui lòng đăng nhập hoặc đăng ký để xem link



    “Vậy?” Ecobedo lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Larson giống như một giáo sư sinh học đang ngắm nghĩa con chuột trắng thí nghiệm trong lồng. Hắn không có lý do gì để nghi ngơ Larson nhưng hắn đang căm tức và Larson là mục tiêu gần nhất để hắn trút giận

    Ấy thế nhưng Larson đã quan với điều đó “Vậy tôi không biết, Jefe. Ernesto là một phi công giỏi, một học sinh xuất sắc. Có một người khác tên Cruz cũng rất cừ. Động cơ trên máy bay thì là loại gần như mới – mới bay được 200 giờ. Khung máy bay thì 6 năm nhưng không có gì bất thường; chiếc máy bay được bảo dưỡng rất tốt. Thời tiết khu vực phía Bắc cũng khá tốt, chỉ có ít mây trên cao chỗ Eo Biển Yucatan” viên phi công nhún vai “Máy bay mất tích, Jefe/ Ông Chủ. Không phải lúc nào cũng có thể giải thích vì sao”

    “Nó là cháu trai tôi đấy! Giờ tôi biết giải thích với mẹ thằng bé đó thế nào?”

    “Ông đã kiểm tra với các sân bay ở Mexico chưa?”

    “Rồi, cả ở Cuba và Honduras và Nicaragua!”

    “Không cuộc gọi cứu nạn nào? Không có báo cáo nào từ tàu hay máy bay ở khu vực gần đó?”

    “Không, chẳng có gì” Larson đã đặt câu hỏi về các khả năng, tỏ ra rất chuyên nghiệp nên cơn giận của Escobedo làm sao đó đã được dịu đi

    “Nếu là có vấn đề về điện thì cậu ta có thể hạ cánh ở đâu đó, nhưng…tôi không chắc chắn lắm, Jefe. Nếu họ hạ cánh an toàn thì họ đã thông báo cho chúng ta biết rồi. Tôi rất tiếc, Jefe, nhưng có lẽ cậu ta đã mất tích. Chuyện này đã từng xảy ra trước đây và nó sẽ còn có thể xảy ra trong tương lai”

    Một khả năng khác là Ernesto và Cruz đã có sắp xếp khác của riêng mình, hạ cánh ở đâu đó khác với địa điểm đã định và bán 40kg hàng hóa chở trên máy bay, rồi quyết định biến mất, nhưng họ không nghiêm túc xem xét khả năng này lắm. Các câu hỏ về ma túy cũng không được đề cập đến, vì Larson không thực sự tham gia vào hoạt động này, anh chỉ là cố vấn kỹ thuật, yêu cầu rõ ngay từ đầu là không tham gia hoạt động kinh doanh ngành này. Escobedo tin Larson trung thực và khách quan vì anh luôn hành động như vậy trong quá khứ, nhận tiền và làm tốt công việc của mình và cũng bởi vì Larson không phải là thằng ngu- anh biết hậu quả nếu nói dối và chơi trò hai mặt

    Họ nói chuyện trong căn hộ sang trọng của Escobedo ở Medellin. Villa này chiếm toàn bộ tầng trên cùng của tòa nhà. Ở tầng dưới có những người hầu và đoàn tùy tùng của hắn. Người điều khiển thang máy biết ai được và không được đi lên. Một người đặc biệt chịu trách nhiệm theo dõi hoạt động trên đường phố bên ngoài. Larson nghĩ, ít nhất anh hông phải lo lắng rằng ai đó sẽ lén tháo mâm xe của anh. Thực ra, anh cũng đang tự hỏi chuyện quái gì đã xảy ra với Ernesto. Chỉ là một loại tai nạn sao? Đã có nhiều vụ tai nạn kiểu này trong quá khứ. Lý do khiến anh được mời làm huấn luyện viên bay là vì kỹ năng bay của họ quá kém, và nhiều máy bay đã bị mất tích trong các vụ buôn lậu. Nhưng Larson không phải là thằng ngu. Anh nghĩ tới các vị khách gần đây đến thăm và mấy lệnh đưa ra từ Langley; Khóa huấn luyện trại Nông Trại không khuyến khích điệp viên tin vào sự tình cờ trùng hợp. Chiên dịch gì đó đang được khơi động. Việc này có thể là bước mở đầu cho chiến dịch đó?

    Một hành động sắp bắt đầu. Điều này có nghĩa là bước đầu tiên của hành động đó?

    Larson không nghĩ vậy. CIA đã không hành động kiểu này nhiều năm rồi, anh nghĩ, việc đó tệ thật đấy, nhưng đó là sự thật

    “Nó là một phi công giỏi à?” Escobedo hỏi lại

    “Tôi tự mình dạy cậu ta, Jefe. Cậu ta đã bay 400 giờ, kỹ năng điều khiển tốt và cậu ta sử dụng thành thạo tất cả các thiết bị mà một phi công trẻ đạt tới. Chỉ có điều khiến tôi lo lắng là cậu ta thích bay tầm thấp”

    “Vậy là?”

    “Bay tầm thấp là là trên mặt nước rất nguy hiểm, đặc biệt là về đêm, rất dễ để nhầm hướng. Ông sẽ quên đâu là đường chân trời và nếu ông tiếp tục mải nhìn cửa sổ thay vì kiểm tra các chiết bị….các phi công nhiều kinh nghiệm làm điều này còn có khả năng rơi xuống biển. Thật không may, bay rất thấp là một niềm vui, và nhiều phi công, đặc biệt là các phi công trẻ, cho rằng dám bay thấp là một phép thử xem họ có nam tính hay không. Thực tế điều đó thật ngu ngốc và nếu bay thời gian dài thì ông sẽ nhận ra việc đó”

    “Một phi công giỏi phải là một phi công thận trọng?” Escobedo hỏi

    “Đó là điều tôi thường nói với học sinh” Larson nghiêm túc trả lời “Không phải ai cũng nghe lời và tin tưởng. Thực tế ở đâu cũng vậy thôi. Ông có thể hỏi bất kỳ người hướng dẫn không lực nào trên thế giới. Các phi công trẻ thường phạm các lỗi ngớ ngẩn vì họ còn trẻ và thiếu kinh nghiệm. Phán đoán chính xác đến từ kinh nghiệm – hầu hết thường thông qua kinh nghiệm chiến đấu. Những kẻ sống sót sẽ học được những bài học để đời, nhưng có vài người không thể sống sót được để rút kinh nghiệm”

    Escobedo trầm ngâm suy nghĩ trong vài giây

    “Ernesto là một thằng bé rất tự phụ” những lời này với Larson nghe cứ như một lời điếu văn

    “Tôi muốn kiểm tra lại hồ sơ bảo dưỡng của máy bay” viên phi công đề nghị “và tôi cũng sẽ xem xét lại dữ liệu thời tiết”

    “Cảm ơn vì đã nhanh chóng đến đây, senor Larson”

    “Tôi luôn sẵn sàng phục vụ ông, Jefe. Nếu tôi tìm hiểu được gì thì tôi sẽ cho ông biết”

    Escobedo nhìn anh bước qua cửa, rồi quay lại bàn làm việc. Cortez bước vào phòng từ cửa bên hông

    “Thế nào?”

    “Tôi thích tay Larson này” Cortez nói “Anh ta nói sự thật. Hơi kiêu ngạo nhưng không đến mức”

    Escobedo gật đầu đồng ý “Một người làm thuê, nhưng khá tốt”…giống cậu.

    Cortez không phản ứng gì với thông điệp ẩn của Sếp “Mấy năm gần đây ông mất bao nhiêu máy bay?”

    “Chúng tôi thậm chí không lưu trữ hồ sơ cho đến 18 tháng trước. Trong 18 tháng đó thì có 9 cái. Đó là nguyên nhân chúng tôi thuê Larson. Tôi cảm thấy rằng tai nạn là do lỗi phi công và bảo trì kém. Carlos đã chứng minh mình là một người hướng dẫn bay rất tốt

    “Nhưng không bao giờ muốn liên quan đến công việc này?”

    “Không, một người đơn giản. Anh ta có một cuộc sống thoải mái làm những gì mình thích. Đã nói về chuyện này rất nhiều lần rồi” Escobedo thản nhiên nói

    “Ông đã tìm hiểu lý lịch của anh ta chưa?”

    “Sí/ Rồi. Mọi thứ đều đã kiểm tra, nhưng…”

    “Nhưng?”

    “Nhưng nếu anh ta có gì đó cần dấu thì cũng sẽ bị lộ ra thôi” Đó là điều mà người bình thường hay nói, nhưng cậu không thể nghi ngờ mọi người. Escobedo không nói thẳng ra nhưng Cortez có thể hiểu được ý ngầm trong đó. Sếp của hắn có kinh nghiệm về mấy cái âm mưu thủ đoạn và biết hắn phải nghi ngờ tất cả mọi người. Ông ta không hẳn là dân chuyên nghiệp nhưng cũng không phải thằng ngu. “Cậu có nghĩ…”

    “Không, Anh ta không lại gần nơi máy bay khởi hành, không cách nào biết chuyện gì xảy ra đêm đó. Tôi đã kiểm tra rồi: Anh ta ở Bogota với bạn gái. Họ ăn tối riêng và về nghỉ sớm. Có lẽ đó chỉ là một tai nạn máy bay, nhưng chúng ta đã biết rằng người Mỹ đang lập kế hoạch làm gì đó, và tôi không nghĩ chúng ta xem nhẹ việc này. Tôi nghĩ tôi sẽ quay lại Washington”

    “Cậu sẽ tìm hiểu chuyện gì?”

    “Tôi sẽ cố gắng tìm hiểu xem họ đang định làm gì”

    “Cố gắng?”

    “Senor, thu thập thông tin tình báo nhạy cảm là một nghệ thuật…”

    “Cậu có thể mua bất cứ thứ gì cậu muốn!”

    “Vậy thì ông sai rồi” Cortez lườm ông ta “Những nguồn thông tin tốt nhất thường sẽ không bao giờ thu được bằng tiền. Thật là nguy hiểm- ngu ngốc- khi nhận định lòng trung thành có thể dùng tiền mua được”

    “Vậy lòng trung thành của cậu thì sao?”

    “Đây là vấn đề ông phải cân nhắc, nhưng tôi chắc ông xem xét nó rồi” Cách tốt nhất để dành được sự tin tưởng của một người là luôn nói rằng sự tin tưởng đó không tồn tại. Escobedo nghĩ rằng nếu tiền không thể mua được lòng trung thành thì có thể thay thế tiền bằng sự đe dọa. Về mặt này thì Sếp hắn đúng là thằng ngu. Ông ta luôn nghĩ rằng mình nổi tiếng với việc sử dụng bạo lực, và người khác sẽ sợ hãi khi nghe tên ông ta, nhưng lại không biết rằng có những người khác có khi còn là thầy của ông ta trong việc sử dụng bạo lực. Ở con người này có nhiều điều đáng được khen ngợi, nhưng cũng có không ít điều khiến người ta khinh thường. Về cơ bản, ông ta là kẻ nghiệp dư- dù là một kẻ nghiệp dư loại giỏi – biết rút kinh nghiệm từ những sai lầm của mình, nhưng vẫn thiếu đào tạo chuyên nghiệp để biết rút kinh nghiệm từ sai lầm của người khác – và cũng không cần quá nhiều nhà tư vấn về an ninh và gián điệp như một tổ chức hoạt động bí mật, nhưng đây là lĩnh vực mà không ai chấp nhận trưng cầu hay thông qua ý kiến của người khác. Bọn họ đều xuất thân từ gia đình có truyền thống buôn lậu, là chuyên gia về mua chuộc và đe dọa người khác từ kinh nghiệm có được trong thực tế, nhưng họ chưa bao giờ học được cách đối phó với những đối thủ có tổ chức và quyền lực thực sự- chính phủ Colombia không tính vào đó. Mấy tên Mỹ Yankee vẫn chưa phát hiện ra mình hoàn toàn có thể hành động vùi dập mấy kẻ này dựa trên quyền lục của mình mà chẳng phải lo lắng gì, mà đó là điều mấy tên này nên cảm thấy may mắn. Nếu Cortez mà phải đối phó với KGB thì may mắn này không còn tồn tại



    Đại úy Winters cùng với những người đến từ Washington đang ngồi xem lại video quay cảnh bắn vừa rồi của mình. Họ đang ngồi trong một căn phòng nằm trong góc của Tòa Nhà Đơn Vị Tác Chiến Đặc Biệt Số 1- căn cứ không quân Eglin, hai người đến từ Washington đều mặc quân phục không quân, đeo hàm trung tá. Đây là cấp bậc sỹ quan đủ cao để ra vào không phải báo danh

    “Bắn tốt lắm, nhóc” Một người nhận xét

    “Hắn đang nhẽ có thể gây khó hơn” Bronco trả lời không nhiều cảm xúc “Nhưng hắn đã không làm thế”

    “Tình hình trên biển lúc đó thế nào?”

    “Không có tàu nào trong phạm vi 30 dặm”

    “Phát băng Hawkeye” viên sỹ quan kia ra lệnh. Họ đang sử dụng loại băng 3/4inch, vốn được quân đội ưa thích vì dung lượng chứa cao hơn. Cuộn băng được cho vào đầu chiếu. Nó chiếu cảnh chiếc máy bay Beech, ký hiệu XXI bằng chữ cái, một trong rất nhiều mục tiêu, hiển nhiên hầu hết đều là các chuyến bay của các hãng hàng không và bay rất cao. Có nhiều mục tiêu ở gần mặt nước, nhưng chúng ở rất xa khu vực tác chiến, và đoạn băng quay trước khi máy bay bị bắn rơi. Phi hành đoàn của Hawkeye, theo đúng kế hoạch, không biết chuyện gì xảy ra sau khi giao con máy bay nhỏ này cho tiêm kích. Hướng dẫn của nhiệm vụ này rất rõ rang và khu vực đánh chặn được lựa chọn để tránh kênh giao thông đường thủy thường xuyên sử dụng. Thật trùng hợp, chiếc máy bay buôn lậu ma túy bay rất thấp, làm hạn chế khoảng cách có thể nhìn thấy các tia chớp và vụ nổ. Không có ai nhìn thấy chuyện gì xảy ra ở đó

    “Được rồi” viên sỹ quan cấp cao nói “Hoàn toanfa nằm trong giới hạn nhiệm vụ” Họ tắt máy đoạn băng video

    “Cậu bắn bao nhiêu đạn?” viên trung tá trẻ tuổi hơn hỏi Winters

    “108 viên” viên đại úy trả lời “Anh biết đấy, rất khó để kiểm soát số lượng đạn với Vulcan, tên này nhanh thật đấy”

    “Chiếc máy bay đó cứ như bị cưa bởi cưa xích vậy”

    “Đúng là ý đó, sir. Tôi có thể hạ hắn nhanh hơn nhưng ông muốn tôi tránh bắn vào bình xăng, phải không?”

    “Đúng vậy” Câu chuyện giả danh ban đầu là ngay khi ai đó nhìn thấy ngọn lửa, thông tin đưa ra sẽ là lực lượng không quân tại Căn cứ Không quân Eglin đang tiến hành các bài tập bắn ở đó — thường là bắn trúng mục tiêu máy bay không người lái trong khu vực đó. Tất nhiên, nếu không có ai nhìn thấy thì lại càng tốt hơn

    Bronco không thích mấy hoạt động lén lút này. Với anh mà nói, giét mấy tên khốn đó hoàn toàn là việc làm tốt. Họ nói với anh khi nhận nhiệm vụ rằng buôn bán ma túy gây ra mối đe dọa cho an ninh quốc gia của Hoa Kỳ. Bản thân tuyên bố này cho thấy rằng bất kể phương pháp nào được sử dụng để đối phó với nó, đều hợp pháp. Là một phi công máy bay chiến đấu của Lực lượng Không quân, khóa huấn luyện của anh là sử dụng phương pháp đặc biệt này để đối phó với tất cả các loại mối đe dọa đối với an ninh quốc gia như bắn các mục tiêu chủ động để loại bỏ chúng trên không. Ngoài ra, Bronco nghĩ, nếu nó thực sự đe dọa đến an ninh quốc gia, tại sao không thể cho công chúng biết? Nhưng đó không phải việc của anh. Anh chỉ là một đại úy và đại úy chỉ cần tuân theo lệnh hành động, đừng có suy nghĩ khác. Ai đó ở trên nói rằng điều này nên được thực hiện tốt, và anh chỉ cần biết điều này. Hạ chiếc Beech hai động cơ này gần như là giết người, nhưng điều này đúng với bất kỳ hoạt động chiến đấu nào. Tại thế vận hội Olypics, mọi người có cơ hội ngang nhau, nhưng trong thực chiến lại là chuyện khác khi sống chết trên lằn ranh. Nếu ai đó giơ mông ra để bị giết thì đó là kẻ ngu và đó chắc chắn không phải là Bronco, đặc biệt khi hắn chuẩn bị hành động chiến tranh chống lại quốc gia của Bronco. Đó chẳng phải chính là ý nghĩa của từ “đe dọa an ninh quốc gia” hay sao?

    Bên ạnh đó, anh đã cảnh báo trước với Juan – bất kể tên gã khốn đó là gì, chẳng phải sao? Nếu thằng ngu đó nghĩ rằng nó có thể chiến đấu với một trong những phi công giỏi nhất thế giới, chà, thì giờ hắn đã biết sự khác biệt rồi đấy. Xứng đáng thôi!

    “Anh có câu hỏi gì thêm nữa không, đại úy?” viên sỹ quan lớn tuổi hỏi

    “Câu hỏi về cái gì, sir?” Đúng làm một câu hỏi ngu ngốc!
     
  2. hatoan

    hatoan Lớp 1

    THẢM HỌA HIỆN HỮU – CHƯƠNG 9.2

    Đường băng mà họ đến tương đối nhỏ và không thích hợp cho máy bay vận tải quân sự. 40 người tham gia Chiến dịch SHOWBOAT được xe buýt chở đến Căn Cứ Không Quân Peterson, cách Học Viện Không Quân ở Colorado Springs vài dặm về hướng đông. Tất nhiên, giờ đang là về đêm. Người lái xe buýt là một trong những “quản lý trại” mà mấy người lính hay gọi và chuyến đi diễn ra trong yên lặng, nhiều người lính chìm trong giấc ngủ sau buổi tập PT cuối cùng. Những người còn thức thì chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình. Chavez ngắm nhìn những ngọn núi cao sừng sững hai bên khi xe chạy theo con đường ngoằn ngoèo từ trên núi xuống, Mọi người đã sẵn sàng

    “Dãy núi đẹp thật, cậu ạ” Julio Vega ngái ngủ nói

    “đặc biệt là khi xe xuống dốc”

    “Khốn khiếp thật” Vega cười “Cậu biết không, ngày nào đó tôi sẽ quay lại đây trượt tuyết” viên xạ thủ súng máy lầm bầm rồi ngủ tiếp

    35 phút sau xe qua cổng của căn cứ không quân Peterson và mọi người được gọi thức dậy. Chiếc xe buýt lao thẳng vào phía sau đuôi chiếc máy bay vận tải chiến lược hạng nặng C-141 Starlifter của Không quân. Mọi người đứng dậy, thu dọn đồ đạc rồi lần lượt xuống xe. Ở cửa xe, các đội trưởng của từng tiểu đội kiểm tra để bảo đảm mọi người đã có mọi thứ được trang bị. Một số binh sĩ nhìn quanh trước khi lên máy bay. Không có bất thường nào được phát hiện trong quá trình khởi hành, không có thêm vệ sĩ và bảo vệ nào được bổ sung, chỉ có các nhân viên mặt đất đang tiếp nhiên liệu và tiến hành kiểm tra trước chuyến bay. Một máy bay tiếp dầu KC-135 đang cất cánh từ xa. Không lâu sau, họ sẽ gặp nhau trên không trung, nhưng không ai nghĩ nhiều về điều đó. Viên trung sỹ của bên Không quân phụ trách bốc xếp của chiếc máy bay đưa họ lên máy bay và cố gắng khiến họ thoải mái nhất trong điều kiện cho phép – chủ yếu là đưa cho mỗi người một cặp bảo vệ tai

    Sau khi phi hành đoàn hoàn thành các thủ tục trước cất cánh thông thường, chiếc Starlifter bắt đầu khởi động. Mặc dù mọi người đeo thiết bị bảo vệ tai nhưng vẫn cảm giác rất ồn. Tuy nhiên, phi hành đoàn đều thuộc bên không quan và tất cả đều có kinh nghiệm bay phong phú nên chuyến đi rất êm ả, tất nhiên là ngoại trừ lúc tiếp nhiên liệu trên không. Ngay khi C-141 leo đến độ cao định trước, KC-135 bay tới để bổ sung nhiên liệu đã tiêu hao trong quá trình cất cánh. Binh lính trên máy bay trải qua cảnh rung lắc như đi tàu lượn, thêm vào đó máy bay không có cửa sổ, nhiều người cảm thấy nội tạng nhốn nháo, muốn nôn mửa nhưng họ cố tỏ ra rất thoải mái và ngồi yên lặng. Nửa giờ sau khi cất cánh, chiếc C-141 bay thẳng về phương nam và những người lính chìm vào giấc ngủ vì mệt mỏi và không có việc gì để làm

    Cùng lúc đó, một máy bay trực thăng MH-53J cất cánh khỏi Căn cứ Không quân Eglin sau khi động cơ được làm ấm và thùng nhiên liệu đầy. Đại tá Johns đã lái chiếc máy bay lên độ cao một nghìn mét và bay về phía eo biển Yucatan theo lộ trình 2-1-5. Ba giờ sau, một máy bay hỗ trợ tiếp nhiên liệu Combant Talon Tanker MC-130E đã đuổi kịp chiếc Pave Low và Johns quyết định để viên đại úy xử lý việc tiếp nhiên liệu trên không này. Họ vẫn phải tiếp nhiên liệu 3 lần và máy bay chở dầu này vẫn theo họ suốt chặng đường, mang theo cả nhân viên kỹ thuật và thiết bị hỗ trợ cùng bảo trì

    Máy bay chở nhân viên bảo trì và phụ tùng thay thế

    “Sẵn sàng kết nối” PJ thông báo với viên chỉ huy máy bay MC-130E

    “Đã rõ” đại úy Montaigne trên chiếc MC-130E trả lời trong khi giữ cho máy bay ổn định.

    Johns nhìn Willis đẩy ống nhận vào phễu “Được rồi, chúng tôi đã kết nối”.

    Trong buồng lái chiếc MC-130E, đại úy Montaigne nhìn vào đèn báo cung cấp nhiên liệu và nhấn nút microphone “Ohh!” cô nói giọng khàn khan “Không ai làm thế giống ông đâu, đại tá”

    Johne cười to, nhấn vào nút hai lần, phát ra tín hiệu click-click có nghĩa là Đã Xác Nhận. Ông vặn hệ thống liên lạc nội bộ “Sao lại trêu cô ấy?” ông hỏi Willis trông có vẻ đang lo lắng. Việc bơm nhiên liệu kéo dài trong 6 phút

    “Ông nghĩ chúng ta sẽ ở đó bao lâu?” đại úy Willis hỏi sau khi bơm nhiêu liệu xong

    “Họ không nói cho tôi biết, nhưng nếu thời gian quá dài thì sẽ có người đến hỗ trợ”

    “Tốt quá” viên đại úy nhận xét. Mắt anh rời khỏi các thiết bị bay để nhìn ra thế giới bên ngoài buồng lái chống đạn. Máy bay có đầy đủ trang thiết bị chiến đấu trên tàu - Johns là một người tin tưởng vững chắc vào hỏa lực- ngay cả các giá treo các thiết bị đo điện tử cũng không còn chỗ. Dù họ đang làm gì, họ không cần phải lo lắng về radar của kẻ thù và điều đó có nghĩa là công việc này, bất kể là gì, đều không liên quan đến Nicaragua hoặc Cuba. Bằng cách này, không gian tải người trên máy bay rộng hơn và bỏ đi được viên kỹ sư máy bay thứ hai trong phi hành đoàn

    “Ông đã đúng về chiếc găng tay. Vợ tôi đã làm một đôi và đúng là dùng khác thật”

    “Vài người bay mà không cần găng tay, nhưng tôi không thích có mồ hôi trên cần lái”.

    “Thời tiết chỗ đó nóng chứ?”

    “Rất nóng” Johns nói thẳng “Nhưng không sẽ không toát mồ hôi tay vì nhiệt độ bên ngoài đâu”

    “Ồ, vâng, sir” Chết tiệt, anh cũng bắt đầu sợ rồi đấy- chẳng phải giống như hầu hết mọi người sao?

    “Như tôi thường nói với mọi người, cậu càng nghĩ về những điều khiến cậu phấn khích thì khi thực hiện cậu sẽ càng ít phấn khích hơn. Và dù sao thì mấy cái này cũng phấn khích mà”

    Một giọng nói của một người khác xen vào hệ thống liên lạc nội bộ: “Anh luôn nói như vậy, sir, chúng tôi thực sự có một chút sợ hãi rồi đấy”

    “Thượng sỹ Zimmer, phía sau thế nào?” Johns hỏi. Vị trí quen thuộc của Zimmer là ở phía sau hai phi công, giữa một đống các dụng cụ ấn thượng

    “Cà Phê, trà hay sữa, sir? Bữa ăn cho chuyến bay này có cơm gà, bít tết nướng và khoai tây chiên, nếu muốn giảm cân thì anh có thể ăn cá rô nhỏ với nước cam và rau củ chiên – và nếu anh tin tưởng vào chuyện đó, sir, sao anh cứ nhìn chằm chằm vào bảng thiết bị này mãi thế. Tại sao chúng ta không để cmn một tiếp viên đi theo?”

    “Bởi vì cậu và tôi quá già cho mấy việc chết tiệt đó rồi, Zimmer!” PJ bật cười

    “Vẫn còn chơi được trực thăng là vẫn còn sức, sir. Với tất cả độ rung thế này và…”

    “Tôi đã cố gắng thay đổi anh ta từ hồi ở Korat” Johns giải thích với đại úy Willis “Mấy đứa con của cậu bao nhiêu tuổi rồi, Buck?”

    “17, 15, 12,9,6 và 3, sir”

    “Chúa ơi” Willis thốt lên “Vợ anh chắc phải nhiều sức lắm, thượng sỹ”

    “Cô ấy sợ tôi quậy phá bên ngoài nên luôn khiến tôi kiệt sức” Zimmer giải thích “Tôi bay là để chạy trốn khỏi cô ấy, không thì kiệt sức đến chết thôi”

    “Tài nấu nướng của cô ấy rất ổn, nhìn bộ quân phục vừa khít của cậu thì biết”

    “Đại tá lại định trêu trọc tôi nữa à?” Zimmer hỏi

    “Không hẳn. Tôi chỉ muốn cậu trông cũng xinh đpẹ như Carol thôi”

    “Không thể nào được đâu, sir”

    “Đã biết. Chúng ta uống cà phê đi”

    “Đến ngay đây, đại tá” Zimmer quay lại buồng lái sau chưa đầy 1 phút. Bảng điều khiển dụng cụ của máy bay trực thăng Pave Low rất lớn và phức tạp, nhưng Zimmer từ lâu đã lắp một vài giá đỡ cân bằng giữ cốc trên đó, vừa vặn với chiếc cốc để chống bắn nước tung tóe. Đại tá Johns rất thích tiện ích này. Ông nhanh chóng nhấp một ngụm cà phê

    “Cà phê vợ anh pha cũng rất ngon, Buck”

    “Vui là ông cũng thích, hả?”

    Carol Zimmer biết chồng mình sẽ chia sẻ cà phê với đại tá. Carol không phải là tên khai sinh của cô. Cô sinh ra ở Lào 36 năm về trước và là con gái của một lãnh chúa Hmong, người đã đấu tranh trong một thời gian dài và vất vả vì một đất nước không còn tồn tại nữa. Cô là đứa trẻ duy nhất sốn sót trong một gia đình 10 anh chị em. PJ và Buck đã cứu cô từ một ngọn đồi trong giai đoạn cuối của trận chiến chống lại cuộc đột kích của miền Bắc Việt Nam năm 1972. Người Mỹ đã thất bại trong việc giải cứu gia đình ông, nhưng ít nhất cứu được con gái ông. Zimmer đã yêu cô ngay từ đầu, và mọi người đều biết rằng họ có bảy đứa con thông minh ở Florida.

    “Ừ”

    Trời đã muộn ở Mobile, đâu đó ở iguwax vành đia phía nam và nhà tù -đặc biệt là các nhà tù phía nam- là những nơi mà luật lệ được siết rất chặt. Tuy nhiên, đối với các luật sư, luật lệ ở đây vẫn còn lỏng lẻo lắm và vẫn còn khoan hồng. Thực tế thì họ rất khoan hồng với trường hợp của hai tên tù nhân này. Cả hai người sẽ bị lên ghế điện “Old Sparky” (biệt danh ghế điện tử hình trong nhà tù) tại Nhà từ Admore dù ngày tháng vẫn chưa được xác định. Các lính canh tù ở Mobile vì vậy không muốn làm gì can thiệp vào việc họ được hưởng các quyền theo đúng hiến pháp, không ngăn cản họ gọi luật sư bào chữa, cũng không gây khó dễ gì. Luật sư biện hộ, tên là Edward Stuart, đã được thông báo đầy đủ khi bước vào và nói chuyện bằng tiếng Tây Ban Nha trôi chảy

    “Họ đã làm thế nào?”

    “Tôi không biết”

    “Ramon, anh đã la hét và đấm đá” Jusus nói

    “Tôi biết, và anh đã hót như chim hoàng yến”

    “Điều đó không quan trọng” vị luật sư nói “Họ sẽ không buộc tội các anh bất kỳ tội gì khác ngoài tội giết người liên quan đến buôn ma túy và cướp biển. Thông tin Jesus đưa cho họ sẽ không được sử dụng trong trường hợp này”

    “Vậy ông hãy dùng kỹ năng luật sư chết tiệt của mình để đưa chúng tôi ra ngoài” khuôn mặt của Stuart hiện lên vẻ mặt thể hiện rõ nhu cầu của cả hai “Hãy nói với bạn bè chúng tôi rằng nếu chúng tôi không thể ra khỏi đây, chúng tôi sẽ bắt đầu khai”

    Các lính canh tù đã cẩn thận nói cho họ biết số phận của họ sẽ như thế nào. Một người thậm chí còn cho Ramon xem bức ảnh về chiếc ghế với dòng chữ CÁCH BÌNH THƯỜNG HOẶC CÁCH LÀM MỚI NHẤT. Mặc dù là một người cứng cỏi và ác độc, nhưng ý nghĩ rằng mình sẽ bị trói chặt chứng vào chiếc ghế gỗ đó, chân trái đươc chốt bằng một cái vòng đồng, một mảnh kim loại nhỏ đặt trên đỉnh đầu- trước ngày hành quyết, thợ cạo đầu trong tù sẽ cạo một phần tóc trên đỉnh đầu – thêm miếng bọt biển ngâm nước muối để tăng cường tính dẫn điện, mắt được bịt bằng bao da để nhãn cầu không bị văng ra ngoài…Ramon là một thằng dung cảm khi ở thế thượng phong, cầm trên tay con dao hoặc khẩu súng nhắm vào người không có vũ khí hoặc bị trói, chứ hắn chưa từng nghĩ có ngày phải ở tư thế ngồi chờ chết. Chỉ trong một tuần hắn đã giảm đến 5 pound, hầu như không thèm ăn, chỉ ngơ ngác nhìn bóng đèn và ổ cắm trên tường. Hắn rất sợ nhưng hơn cả nỗi sợ là sự tức giận, giận chính bản thân mình vì sợ hãi, giận đám lính bảo vệ và cảnh sát đã khiến hắn sợ hãi và hận đồng bọn đã không cứu hắn ra khỏi nơi bẩn thỉu này

    “Tôi biết rất nhiều thứ, rất nhiều điều hữu ích”

    “Điều đó không giúp ích được gì. Tôi đã nói chuyện với bên FBI và họ không quan tâm về những điều cậu biết. Bên Công tố viên Hoa Kỳ tuyên bố không quan quân những điều cậu muốn nói với ông ta”

    “Thật buồn cười. Họ luôn quan tâm việc đổi lấy thông tin, họ luôn….”

    “Không phải vụ này. Quy tắc đã thay đổi rồi”

    “Ông định làm gì với chúng tôi?”

    “Tôi sẽ làm hết sức để giúp các anh” Tôi nghĩ các anh sẽ chết. Nhưng Stuart không nói gì “Có rất nhiều điều có thể xảy ra trong vài tuần tới”

    Viên luật sư nhìn thấy vẻ mặt nghi hoặc nhưng vẫn phảng phất tia hy vọng của đối phương. Tự bản thân ông ta thì chẳng thấy có hy vọng gì. Tổng trưởng lý Hoa Kỳ sẽ đích thân xử lý vụ việc, dự kiến sẽ xuất hiện trên tin tức vào lúc 5.30 và 11.00. Đây sẽ là một phiên tòa xét xử rất nhanh và một ghế thượng nghị sỹ Hoa Kỳ đã sẵn sàng đón chờ ông trong sau 2 năm tới. Sẽ tốt hơn nhiều nếu công tố viên có thể chỉ ra hồ sơ đúng thủ tục và pháp lý. Stuart biết rằng việc xử lý một vụ giết người-hiếp dân-cướp biển-buôn ma túy chắc chắn sẽ được các công dân hoan ngênh tại bang trung lập Alabama. Về nguyên tắc, viên luật sư bào chữa Stuart phản đối án tử hình và đã dành nhiều thời gian và tiền của để chống lại việc đó. Ông đã từng thành công trong một vụ kháng cáo lên Tòa Án Tối Cao và giành được phán quyết 5-4 giúp thân chủ được tái thẩm, và bản án tử hình được thay đổi thành 90 năm tù. Stuart vẫn coi đây là một chiến thắng, dù thân chủ của ông đã bị giết chết trong tù chỉ sau 4 tháng thụ án – bởi một kẻ căm thù tội phạm giết trẻ em, đã đâm cây gậy xuyên qua cột sống thắt lưng. Ông không phải thích khách hàng của mình – và thường xuyên không thích, đôi khi còn sợ họ, đặc biệt với những kẻ buôn ma túy. Nhưng đơn giản là bọn họ sẽ trả cho ông số tiền lớn bằng tiền mặt – thường xuyên là tiền mặt – để thuê ông giúp họ trắng án. Họ không hiểu rằng tranh tụng không có gì bảo đảm thắng 100%, đặc biệt là phần có tội. VÀ hai kẻ này chắc chắn cmn có tội. Nhưng bọn họ không đáng phải chết. Stuart tin chắc xã hội không thể dung thứ cho tội phạm bực này…của những thân chủ ông. Thường dư luận miền Nam sẽ không chấp nhận, nhưng Stuart không có tham vọng tranh cử nên cũng không cần dân phải yêu thích gì mình

    Dù sao thì ông là luật sư của họ và việ của ông là phải tìm cách biện hộ tốt nhất. Ông đã nghiên cứu kỹ lưỡng về khả năng xảy ra một thỏa thuận nhận tội - việc họ thú nhận thông tin để đổi lấy án tù chung thân - và ông đã kiểm tra hồ sơ vụ án của chính phủ, tất cả đều là bằng chứng gián tiếp - ngoại trừ hai thân chủ, không có nhân chứng nào khác, tất nhiên là thế - nhưng bằng chứng vật lý thì rất vững chắc và Lực lượng bảo vệ bờ biển đã giữ lại hiện trường vụ án rất cẩn thận, một số bằng chứng đã bị di chuyển nhưng vẫn được bảo quản tốt. Tóm lại, tất cả các bằng chứng vật lý đều giải thích đầy đủ vấn đề. Người lãnh đạo đã chỉ đạo và huấn luyện cho lực lượng bảo vệ bờ biển làm tốt nhiệm vụ của mình. Có rất ít hy vọng về vấn đề đó. Điều duy nhất ông có thể hy vọng là đặt câu hỏi về độ tin cậy của họ. Xác suất thắng kiện cực kỳ nhỏ, nhưng ông chỉ có cách này.



    Đặc vụ Mark Bright, Thanh Tra khu vực Mobile cũng phải làm việc rất muộn. Cả đội vừa rất bận rộn. Đầu tiên họ lục soát văn phòng và nhà của người quá cố, nhưng đây chỉ là bước khởi đầu cho toàn bộ công việc được tiến hành trong nhiều tháng ròng, có lẽ thế, vì toàn bộ tài liệu được tìm thấy, toàn bộ số điện thoại được viết nguệch ngoạc ở bất cứ nơi nào trong 11 nơi ở, mọi bức ảnh trên bàn và treo trên tường và mọi thứ khác đều phải dành thời gian điều tra. Ngoài việc điều tra những người mà người chết có giao dịch làm ăn, anh cũng phải kiểm tra cả hàng xóm, những người có văn phòng bên cạnh, các thành viên CLB ở nơi người chết tham gia và thậm chí cả những người cùng đi lễ chung nhà thờ với anh ta. Một tháng sau, trong lần khám xét nhà người quá cố lần thứ tư, sau hơn một giờ lục lọi đã có được bước đột phá lớn. Có gì đó nói với họ rằng anh ta còn dấu thứ gì đó trong nhà. Trong phòng riêng của người quá cố, dưới tấm thảm nối giữa sàn và tường, có một chiếc két sắt tinh xảo được giấu kín. Họ không tìm thấy bất kỳ hồ sơ nào về việc mua và lắp đặt két sắt, cũng như không tìm thấy mật khẩu của két sắt, phải mất ít nhất hai ngày mới tìm được mật khẩu. Một đặc vụ có kinh nghiệm lần đầu tiên cố gắng sử dụng số năm sinh của cả gia đình người quá cố, nhưng không thành công. Sau đó, nhiều nỗ lực đã được thực hiện theo dòng suy nghĩ này. Chín mươi phút sau, anh ấy thử mảng sau: nhóm số đầu tiên là tháng sinh của người đã khuất cộng với 1, nhóm thứ hai là ngày sinh của anh ấy cộng với 2 và nhóm thứ ba là năm sinh của anh ấy cộng với 3. Cánh cửa của chiếc két sắt Mosler đắt tiền mở ra với tiếng thì thầm khi nó cọ vào tấm thảm.

    Không tiền, không đồ trang sức, không có thư gửi luật sư. Bên trong két an toàn chỉ có 5 đĩa mềm tương thích với máy tính cá nhân IBM dành cho doanh nhân. Các đặc vụ biết ngay đây chính là thứ họ muốn tìm. Ngay lập tức Bright chuyển đĩa mềm và máy tính của ngươi quá cố đến văn phòng anh ta nơi cũng có một chiếc máy IBM tương thích. Mark Bright là một nhà điều tra xuất sắc và rất kiên nhẫn. Đầu tiên anh gọi cho một chuyên gia máy tính địa phương, người thường giúp FBI giải quyết các vấn đề khó khăn, và nhờ anh ta giúp đỡ. Đó là một nhà tư vấn phần mềm làm việc tự do, đầu tiên anh ta từ chối vì rất bận, nhưng khi nghe Bright nói rằng đây là việc liên quan đến một vụ lớn mà FBI đang điều tra thì anh ta vội vàng chạy đến. Giống như những người thường xuyên hỗ trợ FBI một cách không chính thức, anh thấy công việc của cảnh sát thật thú vị, dù không thích làm việc toàn thời gian trong phòng thí nghiệm của Cục vì chính phủ trả lương không cao bằng khoản tiền anh ta kiếm được bên ngoài. Bright đã đoán trước được hướng dẫn đầu tiên của anh ta” Mang đến máy tính cá nhân và ổ cứng của người quá cố

    Sau khi dùng một chương trình gọi là CHASTITY BELT để tạo ra bản sao của 5 đĩa mềm, anh ta yêu cầu Bright cất các đĩa gốc đi và sau đó nghiên cứu các bản sao. Tất nhiên, các đĩa mềm này đã được mã hóa. Có nhiều phương pháp mã hóa, nhưng không có phương pháp nào có thể gây rắc rối cho vị chuyên gia này. Theo ước tính ban đầu của anh ta và Bright, thuật toán mã hóa được lưu trữ trong ổ cứng của người đã khuất. Nhiệm vụ tiếp theo là tìm ra phương pháp lựa chọn được sử dụng lúc đầu và khóa để lưu trữ dữ liệu. Bước này đã khiến anh ta mất chín giờ đồng hồ. Bright tiếp tục phục vụ cà phê và bánh mì cho người bạn này, đồng thời tự hỏi tại sao anh ta lại thích làm mấy việc này không công.

    “Được rồi!” một bàn tay cáu kỉnh nhấn lệnh IN và máy in laser văn phòng bắt đầu kêu rít. Tất cả năm đĩa mềm đều chứa đầy dữ liệu, tổng cộng hơn 700 trang văn bản có khoảng cách đơn lẻ. Trước khi dữ liệu trên đĩa mềm thứ ba được xử lý xong, vị chuyên gia đã rời đi. Bright đã mất ba ngày để đọc tất cả thông tin. Kể từ đó, anh sao chép sáu bản cho các đặc vụ cấp cao khác đọc. Bây giờ họ đang đọc những tài liệu này xung quanh bàn hội nghị lớn.

    “Chúa ơi, Mark, thứ này thật không thể tin được!”

    “Thì tôi đã nói mà”

    “300 triệu usd” một người khác thốt lên “Chúa ơi, nếu tôi tự mình mua sắm…”

    “Tổng cộng bao nhiêu?” người thứ ba tỏ vẻ tỉnh táo hơn

    “Tôi đại khái đã coi qua” Bright trả lời “nhưng tôi tính được khoảng 700 triệu usd. 8 trung tâm mua sắm trải rộng từ Fort Worth tới Atlanta. Đầu tư thông qua 11 công ty khác nhau, 23 ngân hàng và…”

    “Bảo hiểm nhân thọ của tôi cũng làm với công ty này! Họ làm IRA (individual retirement arrangement- tiết kiệm tiền hưu cá nhân) của tôi và…..”

    “Theo cái cách hắn tổ chức thì hắn là người duy nhất biết về dòng tiền. Nó cứ như một nghệ thuật, gã này giống như Leonardo…”

    “Nhưng tham lam quá. Nếu tôi đọc đúng thì gã này vừa bị phạt khoảng 30 triệu …Lạy Chúa toàn năng…”

    Kế hoạch này, giống như hầu hết các kế hoạch đỉnh cao, đều cực kỳ đơn giản. Tổng cộng có tám dự án phát triển bất động sản. Trong mỗi dự án, người đã khuất xuất hiện với tư cách là người đại diện cho phần vốn nước ngoài. Tất nhiên, trên danh nghĩa, đó là tiền của một công ty dầu khí nhất định ở Vịnh Ba Tư hoặc một công ty công nghiệp Nhật Bản nào đó, và tài sản của họ đã được hợp pháp hóa thông qua hoạt động rửa tiền bởi một loạt các ngân hàng không phải của Mỹ. Cổ đông lớn nhất này đã sử dụng ‘tiền của ông trùm dầu khí’ - một thuật ngữ thường dùng cho các nhà đầu tư mạo hiểm - để mua đất và khởi động dự án ngay lập tức, sau đó thu hút những người có vốn hạn chế đầu tư phát triển- những người không có tiếng nói trong quản lý điều hành của các dự án. nhưng lợi nhuận gần như được đảm bảo bởi hoạt động trước đó của tổ chức và thậm chí một công ty ở Fort Worth đã kiếm tiền trong bối cảnh ngành công nghiệp dầu mỏ địa phương đang suy thoái. Khi dự án động thổ, quyền sở hữu thực tế tiếp tục được ngụy trang bởi phần lớn đầu tư từ các ngân hàng, công ty bảo hiểm và các nhà đầu tư tư nhân giàu có, với phần lớn khoản đầu tư ở nước ngoài ban đầu được thu hồi hoàn toàn và chuyển trở lại Ngân hàng Dubai và nhiều ngân hàng cấp vốn ban đầu khác. Tuy nhiên, lợi nhuận của dự án vẫn do chủ đầu tư kiểm soát. Bằng cách này, vốn đầu tư ban đầu của nhà đầu tư nước ngoài có thể nhanh chóng được thu hồi và thu được lợi nhuận đáng kể; Bằng cách này, họ có thể tiếp tục thu được một lượng lớn lợi nhuận từ hoạt động thực tế của dự án, và sau khi hoàn thành dự án, họ cũng có thể thu được số vốn lớn hơn bằng cách bán dự án cho một công ty hoặc xí nghiệp địa phương. Bright ước tính rằng cứ 100 triệu đô la Mỹ đầu tư theo cách này, có thể lấy đi một trăm năm mươi triệu đô la; lợi nhuận 50 triệu đô la là hữu hình, cũng sạch như viên đá cẩm thạch trên Đài tưởng niệm Washington

    Ngoại trừ 5 đĩa mềm này

    “Mọi dự án, từng xu đầu tư và sinh lời đều phải qua tay IRS (Cục Thuế Nội địa), SEC( Ủy ban Chứng khoán và Giao dịch) và rất nhiều luật sư - số lượng luật sư tương đương với nhân viên của Lầu Năm Góc, nhưng không có một ai nhận thấy có điều gì đó bất thường! Anh ta ghi lại tất cả những điều này để tránh ai đó làm hại mình - chắc hẳn anh ta muốn sử dụng thông tin này để đổi lấy cơ hội được xử nhẹ hơn khi thực hiện kế hoạch bảo vệ nhân chứng…”

    “Và hắn ta hẳn là gã giàu nhất ở Cody, Wyoming” Mike Schratz nhận xét “nhưng đã bị kẻ xấu đánh hơi thấy. Tôi tự hỏi phần nào câu chuyện còn bị thiếu? Hai người bạn của chúng ta nói gì?”

    “Họ không biết, chỉ biết rằng có nhiệm vụ phải giết tất cả và làm giống như là cả nhà mất tích. Đám ra lệnh rõ rằng đã lường trước tình huống sẽ mất bọn họ và ngăn chặn việc tiết lộ thông tin. Anh có biết phải khó khăn thế nào mới khiến mấy kẻ như vậy ký tên không? Nó giống như đưa điền vào thẻ khiêu vũ của một cô nàng ở buổi dạ hội ấy”

    “Rõ rồi. Hội sở FBI viết về chuyện này chưa?”

    “Chưa, Mike. Tôi muốn cho các anh xem xet trước” Bright nói “Mọi người có ý kiến gì không?”

    “Nếu chúng ta tiến nhanh…có lẽ chúng ta có thể lấy lại được cả đống tiền…trừ khi họ chuyển tiền cho chúng ta” Schratz nói to “Tôi không biết liệu họ có biết? Nhìn mấy thứ thông minh như thế này….tôi đoán họ vẫn chưa đoán ra. Cá không?”

    “Tôi không cá đâu” một đặc vụ khác phát biểu. Người này là kế toán có bằng CPA (bằng chứng nhận kiểm toán viên) và là một luật sư “Sao họ phải lo lắng chứ? Đây là một giải pháp không thể tốt hơn – chúa ơi, đây là một kế hoạch hoàn hảo. Tôi đoán là chúng ta cần cảm ơn họ đã cho chúng ta cơ hội để cân bằng cán cân thanh toán. Dù sao thì, các anh, tiền đã được xuất ra. Chúng ta chỉ cần xách đi thôi”

    “Đây là tiền tương đương với ngân sách của Cục trong hai năm tới…”

    “Và một phi đội máy bay chiến đấu của lực lượng không quân. Nó có ý nghĩa đấy. Mark tôi nghĩ anh nên báo cào với Giám Đốc” Schratz kết luận. Có nhiều tiếng đồng tình

    “Pete hôm nay đâu rồi?” Pete Monrino là đặc vụ phụ trách chung của Văn Phòng Hiện Trường Mobile

    “Có lẽ là Venice” một đặc vụ nói “ông ấy sẽ càu nhàu vì bỏ lỡ sự kiện này cho coi”

    Bright đóng hồ sơ. Anh đã đặt vé máy bay đến Sân bay quốc tế Dulles vào sáng sớm



    Máy bay vận tải C-141 hạ cánh xuống Sân bay Không quân Howard sớm mười phút. Không khí ở vùng núi đá Colorado Rockies sạch sẽ và khô ráo, còn không khí ở đây sạch hơn, khô hơn và loãng hơn. Ngay khi bước vào Isthmus của Panama, không khí ngay lập tức có cảm giác nóng và ẩm, giống như bước vào lò hơi nước lớn. Các binh sỹ thu xếp đồ đạc và bước theo một đội trưởng bốc xếp xuống máy bay. Mọi người đều trông nghiêm túc và yên lặng. Sự thay đổi không khí khiến họ cảm thấy thời gian vui vẻ đã qua và giờ là lúc bắt tay vào nhiệm vụ. Họ nhanh chóng lên một chiếc xe buýt màu xanh lá cây đậu ở sân bay và tiến đến một doanh trại đổ nát và bỏ hoang ở Fort Kobbe

    Chiếc trực thăng MH-53J cũng hạ cánh xuống sân bay vài giờ sau đó và được kéo vào một một nhà chứa máy bay, rồi một đám đàn ông có vũ trang bao quanh. Đại tá Johns và đội bay được đưa đến mọt dinh thự gần đó tạm nghỉ trong lúc đợi lệnh

    Khi bình minh ló dạng, một chiếc trực thăng vận tải siêu chiến mã CH-53E của Thủy quân lục chiến cất cánh từ USS Guadalcanal, bay về phía tây qua Vịnh Panama, và đến Corezal, một căn cứ quân sự nhỏ gần Kênh song Gaillard, đoạn khó khăn nhất trong dự án đào Kênh Panama lúc đầu. Trước khi máy bay cất cánh, các nhân viên trên boong tàu sân bay đã treo một vật khổng lồ dưới bụng, và chiếc trực thăng bay một cách lúng túng vào bờ biển. Hai mươi phút sau, máy bay bay lượn trên điểm đến định trước Phi công giảm tốc độ bay về phía trước và nhẹ nhàng giảm tốc về phía mặt đất, theo hướng dẫn của trưởng phi hành đoàn, cho đến khi chiếc xe tải liên lạc chạm xuống một tấm đệm bằng bê tông. Dây treo được tách ra và máy bay trực thăng cất cánh ngay lập tức để nhường chỗ cho chiếc máy bay thứ hai. Ngay sau đó, một chiếc CH-46 chở quân nhỏ hơn bay đến, thả bốn người xuống. Sau đó nó quay ngay trở về tàu mẹ. 4 người đó vừa xuống lập tức bắt đầu chuẩn bị mở chiếc xe van.

    Chiếc xe này rất bình thường, trông giống như xe container chở hàng, nhưng được sơn hoa văn rằn ri màu xanh lá cây giống như hầu hết các thân xe quân sự. Nhưng hình dạng của nó đã nhanh chóng thay đổi khi các kỹ thuật viên truyền thông bắt đầu dựng các ăng-ten khác nhau, bao gồm một ăng-ten thu sóng vệ tinh đường kính 4 feet. Cáp điện đã được chạy từ một chiếc xe máy phát điện đã có sẵn, và hệ thống điều hòa không khí của xe van được bật để bảo vệ thiết bị liên lạc chứ không phải cho các kỹ thuật viên. Mặc dù tất cả đều mặc quân phục nhưng không ai trong số họ là quân nhân. Tất cả các thiết bị được lắp đặt đúng chỗ

    Nói cách khác, gần như tất cả chúng đều được lắp đặt. Tại Cape Canaveral, một tên lửa Titan -IIID bắt đầu đếm ngược trước khi phóng. Ba sĩ quan cao cấp của Lực lượng Không quân và sáu nhân viên không thuộc quân đội đã theo dõi khoảng một trăm kỹ thuật viên hoàn thành các thủ tục cần thiết. Họ rất không vui vì những thứ họ dự định mang theo đã bị hủy bỏ vào phút chót, được thay thế bằng thứ mà họ không nghĩ là quan trọng. Họ rất không hài lòng với lời giải thích cho sự thay đổi này. Làm sao có đủ tên lửa phóng để làm mấy việc này! Tuy nhiên, không ai nói cho họ biết mấy việc này là gì
     
  3. hatoan

    hatoan Lớp 1

    THẢM HỌA HIỆN HỮU – CHƯƠNG 9.3

    “Tallyho, tallyho, tôi đã tìm thấy mục tiêu!” Bronco báo cáo.Ngay sau đó, máy bay chiến đấu Eagle xuyên qua các đám mây và xuất hiện bên dưới mục tiêu khoảng nửa dặm. Đây là chiếc máy bay Douglas 4 động cơ. Một chiếc DC-4, hoặc -6 hoặc -7, chiếc to nhất trong số máy bay anh từng đánh chặn. Động cơ 4 pít tông và một bánh lái do Douglas sản xuất, chắc chắn già tuổi hơn viên phi công đang đuổi theo. Winters nhìn thấy ngọn lửa xanh từ các cửa xả của động cơ hướng tâm piston khổng lồ và ánh trăng phản chiếu từ các cánh quạt của nó. Phần còn lại chủ yếu là đoán

    Việc bay giờ trở nên khó khăn hơn. Anh đang tiến gần mục tiêu và phải giảm tốc độ bay để không vượt qua nó. Bronco đóng van tiểu lưu động cơ Pratt & Whitney và sử dụng phanh tốc độ để tăng lực nâng và lực cản về phía trước, đồng thời lưu ý rằng tốc độ đã giảm xuống 240 hải lý / giờ.

    Khi còn cách mục tiêu 100 yard anh hòa bay cùng tốc độ với máy bay mục tiêu. Cánh cửa máy bay chiến đấu hơi lắc lư- chỉ viên phi công mới để ý được điều này – do sự nhiễu loạn không chí của chiếc máy bay lớn phía trước gây ra. Đến lúc rồi. Anh hít một hơi thật sâu và di chuyển ngón tay giữa các cần điều khiển. Đại úy Winters bật đèn hạ cánh rất sáng. Anh thấy, họ đã cảnh giác. Ánh sáng chiếu vào chiếc máy bay phía trước, và anh lại cảm thấy cánh máy bay lắc lư

    “Máy bay phía trước, xin xác định danh tính, over” Anh gọi qua tần số bảo vệ đường hàng không.

    Chiếc máy bay bắt đầu hiện lên rõ ràng- đó là một chiêc DC-7B, dòng máy bay cuối cùng của máy bay động cơ piston lớn này, nó đã bị loại bỏ do sự ra đời của máy bay phản lực vào cuối những năm 1950. Ngọn lửa phát ra sáng hơn trước khi phi công tăng tốc.

    “Máy bay phía trước, bạn đang đi vào vùng bay hạn chế. Hãy ngay lập tức báo danh tính, over” Bronco tiếp tục gọi. Đối với phi công, từ ‘ngay lập tức’ chuyển tải ý nghĩa rất đặc biệt.

    Chiếc DC-7B giờ đang bổ nhào và lao xuống phía mấy ngọn sóng. Chiếc Eagle gần như tự động lao theo

    “Máy bay phía trước, tôi nhắc lại – anh đang đi vào vùng bay hạn chế. Báo danh tức thì” Giờ thì nó quay hướng bay về phía đông bán đảo Floria Peninsula. Đại úy Winters dựa lưng vào thanh chắn và đặt vũ khí ở chế độ chờ. Anh kiểm tra mặt biển để bảo đảm không có con tàu hay thuyền nào gần đó

    “Máy bay phía trước, nếu anh không báo danh, tôi sẽ bắt đầu bắn, over” Không có phản ứng

    Giờ thì phần khó khăn nằm ở hệ thống bắn súng của Eagle, một khi đã bắn thì sẽ làm mọi thứ có thể để tăng khả năng bắn trúng mục tiêu của phi công. Nhưng họ lại muốn anh bắt sống một chiếc máy bay và Braco phải tập trung để đảm bảo mình bắn rượt, anh nhấn nhẹ cò súng, trong chưa đầy một giây

    Một nửa số đạn pháo trong khoang chứa bom là đạn pháo. Pháo sáu nòng có tốc độ bắn gần 100 viên / giây. Kết quả là một vệt sáng vàng xanh trông giống như một trong những chùm tia laze trong một bộ phim khoa học viễn tưởng, vượt qua mười thước bên ngoài cửa sổ buồng lái của DC-7B và bay lơ lửng trong không trung một lúc.

    “Máy bay phía trước: giữ nguyên độ cao và báo danh tính, nếu không anh sẽ ăn đạn tiếp. Over”

    “Ai đấy? Anh đang làm cái quái gì đấy?” DC-7B duy trì độ cao

    “Báo danh!” Winters ra lệnh ngắn gọn

    “Máy bay chở hàng Carib – chúng tôi là một chuyến bay đặc biệt, đến từ Honduras”

    “Anh đang đi vào vùng bay hạn chế. Rẽ trái sang hướng 3-4-7”

    “Coi này ,chúng tôi không biết về vùng cấm bay này. Hãy nói cho tôi hướng bay ra và chúng tôi sẽ bay ra khỏi đây, ok? Over”

    “Rẽ trái sang hướng 3-4-7, Tôi sẽ theo sau anh. Anh cần phải giải thích rõ ràng đấy Carib. Anh đã chọn nơi không đúng để bay không đèn. Tôi hy vọng anh có một câu chuyện hợp lý vì Đại tá không thích chuyện này. Đưa con chim to lớn-ngu ngốc của anh rẽ sang trái- Nhanh!”

    Vẫn không có phản hồi. Bronco hơi tức giận khi bọn họ không coi lời nói của anh ra gì. Anh liệng chiếc máy bay chiến đấu hơi chếch sang phải và bắn một loạt đạn khác, buộc mục tiêu phải thực hiện mệnh lệnh của mình.

    Và nó rẽ trái sang hướng 3-4-7. Bật đèn chống va

    “Được rồi, Carib, duy trì hướng và độ cao. Hãy tắt radio. Tôi nhắc lại, duy trì radio yên lặng cho đến khi nhận được hướng dẫn tiếp theo. Đừng làm bất kỳ điều gì tệ hơn chuyện vừa rồi nữa. Tôi ở ngay phía sau để theo dõi. Out”

    “Chuyến đi gần 1 giờ- mỗi giây giống như lái chiếc Ferrari trên Mahattan vào giờ cao điểm. Khi họ đến gần bờ biển, Winters nhìn thấy những đám mây đen cuồn cuộn từ phía bắc, những tia chớp vẫn còn trong mây. Phải hạ cánh trước khi mây đen kéo đến, anh nghĩ. Sân bay nhận được tín hiệu của anh và bật đèn đường băng.

    “Carib, tôi muốn anh hạ cánh xuống đường băng trước mặt, Anh làm chính xác theo những gì họ hướng dẫn. Out”

    Bronco kiểm tra tình trạng nguyên liệu của mình. Vẫn còn bay đủ trong vài giờ nữa. anh nhìn đèn nhấp nháy của máy bay DC-7 đi vào khu vực hình chữ nhật màu xanh lam của đường băng cũ, rồi tự thưởng cho mình bằng cách tăng ga lên độ cao 20.000 feet

    “Được rồi, hắn đã ở trong tay chúng ta” giọng nói truyền qua radio. Bronco không trả lời. Anh quay đầu và bay về Căn cứ không quân Eglin AFB, nghĩ đến việc phải chống chọi với thời tiết này .Lại phải trải qua một đêm khác

    Chiếc DC-7B dừng lại cuối đường băng. Ngay khi nó dừng lại, một số đèn bật sáng. Một chiếc xe jeep phóng nhanh đến điểm dừng cách mũi máy bay năm mươi thước. Trên xe có một khẩu súng máy M-2 đạn 50 ly, bên trái thân súng có một hộp tiếp đạn lớn. Hướng thẳng về phía buồng lái

    “Ra khỏi chiếc máy bay chết tiệt đó, amigo/anh bạn!” Một giọng nói giận dữ ra lệnh qua loa

    Cửa phía trước mở ra bên trái cánh máy bay. Người đàn ông thò đầu ra nhìn xuống, đó là một người đàn ông da trắng, tầm khoảng 40 tuổi. Ánh sáng chiếu vào mặt khiến hắn không thể mở mắt, hoàn toàn mất phương hướng. Tất nhiên, đây là sắp đặt có chú ỷ

    “Xuống hành lang, amigo” một giọng nói từ phía sau đèn chiếu

    “Chuyện gì vậy? tôi…”

    “Xuống ngay cmn lập tức- ngay!” không có thang. Viên phi công ngồi xuống khung cửa, dùng hai tay nắm lấy khung, buông thõng xuống, khi buông ra thì ngã bằng bốn chân xuống nền bê tông nứt toác. Sau đó, một người phía sau cũng nhảy xuống như thế. Ngay khi vừa chạm đất, họ đã bị những người mặc đồng phục rằn ri với tay áo cuộn lên chế ngự bằng những bàn tay mạnh mẽ.

    “Úp mặt xuống sàn bê tông, tên gián điệp cộng sản khốn khiếp!” Một giọng trẻ hét bên tai

    “Xuât sắc, cuối cùng chúng ta cũng có cmn một chiếc!” một giọng khác vang lên “Chúng ta đã bắt được cmn một chiếc máy bay gián điệp của Cuba”

    “Cái quái…”một trong những người bị đè xuống sàn bê tông cất lời. Nhưng hắn dừng lại ngay lập tức khi bị khẩu súng trường M-16 dí vào sau gáy, rồi hắn cảm thấy một hơi thở nóng rực vào mặt “Tao muốn mày trả lời thành thật, amigo. Nếu không tao sẽ thổi bay đầu mày luôn” giọng nói khác cất lên, nghe già dặn hơn giọng thứ nhất “Còn ai nữa trên máy bay không, amigo?”

    “Không, Coi này, chúng tôi…”

    “Kiểm tra! Và cẩn thận sau lưng!” trung sỹ cầm súng thêm vào

    “Vâng, vâng, Gunny” viên hạ sỹ thủy quân lục chiến trả lời “Che cửa cho tôi”

    “Anh có tên không?” viên trung sỹ cầm súng hỏi, dí họng súng vào cổ viên phi công

    “Bert Russo, Tôi….”

    “Anh đã chọn sai thời điểm để theo dõi cuộc tập trận của chúng tôi, Roberto. Chúng tôi đã chờ dịp này lâu rồi, nhóc! Tôi tự hỏi liệu Fidel có muốn đổi anh lại…?”

    “Tôi không nghĩ hắn giống một người Cuba lắm, Gunny” một giọng trẻ phản đối

    “Cậu nghĩ hắn là người Nga?”

    “Này, tôi không hiểu các anh đang nói gì” Russo phản đối

    “Chắc chắn rồi, Roberto. Tôi…ở đây, đại úy” Những bước chân tiếp lại. Và một giọng nói bắt đầu cất lên

    “Xin lỗi, tôi đến trễ, Gunny Black”

    “Chúng tôi đã kiểm soát máy bay, sir. Đã đưa người từ trên máy bay xuống. Cuối cùng chúng tôi cũng bắt được chiếc máy bay do thám Cuba này. Đây là Roberto. Chưa nói chuyện với người khác”

    “Lật mặt hắn lại”

    Một bàn tay thô ráp kéo mặt viên phi công, giống như đang chơi với búp bê, khuôn mặt của viên phi công bị kéo qua. Hắn ngẩng đầu lên, giờ mới hiểu sức nóng đó đến từ đâu. Một con chó Shepherd Đức to nhất đang nhìn chằm chằm vào hắn từ cách đó 3 bước chân. Ngay khi hắn nhìn nó, nó bắt đầu gầm lên

    “Đừng làm con chó của tôi sợ, Roberto” Trung sỹ Gunnery Đen cảnh báo hắn một cách không cần thiết

    “Anh có tên không?”

    Bert Russo không nhìn thấy bất cứ khuôn mặt nào. Mọi người đều ở phía sau ánh đèn sáng choang. Hắn nhìn thấy những khẩu súng, những con chó, một trong những con đứng ngay bên viên phi công phụ Khi hắn bắt đầu nói, con chó trước mặt trực chờ lao tới khiến hơi thở chặn trong họng

    “Mấy người Cuba các anh nên biết rõ hơn chứ. Lần trước chúng tôi đã cảnh cáo các anh đừng có chõ mũi vào cuộc tập trận của chúng tôi rồi cơ mà, nhưng anh nhất định phải làm phiền chúng tôi lần nữa, phải không?” Viên đại úy cất lời

    “Tôi không phải người Cuba- Tôi là một người Mỹ. và tôi không biết các anh đang nói gì” viên phi công cuối cùng cũng thốt ra

    “Anh có ID không?” viên đại úy hỏi. Bert Russo lần mò tay xuống ví, nhưng con chó bên cạnh bắt đầu sủa

    “Đừng làm con chó sợ” viên đại úy cảnh báo “Chúng rất dễ bực mình, anh biết chứ?”

    “Bọn gián điệp Cuba chết tiệt” Gunny Black nói “Chúng ta cứ bắn bỏ đi, ý tôi là, ai để ý đến mấy chuyện này?”

    “Này Gunny” một giọng nói từ chiếc máy bay “Đây không phải là chiếc máy bay gián điệp. Nó đầy ma túy. Chúng ta vừa bắt được một chiếc máy bay buôn lậu ma túy”

    “Chết tiệt” giọng Gunny nghe hơi thất vọng, yên lặng một chút rồi cất lời “ Tất cả đều là ma túy à? Cứt thật!”

    Viên đại úy bật cười “Các quý ông, các anh thực sự đã chọn sai chỗ để lái máy bay qua tối nay ồi. Bao nhiêu,hạ sỹ?”

    “Toàn bộ khoang chứa, sir. Cả cần và cocaine. Chiếc máy bay chất đầy mấy thứ này, sir”

    “Bọn buôn ma túy chết tiệt” Gunny cất lời. Anh ta lại yên lặng một chút “Đại úy?”

    “Ừ?”

    “Sir, dù sao thì, sir, những chiếc máy bay này cũng hạ cánh và phi hành đoàn cũng phạm pháp, và sẽ không ai đi tìm họ, sir”

    Như thể nhận được một gợi ý nào đó, tất cả mọi người đều nghe thấy âm thanh rợn người từ đầm lầy xung quanh đường băng sân bay. Albert Russo là người gốc Florida, và hắn biết nó được gọi là gì.

    “Ý tôi là, sir, ai biết được sự khác biệt này chứ? Máy bay hạ cánh và phi hành đoàn chạy trốn vào đầm lầy đằng kia thì nghe tiếng la hét ...giống như tiếng chúng ta vừa nghe, ông biết đấy…?” hơi dừng lại “ý tôi là, chúng chỉ là mấy tên buôn ma túy. Ai thực sự quan tâm chứ, sir? Khiến thế giới trở nên tốt đẹp hơn, ông thấy sao? Chúa ơi, thậm chí còn giúp cho mấy con cá sấu. Chúng có vẻ đói, sir”

    “Không có bằng chứng…” viên đại úy trầm ngâm

    “Sẽ không ai nói ra điều chết tiệt này đâu, sir” viên trung sỹ kiên trì “Chỉ có vài người chúng ta ở đây, sir”

    “Không!” viên phi công phụ kêu lên, đây là lần đầu tiên hắn mở lời và khiến con chó phía sau giật mình gầm lên

    “Yên lặng. Chúng tôi đang nói chuyện nghiêm túc” Gunny nói

    “Các anh, tôi thấy trung sỹ nói có lý đấy” viên đại úy nói sau một lúc suy nghĩ “Và mấy con cá sấu nghe có vẻ đói. Cứ giết chúng trước đi, trung sỹ. Không cso gì độc ác hay tàn nhẫn ở đây cả và mấy con cá sấu có quan tâm chuyện sống chết của chúng đâu. Nhưng hãy chắc chắn lấy hết ID của bọn chúng đi”

    “Vâng, vâng, đại úy” viên trung sỹ cầm súng trả lời. Anh và những người còn lại trong biệt đội tám người đều đến từ Trung tâm Các Hoạt động Đặc biệt/ Trung Tâm Đặc Nhiệm ở MacDill. Họ là trinh sát của Thủy quân lục chiến. Đối với họ, các hoạt động đặc biệt là chuyện thường ngày. Máy bay trực thăng dừng cách đây nửa dặm

    “Được rồi các anh” Black nói khi cúi người xuống. Anh xách Russo đứng lên chỉ bằng một cú giật mạnh “Các anh chắc chắn đã không chọn ngày lành tháng tốt để buôn ma túy rồi”

    “Đợi một phút!” tên kia gào lên “Chúng tôi không…ý tôi là, chúng tôi sẽ cáo buộc các anh…”

    “Anh cứ nói những gì anh muốn. Tôi làm theo lệnh. Đi nào. Nhanh. Muốn cầu nguyện hay làm gì đó thì làm luôn đi”

    “Chúng bay từ Colombia….”

    “Đúng là ngạc nhiên thật nhỉ?” Black nói khi đẩy người đàn ông tiến về phía rừng cây “Anh đi mà nói chuyện với Chúa ấy, boy. Chúa sẽ lắng nghe, nhưng cũng có thể không…”

    “Tôi có thể nói với anh mọi thứ” Russo nói

    “Tôi không quan tâm!”

    “Nhưng anh không thể….”

    “Chắc chắn là có thể. Thế anh nghĩ tôi kiếm sống bằng gì, boy?” Back vui vẻ nói “Đừng lo, sẽ rất nhanh và sạch sẽ. Tôi không bắt mọi người phải chết từ từ giống như các anh bắt mấy con nghiện ma túy chịu thế đâu. Tôi làm nhanh gọn”

    “Tôi có gia đình…”Russo bắt đầu nức nở

    “Hầu hết ai chả có” Black đồng ý “Họ sẽ sống tốt thôi. Anh đã có bảo hiểm rồi, tôi đoán thế. Nhìn kia kìa”

    Một người lính thủy khác rọi đèn pin vào bụi cây. Có một con cá sấu dưới đó. Russo chưa bao giờ nhìn thấy con cá sấu lớn đến thế, phải dài hơn 12 feet. Đôi mắt to của nó phát sáng màu vàng trong bóng tối, và phần còn lại có màu xanh lục, giống như rễ cây gỗ. Tất nhiên là miệng đang mở to

    “Đến đây là đủ xa rồi” Black phán “Giữ cho bọn chó quay lại, mẹ kiếp”

    Con cá sấu này- họ gọi nó là Nicodemus – mở miệng to và phát ra tiếng rít cứ như âm thanh của con quỷ đến từ địa ngục

    “Xin anh” Russo nói “Tôi có thể nói với các anh mọi điều” viên phi công phụ lại van vỉ

    “Như là?” Viên đại úy khô khan hỏi. Anh ta như muốn nói, sao mày không dám chết như một người đàn ông đi.

    “Chúng tôi đến từ đâu? Ai đưa hàng cho chúng tôi. Chúng tôi sẽ giao hàng đi đâu. Mã radio. Ai sẽ đến đón hàng. Mọi thứ!”

    “Được rồi” viên đại úy lưu ý “Lấy ID của họ, lấy ví, chìa khóa xe, mọi thứ. Đừng để xảy ra chuyện sai lầm, chứ lột trần trước khi bắn họ. Cố gắng làm cho gọn gẽ vào”

    “Tôi biết mọi thứ” Russo gào lên

    “Hắn biết mọi thứ” Gunny Black nói “Thế chẳng phải tốt hơn sao? Còn hơn là phải lột quần áo anh, boy”

    “Đợi một chút, Gunny” viên đại úy bước tới, chiếu thẳng đèn rọi vào mặt Russo

    “Anh có biết chúng tôi quan tâm đến cái gì không?” Đó là một giọng nói họ chưa từng nghe thấy từ dầu đến giờ. Dù vẫn mặc đồng phục rằn ri nhưng không phải là lính thủy quân lục chiến

    10 phút sau, tất cả lời thú tội đã được ghi âm. Tất nhiên là họ biết hầu hết tên của bọn chúng. Tuy nhiên, vị trí đường băng là thông tin mới, cũng như mã radio

    “Anh sẽ bỏ quyền gọi luật sư bào chữa?” người đàn ông không thuộc thủy quân lục chiến hỏi

    “Vâng”

    “Anh muốn hơp tác?”

    “Vâng”

    “Tốt”

    Russo và viên phi công phụ, giờ tên là Bennet, bị bịt mắt và dẫn lên một chiếc trực thăng. Vào trưa ngày hôm sau, họ sẽ bị đưa ra trước Cảnh sát hình sự Hoa Kỳ, và sau đó họ sẽ bị xét xử bởi một thẩm phán tại Tòa án Quận. Khi mặt trời lặn, họ sẽ được đưa đến một nơi hẻo lánh trong căn cứ Không quân Eglin - nơi được xây mới, có tường cao bao quanh và được canh gác bởi những người đàn ông mặc quân phục nghiêm trang.

    Họ không biết là họ đã may mắn thế nào. Winters đã bắn rơi năm máy bay và là một phi công chiến đấu hạng nhất. Lúc này anh đã trên đường trở về Eglin.
     
  4. hatoan

    hatoan Lớp 1

    THẢM HỌA HIỆN HỮU - CHƯƠNG 10: ĐỘT NHẬP BÍ MẬT
    Vui lòng đăng nhập hoặc đăng ký để xem link

    hoặc Vui lòng đăng nhập hoặc đăng ký để xem link



    Trước khi gặp giám đốc, vì lịch sự Mark Bright ghé qua phòng của Trợ lý giám đốc Murray

    “Cậu chắc bắt chuyến bay đầu tiên hả. Tình hình thế nào rồi?”

    “Cái vụ cướp biển ấy – đó là những gì báo chí đang viết – đang diễn tiến ổn. Tôi ở đây bởi vì phát sinh tình huống mới. Nạn nhân bẩn hơn chúng ta tưởng” Bright giải thích tình huống mới trong vài phút, lấy một hồ sơ trong cặp tài liệu ra

    “Bao nhiêu?”

    “Chúng tôi không chắc. Con số đó cần vài chuyên gia tài chính phân tích kỹ lưỡng nhưng..chà, có lẽ khoảng 700 triệu usd”

    Murray suýt thì đánh đổ ly cà phê ra ngoài “Bao nhiêu?”

    “Anh nghe đúng rồi đấy. Tôi không biết cho dến ngày hôm kia và tôi vẫn chưa đọc xong hồ sơ này cho đến 24 giờ trước. Chúa ơi, Dan, tôi mới chỉ xem đại khái. Nếu tôi sai, thì chắc chỉ là số ít. Dù sao thì tôi vẫn cần trình cho Giám Đốc xem cái PDQ này”

    “Để cho cả AG và Tổng Thống xem luôn. Khi nào cậu định gặp Emil?”

    “Nửa giờ nữa. Anh có muốn tham dự luôn không? Anh biết về mấy vụ lộn xộn quốc tế này tốt hơn tôi”

    FBI có rất nhiều Trợ Lý Giám Đốc và vị trí của Murray có một định nghĩa mơ hồ mà ông thường tự gọi là “cầu thủ vòng ngoài tiện thì theo’. Trên thực tế, Murray là người có thẩm quyền số một trong Cục về xử lý các vấn đề khủng bố và là chuyên gia điều tra và xử lý việc chuyển giao nhân sự, vũ khí và tiền bạc của các tổ chức khủng bố. Cộng với kinh nghiệm dày dặn của anh khi còn là đặc vụ hiện trường, khiến cho Giám Đốc và Bill Shaw, Trưởng Phòng Điều Tra, thường tin tưởng giao cho ông giám sát những vụ án quan trọng. Không phải ngẫu nhiên mà Bill bước vào văn phòng này trước

    “Thông tin của cậu chính xác chứ?”

    “tôi nói rồi, vẫn chưa tổng hợp được hết, nhưng tôi có danh sách tài khoản, ngày giao dịch, số tiền chuyển và manh mối để lần ngược lại nguồn gốc số tiền”

    “Và tất cả những điều này là ngờ bên Lực Lượng Bờ Biển….”

    “Không phải, sir” Bright ngập ngừng “Chà, có lẽ vậy. Vì biết nạn nhân không trong sạch nên chúng tôi đã điều tra lý lịch của anh ta kỹ lương hơn. Có lẽ rồi chúng ta cũng lần ra mấy thứ này thôi, dù không có họ. Thực ra thì tôi đã quay lại ngôi nhà đó vài lần, anh biết thế nào rồi đấy”

    “Ừ” Murray gật đầu đồng ý. Một đặc vụ tốt luôn có điểm nhận diện là kiên trì. Và thêm điểm nữa là bản năng. Bright đã quay lại ngôi nhà nạn nhân nhiều lần vì có cảm giác vẫn còn thứ gì đó cần tìm ở đó.

    “Sao cậu tìm thấy được cái két an toàn thế?”

    “Anh chàng đó có một chiếc đệm cao su dưới chiếc ghế xoay của anh ta. Anh biết đấy, thường di chuyển chiếc ghế qua lại, lâu dần chiếc đệm sẽ rời khỏi vị trí ban đầu. Tôi đã đi vài lần và ngồi trên chiếc ghế đó tổng cộng cả tiếng đồng hồ. Theo thời gian, tôi nhận thấy đệm dịch chuyển ra khỏi vị trí ban đầu. Tôi kéo ghế ra, cố gắng đặt lại đệm. Lúc này, tôi chợt nghĩ - đây là nơi tốt để giấu đồ! Đúng là như vậy” Bright mỉm cười. Anh có quyền được tự hào

    “Cậu nên viết viều đó cho tờ NHÀ ĐIỀU TRA” – đây là tờ báo nội bộ của Bộ Tư Pháp – “để mọi người biết được kinh nghiệm này”

    “Chúng tôi có một người thành thạo về két an toàn trong đội. Sau đó, chỉ còn là vấn đề phá mật mã của đĩa mềm. Chúng tôi có một anh chàng ở Mobile thường giúp về việc này – và không, anh ấy không biết có gì trong đĩa đâu. Anh ấy biết không được nhìn rồi và dù sao cũng chẳng quan tâm. Tôi nghĩ chúng ta nên giữ bí mật thông tin này cho đến khi hành đông để lấy được số tiền”

    “Cậu biết đấy, tôi không nghĩ chúng ta từng sở hữu một trung tâm mua sắm. Nhưng tôi nhớ chúng ta đã từng có quầy rươu” Murray cười to khi nhấc điện thoại và bấm số điện thoại nội bộ tới phòng Giám Đốc “Chào buổi sáng, Moira, Dan Murray đây. Nói với Sếp là chúng tôi đang có thứ rất ‘hot’ cho anh ấy. Bill Shaw cũng muốn xem cái này. Sẽ ở đó trong 2 phút nữa” Murry gác máy “Đi nào, đặc vụ Bright. Không phải lúc nào cậu cũng giành được chức vô địch ngay khi vào cuộc đua lớn. Cậu đã gặp Giám Đốc bao giờ chưa?”

    “Chỉ có hai lần chào ông ấy ở quầy lễ tân”

    “Ông ấy là người tốt” Murray nói khi dẫn anh ra khỏi phòng. Văn phòng Giám Đốc không ở xa đó, nằm cuối hành lang trải thảm. Họ gặp Bill Shaw trên đường đi

    “Chào Mark, bố cậu thế nào?”

    “Câu được rất nhiều cá”

    “Ông ấy vẫn sống ở đảo Key phải không?”

    “Vâng, sir”

    “Anh sẽ rất thích điều này đấy Bill” Murray nói khi mở cửa. Ông dẫn mọi người vào và sựng lại khi nhìn thấy thư ký của Giám Đốc “Chúa ơi, Moira, cô đẹp quá!”

    “Cẩn thận đấy, anh Murray, không thì tôi sẽ mách vợ anh” Nhưng đúng là không nghi ngờ gì, bộ suit của cô thật đáng yêu, trang điểm hoàn hảo và khuôn mặt ửng hổng, chắc hẳn là do có người yêu mới

    “Tôi vô cùng xin thứ lỗi, madam” Murray ga lăng “Chàng trai trẻ đẹp trai này là Mark Bright”

    “Anh đã đến sớm 5 phút, đặc vụ Bright” Bà Wolfe lưu ý mà khoog nhìn cuốn sổ lịch hẹn “Cà phê nhé?”

    “Không cần đâu, cảm ơn, madam”

    “Tốt lắm” cô kiểm tra thấy Giám Đốc không nghe điện thoại “Các anh có thể vào được rồi”

    Văn phòng giám đốc đủ rộng để tổ chức hội nghị. Trước khi đảm nhiệm chức vụ hiện tại, Emil Jacobs từng là Công Tố Viên Liên Bang ở Chicago nơi ông rất thành công trong sự nghiệp của mình. Nếu ông không đảm nhiệm vị trí giám đốc FBI thì ông đã ngồi vào ghế thẩm phán của Tòa Phúc Thẩm quận Appeals ở Chicago. Hoặc ông có thể ngồi vào chức giám đốc của bất cứ ông ty luật chuyên về hình sự nào ở Mỹ, nhưng kể từ ngày tốt nghiệp đại học, Emil Jacobs đã quyết chiến đấu suốt cuộc đời vì mục tiêu ném bọn tội phạm vào tù. Một trong những lý do quan trọng là cha ông đã từng phải chịu đựng trong suốt cuộc Chiến Tranh bia trong Thời Kỳ Cấm Rượu (1920-1933). Jacobs không bao giờ quên những vết sẹo cha ông phải chịu trong một lần cãi lại những người thi hành lệnh cấm của Băng South Side Gang. Emil Jacobs, người đàn ông thấp bé giống cha mình, đã coi nhiệm vụ cả đời của ông là bảo vệ kẻ yếu chống lại bọn độc ác. Ông theo đuổi sứ mệnh này với lòng nhiệt thành tôn giáo ẩn sau đầu óc phân tích xuất sắc. Là một người Do Thái hiếm hoi trong cộng đồng FBI hầu như toàn những người Ireland theo Công Giáo, ông vẫn được chọn là thành viên của Hội 17 Người Ai Len Danh Dự. Trong khi vị giám đốc tiền nhiệm J.Edgar Hoover thường được gọi là “Giám Đốc Hoover” thì hiện giờ các đặc vụ thường trìu mến gọi Giám đốc Jacobs bằng tên “Emil”

    “Cha cậu từng một lần làm việc với tôi” Jacobs nói khi chìa tay bắt tay Đặc vụ Bright “Ông ấy vẫn sống ở Marathon Key à? Vẫn thích câu cá tarpon?”

    “Vâng, sir. Sao ông biết vậy?”

    “Năm nào ông ấy cũng gửi cho tôi tôi một thẻ tham dự Chanukah/Lễ Hội Cống Hiến” Jacobs cười lớn “Đó là một câu chuyện dài. Thật ngạc nhiên là ông ấy không kể cho cậu nghe. Vậy chuyện của cậu là thế nào?”

    Bright ngồi xuống, mở cặp và lấy ra một tập hồ sơ copy. Anh bắt đầu trình bày, lúc đầu hơi lắp bắp nhưng sau 10 phút thì đã hoàn toàn trôi chảy. Jacobs lật nhanh các tài liệu, cẩn thận lắng nghe Bright trình bày

    “Chúng ta đang nói về hơn nửa tỷ usd” Bright kết luận

    “Theo những gì tôi thấy ở đây thì còn hơn cả số đấy, son”

    “Tôi không đủ thời gian để phân tích chi tiết, sir. Tôi đoán ông sẽ muốn nhìn thấy tài liệu này ngay lập tức”

    “Cậu đúng rồi” Jacobs trả lời mà vẫn nhìn hồ sơ “Bill, ai trong Cục có khả năng phân tích tốt nhất hồ sơ này?”

    “Có nhớ cái anh chàng phụ trách điều tra vụ quỹ tín dụng cho vay và tiết kiệm không? Cậu ta là chuyên gia điều tra giao dịch tiên bạc. Tên là Marty gì đó” Shaw nói “Con trẻ nhưng thực sự thính mũi trong mấy việc này. Tôi nghĩ Dan cũng cần phải tham gia vào”

    Jacobs nhìn lên “Sao?”

    “Tôi không có vấn đề gì. Thật tiếc là chúng ta không nhận được một khoản hoa hồng cho những gì chúng ta kiếm được. Chúng ta sẽ phải nhanh chóng xử lý mấy khoản này. Một khi nhận thấy có vấn đề, họ sẽ…”

    “Điều đó có thể không thành vấn đề” Jacobs trầm ngâm “Nhưng không có lý do gì để kéo chân sau chúng ta cả. Tổn thất từng này sẽ là đòn nặng với họ. Còn những chuyện khác chúng ta sẽ…xin lỗi. Được rồi, Dan, hãy quyết định và hành động nhanh chóng. Có gì phức tạp trong vụ cướp biển này không?”

    “Không sir. Các bằng chứng vật lý đủ để kết tội rồi. Ngay khi luật sư bào chữa bắt đầu phàn nàn về cách thức lấy lời khai, công tố viên liên bang đã ném lời thú tội của bị cáo xuống bàn. Thấy kể ông ấy mỉm cười vui lắm khi làm được điều này. Ông ấy nói với gã kia rằng sẽ không có bất kỳ thỏa thuận nào, rằng ông ấy đủ bằng chứng để cho bọn chúng lên ghế điện, đó chính xác là những điều ông ấy thực sự định làm đấy. Ông ấy đang thúc giục mở phiên tòa sớm và cố gắng tự mình xử lý vụ này, toàn bộ quá trình xét xử”

    “Có vẻ như chúng ta có một bông hoa chớm nở trong sự nghiệp chính trị” Jabobs nói “Chương trình và nội dung thế nào?”

    “Ông ấy hỗ trợ chúng tôi từ Mobile, sir” Bright nói

    “Càng nhiều bạn bè ở Đồi (Hill – ý chỉ Quốc Hội) thì càng tốt” Jaccobs đồng ý “cậu hoàn toàn đồng ý với vụ này chứ?”

    “Vâng, sir. Bằng chứng chắc chắn. Tình huống mới phát sinh đã tự nói lên điều đó”

    “Nếu họ chỉ muốn giết anh ta thì sao lại có nhiều tiền trên thuyền như vậy?” Murray hỏi

    “Mồi” Đặc vụ Bright trả lời “theo như lời thú tội chúng ta nhận được, bọn họ thực sự đang chuyển số đó tới một người tại Bahamas. Theo những gì các anh đọc được từ tài liệu này thì nạn nhân thỉnh thoảng cũng tự mình xử lý giao dịch tiền mặt lớn. Đây có thể là nguyên nhân quan trọng khiến anh ta mua chiếc du thuyền đó”

    Jacobs gật đầu đồng ý “hợp lý. Dan, cậu có nói với viên thuyền trưởng….”

    “Vâng, sir. Ông ấy đã học được một bài học”

    “Được rồi. Quay lại với số tiền. Dan, phối hợp với bên Tư Pháp và cập nhật thông tin cho tôi thông qua Bill. Tôi muốn hẹn ngày thực hiện…cho cậu 3 ngày thực hiện nó. Đặc vụ Bright và Văn phòng hiện trường Mobile sẽ được khen ngợi vì đã có phát hiện này- nhưng, vụ này sẽ phải có mã cho đến khi chúng ta bắt tay thực hiện” Sử dụng tên mã có nghĩa rằng vụ này sẽ được bí mật với CIA. Điều này hoàn toàn không có gì bất thường vì FBI là cơ quan chống phản gián nội địa Hoa Kỳ “Mark, lấy một cái tên mã đi”

    “Tarpon. Bố tôi luôn nhiệt thành đến điên cuồng để săn tìm chúng và họ đúng là những sợ săn cá giỏi”

    “Tôi nhất định sẽ xuống đó nhìn xem. Tôi chưa bao giờ bắt được con nào lơn hơn pike (cá chi chó)” Jacobs dừng lại một chút. Murray nghĩ hẳn anh ấy đang suy nghĩ về chuyện gì khác, và tự hỏi đó là gì. Dù sao thì khuôn mặt Emil vẫn toát lên nét ranh mãnh “Đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh. Thật tiếc là tôi không thể nói cho các cậu biết vì sao. Mark, gửi lời chào tới bố cậu giúp tôi nhé” Giám Đốc đứng dậy, kết thúc buổi họp

    Bà Wolfe nhận thấy mọi người đều mỉm cười khi bước ra khỏi phòng. Shaw thậm chí còn nháy mắt với cô. 10 phú sau cô đã cất một tập hồ sơ mới vào két an ninh, trên nhãn đánh chữ TARPON. Cô đặt hồ sơ vào gần với hồ sơ về ma túy và Jacobs nói thông tin sẽ đến trong vài ngày tới

    Murray và Shaw tiễn đặc vụ Bright xuống tận xe và nhìn anh rời đi

    “Có chuyện gì với Moira à?” Dan hỏi sau khi xe rời đi

    “Tôi nghĩ cô ấy có bạn trai”

    “Đến lúc rồi”

    Lúc 4:45, Moira Wolf đặt một tấm che bụi bằng nhựa lên bàn phím máy tính và một tấm lên máy đánh chữ. Trước khi rời văn phòng, cô trang điểm lại, rồi nhẹ nhàng vui vẻ bước nhanh ra khỏi văn phòng. Cô không nhận ra là mọi người trong văn phòng đều mừng cho cô. Các thư ký và trợ lý khác, ngay cả đội an ninh cho văn phòng Giám Đốc đều tránh bình luận vì sợ làm cô xấu hổ. Nhưng hôm nay rõ ràng là cô hẹn hò. Dấu hiệu rất rõ, chỉ có Moira cứ cho rằng không ai biết bí mật của mình thôi

    Là một thư ký hành chính cấp cao nên Bà Wolfe có một chỗ đậu xe cố định, một trong những quyền lợi cô được hưởng. Vài phút sau cô đã lái xe đến Phố Số 10, đường Northwest, rồi rẽ phải vào Đại Lộ Hiến PHáp. Thay vì về phía nam để vào đường Alexandria và về nhà thì lần này cô lái xe về phía tây qua Cầu Roosevelt vào khu vực Arlington. Đang trong giờ cao điểm xe cộ qua lại nhưng các phương tiện lưu thông trên đường có vẻ thông cảm và nhường đường cho cô và 25 phút sau cô rẽ vào một nhà hàng Ý nhỏ tại Góc đường Seven Corners. Trước khi xuống xe, cô soi gương để kiểm tra tóc tai mặt mũi lần nữa. McDonald sẽ giao bữa tối cho bọn trẻ tối nay, nhưng chúng sẽ hiểu. Cô nói với chúng rằng cô phải làm việc muộn, nghĩ rằng chúng sẽ tin cô, mà không biết rằng chúng nhìn thấy thấy lời nói dối của cô cũng như cô nhìn ngay ra được lời nói dối của con

    “Xin lỗi” Cô nói với nhân viên phục vụ khi bước vào

    “Bà là Bà Wolfe” một cô phục vụ trẻ trả lời ngay “Xin đi theo tôi. Ông Diaz đang đợi”

    Felox Cortez – Juan Diaz- đang ngồi ở trong góc. Moira chắc rằng anh sẽ chọn một nơi tối và không phô trương, dựa lưng vào tường và quay mặt ra ngoài để anh có thể nhìn thấy khi cô bước vào. Cô ấy chỉ đúng một phần về hai điểm này. Cortez rất thận trọng trong. Trụ sở của CIA cách đó chưa đầy 5 dặm, có hàng nghìn người FBI sống trong khu vực này, nếu có nhân viên phản gián cấp cao nào cũng thích nhà hàng này thì sao? Hắn không nghĩ có ai đó ở đó biết mặt hắn, nhưng nếu chỉ dựa trên phỏng đoán thì điệp viên sao sống nổi. Sự lo lắng của hắn không phải là không có lý do, hơn nữa, hắn không mang vũ khí. Trong công việc của Cortez, mang vũ khí thường gây ra bất lợi nhiều hơn là thuận lợi, nhưng người ngoài ngành thường không biết điều đó

    Felix đứng dậy thì cô tiến đến. Nữ phục vụ ngay lập tức rời đi khi nhận ra ý nghĩa của “bữa tối công việc”, để lại không gian cho hai người yêu nhau – cô nghĩ nữ phục vụ đó thật dễ chịu- được nắm tay nhau và hôn nhau nồng cháy. Cortez kéo ghế cho người yêu, rót cho cô ly rượu trắng, sau đó ngồi đối diện với cô và nói hơi chút ghen tuông

    “Anh cứ sợ là em không đến”

    “Anh đợi đã bao lâu rồi?” Moira hỏi, nhìn thấy 6, 7 đầu thuốc trong gạt tàn

    “Gần 1 giờ rồi” hắn trả lời với nụ cười vui vẻ. Cô nghĩ, hẳn anh ấy cố gắng làm mình vui

    “Nhưng em đến sớm mà”

    “Anh biết” hắn vừa nói vừa cười “Em đã khiến anh như một kẻ ngốc, Moira. Anh không hành động kiểu như thế khi ở nhà”

    Cô hiểu sai ý hắn “Em xin lỗi, Juan. Em không cố ý…”

    Thật là một phản ứng tuyệt vời, Cortez nghĩ. Chính xác như hắn tính. Hắn duỗi tay qua bàn nắm lấy tay cô và ánh mắt long lanh “Đừng tự đổ lỗi cho bản thân. Đôi khi, khiến một người đàn ông trở thành kẻ ngốc cũng rất tốt. Thức lỗi cho anh vì đã gọi em đột ngột. Có vấn đề kinh doanh nhỏ. Anh bất ngờ phải bay đến Detroit và vì anh ở gần đây, anh muốn gặp em trước khi bay về nhà”

    “Vấn đề….?”

    “Một thay đổi nhỏ trong thiết kế bộ chế hòa khí, để tiết kiệm nhiên liệu và anh phải thay vài thiết bị trong nhà máy của mình” Hắn vẫy tay ra hiệu “Vấn đề đã được giải quyết. Chuyện cũng không có gì bất thường- và anh có chuyến công tác ngắn ở đây. Có lẽ em nên cảm ơn EPA (Cơ quan bảo vệ môi trường) nước em hoặc bất kỳ cơ quan chính phủ nào đó đang phàn nàn về vấn đề ô nhiễm môi trường”

    “Em có thể viết thư, nếu anh cần”

    Giọng hăn thay đổi “Moira, thật vui khi gặp lại em”

    “Em sợ…”

    Cảm xúc hiện rõ trên mặt hắn “Không, Moira, người sợ phải là anh mới đúng. Anh là người nước ngoài. Anh hiếm khi có mặt ở đây và chắc chắn có rất nhiều đàn ông…”

    “Juan, anh đang sống ở đâu vậy?” bà Wolfe hỏi

    “Ở khách sạn Sheraton”

    “Họ có dịch vụ phòng không?”

    “Có nhưng sao….”

    “Em sẽ không đói trong hai giờ nữa” cô nói với hắn và uống hết cốc rượu “Chúng ta rời đây bây giờ nhé?”

    Felix để 2 tờ 20usd xuống bàn và dẫn cô ra ngoài. Cô phục vụ bàn nhìn họ và nhớ đến bài hát trong bộ phim The King and I. Chưa đầy 6 phút sau họ bước vào sảnh khách sạn Sheraton. Cả hai nhanh chóng vào thang máy và thận trọng nhìn xung quanh, đều hi vọng mình không bị chú ý, nhưng mỗi người lại vì các lý do khác nhau. Phòng của hắn là một căn phòng đắt tiền trên tầng 10. Moira gần như không nhận ra điều này khi bước vào cửa và trong 1 giờ tiếp theo, trong đầu cô chỉ có một người đàn ông mà cô nghĩ rằng tên là Juan Diaz

    “Thật tuyệt quá” cuối cùng hắn nói

    “Chuyện gì vậy?”

    “Thật tuyệt khi có vấn đề với bộ chế hòa khí”

    “Juan”

    “Giờ anh phải chế tạo ra một vấn đề liên quan đến quản lý chất lượng để tuần tới họ còn gọi anh tới Detroit” hắn nói khi nhẹ nhàng vuốt tay cô

    “Sao anh xây nhà máy ở đây?”

    “Giá nhân công quá cao” hắn nghiêm túc nói “tất nhiên, vấn đề ma túy sẽ đỡ hơn”

    “Ở đó cũng có vấn đề ma túy sao?”

    “Có, họ gọi nó là basuco, chất lượng kém hơn, không tốt như loại xuất khẩu và có rất nhiều công nhân trong nhà máy anh có dùng” hắn dừng một chút rồi lại nói “Moira, anh đang cố pha trò cười và em buộc anh lại phải nói về công việc. Em không còn hứng thú với anh nữa à?”

    “Anh nghĩ gì thế?”

    “Anh nghĩ anh cần quay trở lại Venezuela khi anh còn có thể bước đi”

    Cô dùng ngón tay vuốt ve, khám phá hắn “Em nghĩ anh sẽ sớm phục hồi thôi”

    “Thật tốt khi biết điều đó” hắn cúi đầu hôn cô, ánh mắt không rời, kiểm tra cơ thể cô khi ánh sáng mặt trời chiếu qua khe cửa sổ. Cô nhận thấy và kéo chăn che thân thể

    “Em không còn trẻ nữa” cô nói

    “Mọi đứa trẻ trên thế giới đều thấy mẹ mình là đẹp nhất thế giới, dù không phải người mẹ nào cũng đẹp. Em biết tại sao không? Vì đứa trẻ đó nhìn bằng tình yêu và thấy tình yêu được đền đáp. Moira, vẻ đẹp được sinh ra trong tình yêu và thành thật màn nói, trong mắt anh em rất đẹp”

    Và đúng là thế. Những lời này cuối cùng cũng được nói ra. Hắn thấy mắt cô mở to, đôi môi run rẩy và hơi thở gấp gáp. Lần thứ hai, Cortez cảm thấy xấu hổ. Hắn nhún vai dằn xuống, hoặc cố gắng xua tan cảm giác này. Tất nhiên, trước đây hắn đã từng chơi chiêu này rồi. Nhưng đều là với những phụ nữa trẻ, những người trẻ độc thân theo đuổi phiêu lưu và cảm giác phấn khích. Nhưng lần này thì khác, theo nhiều nghĩa. Khác hay không, hắn tự nhắc nhở bản thân, thì công việc vẫn phải hoàn thành.

    “Xin lỗi, anh có làm em khó xử không?”

    “Không” cô khẽ trả lời “Không phải bây giờ”

    Hắn mỉm cười nhì ncoo “Và giờ, em có muốn ăn tối không?”

    “Có”

    “Được” Cortez đứng dậy và lấy khăn tắm ra sau cánh cửa phòng tắm. Dịch vụ ở đây rất chu đáo. Nửa giờ sau, đồ ăn tối được đưa vào phòng khách-Moira ở trong phòng ngủ. Ngay khi người phục vụ rời đi, Cortez đẩy cửa phòng ngủ vào.

    “Em làm anh cứ như một gã bất lương. Xem cái cách viên phục vụ nhìn anh thì biết”

    Cô bật cười “Anh cosb biết em trốn trong phòng bao lâu không?”

    “VÀ em gọi món không đủ. Sao em có thể sống chỉ với món salad chút xíu này được”

    “Nếu em béo ị, anh sẽ không quay lại với em nữa đâu”

    “Ở chỗ anh, bọn anh, phụ nữ thường không có eo” Cortez nói “Mỗi khi anh thấy một ai đó quá gầy, anh lại nghĩ đấy là do basuco. Ở nơi anh sống, họ nghiện đến mức quên cả ăn uống”

    “Tệ đến thế à?”

    “Em có biết basuco là gì không?”

    “Cocaine, theo báo cáo em đã đọc”

    “Chất lượng kém, không đủ tốt để bọn tội phạm đưa sang Bắc Mỹ và trộn với hóa học để đầu độc bộ não. Ở quê hương anh, nó đang trở thành một bệnh dịch”

    “Ở đây cũng khá tệ” Moira nói. Cô có thể thấy người yêu cô đang lo lắng về chuyện này không kém gì Giám Đốc.

    “Anh vừa nói chuyện với cảnh sát ở quê nhà. Làm sao công nhân của anh có thể làm việc nếu đầu óc họ lúc nào cũng nghĩ đến cái thứ độc dược đó chứ? Và cảnh sát đang làm gì? Họ chỉ nhún vai và đưa ra lời giải thích mơ hồ- và nhiều người đã chết. Họ chết vì basuco. Họ chết dưới họng súng của mấy tên buôn ma túy. Và không ai làm điều gì để dừng chuyện đó lại cả” Cortez làm một cử chỉ tỏ ý bất lực “Em biết không, Moira, anh không chỉ là một nhà tư bản. Nhà máy của anh tạo công ăn việc làm, mang tiền về cho đất nước, tiền cho mọi người để xây nhà cửa và trẻ em học hành. Anh giàu, đúng thế, nhưng anh cũng đang giúp đỡ xây dựng đất nước mình – bằng đôi bàn tay này, anh đang làm việc đó. Công nhân của anh, họ đến gặp anh và nói với anh chuyện con cái họ -à! Anh chẳng thể làm gì. Một ngày nào đó, mấy kẻ buôn ma túy đó, họ sẽ gặp anh và lấy nhà máy của anh mất” hắn tiếp tục “anh sẽ đến gặp cảnh sát và cảnh sát sẽ chẳng làm gì cả. Anh sẽ đến nhờ quân đội, và quân đội cũng sẽ chẳng làm gì cả. Em đang làm việc cho cảnh sát liên bang, phải không? Có ai nghĩ về điều này không?” Cortez gần như nín thở, không biết câu trả lời nhắn nhận được sẽ là gì

    “Anh nên đọc mấy báo cáo em phải đánh máy cho Giám Đốc”

    “Báo cáo” hắn khịt mũi “ Ai cũng có thể viết báo cáo. Ở quê hương anh, cảnh sát viết rất nhiều báo cáo và thẩm phán tiến hành điều tra – và chả có gì xảy ra hết. Nếu anh điều hành nhà máy của mình theo cách này thì anh sẽ phải sớm sống trong túp lều nơi chân núi và ăn xin giữa phố. Cảnh sát bên em có làm gì về vấn đề này không?”.

    “Nhiều hơn những gì anh nghĩ. Có vài thứ đang diễn ra bây giờ nhưng em không thể nói. Mọi người trong văn phòng nói là luật lệ đang thay đổi nhưng em không hiểu nó nghĩa là gì. Giám Đốc sẽ sớm bay đến Colombia để gặp Tổng Chưởng Lý bên đó và..à, em không đượcp hép nói với bất kỳ ai chuyện đó. Nó vẫn còn là bí mật”

    “anh sẽ không nói cho ai biết” Cortez bảo đảm với cô

    “Em thực sự không biết nhiều lắm” cô tiếp tục thận trọng “Có gì đó mới bắt đầu được tiến hành. Em không biết về chuyện đó. Dù là gì thì Giám Đốc không thích chuyện đó lắm”

    “Nếu nó khiến cho bọn tội phạm bị thiệt hai, sao ông ấy lại không thích nó” Cortez lên cái giọng bối rối hỏi lại “Nếu có người bắn hết bọn chúng chết dưới phố htif anh còn mua bữa tối thưởng cho họ ấy chứ”

    Moira chỉ cười “Em sẽ nói với họ chuyện đó. Mấy lá thư chỉ nói chuyện đó – bọn em nhận được thư từ đủ các loại người”

    “Giám đốc của em nên lắng nghe họ”

    “Tổng Thống cũng thế”

    “Có lẽ ông ấy sẽ lắng nghe” Cortez đề nghị. Đây là năm bầu cử….

    “Có thể ông ấy đã lắng ngeh rồi. Bất kể có thay đổi gì thì nói cũng bắt đầu”

    “Nhưng Giám đốc của em không thích nó?” Hắn lắc đầu “Anh không hiểu chính phủ của anh. Anh cũng không nên cố mà hiểu chính phủ của em”

    “Nhưng đây đúng là chuyện lạ. Đây là lần đầu tiên em không biết- chà, em cũng không thể nói chuyện này được” Moira đã ăn xong món salad. Cô nhìn vào ly rượu trống rỗng. Felix/Juan rót rượu vào cho cô

    “Em có thể nói cho anh một thứ được không?”

    “Chuyện gì?”

    “Gọi cho anh khi giám đốc của em tới Colombia” Hắn nói

    “Tại sao?” Cô sửng sốt nhưng không cự tuyệt trực tiếp

    “Chuyến thăm cấp nhà nước sẽ kéo dài vài ngày phải không?”

    “Phải. Em nghĩ thế, nhưng cũng không biết rõ”

    “Và nếu giám đốc đi vắng, em là thư ký của ông ấy htif em sẽ có ít việc phải làm, phải không?”

    “Không nhiêu việc lắm”

    “Vậy thì tất nhiên anh sẽ bay tới Washington” Cortez rời khỏi ghế, bước quanh bàn vài bước và tiến tới sau Moira. Chiếc khăn tắm của Moira đang hờ hững cuộn quanh người cô và hắn nắm bắt cơ hội này “Anh phải bay về nhà sáng sớm ngày mai. Một ngày với em không đủ dài, tình yêu của anh. Hừm, anh nghĩ em đã sẵn sàng rồi”

    “Còn anh thì sao?”

    “Rồi xem. Có một thứ anh sẽ không bao giờ hiểu” hắn nói khi kéo cô khỏi ghế

    “Là cái gì?”

    “Sao một thằng ngu lại tìm niềm vui trong cái thứ bột trắng đó trong khi hắn có thể tìm được niêm vui với một người phụ nữ?” Thực tế đúng là thế. Đây đúng là điều Cortez không thể hiểu được. Tuy nhiên, việc của hắn cũng không nhất thiết phải hiểu

    “Bất kỳ phụ nữa nào ư?” cô nói, đầu hướng về phía của phòng ngủ. Cortez kéo chiếc khăn tăm ra khỏi người cô

    “Không, không phải bất kỳ phụ nữ nào”

    “Chúa ơi” Nửa giờ sau, Moira mới cất lời, mồ hôi đầy trên ngực- cả của cô và của hắn

    “Anh đã phạm sai lầm” hắn cúi mặt xuống bên cạnh cô, thở một cách nặng nhọc.

    “Gì thế?”

    “Khi giám đốc của em bay tới Colombia, đừng gọi cho anh” Hắn phá lên cười để cho cô thấy hắn đang đùa “Moira, anh không biết có thể làm điều này nhiêu hơn một lần trong tháng không”

    Một tiếng cười khúc khích “Có lẽ anh không làm việc vất vả quá, Juan”

    “Sao anh không thể chứ?” hắn quay lại nhìn cô “Anh cảm thấy như mình là một cậu nhóc ấy. Nhưng anh không còn là một thanh niên trẻ. Sao phụ nữ có thể trẻ thế trong khi đàn ông thì không thể?” Cô mỉm cười và thưởng thức lời nói dối rõ ràng của hắn. Hắn đã khiến cô hài lòng tuyệt đối

    “Em không thể gọi cho anh”

    “Cái gì?”

    “Em không có số điện thoại của anh” Cô bật cười. Cortez nhảy khỏi giường, với lấy ví trong túi áo khoác ra và lẩm bẩm một câu chửi thề.

    “Anh không có card visit- à” hắn lấy một tờ giấy nhớ trên bàn và viết một dãy số “Đây là số điện thoại văn phòng anh. Thường thì anh không mấy khi có mặt tại văn phòng- anh thường ở tầng dưới cửa hàng” hắn cười toe “Anh thường làm đêm ở nhà máy và cả cuối tuần cũng ở nhà máy. Đôi khi anh ngủ tại nhà máy luôn. Nhưng Consuela sẽ tìm thấy anh bất kể anh ở đâu”

    “Và em phải đi rồi” Moira nói

    “Nói với giám đốc của em rằng ông ấy phải đi vào cuối tuần ấy. Chúng ta có thể có hai ngày bên nhau ở đây. Anh biết một nơi yên tĩnh và nhỏ trên núi, chỉ cách đây vài giờ”

    “Anh nghĩ mình có sống nổi không?” Cô hỏi khi ôm hắn

    “Anh sẽ chú ý đến chế độ ăn uống và luyện tập” hắn hứa với cô. Một cái hôn tạm biệt và cô rời đi

    Cortez đóng cửa và bước vào phòng tắm. Hắn không khai thác được nhiều tin lắm, nhưng hắn những gì vừa lấy đươc có thể rất quan trọng “Luật lệ đang thay đổi” bất kể họ đang thay đổi cái gì thì Giám đốc Jacobs không thích nó, nhưng rõ ràng vẫn đang xảy ra. Ông ta sẽ bay đi Colombia để bàn chuyện đó với Tổng Chưởng Lý/ Bộ trưởng Bộ Tư Pháp. Jacobs, hắn nhơ rõ, biết Bộ trưởng bộ tư pháp rất rõ. Họ là bạn cùng lớp hồi đại học từ hơn 30 năm trước. Viên Bộ Trưởng Bộ Tư Pháp đã bay đến Mỹ dự đám tang của Bà Jacobs. Lần này thì chuyện cần bàn đó có hẳn dấu của Tổng Thống hẳn hoi. Chà, hai đồng nghiệp của Cortez đang ở New Orleans để gặp gỡ viên luật sư bào chữa cho hai thằng ngu đã giết người trên chiếc du thuyền đó. FBI chắc chắn đã can thiệp vào đó và bất kể có chuyện gì xảy ra thì hắn sẽ sớm nhận được tin và lần ra manh mối từ đó

    Cortez rửa tay, ngẩng đầu nhìn thấy người đàn ông trong gương đã lấy được thông tin quý giá, hắn cảm thấy không thích người trong gương chút nào. Hắn nhún vai từ bỏ cảm giác đó. Đây không phải là lần đầu tiên và chắc chắn cũng không phải lần cuối cùng
     
  5. hatoan

    hatoan Lớp 1

    THẢM HỌA HIỆN HỮU – CHƯƠNG 10.2

    23:41, cuộc phóng bắt đầu. Hai tên lửa đẩy nhiên liệu rắn khổng lồ Titan- IIID bốc cháy vào một thời điểm xác định trước, tạo ra lực đẩy hàng triệu pound, đẩy toàn bộ tổ hợp khỏi bệ phóng giữa một quầng sáng rực lửa có thể được nhìn thấy từ Savannah đến Miami. Một trăm hai mươi giây sau, tên lửa đẩy nhiên liệu rắn rơi ra. Đồng thời, ống đẩy nhiên liệu lỏng ở giữa bộ tăng áp bắt lửa, đẩy cơ thể bay cao hơn, nhanh hơn và xa hơn theo hướng phóng. Trong thời gian này, các thiết bị trên tổ hợp bay liên tục gửi dữ liệu từ tên lửa về trạm mặt đất ở Cape Canaveral. Trên thực tế, trạm giám sát của Liên Xô ở cực bắc Cuba và một "tàu đánh cá" cờ đỏ ở vùng biển ngoài khơi Mũi Canaveral cũng nhận được những dữ liệu này từ đài. Tên lửa Titan-IIID được sử dụng rộng rãi để phóng cho mục đích quân sự, Liên Xô rất quan tâm đến vụ phóng này vì một báo cáo chưa được xác nhận từ Bộ Tổng tham mưu Tổng cục Tình báo Liên Xô (GRU) cho biết các vệ tinh trên phương tiện phóng được cải tiến đặc biệt có thể đánh chặn cực yếu các tín hiệu điện tử - nhưng báo cáo không nêu rõ đó là loại tín hiệu nào

    Tên lửa ngày càng bay nhanh hơn và cao hơn. Phần tên lửa đẩy đã được tách ra, nhiên liệu giai đoạn hai đã cháy hết và giai đoạn ba bắt đầu bốc cháy cách bãi phóng khoảng 1000 dặm. Trong hầm điều khiển ở Cape, các kỹ sư và kỹ thuật viên nhận thấy mọi việc vẫn đang diễn tiến theo đúng kế hoạch, going như phương tiện phóng đã có từ cuối những năm 50 vẫn còn được áp dụng cho đến ngày nay. Giai đoạn 3 đã cháy hết đúng thời gian và địa điểm định trước. Trọng tải, cùng với đó là giai đoạn 4, hoặc giai đoạn chuyển tiếp, vẫn đang bay và chờ thời được kích hoạt vào thời diểm thích hợp để đẩy trọng tải lên độ cao đồng bộ xác định trước so với xích đạo trái đất. Một khi đạt đến độ cao này, vệ tinh sẽ tự động di chuyển đồng bộ với trái đất tại một vị trí cụ thể trên đường xích đạo. Trong khoảng thời gian rảnh rỗi này, các nhân viên trong phòng điều khiển mặt đất vội vã uống cà phê, đi vệ sinh và xem lại dữ liệu thu được trong quá trình phóng, họ đều đồng ý rằng những dữ liệu này phù hợp hoàn hảo đúng như những gì một sỹ sư đã dự đoán

    Sự cố xảy ra nửa giờ sau đó. Giai đoạn chuyển tiếp bốc cháy sớm, dường như tự nó, đẩy trọng tải lên độ cao cần thiết, nhưng không ở vị trí mong đợi; Ngoài ra, thay vì được đặt hoàn hảo ở vị trí tĩnh, trọng tải được để theo một đường lệch tâm, uốn khúc theo hình số tám bị lệch nằm giữa đường xích đạo. Ngay cả khi nó đôi khi ở trên kinh độ định trước, nó không thể bao phủ các khu vực vĩ độ cao theo yêu cầu. Bất chấp mọi thứ đã diễn ra đúng như ý muốn và hàng nghìn bộ phận hoạt động hoàn toàn theo thiết kế ban đầu, nhưng vụ phóng này không thành công. Đội ngũ kỹ sư quản lý các giai đoạn thấp hơn lắc đầu thông cảm với những người chịu trách nhiệm về giai đoạn chuyển tiếp, những người này thì thất vọng nhìn hệ thống điều khiển và giám sát phóng. Vụ phóng đã thất bại

    Khoảng trọng tải thì không biết điều này. Ngay khi đến thời gian dự kiến, nó được tách ra khỏi quỹ đạo giai đoạn tên lửa và bắt đầu hoạt động theo chương trình cài đặt. Cánh tay máy nặng dài mười mét được tự động kéo dài. Lực hấp dẫn của Trái đất ở cách xa 20.000 dặm tác động thông qua lực thủy triều, khiến vệ tinh luôn hướng xuống. Bảng điều khiển năng lượng mặt trời được bật lên, biến năng lượng ánh sáng của mặt trời thành năng lượng điện và sạc bộ pin của vệ tinh. Cuối cùng, các ăng-ten hình parabol khổng lồ bắt đầu hình thành. Khung bên ngoài làm bằng vật liệu kim loại-gốm-nhựa đặc biệt được ánh sáng mặt trời đốt nóng liên tục và dần dần lộ ra theo cấu trúc trong “bộ nhớ” Ba giờ sau, một ăng-ten hình parabol gần như hoàn hảo với đường kính 30 mét được hình thành. Ở rất gần vệ tinh này, bất kỳ ai cũng có thể thấy logo của công ty sản xuất trên cạnh. Việc đặt biển báo này thực sự lạc hậu, vì không thể để ai đó lại gần như vậy, nhưng điều này lại phù hợp với tập quán truyền thống. Logo được làm bằng lá vàng, sơn với TRW là nhà thầu chính và tên của vệ tinh là Rhyolite-J. Là vệ tinh cuối cùng trong loạt vệ tinh lỗi thời được dựng năm 1981 và vẫn để trong kho- chi phí hơn 100.000usd/năm – đang chờ vô thời hạn để được phóng, vì CIA và NSA đã sử dụng vệ tinh trinh sát điện tử tiên tiến hơn ó thiết bị thu tín hiệu nhỏ hơn. Trên thực tế, một số thiết bị mới đã được gắn vào con chim lỗi thời này, các ăng-ten thu sóng khổng lồ của chúng có thể làm cho các thiết bị này hoạt động hiệu quả hơn. Ban đầu, Rhyolite được thiết kế để nghe lén các phát xạ điện tử của Liên Xô, đo từ xa từ các vụ thử tên lửa, thu nhỏ từ radar phòng không, phát tán từ các tháp vi sóng, thậm chí cả tín hiệu từ các thiết bị gián điệp do các nhân viên và nhân viên CIA thả ở các địa điểm nhạy cảm.

    Thất bại này không ảnh hưởng nhiều đến những người ở Cape Một nhân viên công vụ của Lực Lượng Không Quân ra một bản thông báo chính thưc rằng vụ phóng (bí mật) đã không đi vào quỹ đạo như dự kiến. Chuyện này cũng được phía Liên Xô xác nhận, họ vốn ban đầu dụ kiến vệ tinh này sẽ bao phủ Ấn Độ Dương, nhưng rồi kết quả là nó dao động qua biên giới Brazil-Peru, từ vị trí này thì hoàn toàn không thể nhìn thấy Liên Xô. Tuy nhiên, họ vẫn thấy lạ thi người Mỹ vẫn khởi động cho nó hoạt động, tín hiệu nghe trộm được của “một tàu đánh cá” khác ở ngoài khơi California cho thấy vệ tinh đang định kỳ gửi tín hiệu mã hóa đến một trạm thu tín hiệu vô tuyến. Tuy nhiên, dù nó có gửi thông tin gì thì cũng không phải mối quan tâm của Liên Xô

    Những tín hiệu này được nhận bởi một ăng-ten vệ tinh hình parabol trên một phương tiện liên lạc khó phân loại gần Fort Huachuca, Arizona, nơi các kỹ thuật viên hiệu chỉnh các thiết bị theo tín hiệu này. Họ vẫn chưa biết việc phóng vệ tinh thất bại, chỉ biết rằng mọi thứ đều phải giữ bí mật



    Chavez nghĩ, Rừng đây rồi. Nó có mùi đặc trưng, nhưng anh không ngại mùi này bằng rắn. Chavez chưa bao giờ thổ lộ với ai chuyện anh ghét và sợ rắn, mọi loại rắn luôn. Anh không biết tại sao- và điều khiến anh phiền lòng chính là nỗi sợ rắn thường gắn với phụ nữ, chứ đàn ông thường không sợ - nhưng mỗi khi nghĩ đến con quái vật trơn tuột, nhầy nhụa khiến anh nổi da gà, cái loại thằn lằn khổng lồ không có chân, chiếc lưỡi búng ra và mắt không mí ấy, chúng treo mình trên những cành cây hoặc nấp dưới những cây đổ, đợi anh đi qua là ngay lập tức phản công vào bất cứ phần nào của cơ thể lộ ra ngoài. Anh biết chúng sẽ cắn anh ngya khi có cơ hội và biết rằng nếu bị chúng cắn thì anh có thể chết. Vì vậy anh luôn cảnh giác. Khi nào còn cảnh giác thì bọn rắn còn lâu mới tiến lại được gần anh. Ít nhất thì anh có một vũ khí vô thanh, có thể giết chúng mà không gây ra tiếng động. Bọn rắn khốn khiếp.

    Cuối cùng Chavez cũng bước lên bờ. Đáng nhẽ anh nên ở trong bùn, nhưng anh muốn nằm ở một nơi sạch sẽ, khô ráo để có thể quét toàn cảnh xung quanh bằng chiếc ống nhòm xuyên đêm AN/PVS-7. Không có rắn. Anh hít một hơi thật sâu, rồi lấy chai nhựa ra khỏi người. Họ đã hành quân trong sáu giờ đồng hồ và đi bộ khoảng năm dặm trong rừng - rất khó khăn-nhưng theo yêu cầu, họ phải đến được con đường này trước bình minh mà không bị OPFOR (the opposing force - kẻ thù) phát hiện-kẻ thù đã biết họ sẽ đến. Chavez đã phát hiện ra bọn họ 2 lần, anh nghĩ, một lần là một cặp cảnh sát quân sự Mỹ, không thực sự là lính, ít nhất là theo quan điểm của anh. Chavez đã đưa cả đội đi vòng qua họ, băng qua đầm lầy yên lặng như…như rắn, anh cố tình châm biếm bản thân. Anh có thể dễ dàng giết chết 2 đội 4 người đó, nhưng đó không phải là nhiệm vụ của họ

    “Làm tốt lắm, Ding” Đội trưởng Ramirez tiến đến bên cạnh, họ thì thầm nói chuyện

    “Chết tiệt, bọn chúng đã đi ngủ rồi”

    đội trưởng mỉm cười trong bóng tối “Tôi ghét rừng rậm khốn khiếp này. Toàn thấy bọ”

    “Bọ chưa là gì, sir. Rắn mới là loài tôi ghét”

    Cả hai người quan sát đường theo cả hai hướng. Không có gì. Ramirez vỗ vai viên trung sỹ rồi đi kiểm tra các thành viên khác trong đội. Ngay khi anh rời đi thì có một bóng người xuất hiện trong khu rừng cách đó 300 yard. Hắn đang di chuyển thẳng tới chỗ Chavez. Ồ..à

    Chavez lui tới một cái cây thấp và bỏ khẩu tiểu liên xuống. dù sao cũng không có đạn trong súng, thậm chí không có đạn của huấn luyện viên bằng sáp. Một người khác bước ra, nhưng đi theo hướng khác. Chavez tự nghĩ, chiến thuật kiểu này quá tệ, hai người không thể hỗ trợ lẫn nhau. Chà, thật đáng tiếc. Bầu trời sáng dần, và ánh trăng bạc cuối cùng lấp ló qua lớp cành lá đầu tiên của tán rừng ba tầng, nhưng kính nhìn ban đêm của Chavez vẫn phát huy lợi thế. Bóng dáng càng ngày càng gần, bước đi của anh rất nhẹ - ít nhất anh vẫn biết cách không gây tiếng động, bước đi rất chậm, mắt quan sát hai bên đường, tai lắng nghe chuyển động xung quanh. Chavez đợi, tắt kính nhìn đêm và tháo nó ra khỏi đầu. Rồi anh rút con dao ra khỏi vỏ và chờ đợi. Bóng người đang tiến gần hơn, bây giờ chỉ cách 50 yard, viên trung sỹ coi người lại, thu chân trước ngực. Còn 30 yard nữa. Anh nín thở, và nếu anh có thể khiến tim ngừng đập thì anh cũng sẽ làm - để giảm bớt tiếng ồn. Lần này chỉ là trò đùa, nếu là thực chiến thì viên đạn 9mm đã găm vào đầu người này từ lâu.

    Người lính gác đến tìm dưới bụi cây nhưng không phát hiện ra điều gì bất thường, vừa bước lên bước thứ hai thì chỉ nghe thấy tiếng cát, anh ta ngã sấp mặt xuống đất. Trước khi anh ta có thể hiểu chuyện gì đang xảy ra, anh ta đã cảm thấy một con dao cứa vào cổ mình.

    “Ninja làm chủ bóng đêm, nhóc! Cậu đã chết”

    “Anh đã giết được tôi, mẹ nó” người đàn ông thì thầm trả lời. Chavez lật anh ta lên, đó là một thiếu tá, đội mũ nồi trên đầu. Có thể OPFOR không phải là lính quân đội.

    “Cậu là ai?” nạn nhân hỏi

    “Trung sỹ Domingo Chavez, sir”

    “Chà, cậu vừa giết được một sỹ quan huấn luyện chiến tranh trong rừng, Chavez. Tốt lắm. Có phiền nếu tôi uống một chút không? Thật đúng là đêm dài” Chavez yêu cầu anh ta đi vào bụi cây, anh ta làm theo, lấy ra chai nhựa, nhấp một ngụm

    “Cậu đến từ đơn vị nào- khoan, phải đơn vị số 3, trung đoàn 17, phải không?”

    “Chúng tôi làm chủ bóng đêm, sir” Chavez thừa nhận “Ngài đã ở sẵn đây?”

    “Ở đây, là sỹ quan tham mưu trong trại” vị thiếu tá lau máu trên mặt. Anh ta vừa có một cú ngã sấp mặt hơi nặng

    “Xin lỗi, sir”

    “Lỗi của tôi, trung sỹ, anh anh không lỗi gì cả. Chúng tôi có 20 gã ngoài kia. Tôi chưa bao giờ nghĩ các anh lại đi sâu được đến thế mà không bị phát hiện”

    Tiếng xe ô tô từ đường. Một phút sau, ánh sáng từ Hummer - một chiếc Jeep cao cấp cỡ lớn mới coong chiếu đèn pha cỡ lớn, báo hiệu cuộc tập trận kết thúc. Vị thiếu tá "đã chết" đi tập hợp cấp dưới của mình, và đội trưởng Ramirez cũng tập hợp người trong đội

    “Đây là bài kiểm tra cuối cùng, mọi người” anh ta nói với cả đội “chúc ngủ ngon trong ngày. Tối nay chúng ta bắt đầu”

    “Không thể tin được” Cortez nói. Hắn đã đáp chuyến bay đầu tiên từ Dulles tới Atlanta. Hắn gặp một cộng sự trên một chiếc xe thuê và giờ họ vừa lái xe chạy với tốc độ cho phép trên đường vành đai ngoài Atlanta vừa thảo luận

    “Cứ gọi nó là cuộc chiến tâm lý” người đàn ông trả lời “Không có chỗ cho thỏa thuận. Không có cách nào đàm phán nhận tội để đổi lấy giảm án, sẽ xét xử như một tội giết người thẳng cánh luôn. Ramon và Jesus sẽ không nhận được bất kỳ xem xét giảm án nào”

    Cortez nhìn dòng xe cộ bên ngoài cửa sổ. Hắn chẳng thèm cmn quan tâm số phận của hai thằng giết thuê đó, bọn đó giống như bất kỳ tên khủng bố nào khác, có quan tâm gì đến lý do giết người đâu. Những gì hắn đang cân nhắc bây giờ là một loạt các thông tin tình báo rời rạc, không liên tục về các hoạt động đánh chặn của người Mỹ. Số lượng máy bay chở hàng mất tích nhiều chưa từng có. Người Mỹ đang xử lý trường hợp này khác với thông thường. Giám Đốc FBI đang làm gì đó mà ông ta không thích và thư ký cá nhân của ông ta cũng không được quyền biết “Quy tắc đang thay đổi”. điều này có nghĩa là tất cả các khả năng. Có gì đó đang diễn ra. Chắc chắn là thế. Nhưng là cái gì? Trong số các cơ quan chính phủ Hoa Kỳ, bao gồm Hải quan, DEA, lực lượng bảo vệ bờ biển đều có những điệp viên đáng tin cậy vốn được trả số tiền lớn, nhưng không hề có bất kỳ báo cáo nào về vấn đề này. Ngay cả cơ quan thực thi pháp luật cũng ở trong bóng tối – ngoại trừ giám đốc FBI, người không thích việc này, nhưng cũng sẽ sớm sang Colombia….

    Một dạng chiến dịch tình báo- không. Biện pháp chủ động? Đây là thuật ngữ do KGB sáng tạo ra, có nghĩa là bất kỳ điều gì từ việc cung cấp thông tin sai lệch cho các điệp viên nằm vùng, cho đến các hoạt động bất hợp pháp. Người Mỹ định làm gì? Họ chưa bao giờ làm điều này trước đây. Hắn nhìn chằm chằm vào quan cảnh trước mặt. Là một sỹ quan tình báo giàu kinh nghiệm, chuyên môn của hắn là đánh giá những gì mọi người đang làm từ những mảnh vụn manh mối. Còn sự ghét cay ghét đắng đối với ông chủ hiện tại thì lại là vấn đề khác. Đây là vấn đề của lòng tự trọng. Ngoài ra, hắn còn ghét người Mỹ hơn.

    Bọn họ đang làm gì? Corteaz phải tự công nhận rằng hắn không biết, nhưng hắn phải lên máy bay trong 1 giờ nữa, và trong 6 giờ nữa hắn phải nói với ông chru rằng hắn không biết gì. Đây là chuyện hắn không muốn xảy ra

    Có điều gì đó căn bản đang đến. Luật lệ đang thay đổi. Giám đốc FBI không thích chuyện đó. Thư ký của ông ta không biết. Chuyến đi đến Colombia diễn ra bí ẩn

    Cortez thư giãn. Bất kể chuyện đó là gi, nó cũng không phải là mối đe dọa tức thời. Cartel vẫn tuyệt đối an toàn. Vẫn còn thời gian phân tích và đối phó. Có rất nhiều người trong chuỗi buôn lậu này có thể là vật hy sinh, thực tế họ đấu tranh tranh dành cơ hội này. Và sau một thời gian, Cartel sẽ điều chỉnh hoạt động của mình để thích ứng với điều kiện mới vốn luôn thay đổi. Tất cả những gì hắn phải làm là thuyết phục ông chủ nhìn nhận sự thật đơn giản đó. Jefe/Ông chủ cũng đâu có thực sự quan tâm đến việc sống chết cua Ramon và Jesus hay bất kỳ thằng buôn lậu ma túy nào và có khi còn phải giết khi cần thiết kìa. Vấn đề nằm ở viêc cung ứng thuốc tiếp tục đến được tay khách hàng cơ

    Suy nghĩ của hắn quay trở lại với những chiếc máy bay mất tính. Trước đây, mặc dù người Mỹ sử dụng rất nhiều radar và máy bay, họ chỉ đánh chặn một hoặc hai chiếc mỗi tháng. Nhưng gần đây – 4 chiếc trong hai tuần, phải không?- đã biến mất. điều đó có nghĩa là gì. Từ này có thể người Mỹ không biết, nhưng đó chính là tổn thất “trong chiến đấu”, một thuật ngữ quân sự ám chỉ việc không gì khác hơn là một tai nạn máy bay. Một trong những lý do ông chủ hắn thuê Carlos Larson để để giảm tổn thất này, và thực tế nó cho thấy rất đang hứa hẹn- cho đến gần đây. Tại sao tổn thất đột ngột tăng lên? Nếu người Mỹ chặn những chiếc máy bay này bằng bất kỳ phương tiện nào, thì những người trên máy bay sẽ phải trình diện tại các tòa án và nhà tù, phải không? Cortez đã phải loại trừ khả năng này.

    Có thể là do phá hoại? Sẽ thế nào nếu ai đó đặt bom trên máy bay, như là bọn khủng bố Ả Rập…? Không giống như…hay là thế? Có ai kiểm tra điều đó chưa? Cũng không cần bom lớn để làm việc này. Ngay cả một lỗi nhỏ như bay thấp cũng khiến phi công gặp vấn đề mà nếu xử lý không khéo cũng kéo theo tai họa chết người. Một kíp nổ nhỏ sẽ làm được, thậm chí nhỏ hơn một cm3 ... hắn phải kiểm tra giả thuyết này. Nhưng, nếu thế thì ai làm? Người Mỹ? Nhưng sẽ thế nào nếu công chúng phát hiện ra người Mỹ đặt bom lên máy bay? Liệu họ có chấp nhận rủi ro chính trị này không? Khả năng là không. Vậy thì, ai? Người Colombi có thể làm điều đó. Vài sỹ quan quân đội cấp cao Colombia nào đó, vì lý do cá nhân…hoặc một người nhận tiền từ mấy tên Yankee? Có khả năng. Cortez biết chắc đây không thể là chiến dịch của chính phủ. Vì cũng có rất nhiều người trong chính phủ cung cấp thông tin cho họ.

    Nó sẽ phải là một quả bom? Tại sao không phải là xăng pha tạp chất? Tại sao không phải đông tay động chân trên động cơ, dây cáp điều khiển bị mòn ... hay thiết bị bay bị trục trặc? Larson đã từng nói rằng phải chú ý đến thiết bị khi bay thấp. Điều gì sẽ xảy ra nếu một thợ máy thay đổi cài đặt của đường chân trời trên không? Hay cố tình sắp xếp làm cho nó không hợp lệ ... hệ thống điện tử bị trục trặc gì đó? Có khó để hạ cánh một chiếc máy bay nhỏ trên không? Nên hỏi ai về vấn đề này? Larson? Cortez càu nhàu. Đây đúng là suy đoán không mục đích, hoàn toàn không chuyên nghiệp. Cso quá nhiều khả năng. Hắn biết có gì đó có lẽ đang xảy ra nhưng không biết đó là gì, chỉ là nó có lẽ đã xảy ra rồi, hắn phải tự công nhận thế. Một số lượng lớn máy bay mất tích hầu như không thể là dị thường trong thống kê được – hắn không tin điều đó, nhưng hắn buộc mình phải xem xét đến khả năng này. Một loạt sự trùng hợp – Không có trường dạy gián điệp nào trên thế giới dạy học viên tin vào trùng hợp hết, và trong sự nghiệp tình báo của hắn đã chứng kiến được bao nhiêu sự kiện trùng hợp rồi?

    “Luật lệ đang thay đổi” hắn thì thầm

    “Cái gì?” người lái xe hỏi

    “quay trở lại sân bay đi. Chuyến bay đi Caracas của tôi sắp bay trong chưa tới một giờ nữa”

    “Si, jefe/ vâng, Sếp”

    Cortez bay đúng giờ. Hắn phải đi đến Venezuela trước vì vài lý do rõ rang. Moira có thể tò mò, có lẽ muốn nhìn vé máy bau cảu hắn, có thể hỏi số chuyến bay và ngoài ra thì đặc vụ Mỹ ít quan tâm đến những người đến và đi từ Bogota. 4 giờ sau hắn bắt chuyến nối tiếp đi sân bay quốc tế El Dorado, tại đó có một chiếc máy bay tư nhân đưa hắn qua các dãy núi
     
  6. hatoan

    hatoan Lớp 1

    THẢM HỌA HIỆN HỮU – CHƯƠNG 10.3

    Việc phân phối vũ khí và trang bị vẫn giống như thường lệ, chỉ có một ngoại lệ. Chavez nhận thấy rằng không có ai ký tên vào biên nhận. Điều này thực sự là trái với tiêu chuẩn. Tất cả các trang thiết bị trong quân đội đều phải có chữ ký, để nếu có hư hỏng, mất mát, tuy không cần đền bù nhưng phải giải thích lý do bằng cách nào đó.

    Tuy nhiên, lần này là một ngoại lệ

    Vũ khí và đạn dược mỗi người mang theo khác nhau. Chavez là trinh sát, nên có tải trọng nhẹ nhất, trong khi Julio Vega, một trong những xạ thủ súng máy, thì phải mang nặng nhất. Ding mang theo 11 băng đạn cho khẩu súng tiểu liên MP-5, tổng 330 viên. Hai thành ivene trong đội sẽ mang theo súng phóng lựu M-203 gắn được trên súng trường. Đây là loại súng hạng nặng duy nhất mà đội mang theo

    Thay vì những bộ quân phục rằn ri có sọc và đốm thông thường, anh đang mặc một bộ đồng phục kaki rách để cho họ không giống người Mỹ trong trường hợp bị người thường nhìn thấy. Quần áo kaki ít được chú ý ở Colombia trong khi những bộ quần áo rằn ri rất gây bắt mắt. Họ được phát một chiếc mũ màu xanh lá cây có viền mềm thay vì mũ bảo hộ, một chiếc băng đô để buộc tóc, một hộp sơn xịt màu xanh lá cây nhỏ và hai “ống trang điểm” ngụy trang bôi lên mặt, một hộp đựng bản đồ chống nước gồm một số bản đồ trong đó. Đội trưởng Ramirez cũng có một hộp. Một bộ đàm snaplink và 12 feet dây cho tất cả mọi người. Một đài radio tầm ngắn bản thương mại đắt tiền, tốt hơn và rẻ hơn loại mà quân đội hay sử dụng. Ống nhòm phóng to 7 lần, loại nhỏ gọn của Nhật. Một loại lưới ngụy trang kiểu Mỹ, loại được sử dụng cho mọi quân đội trên thế giới, thực ra được sản xuất ở Tây Ban Nha. Hai chai nước một lít được treo trên đai quân sự, và có một chai nước hai lít trong ba lô — cái này được sản xuất cho mục đích dân sự ở Hoa Kỳ. Cũng có nhiều loại thuốc lọc nước - họ phải tự giải quyết vấn đề nước, hiển nhiên không có gì đáng ngạc nhiên

    Ding còn mang theo đèn nhấp nháy và kính hồng ngoại vì một trong những nhiệm vụ của anh là chọn và chỉ nơi hạ cánh cho máy bay trực thăng, cộng với bảng tín hiệu VS-17 cùng mục đích. Một gương tín hiệu phòng khi radio không sử dụng được (làm bằng sắt, không dễ vỡ). Một đèn pin nhỏ và bật lửa butan vốn tốt hơn là sử sụng diêm nhiều, Một lọ thuốc giảm đau tylenol loại mạnh vốn được coi như là “kẹo dành cho lính bộ binh hạng nhẹ”, một lọ thuốc họ có chứa codeine. Một hộp kem bôi da loại có dầu của hãng Vaseline loại nhỏ. Một chai nhỏ hơi cay CS đậm đặc được ép lại. Một bộ dụng cụ lau vũ khí bao gồm bàn chải đánh răng; pin đa năng dự phòng; một mặt nạ chống độc.

    Chavez trang bị nhẹ nhưng vẫn không quên 4 quả lựu đạn- loại NR-20C1 do Hà Lan sản xuất - và hai quả bom khói, cũng sản xuất tại Hà Lan. Những người còn lại tỏng đội mang theo bom sát thương Hà Lan và vài quả lựu đạn khói CS, cũng xuất xứ Hà Lan nốt. Thực tế, tất cả vũ khí trang bị cho đội đều mới được mua sắm tại Colon, Panama vốn là chợ mua bán vũ khí tiện lợi nhất ở Tây Bán Cầu. Ở đó mọi người đều có thể mua được vũ khí miễn có tiền

    Thực phẩm mang theo là loại MRE (thực phẩm tiện lợi) thông thường. Mối quan tâm chính là nước, nhưng họ cũng được thông báo đầy đủ về việc viên lọc nước. Bất kỳ ai quên cầm theo thuốc tiêu chảy đều bị đội trưởng Ramirez sạc cho một trận. Mọi người đều đã được tiêm phòng lại khi họ vẫn còn ở Colorado để chống lại các bệnh nhiệt đới khác nhau đang lưu hành trong khu vực này, và tất cả đều mang theo một loại thuốc chống côn trùng không mùi được sản xuất dành riêng cho quân đội, bởi một công ty sản xuất nhãn hiệu “Off” cùng loại. Sỹ quan quân y trong đội mang theo một thùng đầy thuốc. Mỗi người đều có một ống tiêm morphin trong túi của riêng mình và một chai nhựa chứa chất lỏng tiêm tĩnh mạch để thay thế huyết tương.

    Chavez mang theo một con dao rựa cực kỳ sắc bén, một con dao quân dụng gấp bốn inch, và tất nhiên là ba chiếc phi tiêu hình ngôi sao có hình dạng bất thường, mà không nói với Đội trưởng Ramirez. Cùng với vài thứ linh tinh khác, tổng trọng lượng anh mang là 58 pounds, nhẹ nhất trong đội. Vega và một tay súng SAW khác mang nặng nhất, 71 pounds. Ding cõng tất cả đồ dùng trên lưng, rồi điều chỉnh dây đai của ba lô đến vị trí thoải mái nhất. Độ nặng này không là gì đối với anh cả. Anh đang mang trọng lượng bằng 1/3 trọng lượng cơ thể và có thể cõng ba lô này trong thời gian dài mà không gây suy nhược. Đôi ủng anh đang đi vừa vặn và anh có mang theo vài đôi tất khô

    “Ding, cậu giúp tớ một tay cái này với” Vega hỏi

    “Được rồi, Julio” Chavez giúp siết chặt balo của viên xạ thủ súng máy “Thế nào?”

    “Vừa vặn, Chúa ơi, đây là phần thưởng cho việc được mang khẩu súng nặng nhất”

    “Không tệ đâu, Oso” Julio là người thường mang nặng nhất trong đội vì vậy mọi người thường đặt tên cho anh là Oso (Gấu).

    Đội trưởng Ramirez đi dọc hàng, kiểm tra trang bị của mỗi người, giúp mọi người thắt lại dây đai và đập vài cái vào balo và chắc chắn mọi người đều trang bị đủ tiêu chuẩn, tất cả vũ khí đều được lau sạch sẽ. Khi khi kiểm tra xong những người khác, Ding kiểm tra trang thiết bị của viên đội trưởng và Ramirez bước tới dẫn đầu toàn đội

    “Được rồi- có ai bị đau, nhức hay phồng rộp không?”

    “Không, sir” toàn đội trả lời

    “Tất cả đã sẵn sàng chưa?” Ramirez cười toe toét hỏi, thực ra nụ cười đó đang che dấu sự lo lắng của anh cũng như mọi người trong toàn đội thôi

    “Sẵn sàng, sir”

    Còn một điều nữa phải làm. Ramirez lấy lại toàn bộ thẻ căn cước của mọi người, cho chúng cùng với ví và các giấy tờ tùy thân khác vào các túi nhựa. Anh đếm số túi và để chúng lại bàn. Ở bên ngoài, mỗi đội lên 1 chiếc xe tải 5 tấn. Hầu như không ai vẫy tay chào nhau, dù mọi người đều quen nhau và trở thành bạn bè trong suốt quá trình huấn luyện, nhưng họ chủ yếu thân nhất ở trong đội. Mỗi đội có 11 người là một cộng đồng độc lập. các thành viên đều quen thuộc nhau, biết rõ kỹ năng bắn súng của nhau và thậm chí có thể kể những câu chuyện về tình dục. Tình bạn giữa các thành viên trong đội rất sâu sắc, thậm chí còn hơn cả anh em. Thực tế, tình bạn giữa họ cực kỳ gắn bó. Mỗi thành viên đều biết mạng sống của họ phụ thuộc vào kỹ năng của đồng đội, và không mai muốn tỏ ra yếu thế trước các đồng chí của mình. Giữa họ có thể xảy ra tranh cãi trước đây, nhưng giờ họ là một đội, Vài tuần huấn luyện đã gắn kết tất cả mọi người như một thể với Ramirez là bộ não, Chavez là đôi mắt, Julio Vaga và một tay súng máy nữa là cú đấm và tất cả các thành viên khác là một phần không thể thiếu của đội. Họ đã sẵn sàng làm nhiệm vụ của người lính

    Những chiếc xe tải cùng đến phía sau chiếc trực thăng và toán lính lên theo từng đội. Lần đầu tiên Chavez đã để ý đến khẩu súng máy hạng nhẹ 7.62mm nằm mạn sườn phải của máy bay. Đứng cạnh khẩu súng máy là một trung sỹ không quân mặc áo liền quần màu xanh lá cây và đội mũ bay được phun sơn ngụy trang. Chuỗi đạn trên súng máy được kết nối trực tiếp với hộp tiếp đạn lớn. Trước đây Ding không có mấy cảm tình với bên không quân – cho đến giờ anh vẫn nghĩ đó là một đám tài xế sành sỏi- nhưng người lính đứng cảnh khẩu súng trông có vẻ nghiêm nghị và cmn có năng lực. Cũng có một khẩu súng máy như vậy ở cùng vị trí bên trái máy bay, nhưng không có ai ở gần đó. Khẩu súng máy này cũng được lắp ở đuôi máy bay. Viên kỹ sư máy bay – bảng tên cho biết anh ta là Zimmer- dẫn mọi người đến chỗ ngồi được chỉ định và bảo đảm mọi người đều ngồi xuống và thắt dây an toàn. Chavez không trao đổi với anh ta lời nào, nhưng có cảm giác người đàn ông này đã từng đến trại huấn luyện của họ vài lần. Sau đó, Chavez mới phát hiện ra rằng chiếc trực thăng lớn hơn bất kỳ chiếc trực thăng nào anh từng thấy trước đây

    Sau khi người thợ máy ngẫu nhiên hoàn thành lần kiểm tra cuối cùng, anh ta đi tới phía trước và cắm phích cắm trên mũ bảo hiểm vào hệ thống liên lạc nội bộ. Một lúc sau, động cơ tăng áp kép của chiếc trực thăng gầm rú khởi động

    “Có vẻ tốt đấy” PJ nói qua chiếc tai nghe. Động cơ đã khởi động nóng lên và bình xăng đầy. Zimmer đã sửa chữa xong vấn đề nhỏ trong động cơ thủy lực và chiếc Pave Low III giờ đã sẵn sàng cũng như toàn đội bay. Đại tá Johns bật điện đàm

    “Tháp không lưu, đây là Night Hawk 25 yêu cầu cho phép taxi. Over”

    “25, tháp đây, yêu cầu được chấp thuận. Hướng gió là 1-0-9, tốc độ 6 hải lý”

    “Đã rõ. 25 đang bắt đầu chạy. Out”

    Johns vặn cần ga trên cần điều khiển tổng cao độ và di chuyển cần lái về phía trước một chút. Do kích thước của chiếc trực thăng lớn này và sức mạnh của động cơ, người ta thường lái máy bay về phía sân đỗ đường băng trước khi thực sự cất cánh. Đại úy Willis quay đầu lại để xem có bất kỳ phương tiện giao thông nào không nhưng làm gì có ai lúc đêm thế này. Một nhân viên mặt đất lùi lại phía trước trực thăng, vung hai cây dùi cui sáng trong tay để hướng dẫn trực thăng lướt về phía trước. Năm phút sau, máy bay đến sân đỗ. Lúc này, hai chiếc dùi cui thống nhất và hướng về bên phải. Johns lướt nhìn qua anh ta và chào theo nghi thức quân đội.

    “Được rồi, lên đường thôi” PJ mở ga tối đa và kiểm tra lại đồng hồ đo động cơ. mọi thứ đều bình thường. Mũi máy bay cách mặt đất vài feet, rồi đột ngột hạ xuống khi máy bay di chuyển về phía trước. Sau đó, máy bay bắt đầu cất cánh, và đột nhiên một đám mây bụi cuộn lại trên mặt đất, chỉ có thể nhìn thấy trong ánh đèn xung quanh đường băng màu xanh lam

    Willis bật hệ thống định vị và điều chỉnh màn hình hiển thị địa hình điện tử. Có một màn hình hiển thị bản đồ đang hoạt động, rất giống với màn hình được James Bond sử dụng trong phim “Goldfinger”. Pave Low có thể điều hướng từ hệ thống radar Doppler - radar kết nối với mặt đất, hệ thống quán tính của con quay hồi chuyển laze cũng có thể được sử dụng để điều hướng, hoặc cũng có thể sử dụng điều hướng vệ tinh. Chiếc trực thăng bay thẳng về phía Nam qua Kênh Đào (Panama), trông giống như nó đang thực hiện một cuộc tuần tra an ninh thường kỳ. Họ không biết chỉ bay cách Trung Tâm Liên Lạc của chiến dịch SHOWBOAT nằm tại Corezal có 1 dặm

    “Hẳn phải đầu tư rất nhiều dưới kia” Willis nhận xét

    “Cậu đã đến đây bao giờ chưa?”

    “Chưa, sir, lần đầu tiên. Không dễ làm được điều này 80-90 năm trước” anh nói khi họ bay qua một con tàu container lớn. Khói nóng của con tàu khiến chiếc máy bay bay có chút gập gềnh. PJ i chuyển sang phải để thoát khỏi làn sóng trên không. Sẽ mất hai giờ để bay, và không có ích gì để đánh thức hành khách bây giờ. Sau một giờ nữa, chiếc mày bay chở dầu MC-130E tiếp nhiên liệu cho hành trình trở về của họ sẽ cất cánh

    “Phải chuyển rất nhiều đất đá” đại tá John đồng ý sau một chút yên lặng. Ông dựa một chút vào ghế ngồi. 20 phút sau họ đi vào vùng “nóng ẩm”, đi qua vùng biển Caribe, bay theo hướng 0-9-0, tức hướng đông

    “Nhìn kìa” Willis nói sau nửa giờ bay tiếp. Từ thiết bị nhìn ban đêm, họ nhìn thấy một chiếc máy bay hai động cơ đang bay về hướng bắc, có lẽ cách họ khoảng 6 dặm. Họ phát hiện ra nó bằng ánh sáng hồng ngoại ánh lên 2 động cơ piston

    “Không đèn” PJ đồng ý

    “Tôi tự hỏi nó đang chở gì trên đó?”

    “Chắc chắn nó không phải của hãng chuyển phát nhanh rồi” chắc chắn hắn cũng không thể nhìn thấy chúng ta trừ khi hắn cũng có kính ban đêm như chúng ta

    “Chúng ta có thể hơi liệng và sử dụng khẩu súng hạng nhẹ…”

    “Không phải tối nay” Thật tiếc, mình không phải ngại chiến đấu…

    “Ông có nghĩ các hành khách của chúng ta sẽ…”

    “Nếu chúng ta cần phải biết, đại úy, họ sẽ nói cho chúng ta biết” Johns trả lời. Tất nhiên ông cũng đang có thắc mắc y hệt. Chúa ơi, đại tá nghĩ, họ giống như đi săn gấu. Không mặc quân phục theo tiêu chuẩn – không đồng phục quân đội….rõ là xâm nhập bí mật – trời ạ, mình đã biết một phần của chiến dịch này vài tuần rồi – nhưng rõ rang họ có ý định ở đó một thời gian. John chưa bao giờ nghe nói chính phủ làm việc này. Ông tự hỏi liệu người Colombia có tham gia chơi trò này…có lẽ là không. Và chúng ta sẽ ở đây ít nhất một tháng, vì vậy họ có thể dự định yêu cầu chúng ta hỗ trợ họ, có thể họ muốn chúng ta sơ tán họ khi quá nguy hiểm….Chúa ơi, ông kết luận, lại là vụ Lào lần nữa rồi. Thật là may khi mình mang theo Buck. Giờ thì chỉ còn hai cựu binh bị bỏ rơi tại đây. Đại tá Johns lắc đầu. Tuổi trẻ của ông đã trôi đi đâu rồi?

    Tuổi trẻ của mày bị gắn chặt với chiếc trực thăng và làm đủ thứ rắc rối

    “Tôi thấy có một con tàu ở hướng 11 giờ, phía xa đường chân trời” viên đại úy nói. Máy bay quay sang phải vài độ. Nhiệm vụ đã được phổ biến rất rõ rang. Không ai được phép nhìn thấy hay nghe thấy về họ. Điều đó có nghĩa là phải tránh tàu, thuyền đánh cá và tàu ngầm, tránh xa bờ biển, bay không cao quá 1000 feet và không sử dụng đèn chống va chạm. Theo tính chất nhiệm vụ thì chuyến bay này giống hệt chuyến bay thời chiến với vài quy tắc an toàn bay được đặt sang môt bên. Ngay cả đối với những nhiệm vụ tác chiến đặc biệt, Johns nhắc bản thân, thì đây cũng được coi là chuyến bay bất thường. Nhiệm vụ nóng theo cả nghĩa đen và nghĩa bóng

    Kể từ đó họ không gặp tình huống bất thường nào khác. Ngay khi nhìn thấy bờ biển Colombia, Johns yêu cầu đội bay cảnh giác. Thượng sỹ Zimmer và Bean bật cửa điện của khẩu súng máy hạng nhẹ và kéo cửa ngoài ra

    “Chà, chúng ta đang xâm nhập vào không phận của một quốc gia bạn bè” Willis nói khi họ bước vào “vùng khô/ đất liền” phía bắc Tolu. Họ sử dụng các công cụ ánh sáng yếu để tìm kiếm các phương tiện trên đường vì họ phải đề phòng người dân ở đây, cố tình chọn tuyến đường tránh các khu vực có cư dân sinh sống. Cánh quạt trên máy bay có sáu cánh, vì vậy âm thanh không lớn như máy bay trực thăng nhỏ hơn. Nhìn từ xa, âm thanh này không khác mấy so với tiếng máy bay động cơ turbo; và nó có tính chất đánh lừa hướng — ngay cả khi ai đó nghe thấy, cũng khó biết âm thanh đến từ đâu. Máy bay đã bay qua Xa lộ Pan American Highway, quay về phía bắc, và bay về phía đông của Plato.

    “Zimmer, còn 5 phút nữa đến LZ 1 (điểm hạ cánh số 1)”

    “Được rồi, PJ” viên kỹ sư máy bay trả lời. Sự phân công rõ rang ngay từ đầu, Bean và Childs chịu trách nhiệm 2 khẩu súng, Zimmer chịu trách nhiệm “giao hàng”.

    Đây hẳn là một nhiệm vụ chiến đấu. Johns tự mỉm cười. Buck chỉ gọi mình thế khi cậu ta nghĩ mình sẽ bị bắn

    Ở phía đuôi máy bay, thượng sỹ Zimmer đi vào trung tâm máy bay, nói với hai đội dầu tiên tháo dây an toàn và ra hiệu bằng tay cho biết còn bao nhiêu phút nữa sẽ hạ cánh. Cả hai đội trưởng gật đầu

    “Đã thấy LZ 1” Willis nói ngay sau đó

    “Tôi sẽ lái máy bay”

    “Phi công lái máy bay”

    Đại tá Johns bay vòng quanh điểm hạ cánh, đi vòng vào vùng lựa chọn dựa trên các bức ảnh vệ tinh chụp từ trên cao. Willis cẩn thận nhìn xuống đất để tìm kiếm dấu hiệu, nhưng không thấy có gì

    “Đại tá, tôi nghĩ là an toàn”

    “Đang chuẩn bị hạ cánh” Johns nói vào hệ thống liên lạc nội bộ

    “Sẵn sàng!” Zimmer hét to khi chiếc trực thăng nâng lên. Chavez cùng cả đội đứng dậy, tiến về phía đuôi của cửa máy bay đang mở. Khi máy bay chạm đất, chân anh hơi khịu xuống

    “Đi nào!” Zimmer vẫy tay ra hiệu họ ra ngoài, vỗ vào mai của mỗi người để đếm

    Chavez xuống máy bay ngay phía sau đội trưởng, quay sang trái để tránh cánh quạt ở đuôi. Đi được 10 bước anh nằm xuống đất. Trên đầu, cánh quạt vẫn quay, nhưng nó cách mặt đất 15 feet nên không làm ai bị thương

    Sau khi tất cả đều xuống, Zimmer nói “Đã xong, đã xong, đã xong!”

    “Đã rõ” Johns trả lời, tăng ga. Máy bay đã rời khỏi mặt đất. Nghe thấy tiếng động cơ càng lúc càng lớn, Chavez quay đầu lại nhìn theo. Chiếc trực thăng điều khiển bằng ánh sáng gần như không nhìn thấy, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng như bóng ma của nó rời khỏi mặt đất. Bụi bay do cánh quạt quay nhanh cuốn lên khiến như thác nước hất vào mặt, rồi tự nhiên nó biến mất - máy bay đã bay đi.

    Đáng nhẽ phải là cảm giác mong đợi từ lâu, nhưng cảm xúc này khiến Chavez ngạc nhiên. Anh đã đang ở trong lãnh thổ của địch. Lần này không phải là một cuộc tập trận mà là một trận chiến thực sự. Cách duy nhất để anh quay về - chính là chiếc máy bay đã bay mất dạng. Dù thực tế có 10 người xung quanh nhưng anh vẫn cảm thấy có chút cô đơn. Tuy nhiên, anh là một quân nhân được huấn luyện, một quân nhân chuyên nghiệp. Chavez nắm lấy khẩu súng đã nạp đạn và nhanh chóng lấy lại sức mạnh, cảm thấy rằng mình không hoàn toàn đơn độc.

    “Đi nào” đội trưởng Ramirez khẽ nói. Chavez tiến về phía trước phía khu rừng, biết rằng sau lưng anh còn cả đội đi theo
     
  7. hatoan

    hatoan Lớp 1

    THẢM HỌA HIỆN HỮU - CHƯƠNG 11: NỘI ĐỊA
    Vui lòng đăng nhập hoặc đăng ký để xem link

    hoặc Vui lòng đăng nhập hoặc đăng ký để xem link


    Cách SSG (Trung Sỹ) Ding Chavez 300 dặm, đại tá Felix Cortez, cựu đại tá DGI (cơ quan tình báo Cuba) đang ngủ gà ngủ gật trong văn phòng của el jefe/ Ông chủ. Hắn đã đến vài giờ trước nhưng được người ta nói rằng El Jefe đang làm gì đó- có lẽ đang hoạt động giải trí với một trong những tình nhân của mình. Thậm chí là có thể với vợ, Cortez nghĩ; không gì là không thể. Hắn đã uống 2 tách cà phê loại địa phương rất ngon- trước đây từng là sản phẩm xuất khẩu giá trị nhất của Colombia- nhưng không có tác dụng gì. Hắn mệt mỏi vì hành trình dài cả đêm hôm trước, việc di chuyển liên tục và giờ phải thích nghi lại với độ cao nơi đây. Cortez rất muốn ngủ, nhưng vẫn phải cố thức để báo cáo cho ông chủ. Đúng là tên khốn vô tâm. Ít nhất ở DGI, hắn còn có thời gian báo cáo bằng văn bản và nộp nó, sau đó dành vài giờ ngủ trước rồi mới đến giờ đi làm để báo cáo chính thức. Nhưng DGI toàn chuyên gia cả và hắn giờ đang chọn cách phục vụ một gã nghiệp dư

    Chỉ sau lúc 1.30 sáng, hắn nghe thấy tiếng bước chân từ hành lang. Cortez đứng dậy và xua đi cơn buồn ngủ. Cửa mở ra và el jefe xuất hiện với khuôn mặt thỏa mãn và vui vẻ. Chắc chắn là vừa xong với một trong số tình nhân của ông ta rồi.

    “Anh đã tìm hiểu được gì rồi?” Escobedo hỏi thẳng

    “Vẫn chưa có gì cụ thể” Cortez trả lời với một cái ngáp. Hắn trình bày trong 5 phút, lướt qua những gì hắn vừa phát hiện

    “tôi thuê anh để ra kết quả, đại tá” Escobedo nhắc nhở

    “Đúng vậy, nhưng cần thời gian để đưa ra những kết luận ở các cấp cao. Nếu ông không thuê tôi thì dựa trên những phương pháp thu thập thông tin trước đây, ông sẽ chỉ nhận được thông tin như máy bay mất tích và hai nhân viên đang bị Yankee bắt”

    “Có tin gì về cuộc thẩm vấn của họ trên tàu không?”

    “Rất bất thường, có lẽ là do họ bịa ra” Cortez ngồi trên ghế, ước gì được uống thêm một tách cà phê “Hoặc cũng có thê đúng, dù tôi nghi ngờ chuyện đó. Tôi không biết hai người này và tôi không chắc lời của họ đáng tin đến mức nào”

    “Hai người đó đến từ Medellin. Anh trai của của Ramon làm việc cho tôi rất tốt. Anh ta bị giết trong trận chiến với du kích M-19 (đây là đội quân do Đảng Cộng Sản PCC thành lập, sau bị nhà nước Colombia ám sát toàn bộ). Anh ta đã chết rất dũng cảm. Ramon cũng đang làm cho tôi. Tôi phải cho cậu ta một cơ hội” Escobedo nói “Đó là vấn đề thể diện. Cậu ta không thông minh, nhưng rất trung thành”

    “Và cái chết của cậu ta sẽ không gây ra phiền phức lớn chứ?”

    Escobedo lắc đầu ngay lập tức “Không. Cậu ta biết cơ hội đó kèm rủi ro thế nào. Cậu ta không biết lý do vì sao phải giết người Mỹ đó, vì vậy chẳng biết gì để mà nó. Về phần tên người Mỹ- hắn là một tên trộm và là một trên trộm ngu xuẩn. Hắn nghĩ chúng tôi khong phát hiện ra hành vi trộm cắp của hắn. Thật sai lầm. Vì vậy hắn phải trả giá”

    Và cả gia đình hắn cũng phải trả giá, Cortez thêm vào. Giết người là một chuyện, nhưng hãm hiếp trẻ em...đó là chuyện hoàn toàn khác hẳn. Nhưng đây không phải là vấn đề của hắn.

    “Ông có chắc rằng họ không thể nói cho người Mỹ biết..”

    “Bọn họ chỉ biết cần phải lên chiếc du thuyền đó, sử dụng tiền một cách thành thật và cất giấu ma túy. Sau khi giết người xong thì cầm tiền đến Bahamas, đưa tiền cho một trong những ngân hàng của tôi, lặng lẽ đánh chìm chiếc du thuyền đó, rồi vận chuyển ma túy theo phương thức thông thường đến Philadelphia. Họ biết tên người Mỹ đó khiến tôi không vui, nhưng không biết hắn đã làm gì”

    “Họ phải biết hắn đang rửa tiền và họ chắc phải nói với Người Mỹ về điều này” Cortez kiên nhẫn chỉ ra

    “Si. Tuy nhiên, may mắn thay, tên người Mỹ rất thông minh trong cách làm việc. Đại tá, chúng tôi đã rất thận trọng. Đảm bản không ai biết tên trộm đó đã làm gì trước kia” Escobedo mỉm cười, vẫn còn trong trạng thái mê đắm khi ân ái với cô nhân tình Pinta “Hắn thực sự rất thông minh, tên người Mỹ đó”

    “Sẽ thế nào nếu hắn còn cất dấu một bản ghi âm?”

    “Không có. Một sỹ quan cảnh sát thành phố đó đã tìm kiếm khắp văn phòng và nhà cho chúng tôi- cẩn thận đến mức mấy tên FBI cũng chưa bao giờ biết anh ta đã ở đó- trướ khi tôi ra lệnh giết người”

    Cortez hít một hơi thật sâu trước khi nói “Jefe, Ông hẳn phải hiểu rằng nên nói cho tôi những chuyện này chứ! Sao ông thuê tôi nếu không tin tưởng năng lực của tôi?”

    “Chúng tôi đã làm việc này trong nhiều năm. Chúng tôi có thể đối phó với mấy kẻ phản bội mà không cần...”

    “Người Nga sẽ gửi ông đến Siberia vì ông đã làm hành động ngu ngốc này!”

    “Đừng quên vị trí của anh, Senor Cortez!” Escobedo cự lại

    Felix nuốt xuống câu định trả lời và tìm cách để nói chuyện bình tĩnh hơn “Ông nghĩ bọn Bắc Mỹ là đồ ngu vì họ không thể ngăn cản được việc buôn ma túy của mình. Điểm yếu của họ là chính trị, không phải là kỹ thuật chuyên nghiệp. Ông không hiểu điều đó, vì vậy tôi sẽ giải thích cho ông. Lẻn qua biên giới của họ rất dễ vì người Mỹ có truyền thống mở cửa biên giới. Ông nhầm tưởng khi đánh đồng việc đó với việc họ không đủ năng lực. Hoàn toàn không phải. Họ có cảnh sát hiệu quả cao với các phương pháp khoa học tốt nhất trên thế giới- ông có biết rằng ngay cả KGB cũng phải đọc sách giáo khoa của cảnh sát Mỹ? Cảnh sát Mỹ có vẻ vụng về vì các nhà lãnh đạo chính trị của họ không cho phép họ làm theo ý mình – và khi có thể hành động, nếu những hạn chế này được dỡ bỏ, thì ngay lập tức chúng ta sẽ thấy một hình ảnh khác ngay. Đám FBI- mấy tên federales /cảnh sát liên bang ấy – có đủ nguồn lực vươn tới chỗ ông khiến ngay cả ông cũng phải sửng sốt đấy. Tôi biết điều đó – họ đã săn tôi ở Puerto Rico và gần như băt được tôi cùng với Ojgda- và tôi còn là một sỹ quan tình báo được đào tạo đấy”

    “Được rồi, được rồi” Escobedo kiên nhẫn nói “vậy anh đang định nói gì với tôi?”

    “Chính xác thì tên người Mỹ đã chết đấy đã làm gì cho ông?”

    “Hắn rửa tiền cho chúng tôi thông qua các ngân hàng nước ngoài. Số tiền đó rất lớn, liên tục để tạo ra một nguồn thu nhập hợp pháp. Hắn đã thiết lập một hệ thống rửa tiền để chúng tôi tiếp tục sử dụng và...”

    “Hãy lấy tiền của ông ra ngay lập tức. Nếu tên Yanqui này hiệu quả như ông nói thì rất có khả năng hắn có để lại bằng chứng phía sau. Nếu hắn làm thế thì khả năng là các giấy tờ đã được tìm thấy rồi”

    “Nếu vậy thì sao mấy tên federales đó không hoạt động? Đã hơn 1 tháng qua rồi” Escobedo quay người lấy 1 ly brandy. Hắn hiếm khi uống rượu mạnh nhưng giờ cảm thấy cần phải làm 1 ly. Một phần là vì Pinta hôm nay rất bốc lửa và hắn cũng muốn nói với Cortez rằng dù kỹ năng của hắn có hữu ích đấy nhưng Escobedo cũng không cần bằng mọi giá

    “Jefe, có lẽ sẽ không có chuyện gì không may xảy ra lần này, nhưng một ngày nào đó ông sẽ học được rằng mọi hiểm mấy chuyện này thì thật ngu ngốc”

    Escobedo nâng ly rược và lắc lắc nó trước mũi “Tùy anh thôi, đại tá. Giờ thì hãy nói đến các quy tắc mới mà anh đề cập đi?”



    Tất nhiên Chavez đã được phổ biến nhiệm vụ. Họ đã từng “bàn bạc, thống nhất cụ thể” trên sa bàn như một phần nhiệm vụ và mỗi người trong đội đều phải nắm chắc địa hình và đường đi. Mục tiêu là sân ngay nhỏ ký hiệu RENO. Anh đã xem ảnh chụp từ vệ tinh ở cả góc rộng và góc hẹp về cơ sở này. Anh không hề biết chuyện có một người tên là Bert Russo đã xác nhận thông tin tình báo ban đầu là chính xác. Cái gọi là sân bay chỉ là một đường băng đơn giản bằng sỏi dài khoảng 5.000 feet. Không có vấn đề gì đối với máy bay hai động cơ cất và hạ cánh ở đó. Máy bay lớn hơn cũng có thể xử lý, miễn tải trọng không lớn, ví dụ như chất cỏ lên máy bay, cồng kềnh nhưng không nặng. Viên trung sỹ định hướng bằng chiếc la bàn đeo trên cổ tay. Cứ mỗi 50 yard anh lại kiểm tra la bàn một lần, sau đó nhìn cây hoặc một vật thể khác để định hướng và tiến về phía trước, rồi lại lặp lại quy trình đó. Anh di chuyển chậm và yên lặng, cảnh giác quan sát xung quanh qua chiếc kính nhìn ban đêm trên đầu, cẩn thận lắng nghe xem có sự tồn tại của con người nào không. Súng đã được nạp đạn nhưng khóa an toàn, dù vậy tay anh luôn để ở nút an toàn, sẵn sàng mở khóa bất kỳ lúc nào. Vega đi sau thứ 2, giữa Chavez và phần còn lại của đội, vốn theo sau đó 50m. Hỏa lực súng máy của Vega rất dữ dội nên có thể chống chọi được một lúc. Khi gặp kẻ thù, việc quan tâm đầu tiên của họ là né tránh, khi không thể trốn tránh được thì phải quyết liệt chiến đấu và loại bỏ mọi chướng ngại vật càng sớm càng tốt

    Sau khi đi được 2 dặm sau 2 giờ, Ding chọn 1 chỗ để nghỉ ngơi, một điểm đã xác định trước. Anh giơ tay ngoáy tròn trên không trung, ra hiệu nghỉ ngơi cho các đồng đội. Họ có thể đi nhanh hơn, nhưng mọi người vừa mới xuống máy bay, nhất là lại máy bay trực thăng nên đội trưởng không muốn đi quá vội vàng Theo kế hoạch họ chỉ cần tối hôm sau đến được nơi cần đến là được. Khi phổ biến nhiệm vụ, người phổ biến liên tục nhắc câu “Hãy cẩn thận!”. Chavez nhớ lại mình luôn cảm thấy buồn cười mỗi khi nghe câu này nhưng giờ thì anh đã hiểu. Cái gã Clark đó đã đúng. Ở đây khác hẳn với Đất nước của người Da Đỏ. Cái giá lỗi lầm ở đây sẽ không phải chỉ là sự bối rối khi cảm biến laze “Miles” kêu bíp.

    Chavez lắc đầu để xua đuổi mấy ý nghĩ đó. Anh có việc phải làm. Để làm được việc này anh đã được đào tạo đầy đủ và trang bị các thiết bị cần thiết và đây vốn là công việc anh muốn làm

    Nơi nghỉ ngơi là một gò đấy khô nhỏ. Anh kiểm tra kỹ xem có rắn không trước khi ngồi xuống. Kiểm tra xung quanh một lần nữa, sau đó tắt công tắc của kính nhìn đêm để tiết kiệm pin và lấy ra chai nhựa uống nước. Thời tiết nóng, nhưng không nóng đến mức không chịu đựng được. Nhiệt độ khoảng 80 độ F và độ ẩm cũng tầm đó. Nếu ban đêm đã nóng thế này thì anh không hiểu ban ngày sẽ nóng đến mức nào. Nhưng ít nhất ban ngày họ có thể nằm ngủ. Và Chavez đã quen với thời tiết nóng. Ở căn cứ Hunter-Liggett anh từng phải chịu cái nóng lên đến 110 độ F vào tháng 3 trên núi. Dù anh không thích hành quân trong thời tiết nóng nhưng vẫn có thể đối phó với nó dễ dàng

    “Chavez, tốc độ của chúng ta thế nào?”

    “Khá tốt, đội trưởng” Chavez trả lời “tôi đoán khoảng 2 dặm, có lẽ là 2.3 dặm. Điểm kiểm saots WRENCH ở ngay kia sir”

    “Nhìn thấy gì không?”

    “Chưa, chỉ có chim với bọ thôi. Thậm chí chưa thấy con lợn rừng hay thú lớn nào…anh nghĩ có ai đến săn ở đây không?”

    “Cá là không” Ramirez nói sau khi nghĩ một lúc “Ding, chúng ta phải ghi nhớ điều này”

    Chavez nhìn quanh, chỉ thấy có một người, nhưng hầu hết gần như hòa vào mặt đất. Anh vốn lo quân phục kaki không dễ ngụy trang như những bộ quần áo anh thường mặc trước đây, nhưng khi ra chiến trường, hiệu quả ngụy trang của quần áo kaki cũng khá tốt. Ding uống thêm một ngụm nước, rồi lắc chiếc chai để xem nó phát ra âm thanh lớn như thế nào. Chai nhựa khá tốt, tiếng êm hơn hẳn, không giống như loại làm bằng nhôm trước đây. Nhưng âm thanh này vẫn còn đáng lo. Đi trong bụi cây thì âm thanh nào phát ra cũng đáng lo cả. Anh ném vào miệng một viên ngậm ho để giữ cho miệng ẩm sẵn sàng tiếp tục đi

    “Trạm dừng tiếp theo là điểm CHAINSAW. Đội trưởng, ai nghĩ đến mấy cái tên ngu ngốc này thế?”

    Ramirez khẽ cười toe toét “Sao thế, tôi thích nó, trung sỹ. Đừng cảm thấy tệ thế. Vợ tôi cũng không thích khẩu vị của tôi lắm nên đã bỏ đi và lấy một tay môi giới bất động sản”

    “Có phải mọi phụ nữ đều tệ thế không?”

    “Người phụ nữ của tôi chắc chắn tệ thế đấy” Chavez nghĩ, ngay cả đội trưởng cũng gặp trường hợp thế. Chúa ơi, may mà mình khong có gái hay gia đình kéo chân sau….anh mơ hồ cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng vấn đề trước mắt phải giải quyết là vượt qua WRENCH (Cờ Lê) để đến CHAINSAW (Cưa Xích) trong chưa đến 2 giờ nữa.

    Đoạn hành trình tiếp theo phải băng qua một con đường - giá mà họ coi nó là một con đường được. Đó là một con đường đất thẳng tắp dài hút tầm mắt. Chavez tiếp cận con đường một cách nhanh chóng và băng qua nó. Các thành viên còn lại trong đội đi sau 50m và chờ đợi tín hiệu an toàn từ người lính tiên phong. Sau khi quan sát, anh nói vào radio bằng tiếng Tây Ban Nha với đội trưởng

    “Đường qua an toàn” Ramirez không trả lời, chỉ ra tín hiệu bằng cách nhấn nút radio hai lần. Chavez trả lời theo cách tương tự và đợi đội băng qua đường

    Địa hình ở đây tương đối bằng phẳng nên anh tự hỏi tại sao mình lại phải thực hiện các khóa huấn luyện thích nghi trên những ngọn núi cao vút với không khí loãng. Anh cho rằng, có thể để giữ bí mật. Các khu rừng ở đây, hoặc rừng rậm rất dày đặc, nhưng không tệ như rừng ở Panama. Có vài dấu hiệu cho thấy thỉnh thoảng có chỗ người ta làm nông ngiệp ở đây. Có vô số khoảng đất trống nhỏ trong rừng rậm, dường như phương thức canh tác là đốt nương làm rẫy thô sơ. Anh đã nhìn thấy nửa tá túp lều sàn, có lẽ là vài người nghèo cố gắng làm để nuôi sống gia đình hoặc các trang trại đó trồng đậu nành hoặc thứ gì đó không có giá trị cao. Sự nghèo đói nơi đây gây ấn tượng mạnh với Chavez. Những người sống trong vùng này có tên không khác gì anh, ngôn ngữ họ dùng và ngôn ngữ anh nói ở quê hương chỉ khác nhau chút về trọng âm. Nếu ông cố anh không quyết định đến California để làm thuê hái rau thì chẳng phải giờ anh cũng sẽ lớn lên ở nơi như thế này sao? Nếu vậy thì không biết anh sẽ thế nào? Liệu Ding Chavez sẽ bán ma túy hay trở thành tay súng cho tập đoàn Cartel? Ý nghĩ này khiến anh thực sự băn khoăn. Lòng tự trọng cá nhân của anh quá lớn để xem xét nghiêm túc đến khả năng này nhưng sự thật cơ bản đó cứ lởn vởn trong vô thức. Ở đây thật nghèo nàn và những người nghèo sẽ không thể buông tha bất kỳ cơ hội đổi đời nào. Làm sao bạn có thể đối mặt với con trẻ và nó rằng bạn không kiếm đủ thức ăn cho chúng mà không chịu làm gì bất hợp pháp? Tất nhiên là không thể. Trẻ còn biết gì khác ngoài việc biết rằng chúng đang đói? Người nghèo có rất ít lựa chọn. Chavez có cơ hội tham gia quân đội chỉ là tình cờ và thấy nó thực sự là ngôi nhà an toàn và đánh tin cậy với sự trung thành và tôn trọng. Nhưng ở đây….

    Những gã tội nghiệp. Nhưng còn những người ở quê hương hiện tại của anh thì sao? Cuộc sống của họ đang bị đầu độc, hàng xóm thì bị đe dọa. Cần phải đổi lỗi cho ai bây giờ?

    Hãy suy nghĩ ít hơn và làm việc nhiều hơn, mamo. Anh tự nhủ. Chavez bật công tắc kính nhìn ban đêm và tiếp tục tiến về phía trước

    Khi bước về phía trước, anh đứng thẳng người, thay vì cúi gập người xuống như mọi người vẫn tưởng tượng. Chân anh đang tiến trên mặt đất thật cẩn thận, tránh tiếng giẫm lên cành cây gãy, tránh những bụi cây, kẻo lá cây hay gai nhọn bám vào quần áo và phát ra tiếng động sột soạt. Bất cứ khi nào có thể, anh băng qua các khe nước trong rừng và đi dọc theo bìa rừng càng nhiều càng tốt, để không lộ mặt trên bầu trời đêm đầy mây. Hành quân vào ban đêm điều chính yếu không sợ bị nhìn thấy, mà sợ tiếng động. Thật ngạc nhiên là khi đi trong bụi rừng, thính giác con người rất nhạy. Anh cảm thấy rằng mình có thể nghe thấy tiếng thì thầm của từng con bọ, âm thanh hót của mọi loài chimvà tiếng lá trên đầu xào xạc đung đưa trong gió. Nhưng không có âm thanh nào ở đây, không có tiếng ho, không có tiếng xì xào, không có âm thanh va chạm kim loại rõ ràng và dễ nhận biết mà chỉ con người mới có thể tạo ra. Dù không hoàn toàn thả lỏng cảnh giác, nhưng anh vẫn tự tin tiến về phía trước, như thể đang trong bài huấn luyện. Anh dừng lại sau mỗi năm mươi mét và lắng nghe những người phía sau. Không một tiếng thì thầm, thậm chí Oso đang mang khẩu súng máy trĩu nặng cũng im lặng. Sự im lặng của họ có nghĩa là an toàn

    Chavez tự hỏi, không biết đối thủ chiến đấu tốt đến mức nào. Có lẽ trang bị sẽ rất tốt. Với tiền nhiều như thế, họ có thể mua được bất kỳ vũ khí nào- ngay cả ở Hoa Kỳ hay bất kỳ nơi nào khác. Nhưng họ sẽ là những người lính được đào tạo tốt? Không thể nào

    Ding tự hỏi, vậy họ chiến đấu tốt đến mức nào. Có lẽ giống như thành viên băng đảng ngày xưa của anh. Được đào tạo về sức khỏe nhưng không được đào tạo đầy đủ về kỹ năng chiến thuật. Họ sẽ là những kẻ chuyên bắt nạt, cứng đầu khi họ có số lượng vượt trội về vũ khí và nhân số. Và vì điều đó nên họ sẽ không thành thạo vũ khí hay chiến thuật thực địa; họ dựa vào những lời đe dọa và sẽ trở nên sửng sốt khi đối thủ không sợ. Một số người có thể là thợ săn giỏi nhưng không biết biết cách phối hơp hành động theo đội. Họ sẽ không biết cách bọc lót, hỗ trợ nhau và không biết cách bắn tầm thấp. Họ có thể biết cách phục kích, nhưng không biết chi tiết về cách trinh sát. Và họ hoàn toàn không có kỷ luật. Chavez chắc chắn khi đến mục tiêu, họ sẽ nhìn thấy đám lính gác đang hút thuốc. Việc phát triển các kỹ năng của người lính không phải là một nỗ lực trong một sớm một chiều - nó đòi hỏi quá trình đào tạo lâu dài, kỷ luật và đam mê. Không, những người anh đang đối mặt bây giờ là một lũ bắt nạt. và bọn bắt nạt là bọn hèn nhát, chuyên bán mạng vì tiền. Chavez, ngược lại, là người có lòng tự hào về nghĩa vụ mình đã phục vụ đất nước, dù anh không định nghĩ theo hướng đó, nhưng anh có tình yêu dành cho đồng đội mình. Nỗi lo lắng sau khi chiếc trực thăng rời đi đã dần lắng xuống. Dù nhiệm vụ của anh là trinh sát, thu thập thông tin tình báo, thì anh vẫn hy vọng mình có cơ hội sử dunjgkhaaur MP-5 SD2 này

    Anh đến điểm CHAINSAW đúng theo lịch đề ra.Sau khi cả đội nghỉ ngơi tại đây, Chavez dẫn họ đến mục tiêu cuối cùng của cuộc hành quân đêm nay. Điểm RASP (HỒ SƠ). Nó là một ngọn đồi nhỏ đầy cây cối, cách mục tiêu thực sự của họ khoảng 5km. Ding dành thời gian kiểm tra RASP rất cẩn thận, đặc biệt tìm kiếm các dấu vết xem có cuộc săn nào diễn ra ở đây hay không nhưng không tìm thấy gì. Anh gọi họ bằng radio và 20 phút sau họ đến nơi. Trước đó họ đã cử người ở lại chỗ cũ một thời gian để đảm bảo không có ai theo dõi. Đội trưởng Ramirez cũng kiểm tra cứ điểm cẩn thận như Chavez và đưa ra kết luận tương tự. Toàn đội chia thành 2 người mỗi tổ để tìm chỗ ăn và ngủ. Ding cặp với trung úy Vega, tìm được một chỗ an toàn ở phía đông bắc nơi có nhiều khả năng xảy ra các mối đe dọa nhất và bố trí súng máy cho đội. Lính y tế- trung sỹ Olivery- đưa một người đến con suối gần đó để bổ sung nước cho đội, đặc biệt quan tâm đến bỏ những viên lọc nước vào để đảm bảo nước sạch. Một địa điểm nhà vệ sinh đã được thỏa thuận và đêm hôm đó mọi người vứt đồ ăn thừa vào. Việc đầu tiên sau khi dừng là lau vũ khí, ngay cả khi nó chưa được sử dụng. Một trong hai người trong tổ tự chia nhau lần lượt lau vũ khí, sau đó thì lo ăn uống.

    “Nơi này không tồi đâu” Vega nói khi mặt trời bắt đầu leo lên những ngọn cây

    “Đẹp và bằng phẳng” Chavez đồng ý và ngáp dài “nhưng trời nó cmn nóng quá”

    “Có cái này, Mano/ bạn của tôi” Vega đưa qua một gói nước uống bổ xung dạng bột hãng Gatorade

    “Tốt lắm” Chavez rất thích thứ này. Anh xé túi và đổ nó vào chai nước của mình, lắc vài lần cho tan hoàn toàn “Đội trưởng có biết cái này không?”

    “Không- sao phải lo về anh ấy chứ?”

    “Được rồi” Chavez nhét gói rỗng vào túi áo “Thật tiếc nó không có beer hòa tan nhỉ?” Họ trao nhau cái cười nhăn nhở. Không ai trong số họ muốn làm điều gì ngốc nghếch, nhưng đều đồng ý một cốc bia lạnh đúng là cực phẩm ở thời điểm này.

    “Tung đồng xu xem ai được ngủ trước nào” Vega nói. Hóa ra anh có mang theo đồn 25 xu tiền Mỹ. Mỗi người trong họ đều mang số tiền Colombia tương đương 500usd, nhưng tất cả đều là tiền giấy, vì tiền xu khẽ gây ra tiếng ồn nếu không được cất đúng cách. Kết quả của việc tung đồng xu là Chavez phải gác trong khi Vega cuộn tròn người ngủ

    Ding ngồi chắc ở vị trí bảo vệ. Julio đã chọn vị trí rất tốt, ngay sau một bụi cây, phía trước là một con dốc nhỏ, có thể chắn được làn đạn, nhưng không nằm trong đường ngắm. Ở vị trí này, trường bắn của súng máy cũng rất lý tưởng, với khoảng cách bắn lên tới 300 mét. Ding kiểm tra vũ khí để chắc chắn nó đã được nạp đạn nhưng vẫn cài khóa an toàn. Anh cầm ống nhòm để quan sát khu vực

    “Trung sỹ, tình hình thế nào?” Đội trưởng Ramirez nhẹ nhàng hỏi

    “Không có gì chuyển động, sir. Sao anh không nghỉ ngơi một chút? Chúng tôi sẽ canh chừng” Sỹ quan, Ding biết, cũng cần phải được chăm sóc. Nếu trung sỹ không quan tâm thì còn ai nữa?

    Ramirez quan sát vị trí, rất tốt. Cả hai người này đều ăn uống và nghỉ ngơi rất tốt, đúng theo tiêu chuẩn của một lính giỏi và họ sẽ phục hồi tốt khi mặt trời lặn- hơn 10 tiếng nữa. Đội trưởng Ramirez vỗ vai Chavez rồi trở lại vị trí của mình

    “Mọi thứ đã sẵn sàng, sir” viên trung sỹ phụ trách liên lạc – Ingeles- báo cáo. Ăn ten radio- vệ tinh đã được lắp đặt. Nó chỉa là hai tấm thép được ghép vào nhau tạo thành hình chữ thập, có kích thước và hình dạng như thước kẻ ở trường học. một đoạn dây nhỏ được dùng để làm giá đỡ. Ramirez kiểm tra đồng hồ của mình, đã đến thời gian liên lạc

    “VARIABLE (Ngôi sao), đây là KNIFE (Con dao), over” Tín hiệu vô tuyến được truyền tới một vệ tinh địa tĩnh ở độ cao 22.000 dặm và sau đó tới Panama. Toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong một phần ba giây. Sau hai giây, họ nghe thấy câu trả lời. Tín hiệu rất rõ ràng và không có nhiễu tĩnh

    “KNIFE, đây là VARIABLE. Tin hiệu của cậu là 5/5. Over”

    “Chúng tôi đã ở vị trí, cứ điêm RASP. Tất cả yên lặng, không có gì để báo cáo. Over”

    “Đã rõ. Ghi nhận. Out”

    Trong xe liên lạc trên đỉnh núi, Clark ngồi ở ghế trong góc cửa xe. Anh không phải là chỉ huy của chiến dịch này - hoàn toàn không phải - nhưng Ritter hy vọng rằng chuyên môn chiến lược của anh sẽ hữu ích khi cần thiết. Một bản đồ chiến đấu lớn được treo trên thành xe đối diện với thiết bị liên lạc, trên đó đánh dấu vị trí của các tiểu đội và các trạm kiểm soát khác nhau. Các đội đã vào vị trí theo kế hoạch. Ít nhất là những ai lên kế hoạch cho chiến dịch này đều đã biết- hoặc nghe từ những người đã biết – những người trong rừng có thể và không thể làm gì. Kỳ vọng về thời gian và khoảng cách rất hợp lý.

    Đây là thay đổi tích cực, Clark nghĩ. Anh nhìn xung quanh chiếc xe van. Ngoài hai người phụ trách liên lạc, còn có hai sỹ quan cao cấp thuộc Bộ phận Chỉ Huy Chiến Dịch tổng bộ CIA, nhưng cả hai đều không sở hữu chuyên môn mà Clarke yêu cầu cho hoạt động này, mặc dù họ có mối quan hệ thân thiết với Ritter và đáng tin cậy. Chà, anh thừa nhận, những người có kinh nghiệm phong phú như mình hầu hết giờ đã nghỉ hưu

    Tự trong sâu thẳm Clark rất quan tâm đến tình hình thực địa đang diễn ra ngoài kia. Anh chưa bao giờ hoạt động thực địa ở Châu Mỹ, ít nhất là trong các khu rừng Châu Mỹ, nhưng dù thế nào anh cũng từng “ở đó”- trong rừng rậm không thể tiếp cận, một mình, hy vọng duy nhất khi trở về với các lực lượng thân thiện bạn bè là một chiếc trực thăng không biết có tới được không, kết nối qua một tần sóng radio vô hình. Giờ đây, giao tiếp không dây đáng tin cậy hơn nhiều so với trước đây, đúng là cải tiến lớn. Mặc dù vậy, khi xảy ra chuyện bất ngờ, cũng không thể sử dụng bộ đàm để gọi máy bay. Trước đây, chỉ cần một cuộc gọi, chưa đầy một phần tư giờ, tiếng gầm rú của những chiếc “fast- mover/tiêm kích nhanh” sẽ cắt ngang bầu trời, và quả bom thả xuống sẽ rung chuyển mặt đất. Nhưng lần này thì không thế được. Chúa ơi, họ có biết điều đó không? Họ có thực sự biết điều đó có nghĩa là gì không? Không, họ không biết. Họ không thể biết. Tất cả họ đều còn quá trẻ. Mấy nhóc trẻ con. Tất cả bọn họ đều vẫn là trẻ con, chỉ hơn con anh vài tuổi, lớn hơn và rắn rỏi hơn. Sự so sánh quả là xa vời vào thời điểm này. Clark là người từng tham gia chiến dịch ở Cam Pu Chia và Việt Nam- cả Bắc và Nam, luôn dẫn đầu một đội nhỏ với súng và radio, luôn cố gắng che dấu bản thân, thu thập thông tin và cố gắng rút lui không dấu vết. Hầu hết nhiệm vụ được giao đều đã thành công, nhưng vài lần trong số đó đã rất, rất gần với cái chết

    “Cho đến giờ thì mọi sự đều tốt” sỹ quan chỉ huy hiện trường đến từ tổng CIA bình luận khi cầm lấy cốc cà phê của mình. Người đồng nghiệp của ông gật đầu đồng ý.

    Clark chỉ nhướng mày. Và hai người này biết quái gì về hoạt động kiểu này?
     
  8. hatoan

    hatoan Lớp 1

    THẢM HỌA HIỆN HỮU – CHƯƠNG 11.2

    Moira thấy rằng Giám Đốc hài lòng về TARPON. Có lẽ đúng là như thế, cô nghĩ khi ghi chú hồ sơ. Hành động này tiến hành khoảng 1 tuần nhưng thông báo về việc thu hồi khoản tiền trong ngân hàng đã được soạn thảo. Bốn chuyên gia từ Bộ Tư pháp đã dành hơn một ngày để đọc báo cáo do Mark Bright chuyển tới. Cô nhận ra rằng hệ thống chuyển tiền điện tử giúp công việc của họ trở nên dễ dàng hơn rất nhiều. Một người nào đó trong Bộ Tư pháp có thể lấy hồ sơ được lưu trữ trên máy tính của tất cả các ngân hàng trên thế giới. Hoặc có lẽ không phải là Bộ Tư Pháp. Có lẽ là một trong những cơ quan tình báo, hoặc có thể là một nhà thầu tư nhân, bởi vì vẫn chưa rõ liệu loại việc này có hợp pháp hay không. Dù sao thì họ đã lần lượt kiểm tra hồ sơ hồ sơ của Ủy ban Chứng khoán và Giao dịch (SEC) với nhiều tài khoản của các ngân hàng và phát hiện ra số tiền được các tổ chức ma túy sử dụng để đầu tư vào các dự án khác nhau, “nạn nhân”- ít nhất gia đình anh ta đúng là nạn nhân, Moira tự nhủ - đã tiến hành rửa tiền qua đó. Cô chưa bao giờ biết bánh xe công lý lại quay nhanh đến thế

    Nhóm người này sao lại điên đến mức dám đem tiền bẩn đến đây đầu tư và rửa tiền! Moira nghĩ, Juan đã đúng khi nói về thói kiêu căng và ngạo mạn của bọn họ. Chà, trường hợp này sẽ là cái tát thẳng vào mặt họ. Có ít nhất 600 triệu usd tài sản mà chính phủ có thể thu hồi, và chưa bao gồm lợi nhuận mà họ hy vọng các tài sản này có thể kiếm ra. 600 triệu usd! Con số quả là đang kinh ngạc. Chắc chắn thế, cô đã nghe về “hàng tỷ usd” tiền ma túy chảy ra khỏi đất nước này, nhưng dự báo thực tế chắc cũng chỉ chính xác như dự báo thời tiết mà thôi. Rõ rang, Giám đốc đã đọc cho cô đánh máy, Tập đoàn ma túy / Catel không hài lòng với các phương thức rửa tiền trước đây và/hoặc nhận thấy rằng việc gửi tiền trực tiếp vào các nhà băng nội địa sẽ mang lại nhiều rắc rối. Hoặc cả hai trường hợp. Có vẻ như sau khi đã rửa sạch các khoản tiền chính và khoản lợi nhuận đáng kể mà họ tạo ra, họ đã sẵn sàng lập tài khoản của riêng mình và thành lập một quỹ ủy thác đầu tư khổng lồ. Bằng cách này, họ có thể mua hợp pháp các doanh nghiệp thương mại tại quốc gia của họ và bất kỳ quốc gia nào khác để thiết lập địa vị chính trị hoặc kinh tế của riêng họ Điều này thật thú vị, Emil tiếp tục, có thể họ cũng đang cố gắng để gột rửa chính thân phận của mình- như một thuật ngữ mà bọn tội phạm Mỹ ngày xưa thường nói “mua lại tư cách pháp nhân”- để đạt được độ chấp nhận hoàn toàn của người dân đại phương, bao gồm nền chính trị nghị trường Mỹ La Tinh

    “Khi nào ông cần bản báo cáo này ,sir?” Bà Wolfe hỏi

    “Tôi sẽ gặp Tổng Thống vào sáng mai”

    “Bao nhiêu bản copy?”

    “5, được đánh số. Moira, đây là tài liệu được đánh mã mật” ông nhắc nhở

    “Tôi sẽ tiêu hủy đĩa mềm ngay khi xong” cô hứa “Ông có buổi hẹn ăn trưa với Phó giám đốc Grady. Và AG (Attorney General -Bộ trưởng tư pháp) đã hủy bữa ăn tối ngày mai. Ông ấy phải đi San Francisco”

    “Ông ấy đi San Francisco làm gì thế?”

    “Con trai ông ấy bất ngờ quyết định sẽ kết hôn”

    “Việc đó sẽ không mất nhiều thời gian, được rồi” Jacobs đồng ý “Lịch trình của tôi sắp xếp đến thời gian nào rồi?”

    “Không quá xa. Chuyến đi của ông tới Colombia – ông vẫn chưa xác nhận, vì vậy tôi có cần sắp xếp lại các cuộc hẹn gặp của ông không?”

    “Xin lỗi, vẫn chưa biết. Nhưng chắc cũng không ảnh hưởng nhiều đâu. Nó chỉ là chuyến đi vào cuối tuần thôi. Tôi sẽ rời đây vào thứ 6 và có thể quay về vào trưa ngày thứ hai. Vì vậy nó không ảnh hưởng nhiều lắm”

    “Ồ, vậy được rồi” Moira rời khỏi phòng với một nụ cười



    “Chào buổi sáng” Công tố liên bang là người đàn ông 37 tuổi tên là Edwin Davidoff, người muốn trở thành thượng nghị sỹ Alabama người Do Thái đầu tiên trong lịch sử Hoa Kỳ. Anh có dáng người cao, rắn chắc và nặng 200 pound, từng là vận động viên đội đấu vật của trường đại học, luôn thành công với các nhiệm nhiệm vụ do Tổng thống bổ nhiệm và được biết đến là người mạnh mẽ, hiệu quả, thận trọng, trung thực và đáng tin cậy

    Khi xử lý các vụ án liên quan đến quyền công dân, anh luôn tuyên bố dẫn chiếu đến Luật Chung (Law of The Land: Nó đề cập đến tất cả các luật có hiệu lực trong một quốc gia hoặc khu vực, bao gồm luật pháp và luật án lệ) và mọi thứ mà Nước Mỹ Ủng Hộ. Khi giải quyết các vụ án hình sự lớn, anh thường nói về Luật Pháp và Trật Tự (Law And Order) và Sự Bảo Vệ Mà Công Chúng Mong Đợi (Protection That The People Expect). Trên thực tế thì anh nói rất nhiều. Trong suốt 3 năm qua, hiếm có CLB Rotary (1 CLB thành lập 1905 bởi luật sư người Mỹ Paul Harris, về dịch vụ dân sự vớ 6 mục tiêu: húc đẩy hòa bình, chống lại bệnh tật, cung cấp nước sạch, cứu bà mẹ và trẻ em thông qua dịch vụ chăm sóc sức khỏe có thể tiếp cận và các dịch vụ khác, hỗ trợ giáo dục cơ bản và biết chữ và tăng trưởng kinh tế địa phương) hoặc nhóm CLB Optimists (một CLB hỗ trợ thanh thiếu niên trong cộng đồng) nào ở Alabama mà anh không diễn thuyết và hiếm có đồn cảnh sát nào mà anh chưa ghé qua.Anh làm trưởng văn phòng luật sư quận ở Alabama, chủ yếu phụ trách các vấn đề hành chính, nhưng thỉnh thoảng vẫn nhận một số vụ kỳ lạ, những vụ có tác động xã hội lớn. Anh đặc biệt quan tâm đến hối lộ chính trị và đã từng áp dụng các biện pháp trừng phạt pháp lý đối với 3 nhà lập pháp của tiểu bang, nhưng người vẫn đang cào bẫy cát tại sân golf CLB Sỹ Quan tại Căn Cứ Không Quân Eglin

    Edward Stuart bước tới và ngồi chiếc ghế đối diện trên bàn. Davidoff là một người lịch sự, đứng dậy chào khi Stuart tới. Các công tố viên lịch sự luôn khiến Stuart lo lắng

    “Cuối cùng chúng tôi cũng có bản xác nhận danh tính thân chủ của anh” Davidoff có thể nói với giọng trả vờ ngạc nhiên, nhưng không, anh hoàn toàn thể hiện sự chuyên nghiệp “Hóa ra họ là công dân Colombia và đã bị bắt hơn 10 lần. Tôi nhớ anh nói họ đến từ Costa Rica”

    Stuart ngập ngừng “Sao lại xác định lý lịch mất thời gian lâu như vậy?”

    “Tôi không biết, nhưng vấn đề này cũng không quan trọng. Tôi đã đề xuất ngày xét xử phiên tòa sớm”

    “Về việc xem xét việc Lực lượng bảo vệ bờ biển đã đề nghị với thân chủ của tôi thì sao?”

    “Biên bản đó được làm sau lời thú tội của anh ta – và dù sao thì chúng tôi cũng không sử dụng lời thú tội đó vì chúng tôi không cần nó”

    “Vì họ lấy được lời thú tội đó bằng phương pháp đê hèn….”

    “Điều này thật vớ vẩn và ông biết điều đó. Dù sao thì nó cũng chẳng đóng vai trò gì trong vụ này. Theo những gì tôi quan tâm, thì bản thú tội đó không tồn tại, ok? Ed, thân thủ của ông đã phạm tội giết người hàng loạt và họ sẽ phải trả giá cho điều đó. Họ sẽ phải nhận lại toàn bộ những gì đã gây ra”

    Stuart nghiêng người về phía trphowcs “Thân chủ của tôi có thể cung cấp thông tin…”

    “Tôi không quan tâm đến thông tin của họ” Davidoff nói “Đây là một vụ giết người”

    Stuart phản đôi “Đây không phải là cách giải quyết vấn đề”

    “Có thể đó là một khía cạnh của vấn đề. Chúng tôi muốn gửi một thông điệp về công lý qua vụ này”

    “Ông sẽ cố gắng kết án tử hình thân chủ tôi chỉ để gửi thông điệp” đây rõ là lời khẳng định

    “Tôi biết chúng ta có những quan điểm khác nhau về tác dụng răn đe của án tử hình”

    “Tôi vấn muốn đàm phán về một bản thú tôi giết người và tất cả thông tin để thân chủ tôi được sống”

    “Không thỏa thuận”

    “Anh có thực sự chắc mình sẽ thắng được vụ này không?”

    “Ông biết bằng chứng của chúng tôi như núi rồi đấy” Davidoff trả lời. Điều khoản thông báo của luật tố tụng yêu cầu công tố phải cho phép bên biện hộ bị đơn được kiểm tra mọi bằng chứng họ có, nhưng lại không cho phép bên công tố biết được bằng chứng mà bên bị đơn sở hữu. Hệ thống này đảm bảo bị đơn được xét xử một cách công bằng. Mặc dù cảnh sát và các công tố viên không hoàn toàn đồng ý với điểm này, nhưng đó là luật, và Davidoff luôn hành động theo quy định của pháp luật. Stuart cũng biết đây chính là một trong lý do mà Davidoff rất nguy hiểm, khó đối phó. Anh chưa bao giờ thua hay bị kháng cáo về mặt tố tụng. Davidoff là một kỹ thuật viên pháp lý xuất sắc

    “Nếu chúng ta giết hai người này, bản thân chúng ta cũng bị hạ thấp ngang bằng với những người mà chúng ta buộc tội”

    “Ed, chúng ta đang sống trong xã hội dân chủ. Người dân có quyền quyết định luật pháp nên làm gì và người dân tán thành án tử hình”

    “Tôi sẽ làm mọi thứ có thể để ngăn cản điều đó”

    “Nếu ông không làm vậy thì tôi sẽ thất vọng” Chúa ơi, mày sẽ là một thượng nghị sỹ tuyệt vời. Rất đồng lòng, rất bao dung với những người không đồng ý với mày về nguyên tắc. Không có gì ngạc nhiên khi cánh báo chí yêu thích mày



    “Vậy, đó là những gì xay ra ở Đông Âu trong tuần này” Thẩm phán Moore nói “Nghe có vẻ như mọi thứ đang dần yên bình”

    “Vâng, sir” Ryan trả lời “đúng là có vẻ thế trong thời gian này”

    Vị giám đốc CIA gật đầu và đổi chủ đề “Cậu có qua thăm James tối qua không?”

    “Có, sir. Tinh thần của ông ấy vẫn rất tốt. Nhưng ông ấy biết chuyện sẽ đến với mình” Ryan ghét phải báo cáo về tình trạng sứ khỏe của Sếp. Anh trông có giống bác sỹ đâu

    “Tối nay tôi sẽ ghé qua” Ritter nói “Anh ấy có cần gì không, để tôi mang qua?”

    “Chỉ công việc. Ông ấy vẫn muốn làm việc”

    “Hãy cho anh ấy tất cả những gì anh ấy muốn” Moore nói. Ryan thấy Ritter nghe hiểu và có vẻ hơi cựa quậy

    “Tiến sỹ Ryan, cậu đang làm khá tốt. Nếu tôi có thể đề nghị với Tổng Thống rằng cậu sẵn sàng đảm nhiệm chức vụ DDI tiếp theo…nhìn này, tôi biết cậu cảm thấy thé nào về James; hãy nhớ rằng tôi đã làm việc với ông ấy lâu hơn cậu, phải không? Và…”

    “Sir, Tường Greer vẫn còn sống” Jack phản đối. Anh suýt thì nói “chưa chết” và suýt cắn lưỡi để kìm từ đó lại

    “Anh ấy sẽ không làm tiếp chức đó,Jack” Moore nhẹ nhàng khuyên nhủ “Tôi rất tiếc. Anh ấy cũng là bạn của tôi. Nhưng công việc của chúng ta ở đây là phụng sự tổ quốc. Điều đó quan trong hơn bất kỳ cá nhân nào, kể cả James. Thêm vào đó, James là dân chuyên nghiệp và anh ấy sẽ thất vọng nếu thái về thái độ của cậu”

    Ryan cố gắng không cãi lại những lời buộc tội mình. Nhưng điều đó khiến anh tổn thương, nhưng hơn thế nữa là buồn vì những lời Thẩm phán nói đều đúng cả.Jack hít thở sâu và gật đầu đồng ý

    “James đã nói với tôi tuần trước rằng anh ấy muốn cậu tiếp bước. Tôi nghĩ cậu đã sẵn sàng. Cậu nghĩ sao?”

    “Thẩm phán, tôi nghĩ về mặt kỹ thuật thì tôi phù hợp, nhưng tôi thiếu sự tinh tế chính trị cần thiết cho Cục”

    “Chỉ có một cách để học điều đó – và mẹ nó, chính trị không được chiếm phần quá quan trọng trong Cục tình báo” Moore mỉm cười để tăng thêm sự mỉa mai “Tổng thống thích cậu và Quốc hội thích cậu. Từ giờ trở đi, cậu sẽ là Quyền phó giám đốc (phụ trách mảng thông tin tình báo). Sẽ không có người ngồi chính thức ở vị trí này cho đến sau cuộc bầu cử, nhưng tạm thời, nó thuộc về cậu. Nếu James khỏi bệnh, như thế là tốt nhất và cậu sẽ lại làm việc thoải mái dưới quyền anh ấy. Nhưng ngay cả nếu anh ấy khỏi bệnh thì có lẽ anh ấy cũng sẽ rời khỏi đây sớm thôi. Tất cả chúng ta đều có thể thay thế được và James nghĩ cậu đã sẵn sàng. Tôi cũng nghĩ giống anh ấy”

    Ryan không biết nói gì. Chưa đầy 40 tuổi, anh giờ đã là một trong những nhà lãnh đaoo của tổ chức tình báo hàng đầu thế giới. Trên thực tế, anh đã ở vị trí này vài tháng - một số người thậm chí có thể nói là vài năm – nhưng giờ nó là chính thức, và có điều gì đó khang khác. Mọi người giờ sẽ trông đợi vào các ý kiến và quyết đoán của anh. Chuyện này đã diễn ra trong thời gian dài rồi, nhuwgn anh luôn có một người để dựa vào. Giờ thì không còn ai nữa. Anh sẽ báo cáo thẳng thông tin cho Thẩm phán Moore và chờ quyết định cuối cùng, nhưng từ lúc này, anh phải chịu trách nhiệm về tính đúng đắn của báo cáo. Trước đây, anh đưa ra quan điểm và các lựa chọn để cấp trên xem xét. Từ bây giờ, anh phải đưa ra các quyết định chính sách thẳng cho những người đứng đầu đất nước này. Dù dưới hình thức tinh vi nhưng trách nhiệm của anh đã tăng lên rất nhiều.

    Nguyên tắc “Những-gì-cần-biết-sẽ biết vẫn được áp dụng” Ritter thẳng băng

    “Tất nhiên” Ryan nói

    “Tôi sẽ nói với Nancy và những người đứng đầu bộ phận của cậu” Moore nói “James viết cho tôi một lá thư, đây là bản copy cho cậu” Ryan đứng dậy nhận lấy “Tôi tin cậu còn có việc phải làm, tiến sỹ Ryan” Moore nói

    “Vâng, sir” Jack quay người rời khỏi phòng. Anh biết mình nên cảm thấy vui, nhưng không, ngược lại anh đang cảm thấy như mình bị mắc bẫy. Và anh nghĩ mình biết tại sao

    “Quá sớm, Arthur” Ritter nối sau khi Jack rời khỏi phòng

    “Tôi biết ý cậu là gì, Bob. Nhưng chúng ta không thể để cho Bộ phận Tình báo mất kiểm soát chỉ vì cậu không muốn cậu ta tham gia vào chiến dịch SHOWBOAT. Chúng ta sẽ không để cậu ta tham gia vào chiến dịch này, ít nhất tách rời những gì Bộ Phận Chỉ Huy Các Chiến Dịch đang làm. Cậu ta sẽ phải làm việc trên các thông tin mà chúng ta thu thập. Vì chúa, kiến thức tài chính của cậu ta sẽ rất hữu ích cho chúng ta. Cậu ta chỉ cần không phải biết chúng ta thu thập thông tin tình báo như thế nào. Ngoài ra, nếu Tổng Thống nói “đồng ý” về vấn đề này và cậu ta nhận được sự tán thành bên Quốc hội thì chúng ta có thể thoải mái về nhà”

    “Vậy khi nào anh qua Quốc Hội?”

    “tôi sẽ tiếp 4 thành viên quốc hội vào chiều ngày mai. Chúng ta đang viện dẫn Đạo luật Hành động Nguy hiểm Đặc biệt- SAHO ( special- and hazardous-operations rule.)”

    SAHO là một điều khoản bổ sung không chính thức của luật giám sát. Theo luật, Quốc hội có quyền giám sát mọi hoạt động tình báo, tuy nhiên, trong một vụ cách đây hai năm, một thành viên của ủy ban đặc biệt đã làm lộ bí mật, dẫn cái chết của một trưởng một trạm tình báo của CIA và một người đào tẩu cấp cao. Thay vì công khai vấn đề, Giám đốc Moore đã đến gặp các thành viên của hai ủy ban đặc biệt Hạ viện và Thượng viện, và đạt được thỏa thuận bằng văn bản, theo đó quy định trong trường hợp đặc biệt, chỉ có chủ tịch và phó chủ tịch của hai ủy ban đặc biệt mới có quyền biết những thông tin cần thiết, và bốn người này quyết định có cho tất cả các thành viên của ủy ban biết tình hình hay không. Lý do tại sao những người của cả hai bên có mặt là vì họ muốn tránh những vấn đề về thái độ chính trị. Trên thực tế, Giám đốc Moore đã gài một cái bẫy tinh vi. Bất cứ ai cố gắng quyết định rằng thông tin phải được phổ biến sẽ có nguy cơ bị coi là có chương trình nghị sự chính trị. Hơn nữa, chỉ chọn bốn người đã được thông báo về các hành động đặc biệt nguy hiểm, tự nó có nghĩa là một loại đặc ân, và theo đó trực tiếp ngăn chặn sự lan truyền của thông tin tình báo. Miễn là nó không phải là một hành động nhạy cảm về mặt chính trị, có thể đảm bảo rằng Quốc hội sẽ không can thiệp. Điều đáng chú ý là Moore đã cố gắng làm cho các ủy ban đồng ý với điều này. Đưa người vợ góa của giám đốc trưởng trạm cIA và một số người con của ông ra điều trần của ủy ban điều hành không gây ra bất kỳ tổn hại nào. Nói một cách trừu tượng về sự uy nghiêm của pháp luật là một chuyện, nhưng phải đối mặt với hậu quả của những sai lầm lại là một chuyện khác- Điều này đặc biệt đúng khi có một cô bé mười tuổi mất cha vì lỗi của một trong những người tham dự phiên điều trần. Chính trường không chỉ là thế giới của các quan chức dân cử.

    “Và quyết định của Tổng Thống?” Ritter hỏi

    “Đã xong. Tổng thống tin rằng buôn lậu ma túy tạo thành mối đe dọa hiện hữu đối với an ninh quốc gia của Hoa Kỳ. Tổng thống đã cho phép sử dụng vũ lực một cách thận trọng theo quy trình hành động được thiết lập để bảo vệ công dân của chúng ta, vân vân và mây mây…”

    “Từ góc độ chính trị, tôi không thích điều này chút nào”

    Moore cười toe toét “Các thành viên của Quốc hội sẽ không thích điều đó, vì vậy chúng ta phải giữ bí mật, phải không? Nếu Tổng Thống công khai rằng ông ấy đang ‘ thực sư làm điều gì đó’ thì Đảng đối lập chả gào lên là ông ấy đang chơi trò chính trị. Nếu đảng đối lập sử dụng chính dịch này vì mục đích riêng thì Tổng Thống cũng sẽ làm tương tự. Vì vậy, cả hai đảng sẽ giữ bí mật này vì lợi ích chính trị của riêng họ. Chính trị của năm bầu cử có lợi cho chúng ta. Tướng Cutteer cũng là một kẻ hầu cận thông minh”

    “Không thông minh như ông ta tưởng mình thế” Ritter khịt mũi “Nhưng ai mà biết?”

    “Phải. Ai mà biết? thật tiếc khi James không thể tham gia vào chiến dịch này”

    “Sẽ nhớ anh ấy lắm đây” Ritter đồng ý “Chúa ơi, tôi ước có thì có thể làm cho anh ấy, để anh ấy cảm thấy tốt hơn một chút”

    “Tôi hiểu ý anh” Thẩm phán Moore đồng ý “sớm hay muộn, Ryan sẽ phải tham gia vào mấy chiến dịch kiểu này”

    “tôi không thích chuyện này chút nào”

    “Những gì anh không thích, Bob, là thực tế Ryan đã liên quan đến 2 chiến dịch hiện trường thành công nhất liên quan đến lĩnh vực của anh trong khi cậu ta chỉ ngồi bàn giấy. Có thể cậu ta đã xâm phạm lãnh thổ của anh, nhưng cả hai vụ đó cậu ta đều nhận được sự hỗ trợ của anh thì mới thành công được. Chả nhẽ anh thích cậu ta thất bại hơn à? Robert, tôi không muốn có hai vị phó giám đốc tranh giành danh vọng như Cutter hay mấy tay bên Quốc Hội”

    Ritter hơi ngạc nhiên khi nghe lời buộc tội này “Tôi đã từng nói với anh từ lâu rằng chúng ta để cậu ta tiến quá nhanh- điều mà chúng ta lo lắng. Tôi đồng ý với anh là cậu ta rất có năng lực, nhưng sự thật rằng cậu ta không có sự nhạy cảm chính trị cần thiết cho vị trí này. Cậu ta vẫn chưa có năng lực cần thiết để giám sát điều hành. Cậu ta sẽ phải bay qua Châu Âu để đại diện chúng ta tham gia hội nghị công tác tình báo của NATO. Hơi thiếu khôn ngoan nếu để cậu ta tham gia chiến dịch SHOWBOAT trước khi rời đi, phải không?”

    Moore suýt thì trả lời rằng Tướng Greer không tham gia vì lý do sức khỏe, đúng là thế, nhưng chỉ đúng một phần. Tổng thống ra lệnh thành lập một đội bí mật đặc biệt, và các thành viên trong đội phải rất quen thuộc với hoạt động chống ma túy. Đôi khi ngay cả một số người trong cuộc cũng không thể tham gia vì lý do bảo mật. Đây là một câu chuyện cũ của trò chơi tình báo: Thỉnh thoảng an ninh bị thắt chặt đến mức những người có gì đó quan trọng với toàn cục sẽ được đưa ra khỏi bức tranh. Trong thực tế, những người không biết rằng họ đang ở ngoài vòng kết nối có kiến thức liên quan đến sự thành công hay thất bại của chiến dịch. Nhưng đồng thời, lịch sử cũng đưa ra nhiều vị dụ về những thảm họa xảy ra từ việc thực hiện một chiến dịch trên diện rộng đến mức làm tê liệt quá trình ra quyết định và ảnh hưởng đến tính bí mật của nó. Việc vạch ra ranh giới giữa tính bí mật và hiệu quả của chiến dịch luôn là nhiệm vụ khó khăn nhất đối với các nhà lãnh đạo cơ quan tình báo. Thẩm phán Moore biết, không có quy tắc nào miễn là chiến dịch thành công. Tiểu thuyết điệp viên luôn tạo cho người ta một ảo giác, như thể những người đứng đầu cơ quan tình báo có giác quan thứ sáu bí ẩn và luôn chính xác, và dựa vào giác quan thứ sáu để chỉ đạo hoạt động tình báo. Nhưng nếu những bác sỹ phẫu thuật giỏi nhất thế giới cũng có thể mắc sai lầm, nếu hầu hết các phi công thử nghiệm giỏi nhất thế giới đều chết trong tai nạn máy bay – và trong nhiều khi, nếu cú ném bóng của tiền vệ giỏi nhất cũng có thể bị chặn lại – thì tai sao một người đứng đầu cơ quan tình báo lại không? Moore hiểu rằng sự khác biệt duy nhất giữa người thông minh và kẻ ngu là người thông minh có xu hướng mắc những sai lầm nghiêm trọng hơn - lý do là không ai để kẻ ngu đưa ra quyết định trọng đại; Chỉ có người thông minh mới có thể thua cả trận chiến, hoặc cả quốc gia

    “Anh đã đúng về Hội nghị NATO. Anh đã thắng, Bob. Tạm thời là thế” Thẩm phán Moore cau mày nhìn chiếc bàn làm việc “Tình hình thế nào rồi?”

    “Cả 4 đội đều đến điểm giám sát đúng giờ. Nếu mọi thứ diễn ra theo đúng kế hoạch thì họ sẽ vào vị trí trước bình minh sáng mai và ngày kia họ sẽ bắt đầu gửi thông tin thu thập. Đội bay bắt được ngày hôm trước đã cung cấp thông tin sơ bộ chúng ta cần. Có ít nhất 2 sân bay được chúng ta đánh dấu là “nóng”. Có lẽ ít nhất một sân nay nữa cũng trong tình trạng như thế”

    Tổng Thống muốn gặp tôi vào ngày mai. Có vẻ như bên FBI vừa có một phát hiện quan trọng. Emil đang rất nóng lòng nói chuyện về nó. Có vẻ như họ đã khám phá được một hoạt động rửa tiền rất lớn”

    “Có thông tin nào chúng ta biết không?”

    “Có vẻ thế. Emil đang xử lý thông tin này dưới dạng mật mã”

    “Tốt cho cả hai bên thôi” Ritter mỉm cười bình luận “Có lẽ chúng ta đã gây trở ngại cho hoạt động của họ”
     
  9. hatoan

    hatoan Lớp 1

    THẢM HỌA HIỆN HỮU – CHƯƠNG 11.3

    1 giờ trước khi mặt trời lặn, Chavez thức dậy lần thứ hai. Rất khó ngủ khi nhiệt độ ban ngày lên đến hơn 100 độ F, và độ ẩm cao khiến khu rừng như một cái lò hơi, dù là dưới bóng cây. Điều đầu tiên khi dậy là anh uống nước – nước uống bổ xung Gatorate- từ chai nước để bổ xung lượng nước bị mất do đổ mồ hôi khi ngủ. Sau đó anh làm hai viên Tylenol. Lính bộ binh hạng nhẹ thường dùng cái này để giảm đau nhức khi luyện tập thể chất. Lúc này, anh cảm thấy như có cơn đau đầu nhẹ do nhiệt độ quá cao gây ra, giống như người hơi say say

    “Sao chúng ta không để họ canh cái nơi chết tiệt này đi” anh lầm bẩm với Julio

    “Tôi cũng nghĩ vậy, mano” Vaga cười toe toét trả lời

    Trung sỹ Chavez ngồi dậy, cởi bộ ngụy trang mạng nhện trên người, lấy tay xoa mặt. Từ sau tuổi dậy thì, râu trên mặt anh vẫn mọc đều đặn nhưng hôm nay anh không có hứng thú cạo râu. Chuyện này xứng đáng bị càu nhàu. Quy định thông thường của quân đội chính quy rất chú trọng đến vệ sinh cá nhân, và bộ binh hạng nhẹ được coi là lính elite của quân đội, rất được hy vọng sẽ luôn “đẹp”. Mặc dù mô hôi toát ra như chơi bóng rổ suốt 2 tiếng nhưng giờ anh cũng không muốn tắm hay thay quần áo sạch. Nhưng tất nhiên là anh sẽ lau vũ khí lần nữa. Sau khi chắc chắn Julio đã vệ sinh sạch khẩu SAW, Chavez tháo khẩu MP-5 của mình thành 6 phần và kiểm tra cẩn thận từng phần một. . Mặc dù hiệu quả chống rỉ sét của của khẩu súng rất tốt, anh vẫn lau dầu từng bộ phận, và chải từng bộ phận có thể chuyển động bằng một chiếc bàn chải nhỏ. Sau đó anh kiểm tra xem tất cả các lò xo đã chặt chưa và băng đạn có bị tắc hay không, có mảnh vụn hoặc cát không. Hài lòng, anh lắp ráp lại khẩu súng và yên lặng thử các bộ phận khác nhau để xem chúng có hoạt động trơn tru không. Cuối cùng anh nạp băng đạn vào và đẩy nấc an toàn. Tiếp theo, anh kiểm tra lại con sao xem có sạch và sắc không, và tất nhiên kiểm tra cả mấy chiếc phi tiêu ngôi sao của mình

    “Đội trưởng sẽ tức giận khi nhìn mấy thứ này cho mà xem” Vega khẽ bình luận

    “Chúng mang lại may mắn” Chavez trả lời khi đút túi mấy ngôi sao “Hơn nữa, cậu không bao giờ biết….”anh kiểm tra phần còn lại của thiết bị. Mọi thứ đều tốt. Anh đã sẵn sàng để di chuyển đêm nay.Tiếp theo, anh lấy bản đồ ra

    “Mình sẽ đi tiếp đến đâu?”

    “NERO” Chavez chỉ vào chấm nhỏ trên bản đồ chiến thuật “dưới 5km” Anh kiểm tra kỹ bản đồ, ghi nhớ vài điểm trong đầu, rồi ghi nhớ tuyến đường chi tiết. Tất nhiên anh anh đánh dấu bất kỳ cái gì trên bản đồ, vì nếu bị mất hoặc thu giữ thì những đánh dấu trên bản đồ có thể sẽ tiết lộ thông tin cho kẻ địch

    “chào” đội trưởng Ramirez gia nhập với 2 người, đưa ra một bức ảnh vệ tinh

    “Những bản đồ này hẳn là mới, sir”

    “Chúng là DMA (Defense Mapping Agency- Cục bản đồ quân sự). mới được vẽ gần đây. Chúng được vẽ dựa trên tham khảo các bức ảnh vệ tinh. Nhìn xem có vấn đề gì không?”

    “Không, sir” Chavez mỉm cười ngẩng đầu lên “Địa hình ở đây rất bằng phẳng, cây cối thưa thớt, có vẻ tốt hơn địa hình hôm qua, đội trưởng”

    “Khi gần đến nơi, tôi muốn cậu tiếp cận mục tiêu từ điểm này” Ramirez chỉ tay vào bức ảnh “Tôi sẽ ở sát bên cậu trong khi tiếp cận. Đứng dậy và bắt đầu thực hiện việc trinh sát đi”

    “Vâng, sir” Ding đồng ý “Theo kế hoạch thì điểm nghỉ ngơi sẽ ở đây, điểm SPIKE”

    “Được” Ramirrez nhìn lên địa hình khu vực này “Nhớ kỹ nhiệm vụ đã phổ biến. Những gã này có an ninh rất tốt và đặc biệt cẩn thận với mấy cái bẫy. Nếu phát sinh tình huống, hãy báo cho tôi ngay lập tức – cố gắng giữ an toàn cho bản thân. Nếu có nghi ngờ gì, hãy nhớ nhiệm vụ bí mật là trên hết”

    “Tôi sẽ đưa mọi người đến đó, sir”

    “Xin lỗi, Ding” Ramirez xin lỗi “Tôi giống như phụ nữ cằn nhằn lắm nhỉ”

    “Anh không yên tâm về chúng tôi thôi, sir” Chavez cười toe

    “Câu có mang được khẩu SAW đó thêm một đêm nữa không, Oso?” Ramirez hỏi Vega

    “Mấy chiếc tăm tôi cầm còn nặng hơn nó, jefe” Ramirez bất cười và bước đến nhóm kế tiếp để kiểm tra

    “Anh ấy là đội trưởng khá tốt trong số những người tôi biết” Vega nhận xét khi đội trưởng rời đi

    “Đó là công việc khó khăn” Chavez công nhận. Trung sỹ Olivero xuất hiện sau đó

    “Có bao nhiêu nước?” viên y sỹ hỏi

    “Cả hai bọn tôi vừa uống 1 lít nước” Vega trả lời

    “Hai cậu, uống thêm 1 lít nữa”

    “Coi nào bác sỹ” Chavez phản đối

    “Đừng cằn nhằn, hai cậu. nếu có ai đó say nắng thì đó lại là việc của tôi. Nếu các cậu không thể đi tiểu thì đó là do không uống đủ nước. Cứ coi nó như bia Corona đi” viên y sỹ bắt cả hai uống hết cả chai nước “Nhớ điều này: Nếu các cậu không thấy buồn đi tiểu thì có nghĩa là cơ thể cần nước. Mẹ nó chứ, Ding, cậu đáng nhẽ phải biết chuyện này. Cậu đã ở Hunter-Ligget. Cái thời tiết nóng chết mẹ này khiến mông đít ai cũng khô cong và tôi không muốn phải vác thêm mông các cậu trên đường hành quân đâu, dù trời có nóng khô hay không”

    Tất nhiên, Olivero đã đúng. Chavez uốn hết chai nước của mình trong 3 ngụm. Vega tjep viên y sỹ đến con suối gần đó để lấy đầy nước rồi quay trở lại vài phút sau đó. Oso đưa cho bạn mình thêm 2 gói bổ xung Gatorade khiến bạn mình ngạc nhiên. Vega giải thích viên y sỹ cũng mang theo một ít. Chỉ có tin xấu là viên lọc nước không kết hợp tốt với Gatorade, nhưng viên lọc nước dùng với mục đích điện giải, không phải tạo mùi vị

    Khi mặt trời lặn, Ramirez tập hợp tại toàn đội, phổ biến lại nhiệm vụ mà anh đã nói với từng người vào đêm hôm trước. Chavez nói, theo đúng hướng dẫn- việc lặp lại này là để mọi người rõ rang hơn nhiệm vụ của mình. Các thành viên trong đội đều trông thật bẩn thỉu. Râu dài và tóc rối có thể giúp tăng hiệu quả ngụy trang nên mọi người hầu như chẳng ai sử dụng sơn ngụy trang cả. Do chỗ ngủ không bằng phẳng nên hầu hết mọi người đều khó ngủ, cơ thể có bầm tím một chút nhưng đều được nghỉ ngơi và giờ đang tràn đầy năng lượng. Và háo hức. Rác đã được tập kết và chôn. Olivero phun bột ga CS vào rác trước khi lấp hố, giúp đảm bảo động vật sẽ không đến trong ít nhất 1 tuần. Đội trưởng Ramirez kiểm tra lại lần cuối toàn khu vực trước khi trời tối hẳn. Lúc này Chavez lại bắt đầu dẫn đoàn, không có bất cứ dấu vết nào cho thấy họ từng ở nơi đây

    Ding chăm chú nhìn về phía trước qua ống kính xuyên đêm, nhanh chóng đi qua một khoảng trống trong rừng với tốc độ an toàn cho phép. Sau khi sử dụng la bàn và bản đồ, anh giờ đã có thể cảm nhận được phương hướn và đi nhanh . Cũng giống như đêm hôm trước, mọi thứ trong khu rừng đều im lặng ngoại trừ âm thanh của thiên nhiên. Điều có lợi hơn là cây cối ở đây không rậm rạp lắm. Anh đi được hơn 1km trong 1 giờ. May mắn là không nhìn thấy bất kỳ con rắn nào.

    Chưa đầy 2 giờ anh đã đến được điểm kiểm soát SPIKE. Lúc này, anh cảm thấy thoải mái và tràn đầy tự tin. Chuyến đi bộ trong rừng chỉ khiến anh vận động cơ và xương. Trên đường đi, anh dừng lại uống nước hai lần, nhiều lần để nghe ngóng động tĩnh nhưng vẫn không nghe thấy tiếng động gì. Cứ nửa giờ một lần, anh sử dụng điện thoại vô tuyến để liên lạc với đội trưởng Ramirez.

    Sau khi Chavez chọn nơi nghỉ ngơi, đồng đội anh xuất hiện sau đó 10 phút. Sau khi nghỉ ngơi khoảng 10 phút, anh lại lên đường đi đến điểm kiểm soát cuối cùng MALLET. Chavez thấy mình háo hứng muốn họ sớm qua được mấy cái điểm mang tên công cụ này.

    Giờ thì anh thận trọng hơn. Vốn đã ghi nhớ bản đồ sẵn trong đầu, anh biết càng gần đến mục tiêu thì càng có khả năng chạm trán quân địch. Vô thức anh đi chậm lại. Khi qua SPIKE nửa km, anh nghe thấy có gì đó vụt qua phía bên phải. Có thứ gì đó nhẹ nhàng nhưng là một sinh vật sống dưới đất. Anh ra hiệu cho đồng đội dừng lại và đợi anh tìm hiểu chuyện gì trước khi di chuyển tiếp- Vega làm tương tự, nhắm khẩu SAW theo hướng đó- nhưng bất kể là gì thì nó cũng đang chuyển động hướng về phía tây nam. Có lẽ là một con vật nào đó, anh chắc chắn, dù Ding phải đợi thêm vài phút trước khi cảm thấy hoàn toàn an toàn để di chuyển tiếp. Chavez kiểm tra hướng gió một lần nữa, và gió đang thổi từ phía sau bên trái. Anh ước tính xem có ngửi thấy mùi hăng trên cơ thể mình hay không- anh khẳng định, chắc là không. Mùi hôi thối trong rừng nặng mùi hơn mùi cơ thể anh. Nhưng có thể an toàn hơn nếu cố gắng tắm rửa…

    Anh không gặp thêm vấn đề nào nữa từ lúc đó đến khi đến MALLET. Giờ chỉ còn cách mục tiêu 1km. Đội lại tâp hợp một lần nữa. Có một con suối cách điểm kiểm soát năm mươi mét, và họ lại đổ đầy nước vào bình, Điểm tiếp theo là điểm tập kết được chọn vì khá dễ tìm. Ding đưa mọi người đến đó trong chưa đầy 1 giờ. Đội hình chia nhau tuyến phòng thủ xung quanh trong khi lính tiên phong và chỉ huy bàn bạc.

    Ramirez lấy bản đồ của mình ra, cùng bật đèn hồng ngoại để so sánh đối chiếu điểm trên bản đồ với các bức ảnh vệ tinh. Tham gia thảo luận còn có viên trung sỹ phụ trách chiến đấu, có một cái tên rất hợp Guerra. Họ đang ở phía đối diện với đường tiến vào sân bay, xung quanh có một con lạch. Đội đã đến điểm hẹn dọc theo con suối này. Tòa nhà duy nhất có thể nhìn thấy trong ảnh cũng nằm ở phía bên kia của mục tiêu

    “Tôi thấy đường này tốt hơn, sir” Chavez chỉ

    “Tôi thấy có lý đấy” Ramirez trả lời “Trung sỹ Guerra, cậu nghĩ sao?”

    “Tôi thấy hợp lý, sir”

    “Được rồi mọi người, nếu có mục tiêu thì chắc hẳn phải quanh đây. Giờ là lúc phải cảnh giác cao độ. Chavez, tôi sẽ đi cùng cậu. Guerra, cậu mang toàn đội rút lui nếu có chuyện gì xảy ra”

    “Vâng, sir” cả hai trung sỹ trả lời

    Theo thói quen, Chavez lấy sơn dầu ngụy trang ra và sơn màu xanh lá cây và đen lên khuôn mặt của mình, rồi đeo găng tay vào. Mặc dù những vết mồ hôi trên tay sau khi đeo găng tay rất khó chịu, nhưng màu đen của găng tay da có thể khiến bàn tay khó phát hiện. Anh bắt đầu di chuyển, và Ramirez theo sát. Cả hai đều đeo kính nhìn đêm và đi rất chậm.

    Họ đi dọc con lạch nửa cây số. Con lạch này rất tốt cho việc thoát nước của khu vực này, tạo nên nền móng khô và vững chắc. Tất nhiên cũng chính là lý do mà ai đó đã quyết định san ủi một đường băng đơn giản ở đây. Chavez đặc biệt cảnh giác với những cái bẫy bắt mồi. Với mỗi bước, anh ta kiểm tra mặt đất để tìm dây, sau đó chú ý lên ngang lưng và ngang tầm mắt. Anh cũng để ý xem có vết đào đất nào hay không. Một lần nữa anh lại băn khoăn về trò chơi trong khu vực này. Nếu có ai đó bị bẫy thì sao? Mấy kẻ xấu sẽ phản ứng thế nào khi có ai bị bẫy? Có lẽ bọn họ sẽ cử ai đó ra kiểm tra…không cần biết hắn ta nhìn thấy gì nhưng cứ bị chú ý là tệ, phải không?

    Chavez tự nhủ, bình tĩnh nào, mano. Cuối cùng họ cũng nghe thấy tiếng ồn. Giọng nói trầm thấp ở nơi xa, phát ra từ nơi ngược gió. Mặc dù lõm bõm, mơ hồ và không nghe rõ, nhưng đó thực sự là tiếng người đang nói chuyện. Mục tiêu. Chavez quay sang nhìn đội trưởng, ra hiệu về hướng âm thanh và rồi chỉ ngón tay vào tai. Ramirez gật đầu và ra hiệu cho anh tiếp tục

    Mấy người đó đúng là không khôn ngoan, Chavez nghĩ. Nói chuyện thế này thật ngu ngốc, một người có thể nghe thấy từ cách đó 200m. Nhờ mấy người mà công việc của tôi dễ dàng hơn nhiều. Chavez cho rằng đây chính là tín hiệu tốt. Vốn không dễ dàng đến được đây.

    Tiếp theo là một lối đi.

    Chavez quỳ xuống và tìm kiếm dấu chân người. Đúng vậy, nó ở đó, một con đường mòn có dấu vết đi qua đi lại. Anh bước dài, băng qua con đường đất hẹp rồi dừng lại. Ramirez và Chavez giờ xếp đội hình phối hợp chặt chẽ, cự ly giữa hai người vừa phải, đủ xa nhau để cùng một vụ nổ sẽ không thể xảy ra với cả hai, đủ gần để họ có thể hỗ trợ lẫn nhau. Đội trưởng Ramirez là một chỉ huy giàu kinh nghiệm, từng là chỉ huy của một đại đội bộ binh hạng nhẹ trong 18 tháng trước cuộc hành quân này, nhưng ngay cả anh cũng ngưỡng mộ kỹ năng tác chiến trong rừng của Chavez. Như anh đã nói với lính của mình vài phút trước, bây giờ là lúc hành động. Công việc của anh là tâm điểm chú ý của cả đội. Anh là chỉ huy, nghĩa là hoàn toàn chịu trách nhiệm về sự thành công hay thất bại của nhiệm vụ, và sự an toàn của các thành viên trong đội cũng là trách nhiệm của anh. Anh đưa mười người vào, cũng nên đưa mười người ra. Ngoài ra, anh là sĩ quan duy nhất, và phải giỏi hơn người của mình ở mọi kỹ năng. Mặc dù điều này là không thực tế, nhưng tất cả mọi người đều hy vọng như vậy, kể cả bản thân anh. Ramirez lớn tuổi hơn các thành viên trong đội và nên biết nhiều hơn. Nhưng qua kính nhìn xueyen đêm, anh nhìn bóng dáng Chavez xanh xám ở 10m phía trước đang di chuyển nhanh như một bóng ma, lặng lẽ như gió thoảng, anh chỉ có thể thở dài. Nhưng rồi nó được thay thế bằng niềm phấn khởi. Đội này tốt hơn anh tưởng. 10 thành viên đều rất đặc biệt, mỗi người đều có kỹ năng xuất sắc riêng và họ đang ở dưới quyền chỉ huy của anh… Ramirez lờ mờ cảm giác như đang đi tàu lượn siêu tốc - cảm giác này thường thấy trong các hoạt động chiến đấu. Một chàng trai trẻ sáng dạ, giờ đang học hỏi một bài học khác mà lịch sử có đề cập đến nhưng chưa bao giờ xác minh, đó là: huấn luyện có thể làm giảm căng thẳng trong chiến đấu thực tế, nhưng nó không thể loại bỏ căng thẳng này. Nói, suy nghĩ và đọc là một chuyện, nhưng thực sự làm được điều đó lại là chuyện khác. Viên đọi trưởng trẻ tuổi cảm thấy ngạc nhiên khi mọi thứ trở nên rõ rang đến thế. Các giác quan của anh vẫn tỉnh táo như bình thường, và suy nghĩ thật nhanh chóng và rõ ràng. Anh nhận thức được sự lo lắng của mình và những nguy hiểm phải đối mặt, nhưng anh đã chuẩn bị sẵn sàng. Sự công nhận đó là niềm vui lớn như chiếc tàu lượn đã hạ độ cao. Một phần trí óc của anh đã theo dõi và đánh giá màn trình diễn của cậu ta, chăm chú nhìn kỹ như là một môn thể thao hấp dẫn, mọi thanh viên trong đội đều cần một cú sốc nhận thức trước khi bình tĩnh và tập trung hoàn toàn vào công việc. Nhưng vấn đề trước mắt là họ nên tránh tiếp xúc với địch thủ càng nhiều càng tốt

    Ramirez nhìn thấy Chavez giơ tay và quỳ xuống sau một cái cây. Đội trưởng đi quanh một đám bụi rậm và hiểu tại sao viên trung sỹ lại dừng lại.

    Đường băng ở phía trước. Thật trùng hợp, có một chiếc máy bay đang đậu trên sân bay, chỉ cách đó vài trăm thước. động cơ chưa được khởi động nhưng vẫn có thể nhìn thấy các bánh xe do ánh sáng hồng ngoại của nó tạo ra từ kính nhìn ban đêm

    “Có vẻ như chúng ta có việc phải làm, đội trưởng” Ding thì thầm. Ramirez và Chavez sử dụng rừng làm nơi ẩn náu, 1 người di chuyển sang trái, một người di chuyển sang phải, cẩn thận kiểm tra từ cả hai phía xem có lực lượng an ninh hay không nhưng không thấy một binh sĩ nào. Mục tiêu RENO, đúng như thông tin đã báo cho họ trước. Tất nhiên sau khi đã biết chắc đường hướng, Ramirez quay trở lại với đội, để Chavez ở lại theo dõi. 20 phút sau, toàn đội tập hợp ở một quả đồi nhỏ cách sân bay 200 yard phía tây bắc. Chỗ này có lẽ trước đây là một nông trai, với những cánh đồng bị đốt cháy kéo dài đến sân bay. Tất cả mọi người đều có tầm nhìn rất tốt về phía sân bay. Chavez và Vega ở ngoài cùng bên phải, Guera và một xạ thủ SAW khác ở ngoài cùng bên trái và Ramirez ở giữa, cùng với trung sỹ phụ trách liên lạc, Ingeles
     
  10. hatoan

    hatoan Lớp 1

    THẢM HỌA HIỆN HỮU - CHƯƠNG 12: HIẾN DỊCH SHOWBOAT MỞ MÀN
    Vui lòng đăng nhập hoặc đăng ký để xem link

    hoặc Vui lòng đăng nhập hoặc đăng ký để xem link


    “VARIABLE, đây là KNIFE. Nghe rõ trả lời, over”

    Tín hiệu từ kênh rất rõ rang, cứ như trạm sóng FM thương mại vậy. Kỹ thuật viên liên lạc dập điếu thuốc đang hút và bật tai nghe

    “Knife, đây là VARIABLE, tín hiệu 5/5. Chúng tôi đã sẵn sàng, over” Clark đang ngồi sau kỹ thuật viên truyền thông, xoay chiếc ghế để nhìn bản đồ

    “Chúng tôi đang ở tại Mục tiêu RENO, và thấy có một chiếc máy bay 2 động cơ, ai đó đang chất các hộp carton lên máy bay, over”

    Clark quay đầu lại, kinh ngạc nhìn về phía đài radio. Hoạt động tình báo của họ có thực sự chính xác như vậy không?

    “Anh có thể đọc số trên đuôi máy bay không, over”

    “không thể, góc nhìn bị sai. Nhưng máy bay phải bay qua chỗ chúng tôi khi cất cánh. Chúng tôi đã ở đúng vị trí như trong kế hoạch. Không có lực lượng an ninh hiện diên lúc này”

    “Chết tiệt” một trong những sỹ quan chỉ huy chiến dịch cất giọng. Ông cầm lấy một chiếc tai nghe “Đây là VARIABLE. RENO báo cáo có một con chim đang ở tổ, thời gian 0306 giờ Zulu…Đã rõ. Sẽ thông báo. Kết thúc” Ông quay sang đồng nghiệp “Máy bay đánh chặn sẽ cất cánh sau 1 giờ nữa”

    “Vậy được rồi” người kia nghĩ

    Ramirez và Chavez quan sát bằng ống nhòm thấy hai người đàn ông đã chất xong các thùng carton lên máy bay. Cả hai người đều nhận định đó là chiếc Piper Cheyenne, một máy bay hạng trung thường được dùng cho đường dài, không chở được quá nặng nhưng tốc độ bay và độ cao ổn định, tầm bay tương đối xa. Các xưởng địa phương có thể lắp ráp các thùng nhiên liệu phụ để tăng khoảng cách bay so với thiết kế. Các loại ma túy mà những kẻ buôn lậu vận chuyển đến Hoa Kỳ có trọng lượng và thể tích rất nhỏ, trong đó cần sa lớn hơn một chút. Yếu tố hạn chế là tiền. Một chiếc máy bay chờ đầy cocaine tinh chế, ngay cả khi được tính theo giá bán buôn, có giá trị còn hơn cả tiền mặt trong kho của hầu hết các Ngân hàng Dự trữ Liên bang

    Sau khi phi hành đoàn bắt tay với nhân viên mặt đất, họ bước lên máy bay. Từ con mắt quan sát ẩn trong rừng, điều này giống hệt cảnh phi hành đoàn của các máy bay khác bắt tay với đội mặt đất trước khi cất cánh. Động cơ của máy bay bắt đầu quay, và tiếng gầm vang qua bãi đất trống và lọt vào tai của lính bộ binh hạng nhẹ.

    “Chúa ơi” trung sỹ Vega vô cảm nói “Tôi có thể thổi bay con chim đó từ đây ngay bây giờ. Mẹ kiếp” Tất nhiên, súng của anh vẫn còn khóa an toàn

    “Chuyện đó sẽ khiến đời chúng ta thú vị hơn một chút” Chavez nói “Này Oso, mấy gã an ninh đang vòng quanh máy bay giờ đang tản ra đấy” Anh vồ lấy điện đàm “Đội trưởng….”

    “Tôi thấy rồi. Hãy cảnh giác phòng khi chúng ta phải rời đi”

    Chiếc máy bay Piper taxi đến cuối đường băng, khật khưỡng như một con chim bị thương, tung tăng và nhấp nhô theo những cú sốc của thiết bị hạ cánh. Trên đường băng chỉ có một số đèn chiếu sáng, ít hơn lượng đèn của một sân bay thực thụ. Cất cánh trong điều kiện này rất nguy hiểm, Chavez đột nhiên nghĩ, nếu chiếc máy bay đâm vào đây hẳn vài thành viên trong đội sẽ toi đời…

    Trước khi cất cánh, phi công lái động cơ hết công suất, mũi máy bay bắt đầu hạ thấp. Sau đó, anh ta lại hạ mã lực xuống để đảm bảo rằng động cơ sẽ không dừng lại khi mã lực bị giảm trong suốt chuyến bay. Sau khi viên phi công hài lòng với tình trạng làm việc của động cơ, anh ta lại tăng mã lực, nhả phanh và bắt đầu lái. Chavez đặt ống nhòm xuống để quan sát. Máy bay đã được nạp đầy nhiên liệu, nó sẽ bay qua khu rừng bên phải anh, chỉ cách mấy cái cây khoảng 20 yard. Viên phi công hẳn là người rất liều lĩnh, dù có là ai. Viên trung sỹ cảm thấy miêu tả anh ta là “liều mạng” hoàn toàn hợp lý

    “Máy bay vừa cất cánh, đó là chiếc Piper Cheyenne” Sau đó Ramirez đọc số hiệu ở đuôi máy bay. Nó được đăng ký theo biển số Mỹ “Hướng bay 3-3-0” hướng về phía Eo biển Yucatan, giữa Cuba và Mexico. Kỹ thuật viên liên lạc ghi lại mọi thông tin

    “Tình hình RENO thế nào?”

    “Tôi đếm thấy sáu người, bốn người trong số họ được trang bị súng, những còn lại chưa xác nhận. Có một chiếc xe bán tải ở sân bay và một nhà kho, giống như ảnh chụp từ vệ tinh. Chiếc xe bán tải bắt đầu di chuyển và tôi nghĩ- ồ, họ đang tắt đèn ở đường băng. Họ dùng magie để tạo ánh sáng, chỉ cần lấy đất phủ lên là tắt. Chờ một chút, chiếc xe bán tải đang chạy về phía chúng tôi”

    Ở phía bên trái của Ramirez, Vega đặt khẩu súng máy lên giá đỡ, và theo dõi sau chiếc xe tải. Chiếc xe đang chạy về phía đông của đường băng và dừng lại sau mỗi một hoặc hai trăm mét, những người trên xe nhảy xuống và phủ một vài xẻng đất lên đèn magiê.

    “Đến đây, đến đây nào em…” Julio thì thầm

    “Bình tĩnh nào, Oso” Ding cảnh báo

    “Không vấn đề gì” Vega đặt ngón tay cái lên công tắc an toàn- nó vẫn cài ở chế độ an toàn- ngón trỏ của anh không đặt trên cò súng, mà đặt trên bộ phận bảo vệ cò súng.

    Các đèn thắp bằng magie lần lượt bị vùi đất tắt đi. Chiếc xe tải có lúc đi cách hai người lính chưa đến 150m, nhưng không lái thẳng về phía họ. Tình cờ nơi họ nập nằm ngay trên đường xe tải phải đi qua. Súng của Vega vẫn chĩa về chiếc xe tải ngay cả khi nó đã quay đầu, sau khi thấy an toàn, anh đặt mông dưới đất, quay đầu về phía đồng đội

    “à, cứt thật!” Vega thì thầm, giả vờ thất vọng. Chavez cố gắng hết sức để không cười thành tiếng. Anh nghĩ, điều này có lạ không. Họ đang ở đây, trong lãnh thổ kẻ thù, trang bị đầy đủ vũ khí và sẵn sàng chơi trò giết người nhưng giờ họ đang giống những đứa trẻ trong đêm giáng sinh, chơi trò nhìn trộm người khác. Tất cả họ điều biết trò chơi này có thể thay đổi hình thức chơi trong khoảnh khắc. không có gì vui khi phải chĩa súng máy vào hai người trên xe tải, phải không?

    Chavez khởi động lại kính nhìn xuyên đêm. Ở phía bên kia đường băng, ai đó đang hút thuốc. Hình bóng mờ bảo của những người này trong kính xuyên đêm nhấp nháy vì hơi nóng của điếu thuốc. Ding biết hút thuốc vào ban đêm sẽ khiến người ta mất tầm nhìn xung quanh. Anh đánh giá mấy người này đang đi bộ vòng quanh. Công việc hàng này của họ - à, công việc hàng đêm chứ- đã hoàn thành. Chiếc xe tải rời đi, chỉ còn 2 người lính ở lại. Có vẻ như những người này là lính an ninh bảo vệ sân bay này. Chỉ có hai người, và bọn họ hút thuốc trong đêm. Dù có trang bị vũ khí hay không – có vẻ như họ mang khẩu AK-47 hoặc loại gần tương tự thế - thì họ cũng không gây nguy hiểm gì

    “Cậu đoán họ đang hút thuốc gì vậy?” Vega hỏi

    “Tôi không nghĩ về điều đó” Chavez càu nhàu thừa nhận “Cậu có nghĩ bọn họ là mấy thằng ngu không?”

    “Chúng ta đang không phải đối phó với mấy người lính chuyên nghiệp, man. Chúng ta có thể lặng lẽ di chuyển đến và giết chết hai tên khốn đó dễ dàng. Có lẽ chỉ cần 10 giây bắn là xong”

    “Tốt hơn vẫn nên cẩn thận” Chavez thì thầm trả lời

    “Đã…rõ” Vega đồng ý “Cậu luôn nhìn xa hơn tôi”

    “Knife, dây là Six” Ramirez gọi trên mạng radio “Rút về điểm tập kết chỉ định”

    “Đi thôi, tôi sẽ bọc hậu” Chavez nói với Vega

    Julio đứng dậy và đeo vũ khí lên vai, vô tình phát ra tiếng động của mấy bộ phận kim loại- đai đạn, Ding nghĩ. Phải để ý đến chuyện này. Anh đợi thêm vài phút rồi rút êm

    Điểm hẹn là một cái cây rất cao cạnh con lạch. Một lần nữa, mọi người lại đổ đầy nước vào bình trước sự giám sát của Olivero. Chỉ có một người bị cành cây thấp làm xước mặt và cần được viên y sỹ băng bó một ít thuốc. Nếu không thì cả đội vẫn mười phân vẹn mười. Họ sẽ cắm trại cách sân bay năm trăm mét, để hai người quan sát cả ngày lẫn đêm tại điểm quan sát đã được Chavez chọn trước. Dinh lãnh ca canh gác đầu tiên, lại cùng với Vega, và đến gần rạng sáng thì được thay thế bởi Guerra và một người lính khác cầm khẩu MP-5 giảm thanh. Để đề phòng đối phương tấn công bất ngờ, một tay SAW hoặc một lính được trang bị súng phóng đạn luôn thay nhau có mặt tại Điểm Quan Sát (OP). Nếu hai bên bắn nhau thì cuộc giao tranh phải kết thúc càng sớm càng tốt. Bộ binh hạng nhẹ không được thiết kế đặc biệt để đối phó với xe tăng và pháo binh. Lính Mỹ luôn xem xét các vấn đề từ góc độ hỏa lực, bởi vì suy cho cùng, tính mạng của lính Mỹ phải đặt lên hàng đầu.

    Chavez ngạc nhiên khi thấy mọi người dễ dàng hình thành các hành vi theo thói quen. Một giờ trước bình minh, anh và Vega cẩn thận quan sát sân bay từ gò đất nhỏ nơi họ đang quan sát, và thấy rằng trong số hai người bảo vệ, chỉ có một người đang tuần tra và người kia đang ngồi quay lưng lại trong lán, hút thuốc hoặc hút những thứ khác. Ngay cả người đi tuần tra cũng không đi xa

    “Có chuyện gì không Ding?” Đội trưởng hỏi

    “Tôi nghe thấy tiếng anh đang đến, sir” Chavez nói

    “tôi bị vấp ngã, xin lỗi”

    Chavez báo cáo ngắn gọn tình hình. Ramirez lấy ống nhòm của mình tự mình quan sát đối phương

    “Có vẻ như họ không lo bị cảnh sát địa phương hay quân đội đến làm phiền” đội trưởng nhận xét

    “Mua chuộc à?” Vega hỏi

    “Không, chủ yếu là do nản lòng thôi. Vì vậy mấy kẻ buôn ma túy thường xuyên sử dụng nửa ta sân bay và đây là một trong số đó. Chúng ta sẽ ở lại đây một thời gian” anh ngừng lại một chút “Nếu có chuyện gì xảy ra….”

    “Chúng tôi sẽ báo cáo tức thì, sir” Vega hứa

    “Nhìn thấy con rắn nào không?” Ramirez hỏi

    “Không, tạ ơn chúa”

    Viên đội trưởng cười nhe rang trong bóng tối. Anh vỗ vai Chavez và biến mất sau những bụi cây

    “Có chuyện gì với mấy con rắn vậy?” Vega hỏi



    Đại úy Winters cảm thấy thất vọng khi quan sát thấy chiếc Piper hạ cánh. Đây là con thứ hai liên tiếp. Chiếc máy bay lớn hơn đã hạ cánh khẩn cấp vài ngày trước không còn trên sân bay. Chính xác thì nó đã bị đưa đi đâu anh cũng không biết. Có lẽ nó đã ở trong một nhà chứa máy bay ở sa mạc. Có thêm một con chim chạy bằng piston cũ ở đó cũng chẳng gây chú ý gì. Mặc khác, chiếc Piper cũng dễ bán lại.

    Khẩu súng 50mm caliber chói mắt trong ánh bình minh trở nên hấp dẫn hơn. Lần này, bọn họ không giở trò lừa bịp dùng máy bay buôn lậu ma túy làm máy bay do thám. Tuy nhiên, mấy lính thủy quân lục chiến vẫn đối xử thô lỗ với mấy tên buôn lậu như trước và hành động của họ một lần nữa lại đạt hiệu quả như mong muốn. Viên sỹ quan CIA chỉ huy hoạt động này trước đây từng làm việc với DEA và ông rất thích phương pháp thẩm vấn khác biệt này. Hai viên phi công trên máy bay lần này là người Colombia, nhưng chiếc máy bay lại không đăng ký ở Colombia. Dù can đảm đến mấy thì hai người cũng nhũn ra khi thấy Nicodemus. Tỏ lòng dung cảm không sợ đạn hay thậm chí là chó tấn công là một chuyện nhưng dũng cảm được hay không trước một con khủng long còn sống lại là vấn đề hoàn toàn khác.Chưa đầy một giờ đồng hồ, cuộc thẩm vấn hai tên buôn ma túy đã kết thúc. Sau đó bọn họ được đưa đến thẩm phán quận văn minh hơn

    “Bao nhiêu máy bay không hạ cánh khẩn cấp ở đây?” Viên trung sỹ cầm súng tên Black hỏi khi hai tên tội phạm đã được đưa đi

    “Ý cậu là gì, Gunny?”

    “Tôi đã nhìn thấy chiếc máy bay chiến đấu đó, sir. Tôi đoán anh chàng phi công đã cảnh báo thế này ‘hãy bay theo hướng này nếu không….’ Chúng ta được gọi đến đây nhiều lần hơn số máy bay xuất hiện, phải không? Sir, ý tôi nói rằng, có một số thằng ngu không hiểu ý nghĩa của máy bay chiến đấu và viên phi công sẽ cho bọn họ hiểu ý nghia của từ ‘nếu không…’ là gì”

    “Cậu không cần biết chuyện đó, Gunny Black” viên sỹ quan CIA nói thẳng

    “Được thôi. Dù sao thì tôi thấy rất tốt, sir. Chuyến đi đầu tiên của tôi là ở Nam. Tôi đã thấy cả một đội bị xóa sổ vì đều nghiện ma túy. Tôi bắt gặp một gã đang bán ma túy trong đội vào khoảng năm 74-75 và tôi đã đấm hắn thừa sống thiếu chết. Suýt chút nữa thì gặp rắc rối với chuyện đó”

    Viên sỹ quan CIA gật đầu như thể ngạc nhiên vì những gì nghe kể. Nhưng thật ra thì không

    “Nhớ quy tắc những-gì-cần-biết-sẽ-biết, Gunny” ông lặp lại

    “vâng sir” Trung sỹ Black tập hợp đội và lên chiếc trực thăng đang chờ sẵn

    Đây chính là vấn đề đối với các chiến dịch “đen”, viên sỹ quan CIA nghĩ khi nhìn đám lính thủy đánh bộ rời đi. Bạn muốn có những người giỏi, đáng tinh cậy, thông minh tham gia chiến dịch. Nhưng những người giỏi, đáng tinh cậy và thông minh luôn có đầu óc và trí tưởng tượng. Và không khó để họ đoán ra sự thật. Sau khi những hoạt động này diễn ra nhiều lần thì chiến dịch “đen” sẽ chuyển thành “xám”. Giống như bình minh sau đêm đen. Ngoại trừ việc ánh sáng không phải lúc nào cũng tốt, phải không?
     
  11. hatoan

    hatoan Lớp 1

    THẢM HỌA HIỆN HỮU – CHƯƠNG 12.2

    Tướng Cutter gặp giám đốc Moore và Jacobs ở phòng khách bên cánh trái Nhà Trắng và dẫn họ thẳng đến Phòng Bầu Dục. Các đặc vụ Connoer và D’Agostino đang làm nhiệm vụ trong phòng thư ký kiểm tra ba người bọn họ theo thói quen. Ở Nhà Trắng, việc họ đến thẳng gặp WRANGLER thế này đúng là bất thường

    “Chào Tổng Thống” cả ba người đều nói. Tổng Thống đứng dậy khỏi bàn làm việc và bước đến ngồi trên ghế cạnh lò sưởi. Đây là nơi ông thường ngồi mỗi khi cần trò chuyện “thân mật”. Tổng Thống cảm thấy hơi hối tiếc. Cái ghế này không thoải mái bằng cái ghế phía sau bàn làm việc và ngồi ở đây khiến cái lưng ông lại bắt đầu đau, nhưng ngay cả Tổng Thống cũng phải làm những việc mà người khác mong đợi

    “Tôi nghĩ anh ở đây để báo cáo về tiến độ, Moore. Tôi muốn nghe về nó trước”

    “SHOWBOAT đang diễn ra hoàn toàn đúng kế hoạch. Thực tế thì chúng ta gặp may. Ngay khi một đội giám sát đến nơi thì họ đã bắt gặp một báy bay cất cánh” Moore mỉm cười với mọi người “Mọi thứ đang diễn ra theo đúng những gì chúng ta đã đề ra. Hai kẻ buôn lậu ma túy hiện đang bị liên bang giam giữ. Tất nhiên đây hoàn toàn là may mắn. Chúng ta không thể mong mấy chuyện này xảy ra thường xuyên nhưng chúng ta đã chặn được 90kg cocaine và đó quả thật là năng suất tốt trong một đêm. Hiện giờ, 4 đội giám sát đã đến nơi chỉ định. Tất cả đều không bị phía bên kia phát hiện”

    “Vệ tinh hoạt động thế nào?”

    “Một số bộ phận cần được điều chỉnh, tất nhiên, chủ yếu là sự cố máy tính. Chúng tôi có kế hoạch sử dụng Rhyolite trong khoảng 1 tuần nữa. Như ngài đã biết, phần này của kế hoạch được tổ chức khá muộn và chúng ta chỉ gặp vấn đề này tạm thời. Nếu có vấn đề, như tôi cứ gọi nó là vấn đề đi, thì chủ yếu nằm ở phần mềm máy tính và họ cần thêm vài ngày để điều chỉnh”

    “Quốc Hội thì sao?”

    “Chiều nay” thẩm phán Moore trả lời “tôi không nghĩ bên đó sẽ trở thành vấn đề”

    “Ông đã nói điều đó trước đây rồi” Cutter nhắc nhở. Moore quay lại nhìn ông tướng với vẻ chán nản “Chúng ta phải đưa ra giải quyết rất nhiều vấn đề căn bản. Tôi không thường thực hiện quyền SAHO và tôi chưa bao giờ gặp vấn đề với họ khi tôi áp dụng quyền này”

    “Jim, tôi cũng không nghĩ quốc hội sẽ phản đối đâu” Tổng Thống đồng ý “Tôi cũng đã thực hiện vài việc với họ. Emil, anh khá yên lặng sáng nay đấy”

    “Thưa Tổng thống, chúng tôi đã tiến hành nghiên cứu các khía cạnh pháp lý của hoạt động này. Tôi không có bất kỳ e ngại pháp lý đặc biệt nào, bởi vì Quốc hội chưa thực sự ban hành luật về vấn đề này. Hiến pháp trao cho ngài quyền toàn quyền sử dụng lực lượng quân sự để bảo vệ an ninh quốc gia của chúng ta một khi ngài xác định - dĩ nhiên là ngài xác nhận - rằng an ninh của chúng ta trên thực tế đang bị đe dọa. Các tiền lệ pháp bắt đầu từ thời kỳ tổng thống Jefferson. Các vấn đề chính trị là một cái gì đó khác, nhưng không phải tôi có thể quản lý nó. Dù sao thì FBI cũng đã phá được một vụ rửa tiền rất lớn, và chúng tôi đang chuẩn bị hành động”

    “Lớn đến mức nào” tướng Cutter hỏi, khiến Tổng thống bực mình vì ông cũng đang muốn hỏi câu này

    “Chúng tôi có thể xác nhận tổng số tiền là 588 triệu usd tiền buô ma túy, rải rộng suốt 22 ngân hàng từ Liechteinstein đến California, đầu tư vào bất động sản tại Hoa Kỳ. Chúng tôi có một đội làm suốt ngày đêm cả tuần nay về vụ này”

    “Bao nhiêu?” Tổng Thống hỏi, ông không phải là người duy nhất muốn nghe lại con số

    “Gần 600 triệu usd” Giám đốc FBI lặp lại “Hai ngày trước, số tiền đó là hơn 600 triệu đô la Mỹ, nhưng một lượng lớn tiền đã được chuyển vào thứ Tư - nó giống như một chuyển khoản thông thường. Bây giờ, chúng tôi đang theo dõi các tài khoản có liên quan”

    “Và các anh định làm gì?”

    “Tối nay, chúng tôi sẽ chuẩn bị tất cả các bằng chứng tài liệu cho các tài khoản này. Bắt đầu từ ngày mai, tất cả cố vấn pháp lý của các đại sứ quán ở nước ngoài của chúng ta, các chi nhánh FBI tại các ngân hàng liên quan có trụ sở sẽ thực hiện hành động đóng băng tài khoản này và…”

    “Bên Thụy Sỹ và Châu Âu có hợp tác không?” Cutter ngắt lời

    “Có, họ sẽ hợp tác. Điều bí ẩn về các tài khoản được đánh số được đánh giá quá cao, như Tổng thống Marcos đã nhận ra điều này vài năm trước. Nếu chúng tôi có thể chứng minh rằng các khoản tiền gửi là do hoạt động tội phạm, các chính phủ liên quan sẽ đóng băng tiền. Ví dụ, tại Thuy Sỹ, số tiền đóng băng sẽ được chuyển đến các quỹ chính phủ- ‘canton’ – để bang thực hiện các hoạt động của mình. Bên cạnh khía cạnh đạo đức, thì nó đơn giản còn là quyền lợi kinh tế, và chúng ta có những hiệp ước đề cập đến vấn đề này. Để tiền ở Thụy Sĩ sẽ không gây hại cho nền kinh tế Thụy Sĩ, phải không? Nếu chúng ta thành công, mà tôi tin chắc chúng ta sẽ thành công, thì tổng mất mát của tập doàn ma túy này sẽ khoảng khoảng 1 tỷ usd, bao gồm cả khoản đầu tư ròng của họ vào việc kinh doanh và lợi nhuận dự kiến. tỷ đô la Mỹ chỉ là con số ước tính của chúng tôi còn 558 triệu usd là con số đã được xác ddnhj. Chúng tôi đặt tên chiến dịch này là TARPON. Trong nước thì luật pháp hoàn toàn đứng ở phía chúng ta rồi. Nhưng các vấn đề pháp lý liên quan đến nước ngoài phức tạp hơn nhiều, dù vậy chúng tôi có thể tin tưởng vào các ngân hàng châu Âu hợp tác rất tốt. Chính phủ các nước châu Âu cũng bắt đầu để ý đến vấn nạn buôn lậu ma túy tại chính quốc gia của mình. Về các vấn đề pháp lý liên quan đến khía cạnh này, họ có một cách tiếp cận ... tốt hơn, thực dụng hơn” Jacobs mỉm cười kết luận “Tôi nghĩ ngài nên sẽ muốn Bộ trưởng tư pháp đưa ra thông báo về tình hình vụ án”

    Ánh mắt tổng thống lấp lánh niềm vui. Tin tức sẽ được thông báo từ Phòng Họp Báo Nhà Trắng. Tất nhiên ông sẽ để Bộ Tư Pháp công bố tin tức, nhưng việc tin được đưa ra từ Nhà Trắng có thể đưa ra vài gợi ý thích hợp cho các phóng viên. Chào buổi sáng các quý bà và các quý ông. Tôi vừa báo cáo với Tổng thống rằng chúng ta đã đạt được một bước đột phá lớn trong cuộc đấu tranh bền bỉ chống buôn lậu ma tuý ...

    “Điều này sẽ gây khó khăn cho bọn họ thế nào?” Tổng Thống hỏi

    “Sir, họ có chính xác bao nhiêu tiền có vẫn còn là ẩn số đối với chúng ta. Điều thực sự thú vị là mục đích rửa tiền có thể là hợp pháp hóa dòng tiền vào Colombia. Điều này hơi khó hiểu, nhưng có vẻ như các Cartel đang cố gắng hợp pháp hóa hơn là xâm nhập vào xâm nhập vào hệ thống kinh tế quốc gia mình. Vì không cần phải xét về điều kiện kinh tế nên có thể hiểu mục đích họ làm việc này xuất phát từ động cơ chính trị. Để trả lời câu hỏi của ngài, thiệt hại lần này sẽ khiến họ nhức nhối nhưng vẫn không đủ để hạ được họ. Tuy nhiên, tác dụng chính trị của nó có thể được cọi là phần thưởng bổ xung. Chúng tôi vẫn chưa đánh giá được hết tác động của mất mát lần này đối với bọn họ”

    “Một tỷ usd…” tổng thống nói “Điều này giúp anh có thứ gì đó để nói chuyện với người Colombia, phải không?”

    “Tôi nghĩ họ sẽ vui lòng nói chuyện. Sư ồn ào chính trị của mấy Cartel đang khiến họ thấy phiền và bận tâm”

    “Không bận tâm đủ lớn để thực sự hành động” Cutter nhận xét. Jacobs không thích tuyên bố của ông tướng này

    “Phó đô đốc, Bộ trưởng tư pháp Cobombia là bạn của tôi. Mỗi khi anh ấy đi đâu cần phải đội quân an ninh nhiều gấp đôi tổng thống và thường xuyên phải đối phó với những mối đe dọa an ninh mà hầu hết mọi người phải tìm chỗ ẩn nấp mỗi khi ô tô cháy. Colombia đang cố gắng xây dựng một nền dân chủ thực sự ở một khu vực mà nền dân chủ vẫn còn bị coi là của hiếm- trong trường hợp ông đã quên thì lịch sử cho thấy chúng ta cũng có một phần trách nhiệm- vậy ông muốn họ làm gì? Xóa bỏ thể chế hiện tại và noi theo gương Argentina? Lạy Chúa tôi, FBI và DEA phối hợp với nhau mà còn không đủ nhân lực để đối phó với mạng lưới buôn bán ma túy nội địa và chúng ta có nguồn lực gấp họ cả ngàn lần, Vậy ông mong đợi cmn điều gì, rằng họ sẽ một lần nữa mê muội đi săn lùng mấy kẻ buôn ma túy bằng mọi giá chỉ để làm hài lòng chúng ta? Chúng ta đã hy vọng và làm điều đó trong vài trăm năm qua và coi xem chúng ta đã đi đến đâu!” Thế mà tên hề nay vẫn tự xưng là chuyên gia về Mỹ La Tinh, Jacob nghĩ thầm trong lòng, Ai nói chứ? Mình cá hắn thậm chí còn chưa từng cả lái con tàu chiến khốn khiếp nào cơ!

    Thẩm phán Moore nghĩ, tự sâu trong lòng, Emil không thích toàn bộ chiến dịch này, phải không? Mặt khác, những lời nói vừa rồi đẩy Cutter ngồi lún xuống ghế lo lắng. Dù là người nhỏ bé nhưng Jacobs có phẩm giá và uy quyền được tính bằng megaton

    “Anh đang cố gắng nói với chúng tôi chuyện gì đó, Emil?” Tổng thống nhẹ nhàng “cứ nói ra đi”

    “Dừng toàn bộ chiến dịch này lại” Giám đốc FBI nói “Dừng lại trước khi đi quá xa. Hãy cho tôi nhân lực tôi cần và tôi có thể hoàn thành mục đích của chiến dịch đó ngay tại trong nước, hoàn toàn tuân theo luật, hơn mấy cái hoạt động chui lủi vô lý này. TARPON là bằng chứng. Đây hoàn toàn là việc của cảnh sát và đó là thành công lớn nhất chúng ta có cho đến nay”

    “Chiến dịch TARPON thành công chỉ bởi vì viên thuyền trưởng của Lực Lượng Cảnh Sát Biển hơi đi quá phận sự của mình” Thẩm phán Moore lưu ý “Nếu người thuyền trưởng đó không tự mình phá vỡ luật thì vụ án của anh cũng chỉ đơn giản giống như bao vụ cướp biển với giết người khác thôi. Anh đã bỏ qua phần đó, Emil”

    “Đây không phải là lần đầu tiên chuyện kiểu như thế xảy ra. Điều khác biệt là, Arthur, chuyện đó không được lên kế hoạch trước bởi ai đó ở Washington”

    “Viên thuyền trưởng đó không bị tổn hại gì, phải không?” Tổng Thống hỏi

    “Không, sir. Chúng tôi đã sắp xếp xong xuôi rồi” Jacobs bảo đảm

    “Tốt. Hãy cứ như vậy đi. Emil, tôi tôn trọng quan điểm của anh” Tổng Thống nói “nhưng lần này chúng ta phải thử một cái gì đó khác. Tôi không thể thuyết phục được Quốc Hội tăng ngân quỹ cho bổ xung gấp đôi nhân sự cho FBI hoặc DEA. Anh biết rõ chuyện đó”

    Jacobs muốn nói rằng, ngài thậm chí còn không thèm thử. Nhưng rồi ông chỉ gật đầu đồng ý

    “Và tôi cho rằng tất cả chúng ta đều đồng ý với hành đồng này”

    “Đồng ý, thưa tổng thống’ Jacobs tự nhủ, sao mình lại dây vào cái này cơ chứ. Con đường này, giống như bao con đường khác, đều là mục đích biện minh cho phương tiện. Các hành động cũng không hoàn toàn trái luật; nó giống như cảm giác nhảy dù không nguy hiểm mấy – đến khi nào mọi thứ vẫn theo đúng kế hoạch

    “Và khi nào anh sẽ đến Bogota?”

    “Tuần tới, sir. Tôi đã gửi thư báo đến tùy viên pháp luật theo quy định và yêu cầu cậu ta chuyển bức thư tới AG (Bộ trưởng Bộ Tư pháp). An ninh sẽ được siết chặt nghiêm ngặt khi cuộc họp này diễn ra”

    “Tốt, tôi muốn anh phải thật cẩn thận, Emil. Tôi cần anh, đặc biệt là những lời tư vấn của anh” Tổng Thống lịch sự nói “Mặc dù không phải lần nào tôi cũng làm theo”

    Moore tự nhủ, Tổng Thống chắc phải là nhà vô địch thế giới về xoa dịu tâm trạng. Nhưng với Emil Jacobs thì không hiệu quả lắm. Ông ấy vốn là tay chơi lão luyện từ khi còn làm việc tại văn phòng công tố liên bang Chicago cách đây cả 30 năm

    “Còn gì nữa không?”

    “Tôi muốn bổ nhiệm Jack Ryan là quyền DDI” Moore nói “James đề cử và tôi nghĩ cậu ta đã sẵn sàng”

    “Cậu ta sẽ biết về chiến dịch SHOWBOAT chứ?” Cutter hỏi ngay lập tức

    “Cậu ta chưa sẵn sàng tham gia vào chiến dịch này, phải không Arthur?” Tổng thống hỏi nhưng thật ra là đưa ý kiến

    “Không, thưa ngài. Lệnh của ngài là chỉ có rất ít người biết chiến dịch này”

    “Tình hình của Greer có tiến triển gì không?”

    “Không tốt lắm, thưa Tổng Thống” Moore trả lời

    “Thật tiếc. Tôi sẽ đến Bethesda để kiểm tra huyết áp vào tuần sau. Tôi sẽ ghé qua thăm ông ấy”

    “Ngài thật tốt, sir”



    Ryan nhận ra mọi người đều ủng hộ anh. Vốn anh cứ có cảm giác mình chỉ là lữ khách trong văn phòng này, nhưng Nancy Cummings- thư ký của DDI trong thời gian dài, kể cả trước khi Greer đến đây- không hề đối xử anh như một người xâm phạm lãnh thổ. Đội an ninh đều gọi anh là “sir” mặc dù hai người trong số họ lớn tuổi hơn Jack. Tin thật tốt là giờ anh cũng có lái xe riêng, mặc dù anh không hề biết cho đến khi có người nhắc nhở. Mục đích của việc có tài xế riêng đơn giản là viên tài xế cũng kiêm luôn là vệ sỹ với khẩu súng lục Beretta Model 92-F luôn mang theo người (và thậm chí còn có khẩu súng mạnh hơn ở ngăn trước xe), nhưng đối với Ryan chỉ đơn giản là anh sẽ không phải tự mình lái xe trong suốt 58 phút trên đường. Từ giờ trở đi anh sẽ trở thành một trong những VIP có thể ngồi sau chiếc xe lái băng băng trên đường, nói chuyện trên một đường dây điện thoại an ninh hoặc đọc những Báo Cáo Quan Trọng, hoặc đơn giản hơn là được đọc báo trên đường đi làm. Chiếc xe chính thức đưa đón anh được đậu dưới hầm để xe của CIA, có một đậu xe riêng ở gần thang máy có thể đưa anh thẳng lên tầng 7 mà không phải trải qua các bốt gác an ninh phiền phức. Anh cũng sẽ được ăn trong phòng ăn dành cho sỹ quan cấp cao với đồ nội thất bằng gỗ gụ và đồ ăn bằng bạc trang nhã

    Mức lương của anh tăng thêm đáng kể dù nó vẫn không thể so với thu nhập của vợ anh, Cathy, là phó giáo sư phẫu thuật của Bệnh viện Johns Hopkins vừa phẫu thuật vừa giảng dạy. Lương của bất kỳ quan chức chính phủ nào – kể cả Tổng Thống- cũng không thể so với một bác sỹ phẫu thuật giỏi được. Dù anh chỉ là “quyền” phó giám đốc thì cấp bậc của anh vẫn tương đương với tướng 3 sao bên lục quân hoặc đô đốc bên hải quân

    Việc đầu tiên trong ngày hôm nay của anh, sau khi đóng cửa văn phòng, là mở két an toàn của DDI. Két sắt trống rỗng. Ryan ghi nhớ mật khẩu, một lần nữa nhận ra rằng mật khẩu của DDO cũng được viết trên cùng một mảnh giấy. Văn phòng của anh cũng có một phòng tắm riêng, đây là đặc quyền quý nhất của quan chức nhà nước; một TV có độ nét cao- anh không còn phải đi qua tòa nhà nằm ở phía bắc trụ sở để xem các bức ảnh vệ tinh mà có thể xem luôn hình ảnh được gửi qua đây; một cổng liên lạc máy lính đầu cuối kết nối với các văn phòng khác- Greer hầu như chẳng mấy khi sử dụng nên bàn phím rất bụi.Quan trọng nhất là văn phòng rất rộng rãi. Anh có thể đứng dậy đi quanh nếu muốn. Chức vụ của anh giúp anh có thể gặp Giám Đốc bất kỳ lúc nào. Khi Giám đốc đi vắng – và ngay cả nếu giám đốc không đi vắng- thì Ryan vẫn có thể gọi thẳng trực tiếp cho Nhà Trắng để yêu cầu cuộc gặp trực tiếp với Tổng Thống. Anh có thể làm điều này mà không cần hỏi ý kiến của Chánh Văn PHòng Nhà Trắng – tức vượt mặt Cutter, nếu anh thấy cần thiết- nhưng nếu Ryan giờ nói “Tôi phải gặp Tổng Thống, ngay!” thì anh sẽ được gặp ngay lập tứ. Tất nhiên anh phải có lý do chính đáng để biện minh cho việc làm này.

    Jack ngồi vào chiếc ghế tựa lưng cao, quay lưng về phía cửa sổ, nhận ra mình đã thành công. Vị trí này là vị trí xa nhất anh có thể tiến đến ở trong tổ chức CIA. Chưa đầy 40 tuổi, anh đã kiếm được rất nhiều tiền từ chứng khoán- và tiền vẫn tiếp tục đổ vào; nhưng anh vẫn cần lương CIA trả giống như anh cần có một đôi giày thứ 3 – giống như anh có bằng tiến sỹ, viết sách, dạy lịch sử, và tìm công việc mới mẻ và thú vị này rồi leo lên vị trí đỉnh. Thậm chí còn chưa 40 tuổi. Nếu Greer, người như cha của anh, lúc này đang nằm trong Trung tâm Y tế Hải quân Bethesda đau đớn kéo dài, thì hẳn Ryan sẽ thực sự mỉm cười vì thành công của mình. Chính nhờ Greer mà anh đã có được vị trí này, ngồi trên chiếc ghế này trong văn phòng này

    Nó không đáng. Jack tự nhủ, vị trí này không đáng phải trả giá bằng Greer. Anh đã mất cha mẹ trong tai nạn máy bay ở Chicago và vẫn nhớ như in nỗi đau mất cha mẹ đột ngột, như thể anh bị đánh vào đầu. Nhưng điều an nủi là cái chết đó bất ngờ quá, trong quá khứ anh không phải chứng kiến, nhưng giờ thì khác. Ryan đến thăm tướng Greer ở bệnh viện 3 lần mỗi tuần, chứng kiến cơ thể ông ngày càng giống như một cây khô, những nếp nhăn trên khuôn mặt ngày càng hằn sâu vì đau đớn khi ông già chiến đấu với tử thần trong một trận chiến mà anh biết là vô vọng. Anh được miễn cảnh chứng kiến cha mẹ chết, nhưng giờ thì anh hiểu vì sao vợ anh chọn làm bác sỹ phẫu thuật mắt. Ca phẫu thuật mắt khó thực hiện, yêu cầu kỹ thuật cao, một chút bất cẩn sẽ khiến bệnh nhân bị mù suốt đời, nhưng Cathy không phải đối mặt với cái chết của bệnh nhân. Còn gì khó chịu hơn việc chứng kiến người chết - nhưng Ryan biết câu trả lời. Anh đã chứng kiến con gái mình cận kề cái chết, chỉ may mắn mới cứu được bé cùng với sư gắng hết sức của các bác sỹ phẫu thuật giỏi nhất

    Jack tự hỏi, lòng dung cảm của họ đến từ đâu? Chiến đấu với mọi người- Công việc của Ryan là chiến đấu với mọi người, là một chuyện. Nhưng kiên trì chiến đấu chống lại tử thần, một việc mà họ biết chắc mình sẽ thua, lại là một chuyện hoàn toàn khác. Đây là bản chất của công việc ngành y.

    Chúa ơi, sáng nay mày đúng là một thằng khốn nạn. Tướng Greer sẽ nói gì đây? Ông ấy sẽ nói rằng hãy nhận cái công việc chết tiệt này đi.

    Ý nghĩa của cuộc sống là tiếp diễn, làm tốt nhất việc mình có thể, giúp thế giới tốt đẹp hơn. Nhất nhiên, Jack công nhận, đối với một số người thì việc CIA cũng đang giúp thế giới tốt đẹp hơn nghe có vẻ lạ lùng, nhưng Ryan không nghĩ vậy. Anh đã làm vài việc kỳ lạ nhưng rất có ý nghĩa ở đây.

    Một mùi đặc biệt gây chú ý bay vào mũi Ryan. Anh quay lại thấy máy pha cà phê trên tủ đã được bật. Hẳn Nancy đã làm việc này. Nhưng chiếc cốc của Tướng Greer không còn ở đó, thay vào đó là vài chiếc cố có in logo ‘CIA’ trên khay bạc. Có tiếng gõ cửa và Nancy tiến vào “Tiến sỹ Ryan, còn hai phút nữa là đến cuộc họp của các Trưởng Bộ Phận”

    “Cảm ơn bà Cummings. Ai pha cà phê thế?” Jack hỏi

    “Đô đốc gọi sáng nay. Ông ấy nói anh chắc sẽ cần vài ly cà phê trong ngày đi làm đầu tiên”

    “Ồ, tôi sẽ cảm ơn ông ấy khi tôi ghé qua thăm vào tối nay”

    “Sáng nay giọng ông ấy nghe có vẻ tốt hơn một chút” Nancy nói đầy hy vọng

    “Hy vọng là thế”

    “Các trưởng bộ phận xuất hiện đúng giờ. Anh tự tay rót cho mình và mỗi người một cốc cà phê, sau đó tiến hành họp ngay lập tức. Như thường khi, các báo cáo đầu tiên là về Liên Xô, sau đó là các báo cáo về những lĩnh vực mà CIA quan tâm. Theo thông lệ, Ryan đã tham gia những cuộc họp như vậy trong nhiều năm, nhưng giờ anh đã trở thành người điều hành cuộc họp. Anh biết cách tổ chức cuộc họp như thế nào trong quá khứ, vì vậy không hề phá vỡ thể thức của cuộc họp. Công việc vẫn là công việc. Tướng Greer không thích các cuộc họp hình thức



    Sau khi Tổng Thống chấp thuận, mọi thứ tiến hành rất suôn sẻ. Như mọi khi, Cơ Quan An Ninh Quốc Gia (National Security Agency -NSA) chịu trách nhiệm liên lạc với nước ngoài, chỉ có điều bất tiện là thay đổi múi giờ theo từng địa phương. Một tín hiệu “chú ý nhận thông tin” trước đó đã được gửi đến các tùy viên pháp lý ở một số đại sứ quán châu Âu và vào thời điểm đã định, đầu tiên là ở Bern, các máy teletype hoạt động trên các kênh vệ tinh được mã hóa bắt đầu xuất hiện trên giấy. Tại các phòng viễn thông của các đại sứ quán, các kỹ thuật viên truyền tin nhận thấy lần này bức điện sử dụng hệ thống thông tin liên lạc bí mật nhất. Bức điện đầu tiên được đánh ra bởi máy đánh chữ (bức điện đã đăng ký) yêu cầu kỹ thuật viên chuẩn bị và lấy ra một mẫu mật khẩu dùng một lần từ két sắt nơi lưu trữ chìa khóa.

    Khi thực hiện các thông tin liên lạc tuyệt mật — chẳng hạn như báo cáo rằng chiến tranh sắp nổ ra — ác máy mật mã thông thường đơn giản là không đủ an toàn. Nhóm gián điệp Walker- Whitworth đã chứng minh rõ ràng điều đó. Những thông tin bị tiết lộ đó đã buộc chính sách mật mã của Mỹ phải thay đổi nhanh chóng và triệt để. Mỗi đại sứ quán đều có một chiếc két sắt đặc biệt - thực ra là một chiếc két sắt bên trong một chiếc két sắt khác, lớn hơn - chứa một số cuộn băng hình khá bình thường. Mỗi cuộn băng được bọc trong màng nhựa co nhiệt và các màng nhựa trong suốt có màu sắc khác nhau cho biết các mã khác nhau. Mỗi băng có hai số. Một số — như trường hợp này là 342 — là số đăng ký của cuộn băng này. Một con số khác - ví dụ, con số cho đại sứ quán ở Bern là 68 - Đó là số băng trong sê-ri băng chính 342. Chỉ cần bao bì ni lông của băng keo của bất kỳ đại sứ quán nào bị rách nhẹ, trầy xước hoặc biến dạng, tất cả các băng trên dãy số đó ngay lập tức bị đốt cháy với giả định rằng băng đó có thể đã bị xâm phạm

    Lúc này, Nhân viên kỹ thuật liên lạc lấy cuộn băng từ trong két ra, kiểm tra số hiệu của chiếc cassette, và viên sỹ quan phụ trách trực cũng kiểm tra lại dãy số: “Tôi đọc được số 342.”.

    “Đó là chính xác,” viên sỹ quan phụ trách trực cũng xác nhận sau khi kiểm tra số cassette, “342.”

    “Tôi đang mở băng cassette” kỹ thuật viên nói, lắc đầu trước sự trang trọng vô lý của sự kiện này

    Anh ta xé miếng ni lông, ném vào thùng rác nhựa hình chữ nhật cạnh bàn làm việc, rồi nhét cuộn băng vào một ổ băng có vẻ bình thường nhưng đắt tiền. Máy này được kết nối điện tử với máy đánh chữ khác cách đó 10 feet

    Kỹ thuật viên đặt thông điệp gốc trên thanh nẹp máy đánh chữ của anh ta và bắt đầu nhập

    Tại trụ sở của NSA tại Fort Meade, Maryland, văn bản đã được mã hóa và ghi lại trên cuộn băng chủ 342. Trước khi thông điệp được gửi qua vệ tinh, nó được mã hóa theo mật khẩu của Hội đồng Nhà nước(STRIPE- State Department cipher) , mật khẩu hiện là bí mật nhất. Ngay cả khi ai đó lấy được chìa khóa và có thể giải mã mật khẩu STRIPE, những tin nhắn mà anh ta có thể thấy chỉ là một số kết hợp chữ cái vô nghĩa như DEERAMO WERAC KEWJRT. Điều này là do băng mã hóa các tin nhắn với mức độ mã hóa cao

    Điều này ít nhất làm phiền những người nghĩ rằng họ có thể bẻ khóa mã liên lạc của Mỹ. Và n chắc chắn làm phiền kỹ thuật viên liên lạc, người đã phải tập trung cao độ để biết cách gõ những thứ như DEERAMO WERAC KEWJRT thay vì những từ thực tế có nghĩa nào đó

    Mỗi chữ cái đi qua máy cassette, máy sẽ ghi chú lại chữ cái đến và coi nó như một số từ 1 (A) đến 26 (Z), rồi thêm số trên băng. Nếu 1 (A) trong văn bản gốc khớp với 1 (A) trên băng, thì 1 + 1, là 2 trong văn bản thuần túy, đó là chữ B. Những thay đổi trên đoạn băng là hoàn toàn ngẫu nhiên, được một máy tính ở Fort Meade biên soạn dựa trên tiếng ồn vô tuyến trong khí quyển. Đây là một mật mã hoàn toàn không thể giải mã được, nó được gọi là từng mã một trong công nghệ mật mã (One-Time Pad). Theo lý thuyết, không có cách nào để sắp xếp hoặc dự đoán hành vi ngẫu nhiên. Vì vậy, miễn là không có vấn đề bảo mật với băng, không ai có thể bẻ khóa loại mật khẩu này. Lý do duy nhất khiến hệ thống này, được gọi là TAPDANCE, không được sử dụng cho tất cả các liên lạc là nó rất phiền phức khi sản xuất, vận chuyển, lưu trữ và theo dõi hàng nghìn cuộn băng cassette. uy nhiên, đĩa laze sẽ sớm thay thế băng cassette, và việc sử dụng mật mã TAPDANCE vào thời điểm đó sẽ rất tiện lợi. Nghề bẻ mã khóa đã có từ thời Elizabeth, và sự phát triển kỹ thuật này đe dọa khiến nó trở nên lỗi thời như quy luật sóng sau xô sóng trước

    Kỹ thuật viên liên tục đánh máy, càu nhàu và tỏ thái độ không hài lòng vì không thể tan sở đúng giờ, đồng thời vẫn phải tập trung cao độ. Anh ta đáng nhẽ đã được tan sở lức 6.00 tối, ăn tối ở một nhà hàng nhỏ cách ĐSQ 1 hay 2 tòa nhà. Tất nhiên là anh ta không thể xem văn bản được phiên dịch từ chiếc máy cách đó 10 feet, nhưng thật sự là anh cũng chẳng cmn quan tâm. Anhta đã làm công việc này được 9 năm, lý do duy nhất là làm công việc này cho phép anh ấy được đi du lịch nước ngoài. Bern là điểm đến thứ 3, không vui bằng Bangkok nhưng còn thú vị hơn nhiều so với quê hương Ithaca, New York

    Tin nhắn có tổng cộng 17.000 chữ cái, kỹ thuật viên chuyển đổi nó thành khoảng 2500 từ. anh ta cố gắng kết thúc tin nhắn càng nhanh càng tốt

    “được chưa?” Anh hỏi khi xong việc “Từ” cuối anh gõ là ERYTPESM.

    “Được rồi” vị tùy viên pháp chế trả lời

    “Tốt lắm” kỹ thuật viên đặt tờ giấy teletype anh ta vừa nhập vào máy hủy giấy trong phòng mật mã. Tờ giấy đã trở thành giấy vụn khi nó ra khỏi máy hủy. Sau đó, anh ta lấy hộp băng từ ổ băng, và sau khi được sự cho phép của sỹ quan giám sát, anh ta đi đến một góc của phòng mật mã. . Ở góc này, có một nam châm lớn hình móng ngựa được nối với một sợi dây điện uốn trên tường. Anh ta lấy nam châm và di chuyển qua lại trên cuộn băng vài lần, do đó loại bỏ thông tin từ tính được ghi trên băng, rồi ném vào túi đựng tài liệu để tiêu hủy. Vào lúc nửa đêm, một thành viên của đội Thủy quân lục chiến bảo vệ đại sứ quán, dưới sự giám sát của một người khác, sẽ chuyển túi đến lò đốt của đại sứ quán. Hai người họ sẽ cùng nhau giám sát lò đốt gas và biến tất cả các tài liệu và vật liệu quan trọng khác đáng lẽ phải tiêu hủy ngày hôm đó thành tro. Ông Bernadi đọc kỹ tin nhắn và ngẩng đầu

    “Charlie, tôi ước gì thư ký của tôi có thể đánh máy nhanh được như cậu. Tôi đếm được 2- chỉ có 2! Lỗi sai. Xin lỗi vì giữ cậu ở lại làm muộn thế này” Vị tùy viên pháp lý đưa cho anh tờ 10 franc Thụy Sỹ “cầm lấy đi mua bia này”

    “Cảm ơn ông Bernardi”

    Chuck Bernardi là một đặc vụ FBI cấp cao, chức danh của ông tương ứng với Chuẩn Tướng của quân đội Hoa Kỳ, nơi mà ông từng phục vụ như là sỹ quan bộ binh, từ lâu lắm rồi. Nhiệm kỳ của ông vẫn còn 2 tháng ở đây, sau đó ông sẽ quay về trụ sở FBI và có thể giữ chức vụ giám đốc một văn phòng khu vực cỡ trung bình. Chuyên môn của ông là đối phó với các hoạt động tội phạm có tổ chức, vì vậy ông làm việc ở Thụy Sĩ. Chuck Bernardi là một chuyên gia theo dõi tiền bẩn của các nhóm tội phạm, và nhiều khoản tiền bẩn đều đi qua các ngân hàng Thụy Sĩ. Công việc của ông một nửa là cảnh sát, một nửa là ngoại giao. Vì vậy, ông có liên hệ với tất cả các sĩ quan cảnh sát cấp cao ở Thụy Sĩ và duy trì mối quan hệ làm việc thân thiện và gần gũi với họ. Ông tin rằng cảnh sát Thụy Sĩ rất hiểu biết, quen thuộc với nhiệm vụ của họ và làm việc hiệu quả. Ở Berne, phụ nữ cao tuổi có thể đi bộ trên đường với túi mua sắm đầy tiền giấy mà không cảm thấy nguy hiểm. Mà thực tế một vài người có thể ra đường như thế đấy, ông tự cười trên đường quay trở lại văn phòng.

    Sau khi đến văn phòng, Bernardi bật đèn và rút ra một điếu xì gà. Sau khi châm xì gà và hút vài hơi, ông ngả người ra lưng ghế, nhìn lên trần nhà và bắt đầu suy nghĩ.

    “Bọn khốn nạn!” ông vớ lấy chiêc điện thoại, bấm số viên cảnh sát cấp cao nhất mà ông biết “Đây là Chuck Bernardi. Xin nối máy đến Tiến sỹ Lang được không? Cảm ơn….Chào Karl, Chuck đây. Tôi cần gặp cậu…ngay bây giờ nếu có thể….Chuyện quan trọng đó Karl, thật sự quan trọng…trong văn phòng của cậu thì tốt hơn…không nói qua điện thoại được, Karl, nếu cậu không ngại…được rồi, cảm ơn, người anh em, Tin tôi đi, chuyện này đáng giá đấy. Tôi sẽ có mặt ở đó trong 15 phút”

    Ông treo máy, ra khỏi phòng, đến chiếc máy Xerox và sao chép tài liệu, ký tên xác nhận ai đã dùng máy photocopy và xác nhận bao nhiêu bản copy. Trước khi rời văn phòng, ông đặt tài liệu gốc vào két an toanfcas nhân và nhét bản copy vào túi áo khoác. Karl chắc sẽ chửi thầm vì bị lỡ bữa ăn tối, ông nghĩ, nhưng đâu phải ngày nào cũng có người đưa đến cho quốc gia mình khoản tiền trị giá 200 triệu usd đâu. Thụy Sỹ sẽ đóng băng tài khoản. Điều đó có nghĩa là 6 ngân hàng Thụy Sỹ sẽ giữ lại toàn bộ khoản tiền này theo đúng pháp luật, bao gồm cả các khoản tiền lãi – và trên nguyên tắc thì cũng chẳng có quốc gia nào có quyền rút khoản tiền này, đồng nghĩa vơi việc ‘buộc’ các ngân hàng Thụy Sỹ phải giữ lại và chuyển giao cho Chính phủ bang. Mọi người thường tự hỏi, tại sao Thụy Sĩ ,một đất nước nhỏ bé lại giàu có, thanh bình và xinh đẹp đến vậy. Có vẻ như điều này không hoàn toàn là do trượt tuyết và sản xuất sô cô la.

    Trong vòng chưa đầy một giờ, cả sáu đại sứ quán ở nước ngoài đều nhận được cùng một thông điệp. Và trước khi mặt trời lặn, các đặc vụ FBI cũng đến thăm giám đốc vài ngân hàng thương mại Hoa Kỳ vốn cung cấp ‘dịch vụ trọn gói’. Họ chìa ra một số tài khoản và những cái tên, và tất cả các tài khoản này ngay lập tức bị đóng băng thông qua một thiết bị máy tính rất đơn giản. Công việc được tiến hành lặng lẽ ở Hoa Kỳ và nước ngoài. Không cần thiết phải cho nhiều người biết chi tiết. Công tác bảo mật được thực hiện rất cẩn thận. Trong các ngân hàng liên quan của Hoa Kỳ và các ngân hàng nước ngoài, có các quan chức chính phủ cấp cao nghiêm túc trực tiếp giải thích tình hình với giám đốc ngân hàng, những người bày tỏ sẵn sàng hợp tác toàn diện với chính phủ (suy cho cùng, đó có phải tiền của họ đâu, phải không?). Ở hầu hết các ngân hàng, các quan chức chính phủ đều nghe nói những tài khoản này rất ít giao dịch kinh doanh, trung bình mỗi tháng chỉ có hai ba giao dịch nhưng số tiền mỗi giao dịch lại rất lớn. Sau khi các tài khoản này bị phong tỏa, ngân hàng có thể tiếp tục nhận tiền gửi. Một sĩ quan cảnh sát ở Bỉ gợi ý rằng nếu FBI có quyền truy cập vào các tài khoản khác có cùng tính chất, các tài khoản này có thể được phép chuyển tiền cho nhau trong một quốc gia để tránh làm cho người gửi tiền biết các hành động của chính phủ. Dù sao thì, như anh ta nói, ma túy cũng là kẻ thù chung của nhân loại và mọi sỹ quan cảnh sát. Sau khi được sự đồng ý của Bộ trưởng Bộ Tư pháp, giám đốc FBI Jacobs đã ngay lập tức chấp nhận đề nghị của viên cảnh sát Bỉ. Ngay cả Hà Lan cũng làm theo, dù thực tế chính phủ Hà Lan cho phép bán thuốc cho công dân nghiện trong những hiệu thuốc được chỉ định. Nhìn chung, đó là một trường hợp rõ ràng của chủ nghĩa tư bản đang hoạt động. Chính phủ không chấp nhận loại tiền bẩn, tiền kiếm được bằng cách bất chính. Đó là lý do tại sao họ tịch thu tiền và sử dụng vào mục đích chính đáng. Còn đối với các ngân hàng, việc giữ bí mật các khoản tiền bị đóng băng cũng thiêng liêng như giữ bí mật danh tính của người gửi tiền

    Vào giờ ngân hàng đóng của vào thứ 6, tất cả công việc đã được hoàn thành. Nhưng máy tính của ngân hàng vẫn chưa tắt và đang hoạt động. Các nhân viên thực thi pháp luật giờ có thêm hai ngày để điều tra thêm về nội dung và đường đi của các khoản tiền. Nếu họ tìm thấy tài khoản nào khác được liên kết với một tài khoản bị đóng băng, họ sẽ đóng băng tài khoản đó ngay lập tức. Nếu những khoản tiền gửi này ở các ngân hàng châu Âu, chúng sẽ bị tịch thu. Tài khoản liên kết đầu tiên được tìm thấy ở Luxemburg. Mặc dù các ngân hàng Thụy Sĩ nổi tiếng thế giới về luật bảo mật, nhưng trên thực tế, các ngân hàng Thụy Sĩ không khác với hầu hết các ngân hàng ở các nước châu Âu khác, có khác chăng chỉ là hàng rào như dãy Alps còn Bỉ thì không, vì vậy Thụy Sĩ đã không bị ngoại bang hoành hành như các nước láng giềng thời hiện đại. Trên thực tế, các ngân hàng ở các nước châu Âu khác cũng có uy tín như các ngân hàng Thụy Sĩ thôi và vì vậy chủ ngân hàng ở các quốc gia khác phẫn nộ với dãy Alps vì ngọn núi đó đã mang lại cho các chủ ngân hàng Thụy Sĩ thêm một lợi thế kinh doanh, nhưng hoàn toàn là tình cờ. Tuy nhiên, trong vụ này, tất cả các ngân hàng đều phải hợp tác với nhau. Đến tối Chủ nhật, thêm sáu tài khoản “bẩn” được phát hiện và 135 triệu đô la Mỹ trong đó bị đóng băng.
     
  12. hatoan

    hatoan Lớp 1

    THẢM HỌA HIỆN HỮU – CHƯƠNG 12.3

    Quay trở lại Washingtion, giám đốc Jacobs, Trợ lý Murray, các chuyên gia từ văn phòng tội phạm có tổ chức và Bộ Tư Pháp đã rời văn phòng để tự thưởng bữa ăn tối ở Nhà Hàng CLB Jockey. Dưới sự bảo vệ của đội an ninh Giám Đốc, 10 người đã có được bữa ăn ngon bằng tiền công quỹ chính phủ. Có lẽ một nhà báo hoặc ký giả nào đó đi ngang qua có thể sẽ phản đối nhưng bữa tự thưởng này hoàn toàn chính đáng. Chiến dịch TARPON là thành công lớn nhất trong trận chiến chống ma túy. Họ đều đồng ý sẽ công bố về chiến dịch này vào cuối tuần

    “Các quý ông” Dan Murray nói, nâng cốc – ông không nhớ mình đã uống bao nhiêu ly Chablis đã đi kèm với con cá này- trong bữa tối “Chúc mừng Cảnh Sát Biển Hoa Kỳ!”

    Một tràng cười vang lên, tất cả 10 người đều đứng dậy, khiến các thực khách khác trong nhà hàng không hài lòng “Cảnh Sát Biển Hoa Kỳ!” Một trong những công tố viên thuộc Bộ Tư Pháp nghĩ, thật đáng tiếc, họ còn không thêm câu châm ngôn của lực lượng này là “Semper Paratus /Luôn Sẵn Sàng!”

    Bữa tiệc tan vào khoảng 10 giờ. Đội an ninh của giám đốc nhìn nhau. Tay cầm rượu của Emil còn không ổn định, ông say và chắc sáng mai sẽ cáu kỉnh cho mà xem – dù ông sẽ xin lỗi họ trước bữa ăn trưa

    “Chúng ta sẽ bay đến Bogota vào chiều thứ 6” ông nói với các vệ sỹ trên chiếc xe Oldsmobile “Cứ chuẩn bị nhưng đừng nói gì cho bên Không Quân trước thứ 4. Tôi không muốn tin tức bị rò rỉ ra ngoài”

    “Vâng, sir” đội trưởng trả lời. Anh không muốn đi chuyến công tác này chút nào, nhất là vào lúc này. Những kẻ buôn ma túy chắc chắn đang nổi điên. Nhưng chuyến đi này sẽ khiến bọn họ không ngờ. Thông cáo báo chí sẽ nói rằng Giám đốc Jacobs đang làm việc về vấn đề này ở Washington và họ không ngờ ông lại xuất hiện ở Colombia. Nhưng ngay cả như vậy, các biện pháp an ninh nghiêm ngặt nhất sẽ phải được áp dụng dành cho Giám đốc Jacobs. Anh và các vệ sĩ khác phải dành nhiều thời gian hơn trong phòng bắn của Tòa nhà Hoover để nâng cao hơn nữa kỹ năng bắn súng lục và súng tiểu liên. Họ không thể để Emil gặp bất kỳ tai nạn nào.

    Moira biết tin này vào sáng thứ 3. Tất nhiên, lúc này cô cũng biết tin vê chiến dịch TARPON. Cô biết chuyến đi này được giữ bí mật và không nghi ngờ gì cô cũng biết rằng nó rất nguy hiểm. Vì vậy, cô quyết định không hề nói gì với Juan cho đến tối thứ 5. Dù sao thì cô vẫn phải thận trọng. Trong suốt cả tuần cô không ngừng tự hỏi, không biết địa điểm đặc biệt là Juan định đưa cô đến dãy Blue Ridge Mountains là ở đâu

    Không quan trọng nó là đồng phục rằn ri hay kaki thì giờ nó cũng lấm lem mồ hôi và bùn đất. Màu sắc của nó giờ cũng y như màu sắc nơi họ ẩn nấp. Mỗi người xuống tắm ở suối nhưng không ai dùng xà phòng, họ sợ bọt hay mùi xà phòng sẽ khơi dậy tinh thần cảnh giác của người dân vùng hạ du. Trong hoàn cảnh hiện nay, việc tắm mà không có xà phòng cũng vô nghĩa như hôm chị em gái mình. Tuy nhiên, sau khi tắm thì mát hơn rất nhiều. Đối với Chavez, đây là ký ức vui vẻ nhất. Nhưng…nó kéo dài được bao lâu? – 10 phút. Sau 10 phút anh lại cảm thấy nhớp nháp mồ hôi. Thời tiết quá nóng, một buổi chiều trời không có mây và nhiệt độ lên tới 120 độ F. Chavez tự hỏi, nếu đây là cmn rừng rậm thì sao trời không đổ mưa đi? Tin tốt là họ không phải hoạt động nhiều. Hai kẻ ngốc bảo vệ sân bay hầu hết đều ngủ và khi không ngủ thì ngồi hút thuốc – Chavez nghĩ, có lẽ là cần sa –để giết thời gian. Có một lần, họ đặt một chiếc lon rỗng trên đường và bắn vào chiếc lon, điều này khiến Chavez thực sự ngạc nhiên. Chuyện này có thể rất nguy hiểm cho đội, nhưng may mà bọn họ không bắn về hướng này. Chavez tận dụng cơ hội này để đánh giá kỹ năng bắn của đối thủ. Chết tiệt, anh lại nói với Vega. Giờ thì bọn họ lại dựng lon lên, đặt 3 chiếc lon -loại lớn- cách nhà kho 100m và bắn, hai tay để ngang hông cứ như đang đóng phim cao bồi

    “Chúa ôi, đúng bọn ngu” anh nhận xét, quan sát qua ống nhòm

    “Để tớ xem” Vega vớ lấy ống nhòm, kịp nhìn thấy một trong số họ đã hạ được chiếc lon sau phát bắn thứ 3 “Chúa ơi, tớ có thể làm được điều đó từ đây lận…”

    “Điểm gác, đây là số 6, chuyện quái gì đang diễn ra thế” Tiếng radio vang lên

    Vega trả lời bộ đàm “Số 6, đây là điểm gác. Các bạn của chúng ta đang lại chơi trò bắn súng làm vui. Nhưng luồng đạn của họ không nhắm vào chúng ta, sir. Họ đang bắn vào những cái lon. Đội trưởng, họ thậm chí còn không bắn nổi phân”

    “Tôi qua đó ngay”

    “Đã rõ” Ding tắt radio “Đội trưởng đang qua đấy. Tôi nghĩ tiếng ồn này khiến anh ấy lo lắng”

    “Anh ấy chắc chắn lo lắng rất nhiều” Vega lưu ý “Chẳng phải người ta trả lương cho các sỹ quan vì chuyện đó sao, phải không?”

    Ramirez xuất hiện 3 phút sau đó. Chavez đưa cho anh cái ống nhòm, nhưng đội trưởng tự mang theo đồ của mình. Anh nằm xuống đất và giơ cái ống nhòm của mình lên quan sát, vừa kịp quan sát một cái lon khác bị bắn trúng “Ồ”

    “2 cái lon, tốn hai băng đạn” Chavez giải thích “họ thích chơi rock-and-roll. Tôi đoán đạn ở đây rẻ lắm”

    Hai tên lính canh vẫn đang hút thuốc. Đội trưởng và viên trung sỹ quan sát bọn chúng cười và nói chuyện vui khi bắn. Ramirez nghĩ, có lẽ bọn họ cũng đang buồn chán như chúng ta đây. Sau chuyến bay đầu tiên đó, không còn có hoạt động gì ở RENO tiếp cả và những người lính cũng thường chịu đựng nỗi buồn chán kém hơn người thường. Một trong hai tên lính canh – khó mà phân biệt được ai với ai vì bọn họ mặc quần áo giống nhau với cỡ cũng tương đương nhau- đang nạp một băng đạn khác vào khẩu AK-47 và bắn 10 viên liền. Các viên đạn tạo thành một chuỗi các chấm nhỏ trên mặt đất, kéo dài đến cai lon nhưng lại không trúng

    “Tôi không biết chuyện này lại dễ như thế đấy, sir” Vega nhìn về phía súng máy của mình nói “Toàn mấy thằng ngu!”

    “Nếu cậu nghĩ theo cách đó, Oso, thì cậu mới là đồ ngốc” Ramirez nghiêm túc nói

    “Đã rõ, đội trưởng, nhưng tôi không thể bỏ được ý nghĩ đó khi nhìn thấy mấy tên này”

    Ramirez mỉm cười giảm bớt sự nghiêm trọng khi vừa rồi chỉ trích Vega “Tôi đoán cậu có lý”

    Cuối cùng cái lon thứ 3 cũng đổ. Trung bình 30 viên đạn bắn trúng 1 mục tiêu. Tiếp theo 2 tên bảo vệ tiếp tục bắn vào chiếc lon đang lăn lóc trên đường

    “Anh biết không” Vega nói sau một phút im lặng “tôi vẫn chưa hề thấy họ lau vũ khí” Đối với các thành viên trong đội, việc lau sạch vũ khí cũng giống như linh mục theo lệ thường cầu nguyện sáng và tối

    “Khẩu AK đó khá tốt, nó có thể chịu được điều đó” Ramirez thẳng thắn

    “Vâng, sir”

    Cuối cùng hai tên lính canh cũng chán trò chơi. Một trong số họ nhặt hộp thiếc lên. Khi vừa làm thế thì một chiếc xe tải xuất hiện. Không hề báo trước. Chavez ngạc nhiên để ý. Hướng gió đang ngược, nhưng ngay cả thế thì anh cũng nên nghe được âm thanh trước một hoặc hai phút chứ. Đây là bài học cần phải được rút ra. Có 3 người trên xe tải, một trong số họ ngồi phía sau. Viên tài xế bước thẳng về phía 2 tay bảo vệ, anh ta chỉ tay xuống đất và quát mắng cả hai tên – họ có thể nghe thấy anh ta nói chuyện tư cách đó 500 yark nhưng lại không hề nghe thấy tiếng xe, thật kỳ lạ

    “Chuyện là thế nào?” Vega hỏi. Đội trưởng Ramirez khẽ cười

    “FOD. Hắn bị chửi vì gây ra FOD”

    “Hả?” Vega hỏi

    “Foreign Object Damage – gây ra tổn thất bởi dị vật. Nếu một viên đạn bị hút vào động cơ máy bay, chẳng hạn vào tua-bin, sẽ khiến động cơ bị hỏng. Này-nhìn này, tay an ninh đang nhặt viên đạn

    Chavez quay ống nhòm nhìn vào chiếc xe tải “Tôi thấy có vài chiếc hộp carton ở đó, sir. Có lẽ họ sẽ bốc nó tối nay. Nhưng sao lại không có bình xăng nào- Vâng, đội trưởng, lần trước chúng ta thấy họ cũng không đổ xăng cho máy bay, phải không?”

    “Máy bay cất cánh từ một sân bay thông thường cách đó hai mươi dặm” Ramirez giải thích “Có lẽ họ không phải đổ xăng…nhưng chuyện này đúng là kỳ lạ”

    “Có lẽ có bình xăng trong nhà kho đó…?” Vega tự hỏi

    Đội trưởng Ramirez nhăn nhó. Anh muốn cử 2 người đến gần sân bay kiểm tra rõ rang nhưng lệnh không cho phép anh làm thế. Các hoạt động trinh sát chỉ giới hạn trong việc kiểm tra xem có thêm lính an ninh khác trong sân bay hay không. Họ chưa bao giờ được phép tiến gần sân bay dưới 400m, khi đến gần sân bay, họ luôn chú ý đến nhất cử nhất động của hai lính canh. Lệnh hoạt động giao cho Ramirez là tránh tiếp xúc với địch thủ càng nhiều càng tốt. Vì vậy, dù việc tiến gần sân bay có thể thu được nhiều thông tin tình báo hơn, nhưng họ không thể làm vậy. Anh nghĩ, do thám là yêu cầu cơ bản nhất để thực hiện các hoạt động quân sự, và việc cấm do thám là một mệnh lệnh ngu ngốc, bởi vì những nguy hiểm có thể tránh được bằng cách không tiến hành do thám cũng nhiều như nguy hiểm khi tiến hành do thám — hoặc hơn thế nữa Nhưng lệnh là lệnh, Bất cứ ai ra lệnh này hẳn không có nhiều kiến thức về quân sự. Đây là lần đầu tiên anh gặp phải tình huống này, vì anh còn trẻ nên chưa trải qua chiến tranh Việt Nam.

    “Họ sẽ ở đó cả ngày” Chavez nói. Có vẻ như viên tài xế xe tải đang bắt 2 tên bảo vệ tự đếm số vỏ đạn và số thu về là không đủ. Vega kiểm tra đồng hồ

    “Còn hai tiếng nữa là mặt trời lặn. Có ai muốn cá là chúng ta có việc làm đêm nay không? Tôi cá 100 peso là chúng ta sẽ có máy bay trước 22.00”

    “Không cá cược” Ramirez nói “Tên cao đứng cạnh xe tải đang mở thùng chứa magie” đội trưởng rời đi. Anh phải báo cáo qua radio

    Clark đã ở Corezal được vài ngày. Anh vừa ăn trưa muộn ở CLB Các Sỹ quan Fort Amador trở về- thật kỳ lạ, văn phòng của Tư lệnh quân đội Panama lại nằm trong tòa nhà của câu lạc bộ này, và kỳ lạ hơn nữa, vị chỉ huy này hiện không được quân đội Mỹ đánh giá cao- theo báo cáo sơ bộ. Thói quen của người địa phương thật có lý, anh nghĩ, đặc biệt là thói quen ngủ trưa, thời điểm nóng nhất trong ngày. Điều hòa trong xe van chủ yếu là để bảo vệ các thiết bị điện tử khỏi không khí nóng ẩm cục bộ, nhưng không khí mát mẻ trong xe cũng để anh giữ được đầu óc tỉnh táo sau một giấc ngủ ngắn.

    Đội KNIFE đã phát hiện một chiếc máy bay ngay trong đêm đầu tiên đến đích. 2 đội khác cũng “trúng quả”, nhưng trước sự ngạc nhiên của mọi người, một chiếc đã thoát đến đích do chiếc F-15 đã bị hỏng radar sau khi cất cánh. Nhưng những sự cố này khó mà tránh khỏi khi mà thiếu nhân lực. Bắt hai trong số 3 máy bay hạ cánh khẩn cấp đã là tốt rồi, đặc biệt khi xem xét đến tháng trước khi mà các nhân viên hải quan chỉ bắt được mỗi 1 máy bay/ tháng. Trong số 4 đội thì có một đội phải đánh trống bỏ dùi. Sân bay họ đến hoàn toàn dừng hoạt động, mặc dù mới tuần trước, dữ liệu tình báo cho thấy sân bay này vẫn thường được sử dụng. Sẽ luôn có lỗ hỏng giữa dữ liệu tình báo trên giấy tờ và hoạt động thực địa

    “VARIABLE, đây là KNIFE, over” tiếng loa nghe rất rõ rang

    “KNIFE, đây là VARIABLE. Chúng tôi nghe to và rõ ràng. Sẵn sàng nghe thông tin, over”

    “Chúng tôi đang có hoạt động tại RENO. Có lẽ sẽ bốc hàng vào tối nay. Chúng tôi sẽ cập nhật thông tin. Over”

    “Nghe rõ, đã ghi. Chúng tôi sẽ ở đây. Out”

    Một trong những sỹ quan chỉ huy nhóm nhấc tai nghe sang một kênh radio khác

    “TỔ ĐẠI BÀNG, đây là VARIABLE…Chuẩn bị…Rõ. Chúng tôi sẽ cập nhật thông tin. Out”

    Ông đặt thiết bị xuống và quay lại “Họ sẽ yêu cầu mọi người chờ. Máy bay đã được sửa chữa. Có vẻ như một bộ phận của radar không được thay thế kịp thời nên trục trặc. Hiện đã được sửa chữa. và Lực lượng không quân gửi lời xin lỗi”

    “Đúng là đúng lúc nhỉ” một đặc vụ khác càu nhàu

    “Các anh có bao giờ nghĩ rằng có thể một hoạt động quân sự nào đó đến đúng lúc không?” Clark đang ngồi ghế trong góc cất tiếng hỏi

    Viên sỹ quan lớn tuổi hơn muốn nói điều gì đó kiêu ngạo, Clark để ý, nhưng rồi ông ta biết rằng không nên nói gì

    “Bên không quân biết chuyện gì đó đang xảy ra. Các anh lại không muốn làm rõ với họ” Clark giải thích cho người kia nghe hiểu. Rồi anh dựa ra phía sau và nhắm mắt lại. Anh tự nhủ, tốt hơn là tranh thủ chợp mắt. Đêm nay có vẻ là một đêm dài

    Sau khi mặt trời lặn, điều ước của Chavez đã thành hiện thực. Trời bắt đầu mưa nhẹ, mây đen cuồn cuộn trên bầu trời phía Tây, có vẻ như sẽ có mưa to. Những người ở sân bay băt đầu đặc đèn magie- anh thấy lần này có vẻ nhiều hơn lần trước – và chiếc máy bay đến ngay sau đó. Mưa khiến giảm tầm nhìn. Chavez thấy có ai đó kéo ống nhiên liệu từ nhà khor a. Có thể có thùng phuy xăng trong nhà kho, thậm chí có thể có bơm tay. Tuy nhiên, anh ở cách nhà kho năm đến 600 yard, và những gì anh nhìn thấy qua mưa luôn mờ nhạt. Có chuyện gì đó lại xảy ra. Chiếc xe tải lao thẳng vào tâm đường băng và viên tài xế ném thêm ít nhất 10 đèn magiee ở tâm đường băng. Máy bay lại cất cánh sau 20 phút và Ramirez đã sẵn sàng liên lạc radio vệ tinh

    “Cậu có số đuôi máy bay không?” VARIABLE hỏi

    “Không” viên đội trưởng trả lời “Hiện giờ mưa đang rất to. Tầm nhìn gần như bằng 0. Nhưng máy bay cất cánh lức 20:51 giờ địa phương, hướng bắc-tây bắc”

    “Đã rõ. Đã ghi nhận. Out”

    Ramirez lo ngại việc giảm tầm nhìn ảnh hưởng đến quá trình quan sát nên đã cử thêm 2 người nữa đến OP, nhưng có vẻ việc này cũng không cần thiết. Lúc này, hai tên bảo vệ chẳng buồn đi dập đèn magie mà để mưa làm việc đó. Chiếc xe tải rời đi ngay sau khi máy bay cất cánh. Hai bảo vệ bị khiển trách cũng vào lán trú mưa. Ramirez tự nghĩ rằng nhiệm vụ giám sát sân bay không thể dễ dàng hơn được nữa

    Bronco cũng buồn chán. Không phải do chuyện anh ngại việc đang làm mà thật sự không có tính thách thức. Bên cạnh đó, sau khi bắn hoặc buộc hạ cánh 4 chiếc máy bay , anh chỉ cần bắn hạ hoặc hạ cánh khẩn cấp thêm một máy bay nữa để trở thành phi công xuất sắc. Viên phi công chiến đấu chắc chắn rằng nhiệm nếu bắt sống được vài phi công nữa – nhưng, khốn khiếp, kết mấy thằng khốn đó thật…thú vị, ngay cả khi không có nhiều thách thức. Anh đang lái một chiếc máy bay được thiết kế kết hợp những ưu điểm tốt nhất các máy bay chiến đấu do Nga chế tạo. Bắn hạ một máy bay hai động cơ cũng dễ dàng như lái xe đến CLB O-Club để làm hai cốc bia. Có lẽ đêm nay anh sẽ làm điều gì đó khác…nhưng là gì?

    Anh đã theo sát chiếc máy bay cảnh báo sớm trên không E-2C Hawkeye và vẫn đang suy nghĩ về vấn đề này khi bay về phía bắc eo biển Yucatan để tránh các đường hàng không dân dụng. Ngay khi anh nghĩ về điều đó, một cuộc gọi tìm mục tiêu truyền đến qua tai nghe. Anh quay lại và bay về phía nam về phía mục tiêu, và mười phút sau anh đã nhìn thấy mục tiêu

    “Tallyho” anh nói với Hawkeye “Tôi đã nhìn thấy mục tiêu” Một chiếc máy bay hai động cơ khác, đồng nghĩa với một tên buôn lậu ma túy khác. Đại úy Winters vẫn đang tức giận về chuyện xảy ra đêm nọ. Có ai đó đã quên kiểm tra lịch bảo dưỡng chiếc Eagle của anh và kết quả là sau 503 giờ bay, thiết bị bị hỏng, y như những gì nhà thầu máy bay đã nói, và thật không thể tin được là họ có thể nói chính xác đến vậy. Thật không thể tin được rằng một chiếc máy bay chiến đấu trị giá hàng chục triệu đô la lại trở nên vô dụng bởi một thiết bị trị giá năm đô la, hay là một linh kiện bán dẫn, hoặc là một con chip hay bất cứ tên gì họ gọi nó. Viên trung sỹ bảo trì nói với anh nó chỉ giá 5usd

    Chà, giờ thì anh đang ở đây. Chiếc máy bay hai động cơ, giống như chiếc Beech King Air. Không đèn, độ bay thấp hơn nhiều so với độ bay tối ưu.

    Được rồi. Bronco nghĩ, anh cũng hạ thấp độ cao máy bay của mình, rồi rọi đèn và thực hiện cuộc gọi đầu tiên

    Đó là một chiếc máy bay buôn ma túy, chắc chắn là nó. Giống như một chiếc máy bay chở ma túy khác, nó ngay lập tức giảm công suất động cơ, hạ cánh tà và hạ độ cao bay xuống mức thấp nhất.. Winters chưa bao giờ vượt qua được cấp độ thứ tư của con Donkey Kong, bây giờ bắn rơi máy bay rất dễ dàng, còn chưa tới một phần tư sức lực ... nhưng anh đang chán đến chết. Được rồi, lãy thử gì đó khác nào.

    Được rồi, hãy chơi thứ khác. Anh phớt lờ chiếc máy bay và để nó tiếp tục bay ở độ cao thấp hơn, trong khi bản thân anh duy trì độ cao và tốc độ, và bay xa phía trước máy bay. Anh kiểm tra, hạ thấp đèn định vị và đảm bảo rằng tất cả các đèn đã tắt. Sau đó, anh nhanh chóng quay ngoắt sang trái và nhắm mục tiêu bằng radar điều khiển hỏa lực để có thể nhìn thấy con King Air trên máy quét hồng ngoại. Giống như hệ thống pháo binh, máy quét hồng ngoại được kết nối với máy ghi hình

    Mày nghĩ rằng mày đã trốn thoát khỏi tao, phải không…

    Giờ thì đến phần vui vẻ đây. Đêm nay, trời rất tối, không có sao và không có trăng. Ở độ cao từ 10.000 đến 12.000 feet, những đám mây rất dày. Chiếc Eagle lại có thân màu xám – xanh có thể hòa trộn với bầu trời. Vào ban đêm, màu xám đậm được che giấu nhiều hơn màu đen, và máy bay của anh gần như vô hình. Anh biết rằng phi công của chiếc Beech đang nhìn xung quanh và tìm kiếm máy bay chiến đấu Eagle. Anh ta có thể nhìn về mọi hướng, nhưng sẽ không nhìn thẳng về phía trước.

    Máy bay hiện chỉ còn cách mặt nước 50 feet. Đại úy Winters nhìn thấy từ màn hình radar của mình rằng các cánh quạt của nó đã khuấy động những con sóng cao năm hoặc sáu feet trên mặt nước dưới đó một dặm. Anh bay về phía máy bay Beech từ độ cao 100 feet với tốc độ 500 dặm một giờ, và khi còn cách mục tiêu chính xác một dặm, anh đột ngột bật tất cả đèn trên máy bay. Diễn biến tiếp theo đúng như dự đoán. Viên phi công chiếc Beech ngay khi nhìn thấy ánh sáng chói lòa phía trước, theo bản năng, ngay lập tức ngoặt sang phải- và lao xuống nước từ độ cao 50 feet- thẳng xuống biển. Bronco nghĩ, có lẽ anh ta còn không có thời gian để nhận ra mình đã làm gì sai, rồi anh cười lớn và kéo cần điều khiển, chiếc máy bay bay nửa vòng trên không. Anh liếc nhìn nơi chiếc máy bay rơi xuống biển lần cuối. Đó đúng là cú diệt máy bay kinh điển, đại úy Winters tự nhủ trên đường bay về căn cứ. CIA có lẽ thực sự sẽ đánh giá cao nó. Và quan trọng nhất, giờ anh đã là một át chủ bài khi bay (phi công xuất sắc), không cần bắn ha mà vẫn tiêu diệt được máy bay đối phương
     
  13. hatoan

    hatoan Lớp 1

    THẢM HỌA HIỆN HỮU - CHƯƠNG 13: CUỐI TUẦN ĐẪM MÁU
    Vui lòng đăng nhập hoặc đăng ký để xem link

    hoặc Vui lòng đăng nhập hoặc đăng ký để xem link


    Vào chiều thứ 4, Moira vẫn tiếp tục suy nghĩ khi lái xe về nhà: Có thật sự bất công không khi bắt Juan phải chờ đợi cuộc gọi của cô? Nếu anh ấy không thể đến thì sao? Nếu anh ấy cần phải thông báo trước để sắp xếp công việc mới có thể đến thì sao? Nếu anh ấy lên lịch cho cuối tuần rồi cô mới thông báo thì sao? Nếu anh ấy không thể đến được vì gọi quá muộn?

    Cô phải gọi điện cho Juan. Bà Wolfe thò tay vào chiếc ví bên cạnh và sợ thấy mảnh giấy viết ở khách sạn – nó vẫn gập như thế - và các số viết ở đó giờ có vẻ nóng đến bỏng tay. Cô phải gọi cho anh.

    Giao thông hôm nay thật hỗn loạn. Có ai đó bị xẹp lốp tại Đường Số 14 Bridge và tay cô toát mồ hôi khi nắm vô lăng. Nếu anh ấy không đến thì sao?

    Còn bọn trẻ thì thế nào? Chúng đã đủ lớn để tự lo bản thân và chuyện đó lo dễ thôi – nhưng làm sao để giải thích với chúng chuyện mẹ sẽ vắng nhà cả 2 ngày cuối tuần để - từ mà chúng hay sử dụng bây giờ là gì ấy nhỉ? Để “ăn nằm với ai đó”. Mẹ của chúng đấy. Chúng sẽ phản ứng thế nào? Cô không bao giờ nghĩ rằng bí mật gây sốc của mình không còn là bí mật với con cái, đồng nghiệp và cấp trên và cô sẽ sẽ chết lặng nếu biết rằng tất cả họ đều đang ủng hộ cô….để ăn nằm với ai đó. Moira Wolfe đã không hề bắt kịp cuộc cách mạng tình dục, vẫn giữ nguyên sự rụt rè và trinh nguyên đến khi cưới chồng, và luôn nghĩ rằng chồng cô cũng như thế. Cô luôn chắc chắn chuyện đó, vì lần đầu tiên cả hai đều rất vụng về. Nhưng chỉ trong 3 ngày họ đã thuần thục những động tác cơ bản - sức sống của tuổi trẻ và tình yêu có thể giải quyết hầu hết mọi vấn đề - và trong hai mươi năm tiếp theo thì cặp đôi đã gần như hòa thành một.

    Khi chồng mất, sự trống trải để lại trong cuộc đời Moira như một vết thương lòng không bao giờ lành. Bức ảnh anh chụp trên chiếc thuyền buồm một năm trước khi qua đời được treo bên giường cô. Khi chụp bức ảnh này, anh không còn trẻ nữa, Eo không còn thon, tóc rụng nhiều, nhưng nụ cười đó. Juan đã nói gì nhỉ? Bạn nhìn nó bằng tình yêu và xem tình yêu đáp lại. Moira nghĩ, đúng là cách miêu tả tuyệt vời

    Chúa ơi, Rich sẽ nghĩ gì? đã tự hỏi mình câu hỏi này hơn một lần. Mỗi lần nhìn ảnh của chồng trước khi đi ngủ, cô đều nghĩ đến câu hỏi này, và lần nào nhìn thấy các con ra vào ngôi nhà, cô cũng nghĩ đến câu hỏi này, hy vọng rằng bọn trẻ sẽ không nhận ra bí mật của cô, nhưng trong tiềm thức lại hy vọng rằng chúng sẽ biết. Ngoài ra, cô có sự lựa chọn nào không? Cô có nên mặc áo tang của một góa phụ suốt đời không? Để tang từ lâu đã trở thành một phong tục lỗi thời. Cô hẳn đã để tang chồng một thời gian dài. Trong 22 năm của cuộc sống vợ chồng, có một số ngày có ý nghĩa đặc biệt với họ. Vào những ngày kỷ niệm những ngày đặc biệt này, mỗi khi nghĩ về quá khứ, cô thường rơi nước mắt trên giường một mình. Ngay khi nhìn thấy bức ảnh mà Rich chụp trên chiếc thuyền buồm được họ đã mua bằng tiền tiết kiệm trong nhiều năm, cô đã không kìm được nước mắt….

    Trong cơn đau bất ngờ và tột cùng, Moira đã tự hỏi bản thân: Mọi người mong đợi mình sẽ làm gì? Mình vẫn còn sống, mình vẫn có nhu cầu đó.

    Nhưng Rich sẽ nói gì?

    Anh không kịp thời gian để nói bất cứ điều gì cả. Anh chết trên đường đi là, 2 tháng sau khi kiểm tra sức khỏe thường kỳ cho biết anh nên giảm vài cân, rằng huyết áp hơi cao nhưng không có gì cần quá lo lo lắng, rằng cholesterol ở mức tốt so với người ở độ tuổi 40 và rằng anh nên quay lại kiểm tra vào năm sau. Rồi, vào lúc 7.39 sáng hôm đó, xe của anh tông vào lan can bên đường và dừng lại. Một cảnh sát đang chỉ cách đó 1 tòa nhà đã rất ngạc nhiên thì thấy người lái xe vẫn còn ngồi trong xe và tưởng rằng anh bị say rượu vào buổi sáng sớm, nhưng rồi nhận ra không còn mạch đập. Ngay lập tức cảnh sát gọi xe cấp cứu, khi xe đến thì viên cảnh sát vẫn còn xoa bóp ngực cho Rich. Cả đội cấp cứu và cảnh sát đều nghĩ anh bị đau tim và tìm mọi cách để tim đập trở lại. Nhưng không còn hy vọng. Sau khi khám nghiệm tử thi, bác sỹ nói anh bị phình mạch máu nãu, vì thành mạch quá mỏng nên vỡ và không thể cứu được. Sao chuyện đó lại xảy ra được…? Có thể là do di chuyển, có thể không. Không, huyết áp không liên quan gì đến chứng phình mạch máu não. Ngay cả khi có thiết bị tốt nhất thì chứng phình mạch máu não cũng khó mà phát hiện. Anh có bao giờ than thở về những cơn đau đầu không? Thệm chí không có các triệu chứng vậy? Bác sỹ chỉ lặng lẽ rời đi, ước gì có thể nói được nhiều hơn. Anh không tức giận, mà chỉ cảm thấy buồn, nhưng y học hiện đại vẫn chưa thể giải quyết được tất cả các vấn đề liên quan đến chứng phình động mạch não, và chẳng có gì nhiều để nói (đây là câu các bác sỹ có thể nói riêng nội bộ với nhau, chứ không thể nói thẳng với người nhà bệnh nhân được, phải không?) Bác sỹ cũng nói đây là đột tử nên bệnh nhân không chịu nhiều đau đớn – không biết đây có phải sự thật không- nhưng cũng đâu có gì quan trọng, vì vậy ông ta có thể tự tin nói thế, không, cô không cảm thấy thoải mái ngay cả khi bác sỹ nói thế. Rồi sau đó là đám tang. Emil Jobs cũng ở đó, cũng đoán trước được vợ mình sẽ sớm theo sau vì cô tự mình cùng chồng đến tang lễ từ thẳng bệnh viện. Tại tang lễ, nước mắt rơi như mưa…..

    Thật bất công. Chúa thật không công bằng khi anh còn không cả kịp nói lời tạm biệt khi rời nhà. Anh chỉ kịp hôn cô ở cửa, vẫn còn vương mùi cà phê, nó gì đó về việc ghé qua Safeway trên đường về nhà và cô quay đi, còn không nhìn anh bước vào trong xe lần cuối. Cô đã tự trách mình rất nhiều tháng sau đó vì chuyện này

    Rich sẽ nói gì đây?

    Nhưng Rich đã chết và hai năm đã đủ dài. Khi cô về nhà thì bọn trẻ đã xong bữa tối. Moira lên lầu thay quần áo và thấy mình bất giác nhìn chiếc điện thoại cạnh giường, ở phía bên Rich thường nằm. Cô ngồi xuống giường, nhìn nó, rồi nhìn bức ảnh, hơn một phút sau, Moira lấy mẩu giấy từ trong vi, hít một hơi thật sâu và bấm số điện thoại. Có một âm thanh ríu rít thường nghe thấy trong các cuộc gọi quốc tế từ đầu thu của điện thoại

    “Díaz y Díaz/ Văn phòng Diaz” một giọng nói trả lời

    “Xin cho tôi nói chuyện với Juan Diaz?” Moira hỏi

    “Xin hỏi ai gọi đấy?” giọng bên kia trả lời, chuyển sang tiếng Anh

    “Tôi là Moira Wolfe”

    “À, Senora Wolfe! Tôi là Consuela. Xin hãy chờ một chút” Rồi sau đó là một phút im lặng trên đường dây “Senora Wolfe, ông ấy đang ở đâu đó trong nhà máy. Tôi không thể tìm được ngay lập tức. Ông ấy gọi cho bà sau nhé?”

    “Vâng, tôi đang ở nhà”

    “Sí/ vâng, tôi sẽ nói với ông ấy…Senora?”

    “Vâng?”

    “Xin lỗi, nhưng tôi còn một điều muốn nói. Kể từ khi Maria qua đời-Ông Juan, cậu ấy giống như con trai tôi. Kể từ khi gặp bà, bà Wolf, cậu ấy đã vui trở lại. Tôi vốn cho rằng cậu ấy sẽ không bao giờ ….. Không-làm ơn đừng nói với cậu ấy rằng tôi nói với bà chuyện này, nhưng cảm ơn vì những gì đã làm cho ông Juan. Những người trong văn phòng của chúng tôi cầu nguyện cho bà và chúc cả hai người hạnh phúc”

    Đây chính xác là những gì cô muốn nghe “Consuela, Juan đã nói rất nhiều điều tuyệt vời về bà. Xin hãy gọi tôi là Moira”

    “Tôi đã nói quá nhiều. Tôi sẽ đi tìm ông Juan, bất kể ông ấy đang ở đâu”

    “Cảm ơn Consuela. Tạm biệt”

    Consuela, tên thật lại là Maria – chính là cái tên mà Felix (Juan) bịa ra về người vợ đã chết của mình – thực tế năm nay mới 25 tuổi, tốt nghiệp trường thư ký địa phương nhưng muốn kiếm nhiều tiền hơn, vì vậy cô ta đã từng đi buôn lậu ma túy vào Mỹ, đến Miami và Atlanta được 5-6 lần rồi suýt bị bắt. Sau lần đó cô ta đổi việc. Giờ thì cô ta giải quyết vài công việc vặt cho chủ cũ trong khi điều hành một danh nghiệp nhỏ của chính mình ngoài Caracas. Cái công việc chờ điện thoại như cú vừa rồi, cô ta được trả 5000usd/tuần. Tất nhiên, nghe điện thoại chỉ là một nửa công việc, nửa còn lại là giờ đây cô ta quay một số điện thoại khác. Một tiếng kêu bất thường phát ra từ điện thoại. Cô đoán rằng cuộc gọi được chuyển tiếp đến một số mà cô ta không biết.

    “Vâng?”

    ‘Senor Diaz? Đây là Consuela”

    “Vâng?”

    “Moira vừa gọi. Cô ga muốn anh gọi cho cô ta ở nhà”

    “Cảm ơn” tiếng tắt điện thoại khô khốc

    Cortez nhìn điện thoại trên bàn. Cứ để cô ta đợi…23 phút. Nơi ở hiện tại của hắn là một căn hộ sang trọng khác ở Medellin, cách nơi ở của ông chủ hai căn nhà. Hắn tự hỏi, đây có phải là cuộc gọi mà hắn đang chờ đợi không? Hắn nhớ đến hồi mới vào nghề, việc kiên nhẫn là rất khó, nhưng giờ hắn đã trở thành viên sỹ quan tình báo lọc lõi trong nghề, nên hắn tiếp tục đọc báo

    20 phút sau, hắn kiểm tra lại đồng hồ và rút một điếu thuốc, nhìn kim đồng hồ quay nhanh nghĩ, không biết cô ta, cách xa 2000 dặm, sẽ thế nào khi phải chờ đợi. Cô sẽ nghĩ gì? Hút xong nửa điếu thuốc, đã đến lúc vào cuộc. Hắn quay số

    Dave là người nhấc máy “Xin chào?” Hắn nhíu mày “Chúng tôi không nghe rõ. Liệu anh có thể nhắc lại được không? Ồ, được rồi, xin hãy giữ máy” Dave quay lại và thấy mẹ đang nhìn cậu “Của mẹ này”

    “Mẹ sẽ nghe điện thoại trên lầu” cô nói ngay lập tức và cố bước lên lầu thật chậm rãi.

    Dave gác máy ‘Đoán xem ai đang gọi này?” Quanh bàn ăn nhìn cậu đầy hiểu biết

    “Vâng” Dave nghe thấy mẹ nói trên điện thoại khác. Cậu cúp hẳn máy xuống. Mẹ, chúc may mắn

    “Moira, anh Juan đây”

    “Anh có rảnh vào cuối tuần này không?” cô hỏi

    “Cuối tuần này á? Em chắc chứ?”

    “Em rảnh từ trưa thứ 6 đến sáng thứ 2”

    “Vậy…để anh nghĩ….” Cách đó 2000 dặm, Cortez chăm chăm nhìn ra ngoài cửa sổ xuống con phố. Liệu đây có phải là một cái bẫy không? Có thể nào Phòng phản gián củ FBI….toàn bộ chuyện này có thể….? Tất nhiên là không “Moira, anh phải nói chuyện với một người ở đây. Giữ máy trong một phút nhé, được không?”

    “Vâng!” Giọng nói đầy sức nóng tình yêu khi anh ta nhấn núi chờ, không còn nghi ngờ gì, đây không phải là một cái bẫy

    Hắn để cô chờ khoảng 2 phút rồi quay lại với cuộc trò chuyện “Anh sẽ có mặt ở Washingtion vào chiều thứ 6”

    “Anh sẽ đến đúng giờ- không qua muộn chứ”

    “Chúng ta có thể gặp nhau ở đâu? Ở sân bay nhé. Liệu em có thể đến đón anh ở sân bay không?”

    “Vâng”

    “Anh không biết sẽ ở sảnh nào. Anh sẽ gặp em ở ….chỗ quầy cho thuê xe Hertz lúc 3.00 nhé. Em sẽ có mặt ở đó, nhé?”

    “Em sẽ có mặt ở đó”

    “Anh cũng thế, Moira. Tạm biệt, em yêu”

    Moira Wolfe quay lại nhìn bức ảnh, nụ cười vẫn còn ở đó, nhưng cô cảm thấy Rich không còn đổ lỗi cho cô nữa

    Cortez đứng dậy khỏi bàn làm việc và bước ra khỏi bàn. Viên vệ sỹ ở hành lang cũng đứng dậy khi thấy hắn bước ra khỏi cửa “Tôi muốn gặp El Jefe” hắn đơn giản nói. Viên vệ sỹ liên hệ quan điện thoại di động



    Các vấn đề kỹ thuật thường rất khó khăn. Chủ yếu nằm ở nguồn điện. Mặc dù trạm điện gần nhất cho công suốt 500W nhưng các trạm điện thoại di động chỉ cho phép nhỏ hơn 7W và công suất pin cho điện thoai di động cầm tay là 300miniwatt. Ngay cả khi sử dụng một ăng-ten thu sóng hình parabol khổng lồ, tín hiệu nhận được chỉ giống như một giọng thì thầm. Tuy nhiên, Rhyolite-J là một vệ tinh tiên tiến sử dụng công nghệ tiên tiến và chi phí nghiên cứu và phát triển của nó lên tới hàng tỷ đô la. Công nghệ điện tử làm mát đã giải quyết được một số vấn đề và các thiết bị cơ điện tử khác giải quyết các vấn đề còn lại. Một máy tính không quá phức tạp sẽ chuyển đổi tín hiệu nhận được thành các số-1 và 0-và truyền các số đến Fort Huachuca. Một máy tính công suất cao khác ở Fort Huachuca xử lý và diễn giải thông tin ban đầu. Một chương trình lặp đi lặp lại đơn giản về mặt toán học nhưng chuyên sâu về tính toán — thực ra là một thuật toán — có thể loại bỏ nhiễu tĩnh điện ngẫu nhiên trong tín hiệu. Thuật toán này so sánh thông tin ban đầu của từng đoạn liền kề và có thể lọc ra 90% nhiễu bằng cách tính giá trị trung bình. Bằng cách này, máy tính biến tín hiệu vệ tinh nhận được thành một cuộc gọi có thể nhận dạng. Nhưng đây chỉ là bước đầu tiên.

    Nguyên nhân khiến các tập đoàn ma túy (Cartel) sử dụng điện thoại di động trong các cuộc gọi hàng ngày là vì tính bảo mật cao. Loại điện thoại này có khoảng 600 tần số khác nhau, tất cả đều nằm trong khoảng 825 ~ 845 MHz và 870 ~ 890 MHz dải tần số rất cao. Khi người dùng sử dụng điện thoại di động, máy tính tại trạm gốc sẽ chọn ngẫu nhiên một tần số cho cuộc gọi; nếu tín hiệu của điện thoại di động không ổn định, máy tính sẽ chuyển tín hiệu sang tần số khác ổn định hơn. Ngoài ra, các “ô” liền kề (đây chình là lý do có tên là di động “Cells”) trên cùng một mạng điện thoại có thể sử dụng cùng một tần số cho nhiều cuộc gọi khác nhau. Chính vì ưu điểm này mà không có cảnh sát nước nào trên thế giới có thể giám sát những cuộc điện đàm như vậy. Khi thực hiện cuộc gọi điện thoại di động, ngay cả khi nó không được mã hóa, bạn có thể trực tiếp sử dụng ngôn ngữ đơn giản thay vì sử dụng mật ngữ. Hoặc mọi người cho là như thế. Chính Phủ Mỹ đã tham gia vào việc chặn các kênh liên lạc radio từ nước ngoài kể từ khi xuất bản cuốn “Phòng Đen” nổi tiếng của Yardley. Về mặt kỹ thuật nói được gọi là tình báo điện tử (comint - Signal Intelligence) hay tình báo điện đàm (sigint- Communication Intelligence)- cuộc điện đàm giữa kẻ thù là thông tin tình báo tốt nhất. Và trong nhiều thế hệ, người Mỹ luôn dẫn đầu trong lĩnh vực này. Hoa Kỳ sử dụng các vệ tinh được triển khai trong không gian để nghe trộm liên lạc vô tuyến nước ngoài cả ngày lẫn đêm, đánh chặn liên lạc vô tuyến nước ngoài và các trạm chuyển tiếp vi sóng. Tín hiệu bị đánh chặn thường được mã hóa. Hầu hết các tín hiệu này được xử lý bởi các siêu máy tính tại trụ sở của Cơ quan An ninh Quốc gia (NSA) có trụ sở ở Fort Meade, Maryland, giữa Washington và Baltimore, nơi chứa hầu hết các siêu máy tính trên thế giới trong tầng hầm rộng vài mẫu Anh

    Giờ đây, một trong những nhiệm vụ của NSA là theo dõi 600 tần số của mạng điện thoại di động của Medellin. Nhiệm vụ này là không thể đối với bất kỳ cơ quan cảnh sát nào khác trên thế giới, nhưng đối với NSA, đó là một công việc nhẹ nhàng. Trên thực tế, NSA giám sát hàng chục nghìn tần số liên lạc vô tuyến và các kênh liên lạc điện tử khác cả ngày lẫn đêm. So với CIA, NSA lớn hơn, bí mật hơn và tốn kém hơn. NSA có một trạm làm việc ở Fort Huachuca, Arizona, với một siêu máy tính Grey hoàn toàn mới. Máy tính này được kết nối với nhiều phương tiện thông tin liên lạc thông qua cáp quang. Người điều khiển xe liên lạc biết rằng họ không nên hỏi về mục đích của xe

    Bước thứ hai là làm cho máy tính chạy. Tất nhiên, chính phủ Mỹ quen thuộc với tên và danh tính của nhiều thành viên trong Cartel, và có bản ghi âm giọng nói của họ. Các nhà lập trình máy tính bắt đầu với các bản ghi âm này và thiết kế một thuật toán cho máy tính bằng cách sử dụng các bản ghi âm của các thành viên cartel đã biết. Bất kể họ sử dụng tần số cuộc gọi nào, máy tính vẫn có thể nhận ra giọng nói của họ. Sau khi máy tính nhận dạng giọng nói của các thành viên đã biết, nó có thể tự động nhận dạng giọng nói của người đang gọi cho họ. Chẳng bao lâu sau, máy tính tự động nhận dạng và ghi lại giọng nói của hơn ba mươi thành viên cartel đã biết và số lượng mục tiêu bằng giọng nói đã biết đang tăng lên hàng ngày. Điện thoại di động có rất ít năng lượng, vì vậy đôi khi rất khó xác định một âm thanh nhất định và nó không thể tránh được chuyện bỏ lỡ một số cuộc gọi. Nhưng theo các nhà kỹ thuật tính toán thì họ chặn được khoảng 60% số cuộc gọi à khi cơ sở dữ liệu nhận dạng của họ lớn hơn, hiệu suất của họ sẽ tăng lên 85%.

    Những giọng nói không xác định được đánh số thứ tự. Ví dụ, giọng thứ hai mươi ba vừa thực hiện cuộc gọi đến giọng thứ mười bảy. Người thứ hai mươi ba được xác định là vệ sĩ vì anh ta gọi là người thứ mười bảy, và người thứ mười bảy đã được xác định là vệ sĩ của mục tiêu cần giám sát E (Tên viết tắt của Escobedo của Đội Comint)

    “Anh ta sẽ đến gặp ông ấy” đó là toàn bộ văn bản bị chặn lại. Chính xác thì “anh ta” là ai, họ không biết. Họ không nghe thấy giọng nói của người đó, hoặc không nhận ra giọng nói của anh ta. Các đặc vụ tình báo rât kiên nhẫn. Lần này cuộc gọi nhanh hơn các cuộc gọi bình thường. Người bị theo dõi không bao giờ tưởng tượng được có người nghe lén cuộc gọi bí mật như vậy nên không đề phòng. Trong vòng chưa đầy một tháng, Đội Comint đã chặn được nhiều cuộc gọi của những kẻ bị nghe trộm, và thu được nhiều thông tin tình báo chiến thuật hữu ích. Chỉ mất một thời gian để có được loại thông tin này. Các thành viên của Đội Comint tự hỏi khi nào các chiến dịch quân sự sẽ mở màn. Nói rõ hơn, việc đánh chặn các cuộc gọi tình báo luôn là màn dạo đầu cho các hoạt động quân sự.
     
    My Nga Nguyen thi thích bài này.
  14. hatoan

    hatoan Lớp 1

    THẢM HỌA HIỆN HỮU – CHƯƠNG 13.2

    “Chuyện gì thế?” Escobedo hỏi khi Cortez bước vào phòng

    “Giám đốc FBI Mỹ sẽ bay đến Bogota vào ngày mai. Ông ta sẽ rời Washington đâu đó trước buổi chiều. Đây là cuộc viếng thăm bí mật. Tôi nghĩ ông ta sẽ sử dụng chuyên cơ. Không quân Mỹ có chuyên cơ riêng thuocj một phi đội tại Căn cứ không quân Andrews. Chuyến thăm này có thể được ngụy trang dưới một kế hoạch bay khác. Bất kỳ máy bay nào sẽ hạ cánh vào ngày mai từ 4 giờ chiều đến 8 giờ tối đều có thể là chiếc máy bay đặc biệt này. Tôi đoán có thể là chiếc máy bay lên thẳng 2 động cở G-3, tất nhiên, có thể là loại máy bay khác. Ông ta sẽ gặp Bộ trưởng Tư pháp, chắc chắn có điều gì đó cần thảo luận. Tôi sẽ bay đến Washington ngay lập tức để tìm hiểu nhiều nhất thông tin có thể. Có một chuyến bay đến Mexico trong 3 giờ nữa. Tôi sẽ lấy vé bay chuyến đó

    “Nguồn thông tin của cậu tốt đấy” Escobedo nhận xét, ngay lập tức bị ấn tượng

    Cortez mỉm cười “Sí, Jefe. Nếu ông không thể có thông tin về cuộc họp của họ ở đây, tôi hy vọng sẽ có được nó ở Hoa Kỳ vào cuối tuần này. Tôi không thể đảm bảo điều đó, nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức”

    “Một phụ nữ” Escobedo nhận xét “tôi chắc chắn đó là người phụ nữ trẻ và đẹp”

    “Như ông nói. Tôi phải đi bây giờ”

    “Chúc cuối tuần vui vẻ, đại tá. Tôi cũng sẽ hưởng thụ cuối tuần của tôi” Một giờ sau khi Cortez rời đi, Escobedo nhận duodcj một bản fax, thông báo rằng máy bay chở hàng tối qua đã không đến được điểm đích ở tây nam Georgia. Niềm vui vì vừa nhận được tin tối mật đã biến thành sự tức giận. El Jefe muốn gọi Cortez bằng điện thoại di động, nhưng chợt nhớ ra tên đó từ chối bàn luận những vấn đê quan trọng qua cái gọi là “đường dây không an ninh”. Escobedo lắc đầu. Viên đại tá của DGI này – hắn đúng là một mụ già lẩm cẩm! Nhưng El Jefe vẫn gọi cho Cortez

    “Chính xác” tại một điểm cách đó 2000 dặm, một người đàn ông reo lên trong chiếc xe van.

    Trên màn hình của viên kỹ sư hiện lên thông báo: CUỘC GỌI GIỮA MỤC TIÊU B VÀ MỤC TIÊU GIÁM SÁT E, TẦN SỐ 848.970MHZ, CUỘC GỌI LÚC 23.29 GIỜ ZULU, ĐÃ NGẮT 345

    “Tony, chúng ta có thể có thông tin quan trọng ở đây’

    Kỹ thuật viên cấp cao này có tên thật là Antonio, 47 tuổi, đeo tai nghe lên. Nội dung của cuộc gọi đang được ghi trên băng tốc độ cao - thực sự là trên băng video ba phần tư inch, vì loại băng này là cần thiết để ghi lại các cuộc gọi kiểu này. Bốn máy ghi âm không kết nối đồng thời ghi lại cuộc trò chuyện. Đây là những máy ghi âm Sony được bán trong cửa hàng, nhưng các kỹ sư bên NSA đã thực hiện một số cải tiến.

    “Ha, Senor B rất tức giận!” Tony nhận xét thì nghe được một phần cuộc gọi “hãy báo với Meade rằng chúng ta cuôi scungf cũng bắt được một ‘dải băng đông cứng’ tại đường biên trái” Thuật ngũ ‘dải băng đông cứng’ có được NSA đặc cho các cuộc điện đàm đưa đến những thông tin rất quan trọng. Đây là mà bóng chày và đội Orioles Baltimore đã trở lại nên anh chàng quen sử dụng thuật ngữ ‘đường biên trái’

    “Tín hiệu thế nào?”

    “Rõ như tiếng chuông nhà thhowf. Chúa ơi, sao tôi thậm chí không mua hệ thống vệ tinh TRW?” Antonio ngừng lại, cố gắng không cười phá lên “Chúa ơi, hắn đang tức giận lắm!”

    Cuộc gọi kết thúc 1 phút sau. Tony cắm tai nghe vào máy ghi âm, kéo chiếc ghế xoay sang một bên để máy đánh chữ, và bắt đầu nhập văn bản

    . "How's the signal?" "Clear as a church bell. Christ, why don't I ever buy TRW stock?" Antonio paused, struggling not to laugh. "God, is he pissed!" The call ended a minute later. Tony switched his headphone input to one of the tape machines and crab-walked his swivel chair to a teleprinter, where he started typing.

    TỐI MẬT- CHUYỂN NHANH TỚI CAPER

    CUỘC GỌI KHẨN CẤP LÚC 23.58, SIGNINT BÁO CÁO THÔNG TIN CUỘC GỌI THEO GIỜ ZULU

    345 BỊ CHẶN LÚC 23.59, TẦN SỐ FRQ 836.970 MHZ:

    NGƯỜI NÓI CHUYỆN: MỤC TIÊU B

    NGƯỜI HỎI CHUYỆN: MỤC TIÊU GIÁM SÁT E

    B: CHUNG TA BỊ MẤT MỘT LÔ HÀNG KHÁC

    E: CHUYỆN GÌ ĐÃ XẢY RA?

    B:CÁI MÁY BAY CHẾT TIỆT ĐÓ KHÔNG XUẤT HIỆN. ANH NGHĨ SAO? (BỊ KÍCH ĐỘNG)

    E: CÁCH HÀNH ĐỘNG CỦA HỌ ĐÃ THAY ĐỔI, TÔI ĐÃ NÓI VỚI ANH ĐIỀU ĐÓ. CHÚNG TA ĐANG CỐ GẮNG TÌM RA ĐÓ LÀ GÌ

    B: VẬY KHI NÀO ANH SẼ BIẾT ĐƯỢC CHUYỆN ĐÓ?

    E: CHÚNG TÔI ĐANG LÀM VIỆC ĐÓ. NGƯỜI CỦA CHÚNG TÔI ĐANG ĐẾN WASHINGTON ĐỂ TÌM HIỂU. CÒN CÓ MỘT VIỆC KHÁC ĐANG XẢY RA

    B: CHUYỆN GÌ (KÍCH ĐỘNG)?

    E:TÔI ĐỀ NGHỊ CHÚNG TA SẼ GẶP MẶT NGÀY MAI ĐỂ BÀN BẠC

    B: CUỘC HỌP LÀ THỨ 3 HÀNG TUẦN

    E: CHUYỆN NÀY QUAN TRỌNG, MỌI NGƯỜI PHẢI NGHE, PABLO

    B: CHẲNG PHẢI ANH CÓ THỂ NÓI VỚI TÔI MỌI CHUYỆN SAO?

    E: HỌ ĐANG THAY ĐỔI CÁCH HÀNH ĐỘNG, BẮC MỸ ẤY. CHÍNH XÁC THẾ NÀO CHÚNG TA VẪN CHƯA BIẾT

    B:CHÀ, VẬY CÁI GÃ ĐIỆP VIÊN CUBA CHÚNG TA THUÊ ĐỂ LÀM GÌ? (KÍCH ĐỘNG)

    E: HẮN ĐANG LÀM VIỆC RẤT TỐT. CÓ LẼ HẮN SẼ TÌM HIỂU ĐƯỢC TIN GÌ ĐÓ TRONG CHUYẾN ĐI TỚI WASHINGTON, NHƯNG CHÚNG TA SẼ HỌP NGÀY MAI ĐỂ BÀN VỀ NHỮNG VIỆC CHÚNG TA BIẾT BÂY GIỜ

    B: ĐƯỢC RỒI. TÔI SẼ THÔNG BÁO CHO MỌI NGƯỜI VỀ CUỘC HỌP

    E: CẢM ƠN PABLO.

    ĐÀM THOẠI KẾT THÚC. TÍN HIỆU NGẮT. DỪNG NGĂN CHẶN

    “từ ‘agitation’/bị kích động’ nghĩa là gì?”

    “Tôi không thể điền chữ ‘phát điên phát rồ’ lên bản TWX chính thức được” Antonio nói

    “Tin này rất khẩn cấp. Chúng ta có vài thông tin hoạt động ở đây” anh nhấn nút gửi bức điện đến trạm. Tín hiệu được chuyển đến một trạm liên lạc được mã hóa – CAPER- không ai trong chiếc xe van này biết điểm đó là ở đâu



    Bob Ritter vừa rời văn phòng về nhà, và xe ông mới chạy được 1 dặm trên Đại lộ George Washington thì điện thoại kênh an ninh trong xe vang lên những tiếng ồn khó chịu

    “Vâng”

    “Thông tin từ CAPER” tiếng trong điện thoại vang lên

    “Được rồi” việc DDO (Deputy Director Operations) khẽ thở dài. Rồi ông nói với tài xế “Đưa tôi quay lại văn phòng”

    “Vâng, sir”

    Đường quay lại, ngay cả Sếp đứng đầu CIA cũng không dễ tìm được nơi để vòng và rồi vẫn phải chiến đấu với dòng xe cô ken dày đặc trong giờ cao điểm ở D.C, nên dù giàu hay nghèo, bình thường hay VIP thì vẫn phải bò về với tốc độ 20km/h. Người lính an ninh cổng vẫy cho ô tô qua. 5 phút sau, Ritter đã có mặt trên văn phòng tầng bảy. Thẩm phán Moore đã nghỉ. Hiện chỉ còn 4 sỹ quant ham gia vào chiến dịch này. Đây là con số tối thiểu cần thiết để thay nhau đợi thông tin và đánh giá ảnh hưởng đến chiến dịch. Viên sỹ quan trực hôm nay vừa mới nhận thay ca. Anh ta chuyển giao bản fax cho Ritter

    “Chúng ta có thông tin rất nóng hổi” viên sỹ quan nói

    “Cậu không đùa đâu, đó chính là Cortez” Ritter nhận xét sau khi xem xét các thông tin tình báo

    “Đúng vậy, sir”

    “Đang đến đây….nhưng chúng ta không biết hắn trông như thế nào. Có thể bên FBI có một bức ảnh của tên khốn đó khi hắn ở Puerto Rico. Chúng ta có mô tả của hắn không?” Ritter ngẩng đầu hỏi

    “Da nâu đen, dáng trung bình, không béo cũng không gầy, đôi khi có râu, không có đặc điểm nhận dạng rõ ràng” viên sỹ quan mô tả theo trí nhớ. Không dễ để nhớ về một gã không có đặc điểm nổi bật và CIA hầu như không biết gì về Felix Cortez

    “Ai là người liên lạc với cậu bên FBI?”

    “Tom Burke, một quản lý cấp trung bên Phòng Phản Gián. Một anh chàng rất tốt. Anh ấy cũng tham gia vào vụ Henderson”

    “Chà, đưa thông tin này cho cậu ta. Có lẽ FBI có thể tìm ra cách bắt tên khốn này. Còn gì nữa không?”

    “Không còn gì nữa, sir”

    Ritter gật đầu, rời văn phòng và về nhà. Viên sỹ quan trực ca quay trở lại với văn phòng mình ở tầng 5 và gọi điện. Đêm nay anh đúng là may mắn; Burke vẫn còn ở văn phòng. Tất nhiên, họ không thể bàn luận vấn đề này qua điện thoại. Vì vậy, viên sỹ quan trực ca hôm nay, Paul Hooker, lái xe qua tòa nhà FBI ngã tư giữa Đại Lộ Số 10 và Pennsylvania.

    Dù thỉnh thoảng CIA và FBI là đối thủ của nhau trong ngành tình báo và luôn là đối thủ của nhau mỗi lần phân chia ngân quỹ liên bang, nhưng các đặc vụ đồng cấp hai bên lại quan hệ với nhau rất tốt; thông tin trao đổi luôn đều có chất lượng rất tốt

    “Trong vài ngày tới sẽ có một khách du lịch mới đến D.C” Hooker thông báo ngay kh cửa vừa đóng

    “Như là ai?” Burker hỏi, chìa tay ra

    Hooker bắt tay “Felix Cortez” viên sỹ quan CIA đưa ra một bản photo bức điện vừa copy ở máy Xerox. Tất nhiên là một số câu trong bức điện đã bị xóa nhưng Burke cũng không quá bận tâm. Là thành viên của PHòng PHản Gián, phụ trách việc bắt các điệp viên, anh hiểu hơn ai hết quy tắc “cái-gì-cần-biết-sẽ-được-biết”

    “Bên anh đánh giá đây là Cortez” Đặc vụ FBI hỏi thẳng, rồi sau đó mỉm cười “Nhưng tôi cũng nghĩ giống anh. Nếu chúng tôi có một bức ảnh của thằng hề này, chúng ta có cơ hội tóm được hắn, nhưng…” một tiếng thở dài “Tôi sẽ cử người ở Dulles, National và BWI. Chúng tôi sẽ cố, nhưng không biết may rủi thế nào”

    Nếu CIA có một bức ảnh của tên khốn này khi hắn hoạt động hiện trường – hoặc khi hắn ở Học viện KGB- thì công việc của chúng ta sẽ dễ dàng hơn nhiều….

    “Tôi đoán hắn sẽ đến đây trong 4 ngày tới. Chúng ta sẽ kiểm tra mọi chuyến bay thẳng từ Colombia đến Washington đến và đi và tất cả chuyến bay gián tiếp”

    Vấn đề là số lượng chuyến bay FBI cần theo dõi. Số lượng các chuyến bay trực tiếp đến Washington từ Châu Á, Venezuela, Panama và các quốc gia lân cận khác không lớn và dễ theo dõi. Tuy nhiên, nếu Cortez quá cảnh ở Puerto Rico, Bahamas, Mexico hoặc các thành phố khác bao gồm cả Hoa Kỳ, số chuyến bay mà hắn có thể có mặt sẽ tăng gấp 10 lần. Nếu hắn lại thực hiện thêm một chuyến chuyển tiếp khác ở Hoa Kỳ nữa thì số chuyến bay có thể có mặt mà FBI phải theo dõi sẽ gấp hàng trăm lần. Cortez là một sỹ quan tình báo chuyên nghiệp do KGB đào tạo, và hắn biết rõ thực tế này cũng giống như hai người ngồi đây. Nhiệm vụ này cũng không phải vô vọng. Cảnh sát luôn rất kiên nhẫn chờ đối thủ mắc lỗi, vì ngay cả những đối thủ được huấn luyện tốt nhất đôi khi cũng thiếu thận trọng hoặc thiếu may mắn. Nhưng đây chính là trò chơi. Họ sẽ thử vận may và chờ đối thủ mắc sai lầm

    FBI đã gặp xui xẻo. Cortez bắt máy bay hãng Avianca đến Thành phố Mexico, sau đó chuyển sang chuyến bay của American Airlines đến Dallas-Fort Worth, nơi hắn hành thành thủ tục nhập cảnh và bắt một chuyến bay nội địa bay đến New York City. Hắn làm thủ tục ở Khách sạn St. Moritz tại Central Park South. Bây giờ là 3 giờ sáng và hắn cần nghỉ ngơi. Hắn đã dặn phục vụ đánh thức lúc 10.00 sáng và yêu cầu khách sạn đặt vé hạng nhất tàu Metroliner đến ga Union Station, Washington D.C lúc 11.00 giờ. Hắn biết trên mấy tàu Metroliner có điện thoại và hắn có thể gọi nếu có chuyện gì xảy ra. Hoặc có lẽ…không, hắn quyết định, hắn không muốn gọi cho cô ở chỗ làm việc; chắc chắn FBI có ghi âm ở nơi đó. Điều cuối cùng Cortez làm trước khi ngủ là xé biên lai chiếc vé máy bay và thẻ hành lý của hãng hàng không trên hành lý. Vào lúc 9.56, điện thoại đánh thức Cortez vang lên. Hắn nghĩ mình đã ngủ được gần 7 giờ mà như mới được vài giây, nhưng giờ không phải lúc chờ tỉnh táo. Nửa tiếng sau hắn xuất hiện ở quầy tiếp tân, đưa hóa đơn và lấy vé tàu. Giao thông ở trung tâm Manhattan, New York lúc nào cũng đông đúc, và suýt chút nữa hắn đã lỡ chuyến tàu, nhưng cuối cùng cũng bắt kịp, ngồi ở hàng ghế cuối cùng của toa nghỉ ngơi, nơi bán rượu và đồ ăn nhẹ. Một tiếp viên mặc vest đỏ tươi cười bắt đầu anh ta bằng cà phê đã khử caffein và một tờ báo USA Today, một bữa sáng tương tự như bữa được phục vụ trên máy bay- mặc dù ấm hơn một chút. Khi tàu dừng ở Philadelphia, hắn đã chìm vào giấc ngủ. Cortez biết hắn cần nghỉ ngơi. Khi người phục vụ đến thu dọn bộ đồ ăn, nhìn thấy hắn đang ngủ say với nụ cười trên môi, dù không biết mình đang làm gì trong mơ.



    Vào lúc 1.00 chiều, khi tàu Metroliner 111 đến Baltimore thì ánh đèn TV trong Phòng Họp Báo Nhà Trắng bật sáng. Các phóng viên đã được phím từ “nguồn thông tin mật, không chính thức” rằng Bộ Tư Pháp sẽ công bố những thông tin quan trọng về cuộc chiến chống ma túy. Các mạng lưới truyền hình lớn không làm gián đoạn những chương trình thường kỳ buổi tối của họ - việc làm gián đoạn chương trình “The Young and the Restless” không phải là chuyện nhỏ - nhưng CNN, như thường khi, đưa dòng chữ “Báo Cáo Đặc Biệt” trên phụ đề màn hình. Chuyện này ngay lập tức gây chú ý tới các sỹ quan theo dõi thông tin tình báo của Trung Tâm Chỉ Huy Quân Sự Quốc Gia của Lầu Năm Góc, nơi mỗi người có một chiếc TV trên bàn đều mở kênh CNN. Đó có lẽ là nhận xét hùng hồn nhất có thể về khả năng của các cơ quan tình báo Mỹ trong việc cung cấp thông tin cho chính phủ của họ, nhưng một trong những nhận xét mà các chuyên gia chính, vì những lý do rõ ràng, đã không bao giờ bình luận.

    Bộ Trưởng Tư Pháp dừng bước trước bục phát biểu. Mặc dù đã là một luật sư trong nhiều năm, nhưng ông không giỏi nói trước đám đông. Nếu bạn chỉ đối phó với luật doanh nghiệp và các chiến dịch chính trị, bạn không cần phải là một diễn giả giỏi. Tuy nhiên ông là một người ăn ảnh và ăn mặc đẹp, và trong những ngày không có tin tức lớn, ông luôn có thể tiết lộ một số tin tức quan trọng, vì vậy rất nổi tiếng trên báo chí

    “Kính thưa quý vị” ông bắt đầu, vụng về cầm tờ giấy ghi chú “các bạn sẽ sớm nhận được các tài liệu liên quan đến Chiến dịch TARPON, đây là chiến dịch hiệu quả nhất cho đến hôm nay liên quan đến việc chống lại các Cartel buôn bán ma túy quốc tế” ông ngẩng đầu lên, cố tìn biểu cảm trên khuôn mặt của đám phóng viên thông qua ánh đền chói sáng

    “Cuộc điều tra này do Bộ Tư Pháp, đại diện là FBI dẫn đầu, đã xác định được một số tài khoản ngân hàng ở cả Mỹ và vài nơi khác đã bị sử dụng để rửa một lượng tiền lớn chưa từng có. Những tài khoản này trải dài trên 29 ngân hàng từ Liechtenstein tới California và theo ước tính hiện tại của chúng tôi thì đã vượt qua 650 triệu usd” Ông ngước nhìn lên lần nữa khi nghe thấy ai đó nói ‘Chúa ơi’ xen lẫn tiếng thì thầm. Ông mỉm cười. Gây ấn tượng cho đám phóng viên Nhà Trắng chưa bao giờ là điều dễ dàng. Tiếng máy ảnh vang lên liên tục

    “Chúng tôi đã hợp tác với 6 chính phủ nước ngoài để thực hiện các bước cần thiết nhằm tịch thu tất cả các khoản tiền gửi trong các tài khoản nói trên, đồng thời tịch thu tài sản của tám công ty bất động sản liên doanh tại Hoa Kỳ. Tám công ty này đóng vai trò chính để rửa tiền. Cách tiếp cận này hoàn toàn phù hợp với RICO (the Racketeer-Influenced and Corrupt Organization / quy định cấm các hoạt động thương mại bất hợp pháp và các tổ chức tham nhũng). Ở đây, tôi muốn nhấn mạnh rằng các công ty bất động sản nêu trên liên quan đến cổ phiếu của nhiều nhà đầu tư vô tội. Những cổ phiếu này sẽ không - tôi xin nhắc lại là không - bị ảnh hưởng theo bất kỳ cách nào bởi hành động của chính phủ. Họ đã bị đánh lừa bởi tổ chức ma túy, nhưng họ sẽ không bị tổn hại bởi hoạt động tịch thu này

    “Tôi xin lỗi” Một phóng viên hãng thông tấn Hoa Kỳ (Associated Press- AP) ngắt lời “Ngài đang nói rằng đó là 650 triệu usd?”

    “Đúng là thế. Hơn nửa tỷ usd” Vị AG (Bộ trưởng tư pháp) mô tả ngắn gọn chung chung thông tin được tìm thấy thế nào nhưng không đả động gì đến manh mối hoặc cơ chế cụ thể theo dõi đường đi của số tiền “Như quý vị đã biết, chúng ta có những hiệp ước với nhiều chính phủ nước ngoài để xử lý những vụ thế này. Các chính phủ có quyền tịch thu các quỹ được xác định liên quan đến ma túy hoặc tiền gửi từ ngân hàng nước ngoài không rõ nguồn gốc. Ví dụ, các tài khoản ở Thụy Sỹ có khoảng…” ông lại nhìn vào giấy nhớ trên tay “khoảng 237 triệu usd, tất cả số tiền này sẽ thuộc về Chính phủ Thụy Sỹ”

    “Vậy phần của nước ta là bao nhiêu?” Phóng viên tờ Washington Post hỏi

    “Chúng tôi vẫn chưa có con số chính xác. Khó để miêu tả tính phức tạp trong chiến dịch này – riêng việc kiểm tra các tài khoản cũng khiến chúng ta phải bận rộn vài tuần”

    “Việc hợp tác của các chính phủ nước ngoài thế nào?” Một phóng viên khác hỏi. Hỏi để đùa à, một ký giả đứng bên cạnh nghĩ.

    “Việc hợp tác với các chính phủ trong vụ này rất tốt” vị Bộ Trưởng tư pháp mỉm cười “Các bạn bè của chúng ta hành động rất nhanh và chuyên nghiệp”

    Đâu phải ngày nào cũng có thể lấy được số tiền lớn thế này và gọi nó là Vì Lợi Ích Công Cộng, vị phóng viên đứng cạnh mà không đặt câu hỏi nghĩ

    CNN là mạng truyền hình toàn cầu. Kênh truyền hình cáp này cũng có ở Colombia, hiện đang được hai người Colombia chuyên trách báo chí Mỹ theo dõi. Họ thực chất cũng là nhà báo, làm việc cho đài truyền hình Colombia, Inravision. Một trong số họ cáo lỗi, rời phòng điều khiển và gọi điện thoại trưowcs khi quay lại

    Tony và đồng nghiệp vừa quay lại với công việc ở chiếc xe van thì thấy một bản telex dán trên thành xe, cho biết có vài hoạt động liên quan đến điện thoại di động vào lúc 18.00 theo giờ Zulu. Họ đã không thất vọng
     
  15. hatoan

    hatoan Lớp 1

    THẢM HỌA HIỆN HỮU – CHƯƠNG 13.3

    “Chúng tôi có thể nói chuyện trực tiếp với Giám Đốc Jacobs về chuyện này?” một phóng viên hỏi

    “Giám đốc Jacobs hiện đang đích thân giải quyết vụ này và hiện không có mặt tại đây” vị AG trả lời “Anh có thể nói chuyện với ông ấy vào tuần tới, nhưng vào lúc này thì ông ấy và đội của mình đang rất bận”

    Câu trả lời này không hề tiết lộ bí mật. Nhưng nó gây cảm giác rằng Emil đang không ở trong thành phố, và các phóng viên hiểu chính xác những gì vị Bộ Trưuonwgr Tư Pháp nói theo nghĩa đen và không hỏi những câu hỏi khác liên quan đến chuyện này. Thực tế, Emil đã cất cánh từ Căn Cứ không quân Andrew từ 25 phút trước



    “Madre de Dios!” Escobedo nhận xét! Cuộc họp mới chỉ bắt đầu trước đây không lâu và theo tập quán xã hội thì họ luôn nói vài câu đùa vui trước khi bắt đầu. Tất cả các thành viên của Cartel đều đã tụ tập vào một phòng, chuyện đúng là hiếm khi xảy ra. Dù tòa nhà được bảo vệ nghiêm ngặt với hàng rào an ninh, nhưng họ vẫn lo lắng về an toàn bản thân. Ăng ten thu sóng vệ tinh hình parabol lắp ngay trên mái nhà và lúc này đang bật kênh CNN. Mục đích cuộc họp ban đầu vốn chỉ thảo luận về những chuyện bất ngờ xảy đến với các hoạt động buôn lâu ma túy nay đột nhiên chuyển thành một vấn đề khác rắc rối hơn. Đối với Escobedo, chuyện này còn đặc biệt rắc rối vì hắn chính là một trong 3 thành viên Cartel đã thuyết phục người khác ủng hộ hoạt động rửa tiền này. Dù tất cả mọi người đều khen ngợi hắn về hoạt động hiệu quả này suốt 2 năm qua nhưng sắc mặt của mọi người giờ cho thấy họ không còn ủng hộ chuyện đó nữa

    “Chúng ta không thể làm được gì à?” Một người cất tiếng hỏi

    “Còn quá sớm để nói điều gì” Một thành viên chuyên phụ trách tài chính trong Cartel trả lời “Tôi phải nhắc anh rằng số tiền mà chúng ta thu được thông qua các hoạt động này gần bằng số lợi nhuận thu được qua các kênh thông thường. Do đó, có thể nói rằng, chúng ta mất ít hơn số thu về dự kiến từ hoạt động đầu tư” thật ra giải thích này đối với chính người nói cũng cảm thấy sống sượng

    “Tôi nghĩ chúng ta đã nhịn đủ mấy cái việc can thiệp từ bên ngoài này rồi” Escobedo tức giận “Giám đốc FBI sẽ đến Bogota chiều hôm nay”

    “Ồ? Và làm cách nào anh biết điều này?”

    “Cortez. Tôi đã nói với anh rằng việc thuê anh ta sẽ giúp ích cho chúng ta mà. Tôi triệu tập cuộc họp này để bàn về thông tin anh ta cung cấp”

    “thật là quá đáng” một thành viên khác đồng ý “Chúng ta phải có hành động đáp trả”

    Mọi người đều tỏ ý đồng lòng. Cartel vẫn chưa học được kỹ năng đừng có đưa ra các quyết định quan trọng trong lúc tức giận, và chẳng có tiếng nói khuyên bảo nào. Suy cho cùng, những người này chưa được quản trị tốt đến mức đó



    Trên tàu số 111, từ New York đến sân ga Washington lúc 1.48pm, Cortez bước xuống, cầm theo 2 chiếc túi và đi một mạch ra chiếc taxi đỗ trước của ga. Người lái xe taxi vô cùng vui mừng khi được chở khách đến sân bay Dulles. Chuyến đi chỉ khoảng 30 phút và Cortez boa thêm cho anh ta 2usd. Hắn bước lên tầng, rồi đi thang máy xuống tầng dưới, tìm tới quầy thuê xe hãng Hertz, thuê một chiếc Chevrolet và dùng thời gian còn lại để hành lý lên xe. Khi trở lại sảnh sân bay, đã gần ba giờ. Moira rất đúng giờ. Họ ôm nhau khi gặp mặt. Moira vẫn chưa quen với việc hôn nhau ở những nơi công cộng như vậy.

    “Em đỗ xe ở đâu?”

    “Ở bãi đậu xe để dài ngày. Em vẫn để hành lý trên xe”

    “Vậy chúng ta đến đó để lấy hành lý đã”

    “Chúng ta sẽ đi đâu?”

    “Có một nhà hàng trên Đại lộ Skyline, nơi đôi khi General Motors tổ chức các cuộc họp quan trọng. Không có điện thoại, không có TV và không có báo chí”

    “Em biết nơi đó! Làm sao anh đặt được chỗ trong thời gian ngắn như vậy?”

    “Anh đã đật 1 phòng vào mỗi cuối tuần kể từ lần cuối chúng ta gặp nhau” Cortez trung thực giải thích, rồi đột ngột dừng lại “Chuyện đó có vẻ....có vẻ như không thích hợp?” hắn ngập ngừng, tỏ vẻ ngượng ngùng

    Moira nắm chặt tay hắn “Với em thì không”

    “Đây sẽ là cuối tuần dài đấy” Vài phút sau họ đã lái xe đến Xa lộ 66, hướng về phía tây đến Dãy núi Blue Ridge



    4 sỹ quan an ninh của đại sứ quán mặc quần yếm hàng không kiểm tra sân bay lần cuối, sau đó một nhân viên lấy trong túi ra một chiếc điện thoại liên lạc vệ tinh vô tuyến hiện đại và báo rằng máy bay có thể hạ cánh

    Máy bay VC-20A-một máy bay quân sự, phiên bản của chiếc máy bay thương mại G-III, hiện đang để tần số thương mại trên thiết bị radar, hạ cánh lúc 5.39 chiều ở Sân bay Quốc Tế El Dorado, cách Bogota khoảng 8 dặm.Không giống như những chiếc VC-20A thông thường thuộc Không Đoàn Không Vận Số 89 (89th Military Airlift Wing) tại Căn Cứ Không Quân Andrews ở Maryland, chiếc máy bay này đã được sửa đổi đặc biệt để mang các thiết bị gây nhiễu điện tử lên máy bay và có thể bay vào một khu vực nguy hiểm cao. Thiết bị này lần đầu tiên được người Israel phát minh ra để đối phó với tên lửa đất đối không nằm trong tay những kẻ khủng bố ... hoặc một số việc nhất định. Sau khi thăng bằng, máy bay hạ cánh ổn định trên đường băng trong cơn gió Tây nhẹ nhàng, và sau đó lao tới một góc của sân đỗ máy bay chở hàng ở phía xa, nơi mà ô tô và xe jeep đang hướng tới, đương nhiên tính chất của máy bay không có gì bí mật, ai có mắt tinh tường nhìn sơ qua sẽ biết. Nó gần như không dừng lại khi những chiếc xe jeep đầu tiên xuất hiện ở phía bên trái của nó. những người lính được trang bị vũ khí hạng nặng nhảy khỏi xe jeep và tản ra, vũ khí tự động của họ chĩa vào những mối đe dọa có thể là tưởng tượng hoặc có thể không. Cửa máy bay hạ xuống. Có cầu thang bố trí trong đó, nhưng người đàn ông đầu tiên xuống máy bay không bận tâm đến chúng. Anh ta nhảy, với một tay giấu vào mặt phải của chiếc áo khoác ngoài. Một vệ sĩ khác cũng nhảy xuống ngay sau đó. Cả hai người họ đều là đặc vụ FBI, và nhiệm vụ của họ là đảm bảo an toàn cá nhân cho cấp trên, Giám đốc FBI Emil Jacobs. Họ đứng trong một vòng tròn phòng thủ được hình thành bởi đội quân chống bạo động tinh nhuệ của Colombia. Mọi người ở sân bay đều hồi hộp. Ở Colombia, không có quy trình nào phải tuân theo để đảm bảo an toàn và an ninh. Các biện pháp an ninh thông thường đã khiến nhiều người thiệt mạng.

    Tiếp theo, Jacobs bước ra, cùng với trợ lý đặc biệt của ông và Harry Jefferson, Giám đốc DEA. Ngay khi cả ba người vừa đặt chân xuống sân bay, chiếc xe limousine của đại sứ quán Mỹ đã chạy tới. Viên đại sứ bước ra để chào đón các vị khách rồi 1 phút sau tất cả họ đều bước vào xe. Rồi những người lính nhảy lên xe jeep, hộ tống xe của viên đại sứ. Phi hành đoàn của máy bay đóng cửa, và chiếc VC-20A, với động cơ từ lúc đỗ đến giờ vẫn chưa tắt, ngay lập tức cho máy bay cất cánh trở lại. Điểm đến của nó là sân bay ở Grenada, được người Cuba xây dựng chu đáo cho người Mỹ chỉ vài năm trước đó. Ở Grenada, độ an toàn của máy bay tương đối đảm bảo.

    “Chuyến bay thế nào Emil?” viên đại sứ hỏi

    “Chỉ mất có khoảng 5 giờ bay. Cũng không tệ” vị Giám đốc FBI trả lời. Ông ngả lưng trên ghế nhung. Xe đã chật kín, với tài xế và vệ sĩ của đại sứ ngồi ở hàng ghế đầu. Có bốn khẩu tiểu liên trong xe, và Jacobs chắc chắn rằng Harry Jefferson cũng đang mang theo một khẩu súng lục tự động bên mình. Jacobs chưa bao giờ tự mình mang theo súng, không muốn phải phiền vì những thứ đó. Ngoài ra, nếu hai vệ sỹ và trợ lý của ông – một tay súng cừ khôi khác- cũng không đủ bảo vệ ông thì thêm một khẩu nữa cũng ích gì? Đây không phải vì Jacobs là một người đặc biệt dũng cảm, chỉ là sau gần 40 năm đấu tranh với đủ loại tội phạm- băng nhóm tội phạm ở Chicago đã từng đe dọa giết ông – nên ông đã mệt mỏi và quen thuộc với các hoạt động tội phạm như người ta quen với màu giấy dán tường hay sơn tường, đơn giản là ông không buồn chú ý đến nữa

    Jacobs để ý đến độ cao nơi đây. Thành phố Bogota nằm trên cao nguyên ở độ cao 8.700 feet so với mực nước biển, được bao quanh bởi những ngọn núi cao chót vót. Dường như không có đủ không khí để mọi người thở, ông không biết làm thế nào mà viên đại sứ sống sót trong môi trường này. Ông cảm thấy gió mùa đông băng giá trên hồ Michigan dễ chịu hơn ở đây và tin rằng ngay cả thời tiết mùa hè ẩm ướt ở Washington cũng tốt hơn.

    “9 giờ ngày mai, phải không?” Jacobs hỏi

    “Phải” viên đại sứ gật đầu “tôi nghĩ họ sẽ gần như đáp ứng mọi yêu cầu của chúng ta” Tất nhiên, viên đại sứ không biết nội dung cuộc họp là gì, vốn cũng không vui về chuyện đó. Ông từng làm tham tán ở Moscow, nơi có các biên pháp an ninh ngặt nghèo hơn ở đây

    “Đó không phải là vấn đề” Jefferson nhận xét “Tôi biết họ có ý tốt – họ đã mất nhiều cảnh sát và thẩm phán. Câu hỏi là, họ có sẵn sàng hợp tác với chúng ta không?”

    “Trong hoàn cảnh tương tự thì chúng ta có làm không?” Jacobs trầm ngâm, rồi chuyển hướng cuộc trò chuyện sang hướng an toàn hơn “Anh biết đấy, mối quan hệ giữa HOa Kỳ và mấy vị hàng xóm Mỹ La Tinh đâu phải lúc nào cũng đặc biệt tốt, phải không?”

    “Ý anh là gì?” viên đại sứ hỏi

    “Ý tôi là, nếu đất nước này bị những kẻ côn đồ nhưng hơp với chúng ta thì chúng ta vẫn để chuyện đó xảy ra. Khi hệ thống dân chủ cuối cùng cũng bén rễ ở những nước này, chúng ta thường đứng sang một bên và theo dõi ngay cả khi những lý tưởng của bọn họ không hoàn toàn phù hợp với chúng ta. Và giờ khi mấy kẻ buôn ma túy đó đe dọa chính phủ của họ vì những gì công dân của chúng ta muốn mua – và chúng ta đang đổ lỗi cho họ”

    “Dân chủ không dễ đạt được ở đây” viên đại sứ nói thẳng ra “Những người nói tiếng Tây Ban Nha thực sự không phù hợp…”

    “Nếu chúng ta làm đúng việc của mình khoảng 100 năm trước – hoặc thậm chí chỉ cần trước 50 năm thôi – thì chúng ta sẽ không phải giải quyết quá nửa vấn đề hiện nay. Chà, chúng ta không hề làm gì khi đó. Nên chắc chắn giờ là lúc chúng ta phải làm”

    “Nếu anh có bất kỳ đề xuất nào, Emil….”

    Jacobs bật cười “Chúa ơi, Andy, tôi là một cảnh sát- chà một luật sư- chứ không phải là một nhà ngoại giao. Đó là vấn đề của anh mà. Kay thế nào?”

    “Khỏe cả” Viên đại sứ Andy Westerfield không phải hỏi thăm sức khỏe bà Jabobs. Ông biết Emil vừa chôn cất vợ mình 9 tháng trước vì căn bệnh ung thư. Tất nhiên chuyện buồn rất khó qua nhưng có rất nhiều kỷ niệm đẹp về Ruth và ông cũng có công việc khiến mình buộc phải bận rộn. Mọi người ai cũng cần công việc cả nhưng Jacobs đặc biệt cần, làm việc quên thời gian giúp ông đỡ nhớ bà.

    Ở một nhà ga máy bay, một người đàn ông đang cầm chiếc máy ảnh Nikon 35mm và ống ngắm dài đang chụp những bức ảnh suốt 2 giờ qua- Ngay sau khi chiếc xe limousine của đại sứ Mỹ và đoàn xe jeep rời sân bay, anh ta tháo ống kính ra khỏi máy ảnh, cho vào túi đựng máy ảnh rồi đi về phía một bốt điện thoại.

    Chiếc xe limousine của đại sứ lái rất nhanh, với một chiếc xe jeep hộ tống ở phía trước và phía sau. Ở Colombia, những chiếc xe limousine có vũ trang hộ tống không phải là hiếm. Đoàn xe ra khỏi sân bay rất nhanh. Chỉ khi mọi người chú ý đến biển số của chiếc xe này thì mới biết xe là của Mỹ. Có bốn người lính trên mỗi chiếc xe jeep, và họ biết họ sẽ thực hiện nhiệm vụ năm phút trước khi lên đường. Mặc dù đường lái của đội xe có thể đoán trước được, nhưng quãng đường không dài. Nếu ai đó phát điên và muốn phục kích đoàn xe, có vẻ như đã quá muộn để tổ chức.

    Dù sao thì việc giết một đại sứ Mỹ đúng là chuyện điên rồ. Gần đây mới chỉ xảy ra ở Sudan, Afghanistan, Pakistan…và không ai thực sự cố gắng giết giám đốc FBI làm gì

    Chiếc xe họ đang đi là Cadillac Fleetwood. Trang bị đặc biệt trên xe bao gồm cửa sổ kính chống đạn dày của Lexon không thể xuyên thủng bởi đạn súng máy và áo giáp Kevlar xung quanh ghế ngồi. Lốp xe được bơm đầy bọt để chống xẹp lún và bình xăng có thiết kế tương tự như bình xăng được sử dụng trên máy bay quân sự để bảo vệ chống nổ. Vì vậy, không ngạc nhiên khi chiếc xe này được gọi là “cỗ xe tăng” trong đoàn xe của sứ quán

    Viên tài xế biết cách điều khiển nó thành thạo như một tay đua NASCAR chuyên nghiệp. Anh có thể tăng tốc lên hơn 100 dặm/giờ, có thể khiến chiếc sedan nặng ba tấn này quay ngoắt như một diễn viên đóng thế trong phim, quay đầu và lái ngược chiều. Mắt anh quét giữa con đường phía trước và gương chiếu hậu. Một chiếc ô tô chạy sau ô tô của họ hai hoặc ba km, nhưng sau đó quay lại. Có thể không có chuyện gì xảy ra, anh phán đoán theo cách này. Có thể ai đó đã lái xe từ sân bay về nhà… Chiếc xe này cũng có thiết bị radio tiên tiến, vì vậy có thể gọi hỗ trợ nếu cần thiết. Họ đang lái thẳng về đại sứ quán. Dù viên đại sứ sống ở một dinh thự riêng biệt, một tòa nhà hai tầng xinh đẹp được bao quanh bởi vườn và rừng, có diện tích sáu mẫu Anh, nhưng nơi ở này không đủ an toàn cho khách. Giống như hầu hết các đại sứ quán Hoa Kỳ ở nước ngoài, tòa đại sứ Hoa Kỳ tại Colombia là sự kết hợp giữa tòa nhà văn phòng thấp tầng và Tuyến Phòng Thủ Siegfried (Tuyến phòng thủ Siegfried là một hệ thống phòng thủ nối kết nhiều lô cốt và hào chống tăng do quân đội Đức xây dựng khu miền Bắc đất Pháp, là một phần của tuyến phòng thủ Hindenburg trong Chiến tranh thế giới thứ nhất)



    Cách đó hai nghìn dặm, dòng chữ sau đây xuất hiện trên màn hình máy tính của Tony: NHẬN DẠNG IDENT, GIỌNG NÓI 34 VÀ CUỘC ĐIỆN THOẠI KHÔNG XÁC ĐỊNH Ở TẦN SỐ 889.980MHZ. CUỘC GỌI BẮT ĐẦU LÚC 22.58Z. IDENT (CUỘC GỌI BỊ CHẶN) SỐ 381

    Tony đeo tai nghe vào và lắng nghe một cách cẩn thận qua máy phát băng có chức năng ghi âm “Không có gì” anh nói sau một lúc “ai đó đang lái xe”

    Trong Đại sứ quán Hoa Kỳ, viên Cố vấn Pháp lý lo lắng đi lại trong tiền sảnh. Đặc vụ Pete Morales thuộc FBI lẽ ra phải đến sân bay, Sếp của ông đang đến, nhưng người phụ trách an ninh cho biết chỉ có một chiếc xe ra đón bởi đây là chuyến viếng thăm bất ngờ- và mọi người đều biết viếng thăm bất ngờ kiểu này sẽ an toàn hơn nhiều những cuộc viếng thăm được tháp tùng rình rang. Nhưng Morales không tin thế, ông vẫn tin rằng ở đây càng được nhiều hộ tống thì càng tốt. Là việc ở đây đã đủ tệ rồi. Morales sinh ra ở California, dù họ của ông thuộc gốc Tây Ban Nha, nhưng gia đình ông sống ở San Francisco rất lâu trước khi Thiếu tá Fremont dẫn quân tiến vào. Trước khi đến đây làm nhiệm vụ, ông đã phải ôn lại tiếng mẹ đẻ mà mình suýt quên, để lại vợ và con ở lại Mỹ. Như báo cáo gần đây nhất chuyển tới trụ sở, ông đã nói rất rõ rằng khu vực này rất nguy hiểm, nguy hiểm cho cả người dân địa phương, nguy hiểm cho người Mỹ và đặc biệt nguy hiểm cho cớm Mỹ.

    Morales kiểm tra đồng hồ. Còn khoảng 2 phút nữa. Ông bắt đầu bước ra cửa

    “Ngay đúng giờ” một người đàn ông nói vào radio, đứng cách đại sứ quán Mỹ ba dãy nhà

    Cho đến gần đây, RPG-7D là vũ khí chống tăng tiêu chuẩn của Liên Xô. Lịch sử của nó có thể bắt nguồn từ bệ phóng tên lửa chống tăng của Đức, gần đây đã được thay thế bằng bệ phóng tên lửa RPG-18. RPG-18 là sản phẩm nhái của vũ khí chống tăng M-72 LAW của Mỹ. Hai loại này rất giống nhau. Sau khi áp dụng hệ thống phóng tên lửa mới, hàng triệu tên lửa cũ sẽ bị loại bỏ, tạo nên nguồn cung dồi dào cho thị trường chợ đen toàn thế giới. Được thiết kế có thể xuyên thủng lớp giáp của xe tăng chiến đấu, nhưng RPG-7G không dễ sử dụng. Đó là lý do tại sao có tới 4 quả tên lửa cùng ngắm vào chiếc xe limousine của viên đại sứ

    Chiếc Limousine đang đi về phía nam, dọc theo Đại lộ Carrera 13 trong quận có tên là Palermo, hiện đang phải giảm tốc độ do tình hình giao thông trên đường. Nếu các vệ sỹ của Giám Đốc biết tên quận và đường, họ chắc chắn sẽ phản đối vì lý do mê tín. Trong đô thị, tốc độ chậm của các phương tiện khiến ai cũng có cảm giác bất an, đặc biệt là đám lính ngồi trên xe jeep vốn nghển cổ nhìn vào từng cửa sổ các tòa nhà. Có một sự thật hiển nhiên đến mức dễ bị hiểu lầm rằng thông thường người ta không thể nhìn vào cửa sổ từ bên ngoài. Ngay cả một cửa sổ đang mở chỉ đơn thuần là một hình chữ nhật tối hơn bức tường bên ngoài, và mắt điều chỉnh theo ánh sáng xung quanh chứ không phải ánh sáng ở một nơi cụ thể. Những người lính không nhìn thấy dấu hiệu cảnh báo nào.

    Điều khiến cái chết của những người Mỹ này không thể tránh khỏi là một thứ gì đó cực kỳ bình thường như đèn giao thông. Suốt một tuần nay, người dân kháo nhau rằng đèn giao thông này luôn tắt. Lúc này, một người thợ sửa chữa đang sửa đèn giao thông. Anh ta vừa bật đèn đỏ vừa kiểm tra thiết bị định giờ của đèn giao thông. Xe limousine của đại sứ và xe jeep hộ tống dừng lại, và họ gần như có thể nhìn thấy tòa nhà đại sứ quán. Đột nhiên, bốn quả rocket RPG-7D bay từ cửa sổ hai bên đường. Ba trong số những quả đó bắn thẳng vào xe đại sứ, và hai trong số đó đã bắn vào đầu xe.

    Nhìn thấy ánh chớp lên, Morales di chuyển ngay khi trước khi tiếng nổ truyền đến cổng đại sứ quán và ông chạy hết tốc lực ra ngoài, dù biết rõ có chạy đến cũng vô ích. Tay phải của ông rút ngay khẩu súng ngắn tự động Smith & Wesson từ bao da thắt lưng và để mũi súng hướng lên như đã được đào tạo. Chỉ mất hơn 2 phút ông đã chạy đến hiện trường.

    Viên tài xế vẫn còn sống, vụ nổ đã văng anh ra khỏi xe, nhưng vết thương trên cơ thể đang chảy rất nhiều máu và đang chết do không bác sỹ nào đến kịp. Đám lính trên xe jeep đã hoàn toàn biến mất dù có vết máu trên ghế trước xe. Viên tài xế xe jeep vẫn ngồi trên ghế, mặt đang bê bết máu vì những mảnh kính vỡ văng vào, người ngồi bên cạnh ghế lái đã chết nhưng hai người ngồi sau không biết đang ở đâu. Rồi Morales biết lý do tại sao. Hỏa lực của vũ khí tự động được bắn ra từ tòa nhà bên trái. Nó bắn liên tục, dừng, rồi lại bắn tiếp. Có một tiếng hét từ cửa sổ trong tòa nhà, nhưng nó sớm dừng lại. Morales muốn chạy vào trong tòa nhà nhưng ông không có quyền bắt người và quá chuyên nghiệp để đặt mạng sống của mình vào rủi ro ngu xuẩn như thế. Ông di chuyển đến gần chiếc Limousin đã bị nổ tung, biết rõ rằng trên đó chẳng ai còn sống nổi

    Tất cả mọi người đều chết ngay lập tức, hoặc trong tích tắc. Hai vệ sỹ của Giám Đốc đã mặc áo chống đạn Kevlar, nhưng nó chỉ che chắn được đạn thông thường chứ không thể bảo vệ người mặc trước đầu đạn có sức nổ cao, và không có lý gì áo chống đạn so được với lớp giáp xe tăng. Morales biết thứ gì đã bắn vào chiếc xe – thứ vũ khí được thiết kế để phá hủy xe tăng. Loại thực sự chống tăng. Những người trong xe không còn xác định được danh tính nhưng vẫn có thể khẳng định là có người trong xe, đây là điều bất ngờ duy nhất. Không ai có thể làm gì hơn được nũa, ngoại trừ một cha cố….hoặc giáo sỹ do thái (rabbi- Jacobs là người Do Thái). Morales quay người đi sau vài giây

    Ông đứng một mình giữa phố, suy nghĩ và đánh giá dựa trên sự đào tạo đặc biệt mà mình nhận được, và cố gắng không để cảm xúc ảnh hưởng đến phán đoán của mình. Người lính bị thương quá nặng nên không thể di chuyển- e rằng chính anh ta hiện còn chưa nhận thức được mình đang ở đâu và chuyện gì đã xảy ra với mình. Không ai trong số những người đi bộ định đến giúp…nhưng ông cũng thấy là vài người trong số họ cũng đang bị thương và những người đi bộ khác chạy đến chăm sóc họ. Morales nhận ra thiệt hại của chiếc xe quá nặng đủ để mọi người xung quanh biết chuyện gì đang xảy ra và họ dành sức lực đi hỗ trợ những người có khả năng sống sót. Viên đặc vụ nhìn quanh đường phố nhưng không thấy người thợ sửa đèn giao thông đâu. Hắn đã biến mất

    Hai người lính bước ra khỏi tòa nhà, một người trong số họ đang cầm thứ giống như bộ phóng tên lửa RPG-7. Morales nhận ra một người trong số họ, đại úy Edmundo Garza. Vết máu trên áo sơ mi kaki và quần dài của quân đội, và đôi mắt của anh ta lộ ra ánh nhìn hoang dại, cái nhìn Morales đã rất lâu rồi không thấy kể từ thời anh còn thuộc bên Thủy Quân Lục Chiến. Phía sau anh là hai người lính khác đang kéo một người bị bắn vào tay và hang. Morales để lại khẩu súng tự động của mình vào bao da và chậm rãi bước tới với hai bàn tay trống không cho đến khi ông chắc chắn anh ta nhận ra mình

    “Đại úy….” Morales nói

    “Còn một tên nữa đã chết trên lầu và một người của tôi cũng đã chết. Có 4 đội. Mấy chiếc xe thoát hiểm ở trong hẻm” Garza nhìn vào vết máu trên cánh tay mình với sự tức giận át hết cả sự đau đớn vì vết thương. Ngoài cú sốc, còn có những lý do khác khiến anh không cảm thấy đau đớn trong lúc này. Viên đại úy nhìn chằm chằm vào chiếc xe trong vài phút, hy vọng ấn tượng đầu tiên của mình có thể sai, nhưng rồi anh biết không thể làm gì khác được. Khuôn mặt tuấn tú đầy máu của anh nhìn về phía người Mỹ và nhận được cái lắc đầu thay cho câu trả lời. Garza là một người có lòng tự trọng mạnh mẽ và là một người lính chuyên nghiệp rất giỏi, cùng với lòng trung thành và sự chính trực nên đã được chọn để thực hiện nhiệm vụ này. Anh không sợ chết, nhưng là một người lính, anh đã không hoàn thành nhiệm vụ, và điều đó còn đáng sợ hơn cái chết. Điều khiến anh khó chịu hơn là thậm chí anh còn không biết tại sao mình lại không hoàn thành nhiệm vụ.

    Garza tiếp tục cố tình bỏ qua vết thương bản thân, quay lại tên tù nhân duy nhất mình có “Chúng tôi sẽ báo cho các anh biết tình hình” viên đại úy hứa trước khi đổ gục trong vòng tay Morales
     
  16. hatoan

    hatoan Lớp 1

    THẢM HỌA HIỆN HỮU – CHƯƠNG 13.4


    “Chào Jack!” Dan và Liz Murray lên tiếng ngay khi họ bước vào nhà Ryan. Dan hơi ngượng ngùng khi tháo khẩu súng lục tự động và bao da, cất chúng lên giá trong tủ

    “Tôi tưởng anh đang mang theo một khẩu súng lục ổ quay” Jack toe toét. Đây là lần đầu tiên họ mời nhà Murray qua làm khách

    “Tôi nhớ khẩu Python nhưng FBI giờ chuyển sang hệ súng tự động hết rồi. Dù sao thì tôi cũng không phải đuổi nhau trên đường phố nữa, giờ tôi săn mấy bản ghi nhớ, báo cáo tình hình và dự toán ngân sách” Một cái lắc đầu buồn bã “Còn có gì vui nữa đâu”

    “Tôi hiểu cảm giác này” Ryan đồn ý, dẫn Murray vào phòng bếp “Bia nhé?”

    “Nghe được đấy” Hộ gặp nhau lần đầu tiên ở London, tại Bệnh viên St. Thomas vài năm trước khi Murray còn là Cố Vấn PHáp Lý của Đại Sứ Quán Hoa Kỳ, và Ryan là nạn nhân trong cuộc nổ súng (xem cuốn “Trò chơi ái quốc”) Murray vẫn vậy, cao gầy, tóc hơi lưa thưa nhưng chưa đến mức bạc trắng. Là một người niềm nở và tinh thần tự do, người ta khó mà tin ông là cảnh sát và càng khó tin rằng ông lại là một trong những cảnh sát giỏi nhất. Một tài năng điều tra trời phú, ông hầu như săn được mọi loại tội phạm được giao và dù có chút tức giận vì không còn trực tiếp giải quyết các vụ việc nữa, nhưng ông vẫn xử lý các công việc hành chính và những việc khác ngon lành

    “Tôi nghe nói anh đang bận rộn gì hả?” Jack hỏi

    “TARPON? Bọn Cartel đã giết chính gã đang rửa tiền cho mình trên quy mô lớn – và khả năng làm việc cũng rất ấn tượng. Hắn để lại một số hồ sơ và chúng tôi tìm ra. Bọn tôi bận rộn suốt 2 tuần rồi”

    “Tôi nghe nói là hơn 600 triệu usd?”

    “Có thể còn hơn nữa. Chiều nay bên Thụy Sỹ tìm thấy một tài khoản mới”

    “Wow” Ryan mở hai lon bia “đúng là động thái lớn thật, phải không?”

    “Tôi nghĩ tụi Cartel sẽ chú ý đến chuyện lần này” Murray đồng ý “Tôi nghe nói cậu có công việc mới hả?”

    “Anh có lẽ nghe đúng đấy, chỉ là tôi không thích được thăng chức theo cách này”

    “Phải. Tôi chưa bao giờ gặp Tướng Greer nhưng Giám Đốc rất khen ông ấy”

    “Hai người đó cùng một loại. Đều là những quý ông đáng quý theo kiểu cũ” Jack nhận xét “và là thứ dữ”

    “Xin chào, ông Murray” Sally Ryan nói từ cửa vào

    “Ông Murray à?”

    “Bác Dan!” Sally chạy tới và ôm chặt lại Murray “Dì Liz nói bác và bố tốt hơn nên ra ngoài bếp” bé cười

    “Sao hai chiến binh chúng ta lại bị họ chỉ huy chứ Jack?”

    “Vì họ cúng rắn hơn chúng ta, hả?” Ryan tự hỏi. Dan bật cười

    “Ừ, đúng là thế nhỉ. Tôi...” chiếc máy nhắn tin kêu lên. Muray mở chiếc hộp nhựa nhỏ ở thắt lưng. Trên màn hình LCD hiện lên số mà ông cần phải gọi “Cậu biết không, tôi thực sự muốn giết kẻ đã phát minh ra mấy thứ này”

    “Ông ấy đã chết rồi” Jack trả lời vô tình “Ông ấy được đưa vào phòng cấp cứu của bệnh viện vì đau tức ngực. Khi bác sỹ biết ông ấy là ai thì đã muộn. Bác sỹ sau đó dã gigair thích rằng ông ấy có một cuộc gọi quan trọng gọi đến và ồ..chà...” Nét mặt của Ryan lại thay đổi “Anh có cần đường dây an ninh không? Tôi có một cái trong thưu viện”

    “Không quan trọng lắm đâu” Murray nói “Không cần đâu. Tôi sử dụng cái này được chứ?”

    “Chắc chắn. Có nút bên dưới gọi thẳng vào đường dây D.C”

    Không nhìn vào máy nhắn tin, Murray bấm số để gọi. Đó là số điện thoại của văn phòng Shaw “Murray đây. Cô gọi phải không, Alice? Được...Chào Bill, Chuyện gì thế?”

    Dường như có một cơn gió lạnh bất chợt thổi vào phòng. Ryan cảm thấy nó trước khi hiểu ra nét mặt của Murray thay đổi

    “Không thể nào...ồ, vâng, tôi biết Pete” Murray kiểm tra đồng hồ “Sẽ đến đó trong 40 phút nữa” ông gác máy

    “Chuyện gì thế?”

    “Có kẻ đã giết Giám Đốc” Dan trả lời đơn giản

    “Cái...ở đâu?”

    “Bogota. Ông ấy đến đó vì có một cuộc gặp bí mật, đi cùng là người đứng đầu DEA. Máy bay vừa hạ cánh lúc chiều. Họ giữ rất kín cuộc họp này”

    “Không thể nào...”

    Murray lắc đầu “Cố vấn pháp lý ở đó là Pete Morales. Đặc vụ giỏi. Tôi đã từng làm việc với cậu ta ở bộ phận OC (Bộ phận chống tội phạm băng đảng). Cậu ta nói tất cả bọn họ đều bị giết ngay lập tức. Emil, Harry Jefferson, đại sứ, toàn bộ đội an ninh” ông dừng lại và nhìn vào gương mặt Ryan “Phải, có ai đó đã có được thông tin mật này”

    Ryan gật đầu “Đây chính là điểm tôi sẽ tập trung...”

    “Tôi biết không có đặc vụ đường phố nào ở cục không yêu người đàn ông đó” Murray đặt lon bia lên bàn

    “Tôi rất tiếc, người anh em”

    “Cậu vừa nói gì gì? Toàn thứ dữ?” Murray lắc đầu và bước ra ngoài gọi vợ. Ryan chưa kịp đóng cửa thì điện thoại an ninh của anh cũng đổ chuông

    Khách sạn Hideaway chỉ cách hệ thống hang động Luray vài dặm. Mặc dù khách sạn cố tình không lắp đặt một số tiện nghi hiện đại, nhưng nó là một tòa nhà khá hiện đại. Các phòng của khách sạn không có truyền hình cáp, không có truyền hình vệ tinh trả tiền, và không có báo miễn phí ở cửa mỗi sáng, nhưng có máy điều hòa và nước sinh hoạt. Thực đơn của nhà hàng chỉ có sáu trang, đồ uống có cồn đã có mười trang, và tất cả các món ăn đều có thể được giao đến tận phòng. Khách ở đây chủ yếu là những cặp vợ chồng mới cưới không muốn bị quấy rầy và những cặp vợ chồng sắp cưới muốn tránh xáo trộn để cứu vãn cuộc hôn nhân. Khách sạn cung cấp các dịch vụ theo tiêu chuẩn Châu Âu. Khách ở đây không phải làm bất cứ việc gì ngoại trừ ăn uống và vò khăn trải giường. Khách sạn có ngựa để cưỡi, sân tennis và hồ bơi. Những khách ở phòng không có bồn tắm lớn có thể xuống bể bơi để vui chơi. Moira quan sát khi người yêu của mình boa cho người phục vụ mang hành lý 10 usd - nhiều hơn bất kỳ lần boa nào – trước khi nghĩ đến chuyện phải hỏi hắn một câu hỏi rõ ràng

    “Anh đăng ký thế nào?”

    “Ông và Bà Juan Diaz” một cái nhìn ngượng ngùng khác “Xin lỗi, nhưng anh không biết phải nói gì. Anh không nghĩ...” hắn nói dối “và anh không muốn....anh không biết nói sao để tránh phải xấu hổ?” hắn hỏi trong khi tỏ vẻ bất lực

    “Chà, em cần tắm một cái. Vì chúng ta đã là vợ chồng, anh có thể tắm cùng em. Nó có vẻ đủ lớn cho cả hai đấy” Moira cởi áo lụa trên giường bước đi về phía phòng tắm

    5 phút sau, Cortez khẳng định phòng tắm còn đủ lớn cho cả 4 người. Nhưng hóa ra, nó thực sự tốt



    Tổng Thống đã bay đến Trại David vào cuối tuần. Ngay khi ông vừa tắm xong thì trợ lý chỉ huy quân sự - một trung úy Thủy Quân Lục Chiến đang làm nhiệm vụ hôm nay – đưa cho ông chiếc điện thoại không dây

    “Tôi đây – có chuyện gì thế?”

    Nhìn thấy vẻ mặt của tổng thống khi ông trả lời điện thoại, điều đầu tiên trung úy nghĩ đến là khẩu súng lục của mình đang ở đâu

    “Tôi muốn Bộ Trưởng Tư Pháp, tướng Cutter, Thẩm phán Moore và Bob Ritter bay đến đây ngay lập tức. Nói với thư ký báo chí gọi cho tôi trong 15 phút nữa để làm việc về bản tuyên bố. Tôi vẫn đang ở đây. Còn về chuyện đưa họ về nhà thì sao? Được – Chúng ta sẽ có 2 giờ để xem xét vấn đề này. Tạm thời cứ làm theo nghi thức thông thường. Đúng thế. Không, Bên Chính Phủ sẽ chưa đưa ra thông tin gì cả. Tôi sẽ điều hành mọi chuyện từ đây, rồi bên thư ký báo chí sẽ đưa ra tuyên bố. Cảm ơn” Tổng thống nhấn cái nút ngắt cuộc gọi như muốn giết ai đó rồi đưa điện thoại trả lại viên sỹ quan thủy quân lục chiến

    “Sir, nếu có việc gì cần thêm lính canh...”

    “Không” Tổng thống giải thích ngắn gọn chuyện đang xảy ra “cứ tiếp tục làm việc như bình thường, trung úy”

    “Vâng, sir” Viên sỹ quan rời đi. Tổng thống mặc áo choàng tắm và đi đến trước gương để chải tóc. Ông lấy tay áo bông lau hơi nước đọng trên gương kính Nếu nhìn thấy, ông thẳn sẽ rất ngạc nhiên khi thấy mình không thực sự nhìn vào hình ảnh phản chiếu

    “Được rồi” Tổng Thống của Hợp Chủng Quốc Hoa Kỳ nói với chiếc gương “nếu mấy tên khốn chúng mày muốn chơi…..”

    Bộ Trưởng Quốc Phòng cùng 4 người đến trại David bằng một trong số những chiếc trực thăng VH-60 Blackhawk mới của Không Đoàn Không Vận Số 89 cất cánh từ Sân bay Không quân Andrews. Đây là loại trực thăng được chỉ định dành cho các VIP nhưng tiếng ồn vẫn rất lớn không thể nói chuyện bình thường được. Tất cả bốn hành khách đều nhìn ra từ cửa sổ ở cửa cabin, nhìn những ngọn núi trập trùng ở phía tây Maryland đi qua dưới thân máy bay, yên lặng, đầy đau lòng và tức giận. Chuyến đi mất 20 phút. Viên phi công nhận được lệnh bay nhanh hết sức có thể

    Sau khi máy bay hạ cánh, bốn người lập tức được xe đưa tới biệt thự tổng thống cách đó không xa. Khi họ bước vào, tổng thống vừa cúp điện thoại. Mất nửa tiếng đồng hồ mới tìm được thư ký báo chí khiến tâm trạng ông như lửa đổ thêm dầu

    Tướng Cutter bắt đầu nói gì đó về chuyện mọi người rất tiếc, nhưng nét mặt của Tổng Thống khiến ông ta phải nói ngắn gọi lại

    Tổng thống ngồi xuống chiếc ghế dài đối diện với lò sưởi. Trước mặt ông có một cái bàn, hầu hết mọi người đều nghĩ đó chỉ là bàn uống cà phê, nhưng giờ, khi mọi thứ trên bàn được dọn đi, nó lộ ra đó là một màn hình máy tính và máy in nhiệt im lặng được kết nối với các hãng truyền thông lớn và các kênh thông tin khác của chính phủ. 4 hệ thống TV lớn được đặt ở phòng bên, đang bật CNN và các kênh truyền hình lớn khác. 4 người mới đến nhìn chằm chằm vào Tổng Thống, quan sát tâm trạng tức giận như cái ấm sủi bọt của ông

    “Chúng ta sẽ không bỏ qua chuyện này bằng chuyện chỉ đứng đó và quan sát sự kiện” Tổng Thống đứng lên bình tĩnh nói “Bọn chúng đã giết chết bạn tôi. Bọn chúng giết chết đại sứ của tôi. Bọn chúng dám thách thức trực tiếp quyền lực số 1 của Hoa Kỳ. Bọn chúng muốn chơi mới những ông lớn” Tổng Thống tiếp tục nói với giọng bình tĩnh kỳ lạ “Chà, vậy thì chúng sẽ phải chơi theo luật của những ông lớn. Peter” ông nói với AG “giờ sẽ có một cuộc điều tra không chính thức, Tổng thống đã phát hiện ra rằng tập đoàn ma túy đã phát động một cuộc chiến không công khai chống lại chính phủ Hoa Kỳ. Họ coi chúng ta như một quốc gia thù địch. Chúng tôi sẽ đối xử với họ như chúng ta sẽ đối xử với một quốc gia-nhà nước thù địch . Với tư cách là Tổng thống, tôi quyết tâm thực hiện cuộc chiến với kẻ thù như cũng như cuộc chiến chúng ta chống lại những kẻ khủng bố được nhà nước hậu thuẫn”

    Vị AG không thích chuyện này, nhưng ông vẫn gật đầu đồng ý. Tổng Thống quay sang Moore và Ritter

    “Hãy cởi găng tay nhung ra. Tôi vừa viết một thông báo thông thường yết ớt cho thư ký báo chí của tôi chuyển đi, nhưng hãy cởi cmn găng tya ra. Các anh phải vạch ra một kế hoạch làm cỏ mấy thằng khốn nạn này. Đừng nói những điều vô nghĩa như “nhắn tin” gì đó nữa. Tôi muốn bọn chúng nhận được chính xác thông điệp bất kể chuông có reo hay không. Ông Ritter, tôi sẽ trao cho ông giấy phép đi săn và không giới hạn túi/ con mồi. Đã rõ ràng chưa?”

    “Vâng, sir” vị DDO trả lời. Thực sự thì cũng không thích ý kiến này lắm. Tổng thống chưa hề nói chữ “giết” lần nào, và một chiếc máy ghi âm ở đâu đó trong phòng này sẽ chứng minh điều đó. Nhưng có vài thứ bạn không thể làm gì được, và một trong số đó là không thể buộc Tổng Thống phải nói rõ khi ông ta chơi trò câu chữ mập mờ

    “Hãy tự tìm cho mình một căn nhà ở đây và lên kế hoạch đi. Peter, tôi muốn anh ở lại đây với tôi một lát” Thông điệp tiếp theo: Bộ trưởng tư pháp đã tán thành mong muốn Làm Gì Đó của Tổng Thống, không cần biết chính xác hành động cụ thể đó là gì. Tướng Cutter quen thuộc với Trại David hơn hai người kia đã dẫn đường cho họ đến một ngôi nhà nhỏ dành cho khách. Vì ông ta đang dẫn đầu, Moore và Ritter không thể nhìn thấy nụ cười mỉm trên mặt ông ta



    Ryan vừa đến văn phòng, tự mình lái xe, một thói quen mà anh vừa mới từ bỏ không lâu. Một sỹ quan trực đang đứng đợi anh ngay tại hành lang khi Jack vừa vào thang máy, mất 4 phút để thông báo ngắn gọn tình hình. Sau khi nghe cuộc họp giao ban, Ryan ngồi trong văn phòng và cảm thấy không có việc gì phải làm. Điều này thật là lạ. Anh hẳn bây giờ nên biết mọi thứ những gì Chính Phủ Hoa Kỳ đã biết về vụ ám sát quan chức Mỹ - nhưng những gì anh biết giờ đây không nhiều hơn những gì anh nghe trên radio trên ô tô lúc lái xe trên đường, thực tế, dù giờ anh biết tên của “nguồn vô danh” kia. Đôi khi điều quan trọng là phải biết nguồn thông tin tình báo, nhưng lần này thì khác. Vừa đến văn phong, anh liền nghe tin vị DCI và DDO đã bay đến Trại David gặp Tổng Thống.

    Sao không có mình? Jack ngạc nhiên tự hỏi. Đáng nhẽ anh phải nghĩ ngay đến chuyện này ngay lúc nghe tin, tất nhiên là thế, nhưng anh vẫn chưa quen với địa vị DDI mới của mình. Vì không có gì để làm, nên suy nghĩ của anh được phép lang thang trong vài phút về chuyện này. Kết luận rất rõ rang. Anh không cần thiết phải biết những gì họ đang thảo luận – nhưng điều đó phải có nghĩa rằng có chuyện gì đó đã xảy ra, phải không…?Nếu vậy thì chuyện gì? Và diễn ra bao lâu rồi?

    Chiều ngày tiếp theo, một chiếc máy bay vận tải C-141B Starlifter của Không Quân đã hạ cánh xuống Sân bay quốc tế El Dorado, an ninh sân bay được thắt chặt nghiêm ngặt nhất kể từ thời đám tang của Anwar Sadat. Các máy bay trực thăng trang bị vũ khí bay lượn xung quanh liên tục, các xe tải bọc thép trang đậu quanh với các họng súng hướng ra ngoài sân bay. Sân bay đóng cửa 3 giờ với cả một tiểu đoàn lính dù canh gác bên ngoài. Tất nhiên, các con số trên chưa bao gồm lính bảo vệ danh dự, dù các thành viên của đội bảo vệ danh dự cảm thấy không có chút danh dự nào, bởi vì danh dự của quân đội và danh dự của đất nước đã bị hủy hoại bởi ... những người đó

    Hồng Y Valdez cùng với Giáo sỹ của một cộng đồng Do Thái nhỏ ở Bogata cầu nguyện phước lành cho những cỗ quan tài. Phó Tổng Thống thay mặt cho Chính Phủ Hoa Kỳ tham gia lễ bàn giao và từng người lính Colombia trao quan tài cho lính mặc quân phục lục quân, hải quân và không quân Mỹ. Tại buổi lễ bàn giao, mọi người đã đọc những bài phát biểu kính ngưỡng với tất cả nội dung mong đợi, xúc động nhất là bài phát biểu ngắn gọn của Bộ trưởng Bộ Tư pháp Colombia, ông bật khóc trước cái chết của người bạn thời đại học của mình. Sau khi máy bay của Phó Tổng Thống cất cánh, chiếc máy bay vận tải do hãng Lockheeds sản xuất cũng bay đi luôn.

    Trong bài phát biểu của mình tại lễ bàn giao, phó tổng thống nhắc lại sự cần thiết của việc duy trì pháp quyền mà Emil Jacobs đã cống hiến cả đời để duy trì. Tuy nhiên, ngay cả những người không biết rõ nội tình cũng hiểu tuyên bố đó cũng mỏng như không khí tại Sân Bay Quốc tế El Dorado

    Tại thị trấn Eight Mile, Alabama, ngoại ô Mobile, một trung sỹ cảnh sát tên là Ernie Braden đang ngồi trên máy cắt cỏ trước nhà. Anh là một cảnh sát chuyên điều tra các vụ trộm và biết tất cả các mánh khóe mà bọn trộm thường dùng, bao gồm cách tránh các hệ thống báo động phức tạp và thậm chí cả hệ thống báo động tiên tiến được các chủ ngân hàng đầu tư giàu có sử dụng. Kỹ năng đó, cộng vối thông tin thu thập được từ những cuộc tán gẫu trong văn phòng cảnh sát - Văn phòng của đội chống ma túy bên cạnh Văn phòng của đội phòng chống trộm cắp - cho phép anh ta cung cấp dịch vụ cho những người sẵn sàng trả tiền và phí, phục vụ cho việc điều trị nha khoa và giáo dục của con mình. Đó không phải vì Braden là cảnh sát tham những mà đơn giản anh ta đã làm công tác này hơn 20 năm mà không được cmn quan tâm đầy đủ. Nếu người ta muốn sử dụng ma túy thì kệ mịa họ. Nếu mấy thằng buôn bán ma túy muốn giết nhau thì còn tốt hơn cho những người khác trong xã hội. Và nếu vài đứa nhân viên ngân hàng kiêu ngạo nào đó trở thành kẻ gian trong số bọn lừa đảo thì điều đó cũng không có gì lạ; Tất cả những gì Braden được yêu cầu làm chỉ là khám xét toàn bộ nhà của người đàn ông đó để đảm bảo hắn không để lại bằng chứng nào. Tất nhiên, đây là điều xấu hổ với vợ và con của người đàn ông đó, nhưng đó chính là hậu quả của việc chơi đùa với lửa

    Braden biết rằng làm như vậy sẽ gây nguy hại cho xã hội, nhưng anh ta cảm thấy rằng miễn là anh ta tiếp tục điều tra tội phạm trộm cắp và thậm chí băt được những tên trộm thực sự thì sẽ đền bù được tội lỗi của mình. Ăn trộm là một tội phạm khá an toàn để thực hiện. Nó không bao giờ nhận được sự chú ý mà nó xứng đáng. Cảnh sát săn lùng những tên trộm chưa bao giờ nhận được sự chú ý – có lẽ những ảnh sát chống trộm là lực lượng ít được thưởng nhất trong lực lượng hành pháp. Anh ta đã tham gia kỳ thi thanh tra trong chín năm, nhưng vẫn chưa đậu. Braden cần - hoặc muốn - tăng lương từ việc thăng chức, nhưng anh ta chỉ thấy việc thăng chức cho đội chống ma tuý và và đội điều tra án mạng trong khi anh ta làm cực như trâu…và tại sao lại không làm cmn việc đó lấy tiền chứ? Vả lại, Ernie Braden chán công việc chống trộm từ lâu, chán với những giờ làm việc dài, chán các nạn nhân của vụ trộm vì họ trút giận lên anh ta khi khi anh ta chỉ cố gắng làm công việc của mình. Mệt mỏi vì không được đánh giá cao trong cộng đồng cảnh sát. Mệt mỏi vì bị điều đến trường địa phương để báo cáo về việc chống trộm của học sinh, vì báo cáo kiểu này chỉ là hình thức, người nói thì vu khống, người nghe thì khinh. Anh ta thậm chí còn cảm thấy mệt mỏi với việc huấn luyện đội bóng chày ở các giải đấu nhỏ, mặc dù nó từng là niềm vui duy nhất trong đời. Mệt mỏi về tất cả mọi thứ. Nhưng anh ta cũng không đủ khả năng để nghỉ hưu, ít nhất là chưa

    Tiếng máy cắt cỏ Sears kêu vang vọng trong bầu không khí ẩm ướt oi bức của con phố yên tĩnh nơi gia đình anh ta đang sống. Anh ta lấy khăn tay ra, lau mồ hôi trên trán, muốn uống bia lạnh ngay sau khi cắt cỏ. Thật tuyệt khi có thể ngồi trên máy cắt cỏ. Cho đến 3 năm trước anh ta vẫn phải đẩy chiếc chiếc máy cắt cỏ Lawn-Boy dọc theo bãi cỏ của nhà. Ít nhất giờ đây anh ta có thể ngồi xuống trong khi phải làm việc cắt cỏ hàng tuần. Vợ anh ta đặc biệt chú ý đến những bãi cỏ và khu vườn, như thể chúng là một thứ gì đó quan trọng lắm ấy, Braden càu nhàu

    Tất cả sự chú ý của anh ta tập trung vào cắt cỏ. Anh ta muốn đảm bảo rằng lưỡi quay của máy cắt cỏ sẽ cắt mỗi inch vuông cỏ xanh ít nhất hai lần. Bây giờ mùa này cỏ mọc nhanh lắm. Anh ta không để ý đến chiếc xe tải nhỏ Plymouth đang lao đến từ phố, cũng không như anh ta không hề biết những người đang trả nguồn thu nhập phụ cho mình gần đây cực kỳ không hài lòng với công việc bí mật mà anh ta đã làm cho họ gần đây

    Cũng giống như nhiều người và hầu hết các sỹ quan cảnh sát, Branden có vài thói quen kỳ quặc, một trong số đó là luôn mang vũ khí dù dang ở đâu. Ngay cả khi đang cắt cỏ. Đằng sau chiếc áo sơ mi dính đầy dầu mỡ của anh ta là một khẩu súng lục Smith & Wesson. Đây là loại súng lục ổ quay bằng thép không gỉ có thể bắn được 5 viên, trên thân súng có khắc dòng chữ “Sĩ quan” Cuối cùng anh ta cũng nhận thấy chiếc xe tải nhỏ đang đậu phía sau chiếc Chevy Citation của mình, nhưng không quan tâm. Anh ta chỉ chú ý đến hai người trong xe, như thể đang nhìn anh

    Braden vẫn chưa hoàn toàn đánh mất trực giác của cảnh sát. Hai người trong chiếc xe đó quả thực đang nhìn chằm chằm vào anh ta. Vì tò mò, anh cũng đưa mắt nhìn hai người đàn ông này. Ai sẽ quan tâm đến anh ta trong buổi chiều thứ bảy thế này? Khi cửa bên cạnh chiếc xe mở ra và nhìn thấy khẩu súng, thì đó không còn là câu hỏi nữa

    Braden lăn ra khỏi máy cắt cỏ, chân phanh được thả ra. Bàn đạp phanh của máy cắt cỏ có tác dụng ngược lại với bàn đạp phanh của ô tô. Sau khi anh ta nhả bàn đạp, máy cắt cỏ chỉ tiến được 2 feet rồi dừng lại, nhưng lưỡi dao vẫn quay trên bãi cỏ mọc um tùm với cỏ xanh và cỏ bơ. Khi Braden lăn khỏi máy cắt cỏ, anh ta đối mặt với vòi phun, và anh ấy cảm thấy vô số hạt cát nhỏ lần lượt đập vào đầu gối của mình. Tuy nhiên, việc bị tấn công bởi các hạt cát vào lúc này không đáng gì. Khi người đàn ông trên xe tải bắn phát súng đầu tiên, anh ta đã cầm khẩu súng lục trong tay

    Người đàn ông bước ra khỏi xe tải sử dụng khẩu súng tiểu liên Ingram Mac-10, có thể có cỡ nòng 9 mm, nhưng tài bắn súng của hắn không tốt. Viên đạn đầu tiên bay qua Braden, và tất cả những viên đạn sau đó đều trúng bầu trời, thậm chí không trúng máy cắt cỏ. Trung sỹ Braden bắn trả 2 viên, nhưng khoảng cách hơn 10 yard và nòng súng lục của cảnh sát chỉ dài có 2 inch và tầm bắn hiệu quả tính bằng feet, không phải bằng yard. Vũ khí trong tay Braden không tốt, cộng với sự vội vàng nên chỉ bắn trúng vào mục tiêu là chiếc xe van phía sau.

    Nhưng âm thanh của súng tiểu liên rất độc đáo - nó không thể bị hiểu nhầm là pháo nổ hay những âm thanh khác – và hàng xóm xung quanh ngay lập tức nhận ra rằng một sự kiện bất thường đã xảy ra. Tại một ngôi nhà bên kia đường có một cậu bé 15 tuổi cũng đang lau súng. Đó là một khẩu Marlin cũ, cỡ nòng .22, từng được ông nội cậu sử dụng và giờ thuộc về cậu vốn được trung sỹ Braden dạy cách sử dụng và cậu thực sựu rất thần tượng viên trung sỹ. Cậu bé tên Erik Sanderson đặt dụng cụ lau súng xuống và đi tới cửa sổ nhìn thấy vị huấn luyện của mình đang bắn ai đó từ phía sau máy cắt cỏ. Chỉ cần nhìn thoáng qua là Erik Sanderson nhận ra có ai đó đang cố giết vị huấn luyện viên của mình, một sỹ quan cảnh sát, rằng hắn có súng tiểu liên và băng đạn cách đó 10 feet và vì vậy Không Có Gì Sai khi cậu có thể sử dụng khẩu súng trường của mình để hỗ trợ viên cảnh sát. Thực ra sáng nay cậu vừa dùng khẩu này bắn lon rỗng và mong muốn lớn nhất của Erik Sanderson là đươc trở thành một lính thủy đánh bộ, vì vậy cậu sẽ tận dụng cơ hội này để sớm trải nghiệm cảm giác trở thành lính

    Những tiếng súng tiếp tục vang dội trên con phố rậm rạp cây cối, và Sanderson cầm lấy khẩu súng trường và một băng đạn lửa gọng đồng và chạy đến hiên trước của ngôi nhà. Đầu tiên cậu dùng lò xo kéo thanh sậy ra, thanh sậy dùng để ép viên đạn vào khoang chứa đạn dưới nòng súng. Cậu dùng quá nhiều lực, và kết quả là kéo thanh sậy ra và rơi xuống đất. Nhưng cậu thông minh bỏ qua chuyện đó, ấn từng viên đạn .22mm vào khoang chứa đạn, hai tay đổ mồ hôi. Sau khi nạp mười bốn viên đạn, cậu cúi xuống nhặt thanh lau, nhưng có hai viên đạn rơi ra khỏi nòng súng. Cậu lại đặt hai viên đạn vào, rồi lại đặt thanh lò xo vào và vặn nó trở lại vị trí ban đầu. Sau đó, cậu di chuyển tay về phía chốt và đẩy viên đạn vào nòng súng. Cuối cùng, cậu bóp cò súng.

    Cậu ngẩng đầu lên và ngạc nhiên khi thấy mục tiêu đã mất tích. Anh chạy xuống vỉa hè ra đường, băng qua mui xe bán tải của cha mình. Từ vị trí này, cậu nhìn thấy hai người đang bắn bằng súng tiểu liên để bên hông. Cậu cũng nhìn thấy trung úy Braden vừa bắn viên đạn cuối cùng, nhưng cũng trượt như bốn viên trước. Braden quay vào trốn trong nhà, nhưng anh ta bị ngã và không thể đứng dậy ngay được. Hai tên côn đồ tiếp cận Braden trong khi đổi băng đạn. Khi Sanderson nâng súng lên, cậu thấy tay mình run lên. Nó có các kính ngắm bằng sắt kiểu cũ, và cậu phải dừng lại và tự nhắc mình cách thực hành nhắm mục tiêu trong Hướng đạo sinh (Boy Scouts), khi nhắm mục tiêu, hãy nhắm tầm nhìn phía trước trên khe hở trên thước và phần trên của tầm nhìn trước phải nằm trên cùng một mặt phẳng với phần trên của thước

    Cậu sợ hãi vì đã quá muộn. Hai tên đó đang bắn liên tục vào HLV bóng chày hồi nhỏ của cậu ở cư ly gần, khiến anh ta thành nước sốt thịt. Đột nhiên trong đầu Erik lóe lên một ý tưởng. Cậu nhắm vào đầu tên cầm súng gần hơn và bóp cò

    Giống như hầu hết các xạ trẻ non kinh nghiệm, Sanderson ngẩng cao đầu ngay sau cú bắn để xem kết quả. Cậu đã bắn trượt - chỉ cách ba mươi thước, và cậu bắn trượt. Ngạc nhiên, cậu thở dài và bóp cò nhưng không chuyện gì xảy ra. Hóa ra súng không kéo lên, cậu quên kéo súng đến vị trí bắn. Cậu rủa thầm, nạp lại đạn, nhắm cẩn thận khẩu Marlin .22 rồi lại bóp cò.

    Hai kẻ sát nhân không nghe thấy phát súng đầu đầu tiên của Sanderson. Khi cậu bắn phát thứ hai, họ cũng không nghe thấy, vì tiếng súng tiểu liên của họ vẫn còn vang vọng bên tai, nhưng một trong những đầu của kẻ sát nhân giật sang một bên như thể bị ong đốt. Hắn biết chuyện gì xảy ra, quay đầu sáng trái và bắn một tràng dài. Một tên khác nhìn thấy Erik và bắn cậu

    Lúc này, Sanderson đẩy từng viên đạn vào nòng với tốc độ nhanh nhất, đánh trả từng viên một, nhưng cậu luôn không trúng mục tiêu và cảm thấy tức tối trong lòng, hơi nao núng khi bị bắn trả, cố gắng giết cả hai người trước khi chúng rút lui vào xe mình. Nhìn thấy hai kẻ sát nhân cúi đầu và trốn sau chiếc xe tải, cậu không khỏi cảm thấy hài lòng, cố gắng bắn 3 viên cuối xuyên qua vỏ xe tải hy vọng bắn được chúng, nhưng tất nhiên là phí đạn, chiếc minivan đã phóng đi.

    Erik nhìn chiếc xe thoát đik ước cậu có nhiều đạn trong ổ súng hơn, thực sự hy vọng rằng một viên đạn sẽ trúng cửa kính phía sau của chiếc xe tải trước khi chiếc xe tải rẽ sang phải và biến mất

    Cậu trai trẻ không có can đan bước qua nhìn chuyện xảy ra với trung sỹ Braden. Cậu chỉ đứng đó, dựa vào chiếc xe tải, tự trách mình vì đã để chúng thoát. Cậu không biết, và sẽ không bao giờ tin rằng cậu đã, thực sự làm tốt hơn rất nhiều các sỹ quan cảnh sát được huấn luyện.

    Trong chiếc minivan, một trong hai tay súng quan tâm đến vết thương ở ngực mình hơn ở đầu. Nhưng chính vết thương ở đầu đã giết chết hắn. Ngay khi vừa cúi xuống, một động mạch bị đạn xé rách hoàn toàn, khoang xe tải đột nhiên đầy máu, bản thân gã gangster sắp chết cũng bị sốc, nhưng gã chỉ đủ thời gian để nhớ lại những gì đã xảy ra chỉ cách đó vài giây…

    Một máy bay khác của Không quân Hoa Kỳ - cũng là máy bay vận tải C-141B - đã chở Ông Clark rời Panama và hướng đến Căn cứ Không quân Andrews, nơi người ta đang nhanh chóng chuẩn bị cho lễ đón thi thể của giám đốc FBI và những người khác. Trước khi máy bay chở thi thể hạ cánh, Clark đã nói chuyện với sếp Bob Ritter tại trụ sở CIA ở Langley. Đây là lần đầu tiên trong thế hệ này, Tổng Thống đã cấp giấy phép săn bắn cho vị Phó giám đốc CIA phụ trách các chiến dịch hiện trường. John Clark là một giảng viên của CIA hướng dẫn các sỹ quan trong Cục phụ trách các Chiến Dịch Đặc Biệt và anh sẽ là thợ săn chính của CIA trong chiến dịch này. Dù lâu rồi không sử dụng đến kỹ năng này nhưng anh vẫn biết cách làm việc đó

    Ritter và Clark không theo dõi buổi lễ truyền hình trên TV. Tất cả việc đó giờ đã trở thành một phần của lịch sử, và mặc dù cả hai người đều quan tâm đến lịch sử nhưng họ chủ yếu chỉ quan tâm đến lịch sử không ở trong sách in ấn chính thức

    “Giờ chúng ta sẽ xem xét lại ý kiến cậu nói với tôi ở St. Kitts” vị DDO nói

    “Mục tiêu là gì?” Clark thận trọng hỏi. Không khó đoán tại sao lại thực hiện chiến dịch này hoặc ai là người ra lệnh. Đó là lý do anh phải thận trọng

    “Ngắn hạn là trả thù” Ritter trả lời

    “Tốt hơn nên dùng từ ‘trừng phạt’” Clark nói, dù anh không được học hành chính thức chưng anh đã đọc rất nhiều

    “Các mục tiêu đã cho thấy mình là thảm họa hiện hữu đối với an ninh Hoa Kỳ”

    “Tổng Thống nói thế?”

    “Đó là những từ ông ấy dùng” Ritter xác nhận

    “Được rồi. Điều đó khiến hành động của chúng ta hợp pháp. Nguy hiểm không giảm đi, nhưng hợp pháp”

    “Cậu làm được không?”

    Clark hơi nhếch mép tỏ vẻ cười “Tôi muốn thực hiện phần của tôi trong chiến dịch này theo cách của riêng mình. Nếu không thì quên đi, tôi không tham gia. Tôi không muốn chết không minh bạch. Không được can thiệp từ đây. Ông cho tôi danh sách mục tiêu và các nhân sự cùng thiết bị tôi cần. Tôi sẽ làm việc còn lại, theo cách của tôi, theo lịch trình tôi sắp xếp”

    “Đồng ý” Ritter đồng ý

    Clar rất ngạc nhiên khi thấy DDO dễ dàng đồng ý “Vậy tôi có thể thực hiện. Về mấy đứa trẻ đang chạy loanh quanh trong rừng rậm đó thì sao?”

    “Chúng ta sẽ rút chúng ra vào tối nay”

    “Rồi chúng sẽ được cử đi đâu?” Clark hỏi. Ritter nói cho anh biết “Điều đó thực sự nguy hiểm” viên sỹ quan hiện trường nhận xét, dù anh không quá ngạc nhiên với câu trả lời của Ritter. Có lẽ chuyện này đã được lên kế hoạch từ lâu, nhưng nếu ….

    “Chúng tôi biết chuyện đó”

    “Tôi không thích chuyện này chút nào” Clark nói sau một phút suy nghĩ “Nó khiến mọi thứ trở nên phức tạp”

    “Chúng tôi không trả lương cho cậu để thích”

    Clark phải đồng ý với chuyện này. Anh phải trung thực thừa nhận với bản thận rằng anh thích một phần khác của chiến dịch. Dù sao thì nhiều năm trước, chính một chiến dịch kiểu này đã khiến anh bước chân vào CIA. Nhưng thời đó anh vẫn còn là một đặc vụ tự do. Hành động lần này thì hợp pháp nhưng có thể gây tranh cãi. Trước đây, đối với Mr.Clark liệu hành động đó có hợp pháp hay không cũng không quan trọng lắm. Giờ anh đã có vợ con rồi nên hành động của mình cũng phải tính đến tính hợp pháp.

    “Tôi có thể về nhà thăm gia đình vài ngày được không?”

    “Chắc chắn rồi. Cũng mất vài ngày để thu xếp. Tôi sẽ gửi mọi thông tin cần thiết cho cậu qua Nông Trại”

    “Chúng ta gọi chiến dịch lần này là gì?”

    “RECIPROCITY/ Hoạt Động Đối Ứng, có qua có lại”

    “Tôi đoán tên đã bao hàm nghĩa” Clark cười toe toét. Anh bước ra khỏi văn phòng đi về phía thang máy. Vị DDI mới, Tiến Sỹ Ryan, lúc đó cũng tình cờ ở trong hành lang đang đi về phía văn phòng của Thẩm phán Moore. Clark và Ryan chưa bao giờ gặp mặt chính thức và giờ không phải lúc, dù đã chạm mặt hai lần
     
  17. hatoan

    hatoan Lớp 1

    THẢM HỌA HIỆN HỮU - CHƯƠNG 14: NHIỆM VỤ GIẢI CỨU
    Vui lòng đăng nhập hoặc đăng ký để xem link

    hoặc Vui lòng đăng nhập hoặc đăng ký để xem link


    “Anh phải cảm ơn Giám đốc Jacobs của em” Juan nói “Có lẽ một ngày đó bọn anh phải gặp nhau mới được” hắn rất kiên nhẫn với Moira, hắn đánh giá, sớm thôi hắn sẽ có được chính xác mọi thông tin mình muốn từ cô . Họ giống như vợ và chồng – và dù sao thì tình yêu đích thưc sẽ không được phép giữ bí mật, phải không?

    “Có lẽ thế” Moira trả lời sau một chút im lặng. Cô đang nghĩ đến chuyện Giám đốc sẽ tham dự lễ cưới của mình. Đây không phải là hy vọng hão huyền chứ?

    “Dù sao thì ông ấy đến Colombia làm gì thế?” Hắn hỏi trong khi dùng ngón tay vuốt ve những bộ phận giờ đã trở thành vùng đất quen thuộc

    “Chà, thông tin đó giờ đã thông báo đến mọi người rồi. Họ gọi đó là Chiến dịch TARPON” Moira mất vài phút để giải thích trong khi Juan chăm chú lắng nghe trong khi vẫn liên tục chạm vào cơ thể cô

    Dựa trên kinh nghiệm của một sỹ quan điệp viên, đây đúng là điều hắn đã nghĩ tới. Hắn nở nụ cười tự mãn khi nhìn lên trần nhà. Thằng ngu. Mình đã cảnh báo ông ta. Mình đã cảnh báo lão hơn một lần trong chính văn phòng của lão, nhưng không nghe – lão quá thoogn minh, quá tự tin vào trí khôn của mình để bỏ qua lời khuyên của mình. Chà, giờ thì tên ngu này sẽ phải nghe lời mình thôi…phải mất một lúc sau hắn mới nghĩ tới chuyện tự hỏi Sếp hắn sẽ phản ứng thế nào với chuyến thăm của Jacobs, rồi nụ cười và mối quan tâm của hắn vụt dừng lại

    “Có chuyện gì vậy, Juan?”

    “Giám đốc của em đã chọn một thời điểm rất nguy hiểm để đến thăm Bogota. Họ đang rất tức giận. Nếu họ phán hiện ra ông ấy đang ở đó….”

    “Chuyến đi rất bí mật. Bộ trưởng tư pháp Colombia lại là bạn của ông ấy – em nghĩ họ từng là bạn học và họ biết nhau hơn 40 năm nay”

    Chuyến đi này là bí mật. Cortez tư hỏi liệu họ có ngu đến mức…nhưng họ có thể đấy. Hắn ngạc nhiên khi Moira không cảm thấy mình đang đổ mô hôi hột. Nhưng hắn có thể làm gì?



    Cũng giống như các gia đình quân nhân hay các nhân viên bán hàng, gia đình Clark đã quen với việc anh ấy vắng nhà chỉ với vài lời nhắn ngắn ngủ và không hẹn ngày về. Họ cũng quen với việc anh xuất hiện trước cửa nhà mà không lời báo trước. Đây gần giống như một trò chơi và kỳ lạ là vợ anh không hề phản đối. Lần này Clark lấy một chiếc xe trong nhà để xe của CIA và mất 2.5 tiếng lái xe về nhà mình ở Yorktown, Virginia. Trong khi lái xe anh có thể suy nghĩ về chiến dịch mà mình sẽ thực hiện và khi đến Xa Lộ 64 anh đã trả lời được hầu hết các vấn đề liên quan đén thủ tục hành đồng dù chưa thể xác định được chi tiết hoạt động cụ thể vì còn phải chờ thông tin Ritter gửi đến

    Nhà của Clark là một ngôi nhà trung lưu, kết cấu bằng gạch và gỗ, được bao quanh bởi các cây lá kim phổ biến ở miền Nam nước Mỹ, diện tích khoảng 1 mẫu Anh. Nó cách Nông Trại, cơ sở đào tạo của CIA, khoảng 10 phút lái xe, nơi có địa chỉ hộp thư là Williamsburg, Virginia, nhưng nó thực sự gần Yorktown hơn, nơi Hải Quân Hoa Kỳ lưu trữ các tên lửa đạn đạo phóng từ tàu ngầm và đầu đạn hạt nhân. Tất cả những người sống trong khu cư dân này đều là những giảng viên hướng dẫn của CIA, vì vậy bạn không cần phải tạo ra vỏ bọc đối với hàng xóm của mình. Tất nhiên, gia đình anh cũng biết khá rõ anh đang kiếm sống thế nào. Hai cô con gái, Maggie, 17 tuổi và Patricia 14 tuổi thỉnh thoảng còn gọi là “Mật Vụ” là cái tên bọn chúng học từ bộ phim truyền hình Patrick McGoohan chiếu trên truyền hình cáp, nhưng chúng biết không thể thảo luận về cha đối với các bạn cùng lướp – dù đôi khi chúng cảnh báo đám bạn trai của mình nên cư xử có trách nhiệm và phải phép trước mặt cha. Loại cảnh báo này thực ra không cần thiết. Theo bản năng, hầu hết đàn ông đều chú ý đến phép cư xử khi Mr. Clark có mặt. John Clark không phải là người có sừng trên đầu và guốc dưới chân, nhưng vừa nhìn thoáng qua người ta đã biết anh không phải là loại nhẹ dạ cả tin. Vợ anh, Sandy, còn biết điều đó rõ hơn, bao gồm cả chuyện anh đã làm trước khi gia nhập CIA. Sandy là một y tá có bằng cấp, hiện đang giảng dạy cho các sinh viên y tá trong các phòng mổ ở bệnh viện đào tạo y khoa địa phương. Trong công việc, cô đã quá quen với vấn đề sinh tử, vì vậy cô cảm thấy an ủi khi chồng mình là một trong số ít “giáo dân” hiểu được tất cả chuyện đó, dù đứng ở một góc độ khác. Đối với vợ và các con, John Terence Clark là một người chồng và người cha tốt, dù đôi khi bảo vệ họ hơi quá mức. Maggie từng có lần phàn nàn rằng anh chỉ cần liếc bạn trai cô một cái là người đó sơ đến mức “đứng không vững” và tin rằng quan hệ giữa họ sẽ tan vỡ. Sau đó thằng bé đó bị bắt vì lái xe trong lúc say, chứng minh rằng cha cô đã đúng, hơn là thất vọng. Anh cũng là người dễ chịu hơn so với mẹ mỗi khi cần một bờ vai an ủi và tâm sự mỗi khi ở nhà. Clark luôn bình tĩnh đưa ra ý kiến của mình về một số vấn đề ở nhà và ý kiến của anh luôn có ý nghĩa. Anh ăn nói nhẹ nhàng và cư xử điềm đạm, nhưng gia đình biết rằng khi ra ngoài anh hoàn toàn là một con người khác. Họ không quan tâm nhiều đến nó.

    Clark đậu xe trước nhà ngay trước giờ ăn tối, cầm lấy hai chiếc túi nhỏ bước qua bếp và ngửi thấy luôn mùi thức ăn. Sandy đã không còn quá ngạc nhiên trước sự xuất hiện đột ngột của anh và cũng không cảm thấy tiếc vì không chuẩn bị quá nhiều đồ ăn tối

    “Anh đã công tác ở đâu?” Sandy hỏi cho có, rồi chơi trò đoán như thường khi “không rám nắng, anh ở nơi nào đó lạnh hay nhiều mây à?”

    “Hầu hết thời gian anh ở trong nhà” Clark trung thực trả lời. Mắc kẹt với hai tên hề ở trong xe liên lạc trên đỉnh, bao quanh bởi rừng rậm. Chỉ là giống như mấy ngày xưa cũ tồi tệ trước đây. Gần giống thế. Dù Sandy thông minh nhưng cô cũng không bao giờ đoán đúng anh đã ở đâu. Nhưng rồi, cô không muốn đoán nữa

    “Anh ở nhà bao lâu…?”

    “Chỉ khoảng 2 ngày, rồi anh lại phải đi công tác. Chuyến đi quan trọng”

    “Có gì liên quan đến….” cố liếc nhìn vào chiếc TV trên bếp. Clark chỉ mỉm cười và lắc đầu

    “Anh nghĩ chuyện gì đã xảy ra vậy?”

    “theo quan điểm của anh, mấy tên buôn ma túy thực sự gặp may” anh khinh thường Sandy biết chồng mình nghĩ gì về bọn buôn ma túy và tại sao. Mọi người đều ghét cái gì đó và ma túy là thứ mà cả hai vợ chồng họ đều ghét. Cô là một y tá lâu năm, quá thường xuyên chứng kiến hậu quả của chất gây nghiện này và vô cùng ghét nó. Thứ duy nhất mà hai con gái của họ không được động vào, dù có nổi loạn như bất kỳ thanh thiếu niên nào là không được phép đến gần ma túy chứ đừng nói là động vào

    “Tổng thống rất tức giận khi phát biểu”

    “Em cảm thấy sao? Giám đốc FBI là bạn của ông ấy -đấy là nếu chính trị gia có bạn bè” Clark cảm thấy cần phải nói rõ ý này. Anh không hề đánh giá cao các chinh trị gia, dù đó là người anh đã bỏ phiếu ủng hộ

    “Ông ấy sẽ làm gì?”

    “Anh không biết, Sandy” Aanh còn chưa biets phải làm gì “Bọn trẻ đâu?”

    “Chúng đến Công viên Busch với bạn. Có một tàu lượn mới và giờ có lẽ chúng đang hét nhức tai nhức óc ở đó”

    “Em có thời gian tắm không? Anh phải di chuyển cả ngày nay”

    “Bữa tối sẽ có trong 30 phút nữa”

    “Được rồi” anh lại hôn cô và cầm túi đi về phòng ngủ. Trước khi bước vào phòng tắm, anh vứt hết quần áo bẩn vào giỏ giặt. Clark sẽ dành thời gian nghỉ ngơi với gia đình 1 ngày trước khi bắt đầu lập kế hoạch cho nhiệm vụ mới. Cũng không cần thiết phải quá vội vàng. Thực hiện nhiệm vụ quá vội thường dẫn đến cái chết. Anh hi vọng đám chính trị gia hiểu được điều này

    Tất nhiên là bọn họ không hiểu. Anh tự nhủ khi bước vào phòng tắm. Họ chẳng bao giờ hiểu cả



    “Không tệ đâu” Moira nói với hắn “Anh mệt rồi. Em xin lỗi đã khiến anh mệt thế” Cô ôm mặt hắn trong ngực. Đàn ông không phải là cái máy và dù sao thì hắn đã làm điều đó 5 lần trong hơn một ngày…liệu cô còn yêu cầu gì hơn đối với người yêu mình nữa? Hắn phải ngủ, phải nghỉ ngơi. Và cô nhận ra mình cũng cần điều đó, vì vậy cô cần khép mắt lại

    Vài phút sau, Cortez nhẹ nhàng rời khỏi Moira, ngắm cô ngủ, lắng nghe tiếng thở đều đặn và nhẹ nhàng, trên mặt vẫn vương nụ cười bình yên trong khi lòng thì đang tự hỏi hắn nên làm cái quái gì bây giờ? Có thể làm được gì? Có nên gọi một cú điện thoại – maoij hiểm mọi thứ để nói chuyện sơ qua trên một đường dây không an ninh? Cảnh sát Colombia hoặc cảnh sát Mỹ hoặc ai đó chắc phải đang ghi âm mấy cuộc gọi này. Không, không có gì đang phải mạo hiểm hơn thế.

    Tính chuyên nghiệp nói với hắn rằng hướng hành động an toàn nhất hiện giờ là không làm gì cả. Cortez nhìn xuống bản thân. Hắn thật sự mệt lần này. Đây là lần đầu tiên sau thời gian dài



    Đội KNIFE, tất nhiên, chẳng biết gì – nếu không muốn nói là may mắn - về chuyện xảy ra ngày hôm trước. Rừng rậm làm gì có TV và radio không phải sử dụng cho mục đích đó. Vì vậy họ rất ngạc nhiên khi nhận được lệnh mới. Chavez và Vega lại đến lượt phiên canh gác, chịu đựng cái nóng oi bức sau cơn giông bão mạnh. Lượng mưa trong rừng lên đến 2 inch vào giờ trước và cứ điểm quan sát của họ giờ thành một vũng nước nông. Có vẻ sẽ có thêm một cơn mưa nữa vào buổi chiều trước khi trời quang mây tạnh

    Đội trưởng Ramirez xuất hiện, lặng lẽ không báo trước, ngay cả Chavez vốn tự hào về kỹ năng nghe trong rừng cũng không nhận ra âm thanh hành động từ đội trưởng. Anh nhận ra đội trưởng đã học được kỹ năng này từ việc quan sát mình

    “Chào đội trưởng” Vega cất tiếng chào chỉ huy

    “có chuyện gì không?” Ramirez hỏi. Chavez trả lời trong khi vẫn cầm ống nhòm quan sát

    “chà, hai người bạn của chúng ta đang tận hưởng ngủ nướng buổi sáng” Tất nhiên bọn họ sẽ có một giấc ngủ nữa buổi chiều. Nhưng ngay khi nghe câu nói tiếp theo của đội trưởng, anh bèn hạ ống nhòm xuống.

    “Cứ để bọn họ tận hưởng đi. Đây là lần cuối cùng”

    “Nói vậy là sao, đội trưởng?” Vega hỏi

    “Tối nay trực thăng sẽ đến đón chúng ta. Nơi hai tên đó ngủ sẽ là bãi đáp” Ramirez chỉ về phía sân bay “Chúng ta sẽ cho nổ tung nơi này trước khi rời đi”

    Chavez đánh giá câu tuyên bố của đội trưởng. Anh chưa bao giờ thích bọn buôn ma túy. Ngồi đây theo dõi mấy thằng khốn lười biếng đó làm công việc của mình đơn giản như người ta đi đánh golf cũng không khiến lòng căm ghét của anh giảm đi chút nào

    Ding gật đầu “OK, đội trưởng. Chúng ta sẽ làm điều đó thế nào sir?”

    “Ngay khi trời tối, tôi và cậu sẽ vòng sang phía bắc. Phần còn lại của đội sẽ chia thành hai mũi hỏa lực để hỗ trợ khi cần thiết. Vega, cậu và khẩu súng SAW sẽ ở lại đây. Một lính SAW khác sẽ triển khai cách đây 400m. Sau khi chúng ta hạ hai tên bảo vệ đó, chúng ta sẽ tạo ra một cái bom bẫy ở bình xăng, coi như quà chia tay. Trực thăng sẽ đón chúng ta ở đầu kia sân bay lúc 23.00. Chúng ta sẽ mang xác mấy tên đó đi cùng và ném chúng xuống biển”

    Chà, Chavez nghĩ, vậy đó là cách làm “Chúng ta sẽ cần khoảng 30-40 phút để tiến gần hai tên lính canh, chỉ để tính an toàn hơn, chứ nhìn chung thì hai tên khốn này cũng dễ, chả cần đổ mồ hôi, sir” viên trung sỹ biết việc giết cả hai tên này là nhiệm vụ của mình. Anh có súng giảm thanh

    “Tôi vốn hy vọng cậu sẽ hỏi tôi liệu nhiệm vụ này có thật hay không” Đội trưởng Ramirez nói thẳng. Anh vừa mới nói chuyện cụ thể qua vệ tinh

    “Sir, nếu anh nói làm việc đó, tôi nghĩ nó là nhiệm vụ có thật. Tôi không quan tâm đến chuyện gì khác” Trung sỹ Domingo Chavez nghiêm trang nói với chỉ huy

    “Được rồi…chúng ta sẽ rời đi ngay khi trời tối”

    “Vâng, sir” Đội trưởng vỗ vai cả hai người và quay trở lại điểm tập trung. Chavez nhìn đội trưởng rời đi, rồi lấy can nước ra, vặn nắp rồi càu nhàu uống một hơi, sau đó nhìn sang Vega

    “Mẹ kiếp!” viên xạ thủ súng máy thấp giọng rủa

    “Bất kỳ ai đang ra lệnh này hẳn vừa bị đá vào bi rồi” Ding đồng ý

    “Tốt hơn là lúc quay về có sẵn nước nóng và điều hòa” Vega nói tiếp. Việc phải giết hai người trước khi rút lui giờ chỉ còn là vấn đề nhỏ. Sau nhiều năm trong quân ngũ, cuối cùng họ cũng nhận được lệnh thực hiện điều mà họ đã được đào tạo không biết bao nhiêu lần. Họ chưa bao giờ xem xét vấn đề đạo đức trong chuyện này. Họ là lính, và giờ chính phủ họ quyết định loại bỏ 2 tên đang ngủ gật cách mấy trăm mét kia, tức là hai tên kia là kẻ thù và xứng đáng phải chết. Thế thôi, dù cả hai người chưa biết thực tế khi thực hiện nhiệm vụ sẽ thế nào

    “Hãy nghiên cứu cách hành động nào” Chavez nói, cầm ống nhòm lên “Tôi muốn cậu cẩn thận khi bắn khẩu súng máy đó, Oso”

    Vega quan sát địa hình “Tôi sẽ không nổ súng phía bên trái nhà kho cho đến khi cậu ra tín hiệu”

    “Được, đồng ý.Tôi sẽ tiếp cận mục tiêu từ hướng cái cây lớn đó. Có vẻ sẽ không có vấn đề gì lớn đâu” Chavez nói lớn

    “Ừ, chắc thế”

    Ngoại trừ lần này là thực chiến. Chavez cẩn thận hai tên lính canh qua ống nhòm, anh sẽ giết hai tên này trong vài giờ nữa

    Đại tá Johns cũng nhận được lệnh hành động cùng thời điểm với tất cả các đội trong rừng, cùng với đó là một bản đồ chiến thuật mới để anh nghiên cứu thêm. Anh và đại úy Willis tự nhốt mình trong phòng riêng để nghiên cứu kế hoạch đêm nay. Tối nay họ sẽ thực hiện hoạt động giải cứu những đội lính nhỏ mà họ đã thả vào rừng trước đó. PJ đoán được lý do. Hoặc một phần của lý do

    “Hạ cánh ngay xuống những đường băng đó?” viên đại úy tự hỏi

    “Ừ, chà, cả 4 sân bay đều không có kẻ thù, hoặc những người bạn của chúng ta sẽ phải quét sạch kẻ thf trước khi chúng ta đậu xuống làm nhiệm vụ giải cứu”

    “Ồ” Đại úy Willis hiểu ra sau một lúc suy nghĩ

    “Gọi Buck để cậu ta kiểm tra mấu khẩu súng nhỏ. Cậu ta sẽ hiểu phải làm gì. Tôi sẽ kiểm tra dự báo thời tiết tối nay”

    “Quy trình bốc lên sẽ ngược với quy trình hạ quân, phải không?”

    “Phải, chúng ta sẽ bay 50 dặm ngoài biển rồi lại làm vậy sau mỗi lần bốc người lên”

    “Vâng” Willis bước ra ngoài tìm trung sỹ Zimmer. PJ thì đi theo hướng ngược lại, đến văn phòng khí tượng của căn cứ không quân. Thời tiết đêm nay thật đáng thất vọng: Gió nhẹ, trời trong và có trăng non. Đối với người thường, đây là thời tiết lý tưởng để bay, nhưng đối với các chiến dịch đặc biệt, đây không phải là thời tiết mong chờ. Chà, nhưng không có cách nào thay thế được thời tiết cả
     
  18. hatoan

    hatoan Lớp 1

    THẢM HỎA HIỆN HỮU - 14.2

    Vào buổi trưa, họ trả phòng ở khách sạn Hideaway. Moira quyết định kết thúc kỳ nghỉ sớm với lý do để về nhà trông các con. Cortez mỉm cười cảm ơn bất kể lý do kết thúc kỳ nghỉ sớm là gì, dù hắn đoán cô làm thế là để tránh cho hắn quá sức. Trước đó không người phụ nữ nào tỏ ra thương hại hắn như thế, nhưng cảm xúc bị xúc phạm cũng tương đương với tò mò xem chuyện quái quỷ gì đang diễn ra bên ngoài

    Họ lái xe lên Xa Lộ 81, im lặng như thường lệ. Hắn đã thuê một chiếc xe với ghế ngồi ngang bình thường và cô đang ngồi ở giữa, đầu dựa nghiêng về phía Cortez. Cánh tay trái của hắn ôm ngang vai cô trìu mến. Ngoại trừ họ không nói chuyện thì trông họ giống như mấy cặp đôi thanh niên và một lần nữa hắn cảm thấy biết ơn cô vì chuyện đó. Nhưng giờ không phải là lúc đam mê thầm lặng. Chiếc xe đang chạy với tốc độ cao nhất cho phép và suy nghĩ của hắn còn bay nhanh hơn tốc độ chiếc xe. Hắn có thể bật radio nhưng làm như vậy thì không đúng với tính cách hắn xây dựng cho thân phận của mình. Hắn không thể chấp nhận rủi ro này, phải không? Nếu ông chủ của hắn có chút đầu óc – và ông ta quả thật có chút thông minh, Cortez phải công nhận với bản thân là thế - thì ông ta sẽ thấy rằng hắn đang có nguồn thông tin tìn báo vô cùng quý giá này. Escobedo có cái nhìn dài hạn về các hoạt động kinh doanh. Nhưng hắn hiểu- và Cortez cũng nhớ tới sự kiêu ngạo vô đối của Sếp hắn. Ông ta rất dễ nổi giận – chuyện đó không đủ để ông ta kìm chế, chỉ cần bị xúc phạm, dù chỉ một chút, Escobedo sẽ cảm thấy cần phải hạ nhục, nghiền nát, tiêu diệt hoàn toàn kẻ đã xúc phạm ông ta. Escobedo có quyền lực và tiền bạc, có thể tiêu nhiều hơn và dễ dàng hơn chính phủ, nhưng thiếu tầm nhìn. Tuy thông minh nhưng vẫn còn bi các cảm xúc trẻ con chi phối và ý tưởng này càng lúc càng áp đảo trong đầu Cortez khi hắn lái xe vào Xa lộ 1-66, hướng về phía đông để quay lại Washington. Hắn nhếch miệng cười gượng gạo, thật lạ khi trong một thế giới đầy rẫy thông tin thế này, thay vì chỉ cần xoay núm radio thì giờ hắn đang phải phán đoán như một đứa trẻ, nhưng hắn buộc mình không được phép làm thế

    Họ về đến bãi đậu xe tại sân bay đúng giờ. Hắn lái xe đến chỗ đậu xe của Moira, xuống xe và lấy hành lý ra

    “Juan….”

    “Hả?”

    “Đừng nghĩ quá tệ về đêm qua, đó là lỗi của em” cô lặng lẽ nói

    Nụ cười hiện rõ trên mặt của Cortez “Anh đã nói với em rằng anh không còn là một thanh niên nữa. Hóa ra anh nói đúng. Anh sẽ nghỉ ngơi cho lần tiếp theo sẽ làm tốt hơn”

    Khi nào….”

    “Anh không biết. Anh sẽ gọi lại cho em” hắn hôn cô đầy phong độ. Cô lái xe rời đi sau đó 1 phút và hắn đứng đó, trong bãi xe, nhìn cô rời đi, đúng như mong muốn của cô. Rồi hắn bước vào xe của mình. Đã gần 4 giờ chiều và hắn bật radio nghe tin tức. 2 phút sau hắn đậu xe vào bãi trả, lấy túi và bước vào sân bay, kiếm vé chuyến bay đầu tiên đi bất kỳ đâu. Chuyến bay kế tiếp đến Altanta còn sẵn chỗ và hắn biết ở sân bay bận rộn đó hắn có thể kiếm được vé đi tiếp theo. Hắn vừa kịp lên máy bay vào lúc cuộc gọi thông báo cuối cùng

    Moira Wolfe lái xe về nhà với nụ cười có chút tội lỗi. Juan đã không làm cô thỏa mãn ngày hôm qua quả là một trong những nỗi xấu hổ nhất của người đàn ông, và tất cả là lỗi của cô. Cô đã đòi hỏi ở hắn quá nhiều và hắn thì, như đã tự nhận, không còn trẻ nữa. Lý trí của cô đang bị cảm xúc kiểm soát và làm tổn thương người đàn ông cô yêu. Giờ thì cô chắc chắn mình đã khiến Juan tổn thương lòng tự trọng. Moira vốn nghĩ mình sẽ không bao giờ trải qua các cảm xúc thèm khát lần nào nữa, nhưng hóa ra nó vẫn tồn tại và cô như trẻ lại và nếu Juan thiếu sức sống của tuổi trẻ thì hắn lại có sự kiên nhẫn và kỹ năng xuất sắc bù đắp vào. Cô với tay bật radio vào kênh FM chuyên phát những bài hát cũ. Trong suốt hành trình, cô chìm đắm trong niềm vui và cảm xúc tột độ, những ký ức về niềm vui tuổi trẻ cách đây 30 năm theo các giai điệu âm nhạc ùa về,khiến cô muốn nhún nhảy theo

    Cô ngạc nhiên thấy một chiếc xe giống như xe của FBI đậu ở phố trước nhà, nhưng có thể đó chỉ là chiếc x echo thuê giá rẻ hoặc tương tự thế - ngoại trừ cái ăng ten radio, cô nhận ra đó chinh là xe FBI. Cô nghĩ, thật là lạ. Cô để xe gần vỉa hè rồi lấy ra chiếc túi xách, đi bộ trên vỉa hè, nhưng ngay khi cửa mở, cô nhìn thấy Frank Weber, một trong những sỹ quan an ninh phụ trách bảo vệ Giám Đốc

    “Chào, Frank” Đặc vụ Weber giúp cô xách tui, nhưng biểu hiện của anh rất nghiêm trọng “Có chuyện gì thế?”

    Weber thất thật khó để nói chuyện với cô, anh cảm thấy tội lỗi khi phải phá hủy cuối tuần đặc biệt này của cô “Emil đã bị giết tối thứ 6. Từ lúc đó chúng tôi đã cố tìm cô”

    “Cái gì?”

    “Họ giết ông ấy trên đường đến đại sứ quá. Toàn bộ…tất cả mọi người. Đám tang Emil sẽ tổ chức vào ngày mai. Đám tang những người còn lại sẽ được tổ chức vào thứ ba”

    “Ôi Chúa ơi” Moira ngồi xuống chiếc ghế gần nhất “Eddie- Leo đâu?” Cô vốn coi những đặc vụ bảo vệ Emil như con mình

    “Tất cả họ” Weber lặp lại

    “Tôi không biết” cô nói “Tôi không xem báo hay bật TV vào...từ tối thứ sáu. Ở đâu...?”

    “Các con của cô vẫn đang xem phim. Chúng tôi cần cô đến văn phòng làm vài thứ. Chúng tôi vẫn để người ở đây để giúp cô chăm sóc bọn trẻ”

    Phải mất vài phút cô mới có thể đứng dậy và đi. Nước mắt tuôn rơi ngay khi Weber cất lời đã xóa sạch mọi cảm xúc khác mà cô đã trải qua mấy ngày qua



    Đội trưởng Ramirez không thích ý tưởng đồng hành cùng Chavez. Tất nhiên không phải do hèn nhát mà vấn đề nằm ở phần công việc thực sự của anh là gì. Đi với Chavez, trách nhiệm chỉ huy của anh có phần lẫn lộn. Với cương vị là một đại úy chỉ huy đơn vị, anh biết được rằng “chỉ huy” không hoàn toàn giống với “lãnh đạo”. Một chỉ huy đơn vị nên ở phía sau một đoạn so với tiền tuyến và quản lý các hoạt động chiến đấu – Quân đội không thích từ ‘quản lý’ này- điều động đơn vị và có cái nhìn chung nhất về trận chiến để kiểm soát quá trình thực chiến trong khi các lãnh đạo đại đội điều hành toàn bộ hoạt động chiến đấu. Anh đã từng được học cách “chỉ huy từ tuyến đầu” khi còn là trung úy và muốn áp dụng nguyên tắc này ở cấp chỉ huy cao hơn, dù đôi khi đại úy vẫn dẫn đầu quân chiến đấu. Hiện giờ anh đang chỉ huy chỉ một đội nhỏ và dù nhiệm vụ yêu cầu phải dò xét và đánh giá tình hình thì quy mô nhỏ của tiểu đổi đòi hỏi người chỉ huy phải đích thân tham gia chiến đấu. Thêm vào đó, anh không yên tâm khi cử 2 lính đi làm nhiệm vụ tiêu diệt địch mà không đích thân có mặt, dù Chavez có kỹ năng đi rừng cao hơn những gì Đại úy Ramirez mong đợi. Mâu thuẫn giữa trách nhiệm chỉ huy và trách nhiệm lãnh đạo khiến cho viên sỹ quan trẻ phân vân, nhưng cuối cùng anh vẫn tham gia chiến đấu, vì anh phải làm thế. Suy cho cùng, anh không thể chỉ huy đội nếu các thành viên trong đội nghi ngờ khả năng lãnh đạo của mình. Anh linh cảm rằng nếu lần này anh làm đúng thì anh sẽ không bao giờ gặp phải vấn đề tương tự nữa. Anh tự nhủ, có lẽ mọi cấp chỉ huy đều phải làm việc như thế

    Sau khi triển khai hai nhóm hỏa lực, anh và Chavez lên đường, vòng qua phía bắc sân bay với viên trung sỹ dẫn đầu. Mọi việc diễn ra thật trơn tru. Hai tên lính canh vẫn uể oải đi lại, hút thuốc- hoặc hút cần sa gì đó – và nói chuyện to đến mức có thể nghe thấy từ cách xa cả trăm mét. Chavez đã lên kế hoạch tiếp cận rất cẩn thận, đêm qua theo lệnh của đội trưởng Ramirez anh đã trinh sát một vòng xung quanh

    Không có bất ngờ gì xảy ra và sau 20 phút họ đã vòng được ra phía sau sân bay. Lúc này, họ di chuyển chậm lại

    Chavez tiếp tục dẫn đầu. Khi xe tải ra vào sân bay, dấu vết do bánh xe để lại là dấu hiệu chỉ đường dễ dàng nhất. Họ tiếp tục tiến về phía bắc của bánh xe tải để tránh hỏa lực súng máy của đội mình. Đúng giờ hẹn, họ đã nhìn thấy cái nhà kho. Theo kế hoạch, Chavez đợi chỉ huy đang đi cách sau 10 mét đuổi kịp. Họ ra hiệu với nhau bằng ngôn ngữ tay. Chavez sẽ tiếp tục đi thẳng trong khi đội trưởng đi về phía bên phải. Viên trung sỹ sẽ thực hiện nhiệm vụ bắn hạ hai lính canh, nhưng nếu có chuyện gì xảy ra thì Ramirez sẽ có mặt hỗ trợ tức thì. Đội trưởng gõ vào phím đàm thoại của máy bộ đàm 4 lần và nhanh chóng nhận được 2 tín hiệu trả lời, cho thấy các thành viên trong đội đã vào vị trí bên kia đầu sân bay và sẵn sàng chiến đấu

    Ramirez vây tay ra hiệu cho Ding tiêp tục. Chavez hít một hơi thật sâu, ngạc nhiên thấy tim mình đang đập nhanh. Dù sao thì anh cũng đã tập luyện việc này cả trăm lần rồi. Anh kéo quai đeo, điều chỉnh dây súng để cây súng tiểu liên ôm sát vào người hơn. Ngón tay anh ấn vào nút an toàn của khẩu MP-5, để ở chế độ bắn 3 phát. Các kính ngắm của súng được phủ một lượng nhỏ tritium giúp nhìn ban đêm trong rừng rậm của vùng xích đạo vốn hầu như không có ánh sáng. Anh cất kính nhìn đêm vào túi, giờ nếu tiếp tục sử dụng thì chỉ gây cản trở mà thôi

    Giờ Chavez di chuyện rất chậm rãi, tránh bước lên cây và bụi rậm, bước từng bước chắc chắn, dùng ngón chân đẩy nhẹ những chiếc lá sang một bên trước khi tiến lên từng bước. Giờ anh tập trung hoàn toàn vào nhiệm vụ. Vẻ lo lắng trước đây đã hoàn toàn biến mất, dù vẫn có lời văng vẳng bên tai anh rằng đây không là tập trận. Kia rồi.

    Hai tên lính canh đang đứng trên khoảng đất trống, có lẽ cách nhau 2m, và cách cái cây mà Chavez đang đứng phỉa sau khoảng 20m. Họ đang nói chuyện, và dù anh có thể hiểu dễ dàng những lời họ nói nhưng không rõ vì sao mà anh nghe nó thật lạ lẫm, cứ như tiếng chó sủa vậy. Ding có thể tiến gần hơn nhưng anh không muốn mạo hiểm và 20m tương ứng với gần 66 feet, đủ gần để bán. Tầm nhìn sẽ rõ ràng từ một cái cây khác, khi không bị chặn

    Được rồi, anh cầm súng di chuyển thật chậm, , căn giữa vòng ngắm phía trước trong ống kính ngắm phía sau khẩu độ, sao cho tầm nhìn phía trước ở giữa vòng tròn màu trắng thẳng hàng với vật thể màu đen-phía sau đầu của một người. Đối với anh, đó không còn là con người nữa – mà là một mục tiêu, chỉ là một đồ vật. Anh nhẹ nhàng bóp cò súng bằng ngón trỏ

    Khẩu súng hơi nảy lên nhưng dây đai hai vòng đã giữ súng cố định chặt trên người. Mục tiêu bị hạ. Anh di chuyển khẩu súng sang bên phải. Mục tiêu tiếp theo đang quay đầu lại ngạc nhiên, ánh trăng mờ ảo chiếu vào khuôn mặt hắn giúp Chavez nhắm mục tiêu dễ dàng hơn. Một cảnh tượng khác y hệt như tên đầu tiên. Hầu như không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào. Chavez đợi, chĩa súng qua phải rồi trái qua hai mục tiêu vừa bị hạ nhưng không thấy có thêm bất kỳ chuyển động nào.

    Chavez lao ra khỏi khu rừng. Một trong những thân thể bị hạ vẫn đang cầm khẩu AK-47, anh đá nó rax a, lấy một chiếc đèn pin hình cây bút từ trong túi áo trước ngực và chụp ảnh hai mục tiêu. Một mục tiêu bị trúng cả 3 viên đạn vào đầu, còn 1 mục tiêu thì trúng hai viên, nhưng đều bị bắn xuyên trán. Khuôn mặt của mục tiêu thứ hai vẫn còn nguyên nét ngạc nhiên. Còn mục tiêu một thì thậm chí chẳng còn mặt. Viên trung sỹ quỳ xuống hai thi thể và kiểm tra xem còn bất kỳ chuyển động hay hoạt động gì hay không- tất cả đều tốt! Không dễ dàng, nhưng cũng không phải quá khó, thực sự.

    Jinja vẫn làm chủ bóng đêm. Ramirez đến sau một lúc. Anh chỉ có thể nói được một câu

    “Làm tốt lắm, trung sỹ. Kiểm tra nhà kho kia” viên đội trưởng bật radio “Số 6 đây. Mục tiêu đã bị hạ, tiến vào đi”

    Một hoặc hai phút sau, các thành viên của biệt đội đã tiến vào nhà kho. Và như các hoạt động thường thấy trong huấn luyện, họ tập trung xung quanh xác của hai lính canh, và lần đầu tiên được trải nghiệm mùi vị của chiến đấu thực tế. Viên trung sỹ phụ trách tình báo lục túi hai cận vệ trong khi đội trưởng nhanh chóng bố trí phòng thủ

    “Không có gì trong túi” viên trung sỹ tình báo nói với Sếp

    “Hãy đến kiểm tra cái nhà kho đó” Chavez đã đảm bảo không có thêm bất kỳ bảo vệ nào ở sân bay. Trong nhà kho, Ramirez thấy 4 thùng phuy xăng và một cái bơm bằng tay. Một bao thuốc để trên thùng xăng đã cho thấy rõ sự bất cẩn của hai tên bảo vệ này. Có vài đồ ăn đóng hộp trên kệ gỗ thô và hai cuộn giấy vệ sinh. Không sách, không tài liệu, không bản đồ, chỉ có một bộ bài cũ

    “Anh muốn đặt bẫy thế nào?” viên trung sỹ tình báo hỏi. Anh chàng từng là cựu thành viên của Đội quân Mũ Nồi Xanh và là một chuyên gia đật bẫy bom

    “3 thiết bị kích nổ”

    “Được rồi” Chuyện này dễ thôi. Anh dùng tay đào một chỗ lõm nhỏ trên nền đất, lấy một miếng gỗ vụn để nâng đỡ thành hố. Một khối thuốc nổ dẻo C-4 nặng một pound - được sử dụng khắp nơi trên thế giới – đưa khít khao vào cái hố. Hai kíp nổ điện và một kíp nổ áp suất giống như loại dùng cho mìn đất. Công tắc điện để kích nổ được lắp ở phần khuất của cổng và cửa sổ, dây nối giữa kíp điện và công tắc được chạy dọc nền đất, thiết lập sao cho từ bên ngoài không nhìn thấy gì. Sau khi lắp đặt bẫy nổ, anh di chuyển một thùng chứa dầu về phía trước và cẩn thận đặt nó lên trên bộ kích nổ áp suất. Nếu ai đó đẩy cửa ra vào hoặc cửa sổ, chất nổ dẻo C-4 sẽ phát nổ bên dưới thùng chứa năm mươi lăm gallon xăng hàng không, và hậu quả có thể tưởng tượng được. Sự khéo léo của chiếc bẫy bom này không chỉ có vậy. Nếu ai đó thông minh, biết có công tắc kích nổ điện trên cửa ra vào và cố gắng tháo nó ra, rồi lần theo dây điện tìm thùng dầu, và muốn lấy thuốc nổ ra để sử dụng sau này. ... Người thông minh này sẽ bị bỏ bom chết ngay tại chỗ. Không khó để tiêu diệt kẻ thù ngu ngốc, nhưng để tiêu diệt kẻ thù thông minh thì cần phải động não.

    “Mọi việc đã xong, sir. Hãy đảm bao không ai được đến gần nhà kho từ bây giờ, sir” viên trung sỹ phụ trách tình báo báo báo đội trưởng

    “Đã rõ” cả đội trăm lời như một. Hai thi thể được kéo về phía trung tâm sân bay, và sau đó toàn đội nghỉ ngơi tại chỗ để chờ trực thăng. Ramerez tái bố trí lại quân để giữ an toàn cho khu vực, nhưng điều anh quan tâm nhất là yêu cầu mọi người kiểm tra lại mọi thứ để đảm bảo không bỏ sót bất cứ thứ gì ở phía sau



    PJ đích thân lái máy bay tiếp nhiên liệu trên không. Tầm tình tốt đã giúp ích rất nhiều nhưng nó cũng đồng thời dễ khiến máy bay bị quan sát từ mặt đất. Một đường ống tiếp nhiên liệu trên không làm bằng cao su gia cố nhô ra khỏi thùng nhiên liệu của cánh máy bay hỗ trợ tiếp nhiên liệu MC-130E Combat Talon. Ống dẫn nhiên liệu trên không của máy bay trực thăng Pave Low nhô ra từng phần, đến tận tâm của khớp nối hình phễu. Phương pháp tiếp nhiên liệu cho máy bay trực thăng nhìn qua giống như một hành động điên rồ. Ống tiếp nhận nhiên liệu và khớp nối hình phễu được đặt dưới mép của cánh quạt máy bay trực thăng và chỉ cách cánh quạt 12 feet. Đối với phi hành đoàn trên máy bay trực thăng, một khi cánh quạt chạm vào ống tiếp nhiên liệu, điều đó có nghĩa là máy bay bị tiêu diệt và phi hành đoàn hy sinh- nhưng phi hành đoàn chiếc Pave Low lại lại phản ứng cho thấy đây là hoạt động rất bình thường và tất nhiên mỗi người trong số họ đã thực hành việc này rất nhiều lần.. Dù vậy Đại Tá Johns và Đại úy Willis vẫn rất tập trung trong toàn bộ quá trình tiếp nhiên liệu, họ không hề nói chuyện với nhau dù chỉ một lời, cho đến khi quá trình tiếp nhiên liệu kết thúc

    “tách ra, tách ra” JP nói khi lái trực thăng rời khỏi khớp hình phễu, đồng thời rút ống dẫn dầu lại. Tiếp đó, anh nhẹ nhàng kéo cần điều khiển về phía sau để nâng máy bay lên để cánh quạt có thể rời khỏi đường ống nạp nhiên liệu. Máy bay hỗ trợ tiếp nhiên liệu MC-130E đã leo lên độ cao bay tốt nhất và bay lượn theo hiệu lệnh, và tiếp nhiên liệu khi trực thăng quay trở lại. Chiếc Pave Low III quay sang bờ biển, hạ độ cao và bay qua một khu vực ven biển không có người ở



    “Chà- ồ” Chavez khẽ lầm bầm khi nghe thấy tiếng động. đó là tiếng động cơ 8 xi lanh cũ cần thay bộ giảm thanh và âm thanh đó càng lúc càng lớn “Số 6, đây là Tiên Phong, over” anh gọi khẩn cấp

    “Số 6 đây, tiếp tục đi” Đội trưởng Ramirez trả lời

    “Có người đang đến đây, nghe như là chiếc xe tải, sir”

    “KNIFE, Số 6 đây” Ramirez phản ứng tức thì “Lùi lại về phía tây. Để ý chiếm cứ địa hình thuận lợi. Tiên Phong, lùi về phía sau ngay”

    “Đang trên đường rút” Chavez rời điểm giám sát trên con đường đất, đi qua cái kho-anh giữ một khoảng cách đáng kể với kho-và chạy đến đầu kia của sân bay. Ở rìa sân bay, anh nhìn thấy Ramirez và Guerra đang kéo hai thi thể vào rừng ở đằng xa. Đầu tiên anh giúp đội trưởng kéo cái xác vào rừng, và sau đó quay lại để giúp Trung sĩ Xạ thủ Guerra. Bọn họ vừa mới trốn trong rừng cây, khoảng hai mươi giây sau, một chiếc xe bán tải xuất hiện.

    Đèn trước chiếc xe tải bật sáng, chiếc xe tiến về phía trước dọc theo con đường cong, ánh đèn chuyển động trái phải như một con rắn ngoằn ngoèo, rọi vào khoảng trống giữa những bụi cây trước khi dừng lại trước cửa nhà kho. Người trên xe tắt máy, nhảy ra khỏi xe. Chavez quan sát thấy họ có vẻ hơi bối rối khi không thấy có người ở sân bay. Như thường lệ, khi ánh đèn tắt, Chavez lại đeo kính nhìn xuyên đêm. Vẫn như các lần trước, trên xe có 4 người, hai người ngồi ở cabin và hai người ngồi sau thùng xe. Viên tài xế chắc là Sếp của cả bọn. Hắn nhìn quanh đầy giận dữ. Một lúc sau hắn hét lên điều gì đó rồi chỉ tay về phía chiếc xe tải. Một trong số họ bước thẳng về phía nhà kho…

    “Ô, cứt thật!” Ramirez bật radio “Mọi người, nằm xuống” anh ra lệnh thừa…..

    ..Và cửa vặn mở. Một can xăng với ngọn lửa hình nón, xuyên qua nóc nhà kho, giống như mũi tên lửa bay lên không trung. Ngọn lửa của các thùng phuy xăng khác lan sang. Người mở cửa đó trông giống như một bóng ma đen, hắn ta dường như đã mở ra cánh cổng địa ngục, trong nháy mắt, hắn ta biến mất trong ngọn lửa lan nhanh. Giống như hắn ta, hai người bạn đồng hành cùng biến mất trong ngọn lửa màu vàng và trắng. Tên cuối cùng đang đứng trên mép vòng tròn nổ của thùng xăng thứ nhất, ngay khi thùng xăng phát nổ, hắn ta bỏ chạy và chạy về hướng mà Chavez và những người khác đang ẩn nấp. Tuy nhiên, xăng bắn ra từ thùng xăng tràn vào người khiến hắn nhanh chóng trở thành cột lửa, chạy được khoảng chục bước thì gục xuống. Ngọn lửa bùng cháy ở sân bay có đường kính bốn mươi thước, và trung tâm của ngọn lửa là bốn người đang vừa bước xuống từ chiếc xe tải đang la hét. Sau đó, bình xăng trên xe tải phát nổ. Có khoảng hai trăm gallon xăng đang cháy tại sân bay, và ngọn lửa làm sáng lên những đám khói đen hình nấm phía trên sân bay. Trong vòng chưa đầy một phút, đạn dược trong nhiều loại súng khác nhau tự bắn ra do sức nóng, và thêm vài vụ nổ đã được cộng thêm vào ngọn lửa. Trời vừa xảy ra trận mưa lớn vào buổi chiều nên đám cháy không cháy lan sang rừng cây xung quanh sân bay.

    Chavez nhận ra mình đang nằm cạnh viên trung sỹ phụ trách tình báo “bẫy của cậu tốt thật”

    “Thà bọn này mở cửa sau có phải hơn không” Tiếng hét giờ trở nên im bặt

    “Ừ”

    “Mọi người báo cáo tình hình” Ramirez ra lệnh qua radio. Cả đội báo cáo từng người một, không ai bị thương

    Ngọn lửa nhanh chóng vụt tắt. Xăng hàng không cháy lan trên diện rộng nhưng lớp dầu không dày nên ngọn lửa dập tắt nhanh chóng. Chỉ trong ba phút, một vòng tròn lớn bằng đất cháy xém xuất hiện trên sân bay, cỏ và bụi rậm bên rìa vẫn đang cháy dần. Chiếc xe tải bị cháy đen chỉ còn trơ khung, hộp dây đai magiê trên xe tải vẫn cháy sáng rực cả gầm xe tải. mấy cái đèn magiê sẽ cháy trong một thời gian trước khi tắt.

    “Đó là cái quái gì thế?” Đại úy Willis tự hỏi khi ngồi trên ghế trái của chiếc trực thăng. Họ vừa đón toán đầu tiên lên trực thăng. Sau khi máy bay leo đến độ cao bay, họ nhìn thấy ngọn lửa phía chân trời từ thiết bị nhìn đêm hồng ngoại sáng như mặt trời mọc

    “Có lẽ là vụ đâm máy bay- ngay theo hướng điểm đón cuối cùng” Đại tá Johns ngay lập tức nhận ra

    “Tuyệt thật”

    “Buck, có thể có hoạt động thù địch ở Điểm Đón 4”

    “Được rồi, Đại tá” Trung sỹ Zimmer ngắn gọn trả lời. Dù quan sát thấy chuyện đó nhưng Đại tá Johns vẫn tiếp tục nhiệm vụ. Ông sẽ sớm biết được điều cần biết. Nên làm từng việc một

    30 phút sau vụ nổ, ngọn lửa gần như bị dập tắt hoàn toàn, đủ để viên trung sỹ tình báo đeo găng tay tiến vào nơi chôn thuốc nổ để tìm kíp nổ, nhưng anh chỉ tìm thấy một phần của thiết bị, dù ý tưởng thì hay đấy nhưng có vẻ không khả thi nên anh đành từ bỏ. Những thi thể cháy đen được để nguyên tại chỗ, và anh không lục tìm. Mặc dù có thể tìm thấy thẻ ID từ chúng - ví có khả năng chống cháy khá cao - nhưng việc lấy thẻ ID sẽ thu hút sự chú ý của người khác. Thi thể của hai nhân viên bảo vệ sân bay được kéo đến tâm điểm cuối phía bắc của đường băng sân bay, nơi dự kiến hạ cánh của trực thăng. Ramirez tái bố trí lại quân để bảo vệ khu vực chống lại khả năng có ai đó có thể chú ý đến ngọn lửa và báo động cho một ai khác nữa. Một điều đáng lo ngại nữa là đêm nay máy bay chở ma túy rất có thể sẽ đến. Theo kinh nghiệm, họ biết rằng máy bay sẽ không đến đây trước hai giờ sau đó - nhưng họ chỉ nhìn thấy toàn bộ quá trình máy bay hạ cánh sau khi xe tải đến, và chỉ riêng kinh nghiệm này không thể xác định chính xác thời gian đến chính xác của máy bay.

    Ramirez tự hỏi chuyện gì sẽ xảy ra nếu máy bay đến? Anh đã cân nhắc đến khả năng này, nhưng giờ nó sắp trở thành một mối đe dọa tức thời

    Nếu máy bay đến, phi hành đoàn của nó không bao giờ được báo cáo với bất kỳ ai rằng họ đã nhìn thấy một chiếc trực thăng lớn. Tuy nhiên, nếu họ bắn vào máy bay, những lỗ đạn để lại trên thân máy bay có thể giải thích rõ ràng điều gì đang xảy ra.

    Về chuyện đó, Ramirez tự hỏi, cái lý do quái gì lại ra lệnh cho chúng ta giết hai tên khốn tội nghiệp đó rồi rời đi từ sân bay này thay vì tại địa điểm như đã chỉ định trước?

    Vậy, chuyện gì xảy ra khi một máy bay đến? Anh không có câu trả lời. Nếu không có đèn ký hiệu đánh dấu đường bay như mọi khi thì máy bay cũng sẽ không hạ cánh. Thêm vào đó, 1 trong số 4 người vừa đến có mang theo một chiếc radio VHP nhỏ. Những kẻ buôn bán ma túy này đủ thông minh để sử dụng mã radio báo cáo an ninh sân bay cho phi hành đoàn, Vậy, chuyện gì xảy ra nếu máy bay chỉ lượn qua? Chuyện này hoàn toàn có thể xảy đến. Liệu chiếc trực thăng có hạ nó không? Chuyện gì xảy ra nếu nó cố bắn máy bay nhưng trượt? Chuyện gì xảy ra nếu…? Nếu như…?

    Trước khi thực hiện chiến dịch, Ramirez vốn tưởng nhiệm vụ đã được lên kế hoạch chi tiết, với mọi tình huống khẩn cấp đều được tính đến- và nó đúng là như thế, nhưng chỉ là 1 nửa thời gian theo kế hoạch ở trong rừng và kế hoạch giờ đã bị chệch hướng. Tên khốn nào đã ra quyết định làm điều này?

    Ramirez tự hỏi, Chuyện quái gì đang diễn ra vậy? Lính dưới quyền đều trông chờ vào anh vì tin rằng anh có thông tin, sự hiểu biết, tài lãnh đạo và tràn đầy tự tin. Anh phải giả vờ mọi thứ đều bình thường, rằng vẫn nằm trong sự kiểm soát. Tất nhiên, tất cả đều là nói dối. Anh biết về chiến dịch này nhiều hơn những người khác, nhưng giờ nó chỉ khiến anh cảm thấy lo lắng về tình hình thực tế hiện tại hơn mà thôi. Anh đã quen bị sử dụng giống như một quân cờ di chuyển khắp bàn cờ, đó là công việc của một sỹ quan cấp thấp – nhưng đây là thực chiến. Có 6 người đã chết để chứng minh điều đó

    “KNIFE, đây là NIGHT HAWK, over” radio tần số cao của anh vang lên

    “HAWK, đây là KNIFE. LZ là phía góc bắc của RENO. Chúng tôi đang đứng đợi cuộc rút lui, over”

    “BX, over” Đại tá Johns đang hỏi liệu có vấn đề gì đang xảy ra không. Có các từ mật mã trao đổi dành cho các tình hình khác nhau. JZ có nghĩa là đội đã bị bắt và không thể di tản bằng trực thăng, CFF có nghĩa là đội đang chiến đấu với kẻ thù, nhưng vẫn có thể di tản bằng trực thăng, LW có nghĩa là mọi thứ đều ổn”

    “LW, over”

    “Nói lại, KNIFE, over”

    “LW, over”

    “Đã rõ. Chúng ta sẽ thoát ra trong 3 phút”
     
    My Nga Nguyen thi thích bài này.
  19. hatoan

    hatoan Lớp 1

    THẢM HỎA HIỆN HỮU - CHƯƠNG 14.3

    “Súng máy sẵn sàng” PJ ra lệnh cho phi hành đoàn. Trung sỹ Zimmer ngay lập tức rời bảng điều khiển đến đến vị trí của mình ở phía bên trái khẩu súng. Anh bật nút sẵn sàng cho hẩu súng máy 6 nòng, đây là phiên bản mới nhất của súng Galling đầu đạn xoay, hộp tiếp đạn ở ngay phía bên trái Zimmer, có thể nạp đạn vào nòng bất kỳ lúc nào

    “Súng bên phải đã sẵn sàng” anh báo cáo qua kênh liên lạc nội bộ

    “Súng bên trái đã sẵn sàng” Bean nói từ phía bên kia. Cả hai người đều đeo kính nhìn xuyên đêm để quan sát xem có kẻ địch nào trong rừng không

    “Tôi thấy ánh đèn nhấp nháy hướng 10 giờ” Willis nói với PJ

    “Tôi thấy nó- Chúa ơi- Chuyện gì xảy ra ở đây thế?”

    Sau khi máy bay trực thăng giảm tốc độ, họ có thể nhìn thấy rõ ràng khu vực xung quanh của nhà kho đơn sơ ban đầu. Có bốn thi thể ... và một chiếc xe tải. Tuy nhiên, đội KNIFE đang ở ngay vị trí định trước. Và họ cũng thấy có 2 thi thể

    “Buck, có vẻ như xung quanh đã được dọn dẹp”

    “Đã rõ, PJ” Zimmer rời khoang súng máy và đi về phía sau cabin. Trung sỹ Bean sẽ ngay lập tức nhảy vào vị trí súng máy nếu có chuyện gì, nhưng công việc chính của Zimmer là đếm số người đón lên máy bay. Anh cố gắng hết sức để tránh dẫm lên người khi anh ta di chuyển, nhưng vẫn dẫm phải vài người trong số họ. Tuy nhiên, đám lính thường khá dễ dãi tha thứ cho những người vừa đưa họ ra khỏi lãnh thổ địch

    Chavez giữ đèn nhấp nháy cho đến khi máy bay trực thăng hạ cánh, rồi chạy đến gia nhập cùng đội. Anh thấy đội trưởng Ramirez đang đứng bên đường băng, đếm số người lên máy bay.

    Ding đợi đến lượt mình, rồi tay đội trưởng vỗ vào vai anh “mười” anh nghe thấy đội trưởng đọc to số này. Ngay khi Ramirez lên máy bay, Chavez nghe thấy tiếng trung sĩ Không quân lớn tiếng hét: “Mười một! Cất cánh! Cất cánh!”

    Máy bay trực thăng cất cánh ngay lập tức, và Chavez gần như ngã trên các tấm thép trong cabin, Vega đỡ lấy anh. Ramirez ngã xuống cạnh Chavez, nhưng anh ngay lập tức đứng dậy và đi theo Zimmer đến cabin trước

    “Chuyện gì xảy ra ở đây thế?” 1 phút sau, PJ hỏi Ramirez. Viên sỹ quan bộ binh hạng nhẹ miêu tả sơ qua tình hình. Đại tá Johns tăng tốc động cơ và giữ ở mức bay thấp. Ông ra lệnh cho Zimmer ở lại phía sau khoảng 2 phút để quan sát phía sau xem có máy bay nào không, nhưng có vẻ như nó không xuất hiện. Vì vậy Buck đi về phía trước cabin, tắt nguồn súng máy và tiếp tục theo dõi các thiết bị khác trên máy bay. 10 phút sau họ bay qua bờ biển, hướng ra “vùng ướt” / biển tìm nơi đổ thêm xăng để bay về Panama. Ở phía sau cabin, nhóm lính bộ binh nhẹ vừa rút khỏi rừng rậm buộc chặt dây đai, từng người một nhanh chóng chìm vào giấc ngủ

    Nhưng không bao gồm Chavez và Vega, họ tình cờ ngồi cạnh 6 xác chết, nằm cạnh nhau trên tấm ván dốc ở phía sau cabin. Ngay cả đối với những người lính chuyên nghiệp - một trong số họ đã giết chết hai người bằng chính tay mình - sáu xác chết nằm thẳng đứng ở đó thật đáng sợ. Nhưng hiện trường vụ nổ sân bay còn tồi tệ hơn thế này. Không ai trong số họ nhìn thấy bức ảnh của người bị thiêu chết, và họ đồng ý rằng ngay cả đối với những kẻ buôn bán ma túy, những người bị thiêu chết sẽ rất khổ sở.

    Sau khi đi vào luồng không khí do cánh quạt của máy bay tiếp dầu tạo ra, máy bay trực thăng bắt đầu nhiễu loạn, nhưng việc tiếp nhiên liệu sớm kết thúc. Một vài phút sau, Trung sỹ Bean – Chave vẫn gọi anh là trung sỹ nhỏ- tiến về phía đuôi, bước cẩn thận để tránh dẫm vào chân của mấy binh sỹ. Anh thắt dây an toàn trên một vòng quanh cabin, nói vài câu với micrô trên mũ bảo hiểm, sau đó gật đầu và đi đến lối đi ở phía sau cabin. Bean ra hiệu cho Chavez giúp đỡ một tay. Ding nắm lấy thắt lưng quanh eo Bean và nhìn anh ta đá từng người một từ góc đường băng. Bên ngoài có vẻ lạnh, nhưng Chavez sớm nhận ra rằng trời lạnh hay không đối với những kẻ buôn bán ma túy này không quan trọng. Anh không nhìn lại xem mấy cái xác rơi xuống biển như thế nào mà trở về vị trí cũ và chìm vào giấc ngủ nhanh chóng.

    Một trăm dặm phía sau chiếc trực thăng, một chiếc máy bay phản lực riêng hai động cơ đang bay vòng quanh trên sân bay vừa nãy – phi hành đoàn đơn giản gọi nó là Sân bay Số 6 - vẫn được đánh dấu bằng một mảng lửa hình tròn mơ hồ. Họ có thể nhìn thấy chỗ trống ở đâu, nhưng không có đèn tín hiệu ở sân bay và việc hạ cánh mà không có đèn tương đương với hành động điên rồ. Máy bay không thể hạ cánh nhưng phi hành đoàn lại thở phào vì họ viết chuyện gì đã xảy ra với một loạt máy bay suốt hai tuần qua. Vì vậy, họ quay lại sân bay xuất phát, và ngay khi hạ cánh thì họ gọi một cuộc điện thoại

    Cortez đánh liều bay thẳng chuyến từ Panama tới Medellin, nhưng vẫn mua vé bằng thẻ tín dụng chưa sử dụng. Tên trên thẻ tín dụng là giả và không ai có thể lần tới tên của hắn. Hắn lái xe cá nhân của mình về nhà và ngay lập tức cố gắng liên lạc với Escobedo, chỉ để phát hiện ra rằng ông ta đang ở trong biệt thự trên đồi. Felix không còn năng lượng để tiếp tục lái xe một quãng đường xa sau buổi tối muộn như vậy nữa, cũng như không muốn nói chuyện về những vấn đề quan trọng qua điện thoại di động, dù họ có cam đoan với hán là kênh liên lạc này là an toàn. Mệt mỏi, giận dữ và thất vọng vì nhiều lý do khác nhau, hắn làm một ly rượu mạnh và đi ngủ. Hắn nguyền rủa trong bóng tối, vậy là mọi nỗ lực đều đổ song đổ bể. Hắn sẽ không bao giờ có thể sử dụng lại Moira nữa. Sẽ không bao giờ được gọi cho cô, không bao giờ được nói chuyện với cô, không bao giờ được gặp cô. Và sự thật là lần “hành sự” cuối cùng với cô đã kết thúc thất bại, lý do bởi những lo lắng mà giờ đây đã trở thành hiện thực- nghĩ đến những gì ông chủ của hắn vừa làm chỉ khiến hắn thêm các cảm xúc chân thật mạnh mẽ vào mỗi câu chửi

    Trước bình minh, có sáu chiếc xe tải hướng đến sáu đường băng. Hai nhóm bị chết cháy, nhóm thứ ba bước vào nhà kho sân bay và kết quả tìm kiếm đúng như dự đoán ban đầu: Không gì cả. 3 chiếc xe tải còn lại thấy sân bay không khác gì bình thường, bảo vệ vẫn ở đó, chán nản với nhiệm vụ đơn điệu của mình. Khi nhận rah ai nhóm không quay trở lại, những nhóm còn lại tiến hành tìm kiếm, đồng thời nhanh chóng báo tin về Medellin. Cortez bị tiếng chuông điện thoại đánh thức và nhận lệnh ra sân bay tức thì

    Tại Panama, tất cả đám lính vừa sơ tán khỏi rừng vẫn đang say giấc. Sau khi tắm nước nóng và ăn sáng-bữa sáng không có hương vị gì đặc biệt, nhưng ít nhất không giống với đồ ăn MRE mà họ đã ăn trong suốt tuần qua - họ chỉ ngủ thiếp đi dưới một tấm chăn dày trong phòng bật điều hòa lạnh. Tuy nhiên, bốn sĩ quan đã thức dậy sớm, và họ được gọi để nhận lệnh mới. Giờ thì họ biết rằng chiến dịch SHOWBOAT đã xảy ra bước ngoặt nghiêm trọng, cũng biết được lý do vì sao và khi biết ai là người vừa ra lệnh hành động mới, họ vừa vui mừng lại vừa lo lắng

    Anh chàng sỹ quan mới của Tiểu đoàn 3, Trung Đoàn 17 Lữ Đoàn 1, Sư Đoàn 7 thuộc bộ binh hạng nhẹ đang kiểm tra phòng làm việc trong khi vợ anh bận chỉ đạo người khác dọn đồ. Một chiế vũ Mark-2 Kevlar đang đặt trên bàn làm việc, nó thường được gọi là Fritz do rất giống với chiếc mũ bảo vệ đầu của Đức trong Thế chiến thứ hai. Lớp ngụy trang của mũ bảo hiểm của Sư đoàn bộ binh nhẹ số 7 được trang trí bằng một quả cầu hoa làm từ vải từ đồng phục ngụy trang. Vì vậy, hầu hết các gia đình của cán bộ, chiến sĩ sư đoàn bộ binh nhẹ đều gọi loại mũ này là mũ bắp cải (Cabbage Patch Hat), vì nó giống một cái bắp cải, nó phá vỡ đường viền thông thường của mũ bảo hiểm, khiến nó khó phát hiện hơn. Cả tiểu đoàn trưởng và XO (tham mưu trưởng) đều đã đi nhận nhiệm vụ nên S-3 (ban huấn luyện) mới quyết định họp với S-1 (ban nhân sự). Hóa ra họ đã cùng đóng quân tại Đức 5 năm trước và sau khi đã hỏi thăm tình hình cá nhân sau chầu cà phê, họ chuyển sang công việc

    “Tình hình ở Panama thế nào?”

    “Nóng, ma quái và tôi không cần phải kể với anh về tình hình chính trị nơi đó. Điều thú vị là- chỉ ngay trước khi rời đi, tôi đã gặp một trong những lính Ninja của cậu”

    “Ồ, thế à? Ai đấy?”

    “Chavez. Tên cậu trung sỹ đó. Tôi nghĩ vậy. Tên khốn đó đã khiến tôi bị ‘giết’ trong cuộc tập trận”

    “Tôi nhớ cậu ta. Cậu ấy là một trung sỹ rất giỏi với ờ…trung sỹ Bascomb?”

    “Vâng, thiếu tá?” một cái đầu thò ra ở cửa văn phòng “Trung sỹ Chavez – cậu ta sống cùng với ai trước đây nhỉ?”

    “Đại đội B, sir. Trung úy Jackson chỉ huy…tôi nghĩ là tiểu đội 2. Vâng. Hạ sỹ Ozkanian đã đảm nhiệm vị trí của anh ấy sau này. Chavez đã chuyển đến Fort Benning, anh ấy giờ đang là một người hướng dẫn đào tạo cơ bản” trung sỹ Bascomb nhớ lại

    “Cuậ chắc chuyện đó chứ?” Vị S-3 mới hỏi

    “Vâng, sir. Thủ tục giấy tờ hơi lộn xộn. Anh ấy đã phải chuyển đi một cách vội vàng, thiếu tá, anh nhớ không?”

    “Ồ, đúng thế. Cậu ta đúng là tên khốn giỏi giang đó nhỉ?”

    “Vâng, thiếu tá” viên NCO đồng ý

    “Cậu ta đang làm cái quái gì ở Khu vực Kênh Đào đó?” viên sỹ quan huấn luyện tự hỏi

    “Trung úy Jackson có thể biết, sir” Bascomb gợi ý

    “Anh sẽ gặp cậu ta vào ngày mai” viên S-1 nói với S-3

    “Cậu ta thế nào?”

    “Mới tốt nghiệp từ Hudson, ừ, cậu ta tốt đấy. Có nền tảng gia đình tốt Cha là mục sư, anh trai lái máy bay chiến đấu bên hải quân- tôi nghĩ là phi đội trưởng. Vài người đã nhìn thấy anh ấy ơ Monterey cách đây không lâu. Dù sao thì đó là một trung sỹ rất giỏi trong đội của Tim và dạy cậu ta nhiều kỹ năng”

    “Chà, đứa trẻ Chavez đó thực sự là một trung sỹ giỏi đấy. Tôi không thường bị úp sọt như thế” vị S-3 chạm vào vết sẹo trên mặt “dù sao thì nếu cậu ta không giỏi đến thế thì thật tệ cho tôi”

    “Vậy thì chúng ta có một trung sỹ giỏi rồi, Ed. Cậu sẽ thích ở đây cho mà xem. Ăn trưa ở đây nhé?”

    “Được đấy. Khi nào chúng ta bắt đầu PT (tập thể dục) vào buổi sáng?”

    “06.15 giờ sáng. Sếp thích chạy” vị S-3 mới lầm bẩm vài tiếng trên đường ra cửa. Chào mừng quay lại với Quân đội thực sự

    “Có vẻ như mấy người bạn của chúng ta đang có chút khó chịu” tướng Cutter nhận xét. Ông ta đang cầm bản fax từ CAPER báo cáo về các hoạt động chung “Ai đã nghĩ ra ý tưởng giám sát các cuộc gọi của họ thế?”

    “Mr. Clark” vị DDO trả lời

    “Cùng cái người mà…”

    “Cùng người”

    “Nói chút thông tin về anh ta xem nào?”

    “Cưu lính hải quân SEAL, đã phục vụ 19 tháng ở Đông Nam Á tại một trong những đội đặc nhiệm hầu như không bao giờ được chính thức nhắc tới. Từng bị thương vài lần” Ritter trả lời “ Rời hải quân năm 28 tuổi, quân hàm sỹ quan chỉ huy tiểu đội, là lính giỏi nhất chúng tôi từng có. Chính là người đã đột nhập và giải cứu con của Dutch Maxwell”

    Đôi mắt Cutter sáng lên với tin tức này “Tôi biết Dutch Maxell, từng phục vụ dưới quyền ông ấy khi còn là trung úy. Vậy cậu ta chính là ngã đã bảo vệ cái mông của Sonny à? Tôi chưa bao giờ nghe được toàn bộ câu chuyện”

    “Tướng Maxwell đã bổ nhiệm cậu ấy là chief ngay tại chỗ. Đó là khi ông ấy còn là COMAIRPAC (Tư lệnh Không quân của Hạm đội Thái Bình Dương). Dù sao thì sau đó cậu ấy rời lực lượng, lập gia đình và kinh doanh liên quan đến nghề lặn- nổ mìn dưới nước; cậu ta cũng là chuyên gia về chất nổ. Nhưng vợ cậu ấy bị giết trong một vụ tai nạn giao thông ở Mississippi. Kể từ đó, cậu ta gặp vận rủi. Cậu ta gặp một người bạn gái, nhưng bạn gái lại bị bọn buôn ma túy địa phương bắt cóc và bị giết- có vẻ như cô ta làm chân vận chuyển cho bọn họ trước khi hai người gặp nhau. Vị cựu lính Seal của chúng ta quyết định tự chơi trò săn tìm của mình. Làm rất tốt, nhưng cảnh sát cũng lần ra được manh mối dẫn tới cậu ta Dù sao thì Tướng Maxwell lúc đó phụ trách OP – 03 (huấn luyện). Ông ấy cũng đã nghe qua vài lời đồn. Ông ấy và James Greer là bạn cũ và câu chuyện phát triển theo hướng như hiện nay. Chúng tôi nhận định Mr. Clark có vài khả năng rất hữu ích cho CIA. Vì vậy CIA đã giúp cậu ta “chết” trong một vụ tai nạn trên tàu. Chúng tôi đã thay đổi tên của cậu ta- căn cước mới, mọi thứ và giờ cậu ta làm việc cho chúng tôi

    “Làm cách nào….”

    “Không quá khó. Hồ sơ hải quân của cậu ta chỉ đơn giản là biến mất. Những người tham gia chiến dịch SHOWBOAT này cũng được làm tương tự. Dấu vân tay của cậu ta trong hồ sơ của FBI đã được đổi – lúc đó Hoover vẫn còn điều hành mọi thứ, chà, cứ như vậy thôi. Cậu ta chết và hồi sinh dưới cái tên John Clark”

    “Cậu ta đã làm được những gì từ khi tham gia vào CIA?” Cutter hỏi, thích thú với hướng phát triển của câu chuyện

    “Chủ yếu là người hướng dẫn ở Nông Trại. Thỉnh thoảng chúng tôi cũng có vài vụ đặc biệt cần đến tài năng đặc biệt của cậu ta” Ritter giải thích “Cậu ta chính là gã đã lên bờ đón vợ và con gái Gerasimov, ví dụ thế”

    “Ồ, những chuyện này đều bắt nguồn từ một vụ án ma túy, phải không?”

    “Đúng vậy. Cậu ta đặc biệt ghét bọn buôn ma túy từ tận sâu thẳm trái tim. Ghét mấy tên khốn đó. Đây là điều duy nhất không chuyên nghiệp ở cậu ta”

    “Không chuyên nghiệp….”

    “Không phải ý tôi theo hướng đó. Cậu ta sẽ thích làm việc này. Nó không ảnh hưởng gì đến cách cậu ta làm việc, nhưng cậu ta sẽ thích nó. Tôi không muốn ông hiểu lầm ý. Clark là một sỹ quan hiện trường đặc biệt xuất sắc. Cậu ta có bản năng tốt, có đầu óc, biết cách lập kế hoạch và biết cách điều hành nó chạy trơn tru”

    “Vậy kế hoạch của cậu ta là gì?”

    “Ông sẽ thích nó” Ritter mở tài liệu và lấy ra tập tài liệu. Cutter thấy hầu hết là “ảnh chụp từ trên không” – các bức ảnh chụp từ vệ tinh

    “Trung úy Jackson?”

    “Chào buổi sáng, sir” Tim chào theo kiểu quân đội với viên sỹ quan huấn luyện mới. Vị S-3 đang tuần tra toàn khu vực trại để làm quen với tình hình

    “Tôi đã nghe vài điều rất tốt về cậu” Đó luôn là lời chào hỏi mà vị trung úy nào cũng muốn nghe “Và tôi đã gặp một trong những trưởng nhóm của cậu đấy”

    “Là ai vậy sir?”

    “Cái cậu tên Chavez”

    “Ồ, anh vừa từ Fort Benning đến ạ, thiếu tá?”

    “Không, tôi là một huấn luyện viên về Chiến đấu trong rừng rậm ở Panama”

    “Chavez đang làm gì ở đó?” Trung úy Jackson tự hỏi

    “Giết tôi” viên thiếu tá toe toét cười “Tất cả lính dưới quyền cậu đều tốt thế à?”

    “Cậu ấy là người giỏi nhất. Thật lạ, họ nói huấn luyện cậu ta trở thành trung sỹ trưởng”

    “Đó là cuộc sống quân đội đấy. Tôi sẽ đưa Đại Đội B tối mai đến diễn tập ở Hunter – Liggett. Tôi nghĩ đến chào và báo cậu biết trước”

    “Rất vui được ông chiếu cố, sir” Tim Jackson nói với viên thiếu tá. Tất nhiên, điều này chỉ là khách sáo. Anh vẫn đang học cách để trỏ thành một nhà lãnh đạo thực thụ và việc vị ai đó giám sát không khiến anh thoải mái, dù anh biết mình phải học cách chịu đựng và vượt qua.Thêm vào đó, anh đang cảm thấy bối rối trước những tin tức về Chavez và nghĩ phải để trung sỹ Mitchell kiểm tra thông tin xem có đúng không. Dù sao Ding cũng là một trong những người “của anh”

    “Clark” Đây là cách anh trả lời điện thoại. Và cuộc gọi này được thông qua đường dây “công việc”

    “Kế hoạch đã được htoong qua. Hãy đến gặp tôi ở đây lúc 10.00 sáng mai”

    “Được rồi” Clark gác máy điện thoại

    “Khi nào?” Sandy hỏi

    “Ngày mai”

    “Bao lâu?”

    “2 tuần, không dài hơn 1 tháng” Có lẽ thế, anh tự động thêm vào

    “Liệu nó có…”

    “Nguy hiểm?” John Clark mỉm cười với vợ “Em yêu, nếu anh là đúng việc mình thì không, nó không nguy hiểm”

    “Tai sao?” Sandra Burns Clark hỏi “chỉ có em là người phải bạc tóc thế?”

    “Đó là bởi vì anh không thể đến tiệm uốn tóc để nhuộm, còn em thì có thể”

    “Nhiệm vụ này liên quan đến mấy tên buôn ma túy phải không?”

    “Em biết là anh không thể nói về nó mà. Nó sẽ chỉ khiến em lo lắng hơn thôi, trong khi chẳng có gì phải lo lắng hết” anh nói dối vợ. Clark đã nhiều lần nói dối thế này. Tất nhiên là cô biết nhưng hầu hết các lần khác, cô vẫn muốn nghe mấy lời nói dối đó. Chỉ là lần này cô không muốn nghe.

    Clark chuyển sang chú ý đến TV, mỉm cười thầm trong lòng. Anh đã không săn bọn buôn ma túy trong thời gian rất, rất lâu rồi và anh cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc đi săn trùm ma túy – ngày xưa là vì anh không biết làm cách nào, và cũng không có thông tin cần thiết. Giờ thì anh có tất cả mọi thứ cần thiết để làm công việc này, bao gồm cả ủy quyền của Tổng Thống. Làm việc cho CIA quả thật có nhiều lợi thế

    Cortez kiểm tra đường băng – chính xác là phần còn lại của nó – với sự hài lòng và tức giận lẫn lộn. Cả cảnh sát và quân đội đều chưa đến, dù chắc chắn là họ sẽ đến kiểm tra thôi. Hắn thấy rằng, bất kỳ ai đã ở đây đều làm việc này một cách rất, rất chuyên nghiệp

    Vậy thì mình được hy vọng sẽ suy đoán gì chứ? Hắn tự nhủ. Liệu bọn Mỹ có cửi vài tên Mũ Nồi Xanh đến đây không? Đây là sân bay cuối trong 5 sân bay hắn kiểm tra hôm nay, di chuyển bằng một chiếc trực thăng. Dù chưa trải qua đào tạo về điều tra thám tử, nhưng hắn đã được dày nhiều về bẫy bom và biết chính xác phải tìm gì. Chính xác đó là những gì hắn vừa làm. Hai tên bảo vệ ở đây, cũng như ở các sân bay khác, chỉ đơn giản là mất tích. Điều đó chắc chắn có nghĩa là bọn chúng đã chết, tất nhiên, nhưng hắn chỉ có thể chứng minh được bọn chúng mất tích vào lúc này thôi. Có lẽ hắn được mấy người kia hy vọng sẽ đoán định rằng bọn chúng là người cho nổ tung sân bay nhưng bọn chúng thực chất chỉ là mấy thằng nông dân được Cartel thuê, chưa bao giờ được đào tạo, thậm có có lẽ còn chẳng buồn đi tuần ra quanh sân bay….

    “Đi theo tôi” hắn rời trực thăng cùng với một trong những trợ lý. Viên trợ lý này vốn là một cảnh sát và từng làm vài công tác tình báo đơn giản, ít nhất hắn cũng biết tuân theo vài mệnh lệnh đơn giản

    Nếu mình muốn theo dõi mọt nơi như thế này….mình nên nghĩ đến một nơi ẩn dấu và mình sẽ nghĩ đến hướng gió, và nghĩ đến nếu cần phải lẩn trốn nhanh chóng….Có một điều về lính quân đội là hoàn toàn có thể đoán định được trước. Họ sẽ muốn một nơi có thể theo dõi được toàn bộ chiều dài của sân bay và luôn để mắt đến cái nhà kho chứa nhiên liệu. Cortez đánh giá, vị trí này có thể là một trong hai góc và hắn bước về phía tây bắc. Hắn mất nửa giờ tìm kiếm trong các bụi rậm, hoàn toàn yên lặng, khiến viên trợ lý đi sau hắn cảm thấy bối rối

    “Họ đã từng ở đây” Felix tự nhủ.Đất sau gò nhỏ đã được làm nhẵn. Có người đã nằm đó, ngoài ra còn có dấu vết của giá ba chân súng máy trên mặt đất.

    Hắn không biết những người này đã quan sát sân bay trong bao lâu nhưng hắn khẳng định việc họ có mặt ở đây là lời giải thích cho mấy chiếc máy bay bị mất tích. Người Mỹ? Nếu vậy thì đơn vị nào làm việc này? CIA? DEA? Hay có lẽ là vài nhóm đặc vụ bên quân đội? Và tại sao họ lại sơ tán? Và tại sao họ lại rút lui dễ dàng thế? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu giả sử hai tên lính canh không bị giết? Nếu bọn Mỹ mua chuộc chúng thì sao?

    Cortez đứng dậy phủi quần. Họ đang chuyển cho chúng ta một tin nhắn. Tất nhiên rồi. Sau vụ giết giám đốc FBI của họ- hắn còn chưa có thời gian để nói chuyện với El Jefe về hành vi điên rồ này – họ muốn gửi một tin nhắn rằng chuyện này không được phép xảy ra nữa. Tất nhiên, là từ giờ người Mỹ sẽ làm mọi thứ mà không cần đường đường chính chính. Dù sao thì, việc bắt có hoặc giết các công dân Mỹ là điều an toàn nhất mà bất kỳ một tên khủng bố quốc tế nào cũng có thể làm. Trạm trưởng CIA ở Lebanon bị tra tấn đến chết – CIA không có hành động gì. Rất nhiều lính thủy đánh bộ đã thiệt mạng- và người Mỹ không làm gì. Họ chỉ cố gắng truyền đạt thông tin rằng chuyện này không được phép xảy ra nữa. Người Mỹ quả là đồ ngu. Họ đã cố gắng gửi một thông điệp cho Bắc Việt suốt gần 10 năm và đã thất bại, và giờ họ vẫn không học được bài học tốt hơn. Vì vậy lần này, thay vì không phản ứng gì thì họ lại phản ứng theo cái cách mà đáng ra đừng phản ứng thì hơn. Cortez nghĩ Mỹ có sức mạnh nhưng lại chả mấy khi dùng, điều này thật khó khi. Và không giống người Nga. Sau khi có vài người Nga bị bắt cóc ở Lebanon, Các sỹ quan Phòng Một của KGB ngay lập tức bắt cóc lại con tin của chính những kẻ bắt cóc ngay trên phố và trả về- một phiên bản câu chuyện nói là không đầu, một phiên bản câu chuyện khác nói là chuyển về từng bộ phận- ngay lập tức những người Nga mất tích được trả về kèm theo lời xin lỗi sâu sắc. Mặc dù cách tiếp cận của người Nga hơi thô thiển nhưng họ thực sự biết cách tham gia trò chơi này. Họ tuân theo các quy luật cổ điển của các hoạt động gián điệp, và hành động của họ có thể đoán trước được. Vì vậy, kẻ thù của họ biết những gì có thể và không thể làm được gì. Người Nga luôn nghiêm túc và kẻ thù kính trọng sự nghiêm túc đó

    Không giống như người Mỹ. Mặc dù Cortez nhiều lần cảnh báo ông chủ của mình nên thận trọng với người Mỹ, hắn vẫn tin rằng người Mỹ sẽ không phản ứng trước hành vi tàn bạo của ông ta giết chết các quan chức chính phủ cấp cao của mình.

    Tệ thật. Cortez tự nhủ. Hắn có thể lợi dụng điều này theo hướng có lợi cho mình

    “Chào buổi tối, Sếp” Ryan nói khi lấy chiếc ghế ngồi

    “Chào Jack” Tướng Greer cố hết sức để cười “Thích công việc mới không?”

    “Chà, tôi đang giữ ấm cho chiếc ghế của ông”

    “Con trai, giờ đó là chiếc ghế của cậu” vị DDO nói thẳng “Ngay cả nếu tôi ra được khỏi đây thì tôi nghĩ đã đến lúc tôi về hưu”

    Jack không thích giọng điệu của Greer khi ông nói ‘ngay cả nếu’

    “Tôi không nghĩ mình đã sẵn sàng, sir”

    “Không ai sẵn sàng cả. Chúa tôi, khi tôi vẫn còn là một sỹ quan hải quân, vào lúc tôi học được cách tôi làm tốt công việc thì cũng là lúc tôi phải rời đi. Đó là cuộc sống, Jack”

    Ryan nghĩ về những lời vừa rồi của ông khi nhìn quanh văn phòng. Tướng Greer dựa vào các ống nhựa trong suốt để lấy dinh dưỡng thông qua truyền nhỏ giọt qua tĩnh mạch. Một thiết bị màu xanh lá cây đậm giống như một thanh nẹp giữ cây kim trên cánh tay ông. Ryan nhìn thấy một số vết bầm tím rất khó coi trên cánh tay của Greer, vết bầm này để lại khi nhỏ giọt tĩnh mạch "xâm nhập" vào da. Đây luôn là một dấu hiệu rất tệ. Bên cạnh lọ dịch truyền IV là lọ có nhãn D5W. Greer đang hóa trị và thuốc dạng lỏng D5W được tiêm vào cánh tay của ông. D5W là tên của một loại độc dược mà mọi người tưởng tượng, và loại thuốc này quả thực là một loại độc dược. Nó là một chất diệt khuẩn được cho là tiêu diệt tế bào ung thư nhanh hơn một chút so với tế bào ung thư giết bệnh nhân. Ryan không biết D5W có nghĩa là gì. Nó có thể là từ viết tắt của một hợp chất được phát triển bởi Viện Y tế Quốc gia chứ không phải Trung tâm Nghiên cứu Chiến tranh Hóa học của Quân đội. Jack nghĩ, hoặc có khi là thế, hoặc có khi là hợp tác của cả hai tổ chức cũng nên. Chắc chắn Greer trông như thể là nạn nhân của một thí nghiệm khủng khiếp nào đó.

    Nhưng chuyện đó không đúng. Các bác sỹ giỏi nhất trong ngành đang làm mọi cách họ biết để giúp ông sống sót. Và họ đang thất bại. Ryan chưa bao giờ nhìn thấy Sếp mình gầy như thế.Nó như thể mỗi lần anh đến thăm ông – không bao giờ dưới 3 lần mỗi tuần- ông lại sụt ký đáng kể. Đôi mắt Greer tràn đầy sức sống, đầy vẻ khinh bỉ trước bệnh tật, nhưng kết quả của quá trình đấu tranh đau đớn của ông không thể là thuốc chữa. Ông biết thế. Và Jack cũng biết vậy. Chỉ có thứ duy nhất có thể khiến nỗi đau của ông giảm đi và dây chính là điều anh đang làm. Jack mở hồ sơ ra và lấy ra vài tài liệu

    “Ông hẳn muốn xem qua mấy thứ này” Ryan đưa nó qua, gần như vướng vào ống truyền dịch và Greer gầm gừ giận dữ với mấy ống spaghetti bằng nhựa

    “Cậu sẽ bay qua Bỉ tối mai, phải không?”

    “Vâng, sir”

    “Cho tôi gửi lời hỏi thăm đến Rudi và Franz bên BND nhé. Và thay tôi uống vài lon bia địa phương, con trai”

    Ryan bật cười “vâng, sir”

    Tướng Greer quét mắt qua chồng tài liệu đầu tiên “Tôi thấy là người Hungary vẫn đang vướng vào vấn đề này”

    “Họ đã được hướng dẫn để vấn đề này dần dần nguội đi và làm theo nhưng vấn đề cơ bản vẫn chưa được giải quyết. Tôi nghĩ họ đang hạ dần nhiệt, điều này tốt cho tất cả các bên có liên quan. Bạn của chúng ta Gerasimov đã cho chúng ta vài chỉ dẫn về cách liên lạc với một số người”

    Greer gần như bật cười “Có lý. Vị cựu giám đốc KGB này thích ứng với cuộc sống Hoa Kỳ thế nào?”

    “Không được tốt như con gái. Hóa ra cô ấy luôn muốn có một cái mũi mới. Chà, giờ thì cô ấy đã đạt được ước nguyện” Jack cười toe toét “Lần cuối tôi gặp cô ấy là đang tắm nắng. Sẽ bắt đầu trở lại đại học vào mùa thu tới. Và vợ thì vẫn có chút bồn chồn và Gerasimov vẫn đang hợp tác. Nhưng chúng ta vẫn chưa biết làm gì tiếp với ông ấy khi xong việc”

    “Nói với Arthur đưa ông ấy xem nơi tôi từng sống ở Maine. Ông ta sẽ thích khí hậu ở đó và cũng dễ bảo vệ nữa”

    “Tôi sẽ chuyển lời”

    “Cậu cảm thấy sao khi quản lý mọi hoạt động trong bộ phận?” James Greer hỏi

    “Chà, những gì tôi đọc rất thú vị nhưng vẫn phải chú ý đến quy tắc ‘những gì cần được biết sẽ biết’”

    “Ai nói thế?” vị DDI ngạc nhiên hỏi

    “Thẩm phán Moore nói thế” Jack trả lời “Họ đang có vài hoạt động mà không muốn tôi tham gia vào”

    “Ồ, thật sao?” Greer ỉm lặng một lúc “Jack, trong trường hợp không ai nói với cậu, Giám Đốc, phó giám đốc – họ vẫn chưa lấp đầy chỗ đó, phải không? – và các trưởng bộ phận thông qua mọi thứ. Cậu giờ đang là Phó giám đốc. Không có bất cứ thứ gì cậu không nên biết. Cậu phải biết. Câu chính là quốc hội đấy”

    Ryan xua tay, điều này không quan trọng, thực sự “Chà, có lẽ Thẩm phán không nhìn nhận theo cách này và…”

    Vị DDI cố gắng ngồi dậy “Nghe này, con trai. Điều cậu nói thật vớ vẩn! Cậu phải biết và cậu hãy nói với Arthur là tôi bảo thế. Bỏ ngay cái thứ quy tắc ‘cái gì cần biết sẽ biết’ đó ra khỏi phòng tôi ngay”

    “Vâng, sir. Tôi sẽ để ý điều đó” Ryan không muốn Sếp tức giận. Anh chỉ là một phó giám đốc đóng thế, dù sao thì anh cũng đã quen với việc bị cho ra rìa trong vài chiến dịch, trong suốt 6 năm qua và bằng lòng với việc giải quyết các khía cạnh liên quan khác. Jack không muốn thách thức vị DCI hay ai đó về việc này. Trách nhiệm của anh là báo cáo thông tin tình báo tới quốc hội, tất nhiên, có vài thứ anh muốn phát biểu

    “Tôi không đùa đâu, Jack”

    “Vâng, sir” Ryan chỉ vào tập hồ sơ khác. Anh sẽ tham gia trận chiến đó sau khi anh quay trở về từ Châu Âu “Nào, giờ thì sự việc ở Nam Phi đang chiếm sự quan tâm đặc biệt và tôi muốn hỏi ý kiến của ông….”
     
    My Nga Nguyen thi thích bài này.
Moderators: galaxy, teacher.anh

Chia sẻ trang này