Mai trắng trong tuyết | Tập 1 - Nhóm 4.0 [Ngôn Tình]

Thảo luận trong 'Tiếng Việt' bắt đầu bởi Nhom4.0, 3/9/19.

  1. Giang Phong

    Giang Phong Mầm non

    Thích những đoạn sủng ngọt của hai nhân vật chính quá
     
  2. vuhaiyen

    vuhaiyen Mầm non

    Tiểu Duệ ơi, càng ngày ta càng thích cô nương nhà người rồi đó.
     
  3. Ratlalichsu

    Ratlalichsu Mầm non

    [SPOILER="Chương 21: Hài hước quá đi, đúng là việc ăn uống đối với nữ nhân còn gì vui và thích thú hơn chứ
     
  4. minhnguyetdavu

    minhnguyetdavu Mầm non

    truyện hay này...
     
  5. Bantayxanh

    Bantayxanh Mầm non

    Để lại cmt để nhóm biết vẫn đang theo dõi truyện. Hihi...
     
  6. LiuMao

    LiuMao Mầm non

    Truyện này có ra full chưa ạ????

    Đợi mãi mới có truyện để đọc

    ra tiếp đi add ơi >.<

    Ngày càng ngọt :)))
     
    Last edited by a moderator: 23/9/19
  7. Ratlalichsu

    Ratlalichsu Mầm non

    Còn gì hạnh phúc hơn khi chàng dành tất cả những thứ tốt đẹp cho nàng chứ?!
     
  8. Ratlalichsu

    Ratlalichsu Mầm non

    Lần quay lại Mai phủ lần này, nàng chắc hẳn sẽ có cảm khác vừa vui vừa buồn, nhưng nếu một ngày nào đó sự thật được sáng tỏ, thì liệu nàng có....haizzz... hiếu với tình bên nào sẽ nặng hơn đây?
     
  9. Ratlalichsu

    Ratlalichsu Mầm non

    Hi vọng chương sau sẽ có cảnh đêm tân hôn :)
     
  10. HoaThanhTung

    HoaThanhTung Mầm non

    mê Dương Thiên Vũ quá

    sắp hết tập rồi phải không nhỉ

    đọc tên chương tự nhiên bị xúc động
     
    Last edited by a moderator: 23/9/19
  11. trang1q2w

    trang1q2w Mầm non

    Ước được như Tiểu Duệ :))
     
  12. trang1q2w

    trang1q2w Mầm non

    Dương Thiên Vũ ngọt ngào quá
     
  13. trang1q2w

    trang1q2w Mầm non

    Chương này Tiểu Duệ ngầu ghê
     
  14. Huy Tấn Vũ

    Huy Tấn Vũ Mầm non

    Ngọt vừa vừa thôi, chừa đường tui sống với :((

    Đúng gu mị thích nên cầu xin đừng drop, hãy ra chap đều đặn ạ :((

    Quyết định vùng lên cướp Dương Thiên Vũ khỏi tay Tiểu Duệ ><
     
    Last edited by a moderator: 23/9/19
  15. Nhom4.0

    Nhom4.0 Lớp 3

    CHƯƠNG XXXIII

    LẠI GẶP THÁI KHANH QUẬN VƯƠNG


    - Tiểu!

    Ai đó kêu lên. Lập tức, mọi người xôn xao bàn tán. Cửa tiểu, cửa tiểu. Tiểu Duệ đã thắng. Vẫn thái độ bình tĩnh như thường, nhà cái dùng que gạt ngân phiếu về phía mình, gạt tiền thắng cược cho Tiểu Duệ. Nàng cầm một trăm lượng bạc trên tay, vui vẻ nhét vào trong áo.

    - Hôm nay chơi đến đây thôi, ta về đây. - Tiểu Duệ vừa nói vừa xoay người bước về phía cửa.

    Ngay lập tức, hơn mười đệ tử của Vương Nhị xông lên, chắn trước mặt nàng, mấy hộ vệ cũng lập tức vào thế sẵn sàng tấn công. Hắn cười cười, đứng dậy, đi về phía Tiểu Duệ.

    - Tiểu cô nương sao vội vàng thế?

    Tiểu Duệ hơi nghiêng người, mỉm cười nhìn hắn.

    - Huynh cứ việc tự nhiên, ta có việc phải đi trước, cáo từ.

    - Khoan đã. - Vương Nhị giơ tay ngăn lại. - Lâu lắm rồi lão gia chưa chơi thỏa thích, chọn dịp không bằng gặp dịp, chẳng mấy khi có thể bồi tiếp một tiểu mỹ nhân chơi bài. Cô nương thấy thế nào?

    Tiểu Duệ vẫn cười cười, khẽ lắc đầu.

    - Nhưng bổn cô nương không có hứng thú chơi cùng mấy kẻ xấu xí.

    - Ngươi…

    Vương Nhị mặt đen lại, vết sẹo trên trán bên trái của hắn lại đỏ lựng, giật giật, trông vô cùng dữ tợn. Lập tức, hơn mười đệ tử của Vương Nhị và ba hộ vệ của vương phủ đồng loạt lao lên. Tất cả người trong sòng bạc lập tức tản ra xa, đao kiếm không có mắt, bọn họ không muốn bị liên lụy vô cớ cũng là chuyện dễ hiểu.

    Không khí vừa rồi vui vẻ, náo nhiệt bao nhiêu thì bây giờ hỗn loạn bấy nhiêu. Ba đấu với mười hai, một địch bốn nhưng hộ vệ của vương phủ đúng là không làm mất mặt Dương Thiên Vũ, không hề bị lép vế. Phải biết, những đồ đệ đi theo Vương Nhị này võ công cũng không hề tầm thường, đều là những kẻ có máu mặt trên giang hồ.

    Hỗn chiến một hồi, Tiểu Duệ vẫn an toàn trong vòng bảo vệ của ba hộ vệ, nàng đứng đó, ánh mắt như nước, điềm tĩnh quan sát mọi thứ. Lại nhớ trước đây, Hắc Mã và Hắc Tôn cũng phải cực khổ bảo vệ nàng khỏi đám người của tên cẩu huyện lệnh kia. Có một chủ nhân như nàng, thật vất vả cho họ rồi!

    Đã có mấy đệ tử của Vương Nhị bị thương, nhưng xem ra người của Tiểu Duệ khó lòng mà thắng nổi, cứ giằng co như thế này, bên đông tất có thế mạnh hơn. Bàn ghế, đồ đạc của sòng bạc cũng đã hỏng hóc vô số. Vương Nhị đứng ngoài, lãnh đạm nhìn tất cả. Phía bên này, Tiểu Duệ ánh mắt tràn đầy phức tạp, chẳng lẽ nàng đã phán đoán sai?

    Một hộ vệ của Tiểu Duệ bất ngờ bị trúng một kiếm vào tay, lập tức, mấy tên đồ đệ của Vương Nhị thừa thắng xông lên, bu quanh hộ vệ bị thương kia. Đội hình phòng vệ của mấy người Hắc Tôn có chút rối loạn. Mặt không đổi sắc, Hắc Tôn vẫn vung kiếm chống trả quyết liệt, tấm lưng cao lớn chắn ngay phía trước Tiểu Duệ. Đối với những người như bọn họ, dù có chết cũng phải bảo vệ sự an toàn của chủ nhân.

    Vừa lúc đó, một đoàn người bước vào, đồ đệ của Vương Nhị lập tức dừng tay. Thấy vậy, Hắc Tôn cũng đứng hơi tránh qua một bên, nhưng vẫn trong tư thế sẵn sàng động thủ. Tiểu Duệ nheo mắt nhìn người vừa bước vào, trong mắt nàng hiện lên một tia kinh ngạc.

    - Là ngươi!

    Kẻ vừa tiến vào cười cười, tiến về phía Vương Nhị và Tiểu Duệ. Hắn cúi người hành lễ.

    - Ha ha, tưởng ai, hóa ra đều là bằng hữu cả. Để ta giới thiệu một chút, đây là Vương Nhị, Vương đại ca. - Rồi hắn đưa tay về phía Tiểu Duệ. - Còn đây là Mai tiểu thư, quý nữ của Mai tướng quân trấn thủ phía bắc kinh thành năm xưa.

    Tiểu Duệ khẽ chau mày khi nghe những lời của kẻ mới tiến vào - Thái Khanh quận vương.

    Còn Vương Nhị, hắn lập tức cúi người hành lễ, thái độ cực kỳ lễ độ.

    - Mai tiểu thư, đã mạo phạm tiểu thư rồi. Mong tiểu thư thứ tội.

    Tiểu Duệ hơi mỉm cười, bước lên phía trước, mặc kệ ánh mắt ngăn cản của Hắc Tôn.

    - Ta cứ tưởng là ai, hóa ra đều là người quen cả.

    Thái Khanh quận vương vẫn treo nụ cười giả lả trên môi.

    - Đúng là không đánh không quen, không đánh không quen, mời Vương đại ca, Mai tiểu thư qua đây thưởng trà.

    - Cảm ơn thịnh ý của quận vương, nhưng ta không quen ngồi cùng những người xấu xí.

    Thái Khanh quận vương cười ha hả, Vương Nhị cũng hơi nhếch môi, nhưng không có vẻ tức giận như lúc nãy.

    - Vậy Mai tiểu thư có nể mặt ta chút không?

    Tiểu Duệ gật đầu, đi theo hướng tay hắn mời. Mấy hộ vệ của nàng đứng chờ phía ngoài, chỉ có Thái Khanh quận vương và Tiểu Duệ bước vào trong phòng. Căn phòng ở phía sau sòng bạc, không lớn, nhưng bài trí thanh nhã, trên tường treo tranh tứ quý, thư án cũng để đầy sách quý, xem ra nơi thanh nhã như này là phòng riêng của Thái Khanh quận vương khi đến đây rồi.

    Thái Khanh quận vương đích thân pha trà, sau đó rót một chén nhỏ, đặt trước mặt Tiểu Duệ.

    - Mai tiểu thư, mời dùng trà.

    Thái Khanh quận vương là con trai trưởng của Huệ Minh công chúa. Huệ Minh công chúa vốn là con gái cưng của tiên đế, ngài đặc biệt yêu chiều vị công chúa này. Vì vậy, dù các công chúa khác hoặc phải gả đi ngoại quốc hòa thân, hoặc cũng được gả cho một vị đại thần nào đó để cân bằng thế lực thì Huệ Minh công chúa lại được ban cho phủ đệ vô cùng nguy nga, được thành hôn với người mà công chúa muốn. Năm đó, Huệ Minh công chúa vừa mắt một tú tài nho nhỏ, vì quá cưng chiều cô công chúa này mà tiên đế vẫn đồng ý, để công chúa và phò mã sống trong phủ đệ lộng lẫy ở kinh thành, nhằm giúp công chúa được sống thoải mái nhất, lại gần gũi tiên đế.

    Tiểu Duệ mặc dù chưa xuất giá, nhưng cũng đã có thánh chỉ ban hôn của hoàng thượng. Như vậy, xét về vai vế, đáng lý Thái Khanh quận vương phải gọi nàng một tiếng hoàng thẩm mới đúng tôn ti. Phải chăng Thái Khanh quận vương có dụng ý khác khi luôn miệng gọi nàng một tiếng “Mai tiểu thư”, hai tiếng “Mai tiểu thư”?

    Tiểu Duệ khẽ nhấp một ngụm trà, hương trà thanh thuần, thơm mát, chỉ cần ngửi cũng biết đây nhất định là trà thượng hạng. Tiểu Duệ mỉm cười.

    - Thật không ngờ sản nghiệp của quận vương lại lớn đến thế, đụng đâu cũng trúng.

    Thái Khanh quận vương cười ha hả.

    - Khiến Mai tiểu thư chê cười rồi, đều là làm ăn nhỏ, làm ăn nhỏ thôi. Mai tiểu thư, năm đó Mai tướng quân cứu ta một mạng, ân nghĩa ấy đến bây giờ ta vẫn chưa ngày nào quên, chỉ mong có cơ hội báo đáp tướng quân.

    Tiểu Duệ nhíu mày.

    - Quận vương quen cha ta?

    Khuôn mặt Thái Khanh quận vương tràn đầy vẻ ngạc nhiên.

    - Mai tiểu thư, tiểu thư với ta cũng không phải ngày đầu quen biết. Tiểu thư quên rồi ư?

    Hắn nói hắn với nàng không phải ngày đầu quen biết? Rất có thể. Dương Thiên Vũ từng nói nàng là thanh mai trúc mã của hắn, cũng thường xuyên ra vào cung, chơi đùa cùng đám hoàng tử thuở nhỏ, vậy quen biết Thái Khanh quận vương cũng không phải chuyện lạ nhỉ? Tiểu Duệ cười cười.

    - Cũng lâu rồi, có chuyện ta nhớ, có chuyện không còn nhớ rõ ràng nữa.

    Nói rồi nàng cúi đầu, nhấp một ngụm trà. Trong mắt Thái Khanh quận vương thoáng qua một tia phức tạp, rồi hắn lại cười rất thoải mái.

    - Đúng vậy, chuyện cũng đã qua lâu rồi. Nhớ năm đó ta đa tình bám theo tiểu thư, tiếc rằng tiểu thư thà để ý ai chứ cũng không thèm để ý ta. Ha ha!

    Một giọt trà hơi sánh ra, bắn lên tay Tiểu Duệ, nàng vội trấn tĩnh lại, vờ uống thêm ngụm trà nữa. Hắn nói quen nàng, lại còn có tình cảm với nàng? Tại sao Dương Thiên Vũ chưa bao giờ nói cho nàng biết? Cũng có thể vì Dương Thiên Vũ ghen nên không nói chăng? Hay do hắn cũng không hề biết?

    - Nhớ lại những năm tháng đó thật vui vẻ, ta cùng các hoàng thúc chơi đùa, tốt biết mấy. Tiếc rằng giờ đã lớn cả rồi, cũng chẳng còn mấy người!

    Hắn lắc đầu, giọng nói đầy vẻ hoài niệm. Tiểu Duệ bất giác nhíu mày, không nói gì. Thái Khanh quận vương lại lên tiếng.

    - Thật đáng tiếc, dù hoàng thượng, vương gia và ta dốc lòng điều tra vẫn không tra ra kết quả rõ ràng vụ án năm xưa. - Giọng hắn cực kỳ đau buồn, mất mát.

    - Vụ án?

    Thái Khanh quận vương nhìn Tiểu Duệ, thở dài, hồi lâu sau mới lên tiếng.

    - Mai tiểu thư đừng quá đau buồn, chuyện qua cũng đã lâu rồi nhưng ơn cứu mạng của Mai tướng quân ta luôn ghi lòng tạc dạ, cũng sẽ dốc sức nhất định phải tra ra kẻ nào hại tướng quân, hại Mai phủ.

    Toàn thân Tiểu Duệ chấn động, nàng suýt buông rơi chén trà đang cầm trên tay. Tiểu Duệ nhìn hắn chằm chằm, hồi lâu sau mới cất lên thành lời.

    - Ngươi tra được những gì rồi?

    Thái Khanh quận vương cúi đầu, dường như hắn đang sắp xếp lại suy nghĩ, nhưng hồi lâu sau ngẩng đầu, ánh mắt đầy đau thương.

    - Chưa có gì.

    Khó khăn lắm Tiểu Duệ mới ổn định được hơi thở. Dương Thiên Vũ từng nói cha nàng, Mai tướng quân anh dũng vô song, trong cuộc chiến bảo vệ hoàng thành của quân xâm lược Nhữ Lam, Nhữ Lam đã cho người trà trộn vào Mai phủ, hạ thủ cả nhà nàng. Tin tức này lan ra, Mai tướng quân khi đó vì quá đau buồn nên hy sinh trong trận chiến. Hắn không biết vì sao nàng thoát chết, cũng không biết vì sao nàng lại lưu lạc đến mãi thôn trấn nhỏ ấy. Nhưng bây giờ, Thái Khanh quận vương lại nói những lời này với nàng. Chuyện này, rốt cuộc là thế nào?

    Tiểu Duệ nhìn Thái Khanh quận vương chằm chằm, nàng hít sâu một hơi, bình ổn tâm trí, lên tiếng.

    - Cảm ơn quận vương đã cho biết. Khi nào có tin tức gì, xin hãy báo cho ta.

    Thái Khanh quận vương gật đầu chắc nịch. Tiểu Duệ cúi đầu, vò chiếc khăn trong tay, lòng bàn tay đã đẫm mồ hôi.

    - Hôm nay cũng không còn sớm nữa, ta về đây.

    Thái Khanh quận vương cúi chào nàng, nhưng hắn có vẻ như còn điều gì muốn nói. Tiểu Duệ đứng lên, cũng không vội bước ra khỏi cửa, nàng dừng lại một chút, lúc này, dường như không nhịn được nữa, Thái Khanh quận vương lên tiếng, giọng hắn có vẻ nửa như hoang mang, nửa lại như dè chừng.

    - Mai tiểu thư, xin hãy cẩn thận!

    Tiểu Duệ lại chấn động, nàng quay đầu, chỉ thấy Thái Khanh quận vương đã quay người, chỉ còn thấy bóng lưng của hắn. Nàng khẽ nhíu mày, cũng không nói thêm gì nữa, lẳng lặng mở cửa, bước ra ngoài.

    Tiểu Duệ vừa ra khỏi phòng, Hắc Tôn lập tức tiến lên.

    - Cô nương!

    Nàng khẽ mỉm cười.

    - Ta cùng quận vương uống trà chút thôi, không có gì đâu. Chúng ta hồi phủ.

    - Vâng! - Nàng đi vài bước, như nhớ ra điều gì, nói thêm. - Chuyện lộn xộn hôm nay cũng không cần báo với vương gia đâu. Hiện giờ vương gia đang bận chính sự, đừng để huynh ấy phải lo lắng vì mấy chuyện nhỏ nhặt này.

    - Vâng, cô nương!
     
    hieulc thích bài này.
  16. Nhom4.0

    Nhom4.0 Lớp 3

    CHƯƠNG XXXIV

    BÍ MẬT


    Vẫn phòng của Thái Khanh quận vương, ngay khi Tiểu Duệ vừa rời khỏi sòng bạc, một bóng người lặng lẽ lách mình qua cửa, tiến vào trong. Thái Khanh quận vương vẫn đứng quay mặt vào trong. Người kia cúi người, hành lễ.

    - Quận vương!

    Chỉ nghe tiếng Thái Khanh quận vương khẽ cười.

    - Vương Nhị, hôm nay ngươi làm tốt lắm.

    - Đa tạ quận vương khen ngợi.

    - Việc ở Thùy Châu, ngươi cho người đi xử lý cho gọn ghẽ, hiểu chưa?

    - Vâng, thưa quận vương.

    Nói xong, hắn đứng dậy, lặng lẽ rời khỏi phòng. Lúc này, Thái Khanh quận vương mới chậm rãi quay người, nhìn vệt nước trà Tiểu Duệ vô tình làm sánh ra trên mặt bàn. Khóe môi hắn chậm rãi cong lên, tạo thành một nụ cười lạnh lẽo.

    ***

    Đúng là dạo gần đây Dương Thiên Vũ vô cùng bận rộn, Hắc Tôn mấy lần muốn báo cáo với hắn chuyện ở sòng bạc - Dương Thiên Vũ có lệnh mọi việc liên quan đến Tiểu Duệ đều phải báo với hắn - nhưng nhìn thấy khuôn mặt mỏi mệt của Dương Thiên Vũ, Hắc Tôn lại thôi, không báo nữa. Hắc Tôn thấy Tiểu Duệ nói cũng có lý, vương gia mỏi mệt như vậy, không nên để ngài thêm bận tâm với mấy việc nhỏ nhặt linh tinh. Dù sao xô xát hôm đó cũng không có gì nghiêm trọng. Chỉ là, hắn vẫn cảm thấy việc Mai cô nương trò chuyện hồi lâu trong phòng của Thái Khanh quận vương có điểm gì đó không thích hợp cho lắm, nhưng cụ thể không thích hợp ở chỗ nào thì hắn lại không thể biết được.

    Cuối cùng, sau khi suy đi tính lại, Hắc Tôn quyết định không báo với vương gia việc này. Bởi hắn thấy mấy ngày nay Tiểu Duệ vẫn như thường, nếu không nô đùa cùng Táo Xanh trong sân tập thì lại thử cưỡi ngựa, bắn tên với mấy hộ vệ, đến giờ ăn thì cho người đi mua những món ngon nổi tiếng của kinh thành về thưởng thức, cũng không gặp lại Thái Khanh quận vương lần nào. Hắc Tôn thầm nhủ, có lẽ hắn nghĩ nhiều rồi.

    Nhưng cuộc sống có rất nhiều điều không thể nói trước được. Bánh xe số phận có thể đi chệch hướng chỉ bằng lực đẩy nhẹ của một ngón tay. Có nhiều chuyện thay đổi đến kinh ngạc chỉ vì một hành động nhỏ mà thôi. Để rồi sau này, chính Hắc Tôn cũng không biết hành động này của mình lại kéo theo những sự việc không thể nào ngờ được…

    ***

    Thời gian thấm thoắt trôi qua, chỉ còn mấy ngày nữa là đến hôn lễ của Lâm Vũ vương gia. Lúc này, vương phủ đã đỏ rực đèn lồng, chữ hỉ… không khí cực kỳ nhộn nhịp. Tiểu Duệ cũng đã trở về Mai phủ, đem theo Mễ Lan, Xuân Nhi và mấy chục hộ vệ.

    Mai phủ.

    Mễ Lan và Xuân Nhi mấy hôm nay cũng vô cùng bận rộn, đến mức dậy từ sáng sớm, mãi khuya mới được đi nghỉ. Xuân Nhi lo phân công gia nhân trang trí, chuẩn bị tiệc rượu. Mặc dù hiện giờ Tiểu Duệ không còn người thân nào nhưng tiệc cúng vẫn phải đầy đủ, hợp quy củ. Nàng không đồng ý mời thêm ai, nhưng phủ cũng làm tiệc chiêu đãi gia nhân, vì vậy vẫn cần chuẩn bị rất nhiều thứ. Còn Mễ Lan phụ trách kiểm kê các món đồ hồi môn của Tiểu Duệ. Thực ra đồ hồi môn đều do một tay Dương Thiên Vũ đưa tới, nhưng Mễ Lan vẫn cần giám sát, kiểm tra và phân công người bảo vệ.

    Có thể nói, trên dưới vương phủ, Mai phủ, ai cũng bận rộn, chỉ trừ một người - Tiểu Duệ. Cũng chính bởi ai cũng bận rộn, không còn nhiều người chú ý đến nàng nữa, Tiểu Duệ thường đi dạo trong khuôn viên Mai phủ, mấy ngày này nàng cũng hạn chế ra ngoài.

    Tin tức hôn lễ đã được truyền đi khắp kinh thành, Mai tiểu thư là người nhân hậu, vì vậy có không ít ăn mày kéo đến xung quanh Mai phủ. Nhiều gia nhân muốn đuổi họ đi, nhưng Tiểu Duệ đều không đồng ý với cách làm như vậy, nàng nói sắp đến đại hỉ, cần làm nhiều việc phúc để may mắn hơn. Nên thi thoảng rảnh rỗi Tiểu Duệ vẫn đi dạo một chút, phát cho mấy người ăn mày chút tiền, đồ ăn. Gia nhân chỉ có thể ngấm ngầm đuổi bớt ăn mày đi, vì nếu không cứ tình hình này, Mai phủ thành nơi nhiều ăn mày nhất kinh thành mất.

    Chiều, sau khi ăn điểm tâm xong, Tiểu Duệ đi dạo loanh quanh cho thoải mái. Nàng sai quản gia mang cho một túi tiền xu và một giỏ bánh bao lớn. Mọi người của Mai gia đều đã quen nên vui vẻ chuẩn bị, hai hộ vệ lặng lẽ canh gác phía xa xa. Tiểu Duệ tay xách giỏ bánh bước về phía đám người ăn mày đang kẻ nằm người ngồi trong ngõ nhỏ cách Mai phủ một con đường. Vừa nhìn thấy nàng, mọi người lập tức im lặng, đứng xếp hàng đợi nhận bố thí. Tiểu Duệ khẽ mỉm cười, đặt vào tay hoặc những chiếc bát sứt mẻ của mọi người một chiếc bánh bao và mấy đồng xu nhỏ. Mai gia vốn đã lụi tàn, sản nghiệp chẳng còn gì, tất cả tài sản này đều do vương phủ cung cấp.

    - Đây là đồ của vương gia. Mọi người nhận lấy tấm lòng của vương gia nhé.

    Không chỉ những người ăn mày, đến gia nhân trong phủ vương gia cũng đều cảm kích tấm lòng của Tiểu Duệ. Họ nói nàng đối xử tốt với hạ nhân, với những người nghèo khó mà không mảy may nhận tiếng thơm về mình, đều nói tốt cho vương gia, đều để bách tính thấy vương gia, triều đình lúc nào cũng thương dân như con.

    Hàng người đã quen với việc nhận tiền và bánh nên sau khi nhận xong lập tức tản đi. Hàng người dài cuối cùng cũng gần hết. Đến người ăn mày cuối cùng, Tiểu Duệ thò tay vào giỏ, giỏ trống không, nàng giũ giũ túi tiền, cũng không còn xu lẻ nào. Nàng áy náy nói.

    - Ngươi đứng đây đợi một chút. Lát ta quay lại nhé!

    Tiểu Duệ đang định quay người rời đi thì một giọng nói nhỏ xíu, nghèn nghẹn vang lên, khiến nàng khựng lại.

    - Tiểu thư!

    Tiểu Duệ chầm chậm quay người, nhìn người ăn mày đầu bù tóc rối lúc này mới chầm chậm ngẩng đầu, ngước mắt nhìn nàng. Tiểu Duệ hít một hơi, mỉm cười.

    - Cuối cùng cũng tìm được ngươi rồi, thật vất vả.

    Người ăn mày nước mắt rưng rưng, khuôn mặt bẩn thỉu nhăn nhúm. Hắn há miệng, định nói gì đó, đột nhiên Tiểu Duệ lên tiếng.

    - Nửa đêm nay đợi ta ở đây, nhớ đúng giờ.

    Nói rồi nàng xoay người, quay trở về Mai phủ. Hai hộ vệ phía xa xa vẫn đứng thẳng lưng, chăm chú quan sát bảo vệ nàng. Khi đi qua họ, nàng chỉ nói.

    - Chúng ta vào thôi.

    - Vâng.

    Cánh cổng Mai phủ chầm chậm đóng lại. Trong ngõ nhỏ, giữa bóng chiều chập choạng, một cơn gió lạnh thổi qua, người ăn mày giơ tay, lau những giọt nước mắt đang không ngừng tuôn rơi trên mặt. Cuối cùng hắn chỉ nghẹn ngào thì thầm.

    - Tiểu thư, người còn sống!



    Sau khi trở về Mai phủ, nàng lập tức cho gọi quản gia, dặn ngoài việc chuẩn bị tiền và bánh bao thì đi mua cho nàng mấy trăm chiếc áo bông, loại rẻ, không cần đẹp nhưng phải đủ ấm. Nàng thở dài.

    - Mùa đông đến rồi, trời càng ngày càng lạnh, mấy người họ đều quần áo rách tả tơi, nhất định rất lạnh.

    - Tiểu thư, người thật nhân từ.

    Tiểu Duệ mỉm cười, lắc đầu.

    - Ta thì có thể làm gì cho họ chứ? Chẳng qua cũng chỉ mấy chuyện vặt vãnh, giúp được vài ba người trong vài ba ngày. Cái họ cần là nhà để ở, đất để cày cấy, làm ăn.

    - Tiểu thư, chuyện này hoàng thượng và vương gia nhất định làm vì nhân dân bách tính. Người xem, có mấy năm mà dân chúng sống tốt lên trông thấy, ấm no, hạnh phúc.

    Tiểu Duệ gật gật đầu, cho ông ta lui ra. Nàng ngồi bên bàn, lặng lẽ nhìn chén trà dưới tay. Có quá nhiều chuyện nàng không nhớ, cũng không hiểu. Hiện giờ nàng như đang lạc trong một mê cung bao phủ bởi sương mù, không biết lối ra, cũng không nhìn rõ xung quanh mình.

    Vừa lúc ấy, có tiếng gõ cửa, giọng Xuân Nhi vang lên.

    - Cô nương, vương gia gửi thư tới.

    - Muội mang vào đi.

    Xuân Nhi vui vẻ tiến vào phòng, vừa thấy Tiểu Duệ, nàng ta lo lắng hỏi.

    - Cô nương có chuyện gì sao? Nhìn sắc mặt cô nương không được tốt lắm.

    Nàng uể oải gượng cười.

    - Sắp thành hôn rồi, ta hơi lo lắng.

    Nghe thấy vậy, Xuân Nhi lập tức vui vẻ trở lại, đưa phong thư trong tay qua.

    - Cô nương phải chú ý nghỉ ngơi cho tốt, đừng lo lắng quá. Nô tì cũng nghe người ta nói sắp đến hôn lễ, các tân nương đều lo lắng, sợ hãi. A, vậy để nô tì đi bảo nhà bếp nấu canh bổ cho cô nương.

    - Không cần đâu…

    Nhưng Tiểu Duệ chưa kịp nói hết câu, Xuân Nhi đã đi ra khỏi phòng. Nàng nhìn theo bóng lưng ấy, Xuân Nhi lúc nào cũng vui vẻ, hoạt bát, giống như nàng trước đây vậy. Tiểu Duệ bỗng giật mình, “nàng trước đây”? Mới mấy ngày trôi qua, nhưng ánh mắt cùng câu gọi của gã ăn mày, thêm những lời lấp lửng của Thái Khanh quận vương, tất cả những thứ đó như bám chặt vào tâm trí nàng, luôn khiến nàng phải suy nghĩ rất nhiều. Bệnh đau đầu của Tiểu Duệ nhờ thuốc của Dương Thiên Vũ cũng đã khỏi, nhưng nàng vẫn chẳng nhớ ra nổi chuyện gì.

    Chỉ một lát đã thấy Xuân Nhi quay lại, nàng ta vui vẻ bưng theo một đĩa điểm tâm.

    - Cô nương, canh đang nấu, chắc lát nữa mới được, cô nương dùng điểm tâm nhé.

    Tiểu Duệ lắc đầu.

    - Ta vừa ăn rồi.

    - Cô nương, dạo này cô nương gầy đi rồi, người phải ăn nhiều một chút, cũng đừng lo lắng nữa.

    - Ta biết rồi, nhưng ta no lắm, không ăn nữa đâu, muội ăn đi.

    - Nô tì không dám.

    Xuân Nhi vội xua xua tay. Dù theo hầu Tiểu Duệ từ ngày đầu nàng về vương phủ, cũng được Tiểu Duệ coi như tỷ muội, nhưng cả Xuân Nhi lẫn Mễ Lan chưa khi nào quá phận. Hạ nhân của vương phủ, ngoại trừ năng lực làm việc thì việc tuân thủ quy củ cũng cực kỳ tốt.

    - Xuân Nhi, muội cũng không còn nhỏ nữa, mấy năm nữa ta sẽ nói với vương gia tìm nhà nào tốt, gả muội vào, được không?

    Xuân Nhi lập tức đỏ bừng hai má.

    - Xuân Nhi không gả đi đâu. Xuân Nhi muốn được hầu hạ cô nương cả đời.

    Tiểu Duệ mỉm cười, đưa nàng ta một chiếc bánh, Xuân Nhi không từ chối nữa, đưa hai tay đón lấy, khẽ cúi đầu cắn một miếng, che đi khuôn mặt đang đỏ bừng.

    - Nếu không muốn vương gia tìm giúp, vậy thì chỉ cần muội ưng ai, cứ nói với ta, ta nhất định sẽ chuẩn bị của hồi môn thật tốt cho muội.

    Xuân Nhi cầm chiếc bánh cắn dở, hai mắt đã rưng rưng.

    - Cô nương, cô nương thật tốt.

    - Ta giờ không còn người thân nên hai muội cũng xem như muội muội của ta. Không tốt với bọn muội thì còn tốt với ai chứ?

    Xuân Nhi nghẹn ngào, không biết phải nói gì. Tình cảm của Tiểu Duệ đối với Xuân Nhi và Mễ Lan là thật, hiện giờ một thân một mình trên đời, nàng sớm đã coi hai nô tì hầu hạ mình như người thân, chính vì thế, nàng cũng muốn cho họ một cuộc sống yên ổn, hạnh phúc.
     
  17. Nhom4.0

    Nhom4.0 Lớp 3

    CHƯƠNG XXXV

    GÃ ĂN MÀY


    Buổi tối, Mai phủ đèn đuốc sáng trưng, đã sang mùa đông rồi nhưng không biết bằng cách nào, những người làm vườn trong Mai phủ vẫn chăm nom vườn hoa vô cùng rực rỡ. Tiểu Duệ khoác chiếc áo choàng lông cáo, đi dạo trong vườn hoa, sau lưng nàng là Xuân Nhi và Mễ Lan.

    - Mễ Lan, hồi môn có phải nhiều quá rồi không? Vất vả cho muội rồi.

    Mễ Lan hai má ửng hồng, hai mắt long lanh, rõ ràng nàng ta đang rất vui.

    - Cô nương, vương gia thật chu đáo, chuẩn bị đầy đủ hết mọi thứ. Nô tì chỉ kiểm kê với sắp đặt chút thôi mà còn thấy mệt. Không biết vương gia tốn bao công sức nữa.

    - Ta đã nói với huynh ấy ta không muốn làm lớn làm gì, rất phiền phức. Nhưng huynh ấy nói hôn lễ này do đích thân hoàng thượng ban, không thể làm qua loa đại khái được. Huống hồ, vương phủ có lẽ cũng chỉ có một hôn lễ này mà thôi. Thật khiến mấy người bọn muội vất vả.

    - Chuyện vui cả đời của cô nương và vương gia, bọn nô tì dĩ nhiên không mệt rồi. Nô tì vô cùng vui mừng. - Mễ Lan lên tiếng.

    - Đúng vậy, đúng vậy, hôn lễ long trọng như thế này, nô tì thật vinh dự khi được tham gia. - Xuân Nhi cũng hòa theo.

    Tiểu Duệ đưa tay ngắt một nhành hoa cúc vàng rực.

    - Ha, đột nhiên ta muốn cắm một bình cúc thật lớn trong phòng, các muội giúp ta nhé.

    - Vâng ạ!

    Mễ Lan và Xuân Nhi lập tức vui vẻ tiến lên, mỗi người một tay lựa những bông cúc lớn nhất, rực rỡ nhất, cắt xuống. Chẳng mấy chốc trên tay ba người đã đầy ắp hoa cúc. Sau khi trở lại phòng, Mễ Lan và Xuân Nhi người đi lấy kéo, nước, người lấy bình hoa tới. Dưới sự chỉ dạy, giúp đỡ của Mễ Lan và Xuân Nhi, cuối cùng Tiểu Duệ cũng miễn cưỡng cắm được một bình hoa. Nhìn bình hoa vàng rực khiến căn phòng như cũng sáng bừng lên.

    - Cô nương, đẹp quá! - Cả hai cùng khen ngợi.

    - Ha ha… vẫn còn kém lắm.

    Ba người vui vẻ trò chuyện một hồi, thấy tâm trạng Tiểu Duệ cũng khá hơn lúc chiều, khi đó Xuân Nhi và Mễ Lan mới yên tâm lui xuống, để nàng nghỉ ngơi. Chỉ còn lại một mình trong phòng, Tiểu Duệ nhìn ngắm bình hoa cúc vàng rực kia. Đúng là không được đẹp mắt lắm. Nàng lắc đầu, lấy bức thư hồi chiều Xuân Nhi đưa cho ra. Vì gần đến ngày thành hôn, tân lang tân nương không thể gặp nhau nên mấy ngày này, ngày nào Dương Thiên Vũ cũng viết thư cho nàng. Trên giấy, những nét chữ cứng cỏi mà phóng khoáng hiện ra. Nội dung thư vẫn là những dặn dò nàng nhớ giữ gìn sức khỏe cho tốt và những lời nhung nhớ từ hắn.

    Đọc xong thư, nàng cẩn thận gấp lại, cất vào chiếc hộp bằng gỗ đàn hương được chạm trổ tinh xảo. Chiếc hộp này nàng để thư và vài món đồ linh tinh khác. Chiếc hộp nhỏ, có thể mang theo người được.

    Sau đó nàng thổi nến, mở cửa sổ, ngồi trong phòng, lặng lẽ ngắm ánh trăng nghiêng nghiêng lạnh lẽo chiếu ngoài ô cửa. Vẫn còn sớm, đèn đóm vẫn sáng trưng, hộ vệ cũng vẫn canh gác nghiêm ngặt. Càng đến gần hôn lễ, Hắc Tôn càng siết chặt canh phòng, bảo vệ cho Mai phủ. Ánh trăng như nước, chầm chậm chảy qua mái tóc dài, đen mượt của thiếu nữ. Nàng ngồi đó, mi thanh mục tú nhưng ánh mắt tràn đầy băn khoăn, lo âu.

    Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua, chẳng mấy chốc đã đến nửa đêm, Tiểu Duệ thay chiếc váy dài bằng bộ đồ gọn nhẹ, lẳng lặng tung mình qua cửa sổ. Nàng cũng không quên cẩn thận đóng cửa lại, phòng nhỡ có người đi qua thấy cửa sổ mở sẽ phát hiện trong phòng không có người.

    Mai phủ không quá lớn, nàng cũng đã sống ở đây mấy ngày, đã đi hết mọi nơi nên có thể nói khá thông thuộc địa hình cũng như cách bố trí hộ vệ của Hắc Tôn. Tiểu Duệ nhẹ nhàng, cẩn trọng bước về phía vườn hoa. Nàng đã để ý kỹ, ở vườn hoa có một cây hòe cổ thụ, thân xù xì, cành xum xuê. Dưới gốc hòe lại có bộ bàn ghế đá để ngồi nghỉ mát. Nàng nhẹ nhàng búng mình lên, mượn lực và độ cao từ bàn đá, đu mình lên một cành hòe cao ngang tầm tường. Đôi chân thoăn thoắt trèo lên, chỉ một loáng nàng đã đứng vững vàng trên bờ tường. Lôi một sợi dây thừng ra, nàng buộc chặt một đầu vào cành hòe, một đầu thả xuống đất. Nắm lấy sợi dây thừng, nàng từ từ thả người xuống. Tiểu Duệ hơi băn khoăn một lúc, cuối cùng quyết định để sợi thừng nguyên tại đó. Sợi thừng khá nhỏ, trời lại tối, có lẽ không ai phát hiện được đâu. Khi trở về nàng còn phải nhờ vào nó nữa. Tường của Mai phủ không phải thấp, vừa rồi nhờ có bộ bàn ghế đá nàng mới trèo lên được; khi về, với khinh công của nàng mà không có vật trợ giúp thì sẽ không qua nổi.

    Bên ngoài trời vừa tối vừa lạnh, Tiểu Duệ lặng lẽ bước nhanh qua đường. Chẳng mấy chốc nàng đã đến con ngõ nhỏ. Nhưng tất cả vắng lặng như tờ, chỉ văng vẳng tiếng dế kêu râm ran. Tiểu Duệ đưa mắt nhìn quanh, không một bóng người. Nàng đứng áp vào tường, mắt nhìn về phía con đường to ngoài kia. Có lẽ giờ này vẫn sớm nên hắn chưa đến chăng?

    Tiểu Duệ giậm giậm hai chân cho khỏi tê và lạnh. Nàng đã đợi gần một canh giờ vẫn chưa thấy gã ăn mày đâu. Là nàng suy nghĩ quá nhiều rồi ư? Tiểu Duệ tự hỏi mình câu ấy hàng ngàn lần nhưng không thể tìm ra đáp án. Tại sao kẻ kia không tới? Ánh mắt, cách hắn gọi nàng, rõ ràng khiến nàng cảm thấy hắn quen biết nàng, thậm chí phải nói rất thân thuộc. Mất mấy ngày trời kiên nhẫn phát tiền và đồ ăn cho từng người ăn mày, nàng mới tìm thấy hắn. Ban ngày không tiện nói nhiều, nàng đã hẹn hắn đêm nay sẽ gặp, vậy mà giờ này vẫn chưa thấy đâu. Phải chăng nàng đoán sai rồi?

    Có lẽ hắn sẽ không đến, đã quá hẹn cả canh giờ vẫn chưa thấy kẻ kia đâu. Nhưng Tiểu Duệ cũng không có ý định rời đi. Nàng đi loanh quanh mấy bước nhỏ nơi đầu ngõ. Cố gắng không gây tiếng động lớn nhưng vẫn hoạt động để giữ ấm cơ thể. Vì nghĩ đến là gặp gã ăn mày nên nàng không muốn mặc nhiều quần áo, sẽ rất khó hành động.

    Mặt trăng chậm rãi ngả dần về phía tây, Tiểu Duệ mấy lần phải đưa tay xoa má cho khỏi lạnh, thi thoảng lại phải véo chính mình một cái để tỉnh ngủ, ánh mắt vẫn dán chặt về phía con đường kia. Tuyệt không một bóng người. Nàng cũng không biết đã bao lâu trôi qua rồi nữa.

    Ngay khi Tiểu Duệ vừa ngáp dài một cái thì nghe có tiếng động. Nàng vội vã nép sát vào bức tường bên cạnh, cố gắng khiến bức tường đen và bóng người hòa làm một. Chỉ một lát sau đã nghe thấy tiếng lọc cọc, lọc cọc tới gần. Tiểu Duệ khẽ nhíu mày. Tiếng lọc cọc càng lớn hơn, rồi một bóng người hiện ra. Thì ra là một nông dân đang đẩy xe rau, có lẽ là mang ra chợ sớm. Hình ảnh ấy khiến Tiểu Duệ nhớ đến những ngày nàng sống một mình trong thôn nhỏ, buổi sáng cũng phải dậy thật sớm đi bán rau. Nhưng vừa nghĩ đến đấy Tiểu Duệ lại giật mình, như vậy đã gần sáng rồi, nàng đã đứng gần hết đêm mà hắn không tới. Bây giờ đã gần sáng, chắc sẽ ngày càng có nhiều người qua lại.

    Tiểu Duệ thở dài, chậm rãi rời chỗ nấp, băng qua đường, đi về phía cây hòe ở góc tường Mai phủ. Vẫn may, sợi dây thừng còn đó. Nàng bám vào dây thừng, tung người leo lên. Leo lên tường, nàng vẫn cố ngoái lại nhìn phía bên kia đường một lần nữa. Con ngõ nhỏ vẫn vắng vẻ, lạnh lẽo như thế. Tiểu Duệ thở dài, tháo sợi dây thừng, tung người xuống.

    Tiểu Duệ không hề nhìn thấy, phía xa xa, trên một nóc nhà, có một bóng đen cũng lặng lẽ ngồi đó suốt đêm. Đợi đến khi Tiểu Duệ đã vào Mai phủ, bóng đen đó mới lặng lẽ vô ảnh vô tung rời đi.

    Nàng trở về phòng, thay đồ, cất quần áo và dây thừng rồi trèo lên giường nằm. Dù thức cả đêm nhưng Tiểu Duệ không tài nào ngủ nổi. Nàng hối hận rồi, hối hận vì sao lúc ban ngày không hỏi nơi ở của gã ăn mày kia. Khó khăn lắm mới tìm được hắn, vậy mà chưa kịp hỏi gì, giờ hắn lại không tới. Mọi khúc mắc trong lòng Tiểu Duệ không những không được tháo gỡ mà càng rối ren hơn. Trở mình qua lại hồi lâu cũng không thể ngủ nổi, Tiểu Duệ đã nghe thấy tiếng gia nhân lục đục trở dậy nấu nướng, làm việc.

    Chỉ còn ba ngày nữa là đến hôn lễ. Những suy nghĩ trong lòng Tiểu Duệ, ai có thể giúp nàng giải đáp đây? Nàng vùi đầu vào gối, cố gắng sắp xếp lại dòng suy nghĩ. Nàng nên dùng ba ngày còn lại ráo riết tìm gã ăn mày kia, hỏi cho ra lẽ, hay… quên chuyện này đi? Đằng nào gã cũng không tới, rất có thể chuyện vốn chẳng có gì, chỉ là nàng đang suy diễn mọi thứ mà thôi. Suy nghĩ liên miên khiến Tiểu Duệ ngủ thiếp đi lúc nào chẳng hay. Trong mơ, có ai đó gọi nàng “Tiểu Duệ, Tiểu Duệ!” Tiếng của hai người, một giọng nam trầm trầm, hơi ồm, và một giọng nữ nhỏ nhẹ, dịu dàng.

    Bên ngoài Mai phủ, phía đằng đông, mặt trời đang chầm chậm ló rạng nơi đường chân trời màu sữa. Nếu không thể nghĩ thông, vậy hãy kiên nhẫn chờ đợi, chuyện gì tới nhất định sẽ tới. Có câu nói rằng “Nếu là phúc thì không cần tránh, còn nếu là họa thì tránh cũng không được”. Đến cuối cùng là phúc hay là họa thì chỉ có thể đợi thời gian trả lời cho tất cả!
     
  18. BanhBoBanhBeo

    BanhBoBanhBeo Mầm non

    khi nào ra chương mới ad ơiii
     
  19. shirouchan126

    shirouchan126 Mầm non

    thích ngược cơ huhu
     
  20. Giang Phong

    Giang Phong Mầm non

    Truyện ngọt quá, mong mãi như thế này :((
     

Chia sẻ trang này