Bản này tôi có nè nhưng mẹ tôi lại đem cho đồng nghiệp ở cơ quan mượn để cho con họ đọc. Mãi không thấy trả. Lâu lại ngại không đòi. Thôi thì đành mất đi vậy.
Hồi đó mới 6 tuổi còn bé tí không đủ khả năng leo tường như các anh lớn. Đằng sau cái màn ảnh, đầy người leo cây để xem phim, xem ngược hình. Phim Người Cá cũng có nhạc chế, tôi chỉ nhớ được lõm bõm: ... Người cá ơi!... Ta yêu người mãi mãi.... ... Bởi thế cho nên bọn họ căm anh lắm, Chúng gọi anh là quỷ dưới đại dương...
Ôi bao cấp. Có giai đoạn gọi là "bù đá vào lưng", lạm phát phi mã. Nghĩ lại mà kinh hoàng. Đói sách kinh khủng vì làm gì có tiền mà mua sách. Sách thì toàn in trên giấy xấu. Thế nhưng đôi lúc lại than bao giờ cho đến ngày xưa!!!
À bác 4 ơi, tôi có quyển chú bé misca muốn scan để chia sẻ lên đây thì tôi scan và post bài trong mục Sách scan hả bác? Lưu trữ để thế hệ con cháu còn được đọc .
Đúng rồi bạn. Sách scan post vào đó. Bạn có thể post chung vào một topic, có một số người cũng đã làm thế.
Bạn @hoahong_honghoa nên tham khảo topic này khi post hình. Vui lòng đăng nhập hoặc đăng ký để xem link
Bác có thích văn học Nga không? Tôi có nhiều bộ Nga lắm, ngày xưa cứ đến năm tôi sinh nhật là ba tôi mua tặng tôi 1 bộ sách dù tôi chỉ có vài tuổi. Như bộ Cuộc phiêu lưu của Xê Muy En Pin, tiếng gọi vĩnh cữu, bột mì vĩnh cữu... Nhiều sách hay tôi định scan lên dần dần vì sách để lâu sẽ mục, sợ sau này không lưu trữ được nữa.
Thời đó giấy, mực vừa hiếm vừa xấu. Giấy vở cũng đen xì, xù xì, một mặt nhẵn, một mặt ráp lẫn cát (có mấy tập 1001 đêm của bạn Quang cũng thế), viết còn nhòe luôn. Nhiều khi còn lấy giấy một mặt, giấy vỏ bao xi măng làm vở. Có người còn kỳ công bóc tờ giấy đã viết 2 mặt thành 2 tờ để viết tiếp. Bạn cùng lớp tôi còn giỏi và nghịch đến mức trong 15 phút nghỉ giải lao ngồi bóc xong một cuốn vở của bạn gái, làm nó xoăn như mớ bòng bong. Thời tôi học ĐH, cuối 198x có thằng trong KTX có lọ mực cất trong hòm (rương nhé các bạn miền Nam, không như các bạn tưởng đâu) tôn, dùng một mình. Mấy thằng cùng phòng xóc cái hòm đó cho vỡ lọ mực, làm quần áo thằng bạn bê bết mực.
Giá trong cửa hàng nhà nước là giá cung cấp, giá phân phối theo tiêu chuẩn, nhiều lúc thiếu thốn quá còn phải bốc thăm. Giá "phân phối" này xác định bằng phương pháp "tao thích thế" cho nên nó không phải là đúng giá mà nó thấp hơn giá thực - chính là giá do "con phe" định - nhiều lần. Về giá và định giá thời bao cấp xem Phá rào kinh tế vào đêm trước đổi mới - Đặng Phong trong tủ sách Kinh tế quản trị để biết thêm chi tiết. Chuyện bốc thăm để mua hàng theo tiêu chuẩn gây lắm chuyện hài hước mà không ai cười nổi. Ví dụ một anh ngực vồng 6 múi... à à ý tôi là lép kẹp bốc được mấy mét vải xô (không giải thích tính năng, ứng dụng), còn một cô gái xinh xắn bốc được cái quần đùi đàn ông. Chuyện phân phối và sự ưu việt của nó có có thể gói gọn trong một câu "Cái ... gì cũng *** mà *** thì như ....". (Trả lời vào PM nhé).
Có giấy 1 mặt làm vở vẫn tốt chán, cụ Hồ ngày xưa cũng dùng giấy 1 mặt viết văn bản quan trọng nữa kìa, và phong bì còn lộn lại dùng lần nữa. Đâu như bây giờ, HS dùng giấy rất phí phạm. Hồi đó giấy viết 2 mặt rồi, ngâm nước vôi, mực bay đi, phơi khô, lại viết tiếp. Cũng có sao đâu, các cụ còn viết lên lá chuối khô, viết lên bàn cát mà vẫn đỗ đạt. Hồi đó tôi cũng bóc tách giấy thành 2 tờ để làm nháp, nhưng không phải giấy nào cũng bóc được, phải là giấy tốt. Thời 198x mà có bút bi (trong Nam gọi là bút nguyên tử) thì quý lắm, có cả dịch vụ bơm mực bút bi nữa.
Lại nói về bút bi, dịch vụ bơm bút bi dọc phố Huế (từ đoạn chợ Hôm lên Hàng Bài), một loạt quán bơm bút bi mọc lên. Bút thì gai, mực dây tung tóe, đến mùa đông thì phải đốt ngòi cho mực chẩy, sao thời đó công nghệ kém thật, ko như bây giờ, bút dùng lần vứt đi, rẻ bèo. Sách vở ngày đó là cái gì rất xa xỉ. Có được cuốn sách, cứ người nọ chuyền người kia đọc, trao đổi sách đến nát cả cuốn sách. Góc phố Thi Sách có cửa hàng cho thuê truyện, muốn đọc lắm nhưng ko có tiền để cọc và thuê hàng ngày nữa. Chẳng bù bây giờ, sách vở ê hề, rẻ, rồi còn sách điện tử nữa. Lúc nhiều thì thời gian để đọc lại hạn hẹp, suốt ngày lo cơm á gạo tiền cũng đủ điên cái đầu rồi !!!
Chả thế mà hồi đó có câu 'nhất biển nhì xe tam phe tứ cốp'. Được phân phối nhu yếu phẩm, dù là vải xô hay quần đùi, thì phải là cán bộ. Thế là may mắn lắm rồi, không dùng được thì đổi hay bán, kiểu gì cũng có lợi. Còn nhân dân thì có tem phiếu nhưng nhiều khi không có hàng gì để mua (vì nhiều lý do), hay không xếp hàng được, thế là đành mất toi. Để khỏi phí thì lại bán tem phiếu cho hội 'phe phẩy', cũng được ít tiền. Những năm đầu 8x còn tiêu tiền hào, ngày tết trẻ con được mừng tuổi 2 hào là xịn lắm. Vậy nên quyển 1001 giá 20 đồng là cả 1 gia tài của trẻ con tích cóp nửa năm, nhịn ăn sáng, nhặt hạt táo, que kem... bán. Nhà có làm gà, vịt, trẻ con chỉ chờ lấy bộ lông đem bán đồng nát, nhớ hình như lông gà cũng được 2 hào, lông vịt 3 hào- mà phải là con to, con nhỏ người ta trả rẻ còn mặc cả chán.
Ngày xưa sung sức thì nghèo Bây giờ giàu có thì teo mất rồiBút bi bơm lại thì phải chọc bi ra để bơm nên gai là tất nhiên. Mực thì nhiều khi họ lấy dầu pha với phẩm mầu, viết vài chữ lại tắc. Cửa hàng cho thuê truyện có phố Thi Sách thuê theo ngày, phố Phùng Hưng thuê theo quyển (giới hạn 15 ngày chậm thì phạt). Ở Thi Sách mỗi lần trả truyện chờ bà chủ đếm trang cũng hết 15 phút, lỡ mà mất trang thì toi tiền cọc.
Thời đó sách giấy đen hoặc vàng khè. Kinh dị nhất mà mình thấy là cuốn Tục Lệ Ăn Trộm của Sơn Nam, đen thui, nhám nhịt, chữ thì mờ căm, đọc được phải nói là hay, giống như trong đêm 30 mà đi nhặt hạt đậu đen. Giờ mà scan đem OCR, phần mềm nào mà nhận dạng được thì đúng là quá dữ.
Quan trọng gì, hô một tiếng thì VCTVEGROUP sẵn sàng tham gia. Nhưng phải thế nào kia. Võ mồm thì miễn. Chụp, muốn ra text phải thế nào kia. Sách đồ cổ vẫn ra text ngon như thường - Nếu có Tâm. Còn tham “Sân Si” VC chấp cả Tây Phong Lĩnh - Đến hiện tại. Chả là cái gì. Chỉ bực võ mồm thôi - Sửa lỗi chính tả giờ cha của thường.
Bạn Quang à, cuốn 1001 tập 1 giá 27 đồng là tiền trước khi đổi, vì thế quy ra hệ thống tiền bây giờ chỉ là 2 đồng 7 hào. Sách hồi đó đắt do công nghệ lạc hậu từ khâu chế bản cho đến khâu in ấn. Không rõ thợ sắp chữ hồi đó một ngày sắp được bao nhiêu trang? Bây giờ người gõ phím 10 ngón gõ được bao nhiêu chữ một phút? Mà bản sắp chữ lại có thể mòn, không nhân bản được, file thì vô tư. Ví dụ, bộ 1001 đêm của các bác chuyển thành file thì "nồi cơm Thạch Sanh" còn thua xa.